Phần 56 : HẠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng luyện đan của Nhất Thiên đạo trưởng tại hoàng cung, Nhất Thiên đạo trưởng ngày thường luôn lạnh nhạt tựa tiên nhân hiện đang bị người ta lấy chủy thủ kề cổ, mà "cội nguồn gốc rễ" của hắn thì bị đối phương dẫm dưới lòng bàn chân, chỉ cần đối phương dùng sức một cái, hắn có thể đổi xiêm y, trực tiếp đi làm thái giám bên cạnh Cổ Niên.

"Đại, đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng..." 

Giờ khắc này, toàn bộ pháp lực của Nhất Thiên đạo trưởng đều tan biến hết.

Đối phương nhắm một quyền lên bụng hắn, sau đó kéo tóc hắn, âm ngoan nói:

 "Đi nói với Cổ Niên, U Đế chuyển thế tại Giang Lăng. Ngoan ngoãn nghe lời thì ta lưu ngươi một mạng, bằng không... Hừ hừ..." 

Tiếp, cạy miệng Nhất Thiên, nhét một viên dược hoàn vào miệng hắn.

"Đây là "Cửu thiên đoạt mệnh hoàn", nếu ngươi nghe lời, đúng hạn ta sẽ cho ngươi một viên thuốc giải, nếu ngươi dám giở trò bịp bợm..."

 Đôi mắt xinh đẹp không bị khăn che phủ của vị đại hiệp kia lộ ra hàn quang.

"Ruột ngươi sẽ thối rữa từng chút một, trừ ta ra thì chẳng ai có thuốc giải."

"Ta nghe lời! Ta nghe lời! Đại hiệp tha mạng! Tiểu nhân vốn không có khả năng thông thần, tiểu nhân chỉ là lừa gạt kiếm miếng ăn thôi."

 Nói xong, trên bụng hắn lại trúng một quyền.

"Hừ! Nhìn mấy lần giở trò trước của ngươi, chẳng lẽ ta không đoán ra đạo hạnh ngươi nông sâu ra sao? Nhớ kỹ lời ta, ngày mai lập tức đi nói với Hoàng thượng, U Đế chuyển thế tại Giang Lăng."

"Vâng vâng vâng, tiểu nhân đã biết."

Đe dọa được rồi, mục đích đạt thành, chớp mắt một cái thì vị đại hiệp kia đã biến mất khỏi phòng luyện đan, chỉ để lại dược đồng bị đánh ngất xỉu cùng Nhất Thiên sợ tới gần chết.

 Đại hiệp lẩn trái tránh phải, ở trong cung cấm mà tựa như chỗ không người, rất nhanh liền biến mất ở hướng tẩm cung thái hậu.

Ngày hôm sau, Nhất Thiên đạo trưởng liền mang tin tốt tới cho Hoàng thượng. Đã tìm được chuyển thế của U Đế, ngay tại Giang Lăng! 

Cổ Niên nghe xong liền nghĩ tới người nào đó ở Giang Lăng, hơn nữa lại vừa có được nhi tử. Trong thư của Giải Ứng Tông nói Lệ vương thế tử cực kỳ xinh đẹp, chẳng có chỗ nào giống Nghiêm Sát, Cổ Niên cười phá lên, tiếng cười ấy khiến Triệu công công nghe thấy mà hoảng sợ, Hoàng thượng sẽ làm gì Lệ vương thế tử?

"Truyền Dận Xuyên."

"Vâng, Hoàng thượng."

Chỉ chốc lát, quốc sư Dận Xuyên đến, Cổ Niên vẫy ta ra hiệu cho đại thần tâm phúc của hắn, nói:

 "Quốc sư, Nhất Thiên nói hắn tìm được chuyển thế của U Nhi, ngay tại Giang Lăng! Trẫm hoài nghi nhi tử của Nghiêm Sát chính là U Nhi chuyển thế. Trẫm muốn hạ chỉ Nghiêm Sát mang theo thế tử vào kinh!"

Trong mắt quốc sư Dận Xuyên xẹt qua một đạo tinh quang, nhanh đến nỗi Cổ Niên cũng không nhìn thấy. Ông vuốt râu, chậm rãi nói:

 "Hoàng thượng, tục ngữ nói "vội vàng không ăn được đậu hũ nóng". Giang Bùi Chiêu cùng Dương Tư Khải còn chưa vào kinh, lúc này ngài triệu Nghiêm Sát tiến cung là quá hấp tấp. Hoàng thượng muốn một chiêu diệt Nghiêm Sát thì trước tiên phải bắt Giang Bùi Chiêu cùng Dương Tư Khải."

"Nhưng rất có khả năng Nghiêm Tiểu Yêu chính là U Nhi chuyển thế!" 

Cổ Niên nôn nóng nói.

"Người từng nhìn thấy nhi tử của Nghiêm Sát đều nói hắn vô cùng xinh đẹp, chẳng có chỗ nào giống Nghiêm Sát. Nhất Thiên còn nói U Nhi chuyển thế tại Giang Lăng, trên đời có việc trùng hợp đến thế?!"

"Hoàng thượng, bên công chúa vẫn chưa có động tĩnh, chỉ sợ không có cách nào tóm được Nghiêm Sát. 

Chẳng phải bên cạnh Nghiêm Sát có một nam quân rất được sủng ái sao? Không bằng sau khi Giang Bùi Chiêu cùng Dương Tư Khải nhập kinh, ta triệu nam quân cùng nhi tử của Nghiêm Sát đồng thời nhập cung, như vậy nhược điểm của Nghiêm Sát lại nhiều thêm một cái. 

Nếu nhi tử của hắn thật sự là U Đế chuyển thế, Hoàng thượng ngài có thể lưu lại; nếu không phải, Hoàng thượng muốn giết liền giết."

"Được." 

Cổ Niên tàn nhẫn liếm khóe miệng.

 "Trẫm nghe ngươi, chờ thêm một thời gian. Phi Yến thật sự rất không nghe lời, để cho nàng ở lại Giang Lăng đi."

Dận Xuyên gật đầu, còn nói: 

"Hoàng thượng, lần trước lão thần có nhìn thấy một vị công tử, lông mày rất giống U Đế, ngài..."

"Mặc kệ là ai, ngươi cứ mang tới đây cho trẫm."

"Lão thần hiểu."

Trong thư phòng Nghiêm Sát tại tiền phủ, Chu Công Thăng nhanh chóng đi tới.

"Vương gia, đại sự bất ổn."

 Hắn đưa lên một phong thư, Nghiêm Sát nhận thư, mở ra, lục mâu lãnh lệ.

"Gọi người tới đây."

Nghiêm Tráng canh giữ ở cửa thư phòng nhanh chóng rời đi.

"Vương gia, nhân lúc Hoàng thượng chưa hạ chỉ, đưa Nguyệt Quỳnh cùng Tiểu Yêu đi đi."

Hàm dưới Nghiêm Sát nghiến chặt.

Rất nhanh, nhóm thủ hạ của Nghiêm Sát đều đến, Nghiêm Kim dẫn binh canh giữ cửa thư phòng, không khí nghiêm nghị. Chỉ chốc lát, chợt nghe Hùng Kỷ Uông trong phòng quát:

 "Mụ nội nó, nếu Hoàng thượng dám làm hại thế tử, lão tử là người đầu tiên làm phản!"

"Kỷ Uông." 

Nhâm Phữu lên tiếng, Hùng Kỷ Uông vừa đứng lên đành căm giận ngồi trở lại.

Lý Hưu nói:

 "Thánh chỉ vẫn chưa hạ, vương gia, trước tiên cần phải biết dụng ý của Hoàng thượng như thế nào. Là đơn thuần tò mò với Nguyệt Quỳnh cùng thế tử, hoặc có dụng tâm kín đáo khác."

"Còn có thể có dụng tâm gì nữa!"

 Hùng Kỷ Uông lại nhảy dựng lên.

 "Hoàng thượng muốn bắt Nguyệt Quỳnh và thế tử để áp chế vương gia."

"Kỷ Uông!" Nhâm Phữu gầm nhẹ, Hùng Kỷ Uông oán giận ngồi xuống, ngậm chặt miệng.

Chu Công Thăng mở miệng: 

"Mặc kệ dụng ý của Hoàng thượng là gì, chúng ta đều phải bàn sách lược vẹn toàn. Sớm hay muộn thì Hoàng thượng cũng sẽ khai đao với vương gia."

"Công Thăng nói rất đúng. Vương gia, trước tiên chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng." Nhâm Phữu tiếp lời.

Lục mâu Nghiêm Sát trầm ám, đại chưởng chụp lên bàn: "Mưu sự theo tình hình."

Mọi người đứng dậy.

"Tuân mệnh! Vương gia!"

Mưa dầm kéo dài mấy ngày nay, trời tháng hai vẫn lạnh thấu xương. Nguyệt Quỳnh rúc trong phòng không ra, cả ngày uốn thắt lưng, luyện tập, thừa dịp tổ đội bốn người kia không có ở đây mà nhéo mặt Tiểu Yêu, để hắn thi triển pháp thuật biến dạng một chút.

 Bất quá, nhiều ngày nay Nguyệt Quỳnh nhận ra dường như Nghiêm Sát có chuyện gì đó, số lần y chăm chú nhìn trộm Nghiêm Sát càng ngày càng nhiều.

Vào đêm, vừa mới bị nhổ củ cải xong, Nguyệt Quỳnh nằm trong lòng Nghiêm Sát, mệt mỏi muốn ngủ. Đêm nay Nghiêm Sát phi thường cuồng dã, nếu không phải thân thể của y chịu không nổi, chỉ sợ đêm nay y đừng hòng đi ngủ.

Ngón tay Nguyệt Quỳnh vô thức vẽ vòng vòng trên vai Nghiêm Sát, trái lo phải nghĩ, sau đó y mở miệng: 

"Gặp chuyện không may rồi?"

Nghiêm Sát nắm lấy tay trái y, xoa nắn: 

"Hoàng thượng triệu Giang Bùi Chiêu nhập kinh nghe phong, tam vương phải nhập kinh dự lễ."

Môi Nguyệt Quỳnh mấp máy một hồi mới lên tiếng: 

"Không phải trực tiếp hạ chiếu đến nơi là được rồi sao? Bây giờ có việc gì cần phải nói?"

"Sau khi Giang Di chết, Hoàng thượng trần chờ không hạ chiếu chỉ phong Giang Bùi Chiêu làm Hằng vương.

 Lần này đột ngột triệu hắn vào kinh thụ phong, còn lệnh tam vương cùng vào kinh dự lễ, ngươi nói Hoàng thượng muốn làm gì?"

Cơ thể Nguyệt Quỳnh run rẩy, không trả lời.

Nghiêm Sát ôm chặt Nguyệt Quỳnh: "Ta muốn phản, ngươi đi hay ở?"

Nguyệt Quỳnh nằm bất động, không trả lời ngay, mà là trầm mặc một hồi mới nói: 

"Tề vương chắc hẳn là thân tín của Hoàng thượng. Hoàng thượng triệu ba người các ngươi cùng vào kinh dự lễ, vậy Tề vương thì thế nào? 

Hoàng thượng cũng muốn giết hắn? Có lẽ Hoàng thượng thật sự chỉ muốn các ngươi vào kinh dự lễ, hắn muốn náo nhiệt một phen."

Nháy mắt, hàm dưới Nghiêm Sát nghiến chặt.

 "Có thể. Thánh chỉ còn chưa hạ, bất quá trong cung đã có người đưa tin ra. Hoàng thượng rất hứng thú với Tiểu Yêu."

"Không thể đưa Tiểu Yêu vào kinh!" 

Nguyệt Quỳnh không chút nghĩ ngợi mà kinh hô, đôi mắt to hoảng loạn.

Nghiêm Sát ôm chặt y: "Nếu thánh chỉ hạ, ta sẽ kháng chỉ. Nguyệt Quỳnh, ta muốn phản, ngươi đi hay ở?"

Ánh mắt Nguyệt Quỳnh phức tạp. Qua rất lâu sau đó, án nến ngoài trướng dần tối lại, Nghiêm Sát mới nghe được Nguyệt Quỳnh hỏi: 

"Có mấy phần thắng?"

"Bảy phần."

Trong đôi mắt to tròn của Nguyệt Quỳnh ngập tràn thống khổ. 

"Nếu thánh chỉ hạ, ngươi tiếp chỉ, ta và Tiểu Yêu cùng ngươi vào kinh." Lục mâu lập tức u ám.

"Hoàng thượng muốn gặp Lệ vương thế tử, ngươi nếu vì vậy mà kháng chỉ mưu phản, cho dù được thiên hạ cũng không chiếm được lòng dân, còn có thể vì vậy mà mang tới tai họa. Lòng dân không được, cho dù ngươi có mười phần thắng, cuối cùng vẫn có khả năng thất bại thảm hại." 

Chớp rụng bi thương, Nguyệt Quỳnh phi thường bình tĩnh nói:

 "Hoàng thượng đăng cơ tới nay vẫn chưa từng làm việc khiến người người oán trách, cũng coi là minh quân. Nếu ngươi mưu phản, không chỉ không có được lòng dân, còn khiến cho quan viên cả triều bất mãn. 

Không có dân chúng cùng quan viên hưởng ứng, thủ hạ của Hoàng thượng còn có Tề vương, An vương cùng Hằng vương, còn có cả binh lực để đối kháng cùng ngươi, ngươi, không có phần thắng."

Nghiêm Sát nắm chặt tay Nguyệt Quỳnh, lẳng lặng nghe y nói.

Hít sâu vài hơi, Nguyệt Quỳnh lại nói: 

"Nếu Hoàng thượng quả thực triệu các ngươi vào kinh dự lễ, quả thật chỉ muốn trông thấy Tiểu Yêu, ngươi tùy tiện khởi binh chẳng phải quá lỗ mãng?

 Ta hi vọng mọi việc cứ suông sẻ qua đi, không có can qua là tốt nhất. Nếu... Nếu Hoàng thượng muốn giết ngươi, muốn... tổn thương Tiểu Yêu. Ngươi vì bảo vệ mạng sống, vì bảo hộ nhi tử mà khởi binh..." 

Nguyệt Quỳnh cắn chặt môi dưới."Muốn phản, nói qua nói lại... coi như có lý."

Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu, nhìn nam nhân của mình xưa nay luôn kiên nghị cùng nghiêm túc. 

"Nghiêm Sát, vào kinh, nếu kết quả không tốt, ngươi... có thể che trở Tiểu Yêu trốn đi không?"

"Ngươi thì sao?"

"Ta..." Nguyệt Quỳnh thở sâu.

"Ta không rời Tiểu Yêu, nó đi đâu thì ta theo đó. Nếu kết quả là không tốt, ngươi cứ mang theo Tiểu Yêu mà trốn, bằng bản lĩnh của ngươi, chỉ cần chạy ra khỏi kinh thành sẽ vô sự."

"Ngươi thì sao?" 

Nghiêm Sát nắm cằm Nguyệt Quỳnh.

"Tiểu Yêu đi đâu ngươi theo đó, ta đem theo Tiểu Yêu mà trốn, vậy còn ngươi?"

"Ta..." Giọng Nguyệt Quỳnh khàn khàn.

"Mang theo ta, ngươi khó trốn an toàn. Ta ở trong kinh thành tìm một chỗ lẩn trốn. Chờ khi an toàn, ta trở lại tìm ngươi."

Cằm thoáng đau nhức, đầu Nguyệt Quỳnh bị Nghiêm Sát đặt lên hõm vai.

"Ngủ đi!" Rõ ràng tòa núi nhỏ kia đang tức giận.

"Nghiêm Sát?" Nguyệt Quỳnh không hiểu đối phương vì sao đột nhiên mất hứng.

"Ngươi cho rằng ta không cách nào đem ngươi cùng Tiểu Yêu rời đi an toàn?"

Thì ra là việc này. Nguyệt Quỳnh áp chế bi thương, nói:

 "Nếu ngươi có thể đồng thời mang ta cùng Tiểu Yêu đi, ta liền đi chung với các ngươi; nếu ta là gánh nặng, ngươi cứ đưa Tiểu Yêu đi. Ngươi là phụ vương Tiểu Yêu, ngươi phải bảo vệ nó." 

Những lời này, Nguyệt Quỳnh nói rất tự nhiên, Nghiêm Sát, là phụ vương của Tiểu Yêu.

"Ngươi quên thân phận của ngươi?"

 Bị người khác hoài nghi năng lực của mình, đương nhiên ngữ khí Nghiêm Sát cũng chẳng tốt lên được.

Thân phận? Y thì có thân phận gì?

"Muốn ta đem khế ước dán lên tường nhắc nhở ngươi?"

"Đừng!" Nguyệt Quỳnh lập tức nhớ ra.

 "A... Ừm..."

Thế này tính là trả lời? Nghiêm Sát xoay người đem Nguyệt Quỳnh đặt dưới thân, trừng y như hổ rình mồi: "Thân phận của ngươi là gì?"

"Ừm, À, là, à..." Đôi mắt Nguyệt Quỳnh chớp chớp, không muốn trả lời.

"Nghiêm Mặc!"

"Từ từ!" Che miệng Nghiêm Sát, Nguyệt Quỳnh khẩn trương nói:

 "Ta nhớ rồi, nhớ ra rồi." Sợ Nghiêm Sát thực sự đem phần khế ước kia dán lên tường. Như vậy sẽ rất... rất mất mặt.

"Là cái gì?"

Người này nhất định muốn y nói sao? Khó mở miệng lắm nha.

"Là, là..." Nguyệt Quỳnh nuốt nước miếng.

 "Là phụ thân Lệ vương thế tử." Chỉ thấy lục mâu phát ra hàn quang, y vội vàng che chặt miệng Nghiêm Sát.

 "Là, là, là... Là, ừm, thê tử."

Nghiêm Sát gỡ tay Nguyệt Quỳnh ra."Thê tử của ai?"

"À thì, đó đó."

"Ai! Nói rõ ràng!"

Làm sao cứ ép buộc y vậy? Nam tử cùng nam tử nào có thể thành phu thê?

"Nghiêm Mặc!" Miệng Nghiêm Sát lập tức lại bị bịt lại.

"Ngươi, là của ngươi."

Lại gỡ tay Nguyệt Quỳnh xuống, Nghiêm Sát tiếp tục truy vấn: "Ta là ai?"

"Nghiêm, ừm, Sát."

"Ngươi là thê tử của ai?"

"À thì... của, ngươi."

"Thêm tên nữa!"

"... À thì..." Nguyệt Quỳnh nhìn xung quanh, ý đồ trốn tránh.


"... À thì..." Nguyệt Quỳnh nhìn xung quanh, ý đồ trốn tránh.

"Ngươi năm lần bảy lượt vi phạm khế ước, Nghiêm Mặc! Đem Tiểu Yêu!"

 Nghiêm Sát chưa kịp nói xong, miệng bị chặn lại... bị miệng người nào đó chặn lại. Hết biện pháp rồi nha, cánh tay trái duy nhất có thể cử động bị người ta nắm lấy, y chỉ còn lại miệng.

Liếm liếm đôi môi bị đụng đau, Nguyệt Quỳnh liều lĩnh trước khi đối phương hạ lệnh lần thứ hai: 

"Ta là, là, là thê tử của Nghiêm Sát."

 Nam tử cùng nam tử nào có thể thành phu thê? Gương mặt Nguyệt Quỳnh hơi nhăn nhó, thoạt nhìn bộ dạng rất không tình nguyện.

Nghiêm Sát nắm cằm Nguyệt Quỳnh: "Nói lại lần nữa xem."

"Còn muốn nói?! A!" Cằm đau.

"Ngươi là thê tử của ai? Không được dùng "ngươi" để lừa gạt."

"Ta là, là," Nguyệt Quỳnh nhắm mắt lại.

"Ta là thê tử của Nghiêm Sát." Quái quá, da gà nháy mắt lan rộng ra toàn thân.

Nghiêm Sát buông căm Nguyệt Quỳnh, cúi đầu. Hàm râu đâm người tác quái ngoài miệng, trên mặt Nguyệt Quỳnh, đến khi y thở dốc, Nghiêm Sát mới buông y ra. Một lần nữa ôm chặt Nguyệt Quỳnh vào lòng, hắn nói: 

"Nếu Cổ Niên đòi Tiểu Yêu vào kinh, ngươi cũng đi chung."

Phù... Tim Nguyệt Quỳnh đang đập thình thịch trong cơn hoảng loạn. Kinh thành, kinh thành... Nam tử cùng nam tử nào có thể thành phu thê... kinh thành...

"Ngủ đi!"

"A."

Nhắm mắt lại, Nguyệt Quỳnh tự chôn đầu mình giấu đi. Kinh thành, y, phải trở lại kinh thành? Thình thịch, thình thịch...

Đứng ở cửa đợi cả nửa ngày, thấy vương gia không nói gì tiếp, Nghiêm Mưu xoay xoay cần cổ vừa nghển lên đến cứng ngắc, lui trở về vị trí, trong lòng buồn bực.

 Đêm nay hắn đang làm nhiệm vụ nha, thế nào mà vương gia cứ gọi Nghiêm Mặc, đúng là kỳ quái. Chẳng lẽ vương gia nhớ nhầm? Vậy cũng không đúng. Vương gia sẽ không nhớ nhầm ai đang làm nhiệm vụ. 

Suy nghĩ rất lâu vẫn không hiểu, trong phòng lại không động tĩnh, vương gia tựa hồ đã ngủ. Nghiêm Mưu cũng không đi gọi Nghiêm Mặc, chuyên tâm với chức trách của mình.

Vẫn trực đến tận đêm khuya, Nghiêm Mưu hoạt động gân cốt, chờ Nghiêm Tráng đến đổi ca cho hắn. Đột nhiên, cửa phòng ngủ mở ra, Nghiêm Mưu lập tức dừng lại: 

"Vương gia."

Nghiêm Sát nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

"Gọi người tới thư phòng ta." 

Nghiêm Mưu lập tức theo lời vương gia rời khỏi phòng, sau khi mở trạm gác ngầm, hắn đi gọi người. Nghiêm Sát không cần nói gọi người nào đến, Nghiêm Mưu cũng không cần hỏi gọi người nào đến. Có thể nghị sự cùng Nghiêm Sát trong thư phòng của hắn cũng chỉ có vài người.

Rất nhanh, Lý Hưu, Chu Công Thăng, Nhâm Phữu, Hùng Kỷ Uông, Từ Khai Viễn, Nghiêm Thiết, Nghiêm Mặc, Nghiêm Tráng, Nghiêm Mưu lục tục đến tiểu thư phòng ở "Tùng Uyển". 

Đêm nay, Nghiêm Sát ở đó đến tận sáng sớm hôm sau mới trở về phòng. Mà đám người Nghiêm Kim, Nghiêm Thiết, Nhâm Phữu thì lặng lẽ rời khỏi vương phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro