07. Fill that urn with blood and reality

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thằng bé ngồi gặm một cái bánh mỳ trên boong tàu, mặt trầy xước. Em trai nó nằm ngả vào đùi nó. Hai đứa trẻ đều trông mệt mỏi. 

Anh có nên cho nó cái bánh khác mềm hơn không nhỉ?

Nghĩ rồi anh nhớ lại khi mình từ chối nhận tiền bồi thường từ một cậu bé xinh xắn, và anh quyết không đưa cái bánh cho nó. Lắm lúc những hành động anh hùng chỉ đem đến rắc rối. Giúp đỡ người khác sao được khi bản thân mình còn chưa dư ra tí gì đây? Mọi chuyện không hề, không hề như anh nghĩ. Bỗng anh nhớ lại một lần khác, về một thứ khác, một thứ gì đó có mùi rất thơm, trong trẻo và rộng rãi. Dường như đó là một buổi dạ tiệc trong vườn hoa mà anh từng tham gia khi còn ở nhà. Ôi, việc ấy cứ dường như cả nghìn năm trước.

"Cơn mơ giống như một phản ánh." Bà phu nhân của Dursurt nói với anh. Dursurt là một vùng nhỏ nằm trong lãnh thổ của Melmare, và nó cũng già, cằn cỗi y như phu nhân của nó. "Phản ánh đó nói lên thứ cậu đang quan tâm, thứ cậu mong mỏi. Và khi các vị thần muốn thì nó phản ánh cả tương lai. Đừng quên chúng nhé, lãnh chúa bé nhỏ."

Anh nhảy với bà. Từng bước chân của bà phu nhân xoay theo anh, vẫn khéo léo như anh tưởng tượng khi bà đôi mươi. Có lẽ bà ấy cũng chính là một cơn mơ phản ánh tương lai. 

"Cậu có ghét mọi thứ không, cậu Tanjirou?" Bà hỏi. "Cậu có ghét cách chúng ta nói dối cậu không? Nhưng chúng ta là thế, con trai. Cậu không thể tồn tại được đâu, ít nhất là cho đến khi cậu khôn ngoan hơn đấy."

"Con không ghét người."

Bà phu nhân mỉm cười.

Bà ấy có biết về những giấc mơ rõ lắm không nhỉ? Nếu có thể, anh muốn về lại Melmare, đến Dursurt gặp bà, hỏi bà về những giấc mơ. Nhưng có lẽ đã đến lúc anh phải tự  giải nghĩa chúng rồi. Anh muốn hỏi bà xem nếu anh mơ thấy người anh yêu thì sao.

Thằng bé lớn đưa cho em nó nốt phần còn lại của cái bánh.

"Dậy đi, nhóc." Nó nói. "Anh chả ăn nữa."

Thằng nhỏ ngóc lên, cầm lấy miếng bánh rồi lại nằm xuống đùi anh.

Không cần phải cho chúng. Anh tự thuyết phục. Không cần. Chúng có thể tự ăn. Mình bảo vệ chúng là được. Cho cái bánh đáng gì, chúng cũng chẳng đỡ đói.

"Cho em này." Anh cười. "Anh ở phòng xịn, đáng gì dăm cái bánh."

Thằng bé mếu máo rồi cầm lấy. Miệng nó lẩm bẩm chữ cảm ơn. Cứ thế này thì sao mà được đây.. Trên đời còn bao kẻ như nó nữa. Lúc nào cũng đói khát. Lúc ta ở trong lâu đài ta chưa từng nghĩ thế. Nhưng anh vui vì cho nó cái bánh. Ít nhất thì nó sẽ đỡ đói. Tanjirou tin tưởng bản thân mình, và anh chỉ tin là mình có thể chịu đói. Nên nếu có thể, anh sẽ đói hộ kẻ khác.

"Anh có biết về ngài Tokitou không?" Cậu bé hỏi. "Ngài ấy cũng lên thuyền này để từ công chuyện nơi Saltivara về Helti, nơi ngài ở. Nghe nói ngài ấy đẹp lắm. Tôi nghe nói mặt trăng phải cúi mình đấy. Tanjirou, mặt trăng có biết cúi mình không?"

Anh xoa đầu nó và cười. "Có chứ, cúi xuống trước những người tốt, người đáng nể, người dũng cảm và người xinh đẹp."

Thằng bé bật cười. "Thế xinh đẹp thì cũng hay như dũng cảm ư?"

"Anh không biết." Anh nói thật thà. "Có những người đẹp đến nỗi các phẩm chất của họ dù tốt dù xấu đều bị lu mờ. Người ta gọi họ là giai nhân."

"Họ có lấy nhiều người không?"

Anh lắc đầu. Thằng bé không hỏi nữa. Anh bắt đầu thắc mắc về Tokitou. Anh đã nghe về gia tộc Tokitou của Helti. Nhưng mọi danh tiếng đều thuộc về người chiến binh cả, Yuichirou. Còn người con thứ thì chỉ nhắc tên, và chỉ lác đác vài tài liệu viết về cậu ta. Có lẽ từ lúc sinh ra, cậu cũng chỉ có giá trị cho hôn nhân, chứ không phải tên tuổi. Anh hùng chết trên mặt trận, người đẹp chết trên giường. Là như thế.

"Anh gặp ngài chưa?"

"Anh chưa."

"Ngài ở buồng trên đấy!" Thằng bé bật cười. "Tôi nhìn thấy rồi cơ."

Đứa em trai ngóc dậy khỏi đùi nó, ngáp nhẹ và dựa vào người anh. 

"Nghịch ghê. Em nói cho anh làm gì, hay em mong anh sẽ đột nhập?"

Thằng bé bĩu môi và quay vội đi. Hình như nó thích anh thì phải. Từ hôm qua nó cứ lén đưa mắt nhìn anh, và khi anh nhìn lại thì đỏ mặt quay đi. Anh buồn cười, nhưng anh đã thích người khác.

"Trời sắp mưa." Một người lên tiếng, giọng hiền hoà, mát tai. "Các ngươi bị sao mà không vào trong kia ấy?"

Anh quay ra sau. Anh không cảm nhận được sự hiện diện của người ấy. Và một kẻ có thể giấu đi sự hiện diện của mình là một kẻ nguy hiểm. Điều đó chỉ có được nhờ bản năng hoang dã hoặc sự tập luyện thoát khỏi những ý tứ. Và đứng đằng sau anh là một thiếu niên đẹp, chừng mười bốn, mười lăm tuổi, khuôn mặt mềm mại, tóc đen dài. Cuối đuôi tóc cậu bé là những sọc xanh sáng. Cậu có mùi của tình yêu của anh. Đó là người anh đã gặp trên con tàu trước. Họ tình cờ đi chung trên hai con thuyền.

Chắc hẳn đó là số phận sắp đặt, anh nghĩ.

"Bọn dân đen đều thất học cả à?" Cậu hỏi. Và dù tình yêu có đang dâng lên, anh vẫn nổi giận. Không ai được nói về người dân của anh như thế.

"Cậu là quý tộc à?" Anh hỏi. Thằng bé bến cảng bám vào tay anh và thì thầm cái gì đó nghe như 'lãnh chúa', 'trên cùng' và 'helti'. Anh mặc kệ nó.

"Tokitou Muichirou." Cậu ấy trả lời và quay lưng bỏ đi. "Ta không quan tâm đến những kẻ ngu ngốc."

Có gì đó rất lạ..

---------------------

Chiều hôm ấy Tanjirou lại ngồi với cậu bé bến cảng. Anh không thể ngừng nghĩ về Tokitou. Anh đã gặp được người yêu dấu của anh, cũng như kẻ giết  rồng săn kho báu tìm được 'cậu bạch long' của hắn. Anh sao nhãng, và anh yêu sự sao nhãng.

"Anh buồn à?" Cậu bé Saltivara hỏi.

Anh gật đầu. "Buồn lắm. Anh yêu Tokitou từ lâu rồi nhưng có vẻ cậu ấy khinh thường những kẻ nghèo hèn như anh em mình."

Thằng bé nom hụt hẫng lạ. "Vâng."

Ngồi bên nhau một lúc lâu thì thằng bé bảo: 

"Em từng có một người anh trai nuôi. Anh ấy bảo với em là người nghèo không đáng khinh đâu, anh ạ. Bởi vì họ có những cái quý hơn tiền."

"Họ có gì?"

"Họ có một cái bình." Thằng bé nói. "Cái bình đó là thứ quý giá nhất, được nút chặt. Bên trong nó là những thứ xây dựng họ thành người trưởng thành. Những thứ họ quý nhất, anh à. Quý tộc cho vào đó tên, dòng máu thuần, tiền và quyền lực. Còn trong cái bình của những người như anh em mình là kinh nghiệm và tình yêu!"

"Tất cả hả em?" Nếu vậy, anh muốn hỏi của anh là gì, khi anh là quý tộc nhưng lại dứt áo tự biến mình thành kẻ nghèo hèn.

"Một số đại diện thôi."

---------------------------

Đêm hôm đó có bão. Anh nằm một mình trong căn phòng mà mình đã đánh đổi bằng quyển sách quý. Chăn, gối, nệm thêu, nhưng chúng đều có mùi của muối. Mùi đó cũng dễ chịu, dù với người như anh, lần đầu nằm sẽ hơi khó chịu. Sóng đánh cho con tàu hơi chao đảo. Từ bé đến giờ, Tanjirou đã nhiều lần đi thuyền vượt biển. Nó khác rất nhiều so với vượt sông, khi mùi muối cứ chực lượn vào đầu óc, tuy vậy anh đã quen rồi.

Có một tiếng động gì đó rất lớn. Anh có thể nghe thấy sấm, nhưng thứ tiếng đó lẫn cả vào sấm, đổ vỡ, gào thét. 

Cửa sổ vỡ toang cùng với một âm thanh chói tai của mưa hắt vào phòng. Anh ngồi bật dậy, sờ lấy con dao. Trở lại đi, anh nói với các giác quan của mình, Thức dậy!

Chúng không thức dậy. Tay anh hơi tê, mũi không ngửi thấy gì, tai ù, lồng ngực nặng.

"Tỉnh dậy đi, chàng trai đáng yêu." Một cái bóng xinh xắn nghiêng nhẹ, thổi vào tai anh. "Mọi người đang gặp rắc rối kìa!" Giọng thật là thủ thỉ và nhẹ nhàng sao. Có lẽ đó là gió và bản năng của anh hoà làm một và nhắc nhở anh.

Như một làn điện, mọi giác quan của anh rõ ràng trở lại, sức lực tràn vào đầu ngón tay, ngón chân cũng nhanh như nó tràn vào phổi. Anh bật dậy nhanh ngoài sức tưởng tượng và lao ra khỏi phòng. Chân anh lao ra boong tàu. Mưa tạt vào mặt anh vừa mạnh bạo như một con thú lại vừa nhẹ nhàng như một ả điếm tóc xanh. Ả điếm xanh xao gào vào mặt anh cùng với gió. 

"Tanjirou!" Cậu bé Saltivara hét lên khiếp sợ. "Giúp em!"

Anh nhìn ra. Cướp biển. Bọn chúng tràn lên tàu từ khi cơn bão vừa thành hình. Chỉ mười phút nữa thôi mưa sẽ như toàn bộ nước trên bầu trời đều đổ sập xuống trong một sự giật mình. Ả điếm bão tố mới đang vặn vẹo, lát nữa mái tóc xanh ướt sẫm của nàng ta sẽ xoay tròn cả một bầu trời trong nỗi khiếp đảm, tiếng hát của nàng ta sẽ là tiếng sấm, hoà với tiếng hét, thân mình mờ mịt của nàng ta sẽ là nước đổ như trút. 

Vì sao bọn cướp biển lại ập lên lúc này? Chúng tin mình có thể an toàn về tàu trước khi cơn bão tiến đến hồi dữ dội ư?

Lũ cướp biển mặc áo chẽn, áo choàng rách màu bạc đi với sương gió. Khác với trong truyện kể, hầu hết chúng cao và gầy, khăn quấn quanh mặt, cầm dao hoặc gậy gộc. Anh từng tưởng tượng chúng cao to, vũ khí tiên tiến, dữ dằn. Nhưng chúng không có kẻ nào 'cao tới hai mét, sải chân mười thước, râu dài tới bụng'. Các câu chuyện hoặc đã nói dối, hoặc chúng đã nói thật vào kỷ nguyên của cướp biển, không phải thời này.

Dù lũ cướp biển không quá cao to, nhưng chúng có ít nhất một tá, và số lượng người có thể chiến đấu trên thuyền là rất ít. Anh lao nhanh về phía cậu bé Saltivara bế em.

Vào đúng cái giây anh túm lấy tay áo thằng bé, thì tên cướp đã đâm vào cổ họng nó từ phía sau. Đó là điểm tử! Thằng bé ho, khuôn mặt, đôi mắt bàng hoàng. Anh thả tay ra khỏi áo nó khi nó ngã tụt xuống kéo anh xuống theo. Đó là lúc anh nhận ra rằng cả đứa bé trong tay nó cũng đã chết. Anh đã xuất hiện quá muộn. Quá muộn để cứu họ...

"Không..." Thằng bé thở. "Không phải..thế này."

Rồi nó chết.

Thế giới như dừng lại. Anh không muốn buông nó ra, nhưng nó đã chết rồi. Cơn bão cứ to dần, to dần. Âm thanh của gió gào lên mỗi ngày một to hơn, cho đến khi anh không nghe thấy âm thanh gì nữa, chỉ có cơn giận trong tai. 

Khi anh tỉnh ra, dao của anh đầy máu. Tên cướp biển đã chết. Hai tên khác nằm đè lên người hắn. Anh đã giết ba mạng người...

"Tanjirou, mặt trăng có cúi mình không?"

..Không, em ạ. Nó không cúi mình đâu, với người đẹp cũng như với nỗi buồn.

----------------------------

Anh cùng với những người trưởng thành khác đã chiến đấu cầm cự được thêm năm phút. Ả điếm của bão vẫn ngần ngừ thêm một lát, ả vẫn chưa làm ầm lên. Mái tóc xanh của ả cuộn trên trời như muốn hút mọi thứ vào vòng xoáy của số phận, nhưng nỗi niềm của ả chưa rơi cùng với chớp mạnh.

Lũ cướp biển còn hai tên, nhưng Tanjirou cũng đã bị thương, anh khó có thể cầm cự được với chúng. Nhưng khi lưỡi dao của tên cướp lao đến thì một thanh kiếm mảnh, sáng trăng đã chặn nó lại. Anh quay ra thì nhìn thấy Tokitou, tay cầm kiếm, tóc ướt bết đầy trên mặt, xinh nhưng thảng thốt.

"Cướp biển!" Miệng cậu mấp máy, không có tiếng gì thoát ra, nhưng anh đoán được cậu nói gì.

Tokitou giải quyết hắn trong một giây, cậu ta quá mạnh. Khi Tokitou sấn đến tên cướp cuối cùng, hắn ôm chặt xác cậu bé Saltivara trong tay, cả hai đứa. Hắn mong rằng đạo đức sẽ là lý do Tokitou không chém hắn. Hai cái xác vô tội chính là thứ hắn dùng làm lá chắn.

Anh không nhìn thấy đường kiếm của Tokitou, nhưng cổ của gã hèn rách ra với một lực mạnh, cậu bé kia không bị chém trúng. 

"Không." Anh nói, vì trong một giây anh đã đoán được điều sắp diễn ra. "Không, không, không. Không."

Tên cướp biển, đang dựa vào lan can tàu, chết rất nhanh và ngã ngửa ra sau, lôi theo xác hai người bạn anh xuống biển đen với một tiếng nước bắn lên rất lớn, nhưng đã lẫn vào tiếng gào của ả điếm bão tố.

Anh ngồi gục xuống khóc, Tokitou đặt tay lên vai anh. Nước mắt chảy xuống mặt anh ấm hơn là nước mưa. Nước mắt ả điếm xanh xao kia lạnh đến lạ lùng.

"Không sao đâu." Tokitou nói. "Họ không trách anh đâu."

Giờ thì ả điếm mới gào thét. Nàng ta đã đợi đủ lâu. Mái tóc xanh của ả quấn chặt lấy bầu trời trong nỗi buồn và cơn thịnh nộ. Nàng ta gào lên trong nỗi thất vọng, thân thể mịt mù của nàng che kín không gian là những giọt mưa màu xám. Nàng hát lên cùng gió và sấm chớp. Nàng sẽ giết anh. 

Ả điếm bão là thứ cuối cùng ở trong tầm mắt anh trước khi anh mất ý thức.

Hãy đổ đầy cái bình đó bằng những thứ sẽ giúp anh trưởng thành, anh nhé!


-------------------------------------------

Phew, bình luận cho tớ nhá!

Mình thấy cũng khá là tiếc cho hai đứa trẻ con í:<

Kiểu thằng bé lớn mà hay ôm em xong nói chuyện với Tanjirou í, tui thấy nó cute quá trời luôn:<

Mà chương này tui cho Tokitou xuất hiện rồi đó!!!

Ai thấy tui tả bão rất sinh động không? Mình tưởng tượng kiểu nó hơi giống như Kronos đổi sang màu xanh và nhỏ nhắn xinh xắn hơn trong Wrath of the Titans (bạn có thể tìm trên Youtube) lai với Hakuryuu trong cái pic này ý. (Xin lỗi Hakuryuu vì gọi bạn là điếm nhé!):

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro