tanp itnhyntkiy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh đinh — đinh đinh –

Tiếng chuông nhỏ xinh vui tai vang lên trong đại điện trống trải.

Một cánh tay dài trắng nõn và nhỏ nhắn run run thò ra khỏi tấm màn trắng như tuyết, muốn chạm tới để bắt lấy một chuỗi chuông gió nhỏ xinh.

Đầu ngón tay trắng xanh, từng tấc từng tấc, sắp chạm vào được…

Đột nhiên, một cánh tay đàn ông cường tráng xuất hiện ở bên ngoài màn treo, bá đạo gắt gao giữ chặt cổ tay nàng!

Hô hấp của nàng bị kiềm hãm…

Tiếp theo, chỉ trong nháy mắt, nàng không nhịn được than nhẹ một tiếng, cả người bị xoay lật nằm úp sấp xuống dưới chiếc giường lớn mềm mại. Mái tóc dài đen dày tản ra trên tấm lưng trắng như tuyết, che kín những vết hôn cắn nhìn thấy ghê người, từng cái từng cái đều cho thấy rõ một đêm thức trắng ân ái triền miên!

“A…”

Một tiếng kêu rên, cơ thể tráng kiện của người đàn ông đã đè lên thân hình nhỏ xinh của nàng, gắt gao kiềm chế thân thể bên dưới!

Vài ánh sáng mờ ảo xuyên thấu qua tấm màn, chiếu vào người đàn ông tuấn lãng mà tà mị. Trên gương mặt tỏa ra tà khí là đôi mắt tối tăm, nhưng lại ẩn hiện vài phần khát máu và thô bạo, mang thêm vài phần tàn nhẫn bao phủ lên người con gái mảnh mai dưới thân.

“Sắc trời sớm như vậy mà ngươi muốn đi đâu?”

Cái tay không khách khí dò xét thân thể bên dưới, đầu ngón tay tham nhập trượt vào nơi trơn mềm nhạy cảm khiến nàng dâng trào. Hắn thở khí bên tai tai nàng giống như con mãnh thú khát máu tùy ý đùa bỡn con mồi đang rên rỉ ai khóc dưới thân.

“Đừng mà…”

Nàng yếu ớt kêu ai ra tiếng, run rẩy nhu một bông hoa anh túc khi hắn tùy ý đâm vào.

Nhắm mắt lại, cảm giác toàn thân đều bị đàn áp bởi sự đau đớn giữa hai chân tràn ra tới tận tứ chi xương cốt…

Cả một đêm tàn sát bừa bãi!!

Ở đầu giường kia là một chuỗi chuông gió, là cái dùng để gọi nô bộc trong phủ lúc sáng sớm.

Nàng hy vọng có người đi vào, hy vọng có người tới ngăn cản! Nhưng là vô ích. Suốt cả đêm hắn tùy ý rong ruổi trong cơ thể nàng, khiến nàng không chịu nổi mà rên rỉ, cho tới khi nàng kêu không ra tiếng nữa, mà chỉ thành giống như tiếng nức nở của mèo con bình thường.

“Ngươi không phải vẫn đều rất quật cường hay sao, nô nhi? Bây giờ rốt cục đã hiểu được, muốn cầu xin tha thứ có phải không?” Hơi thở của hắn bắt đầu trở nên ồ ồ nặng nhọc, lại có một ngọn lửa nóng khó nhịn cấp tốc thổi quét hắn từ dưới lên trên.

Nữ nhân chết tiệt này quả thực là mị hoặc trời sinh!

“Đừng…. đủ rồi…. thật sự đủ rồi….” Nàng có thể cảm nhận được ý đồ của hắn, cảm nhận được cái vật nóng cháy của hắn xâm chiếm từng tấc từng tấc một của nàng. Nàng nhịn không được, lên tiếng ai oán cầu xin. Hàng mi thật dài dính đầy nước mắt, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy thê ai, rõ ràng là muốn cầu xin, nhưng lại trở thành thứ trêu chọc khiêu khích dục vọng phá hủy của hắn. Hắn cười nhẹ một tiếng, bàn tay xoa nắn giày vò nơi mềm mại mà trơn mượt của nàng. Hắn càng thêm lớn mật, thăm dò trượt tay xuống dưới.

“A… Ta bắt đầu hiểu được vì sao Đằng An Vương lại sủng ái ngươi như vậy…”

Bàn tay không hề do dự, tách đôi chân trắng nõn mà nàng đang liều mạng khép lại ra. Trước lúc nàng kêu ai ra tiếng, hắn hung hăng ngăn chặn đôi môi nàng!

Trằn trọc dây dưa đến nơi sâu nhất trong cổ họng.

Tư thế như vậy khiến người ta cảm thấy sỉ nhục không chịu nổi!

Nàng không phát ra tiếng, mà chỉ có dòng nước mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chảy xuống dưới dính ướt đẫm chăn đệm.

Ba tháng trước, nàng vẫn là công chúa mảnh mai xinh đẹp nhất Đằng An Quốc, 14 tuổi nàng đang trong thời kỳ thiếu nữ, thản nhiên vui cười xoay quanh cha mẹ. Nhưng là bởi một cuộc chiến tranh không hề dự đoán trước – đế vương Lạc Quốc hạ lệnh tấn công Đằng An Quốc! Chỉ trong một đêm, cung điện mà nàng sinh ra và lớn lên đã liền biến thành một vùng phế tích. Nàng nhìn thấy phụ hoàng và mẫu hậu chết thảm ở trên điện. Nước mắt chưa khô hết trên má, nàng lại bị bắt làm một kẻ tù binh thấp hèn, mang vào phủ đệ của Vương gia chiến thắng!

Nàng chưa bao giờ nghĩ bản thân mình lại có thể từ một nàng công chúa được sủng ái yêu chiều, trở thành một thứ để hoan ái làm ấm giường!

“Cho ta, nô nhi!” Hắn than nhẹ một tiếng, chiếm đoạt lấy nàng…

Ba tháng trước

“…

Bắc phương hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập

Nhất cố khuynh nhân thành, tái cố khuynh nhân quốc.

…”

(*Dịch thơ:

Phương Bắc có giai nhân

Duy mình nàng tuyệt sắc

Liếc nhìn thành quách xiêu

Ngoảnh đầu nghiêng nước ngả.)

Tiếng hát miên man trong đêm, dường như là tiếng chim vàng anh hót.

Mỗi khi ánh nắng sáng sớm xuyên qua lỗ nhỏ trên mái nhà tù, lại có tiếng hát bắt đầu phiêu lãng truyền đến.

Tiếng hát như tiếng mưa miên man rả rích không ngớt, trong khi khắp mọi nơi đều tỏa ra mùi hôi thối cùng ủ rũ.

Nơi này là….

Uyên vương phủ.

Chính là vương phủ của Mặc Uyên – tam đệ của đương kim Thánh Thượng.

Ngày ấy khi nàng đến đây, nàng hoàn toàn không tài nào có thể nhìn rõ được toàn cảnh của vương phủ này. Nàng chỉ nhớ rõ tường viện cao lớn, những song cửa sổ gờ lên chạm trổ hoa văn, vườn cây cối rộng mênh mông, tẩm điện uy nghiêm, dường như giống người đàn ông đã bắt các nàng lại, đều bất khả xâm phạm.

Lạc Cơ Nhi thử giật giật, nhưng lại phát hiện cả người đau nhức không có khí lực.

“……………….”

Một tiếng ưm nhỏ phát ra từ trong miệng, thanh âm quẩn quanh trong mờ mịt u ám có chút khiêu gợi lòng người.

Trong nhà tù tanh tưởi, tràn ngập âm u ẩm ướt.

Nàng khẽ động đậy, khiến cho người bên cạnh cũng vội vội vàng vàng tỉnh lại.

« Công chúa, cô tỉnh lại rồi ư? »

Giọng nói này có phần hơi âm thầm tang thương, là của một trong những nữ hầu của nàng.

Tia sáng ngoài cửa sổ chiếu tới, Lạc Cơ Nhi có thể nhìn thấy trên gương mặt dơ bẩn bị đóng dấu chữ « nô » của người nữ hầu này lộ ra vẻ vui mừng, trong giọng nói kinh hô có chút run rẩy, dường như là bởi trông mong đã lâu.

Nàng nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, ánh mắt mệt mỏi yếu ớt rơi vào cái chữ trên đó.

Chữ « nô » kia khéo léo rõ ràng ngụ trên thái dương, như vẫn còn lộ ra máu, dữ tợn kinh khủng.

Mỗi lần nàng nhìn thấy, trái tim, lại đau nhức một lần.

——- Đó là ấn ký mà sau khi chiến bại bị bắt, tam vương gia Mặc Uyên của Lạc quốc sai người đóng dấu hơ nóng lên các nàng ấy.

Lạc quốc.

Tam vương gia Mặc Uyên.

Nàng chỉ từng nhìn thấy hắn một lần, liền giữ nỗi hận chôn thật sâu trong đáy lòng.

Người đàn ông kia có dung mạo quyến rũ mị hoặc khuynh thế, khóe miệng mang theo nét cười tà mị, các cử chỉ hành động đều vượt quá thần khí người phàm trần. Nàng từng gặp qua đàn bà bên cạnh hắn, người nào cũng tựa như giống rắn nước, uốn éo trong lồng ngực to lớn của hắn.

Ngày hôm đó, hắn chính là đang ôm một người con gái hương diễm bóng bẩy, khí chất như lan, mà nói:

“Tù binh của Uyên vương phủ ta, dầu sao cũng nên có chút ấn ký mới được…”

Nàng nghe thấy người con gái bên cạnh hắn khẽ rên rỉ cầu xin tha thứ, ngón tay tà mị của hắn vẫn không ngừng chơi đùa người con gái bên dưới.

Ngày hôm đó, khắp vương phủ đều là những tiếng kêu thảm thiết!

Năm trăm người nữ nô cùng đi theo nàng, hết thảy đều bị kiềm chế giữ chặt hai tay, kêu thảm khi bị ấn dấu hơ nóng chữ “nô” sỉ nhục lên mặt.

Nàng tức giận đến mức khuôn mặt tuyệt mỹ yếu đuối phát run lên, trên mặt tức khắc tràn ngập mối oán hận, cắn lấy môi dưới, hướng về phía người đàn ông kia mà nghẹn ngào quát lên: “Ta cảnh cáo ngươi! Hôm nay ngươi làm nhục trăm người nữ nô của ta, ngày mai ta sẽ lấy ngàn mạng người của Uyên vương phủ ngươi hoàn trả lại.”

Trên khuôn mặt yếu đuối của nàng hiện lên vẻ kiên quyết cứng cỏi, quả thực khiến đầu lông mày tuấn lãng của hắn khẽ nhíu lại,

Sau một khắc, hắn lại mỉm cười tà mị.

“A……”

“Ba!” Một tiếng roi quất ác liệt vang lên, nàng kêu lên đau đớn, trên lưng chiếc áo tù nhân rách ra, tấm lưng mịn màng mềm mại trắng trợn lộ ra lõa lồ.

Một đường vết roi nóng bỏng rát đau đớn.

Nàng là công chúa Đằng An quốc ! Từ nhỏ là đứa trẻ được nâng niu yêu thương trong lòng bàn tay, sao có thể chịu được bị roi quật như vậy !

Nàng cắn bờ môi, tưởng ngừng đau, nhưng lại vẫn sinh đau đến chảy nước mắt!

Dám bất kính với Uyên Vương — Phạt roi? Là nhẹ!!

Nàng bị nghiêm phạt trước mặt tất cả cung nô. Chiếc roi ác liệt quất xuống thân thể mảnh mai của nàng không thể khiến nàng bật tiếng kêu khóc. Mãi đến khi cả người đầy vết roi đỏ bừng, nàng run rẩy ôm vai, áo quần rách rưới.

Trước khi ngất đi, nàng thấy được người đàn ông kia chậm rãi đến gần trước mặt nàng.

Nụ cười tà mị đến cực điểm, rốt cục hắn nâng khuôn mặt với đôi mắt run rẩy rưng rưng lệ của nàng lên!

“Thật đây là công chúa Lạc Cơ, tiểu nữ nhi tối sủng ái của An Vương sao?” Tay hắn nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng lên, ánh mắt nóng rực nhìn theo thân hình co quắp hai chân lại của nàng. “Can đảm lắm!”

“Ba ngày sau ở rừng săn bắn, bản vương rất mong chờ biểu hiện của ngươi.”

Một câu nói khẽ phiêu vờn bên tai nàng, hắn cười tà mị không chút lưu tình, rồi phất tay áo đi khỏi.

Ba ngày sau.

Rừng săn bắn.

Nàng còn chưa hiểu ý tứ của hắn, đau nhức toàn thân đã ùn ùn kéo đến.

Bóng tối trước mắt, ngất đi.

———

“Phù Nhã tỷ tỷ, muội đã ngủ bao lâu rồi?” Nàng thử mở miệng nói, mới phát hiện ra giọng nói êm dịu động lòng người đã trở nên khàn khàn.

“Bẩm công chúa, đã ba ngày rồi.”

Ba ngày.

Lạc Cơ Nhi chịu đựng đau đớn toàn thân, rốt cục nhớ lại câu nói cuối cùng của Mặc Uyên hôm trước.

Tất tất tốt tốt… tiếng động càng ngày càng vang to, các nữ nô chung quanh đều nhao nhao tỉnh dậy.

Tia nắng sáng sớm chiếu đến trên thái dương bọn họ, nhìn thấy chữ “nô” kia, ngực nàng không nén nổi mà trở nên đau đớn.

Từng làn sóng kéo đến khiến nàng không thể chịu đựng nổi.

Viền mắt đỏ au, Lạc Cơ Nhi dịu dàng lên tiếng: “Ta khiến các người chịu khổ rồi.”

“Công chúa không nên nói như vậy….” Phù Nhã thương tiếc ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng khuyên giải an ủi — Làm sao mà có thể trách được nàng?! Nàng là con gái nhỏ nhất của An vương, mới chỉ có 14 tuổi. Các nàng dù có hồ đồ thế nào, cũng sẽ không đi trách cứ một cô gái nhu nhược 14 tuổi vì không bảo vệ tốt các nàng!

“Phù Nhã tỷ tỷ, rừng săn bắn là cái gì vậy?” Lạc Cơ biết giọng nói của mình khàn khàn, môi khô nẻ, vô thức nhỏ giọng hỏi, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo kéo tay áo của nàng ta.

Nghe thấy câu hỏi của nàng, cơ thể Phù Nhã chấn động dữ dội!

Trong ánh mắt các nữ nô xung quanh cũng đều lộ ra biểu hiện sợ hãi.

Lạc Cơ mơ hồ đã nhận ra được sự bất thường, đôi mắt trong suốt yếu ớt giương lên: “Phù Nhã tỷ tỷ.”

“Công chủ… chúng ta…”

“Rầm!” —- có một tiếng nổ.

Cửa lao bị một chân đá văng không chút lưu tình. Ánh sáng thình lình chiếu vào trong nhà lao, khiến người bên trong phải than nhẹ một tiếng, nhắm hai mắt lại.

Tiếng bước chân nặng trịch càng ngày càng tới gần, rốt cuộc dừng lại ngay trước mặt bọn họ.

“Mau lên, đem tất cả đi ra ngoài!”

Giọng nói đến từ địa ngục âm phủ chợt vang lên!

Ngay cả những nữ nô có dính dáng đều bị kéo ra khỏi phòng giam!

Một số người ở bên trong mấy ngày nay đã bị nhiễm phong hàn, bước đi đều có chút lảo đảo, binh lính phía sau không chút lưu tình, đạp một cước rồi một cước, thô lỗ quát lớn: “Đi mau. Đừng ở đây nài xin lão tử thương cảm!”

Lạc Cơ Nhi toàn thân đau nhức, đang được Phù Nhã ôm vào trong ngực, thấy được  tình cảnh này, nàng phút chốc phẫn nộ tận tâm can. Muốn tiến lên cãi lại, nhưng lại bị Phù Nhã với gương mặt trắng bệch run run kéo nàng lại: “Công chúa! Không nên…”

“Phù Nhã tỷ tỷ!” Lạc Cơ Nhi đau lòng nhìn cô ta, ta là công chúa của Đằng An quốc, cha đã chết, mẫu hậu cũng đã chết, chỉ còn lại có mình ta. Thế nhưng ngay cả chính con dân của quốc gia mình, ta cũng không bảo hộ được thì ta còn là công chúa gì chứ…”

“Công chúa… Phù Nhã xin cô đấy…” Trong viền mắt Phù Nhã tràn ngập nước mắt, cô ta cầu xin nàng, nắm tay nàng lảo đảo tiến về phía trước, “Chúng ta đã không còn An quốc, công chúa nhớ kỹ nhất định phải bảo trụ tính mạng của chính mình.”

« Ở đây dài dòng cái gì! Đi mau! » Có tiếng kêu thảm thiết vang lên, chiếc roi đã quất lên người một nữ nô!

Lạc Cơ Nhi sợ đến nỗi trái tim cũng run rẩy!

Nàng ghi nhớ kỹ…

Cảm giác như chiếc roi này như quật lên chính trên người nàng.

Nàng nhớ kỹ tiếng kêu thống khổ đau đớn.

Thần sắc trong nháy mắt trở nên trắng xanh, Lạc Cơ Nhi bắt được tay Phù Nhã, đi từng bước một, trong lòng run sợ.

Đi ra đường nhỏ, trước mắt là một cánh rừng rộng lớn mênh mông!

Rừng cây xanh um tươi tốt nhàn nhạt vương mùi của máu

Lạc Cơ Nhi sửng sốt một hồi, hơi nghiêng mặt nhìn thấy một đội người ngựa trật tự, trang phục chỉnh tề, trong tay cầm cung tiễn dường như muốn đi săn bắn chờ xuất phát, ánh mắt khát máu nhìn về cánh rừng này.

Người đàn ông tà mị kia mặc trang phục thuần trắng mà đẹp đẽ quý giá, cả người tản ra khí chất vương giả. Khi nhìn đến nàng, cặp mắt hắn bắn ra tia sáng mãnh liệt. Ngay lập tức con ngựa dưới thân cũng chợt trở nên xao động, hắn cúi người nhẹ nhàng trấn an con ngựa, đem túi tên để vào sau người, khóe môi hiện ra nụ cười tà mị hồn xiêu phách lạc!

Lạc Cơ Nhi không hiểu sao lại rùng mình một cái, rời mắt đi.

Xem ra bọn họ muốn tới săn bắn.

Nhưng mà…

…. Săn bắn? ! !

Lạc Cơ Nhi cả người chấn động, nhìn với ánh mắt khó tin về phía đội ngũ mãnh thú khát máu.

Không có con mồi….

Không có con mồi, bọn họ muốn săn bắn thế nào?

Trong nháy mắt, trái tim Lạc Cơ Nhi trở nên run rẩy dữ dội, khuôn mặt trắng bệch lập tức nhìn về phía người đàn ông tao nhã tà mị kia.

Các nàng là bị dùng để…

Lạc Cơ Nhi nhìn lại đám nữ nô trong rừng. Trên mặt họ đều xám ngoét giống nhau, tuyệt vọng hòa cùng sợ hãi. Điều này chứng thực cách nghĩ của nàng là đúng, ngực nàng bắt đầu phập phồng kịch liệt, như là không thể hô hấp.

Mặc Uyên… Mặc Uyên… ngươi là một kẻ… !!!

Lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, Lạc Cơ Nhi giận đến cả người phát run lên, nàng thật muốn dùng hết sức lực toàn thân làm hắn bị thương tích đầy mình.

Khi tiếng roi vang lên là lúc Mặc Uyên mỉm cười tao nhã, trang phục trắng toát tựa như tiên. nhưng cặp mắt lại không có chút độ ấm! “Chư vị phải chơi đùa thỏa chí mới được…”

Phía sau hắn là một đám quan to quý nhân, thân khoác bào phục hoa lệ!

Trong mắt Lạc Cơ Nhi lóe sáng lệ quang, không nói được ra lời!

Âm thanh nức nở tuyệt vọng của các nữ nô không mảy may gợi lên nửa điểm thương tiếc của đám người này.

Mơ hồ trong màn nước mắt, một người đàn ông lạnh lùng đã phất roi da lên!

“Công chúa!” Một đôi tay run rẩy kéo lấy ống tay áo của nàng.

Lạc Cơ Nhi quay đầu lại, thấy sắc mặt Phù Nhã nhăn nhúm vì kinh sợ.

“Công chúa, người không thể chết được, vì Đằng An, xin người nhất định phải chạy trốn càng xa càng tốt!”

~~~ Vì Đằng An, xin người nhất định phải chạy!!

“Ba!….” Một tiếng vang lên

Vùng trời trong khu rừng vang lên tiếng roi sắc bén.

Những nữ hầu xung quanh phát ra những tiếng thét chói tai thê lương, đều điên cuồng chạy trốn vào bên trong khu rừng.

Bên ngoài khu rừng, một đội người ngựa đã bắt đầu nóng nảy bước đi thong thả đi đi lại lại. Ngay lúc Mặc Uyên hơi nhếch miệng cười, tất cả gót sắt của chiến mã đều bước vào khu rừng. Một trận tàn sát đẫm máu đã được phát động trong cánh rừng!

Lạc Cơ Nhi sợ đến mức mặt trắng bệch, mãi cho tới lúc có người ở đằng sau đẩy nàng một cái, hô lên: “Công chúa, đi mau!”

Đó là tiếng của Phù Nhã.

Lạc Cơ Nhi bị xô đẩy hết lượt này đến lượt khác, khi nàng quay đầu lại một lát, nàng thấy rõ ràng một mũi tên bay nhanh phóng tới, hung hăng cắm vào sau lưng Phù Nhã. Phù Nhã thét lên một tiếng thê lương, ngã ra đằng sau.

Trong đầu Lạc Cơ Nhi “Ong” lên một tiếng không khống chế được.

“Phù Nhã.”

“Công chúa, đi mau đi.”

Lạc Cơ Nhi ứa nước mắt, nhìn về đằng sau, một đám thợ săn diêm vương đã ùa tới!

Nàng muốn chạy.

Loạng choạng đứng lên từ dưới mặt đất, Lạc Cơ Nhi dùng hết khí lực toàn thân, liều mạng chạy về phía trước!!

Tiếng gió thổi, tiếng kêu ai oán, tiếng tên bắn, gào rít qua bên tai.

Dưới chân có cành cây khô, nàng vấp ngã, rồi lại đứng lên chạy tiếp, cành lá không ngừng quất vào người nàng, đau nhức bỏng rát. Nhưng nàng không che giấu được sự kinh hoàng trong lòng mình, chỉ biết cố nén suy nghĩ và nước mắt, liều mạng chạy đi.

Phía sau, một cảnh hỗn loạn, Mặc Uyên giương mắt lên, vững vàng dừng lại ở thân ảnh chạy đằng xa kia.

Bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn, mị hoặc động lòng người.

Bên môi hiện lên một nụ cười nhạt tà tà — Muốn chạy trốn sao?

Thúc ngựa về phía trước, càng ngày càng thu hẹp khoảng cách với bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn kia, Mặc Uyên rút ra một mũi tên gắn lông trắng, giương lên cung, đầu ngón tay buông lỏng, chiếc tên liền hung hăng xé gió, phóng về phía thân ảnh kia.

“A!…”

Mũi tên đã chính xác bắn trúng vào vai phải của Lạc Cơ Nhi. Bước đi loạng choạng của nàng thoáng dừng lại, té phịch trên mặt đất.

Đau đớn, Lạc Cơ Nhi đau đến tê liệt xương thịt, tựa như một người chim không có cánh, run rẩy ngã xuống rừng cây.

Rõ ràng nghe được tiếng móng ngựa tới gần, nàng nhắm mắt lại sắp ngất đi, nhưng bống nhiên lại nhớ tới lời Phù Nhã nói lúc trước— “Công chúa, người không thể chết được! Vì Đằng An, xin người nhất định phải chạy!”

Nàng không thể chết được.

Mang theo nụ cười đắc thắng, Mặc Uyên không chút lo lắng thong thả thúc ngựa đi tới chỗ trong rừng kia.

Không hề nhớ lầm, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn trắng trẻo mặc quần áo tù nhân thô ráp của nàng, chính là ngã ở chỗ này không sai.

Các binh sĩ xung quanh đều xuống ngựa, tới rừng cây để tìm kiếm con mồi bắn trúng.

“Vương gia, tìm được rồi!” Một binh sĩ kinh hô.

“Thật không?” Người đàn ông kiêu căng nở nụ cười thanh nhã, cặp mắt tựa như băng ngọc, tỏa ra ánh sáng quang mang tối tăm, thúc ngựa về phía trước. Ánh mắt coi thường của hắn đảo qua một bãi cỏ —-

Trong nháy mắt, biểu tình ưu nhã cứng lại trên mặt!

Trong lùm cỏ rậm rạp, chỉ còn lại mũi tên gắn lông trắng, rõ ràng đã bị người bẻ gẫy. Dưới lùm cậy, còn có một một bãi máu tươi, còn người con gái kia thì không thấy bóng dáng đâu!

Binh sĩ hai bên cạnh thấy được thần tình của hắn, tất cả đều sợ đến tái mét mặt mày!

“Vương gia, chúng tôi lập tức đi tìm ngay tức khắc!” Một binh sĩ quỳ xuống đất, mồ hôi nhỏ giọt tong tỏng.

Một khối lửa cháy, cứ như đang thiêu cháy trong lồng ngực của Mặc Uyên, càng thiêu càng vượng, cho tới khi hắn không thể tự kiềm chế được.

Công chúa Đằng An quốc thật sao?

“Không cần,” Một nụ cười nhạt hiện lên bên môi, ánh mắt sắc nhọn của Mặc Uyên đảo qua khu rừng, “Bản vương muốn tự mình đi tìm.” Âm cuối cùng tỏa ra hàn khí khiến kẻ khác phải kinh hồn táng đảm!

Lạc Cơ Nhi, để ta xem xem bản lĩnh của ngươi lớn chừng nào, có thể chạy ra khỏi Uyên vương phủ của ta!

Trước mắt, càng ngày càng tối đen.

Lạc Cơ Nhi không biết chính mình đã trốn đến nơi nào, chỉ biết là xung quanh cây cối ngày càng ít, nàng hít thở không vào, đôi môi trắng bệch đã khô lại, cả người giống như con thú nhỏ đang gần kề cái chết.

Vai phải bị đâm xuyên qua, nàng đã dùng hết sức lực cuối cùng bẻ gãy được mũi tên, rút nó ra.

Khi đó nàng dường như đau đến suýt ngất, tưởng như không thể tỉnh lại được

Hô hấp ngày càng khó khăn, đau nhức đến chết lặng đi.

Nàng nhanh chóng sẽ chết sao?

Ánh mặt trời chói mắt xuyên thấu qua khe hở của những tầng cây cối, chiếu thẳng vào trong cặp mắt trong veo như nước của nàng.

“Phụ hoàng, mẫu hậu, người ở đâu? Lạc Nhi đau quá, đau quá. Vì sao người không đến giúp Lạc nhi.”

Lạc Cơ Nhi bước chân lảo đảo, rốt cục nàng thấy được ở phía trước là một nơi sáng choang, đó là một đầm nước lớn, lớn đến nỗi làm nàng cảm thấy giống như một cái hồ. Nàng vốn trời sinh sợ nước, trong tiềm thức nàng muốn tỉnh lại, vùng đứng dậy, nhưng dưới chân lại bị trượt xuống, thân thể giống như chim gãy cánh rơi vào trong hồ nước lạnh buốt.

“Có người rơi xuống nước! Có người rơi xuống nước!”

Mấy tiểu nữ nô đang giặt quần áo bên hồ thấy cảnh này liền kêu lên thất thanh.

Một thân áo trắng, Mặc Uyên tức giận ngút trời thúc ngựa đi ra từ khu rừng, vừa lúc cũng thấy được một màn như vậy.

Sau một lúc, người được cứu lên đã hấp hối.

Hắn xuống ngựa, trang phục màu trắng làm hắn cả người thoạt nhìn siêu phàm thoát tục, còn cặp mắt đen sâu thẳm khiến cho nữ giới khắp thiên hạ bị khuynh đảo, lúc này lại lóe ra ánh nhìn sắc bén! Ánh mắt của hắn ẩn chứa nguy hiểm!

Cúi người, hắn giữ chặt cái cằm nhỏ nhắn của nàng.

Tẩm qua nước ao, quần áo tù nhân rộng thùng thình dính sát lên người nàng, chiếc áo mở rộng ra, da thịt của nàng lộ trần ra, lẫn lộn với vết máu đỏ tươi, mấy sợi tóc lộn xộn dán trên da nàng, có vẻ mỹ lệ yếu ớt đến cực điểm.

Không hiểu sao, từ dưới bụng truyền đến một luồng khô nóng kỳ dị.

Mặc Uyên nhướng mày, ánh mắt càng thêm bén nhọn nhìn người con gái nhỏ bé toàn thân ướt đẫm đang hấp hối.

Tự dưng hắn lại có phản ứng với nàng.

Bên môi hé ra nụ cười tà mị, ngón tay thon dài không kiêng nể, lướt qua trước ngực nàng, nhẹ giọng nỉ non: “Ngươi là người thứ nhất dám chạy trốn dưới mũi tên của ta, tiểu nô thú vị như thế, làm sao ta có thể buông tha?”

Lạc Cơ Nhi, ngươi đã phá hủy quy tắc trò chơi của ta

Như vậy, dùng chính ngươi tới bồi thường đi!

Lúc nàng tỉnh lại, giống như đặt mình trên thiên đường.

Dưới thân một mảnh mềm mại, hoàn toàn không giống như là trở về nhà giam, ngược lại như là về tới hoàng cung.

Trong cung điện của Đằng An quốc, chỗ nào cũng đều có giường mềm mại như vậy, rèm như vậy. Hơn nữa lại có người hầu thân thiết, có phụ hoàng và mẫu hậu yêu thương nàng.

“Ưm …một tiếng nhỏ, Lạc Cơ Nhi thử thay đổi tư thế nằm.

Vai phải bị thương không biết đã được người băng bó từ lúc nào. Trong phòng to như vậy, hết sức xa hoa, trên bệ cửa sổ có ngọn nến đỏ tươi đang lẳng lặng cháy.

Nàng cho rằng chính mình đang ở trong mộng.

Có thể nói, hiện thực vốn là một giấc mộng, Đằng An không bị xâm chiếm, nàng cũng không bị lưu lạc tha hương!

Ấm áp như vậy, khiến nàng muốn rơi lệ, chịu đựng đau đớn kịch liệt, nàng hít mạnh một hơi đứng lên, lảo đảo đi về phía cửa, đúng lúc đó tiếng mở cửa bỗng nhiên vang lên.

“Phụ hoàng, mẫu hậu” nàng mừng rỡ rơi lệ, đã nghĩ muốn tiến ra đón.

Trong nháy mắt, một hình dáng cao lớn xuất hiện trước mặt nàng, người đàn ông tuyệt mỹ, trên mặt có đường nét góc cạnh rõ ràng, áo bào rộng mặc trên người, cả người tỏa ra hơi thở gợi cảm mà áp bách.

Lạc Cơ Nhi giật mình, bước chân đứng lại, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch!

“Xem ra thể lực ngươi không tệ, trúng một tên của ta, mà còn có thể xuống giường?”

Giọng nói êm dịu, phối hợp với nụ cười trên mặt hắn, nhưng trong mắt nàng còn khủng khiếp hơn nhiều so với giọng nói của Diêm Vương.

Nàng không phải chạy thoát rồi sao? Vì sao, vì sao còn có thể nhìn thấy người đàn ông khiến nàng kinh hồn bạt vía này?

Cô gái trước mặt hắn, toàn thân mặc sa y yếu ớt mỏng manh, mái tóc dài đen nhánh buông xuống làn da non nớt mịn màng như ngọc, đôi mắt đẹp lóng lánh lưu chuyển, sắc mặt có phần tái nhợt, ánh mắt kinh hoàng nhìn hắn.

“Không phải ngươi rất nhanh mồm nhanh miệng ư, sao bây giờ một câu cũng không nói?” Mặc Uyên không chút khách khí, nâng chiếc cằm xinh xắn của nàng lên, làn da trắng mịn làm cho hắn chạm vào rồi không muốn buông tay. “Hay là vì ngươi si mê ta rồi?”

Hắn thở ra, hơi thở như có hương hoa lan. Hắn cố ý hạ thấp giọng, giọng nói nghe ám muội dị thường.

Lạc Cơ thực sự choáng váng, sợ tới mức không dám cử động, toàn thân lạnh toát, hơi thở của hắn khiến nàng sợ cực kỳ sợ hãi. Vết roi trên người làm nàng đau đớn, nhưng đau nhất vẫn là vết thương trên vai do mũi tên hung ác kia xuyên vào.

“Không được chạm vào ta”  Lạc Cơ Nhi nói giọng nghẹn ngào, một tay đẩy tay của hắn ra. Một tay đỡ dưới tay kia của mình.

Nàng lảo đảo lùi dần về phía sau, được vài bước bỗng lưng đập vào ngăn tủ bên cạnh, vết thương ở vai đau như bị xé rách “ A…”

Bàn tay Mặc Uyên bị gạt ra ở giữa không trung, sắc mặt hắn âm trầm thêm.

Ánh mắt sắc bén của hắn dừng lại trên khuôn mặt đang ròng ròng đổ mồ hôi lạnh của nàng.

Từ từ bước đến gần, hắn nhìn từ trên xuống, thưởng thức vẻ mặt tái nhợt nhưng cực kỳ mỹ lệ của nàng.

“Ta thích chinh phục những con mồi không ngoan ngoãn…” Hắn vươn tay chạm nhẹ vào khuôn mặt mềm mại như lụa của nàng. “Ngươi cho rằng ai để cho ngươi sống đến bây giờ hả, tiểu công chúa của ta?”

Hắn chạm vào khiến nàng không kìm được mà run rẩy, nàng đẩy hắn ra ngay lập tức cổ tay lại bị hắn nắm chặt lấy!

“Đừng…” Cổ tay đau, Lạc Cơ Nhi hít vào một hơi không khí lạnh, giãy giụa trừng mắt nhìn, thấy Mặc Uyên đang sát vào mình, hơi thở ấm áp cách mặt nàng nửa tấc lởn vởn không chịu dừng.

“Chính ngươi giết phụ hoàng mẫu hậu của ta, chính ngươi hành hạ dân chúng ta của ta, ngươi còn muốn ta cảm kích tấm lòng của ngươi sao?!”  Lạc Cơ Nhi không liềm chế được run run đứng lên, nước mắt đong đầy con ngươi “Mặc Uyên, ngươi là ác quỷ.”

Những lời bén nhọn của nàng làm gương mặt tuấn lãng của hắn nhíu nhíu mày.

Ngay sau đó, khóe môi tuyệt mỹ nhếch lên, tà khí khắp bốn phía ùn ùn kéo đến…

“Con ngựa nhỏ hoang dã quả thật là thú vị.” Cặp mắt Mặc Uyên thâm trầm đọng lại, bỗng nhiên thay đổi thái độ, “Nếu ta không có hành động gì chẳng phải là không đúng với hai từ này sao.”

Lạc Cơ Nhi ngẩn người, chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị hắn ôm, nặng nề ngã xuống giường.

“A…” Cái giường rất mềm mại nhưng bị va đập mạnh như vậy vẫn làm cho nàng bị đau, kêu lên thất thanh, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Toàn bộ cơ thể như bị suy nhược, nằm trên chiêc giường trắng như tuyết, mấp máy môi…

Trong nháy mắt, cặp mắt của Mặc Uyên lóe lên sắc lạnh, cảm xúc bao trùm lên hắn!

Thân thể Lạc Cơ Nhi được bao phủ bởi một lớp sa y bóng loáng mềm mại, thấp thoáng có thể nhìn thấy vết  thương đang rỉ máu đỏ tươi…

Tình huống này đủ để tất cả nam nhân chứng kiến đều phải sôi máu.

Ánh mắt Mạc Uyên trở nên mê ly, hắn cúi người, miệng kề bên vết thương hung hăng cắn băng gạc, xé rách.

Lạc Cơ nhịn  không được thét lên một tiếng chói tai, chỉ trong giây lát, môi và lưỡi của hắn liếm vào vết thương đang rỉ máu đỏ tươi!

Mùi của máu, mang theo cả mùi thơm của cơ thể nàng, chui vào trong miệng hắn…

Lạc Cơ Nhi đau đến mức không phát ra tiếng, mồ hôi chảy ướt cả tóc, bết lại trên mặt nàng, hình ảnh xinh đẹp mỹ lệ đến động lòng người (nói thật với các ss là em thấy kinh hãi chứ chẳng thấy mỹ lệ ở đâu )

Đau…

Rất đau…

Người con trai trước mặt với lang sói chẳng khác gì nhau, xé rách vết thương, lại còn liếm máu tươi của nàng không chút thương tình!

Rất lâu sau đó…

Hắn dừng liếm máu, tay cử động trên người nàng.

“Cuối cùng cũng ngoan ngoãn một chút, tiểu công chúa của ta…”

Ánh nến chiếu lên khuôn mặt tà ác mị hoặc của hắn, làm cho lòng người phải nhộn nhạo, cặp môi mỏng dính đầy máu càng tăng thêm vài phần dị thường mỹ lệ cho hắn….(a a a dracula)

“Buông ra…” Lạc Cơ Nhi đã không còn sức lực mà phản kháng, chỉ có thể nức nở thình cầu.

Nàng cứ đau đớn giãy giụa kêu khóc, hận nỗi không thể chết ngay lập tức…

Nàng ở dưới thân hắn cứ vật lộn, giọng cầu xin như sương khói lượn lờ trên không trung, lay động thân thể hắn, giống như đang áp bức, chỉ cần chạm vào thân hình xinh xắn đang run run của nàng thì đem lại cho hắn cảm xúc vô cùng mãnh liệt…

Mặc Uyên thét lên một tiếng, cúi xuống tìm đôi môi như cánh hoa của nàng, ngấu nghiến hôn thật sâu.

Thơm ngọt, cả người nàng đầy vị thơm ngọt

Đầu lưỡi của nàng run lên tránh né, miệng phát ra tiếng nức nở như tiếng mèo.

Dụ hoặc tăng vọt!

Hắn không tự chủ mà càng ngày càng ôm nàng chặt hơn, quấn quýt vầy vò, hận không thể đem nàng nhập vào người hắn…

Thân dưới của hắn lắc lư dữ dội, toàn thân hắn đều cứng lên mạnh mẽ.

Mặc Uyên giật mình, bây giờ hắn mới phát hiện ra bàn tay hắn đang chu du khám phá thân thể mềm mại của nàng, bộ sa y mỏng manh không chống lại được lực xoa nắn của hắn, đã tuột ra hơn một nửa, lúc này, tay hắn đang đặt lên làn da mềm mại trơn bóng trên lưng nàng…

Ngón tay thon dài của hắn chạm vào một dòng ấm áp, sền sệt. Đó là máu của nàng…

Lý trí đột nhiên trở về trong đầu, đôi lông mày trên khuôn mặt đẹp nhíu sâu, hắn phát hiện tiểu nữ nhân dưới thân hắn bị hành hạ đến ngất đi rồi, đôi môi đẹp như cánh hoa đã mất đi vẻ hồng hào.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn chỉ sợ ngay đến tính mạng nàng cũng không giữ được…

Nàng rất yếu ớt, mảnh mai như một đóa hoa, mạnh tay một chút là nát…

Trong lòng hắn bất chợt hoang mang, hắn bỗng nhớ lại ngày ấy tại Uyên vương phủ, nàng giận đến run cả người, to tiếng mắng chửi hắn: “Mặc Uyên”, ngực hắn co rúm, cảm xúc không tài nào diễn tả được.

Hắn không muốn nàng chết.

“Hôm nay tạm thời buông tha cho ngươi, mèo hoang bé nhỏ của ta…” Con mắt hẹp dài đảo trên gương mặt ôn nhu của nàng, hơi thở ấm áp còn lưu lại trên môi của nàng một hồi lâu. “Ngươi là người đầu tiên sau nàng khiến cho ta không thể nhẫn tâm, cho nên …”

Mạc Uyên buột miệng thốt ra một câu nói tình cảm, ngay lập tức hắn giật nảy mình.

Trên bàn, ánh nến đang nhảy nhót…

Người con gái bị thương đang mấp máy miệng không yên…

Trong nháy mắt hắn liền tỉnh ngộ, đơn giàn là hắn bỗng nhiên nhớ đến nàng…

Nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt hẹp dài của Mặc Uyên phát ra tia sắc nhọn, hướng về phía người con gái xinh đẹp đang nằm…

Không đành lòng… A, Mặc Uyên, không ngờ trong thế giới của ngươi còn tồn tại từ này.

Trong lòng cảm xúc hỗn độn, mùi vị của máu và hương vị ngọt ngào của nàng vẫn còn vương vấn…

“Người đâu! Đưa nàng đến sương phòng đi!”

Lạnh giọng truyền lệnh xong, hắn vung mạnh tay áo, trong lòng chứa đầy phiền muộn, rời khỏi phòng.

******

Trời tối.

Trời tối rồi sao?

Mí mắt như đeo ngàn cân, nàng phải cố gắng hết sức mới mở được mắt ra. Trước mắt là một khoàng tối om.

Toàn thân đều đau nhức, nhất là vai phải, nóng bừng bừng làm cho nàng không thể làm ngơ.

“Đừng…” Nàng hơi giật mình, phát hiện giường lạnh như băng và cứng như ở phòng giam, nhưng lại không có mùi hôi thối.

“Đừng…” Hơi chút giật giật, phát hiện chính mình dưới thân lạnh như băng mà cứng rắn, như là ngủ ở trong phòng giam, lại không có kia cổ mùi hôi thối.

“Tỉnh rồi à?”

Một giọng nữ tôn quý ung dung vang lên bên tai nàng, giọng nói không hề biểu hiện chút cảm xúc nào cả.

Lạc Cơ Nhi mở mắt ra, mơ hồ nhìn nữ nhân quần áo hoa lệ đang đứng trước mặt, lạnh lùng nhìn mình.

“Có vẻ nàng ta chưa hoàn toàn tỉnh ngủ đâu!”

“Phải đó, người ta đường đường là Đằng An công chúa, làm sao mà ngủ được trên loại phản cứng rắn này chứ?”

« Thôi ngay ~~ Công chúa ư? Đến Uyên Vương phủ này, nàng ta còn mệnh công chúa ở đâu nữa ? »

Một đám phụ nữ líu ríu bàn tán bên tai nàng.

Chung quanh có rất nhiều người sao? Lạc Cơ Nhi cắn môi, chịu đựng đau đớn trên người, muốn nhìn rõ xung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro