31 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ơng 31 – phần 2



Khi ở chung một chỗ với hắn, ta chợt nhận ra bản thân không hề sợ hắn như

mình vẫn tưởng. Không những không run sợ mà ta còn dám phản bác lại hắn. Nói

thật ra thì hắn tuy là một kẻ đáng giận nhưng không phải là người khiến ta

thấy ghê tởm.

Hơn nữa, từng bước hiểu được tình hình thực tế năm đó không phải đơn giản

như suy đoán ngày trước của mình, cảm giác của ta đối với hắn, bỗng trở nên

phức tạp hơn rất nhiều.

Ta vẫn đang thống hận hắn, vẫn theo bản năng mà sợ hãi hắn, vẫn thấy khinh

thường những hành vi của hắn, vẫn theo quan điểm của mình không ủng hộ hắn.

Nhưng, ta cũng không khỏi nhớ lại những kí ức năm xưa, nhớ lại việc chúng ta

đã từng là bạn thân, đã từng tin tưởng nhau như thế nào. Cái lúc nghe thấy

hắn nói kỳ thật hắn không phải muốn đẩy ta đến chỗ chết, trong phút chốc ta

chợt cảm thấy một loại vui mừng không rõ trào dâng trong lòng.

May mắn bởi rốt cuộc hắn cũng không có âm ngoan độc lạt, dơ bẩn đến không

chịu nổi như ta vẫn thường nghĩ.

Ta hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra, trong phòng tắm có một chiếc

gương cũ bằng đồng, trong gương là khuôn mặt hiện tại của bản thân. Đã qua

nhiều năm, ta cuối cùng lại đứng ở đây, lại làm những công việc quen thuộc mỗi

sáng của mình. Tắm xong, ta bước ra khỏi chiếc bồn tắm đứng, đi đến chỗ bồn

rửa mặt, nơi đây chẳng có gì thay đổi, vẫn treo những chiếc khăn mặt đắt tiền

như khi ấy. Ta theo bản năng vươn tay chạm vào cái bàn chải và tuýp kem đánh

răng mà hồi đó mình vẫn thích. Thời gian giống như quay ngược trở lại, nhưng

bản thân hiểu mọi thứ đã không bao giờ còn có cơ hội để xoay chuyển. Ta xoay

người sang chỗ khác, trong gương không phải là khuôn mặt bình thản năm xưa

nữa, mà là khuôn mặt thiếu niên tinh xảo trong sáng.

Hết thảy đều không có khả năng quay trở lại.

Ta mặc xong quần áo, đem chuyện cũ chôn xuống sâu trong lòng. Vô luận như

thế nào, ta vào Lâm gia cũng là có mục đích riêng của mình, Lâm Thế Đông đã

không còn, nhưng cuộc sống của Giản Dật vẫn phải tiếp tục: không phụ thuộc

vào bất cứ kẻ nào, tự do, hạnh phúc mà sống.

Ta mở cửa phòng, lập tức xuống lầu, đi vào phòng ăn. Thiết kế của tòa nhà này

vẫn như cũ, ngay cả đến cái bình hoa đặt như thế nào trong phòng ăn cũng

không hề thay đổi, ta biết là do Hạ Triệu Bách cố ý giữ lại hết thảy, nhưng tất

cả những việc này là để làm gì?

Làm nhớ lại quá khứ cũng tốt, để kỷ niệm cũng được. Nhưng có một điều là tất

cả đều đã không thể thay đổi được nữa, thời gian đã trôi qua không còn khă

năng quay trở lại.

Hạ Triệu Bách ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi ở chỗ bàn ăn đọc lướt qua báo sáng.

Thấy ta đi vào, hắn lập tức buông tờ báo xuống, đứng dậy cười, hỏi: “ Nhanh

vậy, tôi nghĩ phải lát nữa cậu mới xuống.”

“ Tôi không phải đàn bà con gái, không cần trang điểm.” ta đáp lại, lúc hắn kéo

ghế ra cho ta, ta khẽ gật đầu cảm ơn, sau đó nhanh chóng thuần thục bày khăn

ăn, rồi nói với người phục vụ bên cạnh: “ Làm ơn cho tôi một ly nước, cám ơn.”

Người giúp việc trong phòng này tất cả đều là người mới, thấy ta lên tiếng thì

có vẻ sững sờ một chút, nhưng cũng ngay lập tức khom người đáp: “ Vâng thưa

cậu.”

Hạ Triệu Bách tủm tỉm nhìn ta, ôn nhu hỏi: “ Có phải đêm qua gặp ác mộng đúng

không?”

“ Còn phải hỏi,” ta nhận lấy ly nước, nhấp một ngụm đáp: “ Giường mềm quá, tôi

ngủ không thoải mái.”

“ Phải không?” hắn nở nụ cười: “ Tôi thấy cậu cứ nắm chặt lấy tay tôi, còn

tưởng rằng cậu mơ thấy quái thú.”

Thì ra, trong lúc mơ ta thật sự đưa hắn trở thành phao cứu mạng, hắn cả một

đêm không dám động, không phải là vì ta nắm lấy tay hắn đó chứ? Nếu là vậy,

làm đến tận bước này rồi hắn rốt cuộc muốn gì? Muốn khiến ta cảm động sao?

“ Không có gì,” hắn hiểu lầm sự nghi hoặc của ta, bèn giải thích: “ Tôi rất thích

cậu nắm tay tôi.”

“ Quấy rầy ngươi, thật có lỗi,” ta thản nhiên ngắt lời hắn cùng cái không khí ái

muội xung quanh. Bản thân xoay người nói với phục vụ: “ Có cháo không? Tôi

muốn một bát.”

“ Vâng.” Người phục vụ đáp:” Cậu còn cần gì nữa không?”

“ Tôi muốn bánh nướng và một chút mật ong.” Ta nhìn Hạ Triệu Bách hỏi: “

Ngươi không ăn gì à?”

“ Tôi không ăn sáng, uống cà phê là được rồi.”

“ À,” ta hơi nhún vai: “ đúng là thói quen tốt nha.”

Hắn nở nụ cười nói : “ Hôm nay ăn cùng cậu một chút vậy, A Toàn, ” hắn gọi

người phục vụ kia rồi nói : “ Tôi cũng muốn ăn giống như cậu ấy. ”

“ Vâng thưa ngài.”

Chúng ta im lặng ăn sáng, khóe miệng Hạ Triệu Bách mang theo nụ cười thỏa

thuê mãn nguyện, vừa ăn vừa đọc báo. Ta không muốn mở miệng nên cúi đầu

chăm chú ăn. Khoảng thời gian ngắn này cũng có thể coi là trời yên biển lặng.

Đột nhiên ngay lúc ấy, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, ta ngẩng đầu, là

A Bưu, hắn cúi đầu nói nhỏ ở bên tai Hạ Triệu Bách : “ Thất bà đến, bà ấy nhất

định muốn gặp ngài. ”

Ta nghe được tên Thất bà, trong lòng nhanh chóng căng thẳng, lập tức nhìn về

phía Hạ Triệu Bách. Hạ Triệu Bách mỉm cười trấn an ta, nói : “ Lão thái thái làm

sao ? Cậu dẫn bà ấy đến thư phòng gặp ta. Ta lập tức qua. ”

“ Không phải, bà ấy nói, ” A Bưu chần chừ một chút nói : “ Bà ấy nói có chuyện

muốn nói với khách của ngài. Hơn nữa bà ấy đã đến được một lúc. ”

Hạ Triệu Bách khẽ nhíu mày lại nhìn ta, cười nhẹ, ném báo qua một bên đáp : “

Được rồi, mời bà ấy vào. ”

#58

Tham gia ngày:

Bài gửi:

Thanks:

Thanked 85 Times in 56 Posts

Nov 2008

141

2

rua35

Hiệp sỹ thụ phong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro