Tiền truyện: Kẻ chìm trong bùn lầy (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco chỉ tay, và con rồng lập tức theo lệnh. Khoảnh khắc, con rồng đã lao tới, đớp đứt một nửa cái tay kia. Những vết nứt lan từ cú đớp tới khắp nửa còn lại của bàn tay đen đúa kia, nhanh chóng, rồi nó vỡ vụn thành ti tỉ mảnh thủy tinh sáng choang như sao trời. Chúng bị những giọt mưa cuốn đi, tan vào màn cơn bão như bọt biển tan xuống đại dương sâu thẳm.

Phút chốc, những tiếng nổ quanh đây ngừng lại. Uy lực của cú cắn đã đánh bạt đi đợt phép thuật vừa xuất hiện.

Thanh Long Hồn. Đó là Quyền Năng của cậu ta. Thứ sức mạnh cổ đại bí ẩn đã nằm trong linh hồn cậu từ khi nó mới hình thành.

"Tuyệt hảo, Draco. Cho chúng thấy khoảng cách giữa Hắc Vệ Quân và lũ phản loạn đi."

"Đừng kiêu ngạo quá. Hắc Vệ Quân là con voi, nhưng đám kiến đông đúc đã cắn đúng điểm yếu của ta rồi."

Trong lúc nói như thế, cậu ta nhìn lướt qua cảnh vật. Phía xa xa là hàng chục tòa cao ốc nguy nga tráng lệ, mờ ảo vì cơn bão nhưng rực rỡ giữa màn đêm. Trông đơn điệu nhưng thật quen thuộc, với cậu.

"Trái Đất...?"

Quê nhà trong kiếp sống cũ của cậu...

Con rồng gầm lên uy vệ. Từng đợt phép thuật như sóng vỗ bờ, xuất hiện rồi lại vụn vỡ, bị tiếng gầm của nó đánh bạt đi. Nó kéo cậu ta lại với trận chiến.

Mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Cơn hỗn loạn này... Liệu nó có lan tới hành tinh yên bình này, khi nó sắp đạt tới hòa bình không?

Cậu ta không muốn điều ấy xảy ra, nhưng cậu ta không thể làm gì được. Dù đã chuyển kiếp thành một vị Thần.

"Chết tiệt."

Hố đen kia, hay đúng hơn, cánh cổng, đang dần khép. Kích cỡ của nó ngày càng nhỏ. Những hạt bụi đen tuyền rơi ra như mưa rào.

Bỗng nó lay động. Tựa như mặt hồ gợn sóng khi có một hòn đá bị liệng xuống. Không chỉ cánh cổng. Rung động đó truyền đi như sóng, mạnh mẽ, khiến không gian co rút liên hồi và ánh sáng cũng méo mó.

Trời đêm cứ thế biến thành mặt biển sâu thẳm dữ dội trong một đêm bão, với một rồng khổng lồ đáng sợ đang uốn lượn lập lờ trên mặt nước.

"Gì vậy...?"

Cậu trai tóc đen dẫn đầu đoàn người bỗng dừng chân, ngoái đầu lại cánh cổng. Cậu ta cảm nhận được gì đó ở phía bên kia. Cái gì đó đang làm rung động cánh cổng và giới hạn của nó. Kẻ nào đó đóng vai trò là hòn đá lao qua mặt hồ.

Cô bé miêu nhân sởn gai ốc. Cánh cổng tuy không thể chặn được những phép thuật và vật chất thông thường, nhưng nó có thể nhận biết và ngăn cản Linh Hồn cũng như vật chủ của nó, tất nhiên, dưới sự kiểm soát của cô. Đồng nghĩa với việc, cô có thể ngăn cản bất cứ sinh vật sống nào không được phép bước qua cánh cổng.

Và kẻ kia đang phá vỡ cái giới hạn đó. Phá vỡ cả quy luật phép thuật tuyệt đối của cô bằng sức mạnh đơn thuần. Kẻ với sức mạnh quái vật này, chỉ có một.

"Jhorhn à? Đến sớm quá bạn ơi..."

Cậu trai tóc đen lẩm nhẩm thế, rồi quay người, đối diện cánh cổng – đúng hơn là mặt đối mặt với kẻ sắp bước qua cánh cổng đen tối này.

Và Draco, cậu ta run sợ. Cậu run sợ trước sức mạnh của những thực thể thần thánh này – dù họ trông không giống thánh thần cho lắm nếu nhìn đủ gần.

Cậu chẳng là cái gì cả, dù thân thể này thuộc chủng loài của Thần và mang sức mạnh khổng lồ trong mình. Vẫn không đủ. Với những tồn tại khủng khiếp kia, cậu chỉ là một nhúm đất dễ dàng bị thổi bay.

Không, có lẽ là khá hơn. Có lẽ cũng bằng một con hình nhân rơm. Nhưng cũng chỉ đến đấy thôi.

"Đại tướng Lakuyus. Tuyệt vời! Một màn đào thoát tuyệt vời!"

Giọng nói ồm ồm tựa tiếng sấm rền phát ra, vang cả màn đêm. Và hắn ta từ từ bước ra. Đôi chân khổng lồ như cột đình, nặng nề giậm vào bóng đêm. Rồi đôi rìu nặng trịch xuất hiện, sáng loáng, cháy bỏng.

Và thân thể hộ pháp lộ ra: Hơn một trăm vết sẹo lớn nhỏ tất cả, hai vết chéo ngực, ba vết cào trên mặt. Bộ râu dài đen nhánh được buộc gọn. Gương mặt nom hiền lành, nhưng đầy nét phẫn nộ và mỉa mai. Đôi mắt cam, rực cháy như than trong lò.

"Cuồng Chiến Binh Jhorhn. Nhục nhã. Sự phản bội nhục nhã vô tả."

Cậu trai áo đen – được gọi là Lakuyus – đáp lời, mặt không biến sắc. Ánh mắt cậu ta run lên phẫn nộ trong một khắc, rồi lại tĩnh lặng như mặt hồ.

"Đừng nặng lời thế chứ. Cậu biết lí do cho việc này mà, Lakuyus. Những Vô Năng như chúng ta đều biết."

"Biết? Danh dự, trung thành và cống hiến, đấy là tất cả những gì một người lính nên biết."

Jhorhn bỗng trở nên cuồng nộ sau câu nói đấy – nó đã phá vỡ lớp kiên nhẫn cuối cùng vốn đã mong manh của hắn.

"Mày chả biết cái mẹ gì cả, thằng công tử bột!"

Gân xanh nổi trên trán khi hắn gầm lên giữa trời đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro