Chương 10. Ngươi Mau Câm Miệng Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Thấy Hoa Lưu Li thật sự không thể đi thưởng mai, Thái Tử liền không kiên trì nữa: "Mấy ngày gần đây trời trở lạnh, huyện chủ ở trong phòng cũng tốt."

Trên thực tế trời lạnh thế này, hắn cũng không nghĩ đi ngắm hoa mai gì.

Gió to tuyết lớn, một chân dẫm trên nền tuyết liền tạo thành một cái hố, lại còn muốn học đòi văn vẻ mà ngâm thơ vẽ tranh, thật sự là ăn no đi chịu tội.

Vì thế cả hai bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra.

Hoa Lưu Li nháy mắt cảm thấy vị Thái Tử cũng không tệ lắm, chỉ sợ hắn nói cái gì mà thân thể không tốt cần ra ngoài chậm rãi đi đi lại lại linh tinh các thứ. Nàng nhìn sắc trời âm u, tựa hồ lại sắp có một trận tuyết rơi: "Điện hạ, Thái Hậu nương nương còn đang lễ Phật, ngài trước tiên vào trong điện ngồi trong chốc lát đi."

"Được." Thái Tử thấy mắt Hoa Lưu Li ánh lên vẻ mong chờ, một tiểu cô nương nhỏ tuổi như nàng mỗi ngày đều ở trong Thọ Khang Cung, không thể chạy nhảy cũng không thể chơi, ngày qua ngày xác thật có chút nhàm chán.

Thấy Thái Tử đồng ý, Hoa Lưu Li cũng thật cao hứng, thậm chí bước chân suy yếu cũng trở nên vững vàng hơn không ít, mặt đầy ý cười nói: "Diên Vĩ, bảo cung nữ tỷ tỷ chuẩn bị trái cây cùng mấy món điểm tâm ngon ngon tới."

Nhìn thấy Hoa Lưu Li sáng lạn mỉm cười, Thái Tử vốn dĩ chỉ định ngồi một nén nhang liền đi khó được có vài phần mềm lòng: "Huyện chủ không cần khách khí như vậy."

"Cần, cần." Hoa Lưu Li đi theo sau Thái Tử vào trong điện, ngồi xuống ghế khách: "Điện hạ, mấy ngày trước ngài tự mình dẫn người đem thần nữ từ nơi đó của Hiền phi nương nương ra, thần nữ còn chưa hướng ngài nói lời cảm tạ cho tốt."

"Không cần đa lễ, Hộ Quốc đại tướng quân là đại anh hùng từ nhỏ cô đã ngưỡng mộ. Khi cô còn nhỏ, Đại tướng quân từng tự tay làm một thanh kiếm gỗ tặng cho cô, còn dạy cô kiếm thuật với cung tiễn, đối với cô như là nửa thầy." Thái Tử lười biếng dựa trên ghế, hắn không phải là một người vì ánh mắt của người khác mà ủy khuất bản thân, "Đáng tiếc ngươi lúc ấy còn chưa sinh ra, bằng không cô còn có thể đưa cho ngươi một phần lễ trăm ngày."

Mười sáu năm trước, hắn vừa nghe nói Đại tướng quân phu nhân có thai được mấy tháng, liền truyền đến tin tức nước Kim Phách xâm chiếm biên cảnh, Đại tướng quân cùng phu nhân của hắn ba ngày sau liền dẫn quân chạy tới chiến trường.

Hắn lôi kéo tay phu nhân tướng quân hỏi, nếu phu nhân đi chiến trường, tiểu bảo bảo trong bụng nàng có thể hay không sẽ sợ hãi, nàng có thể không đi đến biên quan không?

Phu nhân tướng quân cũng không bởi vì hắn nhỏ tuổi mà trả lời có lệ với hắn, thật nghiêm túc trả lời.

"Đa tạ Tam điện hạ quan tâm, nhưng ta cùng với tướng quân từ nhỏ học tập binh gia, đó là vì bảo vệ quốc gia, không cho bá tánh chịu nỗi khổ bị địch khinh nhục, cho nên ta cần phải đi. Hài tử là con của ta cùng với tướng quân, nhất định phải hiểu, ở trước bá tánh trong thiên hạ, rất nhiều thứ đều trở nên không quan trọng."

Mấy người thế hệ này của Hoa gia đều không có thói quen nạp thiếp, nhưng không hề thiếu con nối dõi, tương đối kỳ quái là, Hoa gia gần ba thế hệ nay đều không có khuê nữ, cho nên khi Hoa phu nhân mang thai đi theo phu quân đến biên cương, tất cả mọi người đều cảm thấy, trong bụng nàng sẽ là một đứa con trai.

Không nghĩ tới lần này cư nhiên lại sinh ra một bé gái nhỏ nhỏ yếu ớt, vì thân thể nữ nhi quá kém, sau khi nữ nhi tròn một tuổi, Hoa tướng quân thậm chí da mặt dày cầu hoàng đế ban cho nữ nhi của mình một cái tước vị.

Hài tử nếu như chết yểu, không thể có mộ bia, càng không thể có cúng bái. Nhưng hài tử có tước vị thì không giống, cho dù chết sớm, cũng có thể hưởng vinh quang sau khi chết.

Hoa Ứng Đình rất ít khi thỉnh cầu hoàng đế thứ không hợp quy củ, lần đó là lần duy nhất.

Thái Tử nhớ rõ, sau khi phụ hoàng nhận được tin tức của Hoa tướng quân, ngồi ở ngự thư phòng một đêm, ngày hôm sau liền ban tước vị cho nữ nhi nhà Hoa tướng quân.

Sau đó không lâu, hắn được sắc phong làm Thái Tử.

Nhớ tới chuyện cũ, khi Thái Tử nhìn lại Hoa Lưu Li, ánh mắt liền mang theo vài phần thương hại.
Thân thể yếu như vậy, lá gan lại nhỏ, còn sống ở biên quan mười lăm năm, đây không phải là bị dọa từ trong bụng mẹ đấy sao?

Hoa Lưu Li vươn tay sờ trộm vào điểm tâm trên bàn, bỗng chú ý tới ánh mắt của Thái Tử, bàn tay trắng nõn dừng một chút, cuối cùng vẫn kiên cường không sợ vươn về phía điểm tâm.

Chỉ cần động tác uống đủ ưu nhã, tốc độ ăn điểm tâm đủ chậm, người khác khẳng định sẽ không phát hiện nàng thật ra muốn ăn đồ ăn vặt.

Đầu ngón tay nàng nhón nhón ít điểm tâm, cười nhạt: "Lễ trăm ngày tuy không nhận được, nhưng thần nữ nhận được tiểu ngựa gỗ mà điện hạ đưa tới."

Thái Tử không nghĩ tới nàng còn nhớ rõ chuyện này, khi đó hắn tuổi còn nhỏ, sau khi nghe nói thân thể tiểu nữ nhi của Đại tướng quân không tốt, liền đưa tiểu ngựa gỗ mà mình thích nhất cho thái giám truyền chỉ mang đi.

So với những đồ vật mà phụ hoàng ban thưởng cho Hoa gia, tiểu ngựa gỗ cũng không phải vật hiếm lạ gì, chỉ là lúc ấy hắn không biết điều đó. Sau này hiểu ra rồi, cũng để chuyện này sang một bên, khiến hắn ngoài ý muốn chính là, tiểu cô nương được ban thưởng cho phần lễ vật này, còn nhớ rõ tiểu ngựa gỗ kia.

Hắn hơi sửng sốt, cười cười, vừa định mở miệng thì có cung nữ đi đến.

"Thái Tử điện hạ." Cung nữ khuỵu gối hành lễ với Thái Tử, "Anh Vương điện hạ muốn đến tạ tội với huyện chủ."

"Tạ tội?" Thái Tử nhướng mày, "Phóng ngựa xảy ra vào mười ngày trước, hạ độc ở Lâm Thúy Cung phát sinh vào ba ngày trước, hôm nay hắn chạy tới bồi tội? Động tác này quả thực nhanh, thấy được hắn rất có thành ý."

Hoa Lưu Li nâng ly lên uống trà hoa hồng, giả bộ không hiểu châm chọc trong lời nói của Thái Tử.

"Ngươi muốn gặp hắn?" Thái Tử quay đầu hỏi Hoa Lưu Li.

Hoa Lưu Li nói: "Nơi này là tẩm cung của Thái Hậu nương nương, lại có Thái Tử điện hạ ngài ở đây, vào lúc này Anh Vương điện hạ đến, có lẽ là vì muốn giải thích rõ ràng hiểu lầm?"

Thái Tử nâng chung trà lên chạm môi: "Vậy để hắn vào đi."

Ngay từ đầu Anh Vương cũng không đem chuyện Hoa Lưu Li thiếu chút nữa bị độc chết để ở trong lòng, nhìn từ góc độ của hắn, mẫu phi hắn cũng là người bị liên lụy, là người bị hại, huống chi nữ nhi Hoa gia kia lại không chết.

Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử, hắn cùng mẫu phi đều là người của hoàng gia, dù không nghĩ đến việc đắc tội với Hoa gia, cũng không đến mức cong lưng đi nhận lỗi với một nha đầu trẻ ranh.

Nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện có điểm không đúng, thời điểm thượng triều, không chỉ có ánh mắt võ quan nhìn hắn không bình thường, ngay cả không ít quan văn đối với hắn đều kín đáo phê bình.

Thậm chí cả mấy quan văn có quan hệ tốt với Lâm Huy Chi, cũng bắt đầu dâng tấu buộc tội mẫu tử bọn họ.

Điều này làm cho hắn vạn phần không hiểu, lập trường của mấy người quan văn này không phải không hợp với Hoa Ứng Đình sao? Hiện tại nữ nhi Hoa gia thiếu chút nữa xảy ra chuyện, bọn họ phản ứng còn quá hơn cả võ quan, khiến hắn nhịn không được có chút hoài nghi, chẳng lẽ những kẻ lúc trước cùng với Lâm Huy Chi mắng Hoa Ứng Đình hiếu chiến không phải là bọn họ?

Bọn họ chẳng lẽ đã quên, bạn tốt Lâm Huy Chi của bọn họ còn từng khen qua hắn?

Đều nói tâm tư nữ nhân khó đoán, hắn cảm thấy tâm tư của quan văn so nữ nhân như mẫu phi hắn còn khó đoán hơn.

Ba ngày này, mỗi ngày hắn đều bị võ quan dùng ánh mắt quái dị mà nhìn, bị quan văn quanh co lòng vòng kích thích, trong lòng nghẹn một bụng lửa giận, buổi sáng mẫu phi khuyên hắn hơn nửa canh giờ, rốt cuộc hắn cũng hạ thân phận tôn quý của mình xuống, mang theo lễ vật, không tình nguyện tới Thọ Khang Cung.

Sau khi hắn vào phòng, nhìn thấy Thái Tử đang ngồi, biểu tình đang giả bộ áy náy nháy mắt vặn vẹo.

Hắn như thế nào lại ở chỗ này?

"Đại ca, thật trùng hợp a." Thái Tử lười biếng giơ tay, "Tùy tiện ngồi."

Anh Vương nghiến răng nghiến lợi nói: "Gặp qua Thái Tử điện hạ."

"Đều là huynh đệ nhà mình, không cần đa lễ." Thái Tử nhìn bọn thái giám đang cầm hộp quà đi đằng sau cùng Anh Vương tiến vào, "Người tới là được, thế nào còn mang theo nhiều lễ vật như vậy đến?"

Anh Vương nghĩ, nơi này là Thọ Khang Cung, cũng không phải Đông Cung của ngươi, bày ra dáng vẻ chủ nhân làm cái gì?

"Nghe nói huyện chủ ba ngày trước ở trong cung của mẫu phi thiếu chút nữa gặp nạn, mẫu phi trong lòng thập phần áy náy, bổn vương cũng hối hận ngày đó không ở trong cung, không thể kịp thời phát hiện kẻ âm ngoan thủ đoạn phía sau, thỉnh huyện chủ thứ lỗi." Anh Vương vào cửa chưa hề nhìn qua Hoa Lưu Li, hắn nói xong những lời này, mới ngước mắt nhìn nàng.

Hắn vốn tưởng rằng nàng là nha đầu trẻ ranh ốm yếu không có tư sắc gì, không nghĩ tới lại là nữ tử chọc người trìu mến như vây, trong lúc nhất thời liền ngẩn người, oán khí lúc trước tức khắc biến mất đi phân nửa.

Trong nhà võ tướng còn có thể dưỡng ra cô nương thủy nộn linh động như vậy?

Thái Tử nghe thấy những lời làm bộ làm tịch kia của Anh Vương, đuôi lông mày hơi nhướng, nói như thể nếu như ngươi ở đây, hung thủ sẽ không thể hạ độc được, loại tự tin mù quáng này rốt cuộc tới từ đâu?

Lúc vừa Anh Vương vừa vào cửa, Hoa Lưu Li đã nhìn ra nội tâm hắn không cam lòng, bất quá thì sao? Các hoàng tử đều đang nhìn chằm chằm vào cái ghế hoàng đế kia, dù trong lòng có oán khí với nàng, cũng không có khả năng biểu hiện ra.

Huống chi nàng là người bị hại, mà mẫu tử Hiền phi cùng Anh Vương, là đối tượng bị hoài nghi.
Nghe được những lời giả dối này của Anh Vương, Hoa Lưu Li nhịn không được quay đầu nhìn về phía Thái Tử, ngày đó tuy rằng nàng chỉ định chạm môi vào chén rượu một chút liền bỏ ra, nhưng nếu là chén rượu có độc, dù nàng chỉ chạm vào chén thôi cũng có khả năng trúng độc. Nếu không phải Thái Tử bỗng nhiên phái người đến tặng đồ, nàng liền thật sự phải ngất xỉu tại chỗ.

Thái Tử thấy Hoa Lưu Li dùng đôi mắt ngập nước nhìn về phía mình, cho rằng nàng không biết nói chuyện cùng Anh Vương như thế nào. Vốn dĩ lười mở miệng, ánh mắt hắn lại lướt đến Anh Vương: "Đại ca, Đại Lý Tự tra ra cái gì rồi?"

Nghe thấy thanh âm đáng ghét kia của Thái Tử, Anh Vương lập tức từ trong kinh diễm lấy lại tinh thần: "Đại Lý Tự hiện tại còn đang tra, thỉnh huyện chủ yên tâm, ta nhất định tìm ra hung thủ, báo thù cho ngươi."

Hoa Lưu Li: Nhưng xem biểu tình của người khi mới vào cửa, cũng không phải có ý này.
"Còn đang tra nói lên án này không có tiến triển gì." Thái Tử ngón trỏ nhẹ nhàng gõ nhẹ lên mặt bàn, tiếng gõ lúc có lúc không, nghe vào khiến người ta cảm thấy phiền lòng. Anh Vương rất muốn đáp lại một câu, vậy thì có liên quan gì đến ngươi, nhưng hắn không dám nói.

Chỉ cần Cơ Nguyên Tố vẫn là Thái Tử, như vậy việc trên khắp thiên hạ đều có thể liên quan đến hắn.

"Đa tạ Thái Tử quan tâm." Anh Vương cứng rắn nói cảm ơn.

Ta cầu xin ngươi, ngươi mau câm miệng đi.

Nhưng có khi nào Thái Tử thuận theo ý của Anh Vương? Cho nên hắn tiếp tục mở miệng: "Trong hậu cung nhiều người như vậy, muốn điều tra rõ án tử, xác thật không phải việc dễ dàng."

Anh Vương hồ nghi nhìn Thái Tử, những lời này vừa dễ nghe, lại còn thuận theo lòng người như vậy, nhất định có vấn đề.

"Cô biết hung thủ của án này là kẻ khó lường, nhưng trước khi án tử được tra rõ, đại ca không cần tiếp cận Hoa huyện chủ quá nhiều." Thái Tử nhướng mày nhìn Anh Vương, "Tiểu cô nương lá gan không quá lớn, sau khi chịu kinh hách thân thể vẫn không tốt lên, ta sợ nàng nhìn thấy ngươi sẽ nhớ tới sự việc ngày hôm đó. Đại ca, ngươi tuổi lớn hơn, cần thông cảm nhiều hơn."

Thông cảm m* cái chân của ngươi, hắn biết tên vương bát đản này không nói được lời nào dễ nghe mà!

Nhưng mà cung nhân ở chính điện lại cảm thấy Thái Tử nói rất có đạo lý.

Bởi vì vị huyện chủ do nguyên nhân thân thể yếu ớt mà ăn uống không tốt này, từ sau lúc Anh Vương xuất hiện, tay liền run rẩy không ngừng lấy điểm tâm bỏ vào trong miệng, mượn việc này để che dấu cảm xúc sợ hãi, ngay đến khuôn mặt nhỏ cũng trắng bệch cả ra, đây là bị dọa thành hình dáng gì rồi a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro