Chương 13: Phế Vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

"Huyện chủ, bên ngoài có tiếng bước chân."
Diên Vĩ xoay người đi đỡ Hoa Lưu Li đang nằm ăn vạ trên giường, bất quá động tác của Hoa Lưu Li so với nàng còn nhanh hơn, không cần nàng đỡ cũng đã ngồi dậy.
"Diên Vĩ cô nương." Nữ quan đứng bên ngoài gian không tiến vào, nàng thấy Diên Vĩ ra nghênh đón, nhỏ giọng hỏi: "Huyện chủ quần áo chỉnh tề không? Bệ hạ đưa thánh chỉ tới, thỉnh huyện chủ chuẩn bị một chút rồi ra ngoài tiếp chỉ."
"Đa tạ tỷ tỷ, ta liền đi thông báo cho huyện chủ." Diên Vĩ trả lễ cho cung nữ, xoay người đi vào nội thất.
"Huyện chủ......"
Hoa Lưu Li ngồi trước gương, sửa sang lại một chút, đeo thêm trang sức: "Ta nghe thấy rồi."
Diên Vĩ giúp nàng ép làn váy cho thẳng, có chút hoài nghi nói: "Mắt trái giật là tài, mắt phải giật là tai, nô tỳ hẳn là nhớ không sai chứ?"
"Không sai." Hoa Lưu Li đứng lên, đỡ lấy Diên Vĩ tay: "Đỡ huyện chủ thân thể kém nhà ngươi cho tốt, đi thôi."
Đỡ lấy tay mềm mại của huyện chủ, tâm tình Diên Vĩ nháy mắt bình tĩnh xuống.
"Từ từ." Hoa Lưu Li bỗng nhiên buông tay Diên Vĩ ra, xoay người lấy bùa hộ mệnh cất ở dưới gối mang theo.
Diên Vĩ: "......"
Ngoài mặt huyện chủ thoạt nhìn thực trấn định, hành vi lại rất thành thật.
"Huyện chủ, người không phải nói không tin mấy thứ này?" Diên Vĩ nhỏ giọng hỏi.
"Con người ta ngươi còn không biết?" Hoa Lưu Li hợp lý hợp tình nói, "Có khi nào ta nói mà giữ lời?"
Diên Vĩ: "Loại sự tình như cầu thần bái phật này, thành tâm mới càng linh."
"Nói bừa, thần phật đều thực khoan dung, dù ngày thường ta không đủ thành kính, thời khắc mấu chốt vẫn sẽ phù hộ ta." Hoa Lưu Li sờ sờ bùa hộ mệnh giấu trong áo, đối với việc vận khí của mình rất tốt có loại tự tin thần kỳ.
Trong một khắc vừa bước ra khỏi nội thất, Diên Vĩ tươi cười kính cẩn nghe lời, Hoa Lưu Li bước chân chậm, chủ tớ hai người trước mặt người ngoài, vĩnh viễn vô cùng ăn ý.
Cung nữ vốn muốn duỗi tay giúp Diên Vĩ đỡ Hoa huyện chủ, nhưng lại cảm thấy làm như vậy sẽ sinh ra hiềm nghi. Nàng có chút hâm mộ liếc mắt nhìn Diên Vĩ một cái, hạ nhân được chủ tử tín nhiệm như vậy, là may mắn bao nhiêu người chờ cả đời cũng không có.
Đi vào chính điện, Hoa Lưu Li nhìn thấy Thái Tử tay cầm thánh chỉ, tam ca trang phục lộng lẫy, còn có mấy vị quan văn không quen biết.
Thấy Hoa Lưu Li tiến vào, Thái Tử mở ra thánh chỉ: "Hoa huyện chủ, thánh chỉ là ban cho ngươi, tiếp chỉ."
Hoa Lưu Li ở đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần quỳ xuống, Hoa Trường Không một thân bào giác, quỳ gối bên cạnh nàng. Huynh muội hai người làm bộ lơ đãng trao đổi ánh mắt, trong mắt đều là mờ mịt.

Theo lý thuyết, từ sau khi vào kinh nàng hận không thể để cho tất cả mọi người trong kinh thành biết, nàng là một cái ấm sắc thuốc (chỉ người ốm yếu bệnh tật hay phải uống thuốc) gió thổi phát liền đổ, mẫu tử Anh Vương hẳn là sẽ không muốn để nàng làm Vương phi.
Huống chi đây là kết thân không phải kết thù, mấy thế hệ người của Hoa gia đều vì Đại Tấn chiến đấu lập công lao, bệ hạ dù thật có lòng muốn nàng làm con dâu hoàng gia, cũng sẽ bàn bạc cùng cha mẹ nàng cho tốt đã, rồi mới chính thức ban thánh chỉ, tuyệt đối không thể tùy tùy tiện tiện để nàng gả cho một người nào đó.
Thấy tiểu cô nương khẩn trương nắm chặt tay áo, Thái Tử mở thánh chỉ ra, tốc độ đọc nhanh hơn bình thường.
Hoa Lưu Li: Không xong, nội dung phía trước toàn là khích lệ phụ thân nàng, sự tình hình như có chút không ổn.
"Nữ nhi của Ứng Đình , như nửa nữ nhi của trẫm......"
Hoa Lưu Li che ngực, nàng muốn hộc máu, nàng muốn bệnh nặng, nàng muốn chết đi sống lại.
"Phong làm quận chúa, ban bảo mã (BMW) ruộng tốt."
Hoa Lưu Li: Bệ hạ đây là ấn theo tiêu chuẩn đích trưởng nữ của thân vương, tới nâng tước vị cho nàng, lại không chỉ nâng tước vị, còn ban cho cả phủ đệ ruộng đất?
Rốt cuộc đã có chuyện gì phát sinh mà đột nhiên ban cho nàng một cái tước vị quận chúa? Chẳng lẽ là phụ thân không cẩn thận, hạ được cả nước Đại Mao bên cạnh Kim Phách?
"Ban phong hào Phúc Thọ."
Gì cơ?
Hoa Lưu Li cơ hồ không thể tin vào tai mình, tiểu mỹ nhân nhu nhược như nàng, dùng mấy loại phong hào như "Thục An, Nhu Nghi" linh tinh gì đó không tốt sao, Phúc Thọ là cái kiểu phong hào gì?
Nàng cũng không phải chó canh cửa ngoài quân doanh.
"Thần nữ bất tài, khấu tạ bệ hạ ân điển." Hoa Lưu Li giơ đôi tay lên cao qua đỉnh đầu, "Nghe thấy điều vui này, thần nữ vạn phần sợ hãi, ngày sau nhất định tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, không phụ kỳ vọng của bệ hạ."
Thái Tử đưa thánh chỉ vào trong tay Hoa Lưu Li, để nữ quan trong cung nâng nàng dậy: "Phủ quận chúa còn chưa tu sửa xong, quận chúa nếu có ý tưởng gì, có thể giao bản vẽ cho Công Bộ, để cho bọn họ làm."
Nói xong, hắn quay đầu nói với quan viên Lễ Bộ cùng đến ban chỉ với hắn: "Phúc Thọ quận chúa thân thể không tốt, mấy cái trình tự đằng sau không cần nữa, chư vị đại nhân đem nội dung thánh chỉ sao chép nhập kho, thêm ấn phong là được."
Quan viên Lễ Bộ cũng nghe nói qua việc tiểu nữ nhi Hoa gia thân thể phi thường yếu, lập tức liền hành lễ cáo từ, dời đi một cách dứt khoát lưu loát, nhìn ra được lời nói của Thái Tử rất có phân lượng trước mặt bọn họ.
Để mấy cung hầu không liên quan lui ra, Thái Tử thấy Hoa gia huynh muội tựa hồ còn chưa phản ứng kịp, cười cười: "Hoa gia trung tâm, phụ hoàng vẫn luôn xem ở trong mắt, ghi tạc trong lòng."
Hoa Trường Không chắp tay thi lễ nói: "Bệ hạ long ân, một nhà vi thần vô cùng cảm kích."
"Tiểu nha đầu," Thái Tử nâng cằm, nhìn về phía Hoa Lưu Li, "Ngươi còn đang ngẩn người?"
"Thỉnh điện hạ thứ tội, thần nữ vẫn đang trong vui sướng chưa phục hồi được tinh thần." Hoa Lưu Li nói, "Đặc biệt là hai chữ Phúc Thọ, càng thể hiện chúc phúc và nguyện vọng tốt đẹp của bệ hạ đối với thần nữ, khiến thần nữ cảm xúc mênh mông, cảm động đến rơi nước mắt."

"Quả thực rất phong nhã, cô cũng cảm thấy phong hào này rất tốt." Thái Tử đối với phong hào này thực vừa lòng.
Hoa Lưu Li: "......"
Nhịn vậy, ngươi là Thái Tử, ngươi nói cái gì cũng đúng.
Hoa Trường Không yên lặng nhìn Hoa Lưu Li, chậm rãi thu hồi tầm mắt. May mắn tiểu muội gần đây đều ở trong cung, bằng không hắn có khả năng không dỗ được nàng.
"Cô ở Đông Cung tổ chức yến tiệc, hai vị nguyện ý tới chứ?"
Hoa Trường Không rũ mắt, nhìn xuống ngón tay ở trong tay áo của tiểu muội phía dưới, đang ngoéo một cái rất nhỏ.
"Đa tạ điện hạ, vậy vi thần cùng xá muội liền quấy rầy."
Đông Cung có sân độc lập, trại nuôi ngựa, luyện võ trường thậm chí là đội vệ binh, còn có thêm cả các vị quan viên, nghiễm nhiên chính là một cái hoàng cung nhỏ trong hoàng cung.
Một đường từ đại môn đi vào trong nội điện, Hoa Lưu Li liên tục nhìn thấy vài vị quan viên của phủ Thái Tử ở trước mặt Thái Tử cẩn thận lấy lòng. Khó trách các hoàng tử đều muốn làm Thái Tử, cái cảm giác cao cao tại thượng này dụ hoặc quá lớn.
"Quận chúa, thỉnh dùng trà." Một ly trà nóng đưa tới trước tầm mắt của Hoa Lưu Li, nàng che miệng ho nhẹ vài tiếng: "Xin lỗi, ta không uống trà."
"Thỉnh quận chúa thứ tội, nô tỳ liền đi đổi lại."
Hoa Lưu Li vươn tay, nhẹ nhàng cầm cổ tay cung nữ. Tay nàng trắng nõn non mịn, cầm như không cầm, thoạt nhìn trông như vô lực mà nắm lấy: "Không cần phiền toái, ta không khát."
Thái Tử nhìn về phía cung nữ này, sắc mặt lãnh đạm: "Người tới!"
"Thỉnh điện hạ thứ tội." Cung nữ đột nhiên quỳ xuống một chân trên mặt đất, động tác quỳ kia của ả ta liên lụy đến bàn tay đang nắm cổ tay ả của Hoa Lưu Li, khiến tay nàng hất xuống, đụng vào cánh tay của ả.
Một đống ám tiễn từ trong tay áo cũng nữ rớt ra.
Thấy hành tung bại lộ, sắc mặt cung nữ trở nên hung ác, đứng dậy rút nhuyễn kiếm bên hông ra, phi thân về phía Thái Tử.
Ánh mắt ả thực lạnh, động tác nhanh như chớp, ả là sát thủ cao cấp nhất. Ả cũng biết, hôm nay chỉ cần ra tay, sẽ không còn cơ hội sống sót, nhưng ả không hối hận.
"Thích khách!" Hộ vệ thấy cung nữ xông thẳng về phía Thái Tử, hận không thể bay đến chặn kiếm cho Thái Tử. Nhưng sát thủ này động tác quá nhanh, bọn họ ngăn không được.
Xoẹt!
Thanh âm vải vóc bị xé vang lên trong điện, Hoa Lưu Li quỳ rạp trên mặt đất, nắm vải vụn trong tay, sắc mặt trắng bệch nhìn bộ dáng vấp ngã chật vật của thích khách, tay cầm vải run rẩy không ngừng, giống như hoa trắng nhỏ lay động trong gió.
Bí quyết của vị sát thủ cao cấp nhất này là nhanh, nhưng ưu thế này đã bị Hoa Lưu Li phá vỡ. Để có thể tiếp cận Thái Tử, sát thủ ngụy trang thành cung nữ ở Đông Cung, ẩn núp gần nửa năm, thật vất vả mới có cơ hội giết chết Thái Tử, lại bị phá hỏng bởi một nữ nhân không uống trà.

Ả oán hận nhìn Hoa Lưu Li, hận không thể một ngụm cắn chết nàng.
"Ta nói ta không cố ý giữ chặt ngươi, ngươi tin không?" Hoa Lưu Li vội vàng ném vải trong tay xuống, che ngực liều mạng thở dốc, chờ Hoa Trường Không tiến gần đến đây, liền mềm mại ngất trên mặt đất.
Tim mệt quá, còn chưa kịp ăn cơm ở Đông Cung.
"Tiểu muội, tiểu muội." Hoa Trường Không chạy nhanh đến, đem muội muội từ trên mặt đất lạnh lẽo bế lên, vừa mới chuẩn bị mở miệng rống "Thỉnh thái y", Thái Tử đã mở miệng trước: "Lập tức truyền ngự y lại đây."
Thái Tử không quản thích khách đã bị chế phục, bước nhanh tới bên người Hoa Trường Không, ánh mắt dừng lại trên người Hoa Lưu Li: "Cô sẽ an bài ngự y tốt nhất để trị liệu cho quận chúa."
"Vi thần thất thố, thỉnh Thái Tử thứ tội." Hoa Trường Không nói, "Xá muội nhát gan, chịu không nổi kinh hách. Không dám quá mức phiền toái ngài, kỳ thật đây đều là bệnh cũ của nàng, nghỉ ngơi một hai ngày sẽ tốt lại."
"Trước đưa quận chúa vào trắc điện nghỉ ngơi." Thái Tử nhìn Hoa Lưu Li an an tĩnh tĩnh dựa trong lòng Hoa Trường Không, "Phái binh gác, không thể để bất cứ kẻ khả nghi nào tới gần quận chúa."
Cấm vệ quân chạy nhanh lĩnh mệnh, Đông Cung phát sinh loại sự kiện ám sát này, là bọn họ thất trách. Nếu Thái Tử xảy ra chuyện, bọn họ không dám tưởng tượng, sẽ gây ra rung chuyển lớn cỡ nào.
"Cơ Nguyên Tố, ngươi cho rằng tránh được một kiếp ngày hôm nay, ngươi có thể kê cao gối mà ngủ?" Sát thủ hai mắt đỏ đậm, "Anh Vương điện hạ của chúng ta, mới là chủ nhân tương lai chân chính của Đại Tấn."
Nói xong, ả cắn nát túi độc ở trong miệng, chờ cái chết đến.
"Anh Vương?" Thái Tử nhìn sát thủ miệng không ngừng phun máu tươi, "Làm thích khách còn chưa xong, còn muốn đi làm loại việc cần dùng não như châm ngòi ly gián này?"
"Ai cho ngươi cái tự tin đấy, là chủ tử sau lưng ngươi?" Thái Tử nhận khăn do cung nữ đưa tới, chậm rãi lau tay, "Từ nhỏ đến lớn, người muốn ám sát cô không ít, nhưng ngu như ngươi thì lại không nhiều lắm."
Sát thủ trừng lớn đôi mắt, trong miệng phát ra tiếng "Hô hô", ả không sợ chết, nhưng không thể chịu đựng người khác phủ nhận địa vị của ả ở giới sát thủ, đây là đả kích tôn nghiêm của ả!
"Ngươi cho rằng cô sẽ tò mò người sau lưng ngươi là ai?" Thái Tử dùng khăn lau ngón tay, thần thái bình tĩnh, "Dựa vào một sát thủ vô dụng, liền nghĩ rằng có thể xong việc, so với phế vật có gì khác nhau đâu?"
Sát thủ phun ra một búng máu cuối cùng, trừng to đôi mắt tắt thở.
Cũng không biết cuối cùng ả bị tức chết hay bị độc chết.
Thích khách đã chết, Thái Tử cũng đã lau khô tay, hắn xoay người đi vào thiên điện.
Hoa Trường Không đặt Hoa Lưu Li xuống giường, khẽ than thở. Kinh thành thật là một cái hồ nước đục không thấy đáy, không biết thích khách ngày hôm nay là cố ý chọn lúc bọn họ ở đây mới hạ thủ, hay chỉ là trùng hợp.
Hài tử thánh thượng thích nhất chính là Thái Tử, nếu Thái Tử ở trước mặt bọn họ bị ám sát bỏ mình, bệ hạ khẳng định sẽ giận chó đánh mèo Hoa gia.
Quân thần không hợp là tối kỵ của triều đình, nhưng hiện tại lại có người ngóng trông triều đình Đại Tấn đại loạn.
Mặc kệ là Lâm Huy Chi thiếu chút nữa bị độc chết ở trạm dịch, muội muội ở Lâm Thúy Cung thiếu chút nữa uống phải rượu độc, hay là việc ám sát hôm nay, chỉ cần có một việc thành công, đều sẽ gây phiền toái rất lớn với Đại Tấn.
Các hoàng tử tuy rằng cũng có dã tâm, nhưng hẳn sẽ không làm loại sự tình chỉ khiến địch quốc cao hứng này.
Cho nên đây là tiểu quốc con bê bẹp nào làm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro