Chương 15: Không giống nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Phong cảnh tế thiên đàn thực ồn ào náo động, biểu tình Thái Hậu lại thập phần nghiêm túc, mà Hoa Lưu Li...... lạnh quá a.
Nàng đỡ Thái Hậu đi đến bên cạnh Xương Long Đế, Xương Long Đế đỡ lấy Thái Hậu, nàng hướng hai người hành lễ. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Xương Long Đế, quả là một đại thúc (ông chú) đẹp trai, khóe mắt với đuôi lông mày của Thái Tử có hai phần tương tự với ông.
Xương Long Đế chú ý tới tiểu nha đầu bên người Thái Hậu, trong ánh mắt không hề có khiếp đảm, đen lúng liếng vô cùng linh động, chỉ là dáng người thoạt nhìn có chút nhu nhược.
Tiểu nha đầu này thật tốt, ngọt ngào đáng yêu, lão đại có cái loại tính cách thẳng như vậy, phải lấy tiểu cô nương như vậy mới biết đau cho người ta, xứng đôi biết bao. Ông vốn nghĩ lão đại từ nhỏ đã thích binh thuật võ nghệ, sau khi tiểu cô nương Hoa gia gả cho hắn sẽ tương đối quen thuộc, không nghĩ tới Hiền phi với lão đại không muốn.
Trong lòng ông vốn dĩ có chút sinh khí, nhưng loại chuyện này cần nhất là ngươi tình ta nguyện, vạn nhất ông mạnh mẽ ban hôn cho lão đại, lão đại lại đối xử không tốt với tiểu cô nương người ta, đó lại thành hại nàng.
Ba thế hệ của Hoa gia mới có một khuê nữ, đến lúc đó mà xảy ra chuyện như vậy, ông cũng không còn mặt mũi nào mà đối mặt với Ứng Đình.
Xương Long Đế hòa ái gật gật đầu với Hoa Lưu Li, mới đỡ Thái Hậu tiếp tục đi lên trên.
Hoa Lưu Li khom người lui về sau ba bước, sau đó mới xoay người lại. Toàn bộ đất trống cực kỳ an tĩnh, nàng cảm giác được có rất nhiều ánh mắt đang dừng ở trên người mình, ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy triều thần mệnh phụ đang cung kính cúi đầu.
Những người trong kinh thành này, ánh mắt thu phóng thật là tự nhiên, so với tiễn thủ trong quân doanh còn lợi hại hơn.
Nàng quay đầu, nhìn thấy Thái Tử trang phục lộng lẫy ở phía sau đang chuẩn bị đi lên tế thiên đàn, dừng bước chân lại lui sang bên cạnh một bước.
Khi Thái Tử đi qua nàng, bước chân hơi hơi dừng lại, đưa cho nàng một cái lò sưởi lớn bằng bàn tay.
Ấm áp từ lò sưởi tay tinh xảo theo lòng bàn tay chảy qua khắp người. Bị gió sáng sớm đông lạnh đến có chút cứng người, Hoa Lưu Li nhanh chóng che lại ấm lò sưởi tay, ngẩng đầu nhìn về phía Thái Tử.
I, giờ phút này này bóng dáng Thái Tử điện hạ phá lệ cao lớn thêm không ít a.
Đi xuống khỏi bậc thang, có quan viên Lễ Bộ dẫn nàng đến đội ngũ mệnh phụ. Tuổi nàng tuy nhỏ, nhưng tước vị cao, vị trí của nàng ở trước khá nhiều. Sau khi nàng nhìn thấy người ở bên tay phải của mình là Gia Mẫn quận chúa, tươi cười càng thêm sáng lạn: "Quận chúa, chúng ta thực sự có duyên."
Gia Mẫn: "......"
Không, ta cũng không muốn có duyên với ngươi.
Có ấm lò sưởi tay, bàn tay bị gió thổi đến lạnh lẽo dần dần ấm lại, thấy vẻ mặt "ngươi đừng gọi ta" của Gia Mẫn quận chúa, Hoa Lưu Li cũng không tức giận, nhàn nhã ôm lò sưởi chờ nghi thức tế thiên bắt đầu.
Sắc trời dần sáng, Xương Long Đế đọc văn tế thiên, còn để cho Thái Tử đọc một đoạn.
Hoa Lưu Li cho rằng đây là trình tự bình thường, nhưng nàng phát hiện lúc Thái Tử bắt đầu đọc văn tế, biểu tình mệnh phụ bốn phía có chút khiếp sợ, đặc biệt là Gia Mẫn quận chúa, biểu tình trên mặt là ngoài ý muốn lại không cam lòng.
"Quỳ!"
"Đông!" Tiếng chuông vang lên truyền khắp khắp đất trống, Hoa Lưu Li bị không khí nghiêm túc ảnh hưởng đến. Nàng nhét ấm lò sưởi tay vào tay áo, cung kính quỳ xuống.

Bái tế trời cao, khẩn cầu bá tánh thiên hạ an cư lạc nghiệp, mưa thuận gió hoà.
"Lại quỳ."
Hành đại lễ ba quỳ chín lạy đại lễ xong, sau đó còn rất nhiều quy trình, nghe đạo tăng niệm kinh, Hoa Lưu Li cởi túi gấm bên hông ra, trộm ăn miếng điểm tâm.
Không biết đầu bếp Đông Cung làm như thế nào, khối bánh này ngọt lại không ngấy, sau khi ăn vào, cả miệng ngập vị ngọt của hoa quả, tâm tình cả người đều tốt lên.
Thái Tử đại khái là lo lắng nàng ăn bánh nhiều sẽ ngấy, còn chuẩn bị cho nàng một phần thịt khô viên, nàng thỉnh thoảng lại lấy một ít bỏ vào miệng, cảm thấy loại sự tình nhàm chán như thế này trôi cũng không gian nan đến thế nữa.
Khi nàng lần nữa cầm lấy một khối bánh, phát hiện Gia Mẫn quận chúa đang nhìn trộm nàng, do dự một lát, lấy năm khối từ túi gấm ra, nghĩ nghĩ lại bỏ hai khối trở về, sau đó đưa tới trước mặt Gia Mẫn: "Ăn không?"
"Ta mới không giống......"
Vừa nghe thấy từ "không", Hoa Lưu Li liền thu tay trở về.
Gia Mẫn: "......"
Nàng biết ngay tiện nhân này không hào phóng như vậy mà.
Hoa Lưu Li đứng ở trong đám người, phát hiện rất nhiều việc ý tứ. Vị công chúa đứng ở vị trí đầu tiên kia, tư thái thực đoan trang, khi ăn vụng đồ ăn trong tay áo cũng thong dong hơn người khác nhiều.
Vị quận chúa kia bên trái nàng, làm bộ nhẹ nhàng ho khan, bỏ đồ ăn vào trong miệng.
Nàng thậm chí còn ngửi được một cỗ hương trà nhàn nhạt bay đến từ phía sau, quay đầu nhìn thì lại nhìn không ra nửa điểm manh mối.
Người ở kinh thành thật không dễ dàng, thường xuyên tham gia tụ hội quan trọng, vì để bản thân không đói bụng mà có thể mò ra được kinh nghiệm ăn vụng phong phú như vậy.
Sau khi cảm khái xong, nàng cảm thấy Thái Tử thật là người vừa đẹp vừa tốt bụng, nếu không phải do hắn cho nàng đồ ăn, nàng liền phải trở thành tiểu đáng thương đói bụng run rẩy trong gió lạnh rồi.
Qua một lúc, Gia Mẫn nhìn chằm chằm Hoa Lưu Li bên cạnh liên tục ăn vụng, cảm thấy trong bụng càng thêm đói khát khó nhịn. Cố tình nàng muốn lưu lại ấn tượng tốt ở trước mặt Hiền phi nương nương, không thể làm ra hành vi ăn vụng, cho nên không chuẩn bị bất kì thức ăn gì.
Biết rõ nàng đói, Hoa Lưu Li còn ăn đến vui vẻ như vậy, không phải người!
Tới gần buổi trưa, nghi thức tế thiên rốt cuộc tiến hành đến bước cuối cùng, kinh văn mà nhóm đạo tăng niệm cùng với văn tế các hoàng tử, triều thần viết đều phải đốt để tế trời xanh.
Hoa Lưu Li nhìn khói nhẹ chậm rãi bay lên trời, sờ sờ túi gấm, nếu còn chưa kết thúc, nàng sẽ không còn đồ ăn vặt để ăn nữa rồi.
Thời điểm hành lễ lần nữa, Hoa Lưu Li hơi lắc lư, làm ra vẻ có chút chống đỡ hết nổi.
Cũng may quận chúa trẻ tuổi đứng ở bên cạnh đỡ lấy nàng.

"Làm phiền." Hoa Lưu Li hướng vị quận chúa này cảm kích cười.
"Không cần khách khí." Vị quận chúa này mặt tròn tròn, cười rộ lên vô cùng dễ chịu.
Nghi thức tế thiên kết thúc, Hoa Lưu Li chuẩn bị cùng nhóm mệnh phụ cùng nhau rời đi, lại bị nữ quan bên người Thái Hậu gọi trở về.
"An Ninh, đừng nhìn." Gia Mẫn quận chúa liếc quận chúa mặt tròn một cái, "Nàng là một cái ngoại thần nữ, dù được phong làm quận chúa, cũng không so sánh được với hoàng thân quốc thích đứng đắn như chúng ta."
"Lại nói." Gia Mẫn cười lạnh, "Thân phận kia của Hoa Lưu Li, ngươi nếu cùng nàng giao hảo, đối với ngươi có lợi sao?"
An Ninh quận chúa mí mắt run rẩy, đem ánh mắt hướng về phía Hoa Lưu Li thu trở về.
Thời điểm Hoa Lưu Li theo nữ quan tới đây, Thái Tử phát hiện hai túi gấm trống không bên hông nàng, hắn khẽ cười một tiếng. Anh Vương đứng ở bên cạnh hắn còn oán hận nghĩ, không phải chỉ là phụ hoàng để cho hắn đọc văn tế cùng thôi sao, có cái gì mà đắc ý.
"Nguyên Tố." Xương Long Đế quay đầu nói với Thái Tử, "Ngươi đi theo trẫm."
Mắt thấy phụ hoàng mang Thái Tử cùng nhau ngồi ngự kiệu trở về, Anh Vương thiếu chút nữa trợn trắng mắt xem thường, nhưng nhìn thấy Hoa Lưu Li đang đi tới, mắt hắn lại trở lại bình thường.
Nói như thế nào cũng là nữ nhân thiếu chút nữa trở thành Vương phi của hắn, hắn vẫn cần mặt mũi.
"Thần nữ gặp qua bệ hạ, Thái Hậu nương nương, Thái Tử điện hạ, chư vị điện hạ." Hoa Lưu Li hướng mọi người hành lễ, ánh mắt nàng đảo qua mọi người, nhìn thấy vị Tứ Hoàng tử mà nàng vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy.
Nghe nói thân phận mẹ đẻ của Tứ hoàng tử cũng không cao, nhưng tương đối truyền kỳ là, hắn có một vị cữu cữu thi đậu Trạng Nguyên, năng lực lại xuất chúng, có được tín nhiệm của hoàng đế.
Tứ hoàng tử dung mạo không bằng Thái Tử, nhưng cũng xứng với mấy từ mặt như quan ngọc, tuấn tú xuất chúng, chỉ là thoạt nhìn có chút trầm mặc ít lời, lãnh lãnh đạm đạm, dường như không dễ ở chung.
"Tới." Thái Hậu dắt lấy tay Hoa Lưu Li, thấy tay nàng ấm áp, yên lòng: "Đi, cùng ai gia hồi cung."
Thái Tử đi tới đỡ Thái Hậu: "Hoàng tổ mẫu, người cẩn thận bậc thang dưới chân."
"Được được được." Thái Hậu thực thích tôn nhi thân cận, bà nói với Thái Tử, "Lăn lộn hơn nửa ngày, ngươi cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt."
"Hoàng tổ mẫu ngài tinh thần còn sáng láng như vậy, tôn nhi dù thật sự mệt mỏi, cũng sẽ ngượng ngùng không dám nói ra trước mặt lão nhân gia ngài." Thái Tử thở dài, "Tôn nhi vẫn còn muốn thể diện."
Thái Hậu bị Thái Tử chọc cười: "Ai gia nhìn bộ dáng này của ngươi, chính là da dày không có mặt mũi gì."
Hoa Lưu Li cong khóe miệng cười, trước kia nàng cho rằng nơi chốn trong hoàng gia đều nói quy củ, sau khi ở Thọ Khang Cung một đoạn thời gian, phát hiện người hoàng gia cũng là người, cũng sẽ có thời điểm thân cận vui đùa.
"Hoa tiểu nha đầu, ngươi đang cười cái gì?" Thái Tử chú ý tới Hoa Lưu Li cười.
Hoa Lưu Li vô tội mà lắc đầu: "Điện hạ, thần nữ nghĩ đến một năm mới Đại Tấn sẽ mưa thuận gió hoà, liền nhịn không được cao hứng."

Thái Tử nhìn Hoa Lưu Li, Hoa Lưu Li mở to hai mắt nhìn lại.
"Bệ hạ, ngài nhìn Thái Tử." Hiền phi đi đến bên người Xương Long Đế, mỉm cười nói, "Cười đến thật vui vẻ."
Xương Long Đế vui mừng gật đầu: "Nguyên Tố đứa nhỏ này mẫu thân mất sớm, cho nên vẫn luôn cùng Thái Hậu thập phần thân cận."
Hiền phi: "......"
Bà muốn nói cái này sao?
Bệ hạ không thấy được Thái Tử thập phần thân cận với Hoa Lưu Li, không có hoài nghi hai người này có tư tình gì sao?
Hiền phi rất muốn cầm lấy tay Xương Long Đế lắc vài cái, sau đó chỉ vào Thái Tử cùng Hoa Lưu Li làm bệ hạ chỉ hôn cho hai cái tai họa này.
Bà cũng không tin, Thái Tử nếu cưới nữ nhi Hoa gia, trong lòng bệ hạ còn có thể không có khúc mắc mà tín nhiệm hắn.
"Đúng vậy, không chỉ có Thái Tử vui vẻ, Phúc Thọ quận chúa cùng Thái Hậu, Thái Tử ở chung cũng thực hòa hợp." Hiền phi cảm thấy, bà vẫn còn có thể dũng cảm cứu giúp một chút việc này.
"Ân." Xương Long Đế mặt mang ý cười, "Lưu Li đứa nhỏ này, tính cách đơn thuần, ở chung với Thái Hậu vô cùng hợp, Thái Hậu coi nàng như cháu gái ruột vậy."
Hiền phi: "......"
Ánh mắt nam nhân này, hơn phân nửa là có vấn đề.
"Đúng rồi." Tươi cười trên mặt Xương Long Đế chợt tắt, "Trước khi sự việc đầu độc ở Lâm Thúy Cung được điều tra rõ , ngươi tạm thời không cần tới gần Phúc Thọ quận chúa quá mức, hài tử kia sức khỏe yếu, không thể bị kinh hách."
Hiền phi: "..............."
"Ân?" Thấy Hiền phi không nói gì, Xương Long Đế khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn nàng.
"Bệ hạ nói phải, thiếp cũng rất đau lòng cho thân thể của Phúc Thọ quận chúa." Hiền phi mặt mang cảm kích, "Nhưng bệ hạ nguyện ý tin tưởng độc không phải là do thiếp hạ, thiếp...... thật sự là vô cùng cảm động."
"Trẫm biết ngươi không làm ra được loại sự tình này." Xương Long Đế biểu tình nhàn nhạt, lấy đầu óc của Hiền phi, không thể biết tới loại cấm dược trong cung như Tam Tức Tán này, trong lòng ông vô cùng rõ.
Chờ Thái Hậu và bệ hạ đi rồi, Anh Vương tiến lên đỡ lấy Hiền phi: "Mẫu phi."
Mẫu tử hai người tới bên cạnh kiệu, Hiền phi kìm nén không được kích động trong lòng nói: "Con ta, chúng ta còn có cơ hội."
Anh Vương thấy mẫu thân mặt mang vui mừng, nhỏ giọng hỏi: "Phụ hoàng vừa rồi cùng ngài nói gì đó?"
"Bệ hạ chưa bao giờ hoài nghi ta hạ độc Hoa Lưu Li, chứng minh trong lòng bệ hạ vẫn luôn tín nhiệm mẫu tử chúng ta." Hiền phi vỗ vỗ cánh tay Anh Vương, "Con ta, con cần nỗ lực nhiều hơn."
"Nhi tử đã biết." Anh Vương nghĩ, hắn cùng Thái Tử là bất đồng.
Mẹ đẻ Thái Tử chết sớm, ngay cả thế lực mẫu tộc đều không có.
Hắn cùng Thái Tử không giống nhau.
Hắn còn có rất nhiều cơ hội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro