Chương 18: Sát thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Điền Duệ Đống chạy nhanh như gió, khi đến trước xe ngựa thì ngược lại trở nên thẹn thùng, hắn thả chậm bước chân, sửa sang lại quần áo trên người, tiến lên chắp tay thi lễ: "Quận chúa chuẩn bị hồi phủ?"
"Đúng vậy." Khóe mắt Hoa Lưu Li liếc về phía mấy người công tử cùng nhóm sai vặt đang giương cung bạt kiếm, làm bộ không biết bọn họ chuẩn bị đánh nhau, "Chư vị công tử ở chỗ này dạo chơi sao?"
Điền Duệ Đống đang muốn gật đầu phải, chợt nghĩ đến con phố cách vách là phố ăn chơi nổi tiếng, nhanh chóng lắc đầu nói: "Đám người tại hạ chỉ là vừa vặn đi ngang qua, đang chuẩn bị về nhà đọc sách."
Hắn nghe nói Tam công tử của Hoa gia chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa xuân, Phúc Thọ quận chúa khẳng định tương đối thích lang quân trẻ tuổi thích đọc sách.
"Thì ra là thế." Hoa Lưu Li che miệng cười khẽ, "Đọc sách cũng cần kết hợp nghỉ ngơi điều độ, Điền công tử không nên quá mức mệt nhọc."
Điền Duệ Đống choáng váng nghĩ, tiểu tiên nữ Hoa gia đây là đang quan tâm thân thể hắn? Nghĩ đến chính mình lúc trước dọa tiểu tiên nữ sợ đến sinh bệnh, mà nàng lại còn quan tâm thân thể của mình, đây là kiểu cô nương thiện lương nào a?
"Quận chúa nói đúng, quận chúa nói đúng." Lúc này kể cả Hoa Lưu Li có chỉ vào cô nương đại hán bên đường nói lớn lên thật đẹp, Điền Duệ Đống cũng sẽ chỉ vỗ tay nói, ánh mắt quận chúa thật tốt.
Nhìn Điền Duệ Đống cười đến ngây ngốc, tươi cười trên mặt Hoa Lưu Li càng thêm ôn hòa: "Hai ngày sau bệ hạ tổ chức cung yến trong cung, Điền công tử có đi không?"
"Có đi, có đi." Cô của hắn là Hiền phi, trong nhà lại có nhiều thế hệ làm quan, loại cung yến như vậy hắn vẫn có thể đến xem náo nhiệt.
"Công tử có thể đi thật tốt quá, ta cùng với ca ca ta hàng năm sống ở biên quan, cũng không quen biết nhiều với chư vị công tử cô nương trong thành. Ca ca ta lại không giỏi uống rượu, đến lúc cung yến còn thỉnh công tử chăm sóc vài phần." Hoa Lưu Li quay đầu ho khan vài tiếng, mới tiếp tục nói, "Nếu là quá phiền toái công tử......"
"Như thế nào lại phiền toái?" Điền Duệ Đống nói, "Hoa tam công tử văn võ song toàn, tướng mạo đường đường, cho dù không có tại hạ, cũng sẽ có vô số công tử muốn kết bạn. Nếu quận chúa đã không chê, tại hạ sẽ cùng bạn bè chiếu cố Hoa tam công tử, không để người khác rót rượu cho hắn."
"Đa tạ." Hoa Lưu Li cười hướng Điền Duệ Đống nói lời cảm tạ.
Chợt vào lúc này, có cậu ấm phát ra tiếng kinh hô. Hoa Lưu Li ngẩng đầu nhìn lại, mấy cái gã sai vặt ba chân bốn cẳng ấn một gã sai vặt mặc áo màu xám xuống mặt đất.
"Sao lại thế này?" Tươi cười trên mặt Điền Duệ Đống có chút không giữ được, hắn mới vừa nói với Hoa quận chúa chỉ là đi ngang qua, quay đầu bọn họ liền đánh nhau rồi, đây không phải nói rõ nói cho Hoa quận chúa biết mấy lời vừa rồi của hắn là nói dối?
"Công tử, trên người cái gã sai vặt này có hung khí." Sai vặt tùy thân của Điền Duệ Đống nghiến răng nghiến lợi nói, "Tiểu nhân vừa rồi thấy hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía ngài, không nghĩ tới hắn lại có cái chủ ý này."
"Trần Úy, ngươi có ý gì?" Điền Duệ Đống phản ứng lại, gã sai vặt này muốn giết hắn?!
Luật lệ Đại Tấn có quy định, bá tánh bình thường không thể tùy ý mang theo dụng cụ cắt gọt lên phố, vũ khí đao kiếm trong phủ đều phải đăng ký vào danh sách, bằng không chính là tội "Tàng trữ vũ khí", đây là tội lớn.
"Chuyện này, chuyện này......" Nghe Điền Duệ Đống chất vấn, một vị công tử trẻ tuổi tên Trần Úy mờ mịt nhìn gã sai vặt bị ấn trên mặt đất, mơ màng hồ đồ đáp không nổi lời chất vấn.
Gã sai vặt này hầu hạ bên người hắn được gần hai năm, cần mẫn lại nói chuyện ngọt, chưa bao giờ làm ra sai lầm gì, như thế nào lại làm ra cái loại chuyện vi phạm pháp luật như tàng trữ chùy thủ trên người?
Hắn tận mắt nhìn thấy chùy thủ từ trên người gã rớt ra trước mặt bao người, muốn nói đây là Điền Duệ Đống vu oan hãm hại cũng không thể nói ra lời.
"Vương gia, hình như Điền công tử xảy ra tranh chấp với người khác, chúng ta có cần đi xem hay không ạ?" Bên kia đầu đường, thái giám từ xa thấy được Điền Duệ Đống đang bị một đám người vây quanh.

Anh Vương đang ngồi trong xe ngựa nghe thấy có náo nhiệt, nhấc rèm xe lên rồi nhanh chóng thả xuống: "Không xem, nhanh chóng hồi phủ."
Hắn nếu xen vào việc người khác lần nữa, vậy hắn chính là heo.
"Trước giam người lại đã." Điền Duệ Đống hướng Hoa Lưu Li nói một tiếng xin lỗi, đi đến trước mặt Trần Úy, "Trần Úy, ngày thường chúng ta tuy rằng nhìn nhau không thuận mắt, nhưng còn chưa tới độ phải động đao đi, ngươi thế này......"
Hắn vươn chân muốn đá chùy thủ trên mặt đất soái khí một chút, đáng tiếc chân vừa động, chùy thủ thì chưa làm sao, bản thân thì thiếu chút nữa té ngã xuống mặt đất.
Có chút xấu hổ mà đứng thẳng lại, Điền Duệ Đống làm bộ không nhìn đến chủy thủ trên mặt đất: "Việc này nếu ngươi không nói rõ ràng, chúng ta chỉ có thể báo quan."
Bọn tiểu bối tranh cãi ầm ĩ, đó chỉ là trẻ con đùa giỡn với nhau. Nếu nháo đến độ phải báo quan, sự việc liền trở thành mâu thuẫn giữa các gia tộc.
Trần Úy cũng biết sự tình nghiêm trọng, hắn tuy rằng không quen nhìn bộ dáng Điền Duệ Đống có lý đường hoàng, nhưng vẫn nhịn xuống tính tình: "Việc này không liên quan đến ta, ta cũng không biết hắn mang theo vũ khỉ trên người."
"Gã sai vặt này theo ngươi lâu như vậy rồi, là người trung thành nhất với ngươi, ngươi nói ngươi không biết, đây là lừa mông ai đây?"
Mấy người chơi cùng Điền Duệ Đống trào phúng nói, "Ai biết trong lòng ngươi có cái chủ ý gì."
Điền Duệ Đống nhăn mày lại, gần đây Anh Vương được bệ hạ ban thưởng không ít, Ninh Vương lại cái gì cũng không có, cho nên Trần gia nhìn đỏ mắt, Trần Úy chạy tới thọc đao hắn cho hả giận?
"Ta nếu thật muốn trả thù hắn cũng sẽ tìm một ít người địa phương trùm bao tải đánh hắn một trận, ai sẽ làm cái trò sai khiến sai vặt đi đâm hân trước mặt đông người như vậy?" Trần Úy phản bác, "Đầu óc ta cũng không có vấn đề."
Đều là ăn chơi trác táng có địa vị có thân phận trong kinh thành, hắn không thích chơi cùng nhóm người Điền Duệ Đống này nguyên nhân căn bản bởi vì bọn họ quá ngu, hắn sợ mình đứng chung một chỗ với bọn họ, người khác sẽ cho rằng hắn cũng ngu giống mấy người này.
Nói xong, hắn khom lưng duỗi tay nhặt chùy thủ lên, muốn tìm ra được manh mối từ chùy thủ.
"Khoan đã."
Gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương nhàn nhạt. Trần Úy ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo choàng màu trắng ngần chậm rãi đi đến, động tác khom lưng của hắn dừng lại.
"Trần công tử, cẩn thận trên chùy thủ có độc." Hoa Lưu Li đứng lại cách Trần Úy năm bước, quay đầu nhìn về phía Hoa Trường Không cùng nàng đi đến, "Tam ca."
Hoa Trường Không ngồi xổm trên mặt đất nhìn chùy thủ vài lần, đứng dậy nói: "Báo quan đi, trên thanh chùy thủ này có kiến huyết phong hầu kịch độc." Hắn quay đầu nhìn về phía Điền Duệ Đống, tiểu tử này đúng là mạng lớn, loại độc này có đôi khi sẽ được bôi ở trên mũi tên để giết chết tướng lĩnh của địch, bởi vì quá trình pha chế phi thường phiền toái, bây giờ đã không còn mấy người có thể pha chế ra loại độc này, cho nên một giọt độc có giá trị đến nghìn lượng vàng.
Nếu Điền Duệ Đống chết bởi thanh chùy thủ này, cũng coi như là cái chết quý giá.
"Báo quan, lập tức báo quan." Sắc mặt Trần Úy trầm xuống, quay đầu nói với sai vặt khác phía sau, "Lập tức hồi phủ tra xét, người nào quan hệ tốt với tiểu tử này, hắn ngày thường thích đi chỗ nào, còn có hắn hay lui tới cùng người nào bên ngoài phủ."
Gã sai vặt này vào phủ đã được ba bốn năm, làm sai vặt bên người hắn được gần hai năm, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, kẻ trông có vẻ thành thật, thiếu chút nữa hại cả nhà bọn họ.
Trong Đại Lý Tự, Đại Lý Tự Khanh sờ sờ tóc càng ngày càng thưa thớt trên đầu mình, thở ra một tiếng thật dài. Án còn tồn đọng quá nhiều, Anh Vương bên kia mỗi ngày nhìn chằm chằm vụ án Phúc Thọ quận chúa thiếu chút nữa bị độc sát, mà Hoàng Thượng còn sai Đại Lý Tự bí mật tra vụ ám sát ở Đông Cung, ông đã nhiều ngày không được ngủ.

"Đại nhân."
Nhìn bộ dạng thuộc hạ vội vàng chạy tới, Đại Lý Tự Khanh liền biết, khẳng định lại xảy ra cái án Kinh Triệu Phủ không có cách nào xử lý được, bị đẩy đến Đại Lý Tự bên này rồi.
"Lại đã xảy ra cái án tử gì rồi?" Đại Lý Tự Khanh sờ sờ đầu tóc thưa thớt, lần nữa thở dài.
"Trần gia công tử phái người tới báo án, nói có thích khách ẩn núp bên người hắn, giả mạo người hầu của hắn, muốn đâm chết Điền gia nhị công tử."
"Trần gia nào, Điền gia nào?" Đại Lý Tự Khanh nỗ lực giãy giụa, hy vọng hai nhà Trần Điền này, không phải hai nhà mình nghĩ kia.
"Chính là...... nhà mẹ đẻ Hiền phi cùng nhà mẹ đẻ Dung phi."
Đại Lý Tự Khanh tay run lên, nhổ luôn mấy cọng tóc yếu ớt trên đầu.
Ông run rẩy tay nhìn mẩu tóc trong tay, khó khăn nói: "Dạo gần đây rốt cuộc là có vấn đề gì, nghề thích khách đột nhiên phát triển kiếm được nhiều tiền à, một tháng ngắn ngủn xảy ra đến mấy vụ ám sát liên tiếp?"
"Đại nhân, ngài bớt giận." Đại Lý Tự Thiếu Khanh đi vào, biểu tình bình tĩnh nói, "Cần nhìn vào mặt tốt."
"Có chuyện tốt nào à?" Đại Lý Tự Khanh ném mẩu tóc thân yêu xuống đất, đội lại mũ quan, ánh mắt ghen ghét nhìn tóc đen dày trên đầu Đại Lý Tự Thiếu Khanh, "Gần đây cũng không có chuyện gì tốt phát sinh."
"Việc ám sát mấy quý nhân kia không thành công, đối với chúng ta mà nói, đã là chuyện tốt nhất." Đại Lý Tự Thiếu Khanh Bùi Tế Hoài thấy quan trưởng đang nhìn chằm chằm vào tóc mình, biết bệnh cũ không thể nhìn được người khác có tóc tốt hơn mình của ông ấy lại tái phát, nói một câu hai nghĩa, "Ngài nghĩ thoáng một chút."
"Người bị Anh Vương truy hỏi tiến độ điều tra cũng không phải các ngươi, các ngươi đương nhiên nghĩ thoáng." Đại Lý Tự Khanh phiền muộn nói, "Bản quan bây giờ nhìn thấy người có quan hệ với Anh Vương liền đau đầu, Tế Hoài a, án ngày hôm nay làm phiền ngươi một chút, ngươi đi xử lý đi."
Bùi Tế Hoài trầm mặc.
Đại Lý Tự Khanh chỉnh lại cái mũ đang che hết tóc của ông, nhìn hắn không nói lời nào.
Bùi Tế Hoài bất đắc dĩ chắp tay thi lễ nói: "Hạ quan lĩnh mệnh."
Đại Lý Tự Khanh vừa lòng, người nhiều tóc, nên gánh vác nhiều trách nhiệm hơn.
Bùi Tế Hoài nhanh chóng đến hiện trường vụ án, khi nhìn thấy Điền Duệ Đống đang đứng chờ bên cạnh một vị nữ tử, ý nghĩ đầu tiên thoáng qua là, tóc cô nương này thật mượt mà đen dày.
"Cô nghe nói nơi này xảy ra đại án?" Một thanh âm dễ nghe lại không mất đi uy nghiêm vang lên phía sau hắn, hắn xoay người nhìn lại, phát hiện một chiếc xe ngựa không biết dừng ở phía sau từ khi nào, quanh xe ngựa có rất nhiều vệ binh.
Rèm xe ngựa hơi đong đưa, một bàn tay khớp xương rõ ràng nhấc rèm lên, lộ ra người ngồi trong xe ngựa.
"Vi thần bái kiến Thái Tử điện hạ." Bùi Tế Hoài vội vàng hành lễ.
"Ở bên ngoài Bùi thiếu khanh không cần đa lễ." Thái Tử từ trên xe ngựa xuống dưới, "Cô chỉ tùy tiện tới đây nhìn xem." Hắn quay đầu nhìn về phía bọn ăn chơi trác táng, đuôi lông mày hơi nhướn, "Nhiều người như vậy, rất náo nhiệt."

"Điện hạ." Hoa Lưu Li nhìn đến Thái Tử, duỗi tay ra khỏi áo choàng, từ xa hướng về phía hắn hành lễ.
"Nha đầu này như thế nào cũng ở đây?" Thái Tử cất bước đi về phía Hoa Lưu Li, thấy khuôn mặt trắng nõn của nàng bị áo choàng che khuất hơn phân nửa, duỗi tay chỉnh lại lông mao trên áo choàng, "Hôm nay cũng đi xem thi đấu đá cầu?"
"Tam ca mang ta đi chơi, điện hạ, người vừa rồi cũng đi xem sao?" Hoa Lưu Li cởi mũ áo choàng xuống, "Thần nữ hình như không thấy người?"
"Không có." Thái Tử chắp tay sau lưng, "Trong triều có vị lão thần về hưu bị bệnh, cô thay phụ hoàng đi thăm một chút."
"Bùi Tế Hoài." Thái Tử hướng về phía Bùi Tế Hoài đang đứng một bên nói, "Đi tra án, không cần để ý cô."
"Vâng." Bùi Tế Hoài nghĩ thầm, Thái Tử người đứng ở bên cạnh, ai có thể không thèm để ý đến?
Trên trà lâu phố đối diện, nam nhân ném tách trà lên đầu thủ hạ.
"Tuyệt đối không thất thủ? Ân?!"
"Thỉnh công tử tha mạng."
"Ta tha cho ngươi, vậy ta lấy cái gì ăn nói với chủ nhân?!" Nam nhân đứng dậy, một chân đá vào bả vai của thủ hạ, "Phế vật từng nói tuyệt sẽ không thất thủ với ta, thi thể chôn ở huyện Hoàng Hoài, cỏ xanh đã mọc đầy mộ rồi."
"Cầu công tử cho thuộc hạ một cơ hội." Thủ hạ bị đá đến vỡ đầu chảy máu cũng không dám nói chuyện, "Thuộc hạ tuyệt đối sẽ không thất thủ lần nữa."
"Ta không muốn lại nghe thấy câu nói này." Nam nhân tức giận đến hai mắt đỏ đậm.
"Vậy...... vậy thuộc hạ đổi cách nói." Thủ hạ vội vàng nói, "Thuộc hạ khẳng định có thể khiến sự việc thành công."
"A." Nam nhân cười lạnh, muốn uống một ngụm trà bình tĩnh lại, duỗi tay định lấy chén trà mới nhớ tới chén trà đã bị hắn dùng để ném người, nhịn không được lại đạp thủ hạ, "Ta mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, giết chết nữ nhân kia của Hoa gia đi."
Một nữ nhân phá hư kế hoạch của hắn đến ba lần, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta dễ dàng như vậy.
"Vâng, thuộc hạ lĩnh mệnh."
Chờ sau khi công tử rời đi, thủ hạ này híp mắt nhìn về phía đối diện phố, cố gắng để bản thân nhìn rõ cảnh vật đằng xa một chút.
Vốn dĩ thủ pháp giết người cùng khinh công của hắn là lợi hại nhất trong số các sát thủ, nhưng bởi vì mắt không tốt lắm, chỉ có thể cam chịu làm người đứng thứ ba.
Đại phu nói bởi vì khi còn nhỏ hắn chỉ thích ăn thịt, lại kén ăn nên mới khiến mắt hắn trở thành như vậy.
Theo hắn thấy, đại phu kia thuần túy là nói bậy bạ, con thỏ mỗi ngày đều ăn cỏ, mắt sao còn chưa đỏ?
"Đại ca." Một thủ hạ khác thò qua, nhỏ giọng nói, "Công tử lừa gạt ngươi, mộ phần kẻ phế vật kia không có cỏ."
"Hắn chưa chết?" Thủ hạ trong lòng vui vẻ.
"Cũng không phải." Vị thủ hạ này lắc đầu, "Ngày mùa đông, cỏ trên mộ phần không mọc ra được."
"...... Cút."
"Di?" Hoa Lưu Li đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, vì thế đội mũ áo choàng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro