Chương 24: Phúng viếng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Hoa Lưu Li cảm thấy, Xương Long Đế thật sự là một người tốt.
Tính cách Đại hoàng tử quá mức ngay thẳng, cưới nữ nhi nhà võ tướng là một lựa chọn tốt, không chỉ vì về sau ông sẽ có quan hệ tốt với võ tướng hơn, còn thể hiện sự coi trọng của ông với võ tướng.
Ông tín nhiệm Hoa gia, ít nhất cho đến hiện tại vẫn tín nhiệm, cho nên muốn để nàng gả cho Đại hoàng tử có thế lực nhà mẹ đẻ khá đơn giản, vừa cho nàng một thân phận tôn quý, đông thời cũng không khiến cho sinh hoạt ngày sau của nàng trở nên quá khó khăn.
Đáng tiếc hy vọng thì tốt đẹp, nhưng lòng người sẽ thay đổi. Đại hoàng tử chưa chắc sẽ tình nguyện làm một vị Vương gia bình thường, mà hoàng đế nói không chừng vào một ngày nào đó sẽ nghi kỵ Hoa gia, cho nên lựa chọn tốt nhất là nàng không gả cho bất cứ hoàng tử nào.
Trước khi tới kinh thành, bệ hạ từng đề cập đến hôn sự của nàng và Đại hoàng tử, nhưng sau khi về đến kinh thành thì chưa từng nhắc tới, chứng tỏ bệ hạ đã từ bỏ quyết định này.
Nàng có được cái tước vị quận chúa này dễ dàng như vậy, có lẽ một phần là do bệ hạ muốn bồi thường sau khi đổi ý.
Dù sao không phải gả cho Anh Vương, còn có thêm được một cái tước vị quận chúa, Hoa Lưu Li cảm thấy rất có lời.
Nhưng Xương Long Đế không nghĩ như vậy.
Ông mở tấu chương Đại Lý Tự dâng lên, nhìn thấy nội dung bên trong là Phúc Thọ quận chúa bị sát thủ trả thù bởi vì nàng phá hỏng vụ ám sát kia ở Đông Cung, thở dài.
"Phụ hoàng, là hoàng thất nào khóc than, hay là hai nhà ăn chơi trác táng nào nháo loạn với nhau?" Thấy phụ hoàng thở dài, Thái Tử đang theo Xương Long Đế học tập giải quyết sự vụ ngẩng đầu, cả người dựa vào ghế, không muốn nhìn đống tấu chương kia thêm một chút nào.
"Là án tử Phúc Thọ quận chúa thiếu chút nữa bị bắt đi." Xương Long Đế đưa tấu chương của Đại Lý Tự cho Thái Tử xem, "Trẫm thực có lỗi với Hoa gia."
Đã đồng ý là sẽ để tiểu cô nương Hoa gia làm Anh Vương phi, kết quả lại đổi ý. Hiện tại lại bởi vì tiểu cô nương trong lúc vô tình cứu Thái Tử, bị hung thủ ghi hận, còn suýt chút nữa bị bắt đi.
Thái Tử xem tấu chương xong, trầm mặc một lúc không nói gì.
"Nguyên Tố?" Xương Long Đế thấy Thái Tử không nói gì, nghiêng đầu nhìn hắn.
"Nhi thần nghĩ, loại tổ chức sát thủ này không phải là đoàn thể hợp pháp, có lẽ nên đánh vào mạnh hơn." Thái Tử đặt tấu chương lên bàn, "Tiểu nha đầu Hoa gia là quận chúa Đại Tấn, bọn họ dám động thủ với nàng, chính là đang khiêu khích với triều đình."
Xương Long Đế: "Ngươi có ý tưởng gì?"
"Các châu phủ thanh tra lại hộ tịch, phàm là người có lai lịch không rõ ràng, nghiêm khắc trông giữ." Thái Tử quay đầu nhìn Xương Long Đế, "Gia nô các đại thế gia quý tộc tự nuôi dưỡng cũng cần phải đăng ký trong danh sách."
Ánh mắt Xương Long Đế khẽ biến: "Nguyên Tố, việc này không nên nóng vội."
"Nhi thần hiểu." Thái Tử nhìn bốn chữ "Phúc Thọ quận chúa" trên tấu chương, "Một năm không được liền mười năm, mười năm không được liền hai mươi năm."
Xương Long Đế khẽ gật đầu, phụ tử hai người không tiếp tục thảo luận chuyện này, nhưng bọn họ đều rõ ràng, có một số việc vì bá tánh nên không thể thỏa hiệp.
Trưa hôm đó, Hoa Lưu Li lại nhận được lễ vật từ trong cung, còn có một phần thánh chỉ khen nàng của hoàng đế. Cái gì mà hổ phụ vô khuyển nữ, thông tuệ linh tinh gì đó, đủ loại tán dương, phảng phất như mọi đặc tính tốt đều tụ hợp lại ở trên nàng.

Người không biết, khẳng định sẽ cho rằng nàng võ công cao cường, giống như cha nàng vậy.
Hoa Lưu Li: "......"
Không, nàng rất nhu nhược, rất bất lực, rất không có sức chiến đấu, nàng chính là một cô nương yếu đuối giữa một bầy hổ dũng mãnh.
Hoàng đế bệ hạ làm người còn rất hào phóng, không chỉ khen nàng, còn tặng nàng một thôn trang, đất đai xung quanh thôn trang đó cũng trở thành tài sản riêng của nàng.
Bệ hạ hào phóng, khiến Hoa Lưu Li nháy mắt quên luôn mấy từ ngữ tán dương phù hoa kia. Tiễn thái giám ban chỉ đi rồi, Hoa Lưu Li vui vẻ nói với Diên Vĩ: "Bệ hạ thật tri kỷ, ngay cả nơi nuôi trai bao của ta về sau cũng tính đến."
Trong kinh thành, nữ tử nuôi trai bao cũng không hiếm thấy, nhưng những trai bao đó không thể lộ mặt ra cho người ngoài, cho nên tất cả nữ tử đó đều nuôi trai bao ở biệt trang của mình.
"Đáng tiếc nhìn quen nam nhân như Thái Tử cùng ba ca ca rồi, nhìn nam nhân khác luôn cảm thấy bình phàm không thú vị." Hoa Lưu Li thở dài, "Làm sao có thể nhìn trúng trai bao?"
"Nếu không, ngài không có việc gì thì nhìn Anh Vương nhiều thêm một chút, nói không chừng khi nhìn mấy nam nhân khác có lẽ sẽ cảm thấy cũng không tệ lắm?" Diên Vĩ cười hì hì trêu ghẹo.
"Anh Vương tướng mạo tuy không bì được với Thái Tử cùng các ca ca, nhưng khí thế hoàng gia vẫn có, ít nhất mạnh mẽ hơn nam nhân bình thường." Hoa Lưu Li ho khan một tiếng, "Nhưng nói đi nói lại, ta là loại người nông cạn chỉ biết xem mặt thôi sao?"
"Ta là vừa xem mặt lại xem bên trong." Hoa Lưu Li lắc lắc ngón tay, "Cho dù không định thành thân, ta cũng không thể ủy khuất chính mình."
"Đúng vậy, miễn cho đến lúc đó trong kinh thành lại truyền ra lời đồn, nói Phúc Thọ quận chúa thân thể mảnh mai, đi đường khó nhọc, trầm mê nam sắc, đến mạng cũng không còn." Hoa Trường Không đi vào phòng, ngồi xuống bên cạnh Hoa Lưu Li, "Như vậy cũng khá náo nhiệt."
"Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu." Hoa Lưu Li che mặt khẽ cười, ra vẻ ngượng ngùng.
"Ba hoa." Hoa Trường Không duỗi tay xoa đầu nàng, "Ngoài miệng thì nói lợi hại như vậy, lại chưa từng thấy bất cứ nam nhân nào được muội coi trọng."
"Tam ca, huynh sao có thể nói mấy cái này với một tiểu cô nương thuần khiết ngượng ngùng như ta vậy, người ta rất thẹn thùng." Hoa Lưu Li che mặt, thuận tay trộm túi tiền của Hoa Trường Không, "Cái này coi như là vì nghiệp lớn nuôi trai bao của muội muội đáng yêu của huynh, cống hiến một chút."
Huynh muội hai người cười đùa trong chốc lát, Hoa Trường Không nhìn muội muội dung mạo xuất chúng, trong lòng chua xót khôn kể: "Tiểu muội, ủy khuất muội."
"Tam ca, huynh nói gì cơ?" Hoa Lưu Li mở to hai mắt, cười tủm tỉm nói, "Muội chỉ là một tiểu cô nương nhu nhược nhiều bệnh, mỗi ngày đều ăn nhậu chơi bời vô tư vô lo, có cái gì ủy khuất?"
Nàng giấu túi tiền đi: "Nói chung mặc kệ huynh nói cái gì, muội sẽ không trả lại túi tiền còn cho huynh, huynh hết hy vọng đi."
Hoa Trường Không: "......"
Hắn biết mà, tình cảm gì đấy trước mặt tiểu muội, đều là mây bay gió thoảng thôi.
Thời gian đến kỳ thi mùa xuân càng lúc càng gần, Hoa Trường Không đã không còn ra cửa được nữa, cả ngày chỉ ở thư phòng làm bài đọc sách. Hoa Lưu Li lo lắng hắn bị áp lực quá lớn, bảo phòng bếp làm nhiều đồ ăn ngon cho Hoa Trường Không.
Khi sắp qua tháng giêng, Điền lão thái gia đột nhiên mất.
Khi tin báo tang truyền tới các phủ, tất cả mọi người đều không khỏi thở dài một tiếng, lão gia tử Điền gia là người khôn ngoan, hiện giờ ông ấy đi rồi, Anh Vương lại cách vị trí Thái Tử kia xa thêm một biết.

Điền lão thái gia lúc còn sống từng làm quan lớn, thanh danh ở trên triều đình cũng không tồi, hơn nữa nữ nhi của ông là Hiền phi trong cung, các đại gia tộc trong kinh thành đều phải đi Điền gia phúng viếng.
Hoa Lưu Li làm vãn bối, đương nhiên cần phải đi.
Nàng thay bộ váy hoa lệ ra, mặc chiếc váy nhạt màu vào, tóc búi đơn giản cài thêm trâm bạc, ngồi xe ngựa đi Điền phủ.
Ở cổng lớn Điền phủ, Điền Duệ Đống mặc đồ tang, hai mắt sưng đỏ nghênh đón khách, hắn buồn bã ỉu xìu rũ đầu xuống, không còn bộ dáng đầy sức sống như trước đó.
Hoa Lưu Li xuống xe ngựa, khi đi ngang qua Điền Duệ Đống, nghe thấy hắn nhỏ giọng khụt khịt liền nói: "Điền công tử, xin nén bi thương."
"Đa tạ quận chúa." Điền Duệ Đống hành lễ với Hoa Lưu Li.
Hoa Lưu Li không biết nên an ủi hắn như thế nào, khuỵu gối xuống trả nửa lễ rồi đi vào tế đường.
Trên tế đàn lửa khói lượn lờ, bài vị của Điền lão thái gia đặt ở giữa, con cháu Điền gia đang quỳ trên mặt đất khóc, cả gian nhà tràn ngập không khí bi thương lạnh lẽo.
Anh Vương đứng ở bên cạnh linh đường, trên mặt có dấu vết đã khóc. Hắn là hoàng tử, dựa theo quy củ thì có thể không cần mặc áo tang cho ông ngoại, nhưng hôm nay tóc của hắn chỉ dùng dây thừng buộc lại, quần áo cũng chỉ là vải bông màu trắng đơn giản.
Người đến trước nàng là Gia Mẫn quận chúa, ánh mắt hai người giao nhau một lát, hiếm khi không nói gì, cũng không trào phúng nhau.
"Bái." Nàng cùng Gia Mẫn quận chúa cùng nhau tiến lên, khom lưng hành lễ.
"Thương nhớ, dâng hương."
Hoa Lưu Li nhận hương khom lưng ba lần, hơi bước về sau một bước, chờ sau khi Gia Mẫn quận chúa cắm hương vào lư hương xong mới tiến lên.
Phía sau còn có các nữ quyến khác đến phúng viếng, Hoa Lưu Li từ cửa bên cạnh đi ngoài, khi ra khỏi cửa nàng quay đầu lại nhìn về phía Anh Vương cùng Gia Mẫn quận chúa.
Không bao lâu sau, Gia Mẫn quận chúa cũng đi ra, thoạt nhìn tâm trạng phi thường sa sút. Nàng nhìn thấy Hoa Lưu Li đứng dưới tàng cây ở trong viện, nhịn không được nói: "Ngươi không phải thân thể không tốt sao, như thế nào cũng tới?"
Chẳng lẽ nàng ta vẫn còn có ý đồ với Anh Vương?
Nữ quyến Hoa gia ở kinh thành chỉ có nàng, nàng không tới thì ai tới? Bất quá lúc này Hoa Lưu Li lười không muốn nhiều lời với Gia Mẫn quận chúa, cho nên chỉ che ngực ho khan vài tiếng không nói lời nào.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Hoa Lưu Li, Gia Mẫn quận chúa liền nghĩ tới nàng rõ ràng chưa làm cái gì cả, người khác lại đều hiểu lầm nàng đang khi dễ Hoa Lưu Li khi, cố gắng nhịn xuống lời định nói, xoay người đi khỏi.
"Quận chúa." Diên Vĩ giúp Hoa Lưu Li sửa sang lại áo choàng, "Nơi này gió lớn, chúng ta ra sảnh ngoài đi."
"Được." Hoa Lưu Li nhìn những nữ quyến khác đanh đứng trong viện, dùng khăn tay che miệng ho nhẹ vài tiếng.
Nàng xoay người chuẩn bị đi, lại thấy Anh Vương biểu tình tiều tụy từ tế đường đi ra đang đi về phía này, nàng làm bộ không nhìn thấy, tiếp tục đi về phía bên ngoài.
"Phúc Thọ quận chúa."

Hoa Lưu Li nghĩ, đợi lát nữa Gia Mẫn quận chúa lại muốn trừng mắt nhìn nàng rồi.
"Anh Vương điện hạ." Hoa Lưu Li mỉm cười xoay người, hành lễ với Anh Vương.
"Đa tạ quận chúa đến phúng viếng." Anh Vương thấy sắc mặt Hoa Lưu Li có chút trắng, lo lắng nàng không chịu được giá rét, "Bên cạnh có phòng ấm, bổn vương đưa ngươi qua đó."
"Không có việc gì, tìm một hạ nhân dẫn đường là được." Hoa Lưu Li thấy mắt Anh Vương tràn đầy tơ máu, "Mong điện hạ nén bi thương."
Anh Vương miễn cưỡng cười: "Đa tạ."
Hắn không tiếp tục kiên trì đưa Hoa Lưu Li qua, mà gọi hạ nhân tới, để nàng ta dẫn đường cho Hoa Lưu Li.
Vào phòng ấm, Hoa Lưu Li lại lần nữa chạm mắt với Gia Mẫn quận chúa.
"Quận chúa, chúng ta thực sự có duyên phận." Hoa Lưu Li giả bộ không nhìn thấy địch ý trong mắt Gia Mẫn quận chúa, ngồi xuống trên ghế mềm.
Gia Mẫn quận chúa nhìn nàng, khóe môi giật giật. Hoa Lưu Li cho rằng nàng ấy sẽ bắt đầu trào phúng, không nghĩ tới vị quận chúa tính tình táo bạo này không hề nói gì cả.
Ở trong phòng ấm áp dễ chịu, hai người ngồi đối mặt nhau, không nói một lời.
Thật lâu sau đó, Gia Mẫn quận chúa nhìn Hoa Lưu Li, hốc mắt đỏ lên: "Ngươi biết không, Anh Vương phi được định rồi."
Hoa Lưu Li nội tâm hò hét: Ta không biết a!
"Không phải ngươi." Thanh âm Gia Mẫn quận chúa có chút run rẩy, "Cũng không phải ta."
Hoa Lưu Li trầm mặc một lát: "Ngươi...... nén bi thương?"
Gia Mẫn quận chúa: "......"
Trong phòng có châm huân hương, ánh mắt Hoa Lưu Li xẹt qua lư hương, bỗng nhiên đứng lên: "Đi, gian nhà này có vấn đề."
Gia Mẫn quận chúa: "......"
Dù không muốn ở cùng một phòng với nàng, cũng không cần diễn khoa trương như thế chứ.
Nàng vừa định nói, đừng tưởng rằng nàng nhìn không ra Hoa Lưu Li đang thầm cười trộm nàng, còn chưa kịp mở miệng, đầu bỗng choáng váng mắt hoa lên.
"Ngươi......" Gia Mẫn quận chúa mở to mắt, trừng mắt nhìn Hoa Lưu Li.
Gần đây nàng gặp phải cái vận đen gì vậy, nam nhân mình thích muốn cưới nữ nhân khác thì thôi đi, nữ nhân mình ghét còn muốn hạ độc ám toán nàng.
Trong thoại bản đều viết, quý nữ nếu bị đối thủ hạ độc, sau đó khẳng định sẽ có sự việc đáng sợ nào đó phát sinh.
Hoa Lưu Li nữ nhân rắn rết này!
Tác giả có lời muốn nói:
Hoa Lưu Li: Ta không phải, ta không có, ngươi đừng nói bậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro