Chương 43: Hội nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

*Hội nguyên: là tên gọi người thí sinh đỗ cao nhất trong khoa thi Hội
----------------------------------------------------
"Trẫm nhớ người nào đó từng nói, coi tiểu cô nương Hoa gia như muội muội, trên đời này nào có huynh trưởng sinh ra tình cảm nam nữ với muội muội, nếu vậy chẳng phải chính là cầm thú sao?" Xương Long Đế nhìn nhi tử đang tươi cười đầy mặt, nhịn không được đâm chọc hắn hai câu, "Hiện tại thì hay rồi, cùng tiểu cô nương người ta ra ngoài chơi, còn không muốn về nhà, tự con nói xem, chuyện này là thế nào?"
"Phụ hoàng, phát sinh việc ngoài ý muốn này đâu phải chuyện nhi thần có thể khống chế." Thái Tử chắp tay hành lễ với Xương Long Đế, da mặt dày cười nói: "Vài ngày trước đó không phải nhi thần đã nói với ngài, cảm thấy mình chính là cầm thú sao? Dân gian có câu tục ngữ rất hay, nếu lời nam nhân nói có thể tin được, heo cũng có thể leo cây."
"Con lúc ấy đã sinh ra loại tâm tư này?" Xương Long Đế ngắt lời Thái Tử, nhíu mày nói, "Nguyên Tố, con hẳn nên biết, nàng suýt chút nữa đã trở thành Vương phi của đại ca con, nếu không phải bởi vì Hiền phi không muốn, nói không chừng hôn kỳ của bọn họ đã được định ra rồi."
"Phụ hoàng, đại ca đã đính hôn với thiên kim Lâm gia, hôn sự của hắn không còn quan hệ với Phúc Thọ quận chúa." Thái Tử ngồi xuống, rất có tư thế chưa giải quyết được việc thì chưa đi: "Phụ hoàng, nhi thần lớn như vậy, thật vất vả mới coi trọng một vị cô nương, nếu ngài không giúp nhi thần, còn ai có thể thay con ra quyết định được nữa."
"Con đã dùng lý do thoái thác này trước mặt trẫm vô số lần, không còn mới mẻ nữa rồi." Xương Long Đế ghét bỏ nói, "Nàng là nữ nhi của Đại tướng quân, không phải nữ nhân dân gian được chọn bừa để lấp đầy hậu cung. Con thích nàng thì có tác dụng gì, dù sao trẫm cũng không thể cưỡng bức nàng gả cho con, nếu trẫm thật sự làm như vậy, chẳng phải rét lạnh tâm công thần sao?"
"Nhi thần hiểu." Thái Tử đã sớm dự đoán được Xương Long Đế sẽ nói như vậy, hắn tươi cười đầy mặt nói, "Ngài không phản đối nhi thần ái mộ Phúc Thọ quận chúa là được rồi."
Xương Long Đế trầm mặc hai giây, lấy một quyển sách trên bàn ném về phía Thái Tử: "Trẫm biết ngay tiểu tử thúi con quanh co lòng vòng đào hố cho trẫm nhảy, ngày thường bảo con xem tấu chương con cũng không thèm nhúc nhích, mấy cái mưu ma quỷ kế này lại nhanh hơn người khác."
"Hôn nhân đại sự đâu phải trò đùa, nhi thần tự nhiên phải tốn nhiều tâm tư." Thái Tử nghiêng đầu né tránh quyển sách Xương Long Đế ném tới, đứng dậy nhặt sách lên, đi đến trước mặt Xương Long Đế, chắp tay thi lễ nói: "Còn thỉnh phụ hoàng thành toàn nhi thần."
"Ai." Xương Long Đế rút sách ra khỏi tay Thái Tử, "Nguyên Tố, trước khi nha đầu kia của Hoa gia vào kinh, trẫm không biết thân thể nàng lại tệ đến mức này, con là Thái Tử, là hoàng đế tương lai của Đại Tấn, cưới một Thái Tử Phi sức khỏe yếu ớt, đối với con cũng không có chỗ nào tốt."
"Phụ hoàng, hậu cung của ngài không có Hoàng Hậu, vẫn có thể bình bình an an nhiều năm như vậy, nhi thần cưới một Thái Tử Phi sức khỏe yếu chút thì có làm sao?" Thái Tử dừng một chút, "Phúc Thọ quận chúa thân thể tuy không tốt, nhưng chậm rãi điều dưỡng, nhất định sẽ có ngày trở nên tốt lên."
"Nhưng nếu có một ngày con thay lòng đổi dạ, hậu cung có nữ nhân khác xuất hiện, mà thân thể nàng vẫn suy yếu như cũ thì làm sao?" Xương Long Đế nghiêm túc nhìn Thái Tử, "Tới ngày đó, hậu cung chính là phần mộ của nàng. Khi đó, con cũng sẽ không còn nhớ tới tình cảm và nhẫn nại của bây giờ nữa."
"Con vừa rồi cũng nói, nếu lời nam nhân nói có thể tin được, heo cũng có thể leo cây. Trẫm tin tình cảm của con bây giờ là nghiêm túc, nhưng ngày mai, sau đó nữa thì sao?"
"Ngày mai sẽ càng có nhiều biến hóa hơn, con có thể đảm bảo vĩnh viễn sẽ không thay đổi không?"
"Con là nhi tử trẫm yêu nhất, Ứng Đình cùng Minh Nguyệt là lương tướng trẫm tín nhiệm nhất. Vào lúc trẫm nguy nan, bọn họ chưa từng vì lời đồn mà rời xa trẫm, ngược lại lại trả giá rất nhiều vì trẫm. Sau khi trẫm đăng cơ, phu thê hai người bọn họ vì trẫm trấn thủ biên quan, dù có được gia tài bạc triệu lại không có thời gian hưởng thụ." Xương Long Đế đi đến ngự ghế ngồi xuống, "Tâm tình của Ứng Đình với nữ nhi, giống như trẫm đối với con vậy. Ngày sau con đối xử với nàng không tốt, trẫm lấy mặt mũi nào đối mặt với hai người bọn họ?"
Lúc trước là bởi vì suy xét đến điểm này, ông mới tính toán để lão đại tính cách đơn giản đi cầu thú cô nương Hoa gia, như vậy vừa có thể để Hoa Lưu Li có thân phận địa vị, lại không phải bị hậu cung trói buộc.
Chỉ tiếc lão đại cùng Hiền phi không muốn cọc hôn nhân này, ông lại càng không muốn tiểu nha đầu Hoa gia có một bà bà (mẹ chồng) không dễ chịu, việc này cũng chỉ có thể coi như chưa từng phát sinh.
"Rất nhiều nam nhân trời sinh đa tình háo sắc, Nguyên Tố à, không phải trẫm không tin được con, là trẫm không tin được nam nhân." Trên mặt Xương Long Đế treo biểu tình "chúng ta đều là nam nhân, con hiểu không", thấm thía nói: "Trẫm sẽ không ngăn cản con, nhưng trẫm cũng sẽ không nói tốt giúp con trước mặt Ứng Đình."
"Đúng rồi." Ôm tâm tình từng trải, Xương Long Đế bổ sung một câu, "Loại chuyện theo đuổi người mình yêu này không gấp được, đặc biệt là không thể đắc tội nhạc mẫu. Con ở trước mặt Vệ Minh Nguyệt, nhất định phải chú ý lời nói việc làm. Nếu không cẩn thận chọc giận nàng, nàng muốn động thủ với con......" Xương Long Đế nghiêm túc nghĩ, "Con nhớ phải chạy nhanh một chút, không cần phát sinh tranh chấp với nàng."
"Phụ hoàng?" Thái Tử không hiểu rõ lắm lời này của Xương Long Đế.
"Lời trẫm vừa nói, con nhớ ghi tạc trong lòng là được." Xương Long Đế nâng nâng chén trà, "Trẫm rất bận, không rảnh nói với con mấy chuyện này, trở về ngủ sớm một chút đi, ngày mai lâm triều nhớ đến đúng giờ."
Bị phụ hoàng nhà mình đuổi ra khỏi Thần Dương Cung, trên mặt Thái Tử không có chút bực tức nào, chỉ cần phụ hoàng không phản đối hắn cưới Lưu Li là được.
Còn về những băn khoăn của phụ hoàng, chỉ có tương lai mới có thể chứng minh.
Bất kể lời thề mãnh liệt cảm động thế nào, đều là vô dụng. Chỉ có thời gian cùng hành động mới là minh chứng tốt nhất.
"Thái Tử hồi cung muộn như vậy, bệ hạ không trách phạt hắn cũng thôi đi, lại còn giữ hắn lại ở Thần Dương Cung nói chuyện lâu như thế." Trong lòng Hiền phi không thoải mái, "Nam nhân nuông chiều hài tử, như thế nào lại nuông chiều đến không còn điểm mấu chốt nào?"
Thái Tử có nhiều tật xấu như vậy, hơn phân nửa đều do bệ hạ chiều mà ra.
Từ phụ nhiều bại nhi. (Cha hiền nhiều con hư)

Hư thì kệ hắn, dù sao cũng không phải hài tử chui ra từ trong bụng bà. Bà ước gì Thái Tử lúc nào cũng kiêu ngạo, gây chuyện khắp nơi khiến tất cả văn võ đại thần trong triều đều sinh ra bất mãn, đến lúc đó bệ hạ dù không muốn phế bỏ vị trí Thái Tử của Cơ Nguyên Tố Thái Tử cũng không được.
"Nương nương." Cung nữ thấy Hiền phi mặc sức tưởng tượng mà cười tươi roi rói, nhỏ giọng nhắc nhở: "Thiên kim Lâm gia tới, ngài có gặp nàng không ạ?"
"Bảo nàng tiến vào đi." Hiền phi cũng không quá vừa lòng với Lâm Uyển, nhưng bởi vì có một Hoa Lưu Li làm bà càng thêm không vừa lòng ở đó, đồng thời phụ thân Lâm Uyển trong giới văn thần lại rất có uy vọng, miễn cưỡng cũng có thể chịu đựng được Lâm Uyển.
Càng quan trọng hơn, bà muốn mượn thân phận của Lâm Uyển, mượn sức Lâm phi cùng Tứ hoàng tử, để cho bọn họ thầm ủng hộ nhi tử nhà mình, cho nên để nhi tử cưới Lâm Uyển càng phù hợp với lợi ích trước mắt.
Sau khi Lâm Uyển vào cửa, Hiền phi liền thân mật tiến lên tiếp đón, trước đưa lăng la tơ lụa son phấn đã chuẩn bị tốt cho Lâm Uyển, sau đó mới cười bảo cung nữ dẫn Lâm Uyển vào trắc điện nghỉ ngơi.
"Nương nương, Nhị công chúa bên kia phái người tới nói, bởi vì Lâm tiểu thư ra cửa chỉ dẫn theo một tỳ nữ, Nhị công chúa liền đưa cung nữ đắc dụng bên người mình cho Lâm tiểu để đi theo hầu hạ, sau đó...... phát hiện một ít việc."
Thấy cung nữ nói chuyện ấp a ấp úng, trong lòng Hiền phi có dự cảm không tốt: "Nói đi."
"Hôm nay lúc Lâm tiểu thư đang ngắm cảnh thì trùng hợp gặp phải Vương gia, nhưng Vương gia đối với Lâm tiểu thư rất lãnh đạm, có vẻ rất không hài lòng." Cung nữ nói lại sự việc một lần, "Tới giữa trưa, Vương gia cùng Thái Tử, Phúc Thọ quận chúa còn có Lâm tiểu thư cùng nhau dùng cơm, sau khi ăn xong Phúc Thọ quận chúa đi ngắm hoa, Lâm tiểu thư đuổi theo Phúc Thọ quận chúa nói mấy câu, hai người ở xa, hai cung nữ cũng không nghe rõ Lâm tiểu thư nói gì, Thái Tử sắc mặt khó coi trách cứ nàng vài câu, Lâm tiểu thư sợ tới mức quỳ xuống thỉnh tội......"
"Nàng đi trêu chọc Hoa Lưu Li làm gì?" Còn chưa nghe xong, Hiền phi đã bạo phát tính tình, "Lần đầu tiên nàng tới bái kiến bổn cung, bổn cung đã nói với nàng, thân thể Hoa Lưu Li không tốt, ngày thường thấy nàng thì trốn xa ra, trăm triệu lần không thể trêu chọc, nàng sao lại còn tự mình đi kiếm chuyện?"
Hoa Lưu Li vô cùng tà tính, người nhà mẹ đẻ của bà đều gặp chuyện sau khi chọc đến nàng, sao lại còn có người dám tiến lên tự mình kiếm chuyện?
"Có...... có lẽ Lâm tiểu thư mới hồi kinh không lâu, không lui tới với Phúc Thọ quận chúa, cho nên không biết tính nghiêm trọng của sự tình." Cung nữ nghĩ thầm, trong chuyện này nghiêm trọng nhất hẳn phải là Lâm tiểu thư quỳ xuống thỉnh tội với Thái Tử chứ.
"Đại Tấn chúng ta lại không phải cái tiểu quốc tên Ngân Sam bên cạnh, không có việc gì cũng bắt nữ nhân quỳ xuống, nàng thân là chính thê tương lai của con ta, sao lại có thể tùy tùy tiện tiện quỳ xuống trước mặt người khác?" Hiền phi nhíu mày nói, "Lâm Chu nổi tiếng khi đối mặt bọn cướp cũng có thể mặt không đổi sắc, sao lại có một nữ nhi đầu gối mềm như vậy, chẳng lẽ là có hiểu lầm gì đó?"
Đại Tấn cũng không phải nơi đến chỗ nào đều phải quỳ tới quỳ lui, cho dù là trước mặt bệ hạ cũng không phải mỗi khi gặp mặt đều phải quỳ.
"Nương nương nói đúng, có lẽ thực sự có hiểu lầm cũng không chừng." Cung nữ vội nói, "Nô tỳ thấy Lâm tiểu thư biết tiến lui, tính cách cũng dịu ngoan, ngày sau thành thân với điện hạ cũng có thể ở chung hòa hợp."
"Chỉ mong là vậy." Hiền phi trong lòng lại có chút bất ổn, thân là mẫu thân, bà làm sao không nhìn ra nhi tử không thích Lâm Uyển. Nhưng làm mẫu thân, bà cũng không muốn nhi tử thích nữ nhân như Hoa Lưu Li a.
"Ai." Hiền phi thở dài, đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, làm mẫu thân không dễ dàng a.
Hoa gia, một nhà bốn người ngồi vây quanh bàn.
Hoa Lưu Li múc bò viên vào trong bát của Hoa Trường Không: "Tam ca, ăn cái này, ăn cái này sẽ thuận thuận lợi lợi, bảo đảm huynh có tên trên bảng."
"Tới, ăn thêm canh bí đỏ, màu canh này ngụ ý tốt, chúc con đề danh kim bảng." Hoa Ứng Đình múc một muỗng canh bí đỏ lớn vào trong bát Hoa Trường Không.
Hoa Trường Không thấy mẫu thân cũng chuẩn bị gắp đồ ăn cho hắn, nhanh chóng che bát mình lại: "Mẫu thân, người không cần học theo phụ thân cùng tiểu muội, mê tín không tốt."
Vệ Minh Nguyệt có chút tiếc nuối buông đũa xuống: "Ngày mai là dán bảng lên rồi, con khẩn trương không?"
"Có lẽ vẫn ổn ạ?" Hoa Trường Không nghĩ nghĩ, "Nhi tử vẫn có lòng tin với bản thân."
"Ừ, vậy là tốt rồi." Vệ Minh Nguyệt gật đầu, "Con là nhi tử của Vệ Minh Nguyệt ta, đầu óc hẳn sẽ không quá kém."
"Mẫu thân là nữ nhân thông minh nhất ở Đại Tấn, tam ca chỉ cần có một nửa thông minh của người, khẳng định là có thể thi đậu." Hoa Lưu Li lấy lòng cười, "Mẫu thân, người nếm thử món này."
"Lưu Li, nghe nói hôm nay con ra ngoài chơi?" Vệ Minh Nguyệt buông đũa, nhìn Hoa Lưu Li.
"Người không phải thấy nữ nhi trở về sao?" Hoa Lưu Li có chút chột dạ.
"Chơi đến trời sắp tối rồi mới trở về, còn rất sớm, ta còn tưởng rằng con phải đợi tới giờ Tý mới về đó." Vệ Minh Nguyệt cười như không cười nhìn nàng, "Buổi tối cơm cũng không ăn tử tế, con đây là ăn no ở bên ngoài rồi sao?"

"Chỉ ăn thêm một chút này thôi." Hoa Lưu Li giơ tay ra, tạo một khoảng cách nhỏ, "Mẫu thân, việc này cũng không thể toàn bộ đều trách con, thật sự là mỹ nhân quá đẹp mắt, đồ ăn cũng quá ngon, nữ nhi liền nhịn không được ăn thêm nhiều chút."
"Với ai?" Hoa Ứng Đình phẫn nộ hỏi, "Nhà ai lại dạy dỗ nhi tử như vậy, chơi với tiểu cô nương đến tối mới về nhà?"
"Thái, Thái Tử điện hạ." Hoa Lưu Li ngó trái ngó phải, chính là không nhìn Hoa Ứng Đình, "Lần này thật sự là ngoài ý muốn, lần sau nữ nhi nhất định sẽ về sớm hơn."
"Thì ra là Thái Tử a......" Hoa Ứng Đình trầm mặc một lát, cúi đầu ăn cơm, quyết định từ bỏ thảo luận vấn đề gia giáo của đối phương.
"Ta nhớ con từng nói con không có tình yêu nam nữ với Thái Tử."
"Không có tình yêu nam nữ, nhưng vẫn thể có ý thưởng thức đúng không ạ." Hoa Lưu Li lắc lắc tay Vệ Minh Nguyệt, "Mẫu thân, nữ nhi cảm thấy Thái Tử rất đáng thương."
"Nga?" Vệ Minh Nguyệt không biết, đương kim Thái Tử cũng có ngày được miêu tả bằng từ đáng thương.
Vì thế Hoa Lưu Li nói một chút cho người nhà nghe "nam nhân si tình cùng nữ tử si tình cách biệt âm dương, nam tử sống không bằng chết, hàng đêm bị nỗi nhớ nhung dày vò".
"Đây là Thái Tử nói với con?" Vệ Minh Nguyệt nghe qua không ít lời đồn liên quan đến Thái Tử, nhưng chuyện hắn yêu một nữ tử như sinh mạng lại chưa từng thấy ai nhắc tới.
"Cũng không phải, chuyện này đối với Thái Tử mà nói hình như rất rất thống khổ, cho nên hắn cũng không nguyện ý đề cập đến, là do nữ nhi đoán được." Hoa Lưu Li tràn đầy tự tin nói, "Nữ nhi ở biên quan nhìn nhiều chuyện sinh tử biệt ly, đối với Thái Tử, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra."
Hoa Ứng Đình cùng Hoa Trường Không đều nghe đến ngây người, thì ra Thái Tử lại là người si tình như vậy?
"Nữ nhi cảm thấy trong lời nói của hắn lại có ý muốn đi theo người đã mất, làm sao có thể yên tâm." Hoa Lưu Li thở dài nói, "Thái Tử thân phận đặc thù, nếu hắn xảy ra chuyện gì, phiền toái rất lớn. Hôm nay vì giúp hắn vui vẻ, nữ nhi đã phí không ít tâm tứ, dù gì cũng không thể trơ mắt nhìn hắn luẩn quẩn trong lòng."
"Nếu sự tình thật sự là như thế, Thái Tử lại có ý làm bạn với con, con khuyên hắn nhiều thêm một chút cũng không có vấn đề gì." Vệ Minh Nguyệt thở dài, "Bất quá quan trọng nhất, vẫn là bảo vệ tốt bản thân."
Hiểu nữ chi không ai rõ hơn mẫu thân, Thái Tử nếu khó coi, nữ nhi làm sao có thể nhẫn nại như bây giờ.
"Nữ nhi còn có suy đoán, người Thái Tử điện hạ thích, nói không chừng là cô nương nhiều bệnh sức khỏe yếu. Hắn nguyện ý thân cận với con, là bởi vì nữ nhi cùng vị cô nương kia có chỗ tương tự." Nói đến này, Hoa Lưu Li nhịn không được tấm tắc nói, "Thật là đáng thương, người yêu đã chết, thế gian phảng phất nơi chốn đều tràn ngập bóng dáng của người mình yêu."
"Lưu Li." Vệ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm nữ nhi nhìn một lát, "Về sau nếu con tiếp tục đọc những thoại bản linh tinh kia, ta sẽ phạt con chép một trăm quyển sách."
Hoa Lưu Li: "......"
Bọn họ không phải đang nói tình sử bi thương của Thái Tử sao? Như thế nào trong nháy mắt lại quẹo đến chuyện nhỏ đọc thoại bản không đáng kể này rồi?
"Ngày mai Thái Hậu muốn đón nữ nhi tiến cung ở mấy ngày, nữ nhi có nên đi không?" Dưới ham muốn sống mãnh liệt, Hoa Lưu Li nhanh chóng tìm ra một đề tài khác để thảo luận.
"Con muốn đi sao?" Hoa Ứng Đình hỏi.
"Thái Hậu nương nương hài hước, đối xử với nữ nhi rất tốt, mỗi lần nữ nhi đi bái kiến bà, bà đều luyến tiếc không để nữ nhi đi, chỉ cần nghĩ đến lão nhân gia người, nữ nhi đã muốn bồi bà." Lão thái thái đã mất vì bệnh từ rất sớm, từ lúc Hoa Lưu Li được sinh ra đã không có tổ mẫu, cho nên Thái Hậu trong lòng nàng giống như tổ mẫu vậy.
"Bên ngoài có người nói, Thái Tử đối đãi thân cận với con, là vì muốn mượn sức nhà chúng ta." Hoa Ứng Đình nói, "Con nghĩ như thế nào?"
"Tốt hay xấu, nữ nhi đều có phán đoán, sẽ không tin vào lời đồn do người khác truyền ra." Hoa Lưu Li cười cười với Hoa Ứng Đình, "Cha, nữ nhi quyết định vào cung ở mấy ngày."
"Được." Hoa Ứng Đình cũng cười, "Con là nữ nhi của Hoa Ứng Đình và Vệ Minh Nguyệt, hành sự tuy rằng phải có chừng mực, nhưng không thể sợ đầu sợ đuôi. Đêm nay bảo tỳ nữ giúp con thu thập hành lý, con ở trong cung cứ việc chơi đùa vui vẻ, ngoài cung hết thảy đều có chúng ta."
"Cảm ơn cha." Hoa Lưu Li bổ nhào vào lòng Vệ Minh Nguyệt cọ cọ, "Cảm ơn mẫu thân."
Vệ Minh Nguyệt ôm nữ nhi, bất đắc dĩ thở dài: "Cô nương đã mười lăm tuổi rồi còn giống như tiểu hài tử năm sáu tuổi vậy."
Hoa Trường Không yên lặng ăn cơm nghĩ, còn không phải do hai người sủng ra sao?

Trời còn chưa sáng, Thái Hậu đã tỉnh dậy.
"Trắc điện đã sắp xếp ổn thỏa chưa, Lưu Li hài tử kia thân thể yếu ớt, trong phòng không thể có tro bụi."
"Thỉnh Thái Hậu yên tâm, trắc điện đã dọn dẹp ổn thỏa."
"Còn có quần áo trang sức nữa, tất cả đều không thể thiếu." Thái Hậu chỉ huy cung nữ thái giám xoay vòng vòng, "Ai gia nghe nói Hiền phi cũng mời thiên kim Lâm gia vào cung?"
"Thiên kim Lâm gia đêm qua tiến cung ạ."
"Đều là nữ nhi ngoại thần, ai gia không thể để Lưu Li kém Lâm tiểu thư." Thái Hậu lo lắng Lâm Uyển là Anh Vương phi tương lai, Hoa Lưu Li ở với nàng ấy sẽ chịu ủy khuất, gọi nữ quan bên người căn dặn, "Về sau Lưu Li chỉ cần ra khỏi cửa Thọ Khang Cung, ngươi liền đi theo chăm sóc, không thể để nó chịu ủy khuất."
"Thái Hậu nương nương, ngài cứ yên tâm đi, trong cung ai mà không biết ngài thích Phúc Thọ quận chúa, ai dám bất kính với quận chúa ngay dưới mí mắt của ngài?" Nữ quan cười nói, "Nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ quận chúa thật tốt, không để nàng chịu nửa điểm ủy khuất."
"Ngươi làm việc, ai gia yên tâm." Thái Hậu nói, "Chỉ sợ có người đầu óc đột nhiên không tốt, làm ra chút việc ngốc, đến lúc đó ủy khuất Lưu Li, ai gia sao có thể không đau lòng?
"Vẫn là Thái Hậu ngài nghĩ chu đáo." Nữ quan nhìn sắc trời bên ngoài, "Nương nương, hôm nay là ngày kỳ thi mùa xuân yết bảng, quận chúa cùng Hoa tam công tử huynh muội tình thâm, nói không chừng sẽ tiến cung hơi muộn chút."
"Hài tử có tình có nghĩa là chuyện tốt, tí nữa nhớ bảo những cung hầu tiếp đón Lưu Li trăm triệu lần không được thúc giục." Thái Hậu nghĩ nghĩ, "Đem theo lễ vật, nếu là Hoa tam công tử thi đỗ, đó là lễ mừng. Nếu là nhất thời rớt, ngày sau vẫn còn cơ hội, coi như là ai gia an ủi hắn, không thể để người bởi vì vậy mà trào phúng hắn."
"Nô tỳ như thế nào lại quên mất chuyện này?" Nữ quan hành lễ với Thái Hậu, "Nô tỳ lập tức đi phân phó bọn họ."
"Mau đi mau đi, đừng làm hỏng chính sự." Thái Hậu tươi cười đầy mặt đuổi nữ quan đi.
Nghĩ đến Hoa Lưu Li có thể tiến cung bồi bà, bà vừa cao hứng vừa mất mát, ở vài ngày lại phải xuất cung, nếu có thể ở luôn lại trong cung, như vậy thật tốt biết bao.
Trời còn chưa sáng, ở chỗ mục thông báo cũng chen đầy người. Đặc biệt là những nhà có thân phận có địa vị trong kinh, tất cả đều phái sai vặt rất linh hoạt, sức lực lớn lại có thể biết chữ đến, họ nhanh chóng chạy đến mục thông báo chiếm chỗ tốt.
Lúc này, các gã sai vặt của các phủ cũng không rảnh lo nhà ai với nhà ai là thế giao, gắt gao bảo vệ chỗ mình đứng không dịch chân.
Trong lúc mọi người ta đẩy ngươi ngươi đẩy ta, đột nhiên có hai gã sai vặt mặc áo màu xám chen vào đám người, nhẹ nhàng đẩy những người đứng ở phía trước, bá chiếm vị trí chính giữa.
"Hai vị ca ca, xin hỏi hai người là từ đâu đến?" Gã sai vặt của Diêu phủ bị ép xẹp lép trong đám người cố ngoi ra, hắn nhìn này hai gã sai vặt sức lực vô cùng lớn này, nổi lên tâm tư lôi kéo làm quen.
Lúc này nếu không lôi kéo làm quen, hắn sẽ bị những người khác đẩy ra xa mất.
Hai gã sai vặt áo xám thấy hắn bị ép đến đỏ cả cổ, duỗi tay như đang nhổ củ cải kéo hắn lại, hỏi: "Tiểu huynh đệ, ngươi làm việc ở phủ nào?"
"Ta làm việc ở Diêu phủ, công tử nhà ta là chất nhi của Diêu phò mã."
"Thất kính thất kính." Gã sai vặt áo xám chắp tay nói, "Nghe nói Diêu công tử tài cao, lần này nhất định có thể đề danh kim bảng."
"Hai vị là?" Nghe thấy hai người khen công tử nhà mình, gã sai vặt đắc ý ưỡn ưỡn ngực.
Hai gã sai vặt áo xám trao đổi ánh mắt, một người trong đó cười nói: "Chúng ta làm việc ở Hoa phủ."
Hoa phủ?!
Hoa phủ đánh Kim Phách đến kêu cha gọi mẹ kia?
Ngực gã sai vặt đang ưỡn cao nháy mắt bẹp xuống: "Thì là lại là các ca ca Đại tướng quân, thất lễ, thất lễ."
Khó trách đẩy đám người ra như đẩy bông vậy, thì ra là người trong phủ Đại tướng quân?
Luôn cảm thấy chỉ cần là người của Hoa gia, làm chuyện gì cũng thấy không kỳ quái.
Dù sao người ta cũng là Võ Khúc Tinh hạ phàm vô cùng lợi hại.
Bên cạnh bảng thông báo có một trà lâu, lúc này văn nhân học sinh cùng một số người nhà của bọn họ đã ngồi kín cả quán.
Diêu Văn Nhân đến rất sớm, tiêu không ít tiền thuê một căn phòng có tầm nhìn cực tốt, sau đó mang nhóm tiểu tỷ muội tới cổ vũ nàng.

"Diêu tỷ tỷ, ngươi đừng khẩn trương, lấy tài hoa của lệnh huynh, nhất định có thể thi đỗ." Điền San thay ly trà lạnh giúp Diêu Văn Nhân, "Đây, uống miếng nước bình tĩnh lại."
"Chút tự tin này ta vẫn có." Diêu Văn Nhân uống một ngụm trà, "Nhưng thứ ta chờ mong không phải cái này."
"Vậy ngươi muốn làm gì?" Gia Mẫn gục trên bàn, mắt nhắm chặt không mở nổi ra.
"Các ngươi hẳn cũng biết ca ca của Hoa Lưu Li cũng tham gia kỳ thi mùa xuân lần này đúng không?"
Nghe thấy ba chữ "Hoa Lưu Li", Gia Mẫn tỉnh táo hơn phân nửa: "Chuyện này có liên quan gì đến ngươi?"
"Ta chỉ là muốn để Hoa Lưu Li hiểu rõ, ca ta tài hoa hơn nhiều so với xa xa của nàng ta." Diêu Văn Nhân nắm tay, "Hôm nay dẫn các ngươi đến đây, cũng là muốn cho các ngươi xem cảnh vả mặt."
Điền San do dự một lát, trên mặt lộ vẻ không đành lòng nói: "Diêu tỷ tỷ, dựa theo thoại bản......"
"Ngươi không cần nói chuyện định luật thoại bản, ta không nghe, ta không nghe." Diêu Văn Nhân che tai lại, nhìn chằm chằm Gia Mẫn, "Gia Mẫn, ca ta chính là đường ca của ngươi, ngươi cảm thấy đường ca ngươi lợi hại hơn, hay là ca ca của Hoa Lưu Li lợi hại hơn?"
Gia Mẫn: "......"
Lý trí bảo nàng, khẳng định là đường ca lợi hại hơn, nhưng miệng nàng cự tuyệt nói chuyện.
Sinh mệnh chỉ có một lần, đáng quý như thế, nàng thật sự không muốn mất nó.
"Dán bảng lên rồi!"

Bên ngoài một tiếng hô to vang lên, cứu vớt Gia Mẫn đang bất đắc dĩ giãy giụa.
Dưới lầu liên tục có tiếng người đọc thứ hạng lên, Diêu Văn Nhân khẩn trương đến thiếu chút nữa moi luôn hoa khảm trên bàn gỗ.
"Lâm Sâm, Vĩnh Châu nhân sĩ, xếp hạng thứ bảy......"
"Diêu Tùng Bách, kinh thành nhân sĩ, xếp hạng thứ năm!"
"Đỗ đỗ!"
Ba người đồng thời cao hứng nhảy dựng lên: "Thi được hạng năm a!"
"Diêu tỷ tỷ, lệnh huynh thật là lợi hại!"
"Đúng vậy, đi, ta cùng ngươi trở về, chúc mừng bá phụ bá mẫu với đường ca!" Gia Mẫn cũng cao hứng không thôi, đứng dậy chuẩn bị xuống lầu.
"Hoa Trường Không là ai?! Lần này lại có thể thi đỗ hội nguyên a!"
Ba người tức khắc cứng đờ, ánh mắt nhìn lẫn nhau, cứng họng không nói lời nào.
Không khí trầm mặc cùng ưu thương vởn quanh các nàng thật lâu thật lâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi: Diêu cô nương, xin hỏi tâm tình hiện tại của ngươi như thế nào? Có thể trả lời chúng ta một chút không?
Diêu cô nương: Ta là ai, ta ở đâu, ta đang làm cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro