Chương 46: Khẩu cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

Tin tức Anh Vương giải trừ hôn ước với Lâm gia như một trận bão lớn, nhanh chóng càn quét khắp kinh thành.
Từ xưa đến nay, không phải không có người đính hôn với hoàng gia rồi bị từ hôn, nhưng phần lớn những người đó là những người đã sắp thành phò mã, bị phát hiện ra phẩm hạnh không tốt mới bị hoàng gia từ hôn. Chuyện nữ tử bị hoàng gia từ hôn quả thực rất hiếm có.
Chỉ trong thời gian ngắn việc này đã lan truyền ra khắp nơi, mặc dù có người đồng tình với thiên kim Lâm gia, nhưng không có ai nói bệ hạ quá đáng trong sự việc lần này. Tuy có văn thần không thích chiến tranh xảy ra, nhưng sau khi Hoa Ứng Đình và Vệ Minh Nguyệt đại thắng nước Kim Phách cũng không cậy công mà kiêu, đoạn thời gian này dù trở lại kinh thành, thường xuyên được bệ hạ ban thưởng cũng không khoe ra, hơn nữa còn dạy dỗ được một nhi tử thi đỗ hội nguyên, lấy được bảo cảm của không ít văn thần.
Phần lớn văn nhân đều cảm tính, đối với người mình không thích là miệng mắng bút phạt không nương tình, thậm chí còn không cần từ thô tục nào. Nhưng khi bọn họ tôn sùng một người sẽ thực sự tôn trọng người đó từ tận đáy lòng, cho nên quả thực vừa đáng giận vừa đáng yêu.
Thêm nữa, gần đây trong kinh thành có rất nhiều tiên sinh kể chuyện mỗi khi đi kể chuyện đều nói về chuyện quân Hoa gia anh dũng đánh ác tặc Kim Phách như thế nào, trong những câu chuyện này, có quân Hoa gia vì bảo vệ trẻ nhỏ mà bị tặc Kim Phách chém giết, có người Hoa gia vì giúp người dân chạy trốn cuối cùng vô tình bị mũi tên bắn xuyên tim.
Vào lúc lương thực khan hiếm, rất nhiều quân Hoa gia đã nhường đồ ăn của mình cho người già phụ nữ và trẻ em trong thành.
Những chuyện này được kể ra, khiến cho người đến nghe lệ nóng quang tròng, thậm chí có không ít lão gia tử lão thái thái mang lương thực, gạo, mì, còn cả tiền túi tới nha môn, muốn quyên góp đồ đưa cho các tướng sĩ ở biên cảnh.
Những văn nhân cảm tính đương nhiên cũng bị những câu chuyện bi tráng mà ấm lòng này làm cảm động, lấy được nước mắt của không ít nam nhi, những người xúc động hơn một chút thậm chí còn làm thơ cho quân Hoa gia ngay lúc đó, hận chính mình không thể rơi đầu chảy máu giống như quân Hoa gia vậy, có thể trấn thủ ở một phương trời vì người dân Đại Tấn.
Đặc biệt là một ít văn nhân trẻ tuổi, khi nhắc tới quân Hoa gia hầu hết đều tán dương, rất ít người chửi bới.
Sau khi chuyện này được truyền ra, những văn nhân bình thường chỉ thích bênh vực người đọc sách và quan văn lại bảo trì im lặng với việc xảy ra lần này, trầm mặc không tỏ thái độ, thậm chí có người đọc sách trẻ tuổi tính cách hơi xúc động còn cảm thấy bất mãn với những lời nói kia của thiên kim Lâm gia.
Nếu tướng quân rơi đầu máu chảy vì bảo vệ người dân cuối cùng đều rơi vào kết cục không tốt, như vậy đến lúc ngoại địch xâm lấn, ai còn dám đứng ra bảo vệ đất nước?
Không thể để anh hùng đã đổ máu còn phải rơi lệ!
Lòng người là một thứ kỳ diệu, có đôi khi nó không cần xem xét đến thân phận hay giai cấp, khiến người ta cảm động ngoài ý muốn.
Ngay cả Hoa gia cũng không dự đoán được sau khi chuyện này bị truyền ra, những văn nhân đó lại có thái độ như vậy.
Bọn họ bảo vệ bá tánh, đặt bá tánh đằng sau, những bá tánh này không chỉ không quên, còn đỡ lấy toàn bộ những hòn đá ném vào bọn họ rồi ném trở lại.
"Đời này, đáng giá." Hoa Ứng Đình lấy bầu rượu ra rót cho bản thân cùng Vệ Minh Nguyệt, trong ly rượu lóng lánh bóng trăng rằm.
Phu thê hai người nâng ly rượu, nhẹ nhàng chạm, trên gương mặt của Vệ Minh Nguyệt nở một nụ cười tuyệt đẹp: "Ly rượu này, kính chúng ta?"
"Đúng vậy, kính chúng ta." Hoa Ứng Đình ngửa đầu uống cạn ly rượu.
"Sổ con kia, ngày mai vẫn trình lên?" Vệ Minh Nguyệt đè bầu rượu lại, không cho Hoa Ứng Đình rót ly thứ hai, "Rượu ít thì thỏa mãn tâm tình, rượu nhiều sẽ hại thân, trên người chàng nhiều vết thương cũ như vậy, không nên uống nhiều."
"Đều nghe phu nhân." Hoa Ứng Đình buông ly rượu xuống.
"Đương nhiên là trình lên." Hoa Ứng Đình cười nói, "Chuyện này xét đến cùng, chỉ là tiểu bối cãi nhau mấy câu, nếu làm quá lên ngược lại sẽ tổn hại đến tình nghĩa."
Vệ Minh Nguyệt gật đầu: "Chàng nói đúng, ngày mai ta cùng chàng tiến cung."
Hoa Lưu Li bị Lâm Uyển "chọc giận" mấy ngày gần đây đang được chúng tinh củng nguyệt, từ trên xuống dưới Thọ Khang Cung ai ai cũng đối với nàng khẩn trương không thôi, dường như một chiếc lá rơi xuống đầu nàng cũng làm nàng bị thương.
Cách Thái Hậu nương nương an ủi nàng thập phần đơn giản thô bạo, chính là tặng cho nàng xiêm y cùng trang sức đẹp đẽ, khiến Hoa Lưu Li nhịn không được trêu chọc Thái Hậu nương nương: "Thái Hậu nương nương, nếu ngài là nam tử trẻ tuổi, thần nữ chỉ sợ cũng sẽ thích ngài."
"Chỉ tiếc ai gia không phải nam nhi, lại không thể cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh với Lưu Li, có duyên không phận, lãng phí một mảnh tâm ý của Lưu Li." Thái Hậu ra vẻ ảo não, "Đây quả thật đúng là có duyên không phận a."
Người hầu xung quanh đều nhịn không được cười rộ lên, lại là một trận náo nhiệt.
Thái Tử đi vào Thọ Khang Cung, nghe thấy mấy từ "quận chúa", "gả", "cưới", nhịn không được bước nhanh hơn, khi vào thấy chủ tớ ai ai cũng đang cười đùa, tiến lên hành lễ với Thái Hậu: "Nơi này của Hoàng tổ mẫu thật náo nhiệt, là ai muốn cưới, ai muốn gả?"
"Điện hạ còn không biết sao, Phúc Thọ quận chúa muốn gả chồng." Hồng Miên cười hành lễ với Thái Tử, "Còn thỉnh điện hạ mau mau chuẩn bị hậu lễ."
Thái Tử ngơ ngẩn, hắn nhìn cung hầu đang cười đùa, sau đó chuyển ánh mắt về phía Hoa Lưu Li, một lúc lâu sau mới nghe thấy thanh âm phát ra từ họng mình, ngữ điệu có chút quái dị: "Quận chúa, ngươi muốn thành thân với người nào?"
Hoa Lưu Li cảm thấy ánh mắt Thái Tử nhìn mình hơi kỳ lạ, trong lòng nghĩ, xem ra tình cảm của Thái Tử với nữ tử đã qua đời kia sâu vô cùng, chỉ hai chữ "thành thân" thôi đã có thể khiến cảm xúc của hắn biến hóa lớn như vậy.
"Còn có thể là ai?" Thái Hậu cười tủm tỉm nói, "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt a."

Ánh mắt Thái Tử đảo qua mọi người, trong phòng này ngoại trừ nữ nhân chính là thái giám, chẳng lẽ người Hoàng tổ mẫu nói là hắn?!
Trong lúc nhất thời, Thái Tử nghe thấy gió đang thổi, ngựa đang hí, sông nước biển cả đều đang rít gào, trời xanh mây trắng rộng mở ôm ấp hắn, trên mặt hắn nhịn không được nở rộ ra nụ cười sáng lạn: "Hoàng tổ mẫu sao biết......"
"Dĩ nhiên là ai gia rồi." Thái Hậu rất ít khi nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của Thái Tử, không nhịn được cười nói, "Ai gia cùng Lưu Li đang nói đùa, nó nói nếu ai gia là nam nhi bằng tuổi nó, chỉ sợ nó cũng sẽ thích ai gia."
Hoàng tổ mẫu nói cái gì sau đó, Thái Tử không còn nghe thấy nữa. Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy gió đã ngừng, ngựa đã chết, sông nước biển cả cũng đóng băng, ngay cả trời cũng không còn xanh.
Tâm tình chuyển biến quá nhanh, hắn có chút không chịu nổi.
"Hoàng tổ mẫu cùng quận chúa thật biết nói đùa." Thái Tử ngồi vào ghế, thấy Hoa Lưu Li cười đến hồng cả mặt, ngón tay có chút ngứa.
Nếu có thể nắm tay Lưu Li, sờ sờ mặt nàng, cùng nàng dạo bước ở Ngự Hoa Viên, như vậy thật tốt biết bao.
"Thái Hậu nương nương, Lâm phi nương nương cùng Tứ hoàng tử điện hạ cầu kiến."
Tươi cười trên mặt Thái Hậu hơi thu liễm lại: "Tuyên."
Trong mấy đứa cháu, quan hệ của Tứ hoàng tử và Thái Hậu nhạt nhẽo nhất, tuy rằng bình thường đều đối xử bình đẳng với tất cả các cháu trai, đồ vật ban thưởng đều giống nhau, nhưng trên phương diện tình cảm, Thái Hậu cũng không phải đặc biệt thân cận với đứa cháu này.
Bình thường đứa cháu này cũng không nguyện ý nói thêm câu nào với bà, tới thỉnh an bà chỉ là để ứng phó quy củ trong cung mới không thể không tới.
Lúc đầu bà cũng cố gắng, chủ động tìm đề tài nói chuyện với nó, nhưng đứa cháu này luôn chỉ có thái độ không mặn không nhạt, dần dần, tâm tình Thái Hậu cũng phai nhạt.
Hiện tại nghe thấy Lâm phi cùng Tứ hoàng tử cầu kiến, trên mặt bà cũng không quá cao hứng.
Hoa Lưu Li sửa sang lại xiêm y trên người một chút, thấy Lâm phi cùng Tứ hoàng tử đi vào, đứng dậy.
"Quận chúa mau mời ngồi." Thanh âm của Lâm phi rất êm tai, bà vừa vào cửa liền đỡ Hoa Lưu Li ngồi xuống, "Thân thể của ngươi còn yếu, không cần để ý những nghi thức xã giao này."
Đỡ Hoa Lưu Li ngồi xuống xong, bà tiến lên hành lễ với Thái hậu: "Thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương."
"Tôn nhi gặp qua Hoàng tổ mẫu, Hoàng tổ mẫu an." Tứ hoàng tử xụ mặt hành lễ.
Thái Hậu nhìn Tứ hoàng tử, bảo hai người ngồi xuống, "Hôm qua người ở Điện Trung Tỉnh đưa trà mới lại đây, các ngươi nếm thử một chút, nếu thích, ai gia cho các ngươi mang một ít về."
"Đa tạ Hoàng tổ mẫu." Tứ hoàng tử nâng chung trà lên uống một ngụm, sau đó quy quy củ củ đặt lại, không nói lời nào.
Hoa Lưu Li trộm nhìn Tứ hoàng tử, nàng thật sự nhìn không ra Tứ hoàng tử rốt cuộc là thích hay là không thích. Vào loại thời điểm này, làm cháu thì nên khen đồ tổ mẫu đưa cho mới đúng, quản nó ăn ngon hay không, dỗ lão nhân gia vui vẻ mới quan trọng nhất không phải sao.
Hắn không nói gì, ai biết được hắn thích hay không thích?
"Hoàng tổ mẫu ngài có trà mới cũng không nói cho tôn nhi biết." Thái Tử nói, "Tôn nhi cũng muốn."
"Ngươi ngày thường không thích loại trà này, ai gia nếu cho ngươi uống, lại phí phạm thứ tốt." Thái Hậu cười, "Ngươi tha cho trà này một con đường sống đi, Khải Thần, ngươi nói có phải hay không?"
"Hoàng tổ mẫu nói phải."
Hoa Lưu Li: "......"
Tứ hoàng tử thật đúng là trầm mặc đến độ nói đề tài nào cũng có thể kết thúc ngay, tính cách như vậy Thái Hậu lại không trở mặt, có thể thấy được Thái Hậu quả thật là một vị tổ mẫu từ ái.
Cũng may Lâm phi đúng lúc mở miệng, cứu vớt không khí xấu hổ trong phòng: "Thái Hậu nương nương, ngài là tổ mẫu Thái Tử, làm tôn nhi kể cả thấy tất cả đồ vật đều không tốt, trong lòng vẫn sẽ cảm thấy, đồ vật của tổ mẫu không giống với đồ vật của những người khác."
Ý cười trên mặt Thái Hậu cuối cùng cũng khôi phục lại: "Lời này cũng có chút đạo lý."
"Đồ vật của Hoàng tổ mẫu, tự nhiên là khác biệt." Thái Tử nói, "Cho nên ngài nhớ bảo người tặng cho tôn nhi hai hộp đi."
Hoa Lưu Li rốt cuộc cũng hiểu vì sao trong số các hoàng tử Thái Hậu lại thích Thái Tử nhất, quả thực không phải không có đạo lý.
Có Lâm phi cùng Thái Tử hòa hoãn không khí, nên cho dù Tứ hoàng tử luôn kết thúc mọi đề tài, cuộc nói chuyện trong phòng vẫn có thể tiếp tục.

Lâm phi nói đủ các loại chủ đề, quay bảy vòng tám vòng cuối cùng cũng quay tới Hoa Lưu Li.
Hoa Lưu Li nghe xong một hồi, rất nhanh liền hiểu dụng ý tới đây ngày hôm nay của hai mẹ con Lâm phi. Trước đó nàng và Lâm Uyển nháo đến ai cũng không vui, Lâm phi thân là cô mẫu của Lâm Uyển, đương nhiên muốn tới để bày tỏ thái độ "lời nói của Lâm Uyển không có quan hệ với mẹ con bọn họ".
Lâm phi quả thực rất biết nói chuyện, không chỉ nói ra ý nghĩ của mình một cách rành mạch, còn không quên thể hiện ý tứ thân cận với Hoa Lưu Li, thuận tiện ca ngợi Hoa gia và quân Hoa gia từ trên xuống dưới một lần.
"Khải Thần đứa nhỏ này, từ nhỏ đã rất sùng bái Hoa tướng quân, còn nói muốn làm anh hùng giống như Hoa tướng quân vậy." Lâm phi cười liếc nhi tử nhà mình, hy vọng hắn có thể nói cái gì đó.
"Nga." Bị Lâm phi trừng mắt nhìn, Tứ hoàng tử mặt không biểu tình "nga" một tiếng.
Hoa Lưu Li: "......"
Quả là sùng bái rất mãnh liệt, chỉ là biểu hiện không rõ ràng lắm, nàng không thấy mà thôi.
Lâm phi tựa hồ sớm đã quen với hành vu của nhi tử, tươi cười trên mặt không hề dịch chuyển: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không thích nói chuyện, cũng không biết hắn nghe lời đồn từ ai, nói làm tướng quân thì mặt nên nghiêm túc, không thể có quá nhiều biểu tình, không cẩn thận liền dưỡng thành loại tật xấu này."
Hoa Lưu Li ngờ vực nhìn Lâm phi, không nghĩ tới trên con đường nói dối không chớp mắt này, Lâm phi thế mà lại là cao thủ, chuyện xưa cũng có luôn rồi?
Nhi tử bà mặt không biểu tình có liên quan gì đến các tướng quân?
Tuy rằng cái này nồi này vừa to lại vừa tròn, nhưng các tướng quân cũng không muốn cõng nha.
"Lâm phi không hổ là người thích thơ, khi kể chuyện cũng rủ rỉ êm tai, sinh động lôi cuốn." Thái Tử mở miệng nói, "Cô suýt chút nữa là tin rồi."
Từ đầu tới cuối sắc của Lâm phi chưa hề thay đổi, nhưng sau khi Thái Tử mở miệng, tươi cười trên mặt bà nháy mắt liền cứng đờ.
Bà cười trừ nhìn Thái Tử: "Điện hạ nói đùa, bổn cung nào biết kể chuyện."
"Lâm phi quá khiêm tốn rồi, cô cảm thấy câu chuyện vừa rồi rất hay." Thái Tử thay đổi dáng ngồi, nhàn nhã nói: "Tới, tiếp tục kể, cô còn muốn nghe thêm."
Lâm phi đột nhiên cảm thấy, kỳ thật bản thân cũng không muốn mở miệng nói chuyện đến vậy.
"Như thế nào, Lâm phi nương nương có ý kiến gì với cô sao?" Thái Tử nhướng mày, "Cô chỉ là muốn nghe kể chuyện mà thôi, nương nương liền không muốn kể nữa?"
Trong lúc nhất thời, Lâm phi không biết mình có nên tiếp tục nói chuyện hay không.
Nói, tương đương thừa nhận tất cả những gì mình vừa kể đều là nói dối, là bịa ra.
Không nói, chính là có ý kiến với Thái Tử.
Cẩu Thái Tử này sao lại phiền như vậy, bệ hạ chiều hắn thành bộ dáng gì rồi?
Lâm phi khó xử hướng ánh mắt về phía Thái Hậu, hy vọng lão nhân gia bà có thể nói chuyện, cởi bỏ bầu không khí này. Nhưng lúc bà đang kể chuyện xưa, Thái Hậu đã dựa vào cung nữ ngủ rồi, dù cho mí mắt của bà đang run rẩy, tư thế cũng rất cứng đờ, nhưng bà vẫn quật cường biểu đạt cảm xúc —— ai gia đang ngủ, ai gia cái gì cũng không biết, ai gia không muốn nói chuyện.
Nói về thiên vị bất công, Thái Hậu cùng bệ hạ đều rất chuyên nghiệp.
"Thái Tử muốn nghe, thần đệ kể cho người." Trong một mảnh yên tĩnh, Tứ hoàng tử mở miệng, tròng mắt tối om của hắn đảo qua giữa Hoa Lưu Li và Thái Tử, nói: "Mùa đông năm trước, trên mặt sông có một cái động, một con cá nhảy ra từ trong động."
"Sau đó?" Sợ không khí tiếp tục lạnh xuống, Lâm phi tiếp lời.
"Sau lại nó bị đông chết." Tứ hoàng tử nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, tư thế như đang nói câu chuyện đã kết thúc.
Lâm phi há miệng thở dốc, có chút hối hận mình lại đi tiếp lời.
"Bạch bạch bạch." Hoa Lưu Li vỗ tay, "Câu chuyện này thực sự rất thú vị."
Nếu tiếp tục không nghĩ biện pháp để Tứ hoàng tử không nói nữa, nàng sẽ bị loại không khí xấu hổ này dày vò chết mất.
Tuy rằng chuyện là do nhi tử của kể, nhưng Lâm phi vẫn nhịn không được nhìn Hoa Lưu Li, Phúc Thọ quận chúa này, đầu óc...... hẳn không có vấn đề gì đâu đúng không?
"Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, cho dù trên mặt sông bị đông lại thành băng cũng không thể tùy ý đi lên, nứt băng ra, ngã xuống sẽ rất nguy hiểm." Hoa Lưu Li nói, "Nhưng đứng trên băng đánh vào động để cá nhảy ra xác thật là một cách bắt cá của như dân."

"Thanh Hàn châu bên kia có người dùng loại phương pháp này để bắt cá sao?" Thái Hậu cảm thấy hứng thú hỏi.
Lâm phi yên lặng quay đầu nhìn Thái Hậu, vừa rồi không phải ngủ rất ngon sao, nhanh như vậy đã tỉnh lại rồi?
Thái Hậu cự tuyệt đáp lại ánh mắt của Lâm phi.
"Có." Hoa Lưu Li cùng Thái Hậu nói một ít chuyện bắt cá mùa đông ở Thanh Hàn châu, "Mùa đông rất lạnh, đặt cá ở trong sân cả đêm, sau đó cá so với đá còn cứng hơn. Có một lần nước Kim Phách công thành, đá ở đầu thạch cơ không đủ dùng, đầu cá lớn bị đông cứng lại còn có thể dùng thay cho đá."
"Nếu vậy chẳng phải là đầu cá sẽ bay lên trời sao?" Thái Hậu tưởng tượng một chút cảnh tượng đầu cá thối đập vào địch nhân, nhịn không được vỗ tay cười nói, "Tướng sĩ cùng bá tánh ở biên cương đều không dễ dàng, điều kiện gian khổ như vậy, các ngươi lại có thể tìm thấy niềm vui trong khổ cực, khiến cuộc sống thú vị như vậy, có thể thấy công lao của hai vị tướng quân không nhỏ."
"Đại khái là bởi vì chúng ta biết, bất luận là thời điểm nào, bệ hạ cũng sẽ không để tướng sĩ đói bụng, cho nên mới có tâm tình đùa vui." Hoa Lưu Li nghĩ nghĩ, giải thích nói: "Bệ hạ là chỗ dựa cho chúng ta, người có chỗ dựa sẽ luôn tùy hứng một chút."
Lâm phi liếc Hoa Lưu Li một cái, tuổi còn nhỏ, bản lĩnh vuốt mông ngựa ngược lại không nhỏ.
Ngự thư phòng, Hoa Ứng Đình cùng Vệ Minh Nguyệt đang cầu tình cho Lâm Chu.
"Bệ hạ, một hai câu nói linh tinh của tiểu bối, mạt tướng căn bản không để trong lòng, ngài đối tốt với các tướng sĩ, mạt tướng rõ ràng hơn ai hết." Hoa Ứng Đình nói, "Lâm Chu là quan tốt nghĩ cho dân, ngài đè ép lại điều lệnh của hắn không ban xuống, như vậy chính là đang tiện nghi cho hắn."
"Trẫm thay ngươi trút giận, như thế nào lại thành tiện nghi cho hắn rồi?" Xương Long Đế thấy Hoa Ứng Đình quả nhiên không để những lời đó ở trong lòng, tâm tình tốt hơn nhiều, thậm chí còn có hứng thú trêu chọc, "Đây là ngụy biện từ đâu ra, xem ra phải yêu cầu Vệ tướng quân mang ngươi về dạy dỗ lại một chút."
Vệ Minh Nguyệt lắc đầu: "Bệ hạ, mấy năm nay chàng ấy vẫn luôn như vậy, mạt tướng dạy không được."
"Để hắn mỗi ngày ở nhà chỉ ăn uống, còn nhận bổng lộc của triều đình, đây không phải tiện nghi cho hắn thì là cái gì?" Hoa Ứng Đình đúng lý hợp tình nói, "Ngài nên để hắn làm việc nhiều lên, người có năng lực không nên lãng phí."
"Ngươi không nghĩ tới, Lâm Chu có khả năng là loại người đi mua danh chuộc tiếng?" Xương Long Đế vừa vui vì Hoa Ứng Đình rộng lượng, vừa tức giận vì Hoa gia phải chịu ủy khuất.
Người Lâm gia đã nói Hoa gia đến thế rồi, Hoa Ứng Đình vì không muốn làm ông khó xử, còn cố ý chạy tới nói tốt cho Lâm Chu, đều là thần tử, vì cái gì lại khác biệt lớn như vậy?
"Quản hắn là mua danh chuộc tiếng, hay là danh xứng với thật, chỉ cần nghĩ cho bá tánh, đó chính là quan tốt." Hoa Ứng Đình tùy tiện nói, "Mạt tướng cũng không kết thân gia với hắn, nhân phẩm hắn ra làm sai cũng không có quan hệ gì với mạt tướng, việc này không phải là việc mà bệ hạ cần suy xét sao?"
"Trẫm cũng không cần suy xét." Xương Long Đế nhanh chóng nói, "Nhà chúng ta đã từ hôn với nhà hắn."
"Bệ hạ, việc riêng của nhà ngài, mạt tướng cũng không dám nói a." Hoa Ứng Đình gãi gãi đầu, "Nếu không lần sau nếu ngài muốn đính hôn cho Anh Vương điện hạ, để mạt tướng giúp ngài hỏi thăm trước xem sao?"
Xương Long Đế biết Hoa Ứng Đình có ý tốt, nhưng sao lại cảm thấy lời này có chút không đúng nhỉ?
"Bệ hạ, mạt tướng không có ý nói ánh mắt ngài không tốt a......"
Xương Long Đế xua tay: "Ngươi không cần giải thích, trẫm biết ngươi chính là đang nói ánh mắt chọn con dâu của trẫm không tốt." Hắn hỏi Hoa Ứng Đình, "Lão đại lão nhị nhà ngươi đều cưới vợ rồi?"
"Hồi bệ hạ, hai con dâu nhà mạt tướng rất tốt, có thể lên ngựa giết địch, cũng có thể đóng cửa dạy chồng." Hoa Ứng Đình cười hắc hắc, móc ra hai quyển tấu chương từ trong ngực, "Bệ hạ, nếu ngài đã nhắc đến hai khuyển tử, mạt tướng muốn cầu ngài một việc."
"Chuyện gì?"
"Bệ hạ long ân, phong mạt tướng cùng phu nhân làm hầu, cả nhà mạt tướng đều cảm động không thôi. Hiện giờ bọn nhỏ cũng đã lớn, mạt tướng cùng phu nhân thương lượng một chút, quyết định lập lão đại lão nhị làm thế tử, thỉnh bệ hạ xem qua." Hoa Ứng Đình dang tấu chương lên cho Xương Long Đế.
"Trẫm chuẩn." Xương Long Đế không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng, ông nhịn không được hỏi, "Trường Không thì sao, nó có ý kiến gì không?"
"Trường Không là người duy nhất đọc sách trong nhà." Hoa Ứng Đình cười đến vô tội, "Người đọc sách đều rất lợi hại, có tước vị hay không cũng có được một chén cơm ăn, đem tước vị nhường cho hai ca ca, hắn cũng rất tán thành."
"Người trong nhà không có ý kiến là tốt rồi." Xương Long Đế yên lòng, ông cùng Hoa Ứng Đình vừa là quân thần, vừa là bằng hữu, quả thật không muốn nhìn thấy bọn nhỏ Hoa gia bởi vì kế thừa tước vị mà phát sinh mâu thuẫn.
Hoa Ứng Đình nói những lời này ở ngự thư phòng, được quan viên ghi chép cuộc sống hàng ngày của đế vương ghi xuống, thậm chí còn điểm tô cho đẹp một chút.
Vì thế Hoa Ứng Đình liền trở thành tướng quân không so đo lời đồn đãi, cầu tình cho người có mâu thuẫn với mình, còn khích lệ người đọc sách, vô cùng lợi hại.
Có lẽ trăm ngàn năm sau, Hoa Ứng Đình sẽ là đại diện cho võ tướng tôn trọng người đọc sách.
Chuyện trăm ngàn năm sau không ai biết được, nhưng sau khi chuyện này truyền ra liền có vô số văn nhân khen người Hoa gia rộng lượng. Có người nói về người Hoa gia ở chung hòa thuận thế nào, cũng có người nói về hai vị tướng quân trị gia, cũng có người khen Hoa Ứng Đình phẩm tính cao thượng.
Quan trọng nhất là Hoa Ứng Đình là danh tướng trăm năm khó gặp được, phá bỏ cách nói thư sinh là vô dụng, khẳng định địa vị của giới văn nhân bọn họ, khẳng định tài năng và tài cán của bọn họ.
Đây là dạng tinh thần gì?
Là tinh thần cao thượng công chính, khách quan, hiểu được thế nào là thưởng thức người khác.
Trong phút chốc, mâu thuẫn giữa văn thần cùng quan võ trên triều đình giảm đi. Quan văn không còn một lời không hợp liền mắng quan võ xúc động ngốc nghếch, quan võ cũng ngượng ngùng mắng quan văn tay trói gà không chặt, không khí tốt đến độ khiến Xương Long Đế có chút không quen.

Tận cho đến khi một vị tướng quân đứng ra, bởi vì việc quân lương mà tranh cãi với Hộ Bộ Thị Lang, phun ra mấy từ ngữ như xưa mới làm Xương Long Đế tìm lại được cảm giác quen thuộc.
Ông biết mà, muốn để quan văn cùng quan võ thân như huynh đệ ruột còn khó hơn để phi tần trong hậu cung thân như tỷ muội.
Nhưng mặc kệ thế nào, trong lòng rất nhiều văn thần, Hoa tướng quân vẫn không giống, bởi vì ông ấy có phẩm vị, có khí chất, rata tinh mắt, là người vĩ đại, cao thượng, đáng được mọi người kính nể.
Làm đương sự còn lại của sự kiện, Lâm gia có chút không dễ chịu lắm. Vì không biết những lời đồn đãi vớ vẩn đó, Lâm Sâm uyển chuyển từ chối tất cả lời mời, cả ngày trốn ở thư phòng đọc sách làm đề, Lâm Uyển càng là chân không bước ra khỏi phòng, đến cơm cũng do bọn nha hoàn đưa đến phòng cho.
Lâm Chu cầm điều lệnh mới được phát xuống, đôi tay có chút run rẩy.
Ông vốn cho rằng, dù không thể làm Đại Lý Tự Khanh, ông ít nhất cũng có thể đến Hộ Bộ nhậm chức, không nghĩ tới bệ hạ lại để ông đảm nhiệm chức Công Bộ thị lang.
Lục bộ thị lang cùng thái thú tuy đều là quan chính tam phẩm, nhưng thái thú thì được chưởng quản một nơi, thị lang chỗ nào cũng có người quan sát cản trở không thể so sánh.

Bên ngoài là điều lệnh, kỳ thật là giáng chức.
"Phu quân, điều lệnh có vấn đề sao?" Lâm phu nhân thấy biểu tình trên mặt Lâm Chu có chút không tốt lắm, quan tâm nói, "Chàng yên tâm, nếu điều lệnh đã được phát xuống, chứng tỏ bệ hạ vẫn tín nhiệm chàng."
Lâm Chu cười khổ, nếu không phải Đại tướng quân cầu tình, đến tờ điều lệnh này ông cũng không lấy được.
Đông Cung.
Thái Tử mới trở về từ Thọ Khang Cung liền nghe thấy thuộc quan tới báo, nói Đại Lý Tự Trương Thạc cùng Bùi Tế Hoài cầu kiến.
"Người Đại Lý Tự đến tìm cô làm gì?" Thái Tử ngồi xuống trước thư án, "Bảo bọn họ tiến vào đi."
Sau khi Trương Thạc cùng Bùi Tế Hoài thi lễ với Thái Tử, Bùi Tế Hoài trình lên một tờ ghi chép khẩu cung: "Điện hạ, vi thần lấy được một phần khẩu cung từ A Ngõa hoàng tử của nước Kim Phách."
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm phi: Ta không muốn nói chuyện, ta chỉ muốn yên tĩnh.
Thái Tử: Tới, tiếp tục kể chuyện xưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro