Chương 60: Nữ tướng quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

"Điện hạ." Diêu Tùng Bách lại chú ý tới Thái Tử bên người Hoa Lưu Li đầu tiên, tiến lên hành lễ nói: "Gặp qua Thái Tử điện hạ."
Diêu Văn Nhân lúc này mới nhận ra Thái Tử cũng đang ở đây, nhanh chóng hành lễ theo ca ca. Không thể trách nàng không tập trung, thật sự Hoa Lưu Li quá kéo thù hận, chỉ cần có Hoa Lưu Li ở đó, nàng căn bản không thể chú ý đến người khác.
"Diêu cô nương, ngươi cũng đến đây sao?" Hoa Lưu Li chỉ chú ý tới Lâm Uyển phía trước bọn họ, không nghĩ tới Diêu Văn Nhân cũng tới.
Nghe thấy Hoa Lưu Li hỏi, Diêu Văn Nhân có chút không nhịn được, hàm hồ ừ một tiếng. Lúc trước thời điểm nàng nói không tin quỷ thần sảng khoái bao nhiêu, hiện tại mặt đau bây nhiêu.
"Phúc Thọ quận chúa." Diêu Tùng Bách và Hoa Trường Không là bạn tốt, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy rõ dung mạo Hoa Lưu Li.
Phúc Thọ quận chúa không giống người từng sống ở biên quan, càng giống như người lớn lên ở Giang Nam, dịu dàng như nước, khiến người khác thấy liền sinh ra thương tiếc. Khó trách một vị học sinh cùng trường dù chỉ mới thấy một bên mặt của quận chúa đã hỏi thăm Trường Không huynh xem Phúc Thọ quận chúa có hôn phối hay chưa.
"Diêu công tử cũng tới bái Văn Khúc Tinh sao?" Thái Tử đưa tay đỡ Hoa Lưu Li, "Cẩn thận bậc thang."
Chú ý tới động tác của Thái Tử, Diêu Tùng Bách nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại, "Xá muội nói nơi này rất linh nghiệm, học sinh đều muốn cầu cho tâm an, vậy nên ta cũng tới bái."
Diêu Tùng Bách rất là tiêu sái, cũng không cảm thấy khi đi thi đến bái Văn Khúc Tinh Quân có chỗ nào mất mặt.
Nhưng Diêu Văn Nhân cảm thấy rất mất mặt, nàng yên lặng che mặt mình lại, rất muốn làm bộ bản thân chưa từng tới nơi này.
"A ~" Hoa Lưu Li cười tủm tỉm nhìn Diêu Văn Nhân, "Lần trước Diêu cô nương còn không tin Văn Khúc Tinh Quân linh nghiệm, không nghĩ tới nhanh như vậy đã thay đổi cách nghĩ rồi?"
Diêu Văn Nhân: "......"
Ta không muốn nói chuyện, cảm ơn.
Thái Tử khẽ cười một tiếng, làm bộ không nhìn ra Hoa Lưu Li đang cố ý trêu chọc Diêu Văn Nhân: "Diêu công tử nói đúng, cầu tâm an là điều tốt."
Bọn họ đi vào miếu Văn Khúc Tinh, các hộ vệ chia nhau ra đứng canh khắp bốn phía miếu, ông từ nhìn thấy trận thế này thì cực kỳ sốc, khom người ra đón.
Nhưng ông còn chưa tới được gần Thái Tử đã bị cản lại.
"Xin lỗi, quý nhân nhà chúng ta dâng hương, những người khác không được tới gần." Hộ vệ mặc áo choàng đen tuy lời nói rất khách khí, nhưng biểu tình lại cực kỳ nghiêm túc. Ông từ nhanh chóng rụt cổ lại lui về phía sau, nửa điểm do dự cũng không có.

Trong kinh thành có không ít quý nhân, người có thể mang nhiều hộ vệ như vậy ra cửa, trừ hoàng thân quốc thích ra còn có thể là ai nữa?
Lâm Uyển mới vừa quỳ trên đệm hương bồ liền nghe thấy tiếng động bên ngoài Thần Điện, nàng quay đầu nhìn lại liền thấy một đội thị vệ đang bao quanh miếu Văn Khúc Tinh, và cả bốn vị công tử tiểu thư cẩm y hoa phục mà bọn họ đang hộ vệ.
Lần này đến miếu Văn Khúc Tinh, nàng cố ý chọn ngày ít người tới để tránh gặp được người quen, không nghĩ tới người quen còn chưa gặp được, người nàng không muốn nhìn thấy nhất lại gặp rồi.
Nàng vái ba cái trước tượng thần linh, đứng dậy đi đến trước mặt Thái Tử: "Thần nữ bái kiến Thái Tử điện hạ."
Thái Tử hơi hơi gật đầu, dẫn Hoa Lưu Li trực tiếp vào Thần Điện, dường như nhìn Lâm Uyển thêm một cái là lãng phí đối với nhân sinh của hắn.
Thái độ rõ ràng như vậy, dù là Diêu Văn Nhân tính cách ngay thẳng cũng nhận ra được Thái Tử không thích Lâm Uyển. Vốn dĩ nàng còn đang nghĩ trào phúng Lâm Uyển hai câu, nhưng Thái Tử biểu hiện ra loại thái độ này, nàng ngược lại không dám nhiều lời.
Người vị người phía trên ghét bỏ, nói thêm hai câu với người đó cũng có khả năng đem lại phiền toái cho chính mình.
Lâm Uyển cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn bọn họ kiêu căng đi vào trong Thần Điện, biểu tình vô cùng phức tạp.
Càng khiến cho nàng khó chịu chính là, Hoa Lưu Li từ đầu tới cuối đều không nhìn nàng một cái, giống như nàng chỉ là người râu ria vậy. Có lẽ đối với Hoa Lưu Li mà nói, nàng thực sự chính là cục đá ven đường, con kiến, hoặc là một chiếc lá khô khốc, không có chút ý nghĩa nào.
Thật là buồn cười a.
Nàng ngày ngày đêm đêm đều đang hối hận, lúc trước vì sao lại phải gây sự với Hoa Lưu Li, nếu nàng có thể bớt tranh cãi đi thì tốt rồi, ít nhất nàng còn có thể làm Anh Vương phi tương lai. Không giống như hiện tại, rõ ràng ở tại kinh thành không hoa, lại cảm giác như không thuộc về nơi này, nàng chỉ giống như khách qua đường tại tòa thành này. Nàng tới, không ai vui; nàng đi, không ai giữ lại.
Lúc trước có vài vị quý nữ đối xử ân cần với nàng vào tết hao triêu, hiện tại nhìn thấy nàng liền vội vàng tránh ra, phảng phất như đi chậm một chút, nàng có thể cướp mất chỗ tốt của bọn họ vậy.
Buồn cười nhất chính là, điều lệnh của phụ thân nàng bị bệ hạ áp xuống không phát ra, vẫn là do phụ thân của Hoa Lưu Li tiến cung cầu tình mới khiến cho sự việc có khả năng bị làm to này được điệu thấp xử lý.
Hiện tại nàng chỉ cần nhìn thấy Hoa Lưu Li liền cảm thấy hối hận, không cam lòng, còn có vài phần hận ý không rõ ràng. Vừa rồi khi Hoa Lưu Li gặp nàng, cho dù nàng ta mở miệng trào phúng vài câu cũng tốt hơn là thái độ làm lơ như thế này.
"Cầu Tinh Quân phù hộ ca ca ta, có thể thi trúng Trạng Nguyên......"
Hoa Lưu Li và Diêu Văn Nhân quỳ gối xuống đệm hương bồ, đồng thanh nói ra. Hai người quay đầu nhìn lẫn nhau, ánh mắt chém giết trong không khí.
"Tinh Quân tại thượng, tín nữ nguyện quyên trăm lượng bạc." Diêu Văn Nhân nói trước.

"Tinh Quân tại thượng, vị bên cạnh tín nữ này tháng trước còn nói ngài nói bậy." Hoa Lưu Li nói, "Tín nữ nguyện lấy danh nghĩa Tinh Quân, quyên năm trăm lượng bạc đến thiện đường, dùng để cứu tế người."
Diêu Văn Nhân nghe thấy Hoa Lưu Li nói, sợ ngây người, không nghĩ tới nữ nhân không biết xấu hổ này lại có hành động như vậy?
"Tinh Quân tại thượng, tín nữ trước đây chỉ là lời nói vô tâm, thỉnh Tinh Quân không cần để ở trong lòng." Diêu Văn Nhân trừng mắt nhìn Hoa Lưu Li một cái, vì có thể để Hoa Trường Không thi trúng Trạng Nguyên, Hoa Lưu Li thật sự việc gì âm hiểm cũng có thể làm ra được.
Diêu Tùng Bách ở bên cạnh liên tục xấu hổ cười, nói với Thái Tử: "Xá muội tuổi nhỏ không hiểu chuyện, khiến điện hạ ngài chê cười rồi."
Thái Tử hơi hơi gật đầu, không nói gì.
Thấy thái độ này của Thái Tử, Diêu Tùng Bách trong lòng càng thêm thấp thỏm bất an. Toàn bộ Diêu gia đều biết, cảm tình giữa Thái Tử và Thuận An công chúa không tốt lắm, phò mã của Thuận An công chúa là nhị thúc Diêu gia bọn họ, cho nên lần nào người Diêu gia ở trước mặt Thái Tử đều phá lệ cẩn thận, sợ vị Thái Tử này ngày nào đó tâm tình không tốt, đột nhiên giận chó đánh mèo với bọn họ.
Thân là người đọc sách, không có ai không muốn làm Trạng Nguyên, nhưng tài hoa cùng khí độ của Hoa huynh khiến hắn bội phục, nên dù sau khi thi đình xong, người làm Trạng Nguyên là Hoa Trường Không, hắn cũng chỉ thần phục mà tiếp thu kết quả này.
"Vừa rồi đều là ta nói đùa thôi, Diêu cô nương không cần để ở trong lòng." Hoa Lưu Li đứng lên, cười tủm tỉm nói: "Chúc lệnh huynh có thể thi được thứ hạng tốt ở thi đình."
"A." Diêu Văn Nhân không bao giờ tin Hoa Lưu Li kẻ dối trá này, nàng đứng lên thả một ít bạc vụn vào hòm công đức: "Ca của ta khẳng định có thể thi được thứ hạng tốt."
"Văn Nhân." Diêu Tùng Bách lo lắng hai tiểu cô nương càng nháo càng khiến không khí trở nên căng thẳng, nhanh chóng ra hoà giải, "Không được vô lễ."
Diêu Văn Nhân bĩu môi, nhưng không nói thêm nữa, hiển nhiên không muốn làm mất mặt ca ca của mình ở bên ngoài.
"Bên cạnh đây có một quán trà, Thái Tử cùng quận chúa nếu không ngại, chúng ta có thể đến quán trà nói chuyện." Diêu Tùng Bách chắp tay hành lễ với Thái Tử, "Không biết ý điện hạ như thế nào?"
Thái Tử quay đầu nhìn Hoa Lưu Li: "Lưu Li muốn đi không?"
Hoa Lưu Li nhìn ra Diêu Tùng Bách cố ý kéo gần quan hệ với Thái Tử, quay đầu thấy Thái Tử cũng không miễn cưỡng, mới gật đầu nói: "Tất cả đều nghe theo điện hạ an bài."
"Vậy chúng ta đến ngồi một lát rồi đi." Ra ngoài Thần Điện, Thái Tử ngẩng đầu nhìn trời nắng, nhận lấy ô thái giám đưa, che cho Hoa Lưu Li, nhỏ giọng nói bên tai nàng, "Mấy ngày gần đây sứ thần các nước đã lục tục đến kinh thành, ở quán trà có thể nghe được một chút chuyện."
Cạnh Đại Tấn chỉ có hai quốc gia lớn là Đại Mạo cùng Kim Phách, những quốc gia khác đều tiểu quốc (nước nhỏ), không có tính uy hiếp với Đại Tấn.
Có một số tiểu quốc bị Kim Phách liên tục áp bức, bất đắc dĩ đành phải cúi đầu với Đại Tấn, cầu Đại Tấn bảo hộ.

Mỗi khi Đại Tấn có chuyện tốt gì đó, những tiểu quốc này sẽ ân cần phái sứ thần đưa lễ vật vào kinh, ca ngợi Xương Long Đế một hồi, cầm vàng bạc châu báu đi hối lộ quan viên khắp nơi trong kinh thành, bảo đảm cái đùi Đại Tấn này có thể ôm một cách ổn định vững chắc.
Thậm chí có một ít bộ lạc ở xa tương đối nghèo còn muốn trực tiếp gia nhập Đại Tấn, làm thành hộ tịch của Đại Tấn. Bất quá loại nhiệt tình này của bọn họ bị Xương Long Đế cự tuyệt.
Việc xác nhập các tiểu quốc bộ lạc liên quan đến rất nhiều vấn đề chính trị và lợi ích, Xương Long Đế tuy rằng từng động tâm, nhưng lại không muốn hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng lúc này đây không giống trước nữa, quân đội Đại Tấn đã đánh cho nước Kim Phách từ trước đến nay đều kiêu ngạo phải đầu hành, chuyện vốn dù muốn cũng không thể làm, hiện tại có thể suy xét đến rồi.
Hoa Ứng Đình cùng Vệ Minh Nguyệt vì Đại Tấn đánh thắng được trận này, ảnh hưởng không chỉ đến hiện tại, mà còn cả trăm năm tương lai của Đại Tấn.
Cũng chính vì nguyên nhân này, những quan viên khác mới có thể cho rằng Hoa gia sẽ bị vắt chanh bỏ vỏ, bởi vì không có đế vương nào có thể chịu đựng được đại công thần như vậy ở bên người, cũng không có đế vương nào thích thần tử mà thanh danh thần tử đó ở tròn dân gian còn vang vọng hơn mình.
Diêu Tùng Bách là người đọc sách, hắn thích đi quán trà, ở đó người đọc sách cũng chiếm đa số.
Phần lớn người đọc sách đều rất văn nhã, cả quán có rất nhiều người đang nói chuyện thưởng thức trà, nhưng cũng không có tiếng cãi cọ ầm ĩ, không khí rất tốt.
Có người đọc sách từ trên lầu xuống dưới thấy đoàn người Diêu Tùng Bách mang theo nữ quyến, còn cố ý né vài bước sang bên cạnh, tránh va chạm nữ quyến.
Lầu hai có rất nhiều gian phòng nhỏ ngăn cách bởi bình phong, trên đài có một vị lão giả đang đàn tỳ bà xướng khúc, bộ dáng dương dương tự đắc kia không giống như đang bán nghệ, càng giống như đang nổi hứng nên đàn cho khách đến nghe một khúc.
Số lượng khách ở trên lầu ít hơn nhiều so với bên dưới, các vị khách chia làm nhóm ba nhóm năm ngồi vào một bàn, có người nhỏ giọng nói chuyện phiếm, cũng có người đàm luận về để thi, thậm chí còn có người bày cờ ra chơi.
"Hương vị Bích Loa Xuân ở đây rất ngon, điện hạ có muốn nếm thử không?" Diêu Tùng Bách gọi hầu bàn tới, hỏi ý kiến Thái Tử.
"Gọi ba ly là được, điểm tâm của Phúc Thọ quận chúa cô đã chuẩn bị sẵn rồi." Thái Tử gọi mấy đĩa điểm tâm, nói với Hoa Lưu Li đang ngồi bên phải mình, "Điểm tâm bên ngoài cũng chỉ có mấy thứ đó, cách làm cũng không có gì đặc biệt, ngươi nếu thích, cô bảo đầu bếp Đông Cung làm cho ngươi."
Diêu Văn Nhân mở to hai mắt nhìn, Thái Tử cùng Hoa Lưu Li......
Yên lặng nuốt nuốt nước miếng, nàng bắt đầu nghĩ lại xem mình liệu có từng đắc tội Hoa Lưu Li nghiêm trọng không?
Điểm tâm và trà được mang lên, bốn người còn chưa nói chuyện được với nhau vài câu, liền nghe thấy bàn bên cạnh có người nói: "Nữ nhân Đại Tấn thật sự không biết xấu hổ, xuất đầu lộ mặt ra bên ngoài thì thôi, thế nhưng còn để nữ nhân làm tướng quân."
"Quân doanh khắp nơi đều có nam nhân, một nữ nhân lại đi khoa tay múa chân với nam nhân, còn ra thể thống gì nữa?"
Diêu Văn Nhân bất mãn nhíu mày, nữ nhân làm tướng quân thì làm sao, Vệ tướng quân chính là đối tượng sùng bái của không ít tiểu cô nương trong kinh thành. Nàng nhìn về phái tiếng nói, nói chuyện chính là ba nam nhân đang ngồi vây lại với nhau, hai lớn một nhỏ, hình dáng y phục tuy tương tự Đại Tấn, nhưng nàng liếc mắt một cái liền nhìn ra, ba người này không phải người trong kinh thành, thậm chí có khả năng không phải người Đại Tấn.
"Sao lại có lý lẽ như vậy?!" Đoàn người Hoa Lưu Li còn chưa nói, đã có mấy người đọc sách đập bàn đứng lên, "Vậy người sinh ra chư vị là nam hay là nữ?"
Tác giả có lời muốn nói:
Người đọc sách ở Đại Tấn: Đều tránh ra, rốt cuộc cũng đến phiên chúng ta lên sân khấu rồi! Đánh nhau chúng ta không đánh được, nhưng cãi nhau, chúng ta là chuyên nghiệp!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro