Chương 62 : Ngươi nghĩ muốn gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lưu danh sĩ Đại Mạo quốc mang theo hai thư soạn vội vàng rời khỏi Trà phường, những chưa đi bao xa đã nghe được tiếng kêu thảm thiết của nam nhân, còn có tiếng dân chúng trác trò khen ngợi.

Nam nhân nằm trên đất kêu la thảm thiết, bị một thiếu nữ thoạt nhìn yếu đuối đạp dưới chân, thiếu nữ quát: "Còn không mau giao túi tiền của lão nhân ra đây"

Nam nhân run rẩy lấy túi từ trong lòng ngực ra, lại bị thiếu nữ đạp hai phát.

Nhìn đến trường hợp hung hãn như vậy, ba người đồng thời lui lại vài bước, đổi một con đường khác. Nhưng bọn họ còn chưa đi xa, liền thấy mấy tiểu cô nương trang điểm đến xinh đẹ tinh xảo đi tới, nam nhân trên đường có thể tùy ý nhìn mặt các nàng, đến lụa che mặt cũng không mang.

" Thật là đồi phong bại tục" Lưu danh sĩ nhanh chóng kéo tay ra che khuất hai mắt mình, phía sau hắn hai thư sinh đỏ mặt, một bên quay đầu đi, một bên lại nhịn không được mà liếc trộm

" Nữ tử có thể để cho nam nhân nhìn tới dung mạo của mình, Đại Tấn nhìn qua như thế không ngờ lại là nơi chưa được khai hóa" Lưu danh sĩ vô cùng tức giận, mang theo hai thư sinh vội vàng trở về nơi ở, tức giận đến cả ngày không ăn được cơm.

Buổi tối sau khi ngủ, thế nhưng còn gặp ác mộng, mơ thấy  bị thư sinh Đại Tấn vây xung quanh mắng, bị nữ tử Đại Tấn đạp trên đất.

Lưu danh sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán, kinh hồn bạt vía mà nghĩ Đại Tấn thật là địa phương tà môn.

Hoa Lưu Li cũng mơ cả đêm, nàng mơ thấy Thái Tử lúc còn nhỏ đứng ở đại ngắm cảnh trong cung, đáng thương vô cùng mà nhìn nàng.

Bị ánh mắt như vậy nhìn tới, Hoa Lưu Li nhịn không được mà tiến tới hỏi hắn: " ngươi nghĩ muốn cái gì?"

Tiểu Thái Tử không nói lời nào.

"Muốn ngôi sao ta giúp ngươi lấy xuống, muốn ánh trăng ta giúp ngươi bắt lại."

Tiểu Thái Tử vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, bỗng nhiên liền biến thành Thái Tử tuấn mỹ vô song, hắn ôn nhu mà nhìn nàng,  ánh mắt xinh đẹp giống như cuồn cuộn sao trời: "Ta muốn......"

Hắn hé miệng nói gì đó, Hoa Lưu Li lại nghe không rõ hắn nói gì đó.

Sau đó từ trong mộng tỉnh lại, nàng rầu rĩ mà ngồi ở trên giường, không được nhịn được tự hỏi, trong mộng Thái Tử đến tột cùng muốn cái gì, luôn cảm thấy không thỏa mãn yêu cầu của hắn, trong lòng chính mình liền khó chịu.

"Quận chúa, ngài sớm như vậy liền tỉnh?" Ngọc Dung tay chân nhẹ nhàng mà nhấc lên màn lụa, đem khăn lông ấm áp đưa tới tay Hoa Lưu Li.

"Mơ một giấc mộng, liền ngủ không được."

"Quận chúa mơ thấy cái gì?" Ngọc Dung hầu hạ nàng mặc quần áo đi giày.

"Không có gì." Hoa Lưu Li lắc đầu, nàng rửa mặt xong ngồi ở trước gương đồng, từ hộp trang sức lấy ra một chiếc phượng thoa, cầm trong tay thưởng thức một lát sau nói: " Hộp trang sức này là Thái Tử điện hạ đưa tới?"

"Đúng vậy. Thời điểm phu nhân vừa trở về đi đạo cùng người tới mang lễ tạ thần, người ngoài thấy Thái Tử đi cùng người, liền truyền ra chút tin đồn nhảm nhí." Ngọc Dung cho rằng Hoa Lưu Li đã quên mất lai lịch của hộp trang sức  "Điện hạ sau khi biết được việc này.  Liền sai người liên tiếp tặng mấy tráp châu báu trang sức, đây là một trong số đó."

"Nga." Hoa Lưu Li như suy tư.

Hai ngày sau, thi đình chính thức bắt đầu.

Thái Tử làm trữ quân tương lai , cũng theo Xương Long Đế cùng xuất hiện ở trên đại điện. Những thí sinh này đến từ những địa phương khác nhau, đương nhiên thân phận cũng không giống.

Vì không để thí sinh có hành nặng tâm lí, Xương Long Đế cũng không đi xuống để xem các sĩ tử làm bài như thế nào. Thái Tử lại bất đồng, hắn thường ở xung quanh thí sinh đi bộ một vòng, thập phần nhàn nhã.

Buổi sáng thi xong, từ trong cung cung cấp cơm trưa , dựa theo quy củ, đồ ăn phần lớn là thanh đạm vô vị, vốn đều là các sĩ tử đang căng thẳng, lo lắng, quả thực cũng không ăn được nhiều đồ.

Nhưng lần này vận khí của sĩ tử thương đối tốt, Thái Tử cố ý hạ lệnh thêm vài món ăn. Các sĩ tử đang khẩn trương ngửi được mùi hương, rốt cuộc có cảm giác đói khát.

"Hoa huynh, trùng hợp, đều là món ăn ngươi thích" Diêu Tùng Bách cùng Hoa Trường Không ngồi cùng nhau, mở ra hộp đồ ăn, nhỏ giọng trêu đùa Hoa Trường Không.

Hoa Trường Không cũng không nghĩ tới, Thái Tử phái người đưa tới hộp đồ ăn, cơ hồ trát cả đều là món mình thích, hơn nữa còn có vài món không dầu mỡ.

Một ít sĩ tử nhà nghèo vì vào kinh tham gia khoa cử, ở tới thập phần tiết kiệm, nếu là đột nhiên ăn vào đồ ăn quá dầu mỡ, có khả năng sẽ bị đi tà, này chắc chắn ảnh hưởng tới khả năng phát huy của bọn họ. Cho nên khi trong cung chuẩn bị đồ ăn, sẽ cố ý tránh đi những món quá nhiều dầu mỡ.

"Đây là dấu hiệu tốt cho chúng ta" Hoa Trường Không cười nói: "Thái Tử cố ý cho chúng ta thêm đồ ăn, ngươi nói có phải là dấu hiệu tốt hay không?"

"Hoa huynh nói thật có lý" Sĩ tử quen biết Hoa Trường Không đều cười gần đầu, những người đó đều là con nhà giàu, đối với bọn họ mad nọ, có thể tham gia thi đình đã là thắng lợi, cho nên tâm thái vô cùng vững vàng.

Lâm Sâm trầm mặc ngồi trong góc, nhìn đoàn người Hoa Trường Không náo nhiệt, trong lòng có chút hâm mộ. Lúc trước chính mình không từ chối lời mời của bọn họ, giờ phút này hẳn là cũng cùng bọn họ ngồi cùng nhau trêu đùa, mà không như bây giờ một mình ngồi một góc.

Sĩ tử nhà nghèo hắn chướng mắt, con cháu nhà giàu mời gắn lại tự mình cự tuyệt. Trong lúc nhất thời, Lâm Sâm có chút nản lòng thoái chí, cảm thấy chính mình bị những sĩ tử này xa lánh.

Buổi chiều thi đình còn chưa xong, Thái Tử dưới ánh mắt căm tức của Xương Long Đế quang minh chính đại rời đi. Hắn cưỡi ngựa ra khỏi cung, quả nhiên ở cửa cung tìm được người Hoa gia.

Bên ngoài trừ bỏ người Hoa gia, còn có vài người nhà sĩ tử chờ ở ngoài. Những người này đều là những nhân vật có uy tín ở kinh thành, thấy Thái Tử phát hiện bọn họ chờ ở ngoài cửa, đều có chút ngượng ngùng, đỏ mặt tiến lên hành lễ.

"Chư vị không cần đa lễ." Thái Tử mỉm cười nói:" Công tử các phủ đáp đề như thế nào cô ở trên cũng không rõ ràng lắm, bất quá dáng đều thực xuất chúng, các vị đại nhân không cần lo lắng"

"Đa tạ Thái Tử điện hạ." Những người này sôi nổi cảm kích nói tạ ơn, trong lòng lại khiếp sợ không thôi. Thái Tử nhìn thấy bọn họ chờ đợi ở bên ngoài, không chỉ không có trách cứ bọn họ, còn chủ động cùng bọn họ nói tình hình của các sĩ tử.

Thái Tử ôn nhu săn sóc như vậy, bọn họ ngược lại có chút không quen.

Ứng phó xong những người này, Thái Tử ruổi ngựa đi tới trước mặt người Hoa gia, còn không đợi bọn họ hành lễ, liền xoay người xuống ngựa nói: "Hai vị tướng quân không cần đa lễ."

Hắn đưa mắt nhìn Hoa Lưu Li, Hoa Lưu Li ngầm hiểu mà cưỡi ngựa, đi theo sau Thái Tử một đoạn đường, mới xuống ngựa nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, gia huynh biểu hiện như thế nào?"

Thái Tử theo sau Hoa Lưu Li xuống ngựa, đem dây cương ném cho người hầu: "Cô lo lắng ảnh hưởng tới Hoa tam công tử phát huy, nên nên chỉ nhìn sơ vài lần. Cô cho rằng, lấy tài hoa của Hoa tam công tử, lấy ba vị trí đầu bảng sẽ không phải vấn đề quá lớn" Hắn ôn nhu cười "Giữa trưa cô cho người làm thêm vài món ăn, Hoa tam công tử ăn hết hơn phân nửa, thuyết minh hắn đối với khảo thí buổi chiều rất có lòng tin, cho nên ngươi không cần lo lắng"

"Đa tạ điện hạ" sự lo lắng trong lòng Hoa Lưu Li nháy mắt buông xuống. Nàng ở trong ngực lấy ra một chuỗi vòng tay: "Cái mày đưa cho điện hạ"

"Đây là?" Thái Tử đưa tay nhận lấy, phía trên vòng tay mỗi viên ngọc đều là từ loại ngọt tốt nhất chế thành, thế nhưng trên mỗi viên nhọc nhỏ đều được điêu khắc các loại văn án ngụ ý cát tường, coi như khó có được thượng phẩm.

"Trong quân doanh có vị tham tướng tổ tiên là thợ ngọc, ngày thường mọi người nếu có được nguyên liệu tốt, đều thích nhờ hắn điêu khắc chút đồ vật". Hoa Lưu Li ho khan một tiếng "Năm trước thần nữ được vài thứ tốt, liền nhờ hắn giúp thần nữ điêu khắc chút vật tặng người nhà. Tham tướng thúc thúc liền nói phải điêu khắc cho bạn lữ tương lai của thần nữ một món quà, liền nhiều thêm cái vòng tay này".

Nói đến này, Hoa Lưu Li bất đắc dĩ mà cười nói: "Chính là thần nữ từ đâu ra bạn lữ, nghĩ tới nghĩ lui, liền cảm thấy điện hạ mang lên cái này khẳng định rất đẹp. Điện hạ tặng thần nữ nhiều đồ vật như vậy, thần nữ cũng chưa có món quà đáp lễ nào."

"Lưu Li sớm đã cấp cô tặng đáp lễ." Thái Tử nhẹ nhàng vuốt ve tay xuyến thượng ngọc châu, cười cười.

"Lưu Li đã sớm tặng quà đáp lễ cho cô" Thái Tử nhẹ nhàng vuốt ve ngọc châu trên chiếc vòng, cười cười.

Hoa Lưu Li nghi hoặc, nàng tặng khi nào ?

Ở nàng ngây người gian, Thái Tử đem ngọc châu đệ còn đến nàng trước mặt.

Khi nàng đang ngây người, Thái Tử đem vòng tay đưa tới trước mặt nàng.

"Điện hạ?" Hoa Lưu Li khó hiểu mà nhìn Thái Tử, "Ngài không thích cái này?"

"Cô thực thích" Thái Tử nhẹ nhàng thở dài "Nhưng cái này là quà cho phu quân tương lai của Lưu Li cô lại không thể cướp đồ vật của người khác"

" cái gì là phu quân hay không phu quân, bất quá là tham tướng thúc thúc  vài câu nói đùa mà thôi" Hoa Lưu Li  từ lòng bàn tay Thái Tử cầm lấy vòng tay, nắm lấy cánh tay Thái Tử, cầm tay đeo vòng tay lên cổ tay Thái Tử, " Điện hạ thích liền tốt, chuyện khác đều không quan trọng.

Quả nhiên người lớn lên xinh đẹp, tay cũng thật đẹp. Ngọc châu mang trên cổ tay Thái Tử,  thoạt nhìn trơn bóng hơn không ít.

"Vòng tay là Lưu Li giúp cô đeo lên" Thái Tử nhìn Hoa Lưu Li cười " Cô ngày sau sẽ không trả lại"

"Trả cài gì mà trả, đồ vật tặng ra ngoài, nào có đạo lí tra lại a" Hoa Lưu Li bật cười " Điện hạ, thần nữ là loại người lật lẹo keo kiệt sao?"

"Không phải." Thái Tử tươi cười càng thêm ôn nhu, "Là cô có tâm tư tiểu nhân."

"Không có việc gì, thần nữ sẽ không để trong lòng." Hoa Lưu Li sờ sờ đầu con ngựa, "Điện hạ, thần nữ đêm qua mơ thấy người."

Thái Tử vuốt vòng ngọc trên cổ tay: "Mơ thấy cô thế nào?"

"Thần nữ mơ thấy người hồi nhỏ đứng trên đài ngắm cảnh, đáng yêu cực kì. Thần nữ hỏi người nghĩ muốn cái gì, người cũng không nói, cưới cùng thần nữ dỗ dành người hồi lâu, chờ đến khi người nguyện ý mở miệng, mộng liền tỉnh" Nói đến đây, Hoa Lưu Li vuốt cằm, tò mò hỏi Thái Tử: "Điện hạ, ngài nghĩ muốn cái gì?"

"Cô khi còn nhỏ, nhìn thấy các huynh đệ khác có mẫu phi, nghĩ tới mẫu phi nếu còn sống,  không biết sẽ là bộ dáng gì?" Thài Tử cười cười " Bất quá theo tuổi tác càng ngày càng lớn, phụ hoàng đối với cô cũng thật tốt, loại ý niệm này liền dần dần phai nhạt"

"Còn hiện tại đâu, người có muốn gì không?"

Thái Tử lẳng lặng nhìn Hoa Lưu Li, một lát sau cười cười: "Có."

Chính là cái này ánh mắt, chính là cái này ánh mắt!

Thái Tử hiện tại, tựa hồ cùng Thái Tử trong mộng giống nhau y đúc, tuy rằng trong mộng Thái Tử ủy khuất, còn Thái Tử trước mắt mang theo ý cười, nhưng Hoa Lưu Li cảm thấy, ánh mắt của bọn họ vô cùng giống nhau.

"Là cái gì?"

Gió nổi lên, thổi bay góc áo của Thái Tử.

Hắn đưa tay giúp Hoa Lưu Li chỉnh tốt lại tua thoa rũ xuống bên mái bị gió thổi loạn, ôn nhu cười nói: "ngươi sau sẽ biết"

Hoa Lưu Li duỗi tay che lại lồng ngược, loại cảm giác này như bị móng vuốt của mèo con cào một cái, còn bị nó liếm liếm, c

Tiểu cô nương mười lăm tuổi, sức sống bắn ra bốn phía, toàn thân đều là hương vị tươi sáng.

Chỉ cần nghĩ  đến chuyện có thể khiến nàng khó xử, làm nàng nhíu mày, hắn liền luyến tiếc.

Thái Tử nhịn không được cười khẽ ra tiếng,  cong ngón trỏ gõ nhẹ lên giữa trán nàng: " Lưu Li...còn nhỏ"

Phía trên trà lâu, Tạ Dao mặt vô biểu cảm nhìn một màn này, lòng bạn tay bị móng tay véo sắp ra máu. Nàng lạnh mặt rời tầm mắt, nói với tỳ nữ bên người: "Ta nghe nói trong kinh thành có một sát thủ rất lợi hại, tên là Ngũ Tam?"

Tỳ nữ gật đầu.

"Ngươi nghĩ cách liên hệ tên  sát thủ này." trong mắt Tạ Dao tràn đầy  sát ý lạnh lẽo, "Ta muốn mạng Hoa Lưu Li."

"Chỉ cần có thể giết nàng, muốn bao nhiêu ngân lượng cũng được."

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Ngũ Tam: Ngành sản xuất sát thủ đã tự hủy , không cần tìm ta!

A a a a a a a, ta muốn nghỉ phép!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro