TAO VỀ RỒI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương I: Giấc Mơ Kì Lạ.

“Lại đây nè!”

Một chàng trai mặc áo phông đỏ, quần jeans đen đang vẫy tay gọi. Cậu ta đứng dưới một gốc cây lớn, tay cầm một con dao bấm cũ.

“Nhanh lên, trời sắp mưa rồi!”

Cậu cười hớn hở, rồi bắt đầu chạy lại phía tôi. Nhưng vừa được dăm bước, mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội, trong khi mây đen đã che kín bầu trời. Cậu ta hốt hoảng, dường như đang cố hét lên điều gì đấy, nhưng xung quanh chỉ là tiếng sấm chớp giật đùng đùng. Gốc cây cổ thụ lúc nãy nghiêng ngả, đổ dần về phía cậu. Trong tíc tắc ấy, chàng trai đã không thể thoát được.

...

Tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi túa ra như tắm. Đã cả năm nay tôi liên tục mơ thấy cậu ta và khung cảnh ấy, nhưng cứ đến đoạn cái cây đổ thì lại bật dậy. Cữ mỗi lần như thế, tôi bỗng cảm thấy sợ hãi kinh khủng, nhưng lại không biết mình sợ điều gì: Có thể sợ gốc cây đè chết cậu ấy, hoặc là sợ chính cậu ấy!

Tôi bước xuống giường, tiến lại phía cửa sổ. Kéo mảnh rèm mỏng sang một bên, tôi muốn nhìn xem bên ngoài thế nào. Bao giờ cũng là lúc này, trời còn nhá nhem tối, nhưng chỉ còn một vài ngôi sao lờ mờ phía trên. Lưỡng lự một chút, tôi mở cửa, gió lạnh lập tức ùa vào bên trong. Tôi khẽ rùng mình: “Trời lạnh thế sao!”. Tôi bật đèn, rồi ngoài nhìn chiếc đồng hồ báo thức. Đúng 5 giờ rưỡi, còn tới 10 phút nữa nó mới reo, bao giờ cũng chính xác thời gian này.

Thôi nghĩ ngợi về giấc mơ này và kiểm chứng những sự trùng lặp khó lí giải, tôi nghĩ về em. Em là một cô gái hoàn hảo, nhưng đôi khi ngốc ngếch đến mức không thể tưởng tượng nổi. Lần đầu gặp nhau, em vẫn còn đeo mắt kính to và ăn hàng ở hồ Con Rùa, cái loại mà những bé tuổi teen như em vẫn ưa thích. Chúng tôi quen nhau hơn một năm, nhưng em cũng chẳng thay đổi nhiều, cho dù tôi đang già đi nhanh đến chóng mặt.

Tôi thở dài, rồi lôi vợ yêu ra ngồi online. Kiểm tra friend list, từ trên xuống dưới chỉ có những con cú đêm quen thuộc là còn sáng đèn, không thì những tên treo máy hoặc ngủ gục trên bàn phím. Như thường lệ, tôi bật web lên chơi Ngọa Long, xem coi có mem nào trong quân đoàn còn onl để mà tám. Trước đây, nhờ một người bạn mà tôi biết được trò này, nom cũng thú vị và có ích cho những người cần luyện tập tính kiên nhẫn. May quá, giờ này mà vẫn còn nhiều người tám!

***

Hư Vô Bờ Bến: hế lô a e

Mr_Bra: chào hư hỏng :”>

CuNon: chào em êu

Hư Vô Bờ Bến: =))

Trương Nhiệm: hu hong di off k?

Hư Vô Bờ Bến: off j

Mr_Bra: tối nay ở -18 off quân đoàn ăn chơi các kiểu

CuNon: nhớ mang theo dầu ăn =))

Hư Vô Bờ Bến: Vãi các bác =))

CuNon: em êu có đi k =))

Hư Vô Bờ Bến: đi làm j

CuNon: đi gặp cụ =))

Hư Vô Bờ Bến: hên xui

Hư Vô Bờ Bến: đc nhiêu người đi

Mr_Bra: chắc đc 6 7 mem

Hư Vô Bờ Bến: ai đi?

Mr_Bra: nhiệm mèo ttl ld2 tui

CuNon: cụ đi nữa =))

Trương Nhiệm tự hào khoe với mọi người vị tướng tài dưới trướng của mình – [Bàng Thống]

Trương Nhiệm: xai con nay k

Mr_Bra: ngon

Hư Vô Bờ Bến: tối mai mấy giờ

CuNon: giác ngộ đi rồi hối hận =))

Mr_Bra: 7h

Hư Vô Bờ Bến: Ok

***

Tôi log out, đứng dậy vươn vai hít thở một vài cái rồi chuẩn bị cho một ngày thứ 7 bận rộn.

....

- Mẹ dậy rồi à!

Tôi gặp mẹ đang nấu bữa sáng dưới phòng bếp. Bà trông có vẻ khổ sở và tiều tụy, nhiều khi lại bị ám ảnh bởi một thứ gì đó rất mơ hồ. Nhiều lần tôi gặng hỏi nó là gì, mẹ vẫn lắc đầu không nói. Tôi chỉ nghe người khác kể lại mẹ trở nên như vậy từ sau vụ tai nạn bảy năm về trước, nhưng bà vẫn giữ được lòng tốt không toan tính của mình. Bà thường xuyên tham gia công việc từ thiện, đọc kinh mỗi tối và nán lại nhà thờ khá lâu vào những chiều Chủ Nhật để cầu nguyện.

- Hôm nay mẹ có đi với con không?

- Đi bác sĩ Trung à? – Bà nói vọng lại, vẫn cặm cụi vo gạo.

- Dạ vâng, bạn con giới thiệu!

- Thôi mẹ không đi đâu, con đi một mình đi!

- Không lẽ mẹ cứ để ... cái thứ đó ám ảnh mình hoài! – Tôi thở dài thườn thượt.

- Mẹ không sao mà!

Bà quay lại nhìn tôi cười, tôi cũng chỉ biết cười trừ đáp lại.

...

“281, 283A, ... đây rồi!”

Tôi dừng lại trước cửa phòng khám, trông lên cái biển hiệu đã cũ và tróc một ít sơn:

“Bác Sĩ Tâm Lý: Nguyễn Minh Trung”

Tôi hít một hơi rồi vào gửi xe, đây là lần đầu tiên tôi đến một phòng khám thế này. Thấy có người vào, cô tiếp tân đứng dậy:

- Mời anh ngồi!

Tôi ngồi xuống và khẽ liếc nhìn quanh. Bệnh nhân ở đây nhiều thật, già có, trẻ có, thậm chí cả một đứa con nít chừng 7 8 tuổi. Cô tiếp tân nhẹ nhàng hỏi:

- Xin lỗi, anh tên gì ạ?

- À, anh tên Hòa!

- Cả họ và tên ấy cơ! – Cô vẫn ân cần.

- Nguyễn Đức Hòa!

- Năm nay anh bao nhiêu tuổi?

- Tháng sau là tròn 29! – Tôi gãi đầu cười, cô ấy dễ thương quá.

- Anh đến lần đầu phải không?

- Vậy bây giờ anh cầm lấy phiếu này, đợi khi nào đến lượt thì vào nhé! – Cô vừa nói, vừa viết tên lên mảnh giấy báo của bệnh nhân rồi đưa cho tôi. – Của anh đây!

- Cám ơn em!

- Anh cho em xin tiền khám luôn ạ! – Cô mỉm cười.

- À, bao nhiêu vậy? – Tôi lật đật móc ví.

- 50 ngàn, trên thông báo có ghi đấy anh! – Cô vừa nói vừa chỉ lên phía bảng thông báo ngay phía sau lưng.

Tôi gửi tiền, chào cô rồi kiếm một chiếc ghế ngồi chờ. Tôi lại nhìn quanh phòng khám, nhưng lần này chậm và kĩ càng hơn. Phòng khám có sáu người, thêm tôi nữa là bảy: 3 người trung niên, một cậu thanh niên, một đứa nhóc và mẹ nó. Điệu này chắc cũng khoảng 1 tiếng sau mới tới lượt tôi. Tôi nghĩ ngợi chút, rồi lại quầy tiếp tân và hỏi:

- Em ơi, kiểu này thì còn khoảng bao lâu mới tới lượt anh!

- Chắc khoảng một giờ nữa, anh chờ được không? – Cô từ tốn đáp lại.

- À thì ... khoảng 45’ sau anh quay lại được không? – Tôi cười nhẹ.

- Được anh, nhưng lúc gọi số mà không có là anh phải chờ lâu hơn đấy nhé!

- Ừ, anh biết rồi! Cám ơn em!

Tôi chào cô, rồi bước vội ra ngoài. Thú thật trong các việc phát chán thì có lẽ chờ đợi là làm tôi khó chịu nhất. Một số người sẽ đọc sách, số khác nghe nhạc, số khác nữa sẽ làm bất cứ điều gì để thúc cái đồng hồ chết tiệt đó quay nhanh hơn chút. Tôi khác mọi người, và tôi thấy thú vị về chúng. Tôi sẽ chạy lòng vòng thành phố, đốt xăng cho việc phơi bụi và nắng, rít vài điếu thuốc và liếc mắt với một vài cô em xinh xắn nào đấy. Nói thế không phải là tôi không tôn trọng người yêu, chỉ là tôi luôn muốn em cảm thấy mình may mắn thế nào giữa một rừng chân dài trên thế giới này, khi vớ được một chàng trai xịn như tôi, cho dù tôi hơi già so với cái bản mặt baby chết người của mình. Ghẹo gái mãi, suýt nữa tôi quên béng đã gần tới giờ hẹn, lập tức ba chân bốn cẳng rồ ga đạp số phóng như bay tới phòng khám.

- Anh suýt trễ nhé!

Tôi cười trừ khi thấy cô tiếp tân nháy mắt với mình, rồi cũng lật đật đi diện kiến vị bác sĩ mà bạn bè giới thiệu. Bước vào trong, tôi thấy một người đàn ông độ tứ tuần. Ông ta ăn mặc khá lịch sự, quần tây áo sơ mi và còn cả một chiếc caravat sậm màu. Ông đeo kính, đứng dậy bắt tay tôi như gặp một người bạn cũ. Tôi cười, ngồi xuống chiếc ghế trước mặt ông.

- Cậu là Nguyễn Đức Hòa!

- Dạ!

- Cậu 29 tuổi rồi à?

- Dạ!

- Trông cậu trẻ hơn tuổi thực đấy!

- Dạ cháu cám ơn!

- Cậu lễ phép nhỉ!

- Dạ vâng!

- Cứ như đang chê tôi già hơn vậy!

- Dạ cháu xin lỗi!

- Cậu đừng cứ dạ vâng thế nữa, tôi ngại lắm!

- Hì hì!

Qua một loạt các kiểm tra với những tấm ảnh, ông bác sĩ đưa ra một kết luận tôi ... bình thường, ngoại trừ một chuyện: vụ tai nạn cách đây 7 năm.

- Sau vụ đó, cậu mất trí nhớ à? – Ông trông có vẻ trăn trở.

- Dạ, cháu phải mất gần 3 năm sau mới nhớ lại được hết bè bạn và những chuyện trước đó! Nhưng mà ...

- Cậu tiếp đi! – Thấy tôi e dè, ông Trung mở lời động viên.

- Dù có cố thế nào đi nữa thì cháu chẳng nhớ nổi tại sao mình lại bị tai nạn!

- Thế có ai kể lại cho cậu vì sao không?

- Có chứ! Ba cháu nói rằng cháu đâm xe vào gốc cây bên đường! – Tôi nhún vai.

- Lúc đó cậu đi cùng ai không?

- Chắc là không!

- Người ta nói thế à?

- Ba cháu bảo vậy! Cháu đi cùng ba mẹ và một vài vệ sĩ của ông, nhưng lúc đâm xe thì chỉ có mình cháu thôi!

- Chậc! – Ông tặc lưỡi, đưa tay lên bóp trán suy nghĩ một lát rồi nói. – Có thể cậu thanh niên đó là một người khá quan trọng với cậu trước đây, hoặc ít nhất là một người đã từng gây ấn tượng mạnh với cậu trước đó, ngay trước thời điểm xảy ra tai nạn!

- Còn về giấc mơ đó thì sao ạ, cái cây to, bão giông ...

- Có thể chúng tượng trưng cho kỉ niệm và những chuyện không vui của 2 cậu! – Ông ngắt lời tôi. – Cậu vẫn không tìm được chút thông tin gì về chàng trai đó à?

- Cháu đã cố hỏi ba mẹ và bạn bè, nhưng không ai biết về cậu ta cả!

- Lúc đó cậu đi Sapa phải không? Lúc gặp tai nạn ấy?

- Dạ đúng!

- Tôi cảm thấy hơi quá đáng khi đề nghị điều này, nhưng nếu được thì cậu nên thăm lại Sapa một chuyến nữa, biết đâu nhớ được chuyện gì trước đó!

- Sao vậy bác sĩ!

- Cậu bảo cậu không nhớ lí do gặp tai nạn, và không thể nào nhớ nổi cậu ta. Tôi nghĩ rất có khả năng 2 cậu gặp nhau trước lúc bị tai nạn!

...

Trở về nhà đã quá trưa, tôi vét chút cơm còn trong nồi ăn cho đỡ đói. Vừa ăn, tôi vừa cân nhắc lời đề nghị của bác sĩ Trung. Trở về Sapa một lần nữa ư? Bỗng tôi tự hỏi mình quay lại đó làm gì, chỉ để nhớ lại cậu ta và những chuyện không vui sao? Mà giả sử có nhớ được cậu ta thì tôi có thoát khỏi giấc mơ chết tiệt đấy không?

Tôi thở dài, ăn nốt cơm trong chén rồi leo lên giường đánh một giấc tới chiều.

...

- Hòa, con dậy chưa?

Tôi mở mắt, ngáp ngắn ngáp dài nói vọng ra:

- Dạ ... rồi ...

- Ra đây ba nói chuyện chút coi!

Ông gõ cửa mạnh hơn, cứ như tôi phạm phải cái lỗi gì lớn lắm vậy. Tôi và ba không hợp tánh nhau. Chắc có lẽ vì cả hai đều là những đấng nam nhi đầu đội ... nón và chân đi giày. Chúng tôi khó lòng nhường nhịn nhau mỗi khi xích mích, đều thích quát ầm lên khi có chuyện gì cay mắt. Một khi tôi và ba đã choảng nhau thì chỉ có mẹ mới có thể cản được hai người. Tôi chậm chạp mò ra mở cửa:

- Có chuyện gì ba, con đang ngủ mà!

- Sao mày đi bác sĩ tâm lý mà không nói tao biết! – Ông cau mày.

- Con muốn đi đâu thì đi, mắc gì phải báo ba biết! – Tôi đáp lại thẳng thừng.

- Mày đúng là hết thuốc chữa, tao đã bảo có gì phải nói tao biết mà! – Ông lớn tiếng.

- Xin lỗi, con chẳng thấy mình bị cái bệnh gì mà phải chữa cả!

- Thế sao mày đi bác sĩ?

- Đi cho vuôi thôi mà!

- Thế khi nào mày tính lên công ty làm việc đây?

- Chuyện đó có liên quan gì tới việc con đi bác sĩ, ba mắc cười vừa thôi! – Tôi cằn nhằn, ghét nhất là cứ mỗi lần cãi nhau, việc gì ông cũng lôi ra đàm phán với tôi được.

- Thì tao hỏi cho vui, được không? – Ba tôi trả đũa.

- Vậy thì con cũng trả lời luôn! Con sẽ never ever ever ever ever quay lại cái ghế đó! Con không muốn làm việc ở công ty của ba!

- Mày tuyên chiến với ông già mày đây phải không? – Ba nổi giận, đỏ gay cả mắt lên.

- Từ lâu rồi đâu còn hòa bình nữa!

- Vậy mày tính làm cái gì ăn, còn lấy vợ sinh cháu cho tao với mẹ mày nữa?

- Chuyện đó từ từ tính! – Tôi làm lơ.

- Mày 29 tuổi rồi chứ còn trẻ gì!

- Mặt con non choẹt à :-“

- Hai ba con đừng cãi nhau nữa!

- Sao mình!

- Sao mẹ!

Thế là trận cãi vã tới đây chấm hết. Ba hậm hực bỏ xuống nhà. Tôi cười ăn năn với mẹ rồi đóng cửa online tám với lũ làng trong game.

***

Hư Vô Bờ Bến: vừa mới cãi nhau với ba =))

Mr_Bra: sax

CuNon: vãi hư hỏng =))

ConChimDenThui: a e cho hỏi

CuNon: j chim

Hư Vô Bờ Bến: chim là đứa nào nghe lạ vậy

ConChimDenThui: ai chơi dota k

CuNon: có cụ

Mr_Bra: chim mem mới

Hư Vô Bờ Bến: bên nào qua vậy

ConChimDenThui: singvien

CuNon: chim là spy đó =))

ConChimDenThui: zzz

Mr_Bra: chim ở đâu

ConChimDenThui: SG

Mr_Bra: tối nay đi off ở -18 svh k

ConChimDenThui: có off nữa à

Mr_Bra: uh

ConChimDenThui: hên xui zzzz

CuNon: đi đi chim

ConChimDenThui: đi làm gì

CuNon: gặp cụ :”>

CuNon: nhớ mang theo dầu ăn

ConChimDenThui: sax

Hư Vô Bờ Bến: 3 con sói nữa

ConChimDenThui: mang dầu ăn chi

CuNon: thông cho dễ =))

ConChimDenThui: =.=

Mr_Bra: vãi cụ vãi hư hỏng

CuNon: 7h tối nay nha chim

ConChimDenThui: có ai đi

Mr_Bra: bra ttl mèo ld2

CuNon: cụ nữa =))

Mr_Bra: hư hỏng đi k

Hư Vô Bờ Bến: có

Hư Vô Bờ Bến: sáng ok rùi mà

CuNon: thằng nhiệm nữa

Mr_Bra: oh

CuNon: chim đi k

ConChimDenThui: uh đi

CuNon: k đi off thì kick khỏi đoàn =))

Hư Vô Bờ Bến: vãi cụ =))

ConChimDenThui: tầng 40 qua khoai quá

Mr_Bra: post cb lên

...

***

Tôi log out, việc bày trận ở cái tầng 40 cùi bắp đó là của người khác chứ không phải một đứa đầy kinh nghiệm như tôi. Mà kể cũng lạ, quân đoàn cũng đâu phải thiếu thốn thành viên mà lại cho một thằng nhóc chưa có binh bốn gia nhập. Haizzz, thôi kệ ông ld2 vậy.

Tôi đứng dậy, vươn vai, vặn vẹo xương cốt cho thoải mái rồi lôi dế yêu ra nhắn tin cho em.

*Nhớ anh không bé*

*em đang học*

*zzzzzz*

Thiệt là chán! Em yêu ít khi rảnh rỗi nhắn tin với tôi. Lâu lâu cũng vì chuyện cỏn con này mà chúng tôi gây gổ, và bao giờ cũng là tôi lê lết đi xin lỗi em. Haizzz, bảo sao người ta gọi yêu là bể khổ. Tôi thôi suy nghĩ vẩn vơ, vì người ta bảo thói quen này sẽ làm mình già đi nhanh chóng. Tôi muốn mình trẻ mãi không già, hoặc ít nhất là vẫn còn măng sữa khi bạn bè gia đình yên ấm hết thảy.

...

6h30, tôi dắt xe ra cổng đi đến điểm hẹn. Thú thật là tôi cực kì ghét cái vụ kẹt xe ở thành phố này, già trẻ lớn bé chẳng ai biết nhường ai, chen chúc nhau mà lách, trễ tí có sao đâu mà phải vội. Mà nhắc tới vụ trễ nải, tôi thấy mình hơi buồn cười vì là kẻ rất đúng giờ. Mà thôi, kẹt xe là việc khách quan chứ đâu phải do tôi muốn. Hên thì đúng giờ, xui thì lúc mình tới là lúc người ta ra về =]]

Cũng may, tôi ăn ở tốt lành nên ông trời không nỡ xử ép. Tôi có mặt tại quán vừa kịp giờ thiêng.

“Alo Bra hả?”

“Ừ, hư hỏng tới chưa?” – Tiếng đầu dây bên kia đáp lại.

“Đang vào!”

“Lầu 1 nha, cái đám ở góc phòng ấy!”

“Thôi cứ giữ máy đi, lúc leo lên cho dễ biết!”

“Oh”

Tôi vừa giữ máy vừa lật đật bước lên cầu thang, vừa mở cái cửa kiếng vào trong thì thấy có một thằng nhóc ở góc phòng trẻ trẻ, non non, tay cầm đt tay vẫy vẫy ra hiệu: Đích thị là thằng ku Bra rồi.

- Chào hàng! – Tôi cười toe ngồi xuống.

- Chào hư hỏng! – Bra lên tiếng, rồi lần lượt giới thiệu từng người. – Đây là Nhiệm, Triệu Tử Long, Mèo, Liên Doanh, Cụ ...

- Còn bạn này! – Tôi nháy mắt với bạn nữ duy nhất trong nhóm. – Đoàn mình có mem nữ à?

- Ghẹ của Cụ, đụng vào Cụ đấm cho bầm mắt! – CuNon cười đe dọa.

- Ghê chưa! – Tôi trề môi. – Thế mà bảo hư hỏng mang theo dầu ăn!

- Có mang thiệt hả? – Triệu Tử Long chen vào.

- Làm gì có, hư hỏng đây chuẩn man nhé!

- Làm mèo tưởng gay, mừng hụt! – Mèo pha trò.

- Chim tới chưa? – Tôi hỏi.

- Khoảng 5’ nữa chắc tới! – Bra trả lời rồi lảng sang chuyện khác. – Hư hỏng tên gì?

- Hòa, còn Bra!

- Bra tên Kiên, 21 tuổi!

- Mèo tên Long, 25 rồi! – Mèo cắt lời Bra. – Triệu Tử Rồng 36 rồi, đã hai vợ 1 con!

- Một vợ hai con! – Triệu Tử Long lập tức đính chính. – Anh tên Phúc!

- Cụ tên Duy, 27 tuổi! Còn ghẹ cụ tên Hằng, 24 tuổi rồi!

- Hai người quen lâu chưa? – Tôi hỏi dồn, cảm thấy hứng thú về việc lục lọi thông tin người khác.

- Ba năm rồi! Còn hư hỏng tên gì!

- Ủa nói rồi mà! – Tôi gãi đầu cười trừ. – Hư hỏng tên Hòa, năm nay 29 rồi!

- Gì! 29 thôi hả! – Bra thốt lên, nom có vẻ ngạc nhiên lắm. – Trông non choẹt gì mà tới 29 tuổi lận vậy!

- Không tin thì có chứng minh nè! – Tôi cười đắc ý.

- Ăn gì mà chẻ măng vậy, cho bí quyết đặng kua gái coi! – Bra than thở.

- Ăn cơm uống ...

- Ế chờ tí! – Bra ngắt lời tôi, lôi cái điện thoại trong túi ra nghe. – Chim hả em, tụi anh trên lầu 1 ấy!

- Chim đen hả? – Mèo hỏi.

- Ừ! – Bra gật gù rồi nói tiếp. – Em lên đi, tụi anh ở góc phòng ... Ở đây này!

Bra vẫy tay, lập tức cả đám đều quay lại diện kiến nhan sắc chim đen, nhưng đập vào mắt tụi tui là 1 đứa kín mít, mắt kính khẩu trang không khác gì tên giấu mặt. Hắn vừa đi tới vừa loay hoay nhét điện thoại vào túi. Hắn ngồi xuống cạnh tôi, gỡ mắt kiếng, tháo khẩu trang rồi cười cười:

- Chào mọi người, đợi tui lâu không?

Tôi sững người trong vài giây, trong khi những người còn lại thì hỏi tới tấp tên tuổi, ngày sinh tháng đẻ của tên này. Tôi lắc đầu nguầy nguậy để trở lại hiện thực. Tôi cảm thấy hồi hộp, sợ hãi chút ít, hắn quá giống người đã ám ảnh tôi suốt một năm qua – chàng trai trong giấc mơ kì lạ đó.

Chương 2: Chúng tôi đã từng yêu nhau

- Chim ở đâu? – Tôi bật hỏi.

- Sài Gòn chứ đâu! – Hắn nhún vai trả lời. – Có ở Sài Thành thì mới xách ass tới đây được chứ!

- Ý là ở quận mấy cơ!

- Đi theo là biết à, dám không!

Tan tiệc, tôi đợi mọi người rời hết rồi mới cất tiếng hỏi hắn, nhưng không ngờ lại nhận được mấy câu trả lời vô duyên như thế. Hắn cười khiêu khích rồi phóng xe đi mất. Tôi bực mình rồ ga đuổi theo:

- Chạy gì nhanh vậy!

- Chỉ có con gái mới chạy chậm thôi! – Hắn cười khoái chí. – Tính đi theo thiệt hả?

- Sợ gì mà không đi!

- Gay con mẹ nó rồi!

- Gay gì trời, anh có bạn gái rồi đấy nhé! – Tôi hơi cáu, muốn đấm cho nó một quả vào mặt.

- Không gay sao lẽo đẽo theo trai làm gì! – Hắn quay sang.

- Ờ! Vậy đây gay đấy, đây sẽ theo kia cho tới khi nào tới nhà kia mới thôi!

- Giỡn vừa thôi, người ta nhìn kìa!

- Kệ!

- Ngã tư trước quẹo trái nhé!

Tôi bám theo, vượt qua những con đường ngoằn nghèo. Phố đêm dần thưa thớt, gió cũng bắt đầu lạnh hơn. Từ phía sau, tôi trông hắn quen lắm, nhưng không rõ quen như thế nào, hoặc cũng có thể do giấc mơ lạ lùng đó. Bất chợt hắn thắng gấp, khiến tôi chạy lố một khúc. Tôi bèn vòng lại, dừng ngay trước mũi xe hắn và bảo:

- Mắc gì dừng vậy?

- Mắc tè! – Hắn vênh mặt.

- Sặc, còn xa lắm hay sao mà phải dừng lại tè!

- Không, tới rồi!

- Đâu? – Tôi ngó nghiêng. – Ông ở cái nhà nào!

- Ở đây nè, nhìn đi đâu vậy?

Tôi ngó theo hướng hắn chỉ: “Trung Tâm Nuôi Dưỡng Bảo Trợ Trẻ Em Gò Vấp”

- Ông ở đây thiệt hả? – Tôi ngạc nhiên.

- Đã từng thôi! – Hắn trả lời, rồi xuống xe đứng nhìn chằm chằm vào cái bảng hiệu.

- Thế giờ ở đâu? – Tôi cũng xuống xe, tiến lại cạnh hắn.

- Không nói!

- Mắc gì không nói, bắt tui chạy xe rồi giờ bỏ hàng hả? – Tôi nghiến răng, cái tên này đúng là muốn ăn đập mà.

- Cho hun cái đi rồi nói!

- Ê ê! – Tui ... nổi da gà. – Nãy giờ là tao nhịn mày lắm rồi nha, biến thái vừa thôi không có ngày tao đập bầm mặt ... ưm ... Làm cái gì vậy!

Tôi lập tức đẩy hắn ra mà không quên bồi thêm 1 quả đấm. Hắn loạng choạng sém té, thế mà còn đứng đó ôm má cười:

- Thú vị không?

- Thú *** chứ thú, địt mẹ thằng biến thái!

Tôi hậm hực lấy xe bỏ đi. Ban đầu cứ ngỡ ăn chơi xong theo thằng này biết đâu nhớ được cái gì, ai dè đã không được lại còn bị cướp răng. Tôi chạy một mạch về nhà, vác cái mặt hầm hầm lên phòng mà không chào hỏi ai. Thấy vậy, ba tôi mò lên gõ cửa, thật là biết cách làm phiền người khác mà:

- Mày vừa đi đâu về mà cái mặt vác lên vậy!

- Đi chơi!

- Chơi cái gì, ra đây tao hỏi coi! – Ông cằn nhằn.

- Hỏi gì hỏi đi!

- Mày chơi cái gì?

- Đĩ!

- Mày nói cái gì đó, ra đây coi! – Ông gầm lên, kiểu này chắc ông già nổi cáu thật rồi.

- Có ngon thì phá cửa vào!

- Mày chờ đấy!

Vài phút sau vẫn không có động tĩnh gì, dám cá 100% là mẹ đã cản ba lại. Lúc này tôi cũng trấn tĩnh lại mà suy nghĩ về hắn ta. Hắn cũng vui tánh, mà không hiểu sao lúc còn lại 2 đứa thì cứ như thằng biến thái vậy. Mà rốt cuộc hắn có liên quan gì tới giấc mơ của mình không nhỉ? Nghĩ nhiều mệt óc, tôi lăn ra ngủ.

***

“Đa ... au ... u!”

Hắn nâng lên, rồi lại dìm tôi xuống đáy vực của dục vọng. Tôi rên khe khẽ, bấu víu vào cánh tay săn chắc của hắn như kẻ sắp chết đuối. Hắn không nói gì, nhưng thở hồng hộc mỗi lúc tôi ngoạm lấy vành tai.

Rồi hắn lên đến đỉnh, nuốt trọn ôxy trong buồng phổi tôi. Hắn muốn thêm nữa, thêm nữa ...

***

Tôi bật dậy, người nóng ran, cứ như cái nhiệt ấy vẫn còn tiếp diễn. Tôi khẽ tắt mình một cái cho tỉnh táo hẳn, để xác thực cái cảm giác đê mê quái đản ấy. Trời ơi, tôi đang bị cái gì vậy, sao bây giờ cái thằng biến thái đó cứ lởn vởn trong đầu tôi thế này. Tôi không muốn nghĩ nữa, phải lo thay quần đã, tôi ra mất rồi, chết tiệt thật.

Tôi quăng cái Seahorse xanh biển vào trong nhà tắm, rồi túm lấy chăn quấn xung quanh cho tiện. Tôi nhìn đồng hồ, vẫn là 5 giờ rưỡi sáng, còn 10 phút nữa nó mới reo. Tôi thở dài, không mò ra cửa nữa, mà bật vợ yêu lên online với bè đảng.

***

Hư Vô Bờ Bến: chào hàng

ConChimDenThui: chào hư hỏng =))

Hư Vô Bờ Bến: sax

CuNon: chào em êu =))

ConChimDenThui: phê k hư hỏng xD

CuNon: phê cái gì vậy

ConChimDenThui: 2 chúng mình vừa ứ hự :”>

CuNon: =))

CuNon: chém k đó

ConChimDenThui: k để ý hôm qua 2 đứa tui về chung với nhau à =))

CuNon: =)) nguy hiểm vãi

CuNon: hư hỏng chạy đâu rùi

Hư Vô Bờ Bến: zzz

ConChimDenThui: im lặng là đồng ý =))

Hư Vô Bờ Bến: đkm

CuNon: =))

***

Tôi bực mình tắt máy, thề là có thằng khùng đó ở đây tui sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ. Chưa kịp nguôi ngoai thì điện thoại đổ chuông, là CuNon.

“Gì cụ?”

“Đi nhậu không?” – Tiếng cụ ngái ngủ, kiểu này chắc nguyên đêm thức trắng đây mà.

“Chừng nào?”

“Tối nay!”

“Không đi vương vị à?” – Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Kéo về nhà Mèo chiến rùi làm kèo luôn!”

“Mèo chịu không?”

“Hôm qua Mèo rủ mà!” – Cụ đáp lại.

“Rủ hồi nào?”

“Hôm qua đi tăng 3 Mèo rủ, ông đâu có đi đâu mà biết!”

“À, cũng được!”

“Vậy 6h30 ở chỗ hôm qua nha, nhà Mèo gần đó!”

“Uh! Ê mà khoan!”

“Chuyện gì?”

“Thằng chim đen có đi ko?”

“Không, sao vậy, sợ nó thông nữa à haha”

“Không gì! Hỏi cho biết thôi!”

Nghe giọng cười của cụ phía bên kia đầu dây, tôi chỉ mong thằng khỉ đó ra đường bị xe cán chết mẹ cho rồi. Trêu ngươi ai chứ đừng trêu ngươi thằng này, thằng này không có hiền lắm đâu.

...

18h40’, trước quán trà sữa -18.

- Trễ vậy hư hỏng!

- Có 10’ chứ nhiêu đâu cụ! – Tôi bào chữa. – Triệu Tử Long không đi à?

- Ở nhà chăm vợ con rồi! – Mèo chen vào. – Còn thằng Nhiệm thì chở ghẹ đi xem phim, còn có 3 người à!

- Bra đâu? – Tôi hỏi, mắt dáo dác nhìn quanh.

- Nó qua sau, nhà mắc công chuyện!

- À, hình như chút thằng chim cũng qua đó! – Mèo lên tiếng.

- Cái gì! – Tôi hét lên, quăng cho Cụ 1 ánh nhìn khó hiểu. – Sao bảo nó không đi mà!

- Thì ... đúng là nó bảo không đi mà! – Cụ lắp bắp. – Mới hồi 6 rưỡi nó mới nhắn tin lại là đi được!

- Có nó đi tui không đi! – Tôi nổi cáu.

Kéttttttttttttttttttttttttttttttt! 

- Sao có tui ông không đi!

Nhắc thần thần đến, nhắc quỷ quỷ cũng lại, đúng là số tui là số con đĩ mà.

- Kệ mẹ tao!

- Đi nha!

Hắn nhìn tui cười, cái nụ cười hiền lành đỉnh nhất mà hắn có thể giả dạng được.

- Đi nha!

...

Khuya! Chỉ còn tôi và hắn trụ lại được, còn Bra, Mèo và Cụ đều dìu nhau xuống dưới nhà vệ sinh rồi. Hắn uống tốt thật, đã hết cả 3 két rồi chứ ít ỏi gì.

- Tửu lượng tốt nhỉ! – Tôi lè nhè.

- Quá khen quá khen! – Hắn lục một cục đá bỏ vào trong ly rồi nói. – Dô cái đi nè!

Tôi cụng với hắn. Không hiểu sao bây giờ tôi lại cảm thấy vui, nếu ban nãy mà bỏ về thì chắc sẽ tiếc lắm. Tôi bất chợt hỏi:

- Ê chim!

- Gì hư hỏng?

- Ông ... bị thiệt hả? – Tôi lưỡng lự, không muốn nói trực tiếp từ đó ra.

- Bị cái gì? – Hắn trả lời, khui chai bia mới.

- Thì yêu con trai đó?

- Ông cũng vậy mà! – Hắn đưa cốc lên rồi nói tiếp. – Dô cái nào!

- Tui không có yêu con trai nha! – Tôi vừa cụng ly vừa đáp lại.

- Ai biết được! Ực ực!

- 100% luôn à, sao tui chơi nổi!

- Uống đi, hồi trước ông với tui quất hết 3 két mà có sao đâu! – Hắn thúc.

- Khoan! – Tôi sững người.

- Gì?

- Tui với ông từng uống với nhau à?

- Chuẩn cờ mờ nờ rờ! – Hắn lại thúc. – Uống nhanh đi, ông còn nửa ly kìa!

- Vậy trước đây ông có quen tui à! Ực ực!

- Nó đó!

- Vậy ông có biết chuyện tui bị tai nạn 7 năm trước phải không?

- Dĩ nhiên!

- Tui có quan hệ gì với ông? – Tôi chăm chú.

- Cũng không gì đặc biệt lắm! – Hắn chống cằm nhìn tôi. – Là người yêu thôi!

- Gì vậy trời! – Tui cáu. – Tui không phải gay nha!

- Sao ông chắc! – Hắn nhếch môi.

- Tui có bạn gái rồi!

- Dám hun tui ko? – Hắn thách.

- Làm gì, đừng trêu tui nổi điên à!

- Hun tui mà ông không cảm thấy gì thì ông không phải gay, cũng không phải người yêu tui! – Hắn lí giải, rướn người lại gần tôi. – Còn nếu có thì tự hiểu nha. – Thấy tôi lưỡng lự không nói gì, hắn lại tiếp. – Sao thế, sợ à!

- Không phải, hun thì hun, lần trước bị cướp răng cũng có thấy gì đâu!

Nói rồi, tôi hôn hắn, dù gì cũng là một nụ hôn thì có chết ai. Nhưng tôi đã lầm, cảm giác lần này hoàn toàn khác. Tôi cũng khá bất ngờ về nó: tê tê, mê hoặc, ngọt dịu lẫn cùng vị đắng của bia. Có thể là tôi say, hoặc có thể là hắn nói thật, nhưng dù có thì chuyện chúng tôi quen nhau cũng chỉ là quá khứ, còn bây giờ thì khác.

Bỗng nhiên hắn vòng tay qua eo, và tôi phát hiện ra rằng ... mình thích cảm giác đó, cứ như biển kí ức nơi đâu tìm về. Tôi lặng người ...

- Tụi ông iu nhau thiệt hả?

Nghe tiếng Mèo, tôi giật mình đẩy hắn ra mà chẳng biết thanh mình gì cả. Hắn thì vẫn vô tư cười, vẫy mọi người ngồi xuống.

- Tụi ông vừa thấy rồi đó, ngồi xuống uống mừng tụi tui đi nào!

- Ặc, vậy là bê đê thiệt hả? – Cụ Non thở than. – Tướng tá cũng được mà sao uổng zậy!

- Thì cũng giống như Lưu Bị và Triệu Tử Long thui! – Bra chen vào. – Tui là tui thoáng lắm nên mấy người đừng lo tui kì thị nha!

Dứt lời, Bra mon men ngồi xuống, khui một chai bia rót vào cốc.

- Vì hạnh phúc chăm năm của ... hức ... Chim Đen và Hư Hỏng, dô ... hức ... cái đi!

Hắn cụng với Bra, kéo tôi lại sát bên mà thì thầm:

- Uống đi chứ, còn ngại gì nữa!

“So ... Go ahead and say good bye, I’ll be alright!”

“Alo con nghe!”

...

“Tối nay con ngủ lại nhà bạn rồi!”

...

“Kệ con!”

...

“Việc con ở đâu là của con, liên quan gì tới ba!”

...

“Thôi nha, con đang nhậu!”

Tôi cúp máy, thở dài thườn thượt.

- Ai vậy? – Bra lên tiếng.

- Ông già! – Tui trả lời Bra, rồi trấn an mọi người. – Hai cha con không hợp tánh nên ăn nói thế thui chứ ko có gì đâu nha, đừng có lo!

“So ... Go ahead ...”

“Gì nữa đây?”

...

“Ba nhảm vậy!”

...

“Chú Long ơi cho nó ở lại chơi đi!” – Bất thình lình, hắn hét vào điện thoại. – “Có con lo cho nó rồi, chú cứ an tâm!”

...

“Xê ra coi!” – Tôi đẩy hắn sang một bên, rồi nói tiếp với ba. – “Bạn con nó phá, ba đừng để tâm nha!”

...

“Sao ba không nói gì vậy?”

...

“Im lặng là đồng ý nha, con tháo pin!”

Dứt lời, tôi tắt máy, tháo pin rồi quăng điện thoại sang 1 bên.

- Vãi Hư Hỏng! – Cụ lắc đầu.

- Thật thật! – Mèo phụ họa. – Thế tối này có tính thông nữa không, dầu ăn nhà Mèo còn nhiều lắm!

- Thôi Mèo ơi, tui không phải là gay! – Tui nhìn hắn thở dài. – Hun chơi chơi vậy thui chứ tụi tui có yêu gì nhau đâu!

- Thật à? – Cụ trố mắt. – Đùa cũng dai ghê ha!

- Thôi bỏ đi, dô tiếp cho hết két cuối rồi thăng nè! – Hắn lảng sang chuyện khác. – Ai mà không chịu nổi là mai cống cho anh em mỗi đứa một cái card 20k nhé!

- Oke baby! – Bra sáng rực cả mắt, gì chứ zing xu thì Bra không có chê đâu.

Khoảng 30’ sau, két bia cuối cùng sạch trơn, cũng là lúc 5 đứa chúng tôi lăn quay ra ngủ, chẳng còn biết trời đất gì nữa.

Nửa đêm, mấy con mực tôm với cá khô cứ đánh nhau ì xèo trong bụng khiến tôi không chịu nổi phải tỉnh dậy, chạy tuột xuống nhà vệ sinh. Thật là may mắn, chậm tí nữa chắc tôi phải còng lưng ra lau nhà cho ông Mèo mất. Tôi ôm chặt cái bồn cầu, nôn thốc tháo mọi thứ nhét vào bao tử từ chiều giờ. Chắc cũng khoảng 10’ tôi mới mò ra được, vừa mở cửa thì thấy hắn ta đứng ngay bên ngoài, đang bận rít một điếu thuốc.

- Đỡ hơn chưa! – Hắn ôn tồn hỏi.

- Thanks, tui ổn rồi! – Tôi miễn cưỡng trả lời.

- Làm 1 điếu không?

Tôi lắc đầu từ chối, rồi quay lưng bỏ lên trên. Đột nhiên từ phía sau, hắn ôm chặt eo và kéo tôi lại.

- Tao nhớ mày lắm!

- Làm gì vậy ba! – Tôi ráng gỡ 2 cái gọng kìm trên người. – Tui không kì thị gay nhưng mà ông cứ thế này là tui không khách sáo nữa đâu à!

- Không phải mày cũng thích thế này sao!

- Thích con khỉ!

- Tim mày đang đập nhanh hơn kìa!

Tôi im lặng. Hắn nói đúng, và tôi chẳng hiểu điều gì đang xảy ra với mình nữa. Tôi thích nhìn nụ cười đểu cáng của hắn, những lần hắn làm lố tôi cũng không thể giận như đêm qua, và lúc được hắn ôm chặt từ phía sau, thực lòng tôi không muốn rời xa. Tôi không chối cãi gì được, cũng thôi không cố gỡ vòng tay hắn nữa, nhẹ nhàng ôm lấy đôi tay săn chắc ấy.

- Lúc trước tui đã từng yêu ông à?

- Uhm

- Nhưng mà bây giờ ...

- Bây giờ cũng vậy! – Hắn ngắt lời tôi. – Chỉ là mày chưa nhớ ra thôi!

Tôi cúi gằm mặt xuống, cứ mải lắng nghe con tim thổn thức và tận hưởng cảm giác yên bình này. Tôi bỏ mặc mọi thứ, cả người con gái mà tôi đang yêu, và có lẽ cô ấy đang chờ một tin nhắn nào đó.

Chậm chạp, môi hắn hôn lên mái đầu bù xù của tôi, bàn tay hắn khẽ luồn vào chiếc áo tôi. Tôi ... không muốn chống cự.

- 7 năm không kiểm, giờ sáu múi rồi ta ơi!

Hắn đùa bỡn, tôi chưng hửng giây lát rồi đáp lại:

- Địt, mất hứng! 1 năm trời đi gym đó!

- Thế giờ còn đi tập không? – Hắn thì thầm, bàn tay cố chui rúc dần xuống dưới.

- Đừng có làm càn nha! – Tôi lập tức giữ chặt tay hắn lại. – Chán rồi, không đi gym nữa!

Đột nhiên, hắn buông tôi ra một cách dứt khoát, quay lưng bỏ lên nhà trên.

- Thôi đi ngủ!

Tôi chưng hửng một lần nữa, rồi cũng lên trên ngủ chung với bè bạn.

Hắn nằm xuống cạnh Bra, rồi nhìn tôi cười đểu:

- Chỉ còn chỗ này thôi, mày phải nằm xuống đây rồi!

Nom hắn nhỉ chỉ cái gối bên cạnh, tôi nhăn mặt, miễn cưỡng nằm xuống. Tôi không biết có nên gần gũi hắn hay không nữa, nên nằm quay lưng lại mà suy xét lại bản thân. Bông nhiên, hắn quay sang ôm chặt lấy tôi mà thì thầm:

- Ngủ ngon nhé em yêu!

Tôi khẽ cười, nụ cười chưa nở được một nửa đã vội tắt lịm. Tôi đang bị làm sao vậy, yêu một người con trai ư?

- Ừ, ngủ ngon!

CHƯƠNG 3: NGÀY MỚI

Tôi uể oải mở mắt, và nhận thấy mình vẫn còn nằm trọn trong vòng tay hắn. Qua ô cửa kính chưa kéo hết rèm, có chút nắng yếu ớt lách qua khe cửa, vắt ngang bãi chiến trường bừa bộn hôm qua. Hít thở chút, tôi bèn nhẹ nhàng quay sang vì nghĩ rằng hắn còn đang ngủ. Nhưng khi thấy động, hắn kéo sát tôi vào lòng, miệng chóp chép nói mớ:

- Đi đâu đấy, tao đập cho bây giờ!

“Đi đâu? Tao đang ở trong lòng mày mà!” – Tôi mỉm cười trách thầm. – “Không phải tao vừa quay lại nhìn mày đấy sao?”

Tôi chăm chú quan sát từng đường nét khuôn mặt hắn. Gần nhau đến vậy, tôi mới phát hiện hắn có một vết sẹo nhỏ, nằm ngay phía trên đuôi chân mày rậm. Người khác có thể nghĩ nó làm xấu đi đôi mắt quyến rũ này, nhưng tôi thích thứ gì không hoàn hảo, và dĩ nhiên cả vết sẹo của hắn nữa. Chậm chạp, tôi đưa ngón tay lên chạm vào vết sẹo ấy, mân mê nó thật lâu. Cảm giác lúc này mơ hồ lắm, cứ như mình đang lén lút làm gì xấu xa, sợ hắn bỗng nhiên thức giấc và bắt gặp được.

Tôi đắn đo, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản con tim thôi thúc mình làm điều này. Tôi nhích sát lại, ôm lấy hắn, rồi khẽ gửi lại một nụ hôn. Tôi chắc chắn mình đang cảm thấy hạnh phúc.

- Nữa đi, thích quá à!

Tôi giật mình, xấu hổ quay lưng lại. Khỉ thật, nãy giờ chắc đã tỉnh rụi rồi mà dám nhắm mắt giả vờ ngủ, cứ như tôi vừa làm trò mèo trước mặt hắn vậy.

- Sao vậy, giận hả?

- Im đi! – Tôi bực mình, đã biết rồi thì đừng có hỏi nữa, lúc nào hắn cũng trên cơ 1 nấc cả.

- Vậy chiều nay gặp nhau đi, tao đền cho!

- Khỏi cần!

- Quán cà phê cũ nhé! – Hắn làm lơ, cứ thản nhiên như thể những gì tôi nói chả có chút trọng lượng gì cả.

Tôi im lặng, chả thèm nói gì nữa. Thấy vậy, hắn bèn rướn người lên và thì thầm vào tai:

- Anh xin lỗi, đừng giận anh nữa nha!

- Không có giận! – Tôi bực mình đáp.

- Thôi mà, tha cho anh đi, từ nay anh không dám nữa đâu!

- Dẹp, lớn hơn bao nhiêu tuổi mà anh ngọt xớt vậy!

- Hơn chứ, tới bảy ...

- Có 7 ngày à! – Tôi ngắt lời hắn.

- Ủa! – Hắn chững lại, có vẻ ngạc nhiên lắm. – Em nhớ ngày sinh của anh hả?

Hắn kéo tôi quay lại, nom thấy cái bản mặt hớn hở kia mà tôi thực lòng chỉ mốn đấm cho một phát, sao hắn lại đáng yêu như thế chứ. Còn chuyện ngày sinh của hắn, tôi cũng không biết làm sao mình lại nhớ ra được, cứ như nó có sẵn trong đầu và chỉ cần nói ra vậy.

- Không biết, buột miệng thế thôi!

- Xem ra anh vẫn còn quan trọng lắm đây! – Hắn gãi cằm, làm như đang phải suy xét vấn đề gì khó nhọc lắm vậy. 

- Miễn, chả có cọng râu nào mà cũng gãi!

- Chiều nay 4h nha! – Hắn lảng sang chuyện khác.

- Khỏi hẹn, tao không có đi đâu!

- Anh chờ em! – Hắn bỏ ngoài tai lời từ chối của tôi, rồi đứng dậy vươn vai, ngáp một cái rõ to. – Thôi đi chà răng, cái miệng hôi như cái thùng rác rồi!

Tôi tức mình ráng đạp cẳng chân hắn một cái cho té dập mặt xuống sàn, nói thế chẳng khác nào nãy giờ miệng tôi là cái thùng rác vậy. Nhưng hắn né kịp, quay lại lè lưỡi rồi chạy tọt xuống nhà dưới. Tôi thở dài, lồm cồm ngồi dậy, cứ mải suy nghĩ về hắn mà bật cười vu vơ, chẳng lẽ hắn sinh ra để khắc chế tôi sao?

- Hai người thân nhau ghê ha!

Tôi giật nảy người, luống cuống quay lại nhìn Bra đang dụi mắt.

- Ông dậy hồi nào vậy!

- Thì ngủ thế nào được, khi mà cả hai cái thùng rác cứ bô bô suốt!

- =.=!

- Thôi dậy, chà răng rửa mặt còn dọn dẹp cái mớ kia nữa chứ!

Bra ngáp 1 cái, rồi đứng dậy mò cặp kiếm cây bàn chải, tôi cũng lủi thủi mò xuống bếp.

...

- Chào mẹ!

- Còn tao sao không chào!

Tôi về đến nhà khoảng gần 10 giờ, vừa đẩy cửa vào đã thấy ba mẹ ngồi một đống ở phòng khách. Cũng hơi lạ, giờ này đáng lẽ ông già phải ở trên công ty mới phải chứ.

- Chưa kịp há mồm thì ba đã nhảy vào họng con rồi, sao lại nghĩ con không chào được!

- Vậy là do tao chứ gì! – Ông gằn giọng, bao giờ cũng thế cả.

- Ba nói không sai chút nào! – Tôi gật đầu, quay sang nhìn ông. – Chào ba con mới về!

- Hôm qua mày đi đâu? – Ông lại tiếp.

- Đi nhậu! – Tôi mon men đến ngồi đối diện. – Có chuyện gì làm ba gai mắt à?

- Mày đi với ai?

- Bạn!

- Bạn nào? – Ông thận trọng.

- Bạn của con!

- Là đứa nào?

- Là bạn của con!

- Là đứa nào? – Ông đứng phắt dậy, hét ầm lên.

- Là bạn của con! – Tôi chau mày nhìn ông. – Ba có chuyện gì về thần kinh à, mắc gì nổi khùng lên thế?

- Thế nó tên gì? – Ông hạ giọng.

- Có tới 4 đứa lận, ba muốn nghe đứa nào? – Tôi chậm rãi nói, lôi một điếu thuốc ra và châm lửa.

- Cái thằng hét vào điện thoại của mày đấy!

- Minh!

Tôi thoáng ngạc nhiên, dường như hai người có vẻ bất ngờ. Ba quay sang nhìn mẹ một lúc khá lâu, rồi lại tiếp tục hỏi:

- Cái gì Minh?

- Nguyễn Dương Minh! – Tôi đáp lại.

- Nó có một cái sẹo nhỏ phía trên đuôi mắt trái? – Tiếng ông có vẻ e dè.

- Đúng rồi, sao ba biết?

Ông sững người, đổ phịch người xuống ghế sofa mà không nói thêm câu nào. Khuôn mặt mẹ cũng bắt đầu hiện rõ những lo lắng, hoặc có thể là sợ sệt. Tôi thật sự không hiểu sao hai người lại có biểu hiện như thế? Không lẽ ...

- Ba mẹ biết thằng Minh hả? – Tôi giương mắt thắc mắc.

- ...

- Ba mẹ biết thằng Minh hả? – Tôi hỏi lại một lần nữa, nhưng vẫn không có hồi đáp.

- Ba mẹ có biết thằng ...

- Tao cấm mày không được quen nó!

Ông hét lên, mắt đỏ ngầu như sắp sửa ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Thấy vậy, tôi cũng khá bất ngờ vì hiếm khi ông nổi giận tới mức này.

- Mắc gì cấm?

- Mày không cần biết, mày không được quen nó!

- Phản đối vô hiệu!

Dứt lời, tôi đứng dậy bỏ lên lầu, mặc cho ông già cứ đe dọa bằng vô số thứ mà ông có thể nghĩ ra được. Thật là kì quái, hắn đã làm gì mà khiến ba tôi nổi điên lên như vậy chứ? Nghĩ hoài mắc mệt, tôi có chuyện cần phải chú tâm hơn bây giờ.

Hắn nói 4 giờ, ở quán cà phê cũ, mà thề là tôi cóc biết cái quán cà phê nào là cũ hay mới, lại quên không hỏi hắn đó là cái chỗ nào. Haizzzz! Thật là hậu đậu quá! Tôi nằm dài ra giường, lim dim được một chút thì điện thoại reo.

“Gì mày!”

“Nhớ anh không”

Tít Tít ...

“So ... Go ahead and say ...”

“Cái gì?”

“Anh nhớ em!”

Tít Tít

“So ... Go ahead ...”

“Gì nữa?”

“Em đừng có tắt máy mà!”

“Ờ, có gì không?”

“Nói chuyện với anh tí đi!”

“Biết mẹ gì mà nói!”

“Đánh vần bảng chứ cái cũng được!”

“Chưa uống thuốc hả?”

“Anh muốn nghe giọng em thôi mà, không biết nói gì thì cứ quất A B C đi!”

“Dẹp!”

Tôi tắt máy, tháo pin, quăng điện thoại sang một bên. Cái thằng khỉ già này nó bị cái gì vậy trời, đang bực mình lại bị quấy rầy nữa, già đầu mà như con nít, chỉ giỏi lắm chuyện. Nghĩ đến đây, bất chợt tôi lại nhoẻn miệng cười. Có lẽ hắn thương tôi thật và tôi cũng vậy. Tôi thích cái cách hắn làm càn như thế, hoàn toàn chế ngự được bản tính bộp chộp và hay nổi nóng của tôi. Mà thật ra tôi cũng không chắc chắn gì về khoản này, mọi thứ còn rất mơ hồ và mông lung, nhất là về cảm xúc của 2 người con trai với nhau. Chắc là bạn, tôi nghĩ thế. Chúng tôi giống như hai thằng bạn thân thì đúng hơn, chỉ khác là có thể ôm và hôn nhau được, cũng như kèm chút ham muốn xác thịt mà thôi. Đó có thể là yêu không?

...

“Hai giờ rồi à?”

Tôi uể oải mở mắt, bạn bè bảo tôi con sâu ngủ là không sai mà, quên cả giờ ăn cơm cơ đấy. Tôi vò đầu, đứng dậy hít thở vươn vai rồi mò vào nhà tắm. Vô trong, tôi nhìn mình qua gương mà soi sét tỉ mỉ từng chi tiết.

“Mình đẹp chai thật!”

Thói quen tự sướng là vậy, rồi tôi tắm rửa, sửa soạn cho cuộc hẹn chiều nay. Tôi biết hắn sẽ bỏ ngoài tai hết thảy những gì tôi nói, và lẽ đương nhiên tôi không muốn hắn chờ lâu, nên việc gấp rút bây giờ là đi tìm cái quán cà phê đó. Tôi xỏ giày, lững thững bước xuống cầu thang mà cứ mải nghĩ về hắn. Hôm nay hắn sẽ mặc đồ gì nhỉ? Tôi đoán là áo sơ mi, vì hai hôm trước hắn cũng thế thôi. Quần thì hẳn phải là jeans. Thế hắn có xài nước bông không nhỉ? Mà thôi, nom hắn thế chắc không biết sửa soạn như mình đâu.

- Mày đi đâu mà nhìn mặt ngu vậy?

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, tôi trố mắt nhìn giây lát rồi lại trể mỏ ra:

- Đi cua gái!

- Con nào?

- Bán bánh mì ngoài đầu đường!

- Mày ở nhà!

- Ba có quyền gì cấm con?

- Tao là ba mày!

- Vậy con lấy quyền là con của ba, con sẽ đi!

- Chìa khóa xe mày tao vất rồi!

- Con đi bộ!

Dứt lời, tôi đi một mạch ra đường mà chẳng đoái hoài thêm những gì ba nói. Cuốc bộ chán thật, mỏi cẳng nữa, bình thường cho người khác hít khói mà giờ tôi phải hít khói người ta, thật là khó chịu mà!

“So ... Go ahead and say goodbye ...”

“Mày đi chưa?” – Tiếng hắn đều đều bên đầu dây.

“Đang đi, sao vậy?”

“Đừng cuốc bộ nữa, tao tới chở!”

“Sao mày biết tao đi bộ?” – Tôi ngạc nhiên lắm, không lẽ hắn ở quanh đây à.

“Lúc trước cũng vậy mà, ông già mày cho đi với tao mới lạ đó!”

“Vậy liên quan gì tới việc tao đi bộ!”

“Tao thừa biết tánh mày mà, ai cản được mày đi hẹn với tao đâu!”

“Làm như mày là boss ấy!” – Tôi nghe hắn phân trần mà ngượng, sao cái gì về tôi hắn cũng biết là thế nào?

“Đang ở đâu, tao đến chở!”

“Để coi ... số ### đường ###”

“Chờ tao 10 phút!”

“Nhanh lên nha!”

Hắn cúp máy, tôi cảm thấy tiếc tiếc chút gì đó mà không rõ là gì. Nếu hắn nói chuyện tiếp thì sao nhỉ? Chắc tôi cũng chỉ phải ngồi thêm 1’ để đọc hết bảng chữ cái.Thôi suy nghĩ về hắn, đầu óc tôi bây giờ đang băn khoăn về một người: là em – bạn gái tôi.

Tôi nghĩ rằng mình đã thay đổi, dù có yêu hắn hay không thì càm xúc với em cũng chẳng còn nhiều và rõ ràng như trước. Tôi cũng thôi nhớ em trong những lúc rảnh rang, tò mò xem giờ em đang làm gì chẳng còn là điều thú vị nữa. Tôi đã hết yêu em sao? Từ khi nào vậy?

“Message recieved!”

Tôi chậm chạp mò cái điện thoại, hắn mắc gì mà phải nhắn tin cà, không đi được là thế nào tôi cũng xử hắn 1 trận nên thân.

“Sao a k nt j cho e za”

... Tôi hơi bất ngờ, sao lại là em cơ chứ.

“Anh dạo này bận lắm”

“Uh, vay thoi”

Tôi bỗng áy náy kinh khủng, chỉ đơn giản do một lời bào chữa giản đơn, sao nó lại khiến tôi cảm thấy tội lỗi thế ... Tôi cố xua mình khỏi những day dứt đó, nhìn người ta chen chúc nhau trên đường mà lại thấy vui hơn, có lẽ hắn giờ cũng đang cố lách cho kịp đây. Thấy lâu, tôi bèn lấy một điếu thuốc ra châm lửa.

Kétttttttttttttttttttttttttttttttttttt! 

- Lên đi em yêu!

Tôi giật mình ngước lên, cái thằng khỉ già này thật biết cách xuất hiện ghê, suýt nữa là đánh rơi hộp quẹt rồi.

- Em yêu cái đầu mày chứ em yêu!

- Thôi thôi! – Thấy tôi cáu, hắn đưa bộ mặt nài nỉ ra làm hòa. – Lên đi! Nha! Lên đi!

... Haizzz, thật tình, thử hỏi ông trời sao tôi có thể từ chối được chứ. Thế là tôi leo lên, chưa kịp yên vị thì hắn đã vặn ga làm tôi suýt té phải giữ chặt eo hắn. Không chỉ thế, hắn chẳng còn cho tôi kịp há mồm ra chửi, thắng gắp chưa đầy 2 giây khiến cái bản mặt tôi đập bẹp vào lưng hắn. Đau thì đau thật, nhưng tôi thấy thích.

- Làm cái gì mà ...

- Vui không? – Hắn ngắt lời tôi.

- Dập luôn cái mũi rồi chứ vui nỗi gì! – Tôi thọc lét.

- Ế ế té giờ! – Hắn loạng choạng, rối rít phân bua. – Được ôm người yêu sao lại không vui?

- Ai thèm yêu mày?

- Thằng ngồi phía sau 

- Cho tao xuống!

- Mơ đi!

Hắn cười khoái chí rồi lại phóng xe đi, tôi lại suýt té mà ôm lấy eo hắn, nhưng lần này khác lúc nãy ở 1 điểm: tôi không thả ra nữa.

Tôi không chú ý mọi người xung quanh nữa. Hắn vượt đèn đỏ? Kệ! Hắn lạng lách ... ngu như bò? Kệ! Hắn hét lên như thằng trốn trại? Mặc kệ hắn. Tôi thề là tôi sẽ không buông hắn ra đâu!

...

Chúng tôi dừng lại ở bệt, gọi 2 ly cà phê và lang thang trên những con đường đầy gió. Hắn bảo rằng trước đây cả hai thường hẹn hò ở đây, và nơi này cũng là chỗ tôi cướp đi nụ hôn đầu đời của hắn. Ngày đó, trời cũng quang đãng như chiều nay, hắn vẫn là thằng ngốc bảo gì nghe nấy, ngu đến nỗi tôi nói gì hắn cũng tin.

- Thật không đấy? – Tôi nheo mắt cười. – Sao bây giờ toàn thấy tao bị mày ăn hiếp không vậy?

- Không tin thì thôi! Lúc đó mặt đần nên dễ dụ, bây giờ có kinh nghiệm thì phải đi dụ người khác! – Hắn nhún vai trả lời.

- Thằng nào ngu vậy?

- Còn ai trồng khoai đất này!

Tôi cười, cái cảm giác sảng khoái khi nô đùa với hắn làm đầu óc tôi quên đi những thứ khác. Hắn bảo rằng hắn không có cha mẹ, từ bé đến lớn sống ở trung tâm bảo trợ cho tới năm 18 tuổi, phải tự lập một mình giữa Sài Thành xô bồ và hối hả.

- Tao quen mày thế nào? – Tôi chợt hỏi, ngắt ngang dòng suy niệm của hắn về cuộc đời.

- Trong một lần đi tình nguyện?

- Ở đâu?

- Trung tâm chứ ở đâu!

Hắn kể lại rằng khi đó tôi 19 tuổi, tham gia một đoàn hội gì đó của trường và đến thăm nhà cũ của hắn. Tình cờ hôm đó hắn cũng dành chút thời gian quay về gặp lại các mẹ và lũ em. Hắn ban đầu không thích tôi vì cái tính bộp chộp và nhiều khi là phá phách, kèm thêm việc tôi cứ tìm cách sáp lại hắn mà tung những trò quậy không thể đỡ được.

- Thế là xưa tao theo mày à? – Tôi thở dài. – Mình mất giá vậy sao?

- Đã có bao giờ mà mất!

- Gì đấy! – Tôi nghiến răng, thục cho hắn 1 quả ngay sườn. – Thế đứa nào tỏ tình trước vậy?

- Dĩ nhiên là mày! – Hắn nhún vai rồi kể lại. – Tối Noel năm đó, mày tặng cho tao 1 chiếc vớ đỏ! Ban đầu cứ tưởng được kẹo hay cái gì đó, ai dè đập vào cái câu sến hơn cây nến nữa!

- Câu gì? – Tôi háo hức, cắt ngang lời hắn. – Lúc đó tao viết câu gì?

- Làm bồ tao không, yes no nói lẹ để còn đi kiếm đứa khác!

Tôi sặc cà phê, trong khi hắn ôm bụng cười ha hả. Nếu hắn không xạo thì chắc tôi phải xấu hổ lắm! Híc, đường đường đẹp mã thế này mà lại đi cua một đứa nhan sắc kém hơn mình cả 10 lần. Chúng tôi cứ thế tản bộ lòng vòng công viên, rồi lại ngồi xuống ghế đá nơi đã bắt đầu chuyến đi tìm lại kí ức này. Hắn ngồi sát bên tôi, hít hết chút cà phê trong ly rồi chia tay ra bảo:

- Đưa đây!

- Đưa gì? – Tôi giả ngu.

- Không hiểu hả trời! – Hắn chau mày, lắc lắc đầu phụ họa rồi định rút tay lại.

- Khoan, chờ uống hết đã!

Hắn dừng lại, hớn hở nhìn tôi tranh thủ thanh lý hết cà phê. Khi đã xong, tôi nhẹ nhàng đặt cái ly nhựa lên tay hắn mà nói.

- Đây nè!

Nhìn cái bản mặt quê độ của hắn mà tôi không nhịn cười được, ôm bụng vật vã như thể lâu lắm mới được kích hoạt cái huyệt cười vậy. Mà cũng đúng thôi, đâu dễ gì troll hắn =]]

Hắn thở hắt, đặt cái ly xuống đất rồi quay lưng lại mà không thèm nói câu gì. Thấy vậy, tôi vỗ lưng hắn hỏi:

- Giận hả?

- ... – Hắn không trả lời.

- Giận hả?

- ... – Hắn vẫn không trả lời.

- Giận thiệt hả?

Hắn vẫn không trả lời, bất chợt quay sang ôm lấy tôi mà hôn thật sâu ...

Tôi ... chẳng biết gì nữa, mọi giác quan như dừng lại: mắt không còn mở, tai cũng không còn nghe, chỉ duy nhất gì đó trong tôi còn biết con tim đang nhảy nhót trong lồng ngực ...

Chiều muộn, hắn chở tôi bon bon qua những vạt nắng vàng yếu ớt. Tôi ngồi sau, thọc hai ngón tay vào đỉa quần hắn như đứa trẻ bám theo ba. Hắn chợt lên tiếng:

- Muốn ôm thì cứ ôm, tao không có ngại!

- Nhưng mà ...

- Lúc trước mày cũng đâu có ngại!

Tôi đắn đo phút chốc, rồi quyết định vòng tay qua, tựa đầu vào tấm lưng vững chãi của hắn. Mặc cho người ta có thể nhìn cả hai như sinh vật lạ, tôi vẫn cảm thấy bình yên ... thật bình yên.

- Lên Sapa một chuyến không? – Hắn bật hỏi.

- Làm gì?

- Tìm lại những thứ đã mất!

- Không thèm kể nữa à?

- Không phải, tụi mình cần phải gặp một người ở đó!

- Ai vậy?

- Đi rồi biết!

- Ừ!

Chạng vạng, hắn vẫn chở tôi qua những con phố đầy gió ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro