tap 2 chuong 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22

Xuống hết mấy cầu thang tôi vẫn còn hơi chóng mặt.Chúng tôi trở lại ngồi nghỉ trong một toa tàu.Tôi nói nhỏ với Sam:

_Cậu đã cứu mạng mình.

_Quên đi.Nếu tôi bị thế,cậu cũng cứu vậy.

_Chắc thế.Nhưng mình suy nghĩ chậm chạp lắm,chưa hẳn đã được việc như cậu đâu.Thật sự cậu đã cứu mình.Sam,mình rất mang ơn cậu.Muốn gì cậu cứ nói,bằng giá nào,mình cũng sẽ làm cho cậu.

_Thật hả?

_Thề.

_Có một việc.

_Nói đi.

_Tớ muốn gia nhập gánh xiếc.

_Sam ơi là Saammmmm!

Nghe tôi rên lên,nó nói ngay:

_Cậu bảo thích gì cứ nói mà.

_Nhưng chuyện này khó nói lắm.

_Chẳng khó tí nào.Cũng chỉ việc gặp ông chủ,nói vài lời hay vào cho tớ.Nài Darren,cậu có hứa nói giúp tớ không?

_Thôi được,mình sẽ nói với ông Cao.

_Bao giờ?

_Hôm nay.Ngay khi về tới trại.

Sam đấm tay vào không khí,hớn hở la lên:

_Đã quá ta ơi!

_Mình sẽ làm tất cả những gì có thể,nhưng nếu ông Cao từ chối,chuyện sẽ chấm dứt tại đó.OK?

_OK.

Một tiếng nói chợt vang lên ngay sau lưng chúng tôi:

_Có lẽ mình cũng kiếm được một việc tại đó nhĩ.

Chúng tôi quay phắt lại:R.C,đang cười rất kỳ cục.Tôi bực mình nói:

_Đừng rình mò như thế chứ.Ông làm chúng tôi hết hồn.

_Rất tiếc,chú em.

Mặt ông ta tỉnh bơ,chẳng có vẻ gì là tỏ ra "rất tiếc".Sam hỏi:

_Ông làm gì ở đây vậy?

_Tìm Darren.Tớ chưa có dịp cám ơn về cái vé.

_Không có chi.Rất tiếc,vì bận việc,nên đã không gặp ông sau buổi diễn được.

R.C. ngồi xuống bên tôi:

_Tớ hiểu mà.Một chương trình như thế chắc là phải bận rộn lắm.Tớ cá là họ bắt chú em làm bù đầu,đúng không?

_Phải.

Ông ta ngó chúng tôi,cười rạng rỡ.Nụ cười đó làm tôi không yên tâm.R.C. lại hỏi tiếp:

_Này,người-sói ra sao rồi.

_Khỏe.

_Bị trói suốt ngày đêm à?

Nhớ lời cảnh giác của Evra,tôi nói ngay:

_Không.Làm gì có chuyện đó.

R.C. làm bộ ngạc nhiên:

_Không?Một con vật hoang dã nguy hiểm thế mà lại không bị xiềng xích gì sao?

_Nó không thật sự nguy hiểm đâu.Biểu diễn thế thôi.Nó thật sự được thuần hóa rồi.

Sam nhìn tôi trừng trừng.Nó thừa biết Người-sói hung dữ cỡ nào,không hiểu vì sao tôi lại phải nói dối.

R.C. hỏi:

_ À này,một...thứ như thế thì ăn bằng gì?

_Bò bít tết,heo hầm,xúc xích.Bình thường vậy thôi.

_Thật à?Còn con dê bị nhện giết,ai ăn?

_Tôi không biết

_Evra bảo,hai chú em đã mua con dê từ một cửa hàng thịt,không phải là nhà nông.

R.C. bình tĩnh nói:

_Tớ đã làm một màn kiểm tra rồi,chú em.Mọi người trong trại của tớ đang bận rộn thu xếp dọn đi,nhưng tớ thì làm một vòng thăm hỏi,đếm gia súc và đào bới xương.Nhà nông không phát hiện ra một vài con bị mất,vì bầy quá lớn.Nhưng tớ lại lấy làm lạ là vì chúng bị biến mất.Ai lấy,chú em đoán ra được không?

Tôi không trả lời.R.C. tiếp:

_Còn điều này nữa,lang thang dọc bờ sông,nới gánh xiếc cắm trại,tớ phát hiện dưới sông cả đống xương,da,thịt vụn.Từ đâu đổ ra vậy,Darren?

Tôi đứng dậy,nói:

_Không biết.Bây giờ tôi phải về làm việc.

_Không muốn trò chuyện chút nữa sao?

_Chừng nào các ông nhổ trại?Tôi muốn ghé lại chào trước khi các ông đi.

_Chú em tốt quá.Nhưng đừng lo,tớ chưa đi vội đâu.

Tôi nhíu mày hỏi:

_Sao ông bảo sắp chuyển đến nơi khác?

_Hì hì,đội bảo vệ môi trường sẽ chuyển đi.Thật ra,họ đã đi rồi.Từ chiều tối hôm qua.Nhưng tớ còn ở lại.Tớ có vài việc cần tìm hiểu thêm.

_Ồ,vậy thì hay quá.Chúng ta lại có dịp gặp nhau.

Trong đầu rủa thầm,nhưng tôi vẫn phải làm ra vui vẻ.R.C. cũng hớn hở nói:

_Ồ đúng vậy.Bảo đảm là chúng ta sẽ còn gặp nhau dài dài.

_Tạm biệt.

_Tạm biệt.

Sam gọi theo tôi:

_Chờ chút.Mình đi với cậu.

_Thôi,may hãy tới.Mình còn phải nghe câu trả lời của ông Cao về vấn đề của cậu đã chứ.Chào.

Tôi bước vội đi,trước khi hai người đó chưa kịp nói thêm câu nào.

Lúc đầu sự quan tâm của R.C. về việc thiếu hụt của bầy gia súc làm tôi lo ngại,nhưng càng về gấn tới trại,tôi càng bình tĩnh hơn.Ông ta chỉ là một người bình thường vô hại,còn chúng tôi:những nhân viên trong Gánh Xiếc Quái dị,đều là những người khác thường,kì lạ và mạnh mẽ.Liệu ông ta có thể làm hại gì được chúng tôi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro