tap 2 chuong 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26

Đang quét dọn thì một tên Tí-hon trong bộ áo xanh trùm đầu đến vỗ lưng tay.Đó là anh(hay ả) có một chân cà thọt.Tôi hỏi:

_Có chuyện gì?

Nó lẳng lặng xoa bụng.Đó là dấu hiệu đói rồi.Tôi bảo:

_Mới ăn sáng mà đã đói rồi à?

Nó lại xoa bụng

_Chưa đến giờ ăn đâu.

Tôi nói gì thì nói,nó cứ đứng ì ra đó mà xoa bụng.Tôi biết,màn này sẽ kéo dài hàng giờ,cho tới khi tôi đồng ý đi kiếm đồ ăn cho nó.Tôi chịu thua,bảo:

_Thôi được rồi,tớ đi săn.Nhưng hôm nay chỉ có mình tớ,đừng mong có thể ních đầy bụng như mọi khi đâu.Hiểu không?

Nó lại xoa bụng.Bó tay luôn.

Tôi cảm thấy rất yếu,đáng lẽ hôm nay không nên đi săn bắt gì.Tôi vẫn có thể chạy nhanh hơn người bình thường,mạnh hơn những đứa cùng tuổi,nhưng sức lực này không còn bền nữa.Ông Crepsley đã bảo tôi sẽ chết trong vòng một tuần,nếu nhất định không uống "thủy ngân đỏ".Tôi biết ông ta nói thật,vì tự cảm thấy sức lực đang cạn kiệt dần.Chỉ vài ngày nữa thôi,tôi sẽ không còn đủ sức ra khỏi giường.

Mệt nhoài người,mồ hôi như tắm,tôi cũng không bắt được con thỏ nào.Tôi lần mò ra đường,hy vọng kiếm được một con vật lớ ngớ bị xe cán chết.Nhưng cũng chẳng có con thú nào xấu xố cả.Vừa mệt vừa lo phải trở về tay trắng(tên Tí-hon rất có thể sẽ xực tôi vì tính háu đói).Tôi đành bước về cánh đồng thả cừu.

Quá quen với người,bầy cừu thản nhiên ăn cỏ khi tôi lại gần.Tôi tìm một con già yếu và phát hiện ra một con gầy trơ xương,bốn chân run rẩy,mắt lờ đờ.Trông nó như sắp chết tới nơi.

Nếu còn đủ sức lực,tôi hóa kiếp con vật này trong tích tắc.Nhưng vì quá yếu,nên nó thoát khỏi tay tôi,be be kêu thật thê thảm,nhưng nó cũng yếu đến không còn đứng nổi,lăn đùng trên mặt đất.

Tôi vơ cục đá,đập mạnh lên đầu nó.Thật đáng hổ thẹn khi giết một con vậy đáng thương như thế.

Kéo lê con cừu gần đến hàng rào,tôi chợt thấy một bóng người đứng trên mấy cọc rào.Đinh ninh đã bị một bác nông dân bắt quả tang,tôi buông vội con cừu,ngước nhìn.

Không phải một nông dân,mà chính là R.C.-người chiến sĩ bảo vệ thiên nhiên.

Ông ta quát như sấm nổ:

_Tại sao mi có thể hành động như thế chứ?Giết một con vật đáng thương,vô tội một cách dã man vậy sao?

_Tôi muốn giết nó một cách nhẹ nhàng hơn,nhưng tôi không còn sức nữa.Ông cũng thấy đó,dù tôi để nó chạy,nó cũng không còn đi nổi nữa.Thà giết nó,còn hơn để nó đau đớn thế.

_Mày khéo ngụy biện lắm.Chắc phải được giải Nobel về tài ăn nói đấy.

_Tôi xin ông mà,R.C.Trước sau gì con cừu này cũng sẽ bị làm thịt thôi.

_Không thể nói như vậy được.Không chỉ vì người khác độc ác,mi cũng có quyền làm ác.

_Làm thịt một con cừu thì có gì là độc ác?Nó là loài vật để người ta ăn thịt mà.

_Tại sao không ăn chay?Ăn rau không được sao?Như chúng ta đó,chúng ta đâu cần thịt?

_Có người không ăn thịt,nhưng cũng có những người phải cần có thịt mới sống được.

_Vậy thì cứ để cho những kẻ cần ăn thịt đó chết quách cho rồi.Con cừu có làm hại ai đâu.Với ta,giết nó còn tệ hơn cả giết người.Mày là một tên sát nhân,Darren Shan.

Tôi rầu rĩ lắc đầu.Không thể nói chuyện phải quấy với một người cố chấp như R.C.Ông ta nhìn thế giới khác nhiều người trong chúng ta.Tôi bảo:

_Ông nghe đây.Tôi chẳng thích thú gì chuyện sát hại loài vật.Nhưng không phải cả thế giới này đều ăn chay.Con người ăn thịt để sống,đó là một sự thật.Tôi chỉ làm việc phải làm mà thôi.

_Tốt thôi.Mày lẻo mép lắm.Để cảnh sát trả lời mày.

_Cảnh sát?Cảnh sát dính dáng gì vào chuyện này?

_Sao không?Mày giết gia súc của người khác.Hà hà,tưởng dễ thoát tội lắm à?Mi không bị kết tội giết thỏ hay chốn-dù chúng đều là những con vật đáng thương-nhưng giết cừu nhà nông thì khác.Ta sẽ báo cảnh sát và thanh tra vệ sinh đến làm việc với mi.

_Ông sẽ không làm vậy,vì ông không ưa gì cảnh sát.Các ông vẫn chống đối họ mà.

_Khi phải chống thì chống,nhưng khi cần thì ta đứng về phe họ.Ha ha ha,cảnh sát bắt mi trước,rồi sẽ bới tung cái trại xiếc của các mi lên.Ta đã theo dõi những chuyện đang xảy ra tại đó,đã thấy tụi mi đối xử thế nào với con người lông lá kia...

_Người sói?

_Đúng,giam hãm người ta trong chuồng như một con thú.

_Nhưng sự thật đó là một con thú.

_Không,chính mi mới là loài thú.

_Ông R.C.Không cần phải gay go.Hãy đến trại với tôi,nói chuyện với ông Cao và mọi người ở đó.Ông sẽ thấy rõ hơn chúng tôi sống với nhau như thế nào...

_Để những chuyện đó mà nói với cảnh sát.Không gì có thể ngăn cản ta đâu.

Tôi thở dài.Dù rất mến R.C.,nhưng tôi không thể để ông ta phá hoại gánh xiếc.Tôi bảo:

_Tốt.Nếu lời nói không ngăn được ông,hãy xem những gì tôi làm đây.

Gom hết sức lực còn lại,tôi quăng mạnh xác con cừu ngay nhực R.C.Ông ta lộn nhào ra khỏi hàng rào.Thét lên vì kinh ngạc và tiếng thét thứ hai vì đau,khi thân hình nặng nề của ông ta rơi bịc trên nền đất.

Tôi nhảy tới,đè lên ông ta.R.C. hổn hển hỏi:

_Làm cách nào mi làm được như vậy?

_Không quan trọng.

_Sao không?Một thằng nhóc mà ném được cả một con cừu như thế.Làm sao...

_Im ngay.

Tôi quát.Ông ta hoảng hốt nhìn tôi trừng trừng.Tôi gọi cái tên ông ta vẫn ghét:

_Reggie Chay,nghe cho rõ đây.Ông không nên báo cảnh sát hay bất cứ cơ quan nào.Vì nếu ông làm trái ý tôi,thì hôm nay,con cừu sẽ không là cái xác độc nhất tôi kéo về trại xiếc quái dị đâu.

_Mi là ai?Là cái...gì?

Giọng ông ta run rẩy,hai mắt đầy khiếp đảm.Tôi xòe móng tay dí sát mặt ông ta:

_Tôi là kẻ chấm dứt đời ông,nếu ông phản bội.Đi khỏi đây đi,Reggie.Đi tìm những người bạn bảo vệ thiên nhiên của ông.Hãy gắn bó với việc chống mở đường làm hỏng thiên nhiên.Tôi và những người bạn trong gánh xiếc-toàn là những quái nhân-không chấp hành cùng luận pháp với những người khác đâu.Ông hiểu chứ?

_Mi điên rồi.

Tôi đứng dậy,vắt con cừu ngang vai:

_Đúng vậy,nhưng không điên bằng ông,nếu ông ở lại và can thiệp vào công việc của chúng tôi.Tuy nhiên,ông báo cảnh sát cũng chẳng ích lợi gì đâu.Vì khi họ tới,từ xương tới thịt con vật này đã biến hết rồi.Đi hay ở,im lặng hay báo cảnh sát,là tùy ông.Lời nói cuối cùng của tôi là:Với tôi và đồng loại của tôi,ông và con cừu này chẳng khác gì nhau đâu.Việc giết ông,với chúng tôi,cũng như giết mấy con cừu trên đồng cỏ kia thôi.

R.C nói không ra hơi:

_Mi là quái vật.

_Đúng.Nhưng mới chỉ là một quái vật nhí thôi.Nếu muốn,ông nên **ng độ quái vật hàng xịn kìa.

Tôi méo miệng,cười thật ghê sợ,cảm thấy xấu hổ vì trò bỉ ổi này,nhưng cũng không biết còn cách nào khác nữa.Tôi bước đi,nói:

_Tạm biệt Reggie Chay.

Không cần ngoái lại nhìn.Suốt đoạn đường về trại,tôi còn như nghe tiếng răng ông ta và vào nhau lộp cộp vì quá khiếp đảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro