Chương 1035 & 1036

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1035 : MUA TƯƠNG

Nhan Như Ý nói tới đây bỗng dừng lại, bà nhìn thẳng vào chồng mình nói: "Tất cả những điều này, chẳng lẽ thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Cả năm năm qua, tình trạng của Đình Kiêu và Tiểu Bảo đều không hề có chút dấu hiệu thay đổi nào, sao lại thay đổi vào đúng lúc cô gái này xuất hiện?"

Lục Sùng Sơn nghe vậy miết miết mi tâm: "Rốt cuộc bà muốn nói gì đây?"

"Tôi đang nghĩ tới những gì mà Huyền Tịnh đại sư nói lúc xem bát tự cho Ninh Tịch! Ngài ấy nói mệnh cô ấy là phúc vận vô song, vượng phu hưng gia (tốt cho chồng và gia đình)! Giờ nghĩ lại đúng thật là đang từng bước ứng nghiệm rồi này!" Nhan Như Ý có chút kích động nói.

Lục Sùng Sơn ngẩn ra: "Tôi đã bảo bà đừng có tin mấy cái thứ đó rồi cơ mà!"

Tuy miệng nói vậy, nhưng ông vẫn có chút đăm chiêu suy nghĩ...

...

Buổi tối, Ninh Tịch mời Cung Thượng Trạch, Hàn Mạt Mạt và cả Kiều Vi Lan cùng ăn bữa cơm, xem như để chúc mừng.

Sau khi về tới nhà tắm rửa xong, cô lôi bộ đồ ngủ liền thân hình thỏ trắng ra mặc, rồi ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu tính toán sổ sách.

Gần đây lợi nhuận của Studio rất khả quan, con số trong tài khoản đã vượt qua nghìn vạn, đối với người bình thường mà nói, giờ cô chắc cũng đã được coi là một bà chủ nhỏ giàu có rồi nhỉ!

Ninh Tịch tính tính một hồi, có lẽ cô cũng nên mua một căn biệt thự...

Nơi cô đang ở tuy có tính bảo vệ riêng tư rất tốt, nhưng dù sao đây cũng là nơi do công ty sắp xếp, có rất nhiều người biết cô ở đây. Với lại, Lục Đình Kiêu đến chỗ này nhiều cũng có điều bất tiện, tốt nhất cô cứ mua một căn nhà riêng thì hơn.

Cũng xem như... là có một cái ổ thuộc về mình...

Bất kể là căn nhà rách do bên Tinh Huy xếp cho, hay tòa nhà xa hoa do Thịnh Thế sắp xếp đều không phải nơi thuộc về cô.

Tất nhiên, điểm quan trọng nhất vẫn là phải tiện cho cô "kim ốc tàng Kiều*" ~.

*Kim ốc tàng Kiều: Xuất phát từ điển tích của Hán Vũ Đế, dùng để ám chỉ nơi xa hoa cất giấu người đẹp.

Sau khi lên kế hoạch kĩ lưỡng, Ninh Tịch lên hẳn lịch trình để mua nhà, cô tính sẽ hỏi ý kiến của Lục Đình Kiêu xem anh thích chỗ nào, tất nhiên là cả Tiểu Bảo nữa...

Thấy còn sớm, Ninh Tịch quyết định đi làm hộp cơm tình yêu cho bánh bao nhỏ, nhưng vừa vào tới bếp mới nghĩ ra là hết xì dầu, lần trước cô quên mua.

Thế là cô cởi tạp dề ra, đi mua xì dầu trước.

Vì cửa hàng tạp hóa ở ngay dưới lầu nên Ninh Tịch cũng không thay đồ nữa, cô cầm tiền với chìa khóa đi thẳng xuống đó.

"Bà chủ! Cho tôi một chai xì dầu!" Ninh Tịch bò ra quầy hàng, để tiền lẻ lên đó.

"Aiz, được, chờ chút!" Trong cửa hàng tạp hóa, một bà chủ tầm bốn năm chục tuổi lấy chai xì dầu đưa cho Ninh Tịch, sau đó nhìn cô một lượt, có vẻ không vui nói: "Muộn thế này rồi, mẹ cháu sao lại để một cô gái như cháu ra ngoài mua xì dầu thế này?"

"Ơ...." Ninh Tịch nghe vậy toát mồ hôi: "Không sao đâu ạ, nhà cháu gần đây thôi!"

Lúc này, Ninh Tịch đang buộc tóc đuôi ngựa, mặc bộ đồ ngủ liền thân, trông như trẻ vị thành niên tầm mười bảy mười tám tuổi, bảo sao mà bà chủ không hiểu lầm cho được.

"Gần cũng không được, một cô bé xinh xắn như cháu chạy ra ngoài lỡ gặp phải người xấu thì sao! Lần sau không được ra ngoài một mình muộn thế này đâu nhé!" Bà chủ nhắc nhở.

Ninh Tịch gật đầu lia lịa: "Em biết rồi, cảm ơn chị ~"

Bà chủ bị một tiếng "chị" của Ninh Tịch chọc cười tươi như hoa, liền cho cô một cái kẹo mút màu sắc sặc sỡ: "Cầm lấy ăn đi!"

Thế là, tay Ninh Tịch xách một chai xì dầu vừa mua, miệng thì cậm kẹo bà chủ cho, vui vẻ nhảy nhót đi về nhà...

Đang nghĩ xem lát nên làm món gì ngon cho bánh bao nhỏ thì trước mặt bỗng xuất hiện một người.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

CHƯƠNG 1036 : ÔNG ĐÂY LÀ 1 CHÚ THỎ NHỎ ĐÁNG YÊU NHÉ

Là một cô gái lạ mặt.

Cô ta mặt một bộ dạ hành bó sát, trên người toát ra một loại khí chất giống tam sư tỷ Phong Tiêu Tiêu - mùi của giết chóc.

"Anh Tịch, chú Phong cho mời anh." Cô gái kia mặt không chút thay đổi nói.

Ninh Tịch lúc này: "!!!"

Mẹ nó! Vậy mà lại gặp phải người xấu thật!!!

Tính đến trăm lần cũng không thể ngờ được, cô chỉ xuống nhà mua chai xì dầu thôi mà cũng gặp phải người của Phong Tấn!

Lúc này thứ duy nhất trên người cô có tể làm vũ khí tự vệ chỉ có mỗi chai xì dầu này thôi.

Cô gái kia nói rồi mở cửa chiếc xe đen bên cạnh ra: "Mời."

Ninh Tịch động động não, ngay sau đó, cô cắn kẹo mút rồi nghiêng đầu, dùng giọng điệu không hiểu chuyện gì xảy ra nói: "Chị ơi, chị là ai thế? Hình như chị nhận nhầm người rồi! Em không phải là anh Tịch mà chị vừa nói đâu!"

Cô gái kia nghe thấy vậy thì hơi ngỡ ngàng: "Cô không phải là Ninh Tịch?"

Ninh Tịch tiếp tục nhai kẹo cót két, trưng ra vẻ mặt vô tội lắc đầu: "Chị à, em là thỏ con!"

Cô ta đánh giá Ninh Tịch một lượt, sau đó đánh mắt về phía khu chung cư, ánh mắt sắc lạnh nói: "Tôi thấy cô từ phòng 701 ra."

Ninh Tịch gãi gãi đầu: "701 là nhà của một chị em quen, em thường qua đó chơi nhưng... chị ấy là con gái, không phải là anh!"

Thấy bộ dạng ngây thơ của Ninh Tịch, cô gái kia càng tỏ ra nghi ngờ.

Tuy cô ta đã biết Đường Tịch là con gái, cũng từng thấy ảnh lúc là con gái của người ta, nhưng nếu so sánh với người trước mắt, quả thật không phải là cùng một người.

Chẳng lẽ, cô ta nhầm thật sao?

"Ối, đã muộn thế này rồi á! Chị gái xinh đẹp ơi, em phải về rồi! Nếu không mẹ em sẽ mắng em mất! Bye bye ~" Ninh Tịch nói rồi lại nhảy chân sáo tung ta tung tăng rời đi.

Phía sau, vẻ mặt người kia rõ ràng có chút đắn đo.

Lúc này, tai nghe bluetooth vang lên một giọng nói: "Đón được người chưa?"

"Xin lỗi chú Phong, vừa xong tôi đã nhận nhầm mục tiêu."

"Nhầm mục tiêu?"

"Vâng, tôi vừa gửi một tấm ảnh vào điện thoại chú, phiền chú kiểm cho xem người đó có phải Đường Tịch không."

Sau đó, tai nghe bluetooth truyền lại: "Người trong ảnh... là Đường Tịch."

Cô gái: "..." Con mẹ nó đùa tôi chắc? Đây là Đường Tịch?

Năm đó Đường Tịch còn là nam thần của cô đấy! Nam thần đang yên đang lành trở thành phụ nữ thì thôi đi! Giờ còn trở thành một con thỏ trắng ngây thơ ngốc nghếch thế này là sao?

"Chú Phong! Xin lỗi! Là sai sót của tôi!"

Phía bên kia đường truyền, Phong Tấn ho nhẹ một tiếng: "Quên đi, lần này... cũng không thể trách cô được, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ đi!"

"Vâng."

Cô ta dập điện thoại rồi đứng dậy, bật một cái, leo lên tường, cấp tốc đuổi theo Ninh Tịch.

Một lát sau.

Ninh Tịch khó khăn lắm mới tránh được tầm mắt của cô gái kia, vội chạy về chung cư, bỗng một bóng đen từ trên trời xuống, đáp xuống trước mặt cô.

Thấy người trước mắt, Ninh Tịch suýt nữa buột miệng chửi thề!

Không phải hỏi, chắc chắn là bị phát hiện rồi.

Cô gái lạnh lùng đứng trước mặt Ninh Tịch, dùng ánh mắt laze xuyên thấu đánh giá cô: "Kĩ thuật ngụy trang của anh Tịch quả nhiên là lợi hại, ngay đến tôi cũng suýt nữa thì bị anh qua mặt!"

Ninh Tịch: "..."

Ngụy trang cái shit gì! Thường ngày ông đây cũng vậy nhé! Đây mới là bản chất của ông nhé! Ông đây vốn là một chú thỏ đáng yêu đấy, đồ loài người ngu dốt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haihuoc