Chương 1047 & 1048

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1047 : ĐI VỀ PHÍA ANH

Tên này chính là một kẻ điên, một khi đã phát điên thì làm việc hoàn toàn không để ý đến hậu quả...

Mặc dù đây là khu đất hoang không có người ở, nhưng dẫu sao vẫn là địa phận của Đế đô. Một khi gây ra động tĩnh thì tuyệt đối sẽ kinh động đến người ở phía trên.

Lục Đình Kiêu có thể một tay che trời ở Đế Đô là do người phía trên biết rõ lai lịch của anh mắt nhắm mắt mở cho qua nhưng đó là với tiền đề là hai bên chung sống hòa bình, cung cấp lợi ích cho nhau.

Nhưng mà nếu như ở ngay dưới mí mắt của người ta mà làm loạn lên thế này khác nào tát thẳng vào mặt người ta, phía trên có thể không tức giận sao...

Nhìn lực lượng còn đáng sợ hơn cả quân đội chính quy của Lục Đình Kiêu, nói Ninh Tịch không rung động chút nào là không có khả năng. Cô không nghĩ tới Lục Đình Kiêu lại có thể vì cô mà làm đến mức này.

Ngay lúc Ninh Tịch còn đang phân tích thiệt hơn, hiện trường vô cùng im lặng. Sắc mặt của hai người đàn ông cũng càng ngày càng khó nhìn.

Nhất là Lục Đình Kiêu, mặc dù so với cái tên chỉ là bạn trai cũ kia thì anh có trên cơ hơn một chút, nhưng mà lời Vân Thâm vừa nói vẫn tác động vào cái lồng giam con quái vật trong anh...

Còn Vân Thâm, sau 4 năm chung sống thì hắn hiểu Ninh Tịch rất rõ. Vừa nhìn đã biết lúc này cô đang nghĩ cái gì, cố kỵ cái gì cho nên mới có sắc mặt xấu như vậy.

Ngay lúc này đột nhiên có một luồng sát khí cách đó không xa truyền tới. Trong đám người không biết chui đâu ra một tên đàn ông trung niên đang cầm một khẩu súng, họng súng đen ngòm nhằm thẳng vào Ninh Tịch và ngay lập tức bóp cò khiến không một ai kịp thời phát hiện.

"Đoàng" một tiếng súng nổ vang!

Dường như cũng ngay trong lúc đó, một tiếng súng khác cũng vang lên ngay sau lập tức!

Tiếng thứ nhất là phát ra từ Phong Tấn, tiếng thứ hai là từ Vân Thâm.

Tất cả mọi người đều chưa tỉnh lại sau một màn này. Thậm chí ngay cả Phong Tiêu Tiêu, Đường Dạ với đám Annie cũng không ngờ được Phong Tấn lại đột nhiên nổ súng.

Khí lạnh của Vân Thâm ùn ùn kéo đến vây cứng lấy Phong Tấn. Ông ta toát mồ hôi lạnh đầy người, cổ tay trúng đạn không ngừng đổ máu. Phát súng mới vừa rồi bắn về phía Ninh Tịch cũng vì cổ tay bị trúng đạn mà bắn lệch.

"Xem ra tôi phải xử lý chút chuyện trong nhà trước rồi." Sắc mặt Vân Thâm vô cùng dọa người, hắn giơ tay lên khiến toàn bộ thủ hạ thu hồi vũ khí rồi rút quân.

Nhìn người phía bên kia đều đã lui hết, đám người phía Lục Đình Kiêu cũng thả lỏng thần kinh. Sau đó bọn họ nhìn về phía Lục Đình Kiêu chờ chỉ thị.

Lục Đình Kiêu lạnh mắt nhìn người đàn ông trung niên kia, một lát sau mới giơ tay lên.

Trong phút chốc tất cả thủ hạ phía Lục Đình Kiêu cũng đều thu hồi vũ khí, lui về sau.

Thấy nguy cơ đã được giải trừ, lúc này Ninh Tịch mới vội vàng chạy về phía Lục Đình Kiêu...

Thấy cô chạy từng bước về phía mình, trong nháy mắt, Lục Đình Kiêu cảm thấy mình như được cứu lên từ trong địa ngục.

Cô đang đi... về phía anh...

Vì lúc nãy mới leo được một nửa đã té sấp xuống bụi cây còn lăn một vòng. Cho nên, lúc này bộ đồ của Ninh Tịch đã bẩn nhem nhuốc, quần áo với trên đầu đều dính đầy cỏ dại, từ một con thỏ nhà đã biến thành thỏ hoang.

Nhưng mà lúc cô nhào vào lồng ngực anh, ngước đầu lên để lộ đôi mắt tràn ngập sự ỷ lại không muốn rời xa thì Lục Đình Kiêu hiểu, dẫu có là thỏ hoang đi nữa thì cô cũng đã có chủ rồi.

Trong nháy mắt khi thân thể mềm mại kia nhào tới thì sự trống rỗng trong tim của Lục Đình Kiêu bỗng chốc được lấp đầy...

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

CHƯƠNG 1048 : AI DÁM ĐỘNG VÀO MỘT SỢI TÓC CỦA CÔ ẤY

Phong Tấn che vết thương trên cổ tay đi tới cạnh Vân Thâm, ông ta vội vàng nhân cơ hội mở miệng: "Satan, lần này nếu Đường Tịch thức thời ở lại thì cũng thôi, nhưng cô ta vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói hoàn toàn chẳng coi ngài ra gì, loại đàn bà như thế ngài cần gì phải..."

Vân Thâm lạnh lùng liếc ông ta: "Tôi thích cô ta vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói không coi ra gì đấy, ý kiến gì?"

Phong Tấn: "..."

Thấy Lục Đình Kiêu đã bắt đầu dẫn người rời đi, cơ hội cuối cùng sắp mất thì sắc mặt Phong Tấn tái xanh, ông ta nghiến răng nói: "Satan! Cô ta sẽ phá hủy ngài!"

"Hừ! Chỉ bằng một cô gái đã có thể phá hủy tôi, thế thì tôi nhường vị trí này cho ông làm nhé?" Trên mặt Vân Thâm vẫn tràn ngập sát ý.

Phong Tấn cúi thấp đầu: "Không dám!"

Vân Thâm hừ lạnh một tiếng: "Lần này là nể mặt chú Kiều, nếu còn có lần sau thì ông tới từ chỗ nào thì cút về chỗ đó."

Nghe vậy, sắc mặt Phong Tấn trở nên trắng bệch. Ông ta cứ nghĩ lần này Satan nhìn thấy sự phản bội của Ninh Tịch thì sẽ ra tay, ai ngờ... không được! Tuyệt đối không thể để cô ta sống được!

"A Dạ..."

"Có."

Khóe mắt Vân Thâm liếc về sắc mặt tái nhợt của Phong Tấn, lười biếng sửa lại ống tay áo: "Thả lời ra ngoài, bất kể ai dám động đến một sợi tóc của Đường Tịch... Tôi sẽ bằm nát xương của hắn!"

Đường Dạ: "Vâng."

Phong Tấn nghe vậy thì cả người cứng ngắc, nửa chữ cũng không dám hé răng.

Vân Thâm híp mắt nhìn chiếc trực thăng dần biến mất trong màn đêm, hắn mở bàn tay ra.

Trong tay là một quả cầu bông nho nhỏ mới nãy giật từ trên áo của Ninh Tịch xuống, quả bông nho nhỏ nằm lẻ loi giữa lòng bàn tay....

...

Lục Đình Kiêu không lên chiếc trực thăng kia mà đưa Ninh Tịch đến một chiếc máy bay cỡ nhỏ khác.

Trên máy bay ngoại trừ phi công thì chỉ có hai người Lục Đình Kiêu và Ninh Tịch.

Cơ hồ là ngay lúc cửa máy bay vừa khép lại thì Ninh Tịch bị một cái hôn nhào đến hôn cho tối tăm mặt mũi....

Bàn tay to lớn của anh siết chặt lấy eo cô, chặt đến nỗi như thể anh muốn đem cô hòa vào trong máu thịt của mình. Một bàn tay khác để sau gáy của Ninh Tịch, dùng sức hút lấy đôi môi của cô...

Trên miệng rất nhanh cảm giác được sự đau nhói do bị gặm cắn, nhưng lúc này điều mà Ninh Tịch đang nghĩ lại là... ôi, Boss đại nhân à, anh cứ như thế thì chúng ta sẽ không bị rơi máy bay chứ? Anh để phi công của chúng ta tập trung vào việc lái máy bay coi...

Phi công đang lái máy bay phía trước bày tỏ: Đây là lần khiêu chiến lớn nhất trong ngần ấy năm làm nghề này... Hơn nữa, Boss đại nhân hình như hoàn toàn không có ý dừng lại, mà trái lại càng ngày càng kịch liệt hơn, này này... đây không phải muốn chơi "máy bay chấn" chứ...

Dẫu cho anh đây đã được huấn luyện chuyên nghiệp và có 8 năm kinh nhiệm trong nghề cũng không chống cự nổi cái cảnh máu lửa như vậy đâu nha...

Cùng lúc đó thì dường như Lục Đình Kiêu phát hiện Ninh Tịch phân tâm cho nên động tác càng ngày càng mất khống chế, chính anh cũng không biết mình phải kiềm chế bao nhiêu mới có thể nhịn xuống không làm mấy chuyện có thể làm tổn thương cô.

Nhưng dù thế thì trong khoang miệng với cổ họng vẫn tràn ngập một hương vị tanh ngọt của máu...

Vào lúc này, nửa người Lục Đình Kiêu chìm trong bóng tối, cảm giác đáng sợ khiến người ta kinh hãi. Nhưng Ninh Tịch lại chẳng sợ chút nào, trái lại còn chủ động vòng tay qua cổ anh đáp lại nụ hôn nồng nhiệt, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt dọc theo sống lưng của anh... Thậm chí cô còn vươn tay đẩy người đàn ông đang đè lên mình đem anh đặt xuống phía dưới sau đó lại cúi đầu chủ động hôn lên đôi môi của Lục Đình Kiêu, nỗi sợ hãi kìm nén suốt từ lúc bị nhốt trong nhà ma hoàn toàn trút xuống trong nụ hôn này...

Lục Đình Kiêu dùng một tay ổn định lại tư thế để tránh cho cô ngã xuống, sau đó thì càng nhiệt tình hơn để đáp lại nụ hôn...

Phi công ngồi phía trước mặt đỏ tận mang tai rồi, tư thế hai người ngồi phía sau rõ ràng là tư thế nữ trên nam dưới, một người thì mặc tây trang chỉn chu còn một người mặc trang phục thỏ bông đáng yêu...

Đúng là... đòi mạng mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haihuoc