Chương 1073 & 1074

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1073 : ĐÁNH GÃY CHÂN NÓ

Hơi ấm từ lồng ngực của Lục Đình Kiêu chạm vào lưng cô, cánh tay anh vòng qua nhẹ nhàng ôm lấy hông cô, để cằm đặt trên bả vai thơm mềm của cô.

Nhìn anh cứ như chú chó lớn đang ôm lấy mình, Ninh Tịch có chút dở khóc dở cười: "Sao thế?""

Lục Đình Kiêu cúi người hôn lên tai cô, sau đó ôm ngang lấy Ninh Tịch đặt lên giường, ánh mắt anh từ trên cao chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt của cô: "Anh cảm thấy mình rất may mắn, khi có thể gặp được em..."

Ninh Tịch đưa tay vuốt mái tóc của anh: "Em cũng vậy..."

Ánh mắt của Lục Đình Kiêu bỗng dưng sâu hơn, anh cúi đầu hôn lấy cô, càng hôn càng sâu...

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng "bộp bộp" như có cái gì đó rơi xuống đất, tiếng vang khá lớn.

"Chuyện gì vậy?"

Ninh Tịch vội vàng đẩy Lục Đình Kiêu ra ngồi dậy, sau đó cô thấy mớ rau với đám trái cây bị Lục Cảnh Lễ đánh rơi xuống đất, một tay anh ta đang che mắt mình còn một tay khác thì đang bịt mắt Tiểu Bảo và miệng vẫn không ngừng nói: "Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xin lỗi... em về không đúng lúc! Hai người cứ tiếp tục đi tiếp tục đi! Để em mang Tiểu Bảo đi!"

Ninh Tịch liếc Lục Cảnh Lễ một cái: "Đi cái đầu anh ý! Anh vào bằng cách nào?"

Vẻ mặt Lục Cảnh Lễ như đưa đám: "Tiểu Bảo biết mật mã!"

"À, ôi... bảo bối! Con tan học rồi à! Mau tới đây cho mẹ ôm nào~" Ninh Tịch lập tức ôm lấy Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo tự dưng bị chú Hai bịt mắt vốn còn đang vô cùng bất mãn, nhưng mà nhóc được mẹ Tiểu Tịch ôm cho một cái thì lập tức quăng hết mọi chuyện ra sau gáy luôn.

Lục Cảnh Lễ rón rén đi tới sau lưng người bất mãn nhất trong căn phòng này, vẻ mặt hối lỗi: "Thật... thật xin lỗi mà anh Hai! Hu hu hu! Ôi cháu trai hoặc cháu gái tương lai của chú, chú xin lỗi!" Đều do chú mà tụi cháu không thể đến thế giới này...

Lục Đình Kiêu: "..."

Ninh Tịch: "..."

...

Vì hôm nay là ngày đầu tiên Ninh Tịch ở nhà mới cho nên cô quyết định mời vài người bạn tới chơi.

Lục Cảnh Lễ với Tiểu Bảo đến một lúc thì Trang Khả Nhi với Giang Mục Dã cũng nối gót tới sau.

Lục Hân Nghiên lần này biết tin nên cũng mang quà đến tận cửa, xem chừng là cô nàng muốn hối lộ sếp để đi cửa sau đây mà.

"Tiểu Tịch, chỗ này của cậu thật đẹp quá, không khí cũng rất tốt, trên núi còn có một rừng đào lớn nữa! Thiết kế bên trong biệt thự cũng rất phong cách, thật thích quá đi!" Trang Khả Nhi không nhịn được tán dương.

"Thích thì thường xuyên tới đây chơi!"

"Ừ ừ!"

"Đúng rồi, gần đây em trai cậu thế nào?" Ninh Tịch hỏi.

Vừa nhắc tới Trang Vinh Quang, Trang Khả Nhi đã tỏ vẻ nhức đầu không thôi: "Vẫn y như cũ, nó lại bắt đầu trốn ra ngoài chơi rồi! Sắp thi đại học đến nơi mà thành tích nó như thế này thì chắc chắc trượt mất thôi..."

"Vậy ba cậu bảo sao?" Ninh Tịch hỏi.

"Ba với ông nội bảo để nó vào bộ đội luôn, tuổi của nó hiện giờ cũng là độ tuổi thích hợp nhất! Vào bộ đội xong thì cho nó thi trường quân đội... nhưng mà nó không muốn!"

"Nó không muốn vậy nó muốn làm cái gì?"

"Tớ cũng nói với nó rồi, nó bảo..." Trang Khả Nhi lộ vẻ dở khóc dở cười, sau đó nói: "Nó nói thế giới lớn như vậy nên nó muốn đi khám phá xem, nó muốn làm nhà thám hiểm! Nghe giọng nó có vẻ kiên định lắm, tớ sợ có khi nào nó không thèm nói gì mà bỏ đi luôn không..."

Ninh Tịch đầu đầy vạch đen: "Con hàng này... chắc phải cắt chân nó đi! Xem còn dám chạy đâu nữa không!"

Trang Vinh Quang này đích xác là loại công tử chỉ biết ỷ lại vào danh tiếng gia đình mà ngang ngược hống hách, không ăn đau khổ chắc không biết quay đầu.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

CHƯƠNG 1074 : DỊU DÀNG ĐẾN VẬY

Lục Hân Nghiên nhìn hai người đang trò chuyện vui vẻ trên ghế salon đối điện thì có chút câm nín, cô nghiêng người sang hỏi Lục Cảnh Lễ: "Chẳng phải trước kia Trang Khả Nhi còn là đối tượng coi mắt của anh Đình Kiêu à? Sao tự dưng lại thân Ninh Tịch thế?"

Nghe được câu hỏi này, Giang Mục Dã với Lục Cảnh Lễ nhìn nhau một cái, vẻ mặt cũng trở nên xoắn xuýt.

"Bánh Bao, đem trái cây đến đây giúp tôi!" Ninh Tịch đột nhiên nói với người máy.

"Chủ nhân, tôi tên là Andrew, không phải là Bánh Bao, xin ngài chờ một chút!"

Andrew đang muốn đi lấy trái cây đột nhiên lại đứng im bất động.

Sau đó mọi người thấy Tiểu Bảo đẩy một cái ghế tới cạnh người máy, rồi trèo lên mở cái nắp sau lưng của người máy ra. Ngón tay ngắn ngủn loay hoay một chút giữa các mạch điện phức tạp với cái màn hình một chút.

Lát sau, Tiểu Bảo khép cái nắp lại thì đôi mắt của người máy sáng lên, sau đó nó quay về phía Ninh Tịch: "Chủ nhân thân yêu, tôi là quản gia trung thành nhất của ngài, Bánh Bao sẵn sàng phục vụ ngài!"

"Phụt ha ha ha ha ha ha ha...." Ninh Tịch nghe vậy thì cười nghiêng ngả, sau đó cô đi tới xoa xoa đầu Tiểu Bảo: "Cảm ơn bánh bao nhà ta nha ~"

Andrew quật cường cuối cùng cũng phải an phận trở thành Bánh Bao.

Lục Hân Nghiên càng nhìn lại càng thấy khó hiểu...

Tại sao...

Tại sao cô ta lại cảm thấy cảnh này lại ấm áp chứ nhỉ...

Có người yêu, có con cái, có vài ba người bạn rốt, thậm chí còn có cả một người máy dễ thương nữa...

Còn có anh họ cũng không còn hoàn toàn lạnh lùng vô tình như trong trí nhớ của cô nữa, vẻ mặt lúc anh ấy ở cạnh Ninh Tịch hóa ra lại có thể... dịu dàng đến vậy...

Giống như một người đàn ông bình thường, sau khi tan làm thì về nhà dịu dàng nhìn vợ con chơi đùa...

Lục Hân Nghiên đã từng hận chết Ninh Tịch vì cô cho rằng chính Ninh Tịch đã biến anh họ từ một người cao cao tại thượng trở thành một người tầm thường, nhưng vào lúc này chính Lục Hân Nghiên lại vì vẻ mặt ấm áp của Lục Đình Kiêu mà cảm thấy cay cay nơi khóe mắt.

...

Ngày hôm sau, tại Studio Tắc Linh.

"Giám đốc Kiều tìm tôi à?"

"Sếp nhìn cái này một chút." Kiều Vi Lan đưa cho Ninh Tịch một chồng tài liệu.

Ninh Tịch nhìn lướt qua: "Là kế hoạch mới của Lục Hân Nghiên sao, cô ấy đã nói với tôi trước rồi, cô cảm thấy thế nào?"

"Thực tình thì bản kế hoạch này cũng không có gì, quả thật không tệ nhưng mà rõ ràng đây là có người giúp hoặc hướng dẫn cô ta, xét về kết quả thực tế thì không thể nào chắc chắn được... nhưng mà..." Kiều Vi lan dừng một chút mới nói tiếp: "Nhưng mà cô ta lại lấy được mặt bằng tốt nhất ở khu trung tâm thương mại phía tây! Cho nên tôi cho rằng có lẽ có thể để cô ta thử một lần!"

Ninh Tịch gật đầu: "Quan trọng là lần này có thể thấy thái độ của Lục Hân Nghiên khá nghiêm túc, bằng vào độ hot của chúng ta chắc cũng không đến nỗi lỗ vốn chứ?"

"Chỉ mong như vậy!" Kiều Vi Lan bất đắc dĩ nói.

Thật ra thì chính bản thân Kiều Vi Lan cũng cảm thấy đưa ra quyết định này đúng là có phần mạo hiểm.

Nhưng mà đúng như Ninh Tịch đã nói, quan trọng nhất chính là thái độ, nếu lần này Lục Hân Nghiên vẫn giữ thái độ chơi thử cho biết như trước thì dẫu cho cô ta có lấy được mặt bằng ở phía tây thì Kiều Vi Lan cũng không đồng ý.

"Vậy để tôi đi thông báo cho cô ta?" Kiều Vi Lan hỏi.

"Ừm."

Bên kia, Kiều Vi Lan vừa cúp điện thoại của Lục Hân Nghiên chưa bao lâu thì chuông di động của Ninh Tịch đã vang lên.

Cô cầm di động lên nhìn một cái, quả nhiên là Lục Hân Nghiên gọi tới.

"Alo?"

"Aaaaaaaaaaaaaaaaa..." Di động lập tức truyền tới tiếng hét chói tai như muốn thủng cả màng nhĩ của Lục Hân Nghiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haihuoc