Chương 1133 & 1134

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1133 : ANH ẤY CŨNG KHÔNG THỂ CÓ CON

Chẳng trách lại xuất hiện ở thành phố Q, hóa ra là đã lấy chồng ở đây!

Ninh Tịch lập tức bật ngón cái lên: "COOL!!!"

Minh Phương Phương bị phản ứng của cô chọc cười: "Vậy sao?"

"Tất nhiên rồi! Nói thật, trước đây tôi vẫn luôn lo lắng, sợ cô sẽ lại mềm lòng! Lúc đó có thể thấy cô thật sự rất yêu Hồ Hồng Đạt, bởi vì cô biết gã khốn đó đã ngoại tình rồi mà vẫn tha thứ cho... Có điều thế cũng tốt, nữ thần chính là nữ thần! Quyết đoán lắm!" Ninh Tịch ra thế ôm quyền.

Minh Phương Phương cười khổ: "Tôi nào có dứt khoát được như cô nói, thật ra chính vì tôi do dự thiếu quyết đoán nên mới kéo dài nhiều năm như vậy... Thậm chí, nếu không phải sau đó Phương Nhã tìm tới tận cửa, khiến tôi nhìn rõ được bộ mặt thật của bọn họ, nói không chừng tôi thật sự sẽ lại giẫm lên vết xe đổ cũng nên!"

"Phương Nhã dám vác xác tới tận cửa sao?" Ninh Tịch dường như có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc ấy: "Tuy li hôn là phương án đúng đắn... nhưng như vậy có phải đã dễ dàng cho Phương Nhã quá rồi không?"

Minh Phương Phương cười lạnh: "Xem ra dạo này cô không xem tin tức mấy nhỉ."

Ninh Tịch chớp mắt, nhún vai nói: "Cô nói tin tài chính à? Tôi chỉ xem tin giải trí thôi!"

"Hồ Hồng Đạt phá sản rồi."

"Phá sản rồi... ơ, vậy thì Phương Nhã..." Tuy Ninh Tịch có chút kinh ngạc, nhưng chuyện này vẫn nằm trong dự đoán của cô. Khi ấy, công ty bất động sản do Hồ Hồng Đạt sở hữu sớm đã bị Lục Đình Kiêu đì cho thoi thóp ngắc ngoải, mà nhà họ Hồ còn bức Minh Phương Phương đi nữa, ắt chỉ còn con đường chết.

"Cô nghĩ sao?" Minh Phương Phương nhìn cô đầy ẩn ý.

Ninh Tịch nhíu mày: "Chắc cô ta sẽ không bỏ đứa nhỏ rồi chuồn êm đấy chứ?"

Hồ Hoành Đạt phá sản rồi, sao Phương Nhã có thể tiếp tục theo gã được.

"Hừ, công ty phá sản, Phương Nhã lại phá thai, Hồ Hồng Đạt lập tức về tìm tôi..."

Ninh Tịch lộ ra thần sắc lo lắng: "Với tính cách của tên khốn nạn đó, chắc chắn sẽ lại bám dính lấy cô không chịu buông, không đồng ý ly hôn đúng không?"

"Bị cô đoán trúng rồi."

"Vậy sau đó cô làm thế nào để thoát khỏi tên đó?"

"Đối phó với loại người này còn có thể làm thế nào được nữa? Người nhà tôi tìm người đến đánh hắn một trận, thế là hắn ta liền lập tức biết điều, nếu không... chẳng lẽ tôi còn phải nói lí lẽ với hắn à?"

Ninh Tịch lộ ra vẻ mặt hả hê, xem ra Minh Phương Phương thật sự đã buông xuống rồi: "Giờ người đó của cô... xem ra đối xử với cô rất tốt nhỉ?"

Nhắc tới người đàn ông kia, thần sắc lạnh lùng của Minh Phương Phương bỗng dịu xuống vài phần: "Ừm, anh ấy quả thật... đối xử với tôi rất tốt... Anh ấy thích tôi rất nhiều năm, nhưng tôi vẫn luôn thờ ơ với anh ấy, vì anh ấy kém tôi năm tuổi lận. Khi ấy, tôi cảm thấy anh ấy còn trẻ quá, không tin là anh ấy nghiêm túc, lại cảm thấy một thằng con nhà giàu như vậy không dựa dẫm gì được."

"... Không ngờ, anh ấy lại đợi tôi bao nhiêu năm qua, sau khi biết tôi ly hôn liền lập tức tới tìm tôi. Mới đầu tôi vẫn không chấp nhận anh ấy... bởi vì lúc đó tôi rất tự ti. Hơn nữa, người nhà anh ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý để một người phụ nữ vừa mới ly hôn, lại còn lớn hơn anh ấy nhiều tuổi như vậy bước chân vào cửa được..."

Ninh Tịch nhíu mày, cảm thấy đúng là rất nan giải: "Sau đó thì sao?"

Minh Phương Phương nói tiếp, vẻ mặt trông càng nhu hòa: "Khi ấy, tôi nói thẳng với anh ấy, thể chất của tôi rất khó mang thai, có thể cả đời này không thể có con được, muốn anh ấy thấy khó mà lui... Kết quả, anh ấy liền đưa cho tôi một tờ chẩn đoán của bệnh viện rồi nói với tôi: vừa hay, anh cũng không thể có con được."

 --------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------CHƯƠNG 1134 : TỚI CHÚC MỪNG BẠN

Ninh Tịch há hốc mồm: "Vậy cũng được sao? Anh ta thật sự... không thể có con được à?"

Minh Phương Phương sờ bụng mình: "Tôi mang thai rồi, cô nói xem?"

Ninh Tịch nhất thời ngạc nhiên và vui mừng: "Thật á! Cô có thai rồi? Chúc mừng, chúc mừng!"

Khỏi cần hỏi cũng biết rõ ràng là người đàn ông kia đã gạt cô ấy.

Minh Phương Phương nhìn cô gái trước mặt đang thể hiện sự vui sướng từ tận đáy lòng thay cho cô, trong lòng bỗng có chút cảm động: "Cảm ơn!"

Nhắc tới chuyện này, đến Minh Phương Phương vẫn còn chưa hết kinh ngạc: "Sau khi tôi phát hiện mình có thai, tôi sợ phát khiếp, còn tưởng là con của Hồ Hồng Đạt, đang định lén đi phá, nào ngờ bị anh ấy phát hiện. Lúc đó, anh ấy mới nói sự thật cho tôi biết, sau đó liền đưa tôi tới bệnh viện làm kiểm tra kĩ hơn, tính ra thời gian quả nhiên là con của anh ấy, rồi ba mẹ anh ấy cũng chịu đồng ý chuyện của bọn tôi..."

Ninh Tịch nghe vậy mà chấn động.

May mà ông trời không phụ lòng người tốt, cuối cùng Minh Phương Phương cũng đợi được đứa bé của mình.

"Còn về Phương Nhã, tôi cũng lười chẳng buồn nghe ngóng xem cô ta thế nào. Nhưng có người nói với tôi, nghe nói vì danh tiếng quá kém nên bị phong sát, giờ chạy đi đóng cái loại phim kia rồi..." Lúc nhắc tới Phương Nhã, thần sắc của Minh Phương Phương cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, như thể chỉ đang nói về một người xa lạ.

"Thật xin lỗi, khi ấy đã hiểu lầm cô, còn nói những lời như vậy với cô nữa. Giờ tôi không thể uống rượu được, nên tôi xin lấy trà thay rượu, kính cô một ly nhé!" Minh Phương Phương xin lỗi một cách chân thành.

Ngoài việc xin lỗi ra, cô còn muốn cảm ơn Ninh Tịch nhiều hơn, nếu không phải nhờ Ninh Tịch vạch trần lời nói dối của Hồ Hồng Đạt, cô sẽ không có ngày hôm nay...

Ninh Tịch vội kính lại một ly: "Khách khí quá, khi đó cô cũng không biết chuyện mà."

Minh Phương Phương tỏ ra hơi lo lắng nhìn cô, hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ nói một câu: "Cũng chúc cô và người ấy... có thể thuận lợi mọi điều."

"Cảm ơn." Ninh Tịch có chút ngạc nhiên, hơi hơi nhướng lông mày: "Tôi còn tưởng cô muốn khuyên tôi đừng như thiêu thân lao đầu vào lửa cơ."

Minh Phương Phương khẽ cười: "Người đàn ông như Lục Đình Kiêu, đổi lại là tôi, e rằng cũng không thể không nhào tới được, huống hồ là một cô gái trẻ như cô! Hơn nữa, tôi có thể nhìn ra Lục Đình Kiêu thật sự yêu cô. Từ sau khi tôi mang thai, tôi liền cảm thấy... mọi thứ trên thế gian này cái gì cũng đều có thể xảy ra hết, không phải sao?"

"Đương nhiên rồi, tôi vẫn luôn nghĩ vậy mà!"

Nghe thấy câu chuyện đầy năng lượng như vậy, tâm trạng Ninh Tịch cũng tốt đẹp hơn nhiều.

...

Sau khi chia tay với Minh Phương Phương, Ninh Tịch trở về khách sạn chuẩn bị cho buổi khai trương ngày mai.

Nào ngờ, trong buổi lễ khai trương chính thức lại gặp lại Minh Phương Phương.

"Minh... à không, cô Triệu?"

"Tới xem xem, không hoan nghênh à?" Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ninh Tịch, Minh Phương Phương cười nói.

"Tất nhiên là hoan nghênh rồi, chỉ là có chút ngạc nhiên thôi! Cô đang mang thai, không sao chứ?" Hôm qua lúc nói chuyện với Minh Phương Phương, Ninh Tịch chỉ tiện mồm nói một chút về việc sao cô lại tới thành Q và hôm nay cô sẽ khai trương, không ngờ cô ấy lại đích thân tới chúc mừng.

"Chỉ vài bước chân thôi mà, có chuyện gì được chứ? Mọi người đừng coi tôi như thủy tinh nữa được không!" Chắc Minh Phương Phương thường ngày ở nhà hay bị chồng nói vậy nên nghe thấy có hơi không vui.

Nhưng Ninh Tịch nào dám sơ suất, cô vội đỡ lấy thai phụ này như đỡ "lão phật gia".

"Cô Triệu! Sao cô lại tới đây! Không kịp đón tiếp từ xa, thật có lỗi quá!" Người phụ trách của Hối Tinh vừa thấy Minh Phương Phương liền giật mình, vội chạy tới nghênh tiếp.

"Tôi tới chúc mừng bạn!" Minh Phương Phương tùy ý nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haihuoc