Chương 1151 & 1152

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1151 : MUỐN TRỞ THÀNH NGƯỜI ĐÀN ÔNG NHƯ CHỊ

Hóa ra việc có một người bạn có thể chia sẻ vui buồn cùng nhau, cùng nằm trên một chiếc giường tán phét đủ mọi thứ trên đời là như thế này.

Cảm giác thật tuyệt...

"Tiểu Tịch, cảm ơn cậu, tớ đã hết sợ rồi! Lúc đầu quả thật là tớ sợ lắm, cũng rất tuyệt vọng nữa... nhưng mà may là cậu tới kịp! Cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra hết... Cậu không cần lo lắng cho tớ nữa đâu!" Trong lúc Ninh Tịch không ngừng trấn an Trang Khả Nhi thì chính cô cũng không ngừng an ủi Ninh Tịch.

"Không sao thì tốt rồi, đi ngủ thôi!"

"Ừm, ngủ ngon."

...

Ban đêm có hai cô gái trẻ dựa sát vào nhau rồi cùng chìm vào giấc mộng.

Dù Ninh Tịch đã nhắm mắt nhưng thực chất vẫn không hề ngủ, mãi cho đến khi bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đặn cho thấy Trang Khả Nhi ngủ rất yên ổn, không có chút sợ hãi hay gặp ác mộng gì thì nỗi lo lắng trong lòng Ninh Tịch cuối cùng cũng đặt xuống...

Thật may làm sao...

Thật may vì cô đã không nhìn thấy một "Ninh Tịch thứ hai" nữa...

Việc Ninh Tịch cố gắng ngăn cản chuyện này xảy ra, cũng như tận lực an ủi Trang Khả Nhi giống hệt hành động đang tự cứu lấy mình năm đó...

Lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cữa "cộc, cộc, cộc"

Ninh Tịch hơi chống người dậy: "Vào đi."

Cửa phòng bị đẩy ra một khe hở nhỏ, Trang Vinh Quang rón rén đứng ở cửa: "Chị Tịch, chị em đã ngủ chưa?"

Ninh Tịch: "Rồi."

"Em..." Trang Vinh Quang nhìn Ninh Tịch, muốn nói lại thôi: "Chị Tịch... em có thể nói chuyện với chị một chút không?"

Ninh Tịch nhìn cậu ta một cái, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng kéo chăn lên bước xuống giường.

...

Trang Vinh Quang tay chân quắn quéo đi theo Ninh Tịch, sau khi đến phòng khách cậu ta nhanh nhẹn kéo một cái ghế đến cạnh cô: "Chị ngồi đi."

Nói xong liền rót nước bưng đến.

Xong hết việc cậu ta lại quay về đứng cạnh Ninh Tịch, uốn éo một lúc vẫn không biết nên mở miệng thế nào.

Ninh Tịch bưng cốc lên uống một ngụm, sau đó nhìn thanh niên đang quắn quéo trước mặt mình: "Có cái gì thì nói luôn đi!"

Trang Vinh Quang cúi đầu cắn cắn môi, kỳ kèo thêm một lúc lâu mới ỉu xìu mở miệng: "Chị Tịch... em... em còn cứu được không?"

Ninh Tịch ngẩng đầu nhìn chàng trai đang lúng túng đứng, mặt như thể đang chờ tuyên án: "Trời giúp không bằng tự mình giúp mình, hôm nay cậu có thể hỏi tôi câu này chứng tỏ cậu vẫn còn cứu được."

Trang Vinh Quang nghe vậy thì sống lưng cứng còng đột nhiên thả lỏng hơn nhiều, hốc mắt hơi ửng đỏ: "Em biết giờ em có nói cũng sợ rằng chẳng ai tin... nhưng mà lần này, em sẽ dùng hành động để chứng minh..."

Trang Vinh Quang vừa nói vừa dùng đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Ninh Tịch, giọng nói có chút kích động: "Chị Tịch... Sau này em muốn làm một người đàn ông giống chị!"

Ninh Tịch giật giật khóe miệng: "Cái ước mơ này của cậu..."

Không đúng, trọng điểm là bà đây là con gái có được không hả!

"Chị Tịch, trước đây chị làm gì thế? Chị chỉ là diễn viên bình thường thật sao?" Trang Vinh Quang tò mò hỏi một câu.

Ánh mắt Ninh Tịch hơi lóe lên: "Nếu tôi nói không phải thì sao?"

Trang Vinh Quang bị sự nguy hiểm trong đôi mắt kia làm cho sợ run lên, nhưng vẫn kiên định mở miệng: "Bất kể trước đây chị làm cái gì, dù tốt hay xấu nhưng giờ chị đối xử với chị em tốt như thế, lại còn giúp đỡ em nữa! Trong lòng em chị mãi mãi là người tốt! Hơn nữa, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình! Lúc ấy chị nổ súng là quá chính xác!"

"Chị đây thật cảm ơn cậu..."

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

CHƯƠNG 1152 : HAI NGƯỜI ĐANG NGỦ

Đêm khuya, trong một căn biệt thự đắt tiền nào đó.

Ninh Tuyết Lạc đi đi lại lại trong phòng khách, trên mặt lộ rõ vẻ cáu kỉnh: "Tôi chờ điện thoại cả đêm nhưng cuối cùng anh lại nói có chuyện xảy ra ngoài ý muốn? Cứ luôn mồm nói không cần tôi dạy anh làm việc thế mà bây giờ chỉ có một con đàn bà với một thằng oắt vô dụng mà cũng không giải quyết được! Anh làm ăn thế đấy à?"

"Nhãi con! Ban đầu chính cô nói Trang Vinh Quang tuyệt đối không dám gọi cho ai ngoài chị gái nó, kết quả thì sao? Người của tôi chết sạch! Rõ ràng Trang gia đã phái người tới! Chỉ vì cái chủ ý thối nát của cô mà tôi mất ba tên đàn em đắc lực, cô còn dám om sòm với tôi?"

Đầu bên kia hiển nhiên cũng đang vô cùng giận dữ.

"Bất kể thế nào thì chuyện này cũng do bên anh làm hỏng việc! Anh lo mà giải quyết cho tôi!"

"Cô động vào cái nhà đó đã là chơi với lửa rồi, giờ thành thế này rồi mà cô còn muốn ông đây phải vì cô mà hi sinh thân mình sao? Chuyện này đến đây chấm dứt!" Đầu bên kia "ầm" một tiếng cúp điện thoại.

"Này... alo?" Ninh Tuyết Lạc ném mạnh điện thoại xuống đất, mặt mũi u ám.

...

Sáng sớm hôm sau.

Bên ngoài căn biệt thự ánh sáng đã chiếu rọi khắp nơi, từng mảnh cánh hoa đào từ rừng đào giữa sườn núi nương theo cơn gió bay đi khắp nơi, trong không khí thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt.

Trang Vinh Quang từ trước đến giờ luôn luôn ngủ nướng đến muộn học nhưng hôm nay lại dậy thật sớm, lặng lẽ lái xe tới một quán bán đồ ăn sáng nổi tiếng của Đế Đô để mua đồ dâng lên cho hai cô chị.

Trang Vinh Quang rời đi không bao lâu thì một chiếc xe Maybach chậm rãi tiến vào.

Lục Đình Kiêu bước xuống rồi vòng qua phía sau mở cửa bế con trai nhà mình ra.

Bánh bao nhỏ vừa ra khỏi xe đã giãy giụa tuột xuống đất sau đó nhanh chóng chạy đi.

Lạch bạch chạy đến cửa rồi nhóc mới phát hiện ra một chuyện rất quan trọng.

Cửa cao quá, cái thân ngắn ngủn của nhóc không với tới chỗ bấm mật mã.

Vì vậy nhóc chỉ có thể nhịn nhục mà xoay người, giơ hai cái tay ngắn ngủn lên tỏ ý muốn được ba bế.

Lục Đình Kiêu nhìn bộ dạng luống ca luống cuống giơ hai tay muốn bế của con trai, anh nhàn nhã khoanh tay trước ngực đứng đó tỏ ý: Gọi ba đi.

Tất nhiên là bánh bao nhỏ hiểu ý ông bố của mình rồi, cậu nhóc phồng má ngước đôi mắt to tròn tràn đầy giận dữ và lên án của mình lên.

Cuối cùng không biết nhóc móc từ đâu ra một cái điều khiển từ xa đen thùi lùi rồi bấm bấm một lúc. Sau đó cái cửa kêu "ken két" một tiếng và được mở ra từ bên trong.

"Chào mừng tiểu chủ nhân vừa đáng yêu lại vừa dễ thương mà mẹ thích nhất!" Người mở cửa là Bánh Bao.

Bánh bao nhỏ thưởng cho Bánh Bao một cái xoa xoa rồi quay lại nhìn ông bố đằng sau bằng một vẻ cực kỳ đắc ý.

Lục Đình Kiêu rũ mắt cười nhẹ một tiếng, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nhìn thằng con mình. Có con trai thông minh quá cũng rất nhức đầu, nhưng ai bảo nó lại di truyền từ anh chứ, trách ai bây giờ?

Cửa mở xong, bánh bao nhỏ lập tức chạy như bay vào.

Nhưng khi Lục Đình Kiêu thấy con trai mình nhón chân nhẹ nhàng mở cửa phòng của mẹ nó ra thì có chút kỳ quái, lần này không phi ngay vào mà cứ đứng tần ngần ở cửa...

Sao thế?

Lục Đình Kiêu cũng bước nhanh về phía phòng ngủ.

Vừa đến gần đã thấy... trên giường Ninh Tịch rõ ràng có hai người đang nằm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haihuoc