Chương 987 & 988

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 987 : LUẬN NGƯỢC CẨU, TÔI CHỈ PHỤC MỖI ANH KIÊU

Lần này đến còn có một đôi vợ chồng, quen nhau trong một bữa tiệc dành cho người độc thân rồi sau đó kết hôn, cô gái vừa đến dưới chân núi thì bắt đầu than thở: "Trời ơi! Cao thế! Phải bò lên thật đấy à? Em cảm giác chỉ cần leo được một nửa là em đã mệt chết rồi!"

"Không sao, không leo nổi thì chồng cõng vợ!"

"Chồng thật tốt~"

...

Nghe cuộc đối thoại của đôi vợ chồng trẻ, Lục Đình Kiêu vô thức quay sang nhìn người bên cạnh mình: "Buồn ngủ lắm à?"

Ninh Tịch bực bội bĩu môi: "Tại anh hết đấy!"

Tối hôm qua khiến bánh bao nhỏ không vui, hại cô mất cả đêm để dỗ thằng bé, hôm nay sáng sớm đã phải dậy, chỉ ngủ được có mấy tiếng đồng hồ.

Câu này của Ninh Tịch, Lục Đình Kiêu hiểu, nhưng những người khác nghe được lại không phải như thế, thoáng cái tất cả mọi người đều bắt đầu ào ào tưởng tượng ra những thứ rất "bổ não".

Quả nhiên là đầu giường đánh nhau cuối giường hòa!

Nhìn thấy cô gái nhỏ ngáp liên tục, Lục Đình Kiêu đi đến trước mặt cô, sau đó hơi khom người xuống: "Đến đây."

"Làm gì?" Ninh Tịch không hiểu.

Lục Đình Kiêu: "Lên đây, ngủ tiếp."

"Thật không?" Mắt Ninh Tịch sáng lên, bờ vai to lớn vững chãi kia quả thật khiến cô càng buồn ngủ, cho nên sợ anh hối hận mà nhảy lên ngay lập tức.

Lục Đình Kiêu chỉnh lại tư thế một chút, sau đó cõng Ninh Tịch bắt đầu leo núi.

Mọi người xung quanh cùng đôi vợ chồng mới cưới nọ: "..."

"Má ơi! Kết hôn rồi mà vẫn còn thua bọn họ! Có còn thiên lý nữa không đây!"

Anh ta chuẩn bị khi nào vợ leo núi mệt thì cõng, kết quả phía Lục Đình Kiêu chưa bắt đầu leo núi đã cõng rồi!

"Nói đến việc cho đám độc thân cẩu ăn hành, tôi chỉ phục mỗi anh Kiêu!"

"Ha ha ha ~ nếu như trước kia cậu mà nói với tôi, chắc chắn tôi không tin Lục Đình Kiêu sẽ có một mặt như thế này đâu, nhưng mà giờ thì quen lắm rồi!"

.....

Bất tri bất giác tất cả mọi người đã leo được một nửa quãng đường, Ninh Tịch thì vẫn ngủ mê mệt trên vai Lục Đình Kiêu.

Bước chân của Lục Đình Kiêu vẫn rất vững vàng cho dù anh có đang cõng một người trên lưng, leo núi lâu như vậy, trên gương mặt anh vẫn chẳng có chút gì khác thường.

Mấy người đi đằng sau thở phì phò không nhịn nổi mà cảm thán một câu, thể lực của Lục tổng tốt quá đi mất...

Mọi người vừa leo núi vừa nói chuyện, bầu không khí rất vui vẻ, chỉ là mấy đứa con gái có quan hệ tốt với Quan Tử Dao bao gồm cả Lục Hân Nghiên không khỏi ngứa mắt.

Lục Hân Nghiên thở phì phì đuổi theo sau Lục Đình Kiêu, thực sự không tài nào chịu nổi nữa liền nói: "Anh, tiếp đến còn một quãng đường rất dài nữa đấy! Rốt cuộc thì cô ta còn định ngủ đến bao giờ nữa chứ! Muốn để anh mệt chết à!"

Trên lưng anh, Ninh Tịch khẽ cau mày vì những tiếng ồn ào, Lục Đình Kiêu thấy vậy, vẻ mặt nhìn Lục Hân Nghiên liền lạnh đi mấy phần: "Im lặng."

Lục Hân Nghiên tức phát điên!

Đằng sau lưng, suốt quãng đường Quan Tử Dao hai mắt nhìn chăm chăm vào Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu vẫn ngọt ngào như cũ, không có chút khoảng cách nào, sự nghi ngờ trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ...

Chạng vạng tối, đoàn người cuối cùng cũng lục tục lên đến đỉnh núi.

Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu dựng lều, đúng vào lúc này Quan Tử Dao không nhịn nổi nữa, cô ta đi thẳng đến trước mặt Lục Đình Kiêu: "Đình Kiêu, em có thể nói chuyện với anh một lát được không?"

Lục Đình Kiêu quay sang nhìn Ninh Tịch vẫn còn đang mải loay hoay với cái lều.

Ninh Tịch còn đang chăm chú dựng lều, thế cho nên không để tâm lắm xua xua tay, ý bảo hai người cứ đi đi.

Chậc, nhịn được lâu như thế, Quan Tử Dao cũng chẳng dễ dàng gì...

Quan Tử Dao nhìn vẻ không thèm để ý của Ninh Tịch, hoàn toàn không coi cô ta là một mối nguy hiểm, tim lại đau nhói, rõ ràng chuyện cô ta bắt cá hai tay đã bị Lục Đình Kiêu biết rồi, rốt cuộc người phụ nữ này lấy đâu ra tự tin như thế?

Đợi khi hai người đi xa hơn một chút rồi, Quan Tử Dao nhìn người đàn ông trước mặt, lập tức sốt sắng thăm hỏi: "Đình Kiêu, tin nhắn và ảnh hôm qua em gửi cho anh, anh đã xem chưa?"

"Ừm." Tuy rằng Lục Đình Kiêu đang nói chuyện với Quan Ngọc Dao nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô gái nhỏ đang dựng lều cách đó không xa.

"Anh đã nhìn thấy ảnh Ninh Tịch đang thân mật với người đàn ông khác chưa?" Quan Tử Dao xác nhận với anh một lần nữa.

"Nhìn thấy rồi." Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu vẫn thản nhiên như cũ.

Nhìn thấy rồi... vậy sao lại phản ứng như thế này?

Quan Tử Dao hít một hơi thật sâu, hỏi lại một lần cuối cùng: "Anh... anh không nghĩ gì sao?"

Lục Đình Kiêu: "Chụp đẹp lắm, cảm ơn."

---------------------------------------------------------------------------------------------------------

CHƯƠNG 988 : LỤC ĐÌNH KIÊU, ANH THẬT ĐỘC ÁC

Chụp đẹp lắm...?

Cảm ơn?

Trong thoáng chốc, Quan Tử Dao dường như nghĩ rằng đầu óc mình có vấn đề!

Hoặc là thần kinh của Lục Đình Kiêu có vấn đề?

Một người đàn ông bình thường sau khi nhìn thấy ảnh chụp bạn gái mình thân mật với một người đàn ông khác sẽ có cái phản ứng kì dị này sao?

Quan Tử Dao hít một hơi thật sâu để bản thân bình tĩnh lại, quan tâm hỏi han: "Đình Kiêu, có phải anh bị cô ta nắm nhược điểm gì trong tay không?"

Bằng không ngoại trừ điều đó ra, cô ta thực sự không nghĩ ra nổi lý do gì có thể khiến Lục Đình Kiêu biết được chuyện như này rồi mà còn tiếp tục bên cạnh cô ta.

"Không phải." Lục Đình Kiêu trả lời, trên mặt vẫn chẳng có biểu cảm gì khác thường.

"Vậy rốt cuộc là vì sao?" Quan Tử Dao cảm thấy bản thân không thể hiểu người đàn ông trước mặt này.

"Người đàn ông trong bức ảnh đó, là tôi." Lục Đình Kiêu nhẹ nhàng nói.

"Anh... anh nói gì cơ?" Quan Tử Dao ngây ra sững sờ mất một lúc lâu mới tỉnh táo lại, cô ta nói rất nhanh: "Người đàn ông trong ảnh rõ ràng là một diễn viên nam đóng cùng với Ninh Tịch tên Kha Minh Vũ cơ mà! Tại sao lại có thể là anh được? Chẳng lẽ những bức ảnh mà em gửi cho anh đều bị đánh tráo rồi?"

Khi Quan Tử Dao khó khăn lắm mới tìm được lý do cho bản thân mình thì Lục Đình Kiêu đã lên tiếng dập tắt ảo tưởng của cô ta: "Kha Minh Vũ chính là tôi, chẳng qua chỉ đổi sang một khuôn mặt khác mà thôi."

Lục Đình Kiêu nói nhẹ bẫng như lông hồng nhưng Quan Tử Dao lại cảm thấy như thể sét đánh giữa trời quang, sững sờ đứng nguyên tại chỗ: "Là anh... anh nói... Kha Minh Vũ chính là anh?"

"Nghề nghiệp của cô ấy yêu cầu không thể công khai quan hệ yêu đương, chúng tôi bình thường rất ít khi có thời gian ở bên nhau, cho nên tôi dùng cách này để có thể ở bên cô ấy."

Hiếm thấy Lục Đình Kiêu nói nhiều như thế để giải thích, mỗi câu mỗi chữ đều như bom dội thẳng vào não Quan Tử Dao.

"Còn có vấn đề gì nữa không?" Lục Đình Kiêu hỏi.

Quan Tử Dao sắc mặt trắng nhợt, thê thảm lắc đầu.

Vấn đề gì à...

Cô ta còn có thể có vấn đề gì nữa đây?

Cô ta ngàn tính vạn tính nhưng tuyệt đối cũng không thể tính được rằng, gian phu mà Ninh Tịch vụng trộm đó lại chính là Lục Đình Kiêu!

Chỉ vì có thể ở bên cạnh đứa con gái ấy nhiều hơn một chút, người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo đó thế nhưng lại không tiếc tự mình cải trang, thay đổi diện mạo để cùng đóng phim với nó.

Cô ta suy xét lâu như vậy, cố gắng không làm tổn thương lòng tự trọng của anh, nghĩ hẹn anh đi leo núi để an ủi anh, nghĩ rằng lần này anh sẽ nhận ra bộ mặt thật của đứa con gái ấy...

Kết quả là... Lục Đình Kiêu chỉ nói một câu liền đẩy cô ta xuống vực sâu vạn trượng, từ đầu đến cuối, cô ta chỉ là một con hề nhảy nhót đáng cười!

"Nếu đã như thế, để tôi nói với cô mấy câu." Im lặng một lúc lâu, Lục Đình Kiêu chủ động lên tiếng.

"Anh muốn nói gì? Nói rằng em ti tiện khích bác ly gián sao? Nhưng em căn bản không biết được anh ta chính là anh! Em lo anh bị lừa thật mà!"

Lục Đình Kiêu ngắt lời cô ta, ánh mắt lạnh lẽo như thể xuyên thấu lòng người: "Tử Dao, có một số chuyện, tôi không nói, bởi vì cô là một người thông minh, tôi tin tự cô hiểu lấy được."

Quan Tử Dao cắn chặt môi, "Đừng nói nữa! Em không muốn nghe!"

Lục Đình Kiêu đã quyết định không để cô ta trốn tránh nữa, giọng anh bình thản, nhấn từng chữ một: "Tử Dao, tôi với cô là không thể, cho dù là quá khứ, hay hiện tại, giữa tôi với cô chỉ có tình bạn, không có ý gì khác. Cho dù không có Ninh Tịch, tôi cũng sẽ không chọn cô. Mong cô đừng tiếp tục lãng phí thời gian với tôi nữa."

Quan Tử Dao không ngờ được, Lục Đình Kiêu lại thẳng thừng như vậy, nói ra những câu làm tổn thương người khác đến thế, cả người cô ta đều run bần bật: "Lục Đình Kiêu... anh thật độc ác..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#haihuoc