Chương 1235 & 1236

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1235 : VỪA NGOAN VỪA DẺO MIỆNG

Lục Đình Kiêu đang lái xe, bất lực nhìn thằng cu con vừa ngoan vừa dẻo miệng của mình qua gương chiếu hậu...

Nếu không phải khi ấy anh tự mình đi giám định nhiều lần, chắc lúc này anh vẫn còn chìm đắm trong nỗi nghi ngờ rốt cuộc thằng nhóc này có phải thật sự là con đẻ của mình không nữa.

Ngược lại, lúc nhóc con ở bên cạnh Ninh Tịch, hai người nghiễm nhiên còn thân thiết hơn cả mẹ con ruột...

Lục Đình Kiêu ngẩn ngơ nhìn hai mẹ con, hai người không chỉ vô cùng hòa hợp mà... ngay đến những động tác nhỏ, thần thái cũng có chút giống nhau. Đặc biệt là lúc cả hai cùng cười lên, khóe mắt đuôi mày lại càng giống tợn...

Nếu Tiểu Bảo thật sự là do Ninh Tịch sinh ra...

Vừa nghĩ như vậy, Lục Đình Kiêu liền ho khẽ một cái rồi lắc đầu, xua đi cái ý nghĩ kì lạ này.

...

Tại Đào Hoa Ổ.

Sau khi về biệt thự, Ninh Tịch nói với Tiểu Bảo về việc cô muốn nhờ cậu bé chụp ảnh cho mình, bánh bao nhỏ đồng ý ngay tức thì, còn cảm thấy rất vui vì có thể giúp được mẹ nữa.

Ninh Tịch đang nghĩ chụp kiểu gì thì Lâm Chi Chi gọi điện tới.

"Phúc lợi lần này chắc đạo diễn Thẩm bảo em up ảnh mặc đồ nữ hả, đã chọn được quần áo chưa?" Lâm Chi Chi hỏi.

"Ôi, chưa, em đang buồn bực lắm đây... Chẳng lẽ có nhà tài trợ nào muốn tài trợ à?" Ninh Tịch hỏi.

"Có thì có, hơn nữa còn nhiều nữa là đằng khác, nhưng chị nghĩ em nên mặc đồ của thương hiệu mình thì hơn." Lâm Chi Chi đưa ra ý kiến.

"Chị Chi Chi, chị nói Tắc Linh sao? Đúng nhỉ! Sao em lại không nghĩ ra cơ chứ!" Ninh Tịch vui mừng nói.

Dạo này sống thoải mái an nhàn quá, đầu óc có chút hỗn loạn nên cô nhất thời không hề nghĩ tới việc mặc đồ của Tắc Linh.

Chuyện lập lên Tắc Linh ngay từ đầu cô đã nói với Lâm Chi Chi thế nên Lâm Chi Chi biết chuyện này và tỏ ra rất ủng hộ.

Vừa là thương hiệu của mình, lại phù hợp với khí chất của cô, đúng là thích hợp quá còn gì.

"Đối với em mà nói, hiện tại chuyện quan trọng nhất không phải là mấy cái phí tài trợ kia, việc xây dựng được Tắc Linh đối với tiền đồ của em mà nói cũng rất có lợi." Lâm Chi Chi phân tích.

"Dạ dạ, nhưng em nên chọn bộ sưu tập nào thì ổn nhỉ?"

"Đồ may sẵn đi."

"May sẵn?" Ninh Tịch còn tưởng Lâm Chi Chi sẽ bảo cô mặc loại cao cấp được thiết kế riêng cơ.

"Lần này em nổi tiếng như vậy, hoàn toàn là dựa vào quần chúng thúc đẩy nên mới có được lượng fan ổn định, vào lúc này khiêm tốn một chút sẽ tốt hơn nhiều là đột nhiên hướng tới những thứ cao cấp. Hơn nữa fan của em hầu hết đều là thanh niên trẻ bình dân, tuy may sẵn cũng không rẻ nhưng dân đi làm vẫn có thể mua được."

Nhìn nhận từ góc độ này, mức giá của may sẵn quả thật tốt hơn nhiều so với những trang phục đặt riêng cao cấp xa hoa đắt đỏ kia.

Trang phục cao cấp hơn có thể đợi tới khi thực lực của cô ổn định lúc đó lại tuyên truyền cũng được...

Nghĩ tới đây, Ninh Tịch liền nói: "Vâng, em biết rồi! Cảm ơn chị Chi Chi, đợi em chụp xong em sẽ gửi cho chị xem~"

Trong nhà của cô cũng có đồ may sẵn của Tắc Linh, thế nên Ninh Tịch chọn luôn chín bộ ra.

Ninh Tịch thay xong bộ đầu tiên, là một chiếc váy liền thân họa tiết hoa nhí: "Tiểu Bảo, có thể chụp được chưa?"

Tiểu Bảo nghiêm túc gật đầu, sau đó bàn tay nhỏ bắt đầu cầm điện thoại lên, tay còn lại thì khua khua gì đó trong không khí.

Ninh Tịch nhìn vậy bật cười, thiết nghĩ chẳng lẽ đây là cách chụp gì đặc biệt sao?

Mà thôi kệ đi, Tiểu Bảo chụp vui vẻ là được.

Chín bộ đồ nhanh chóng được chụp xong, Ninh Tịch xem từng tấm hình, càng xem càng kinh ngạc.

Với cách nhìn nhận từ một người không chuyên nghiệp như cô mà nói, bộ ảnh Lục Đình Kiêu chụp cho cô trông có vẻ lười biếng phóng túng. Còn từng tấm ảnh Tiểu Bảo chụp cho cô lại rất sắc nét, chuẩn đến từng milimet, tấm nào trông cũng như một bức tranh sơn dầu hay một thước phim vậy.

Xem ra, nhóc con đã dùng kĩ thuật phác họa lúc vẽ để vận dụng vào chụp ảnh rồi.


CHƯƠNG 1236 : LÀ VÌ MẸ ĐẸP

Ninh Tịch càng nhìn càng thích, cô kích động nói: "Bảo bối, sao con lại có tài vậy chứ! Chụp mẹ trông đẹp quá thể luôn!"

Bánh bao nhỏ ngẩng đầu lên nhìn Ninh Tịch, tỏ ra vô cùng nghiêm túc nói: "Là vì mẹ đẹp đấy ạ!"

Ninh Tịch ôm ngực, giống kiểu bị trúng một tên.

Aiya, Tiểu Bảo lúc không biết nói chuyện đã khiến cô cảm thấy đáng yêu phát điên lên được rồi, giờ thằng bé nói chuyện được rồi thì càng dẻo miệng không chịu nổi, khiến cô chẳng còn chút đề kháng nào nữa cả. Giờ mà thằng bé có muốn sao trên trời, có khi cô cũng trèo lên hái xuống cho nó mất...

Trước khi up Weibo, Ninh Tịch gửi cho Lâm Chi Chi với Thẩm Miên xem trước những tấm mà cô đã chọn.

Lúc đợi hai người trả lời, Ninh Tịch liếc qua thấy Lục Đình Kiêu đang nhìn điện thoại, ngó đầu qua mới biết hóa ra đang xem ảnh của cô... Hơn nữa, còn là những tấm vừa mới chụp.

Ninh Tịch như cô hồn từ phía sau thò đầu tới, hừ hừ nói: "Lục Đình Kiêu, bị em phát hiện rồi nhé! Không ngờ anh dám chụp trộm em! Chẳng phải anh nói không muốn chụp à? Sao lại chụp trộm thế này! Mau đưa đây cho em xem!"

Chụp trộm chắc chắn không đẹp, cô không cho phép trong điện thoại của Lục Đình Kiêu lại có ảnh xấu của mình!

Lục Đình Kiêu cũng không tránh, mặc cô cướp điện thoại của mình.

Ninh Tịch lập tức mở điện thoại ra xem, kết quả... càng xem mặt càng đỏ.

Cuối cùng, cô trừng mắt nhìn người đàn ông đang điềm nhiên ngồi trên sofa: "Lưu manh!!!"

Lục Đình Kiêu nhướng mày, bị mắng mà tâm trạng vẫn rất tốt, trong mắt anh ngập ý cười: "Hửm?"

Thấy đối phương trưng ra vẻ mặt vô tội, Ninh Tịch càng tức, hửm cái mông!

Rõ ràng là cùng một kiểu tạo hình, nhưng hai người chụp lại mang tới hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Tiểu Bảo chụp cô trông rất trưởng thành thân thiết, nhưng trong những tấm hình của Lục Đình Kiêu, cả người cô lại toát ra vẻ mê người, ánh mắt tùy ý như thể đang quyến rũ người nhìn, nhìn đến nỗi mặt cô cũng đỏ cả lên...

Đây đúng là nghiệm chứng cho việc, trong lòng nghĩ gì nhìn sẽ thành thứ đó!

Có điều, công bằng mà nói thì bộ ảnh của Lục Đình Kiêu quả thật có sức thu hút fan hơn...

Lúc Ninh Tịch đang tính toán cò con, ngón tay thon dài của Lục Đình Kiêu đã khéo léo chiếm lại được điện thoại, rõ ràng là anh đã nhìn thấu được tâm tư cô.

Ninh Tịch bạnh hàm: "Hẹp hòi!"

Tóm lại thì cô cũng biết tại sao Lục Đình Kiêu không muốn chụp ảnh cho cô rồi, anh chụp ảnh đồ nữ cho cô trông còn mê hoặc hơn đồ nam tới cả trăm lần...

"Hừ, không cho thì thôi, con trai em chụp còn đẹp hơn!"

Bánh bao nhỏ ở bên cạnh gật đầu lia lịa, tỏ ý tán thành.

Lúc này, Lâm Chi Chi và Thẩm Miên cùng gửi tin nhắn tới, cả hai đều khen bộ ảnh không dứt lời.

"Tiểu Tịch à, bộ ảnh này cũng đẹp thật đấy, tuy là phong cách không giống bộ ảnh trước! Phong cách của bạn em đúng là đa dạng thật!" Thẩm Miên đầu bên kia nói.

"Khụ, phải ạ..." Một người là bố, một người là con, phong cách khác nhau còn không nhiều sao...

Sau khi hai người kiểm tra lại không còn vấn đề gì nữa, Ninh Tịch liền up bộ ảnh lên Weibo.

Vừa up xong, Ninh Tịch nhớ ra còn có chuyện phải dặn lại bên Tắc Linh vì vậy cô liền gọi điện cho Hàn Mạt Mạt: "Mạt Mạt à..."

"Anh Tịch! AAAAAAAAAAAA! Không ngờ anh Tịch lại gọi điện cho em!"

Ninh Tịch còn chưa nói hết, đầu bên kia đã truyền tới tiếng hét kích động đến mức cô có cảm giác màng nhĩ của mình đang rách ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro