Chương 1247 & 1248

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1247 : CẢM GIÁC ĂN BÁM THẾ NÀO

Sau khi chương trình kết thúc, Ninh Tịch còn cố ý làm vài món ăn cho fan và khán giả ở trường quay. Việc này khiến các cô gái đều gào rú muốn lấy thân báo đáp, thậm chí còn có mấy cậu trai thẹn thùng chạy tới bày tỏ.

Phòng nghỉ không người ở hậu trường.

Vừa mới đóng cửa lại, Ninh Tịch đã bị một nụ hôn vây lấy.

Từ lúc thấy chữ "I S2 U" trên miếng trứng kia anh đã muốn làm như vậy...

"Í, giận rồi à?" Ninh Tịch cho rằng Lục Đình Kiêu đang lên cơn ghen vì mấy fan hâm mộ kia.

Lục Đình Kiêu: "Không giận."

Ninh Tịch nhướng mày: "Anh chắc chứ?"

Sau tiếng thở dài là một nụ hôn nóng bỏng lại rơi xuống: "Có thể làm như thế này với em, chỉ có mình anh."

"..." Được rồi, không có cách nào phản bác lại.

...

Trước tòa nhà của đài truyền hình.

Ninh Tịch không tiện đi cùng với Kha Minh Vũ nên hai người chỉ có thể tách ra tự đi về nhà.

"Kha Kha, tôi đi trước đây!"

"Vâng, tiền bối đi cẩn thận." Kha Minh Vũ nhìn theo bóng dáng Ninh Tịch lên xe rời đi.

Sau khi Ninh Tịch vừa rời khỏi, thì có một người đột nhiên tới gần cậu ta.

Thẩm Hãn Thần bước đến gần thì dừng lại châm một điếu thuốc lên. Cậu ta như cười như không nhìn Kha Minh Vũ, giọng điệu đầy cợt nhả: "Kha Minh Vũ, cảm giác ăn bám thế nào?"

Kha Minh Vũ nhìn Thẩm Hãn Thần một cái, cũng chẳng hề giận dữ hay xấu hổ như dự đoán mà không hề biến sắc nói: "Không tệ."

Ném lại hai chữ này rồi Kha Minh Vũ trực tiếp lên xe rời đi.

Thẩm Hãn Thần đứng yên tại chỗ, mãi mới hoàn hồn lại được. Cậu ta ném điếu thuốc trong tay xuống đất, tức đến nỗi khuôn mặt đẹp trai trở nên vặn vẹo.

Đối với một người đàn ông mà nói thì khi bị nói ăn bám chả khác nào bị làm nhục, cậu ra cố ý dùng lời này để nhục mạ Kha Minh Vũ, ai ngờ tên đó lại phản ứng cứng như vậy.

Sau khi lên xe, Thẩm Hãn Thần vẫn không hết tức.

Trình Á Nam vội vàng đi an ủi: "Hãn Thần à, cậu làm gì phải so đo với cậu ta chứ, đã nguyện ăn bám rồi thì còn biết xấu hổ sao?"

Thẩm Hãn Thần dù sao cũng còn trẻ tuổi nên bồng bột, cậu ta cả giận nói: "Tôi kém tên Kha Minh Vũ kia chỗ nào chứ? Tại sao cô ấy tình nguyện tốn công sức giúp cái tên nhạt thếch đó mà lại không nguyện nhìn tôi một cái?"

Trình Á Nam ho nhẹ một tiếng nghĩ thầm trong đầu, cái loại chuyện yêu đương này làm sao có thể nói rõ trong một hai câu cơ chứ, chưa kể ai bảo lúc đầu cậu cứ tỏ ra chán ghét người ta cơ, bảo sao lại bị người khác chiếm mất tiên cơ.

Tất nhiên là cô chẳng dám nói như vậy để chọc giận vị tổ tông này, chỉ mềm giọng an ủi: "Hãn Thần, tôi cảm thấy cậu không cần nghĩ nhiều đến thế đâu. Hiện giờ, Kha Minh Vũ đã kí hợp đồng với Thịnh Thế nên Ninh Tịch chỉ đang hỗ trợ cậu ta thôi mà! Đúng rồi, lần trước có nói với cậu đào Ninh Tịch tới Phong Hành, việc này cũng không phải là không được..."

"Có ý gì?" Thẩm Hãn Thần lập tức hỏi.

Trình Á Nam nói: "Thật ra tôi có nghe được lời đồn là... sắp tới Tô Dĩ Mạt chắc chắn sẽ ra tay với Ninh Tịch... vậy nên cô ấy cũng không ở Thịnh Thế được bao lâu nữa đâu!"

"Hiện giờ Ninh Tịch đang nổi như thế chả lẽ Thịnh Thế chịu buông tay? Tô Dĩ Mạt kia thật sự có bản lĩnh lớn đến nỗi khiến Thịnh Thế phải bỏ một ngôi sao đang ăn khách sao?" Thẩm Hãn Thần có chút không chắc chắn.

Trình Á Nam lắc đầu nói: "Cậu chưa biết đấy thôi... đừng nói là ngôi sao đang ăn khách, kể cả có nổi hơn Tô Dĩ Mạt đi nữa thì cô ta muốn ai đi thì người đó phải đi..."

"Nói thế là sao?"

"Cậu có biết Tô Dĩ Mạt là người của ai không?" Trình Á Nam tỏ vẻ thần bí.

"Ai?"

Trình Á Nam giơ một ngón tay chỉ chỉ lên trên: "Tập đoàn Lục thị..."

Thẩm Hãn Thần cau mày: "Lục Cảnh Lễ?"

Trình Á Nam lắc đầu một cái, sau đó dùng giọng điệu vô cùng kiêng kị khi nhắc tới cái tên sắp được nói ra: "Không phải là Lục Cảnh Lễ, mà là... Lục Đình Kiêu!"

"Cái gì!!!" Lúc này ngay cả Thẩm Hãn Thần cũng biến sắc...



CHƯƠNG 1248 : KHÔNG XUỐNG TAY ĐƯỢC

Ninh Tịch với Lục Đình Kiêu người trước kẻ sau về đến Bạch Kim Đế Cung.

Bởi vì ngày mai Lục Đình Kiêu phải đi nước ngoài công tác, hơn nữa còn phải rất lâu không được gặp mặt cho nên tối nay Ninh Tịch ở luôn bên này.

Cô dỗ bánh bao ngủ xong thì nhẹ chân nhẹ tay khép cửa phòng lại rồi mới đi tới phòng ngủ của Lục Đình Kiêu nhìn nhìn, không có ai. Sau đó cô chạy đến thư phòng thì tìm được Lục Đình Kiêu, anh đang chăm chú làm việc.

"Đã muộn rồi sao anh còn chưa ngủ? Mau nghỉ sớm đi! Ngày mai anh còn phải lên máy bay đấy!" Thấy Lục Đình Kiêu vẫn còn bận rộn thì Ninh Tịch không khỏi bất mãn.

"Ừ, còn chút việc." Lục Đình Kiêu nghe cô nói vậy thì đáp lại một tiếng những cũng không rời mắt khỏi hợp đồng và sửa chữa chúng. Anh vô cùng tự nhiên đưa tay ra kéo cô ngồi trên đùi mình.

Ninh Tịch đau lòng sờ sờ vành mắt đen thui của Lục Đình Kiêu: "Haizz, nếu biết trước thế này thì em đã không để anh cùng tham gia chương trình với em rồi, anh bận như vậy..."

Lục Đình Kiêu nghe thế thì cầm lấy tay cô hôn hôn một cái, như cười như không nhìn cô rồi sâu xa nói: "Giang sơn vạn dặm cũng chẳng bằng em. Chẳng lẽ em muốn cướp đi thú vui duy nhất trong cuộc đời của anh sao?"

Giọng nam trầm khàn vang lên sát bên tai khiến Ninh Tịch nhất thời không nhịn được mà cái mặt già đỏ bừng lên.

Trời ạ, cái câu này là do chính miệng cô nói ra, bây giờ Đại ma vương lại mượn lại! Level sát gái tăng ầm ầm đến mức đột phá đến thiên giới luôn rồi...

Đại Ma Vương thật biết cách vận dụng kiến thức vào thực tế mà!

"Khụ, lần này anh đi công tác ở đâu thế?" Ninh Tịch hỏi.

"Moscow, Nga."

"Vậy bao giờ anh về?"

"Trước mắt chưa biết được, xong việc thì về." Lục Đình Kiêu trả lời.

Ninh Tịch nghe thế hơi nhíu mày, gần đây trên mấy tạp chí kinh doanh có đăng tin rằng, gần đây thị trường nước ngoài của Lục thị liên tục gặp rắc rối. Trong nước cũng đột nhiên xuất hiện một công ty có nguồn vốn hùng hậu cố gắng chiếm đoạt thị trường trong nước của Lục thị.

Những chuyện này trên thương trường cũng chả phải chuyện lạ, nhưng sự việc quá mức trùng hợp thế này khiến Ninh Tịch mơ hồ cảm thấy bất an.

Nhìn bộ dạng rầu rĩ không vui của cô, ánh mắt Lục Đình Kiêu lóe lóe, anh cố ý kề sát vào tai cô nói: "Còn chưa đi mà đã nhớ anh sao?"

Ninh Tịch bị anh chọc cho bật cười, trừng anh một cái: "Ừ đấy... ở nước Nga có biết bao em xinh đẹp da trắng tóc vàng mắt xanh, nhỡ đâu anh bị họ bắt mất thì làm thế nào?"

"Những người phụ nữ khác trong mắt anh chẳng khác gì hạt bụi." Mặc dù là lời tán tỉnh nhưng sắc mặt của Lục Đình Kiêu lại vô cùng nghiêm túc, như thể anh thật sự nghĩ như vậy.

Ninh Tịch hôn lên môi Lục Đình Kiêu: "Em cũng thế!"

...

Buổi sáng hôm sau, Ninh Tịch tiễn Lục Đình Kiêu đến sân bay.

Mặc dù Ninh Tịch hiện giờ cũng được tính là có chút danh tiếng, nhưng cũng may là "thuật cải trang" của cô đạt đến mức xuất thần nhập hóa cho nên lúc có việc cần ra khỏi nhà thì chỉ cần tốn công trang điểm một chút là được.

Nói cách khác chính là, hôm nay Ninh Tịch vô cùng trâu bò mà đi hóa trang mình thành một cô học sinh trung học. Trên người còn mặc nguyên bộ đồng phục học sinh nữa. Dẫu cho ánh mắt của fan có làm từ hợp kim cũng khó có thể nhận ra nữ sinh tinh nghịch đáng yêu, tươi ngon mọng nước này lại là nam thần đại nhân của bọn họ ~!

Lục Cảnh Lễ đứng một bên giật giật khóe miệng, nhìn đủ bộ dạng trẻ vị thành niên của chị dâu nhà mình: "Chị dâu, em phục sự trâu bò của chị rồi..."

Vốn còn định nói lần này Tiểu Tịch Tịch chắc chắn không đi tiễn anh mình được, vừa ra cửa đã bị fan hâm mộ vây quanh như thế thì sao mà đi. Cơ mà, sự thực chứng minh, tiểu gia đã quá ngây thơ rồi.

"Anh đi đây." Lục Đình Kiêu lưu luyến xoa xoa đầu Ninh Tịch, sau đó nghiêng người định hôn cô một cái, nhưng mà nhìn bộ dạng của cô hôm hay lại có chút cảm giác không xuống tay được...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro