Chương 1253 & 1254

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1253 : ÔNG CHỦ LỚN SẼ THAM GIA

Vừa khéo đúng lúc này di động của Ninh Tịch reo vang.

Người gọi tới là Quách Khải Thắng.

Ninh Tịch vội vàng nhận điện thoại: "Alo, đạo diễn Quách đấy à~ tôi vừa mới thảo luận với chị Chi Chi về kịch bản mà ông gửi tới, không ngờ ông lại gọi cho tôi!"

"Ninh Tịch à, tôi cũng đang muốn nói với cô chuyện này đây, này... gần đây cô..." Giọng của Quách Khải Thắng có chút do dự, chần chừ một lát mới nói: "Ninh Tịch, gần đây cô có đắc tội ai không?"

Nghe vậy Ninh Tịch hơi sững sờ: "Không có, tại sao đạo diễn Quách lại hỏi như vậy?"

Quách Khải Thắng thở dài nói: "Tôi vừa mới gặp mấy nhà đầu tư, kết quả bọn họ dường như khá kiêng kị với chuyện tôi dùng cô, bọn họ nói dường như phía tập đoàn Lục thị hạ lệnh phong sát cô... nên sợ dùng cô sẽ có phiền toái."

"Khụ khụ..." Ninh Tịch nghe mà suýt nữa bị chính nước miếng của mình làm sặc: "Đạo diễn Quách, ông nói cái gì? Ai hạ lệnh phong sát tôi cơ? Tập đoàn Lục thị?"

Nghe Ninh Tịch nói vậy, Lâm Chi Chi cũng đổi sắc mặt.

Đầu bên kia Quách Khải Thắng nói: "Tôi cũng không biết tin tức này là sao, tóm lại là lời đồn này sẽ rất bất lợi với cô, sợ rằng sẽ tạo ảnh hưởng không nhỏ... dù có là tin vịt cũng đủ khiến cô ít đi vài nguồn tài nguyên."

"Cảm ơn đạo diễn Quách đã nhắc nhở, chuyện này tôi sẽ tra rõ."

"Nhưng mà bên tôi thì cô cứ yên tâm đi, nhân vật này được tạo ra là vì cô đó, chỉ dành cho cô thôi." Quách Khải Thắng nói vô cùng chắc chắn.

Ninh Tịch lại nói tiếng cảm ơn sau đó nói lại tình hình cho Lâm Chi Chi rõ.

Giữa hai lông mày của Lâm Chi Chi lộ rõ vẻ ưu sầu: "Sợ rằng không có lửa làm sao có khói, hẳn là Tô Dĩ Mạt ra tay rồi."

Một người luôn trầm ổn như Lâm Chi Chi thế mà hiện giờ lại trở nên vô cùng lo lắng: "Ninh Tịch, ban đầu chị đã nói rõ ràng với em là chúng ta không đắc tội nổi với người chống lưng cho Tô Dĩ Mạt đâu! Nếu quả thật là tập đoàn Lục thị... nếu thế... chị bên này hoàn toàn không thể tìm được bất cứ đường sống nào... Em phải biết, trước sức mạnh tuyệt đối thì mọi mưu kế đều trở thành vô dụng."

Ninh Tịch cũng không biết phải an ủi Lâm Chi Chi như thế nào, chẳng lẽ nói anh yêu của cô tuyệt đối không thể phong sát cô đâu à!

Vì thế, cô chỉ có thể nói: "Chị Chi Chi, chị đừng lo lắng, có lẽ chuyện này không tệ như chúng ta nghĩ đâu!"

"Chị Chi Chi, anh Tịch, đến thời gian họp rồi!" Lúc này Tiểu Đào gõ cửa nhắc nhở.

Bởi vì sắp đến lễ kỷ niệm thành lập của Thịnh Thế cho nên có một ít sự kiện hướng về lễ kỷ niệm. Công ty cố ý triệu tập một ít cao tầng cùng những nghệ sĩ có lực ảnh hưởng trong công ty để triển khai một lần đại hội.

Mọi người đợi một lúc lâu sau, Tô Dĩ Mạt, Lương Bích Cầm với Triệu An Hinh mới lững thững mò tới.

Cơ mà, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, rõ ràng ai cũng đã quen việc cô ta đến muộn thế này.

"Dĩ Mạt, sao lại đến trễ thế, phải chú ý sức khỏe đó!" Phó tổng giám đốc Dịch Húc Đông chẳng những không trách cứ cô ta tới muộn mà còn ân cần hỏi thăm mấy câu.

"Được rồi, nếu mọi người đã tới đủ thì cuộc họp bắt đầu thôi! Vì gần đây Tổng giám độc bận rộn bên phía tập đoàn cho nên cuộc họp lần này do tôi chủ trì..."

Trong cuộc họp, Dịch Húc Đông khen ngợi không ít những nghệ sĩ đã có đóng góp vượt trội, trong đó những lời khen Tô Dĩ Mạt thì khỏi cần nói đến.

Mà đối với người chói mắt nhất trong thời gian này - Ninh Tịch thì lại chẳng nhắc đến nửa chữ, phải nói là hoàn toàn ngó lơ.

Nói một đống lời xã giao xong, Dịch Húc Đông mới kích động mở miệng: "Hôm nay gọi mọi người tới vì một chuyện vô cùng quan trọng muốn thông báo cho mọi người! Đó chính là, lễ kỷ niệm của công ty thì Tổng giám đốc của Lục thị - ngài Lục Đình Kiêu cũng sẽ tới tham dự! Cho nên mọi người nhất định phải biểu hiện cho tốt một chút!"



CHƯƠNG 1254 : CƠ HỘI ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN

Tập đoàn Lục thị.

Lục Cảnh Lễ đang đau khổ ngồi trong công ty tăng ca thì tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi."

"Nhị thiếu..." Người đến là trưởng phòng truyền thông Diệp Dĩnh.

Lục Cảnh Lễ duỗi người nhìn về phía cô ta: "Ôi, Tiểu Diệp Tử đó à, sao thế, có chuyện gì?"

Nhìn đôi mắt hoa đào biết cười của Lục Cảnh Lễ cùng biệt danh thân mật kia, Diệp Dĩnh có là người trải đời tới mức nào cũng không nhịn được mà đỏ bừng hai má, cô nhẹ giọng nói: "Nhị thiếu, có chuyện muốn xin phép anh đây! Hợp đồng đại diện của Tô Dĩ Mạt với tập đoàn Lục thị đã hết hạn, trước mắt đang đàm phán hợp đồng mới. Nhưng mà Triệu An Hinh lại muốn số tiền thù lao tăng lên gấp đôi..."

Lục Cảnh Lễ thờ ơ nói: "Chỉ chuyện này?"

Diệp Dĩnh vội nói: "Nhị thiếu yên tâm, tôi đã đồng ý rồi, vốn cũng chẳng muốn vì chuyện nhỏ này mà quấy rầy anh! Nhưng mà còn có một chuyện... năm nay công ty chúng ta có một quảng cáo vô cùng quan trọng, muốn mời bảy vị nam thần đang hot cùng đóng chung! Người thứ bảy tôi định mời nữ nghệ sĩ đang hot gần đây - Ninh Tịch, để cô ấy giả trai cùng sáu nam thần khác đóng quảng cáo, như thế thì kể cả về mặt sáng tạo lẫn đặc sắc đều không hề thấp."

Lục Cảnh Lễ nghe vậy thì hai mắt lóe sáng, bưng ly cafe trong tay lên nhấp một ngụm: "Đúng là chủ ý hay."

Nghe được lời khen ngợi của Lục Cảnh Lễ, Diệp Dĩnh vừa vui mừng lại vừa mất mát: "Nhưng mà, Tô Dĩ Mạt cũng xem trọng cái quảng cáo này, bên họ đề cử Lương Bích Cầm thay thế Ninh Tịch! Nếu chỉ là quảng cáo đơn giản thì Lương Bích Cầm cũng ổn, nhưng nếu bàn về giả trai thì tôi sợ hình tượng của Lương Bích Cầm sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu quả của quảng cáo, thậm chí ảnh hưởng đến hình tượng công ty chúng ta..."

Diệp Dĩnh nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nỡ để cho quảng cáo này bị hủy, cho dù biết tám phần là Lục Cảnh Lễ sẽ đồng ý với Tô Dĩ Mạt nhưng vẫn không cam tâm tới xin một chỉ thị.

"Cô Tô hình như không thích Ninh Tịch, cho nên để tránh cô Tô không vui tôi đã đáp ứng với cô ấy sau này tất cả những quảng cáo hay sự kiện của tập đoàn Lục thị đều không dùng Ninh Tịch..."

"Phụtttttt!" Nghe đến đây Lục Cảnh Lễ phun thẳng ngụm cafe ra ngoài.

Diệp Dĩnh lấy làm kinh hãi: "Nhị thiếu có chuyện gì vậy?"

Lục Cảnh Lễ mất rất lâu mới hoàn hồn lại, đang định lên tiếng thì không biết nghĩ tới cái gì liền không nói nữa.

Lục Cảnh Lễ sờ cằm một cái, ồ, tất nhiên là hiện giờ tiểu gia có thể thay Tiểu Tịch Tịch giải quyết chuyện này... cơ mà, một cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân tốt như thế kiểu gì cũng phải để anh trai tới làm mới đúng nha!

Huống chi muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, chuyện này nhất định phải do anh Hai làm.

Trước đây không biết thần xui quỷ khiến thế nào lại khiến Tô Dĩ Mạt cứu Tiểu Bảo một mạng, cơ mà sự đền ơn của họ cũng chỉ là nâng cô ta nổi thôi. Chuyện nhỏ này cũng chẳng đáng gì, dù sao thì nâng ai cũng là nâng, chỉ cần cô ta không tự mình tìm chết thì chỉ bằng chuyện cô ta vô tình cứu Tiểu Bảo một mạng cũng đủ cho cô ta cả đời này ăn ngon mặc đẹp.

Lúc trước anh Hai chỉ nói một câu xong mặc kệ luôn, xem chừng chính anh Hai cũng sớm đem cô ta quăng ra khỏi trí nhớ luôn rồi ấy, chứ đừng nói là đi chú ý một con tôm tép ăn bám chút danh tiếng của mình.

Cơ mà lần này cô ta lại thành công để anh Hai chú ý rồi.

"Tiểu Diệp Tử này, cô có biết là mình vừa nhặt về một cái mạng không?" Lục Cảnh Lễ nhìn Diệp Dĩnh rồi sâu xa nói.

"Dạ? Ý của Nhị thiếu là gì?" Diệp Dĩnh khó hiểu.

Lục Cảnh Lễ thở dài, sau đó tốt bụng nói: "Trưởng phòng Diệp, hợp đồng đại diện với Tô Dĩ Mạt và hợp đồng quảng cáo kia đừng kí vội."

"Này... tại sao vậy?" Diệp Dĩnh càng thấy khó hiểu.

Lục Cảnh Lễ nâng khóe môi: "Đến lúc đó cô sẽ biết thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro