Chương 1283 & 1284

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1283 : NAM THẦN MÀ CÁC CÔ GÁI MUỐN NGỦ NHẤT

Nhìn thấy sự nhiệt tình đến mức đáng sợ của đám con gái dành cho Ninh Tịch, nội tâm Giang Mục Dã gần như sụp đổ!

Không lâu trước đó anh ta còn đắc ý nói với Ninh Tịch cô vẫn còn kém anh ta nhiều lắm, thế mà ngoắt một phát đã biến thành "Trường Giang sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát..."

Còn một chuyện khiến anh ta dị ứng hơn nữa là, khoảng thời gian trước anh ta và Ninh Tịch đều có mặt trong bảng: Bảng xếp hạng các nam thần mà con gái muốn ngủ nhất!

Giang Mục Dã liên tục vô địch bao nhiêu năm thế mà không thể ngờ được, năm nay thế nhưng lại bị Ninh Tịch soán ngôi, đá xuống dưới.

Tối hôm qua lúc Lôi Minh share lại cái ảnh đó cho anh ta xem, Giang Mục Dã tý nữa thì ói một búng máu lên cái máy chơi game.

Cái tên đứng đầu đỏ rực in đậm kia rõ ràng chính là Ninh Tịch!

Đù mé nhà nó, anh ta bị đá xuống!

Hơn nữa, người đá anh ta xuống còn là bạn gái cũ nữa chứ...

Vui quá ta, anh ta quả thực sắp khóc ra máu rồi đây này.

Nói chứ, đây là bảng xếp hạng của ngôi sao nam cơ mà? Tại sao một đứa con gái như cô ta có thể nhảy vào được chứ! Cái bảng xếp hạng này có còn tí uy tín nào không đấy! Anh ta quả thật muốn gọi điện chửi cho một trận.

Tối hôm qua đã chịu đủ kích thích rồi, giờ phút này còn tận mắt nhìn thấy cảnh này nữa, Giang Mục Dã cảm thấy trái tim thật mệt mỏi quá đi mất, thật muốn rút khỏi giới giải trí quá!

"Này... Mọi người..." Có ai để ý đến tôi một chút không?

Nhưng mà các cô gái đã bị Ninh Tịch làm cho mê muội đầu óc rồi, ai nấy đều là nhân tài tinh anh cổ cồn trắng* cao cấp đấy nhé. Thế mà giờ này, đứng trước mặt Ninh Tịch đều bóp giọng thỏ thẻ như cô bé con mới biết yêu, làm anh ta đau mắt quá đi mất thôi!

* Cổ cồn trắng: là những chuyên gia được trả lương hoặc những công nhân có học vấn cao công tác ở các lĩnh vực văn phòng bán chuyên nghiệp, hành chính, sales. Lực lượng này có nghề nghiệp và năng lực trái ngược với các công nhân cổ xanh vốn công tác trong các lĩnh vực cần đến lao động tay chân. Đây là khái niệm dùng ở Việt Nam từ thời Pháp thuộc. Ở Pháp người ta gọi công nhân là những người col-bleu (cổ áo màu xanh - tức mặc áo xanh), còn những viên chức văn phòng thì gọi là col-blanc (tương tự: mặc áo trắng).

Tình hình dần dần có chút mất kiểm soát, ngay đến tổng thư ký của Lục Đình Kiêu kiêm ủy viên ban kỷ luật và tác phong - Liễu Nhược Hoa cũng đang trong cơn mê trai thì những cô gái khác đương nhiên chẳng còn kiêng kị cái gì nữa rồi.

Đúng vào lúc này, cửa thang máy "ting" một tiếng, tiếng bước chân mạnh mẽ trầm ổn nhưng khiến cho đám nhân viên sợ mất mật vang lên.

Người đàn ông sải bước đến gần, ánh mắt lạnh lùng sắc bén liếc qua đám người một cái.

Cả đám nhân viên im thin thít, không dám phát ra tiếng nào.

Liễu Nhược Hoa đẩy gọng kính trên mặt lên, lập tức nghiêm mặt, lạnh giọng quát: "Đang làm cái gì thế hả? Còn ra thể thống gì nữa không! Mau quay lại làm việc đi."

Tất cả các nữ nhân viên lập tức ào ào tản đi, trong bụng đang bĩu môi lè lưỡi nói thầm, chị Liễu, hình như vừa nãy chị là người điên cuồng nhất còn gì, thiếu tý nữa là cởi luôn áo ra cho người ta ký cơ mà.

Đám nhân viên lại tiếp tục trạng thái vùi đầu vào công việc, ánh mắt Lục Đình Kiêu im lặng không một tiếng động quay sang nhìn Ninh Tịch.

Ninh Tịch cung kính đi đến trước mặt anh chào hỏi đàng hoàng: "Chào Lục tổng!"

"Ừm." Lục Đình Kiêu khẽ gật đầu một cái sau đó đi về phía văn phòng của mình.

Có trời mới biết... anh muốn kéo vợ mình vào phòng làm việc đến như thế nào!

Sau khi Lục Đình Kiêu vào phòng làm việc rồi, bên ngoài mới khôi phục lại những tiếng thầm thì.

"Tiếc thế, sao Boss lại về sớm thế nhỉ? Chẳng phải bảo là chiều mới về à?"

"Đau lòng quá đi mất, cơ hội tốt như thế này mà lại... tuy rằng anh Tịch là "tân sủng" của tôi, nhưng tôi cũng rất muốn được các nam thần khác ký tên mà!"

"Người vui nhất chắc chính là trưởng phòng Diệp rồi, tôi thật sự nghi ngờ cô ấy làm ra cái quảng cáo này là đang lợi dụng việc công làm việc tư!"

Nói đến đây, thư ký Tiểu Triệu đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền nói: "Người vui nhất chẳng phải là nữ chính đóng quảng cáo này hay sao? Đóng cặp với bảy vị nam thần cùng một lúc còn gì!"

"Đúng đó! Nữ chính là ai thế?"

Tiểu Triệu lắc đầu: "Cái này tôi cũng không rõ, hỏi thăm trưởng phòng Diệp mấy lần mà cô ấy đều không nói, kín miệng lắm ý!"


CHƯƠNG 1284 : ĐAU LÒNG ĐỔI LẠI ĐƯỢC BẢO BỐI NHÀ TÔI

Giang Mục Dã nhìn theo bóng Lục Đình Kiêu bước vào phòng làm việc mà khóe miệng cứng đờ, sao về đúng lúc thế?

Có cần căn chuẩn thế không, ngay cả con gái cũng đề phòng cơ à.

Không có các cô nhân viên chắn đường, Ninh Tịch và Giang Mục Dã cùng nhau đi về phía bộ phận truyền thông ở cuối hành lang.

Giang Mục Dã vừa đi vừa liếc liếc nhìn Ninh Tịch hầm hầm hừ hừ nói: "Ninh Tiểu Tịch, bây giờ bà biến thành kẻ sợ vợ rồi đấy à?"

Ninh Tịch nhướng mày liếc xéo anh ta một cái: "Tôi thích thế đấy!"

Giang Mục Dã ê hết cả răng: "Hồi đó đứa nào luôn mồm bảo yêu tự do, không thích bị trói buộc hả, bây giờ bị người ta trói rõ chặt, lòng yêu tự do của bà chẳng lẽ không đau à?"

Ninh Tịch: "Đau mà đổi lại được bảo bối nhà tôi, có đau một trăm lần tôi cũng chịu!"

Giang Mục Dã: "..."

Cho mày hỏi ngu này, cho mày hỏi ngu này!

Chịu thiệt bao nhiêu lần rồi mà tại sao vẫn còn muốn đấu võ mồm với cái đứa con gái này làm gì thế không biết!

Lúc này, Giang Mục Dã và Ninh Tịch vừa hay đi ngang qua văn phòng của Lục Đình Kiêu, cả hai vừa mới đi xa mấy bước, Lục Đình Kiêu hình như có việc đẩy cửa đi ra đúng lúc nghe được đoạn đối thoại đó, trong đôi mắt lành lạnh thoắt cái liền sáng lạn rực rỡ như mặt trời.

Giang Mục Dã và Ninh Tịch vừa bước vào bộ phận truyền thông liền nhìn thấy trong phòng đã có mấy người ngồi đó rồi.

Trên sofa da đối diện cửa, có hai người đàn ông mỗi người ngồi một đầu.

Người mặc bộ quần áo thể thao thoải mái là Tần Nhiên, người đeo tai nghe nghe nhạc chính là Hàn Doãn Thừa.

Cả hai người đều vô cùng anh tuấn, từng là thành viên của nhóm nhạc nam cực kì nổi tiếng CMT, sau đó thì có chút mâu thuẫn mà tách ra hoạt động solo, cả hai giờ đều phát triển theo con đường tiểu sinh. Bọn họ vẫn giữ mối quan hệ cạnh tranh đến bây giờ, nhìn vào bầu không khí này quả nhiên là căng thẳng đúng như lời đồn.

Người đàn ông mặc sơ mi trắng ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, gương mặt có thể cho là dịu dàng ấm áp, tay cầm một quyển sách đọc rất chăm chú chính là Lạc Phàm của Tinh Huy!

Người cuối cùng mặc áo da, miệng chóp chép nhai kẹo cao su, tóc vuốt keo dựng đứng nổi loạn chính là Lý Nhạc Khải của Phong Hành.

Chậc chậc chậc...

Ninh Tịch nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được mà cảm thán một câu: quả thật là đại tiệc nhan sắc mà!

Chỉ sợ cả cái đất Trung Quốc này cũng chỉ có mình tập đoàn Lục thị mới có sức ảnh hưởng lớn như thế, tập hợp đủ cả mấy người này lại.

Bàn về danh tiếng, Ninh Tịch chẳng qua chỉ mới nổi lên mấy ngày gần đây, mà mấy vị có mặt ở đây bao gồm cả Giang Mục Dã đều đã thành danh từ lâu. Trong giới giải trí này bọn họ có thể hô mưa gọi gió, mỗi một người bọn họ đều có một lượng fan trung thành cực lớn sẵn sàng lên núi đao xuống biển lửa vì bọn họ.

Nhưng mà, Tần Nhiên, Hàn Doãn Thừa, Lạc Phàm, Lý Nhạc Khải... một hai ba bốn, cộng thêm cô và Giang Mục Dã vào nữa tổng cộng cũng mới có sáu người, hình như vẫn còn một người nữa chưa đến?

"Ninh Tịch, Mục Dã, hai người đến rồi, mau ngồi xuống đi! Chờ thêm một chút nữa nha, đợi Mạc Thần Tu nữa, mọi người đến đủ là chúng ta có thể bắt đầu rồi!" Diệp Dĩnh khách khí chào hỏi hai người.

Diệp Dĩnh vừa mới dứt lời, Ninh Tịch liền ngẩn ra.

Vãi! Mạc... Mạc Thần Tu?

Vừa nãy có phải cô... nghe nhầm không vậy?

"Ninh Tiểu Tịch, cái mặt bà làm sao thế?" Tìm một chỗ ngồi xuống rồi, Giang Mục Dã bỗng phát hiện ra vẻ mặt khác thường của Ninh Tịch liền tò mò hỏi.

Ninh Tịch day day thái dương mà vẫn không thấy hết đau, trên gương mặt trầm lặng là biểu cảm "đen tận mạng".

Giang Mục Dã nhíu mày: "Lẽ nào bà quen Mạc Thần Tu? Hai người có thù oán gì mà khiến cái mặt bà ra thế này?"

Ninh Tịch quăng cho Giang Mục Dã một cái liếc sắc lẻm.

Giang Mục Dã bị cô lườm nổi hết cả da gà da vịt lên: "Tôi đang hỏi bà đấy, bà nhìn tôi làm gì?"

Ninh Tịch tỏ vẻ "Thôi chuyện đã thế thì binh đến tướng chặn vậy", cô bất lực nói: "Trước đây có ân oán gì á, tôi và Mạc Thần Tu không khác tình huống giữa tôi với ông là mấy..."

Giang Mục Dã lập tức trợn tròn mắt: "Fuck! Mạc Thần Tu cũng là bạn trai cũ của bà...!?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro