Chương 247: Yêu nhau sẽ hiểu nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 247: Yêu nhau sẽ hiểu nhau

Tác giả: Bách Cốc Trăn Trăn
Edit: Tiểu Linh
___

Tô Hà tỉnh lại, sức cùng lực kiệt.

Người đã không ở thẩm mỹ viện.

Nằm trên giường lớn mềm mại, toàn thân Tô Hà chỉ có một loại cảm giác —— nhức mỏi.

Nữ hài từ trên giường gian nan bò dậy.

“Sao mình lại ở đây ?”

Tô Hà nhìn bốn phía, lông mày mảnh khảnh ninh khởi, phòng ngủ tỉ mỉ nhìn quen thuộc  còn có bài trí.

Không cần nghi ngờ gì nữa, nơi này là Ngân Than.

Càng muốn mệnh chính là, nàng mắt thoáng nhìn, thực mau liền thấy được gót giày tây của nam nhân ngồi trước cửa sổ.

“Sao, sao ngươi cũng ở đây ?”
Tô Hà theo bản năng phòng ngự che ngực mình.

Lúc này mới phát hiện, trên người mình không mặc cái gì cả.

Tô Hà nháy mắt vội cắn môi, cảm thấy thẹn thùng tràn tới đại não.

“Ta phải đi …”

Vừa phải xạ có điều kiện nói một câu, nam nhân đã trực tiếp đứng lên khỏi sô pha.
Tô Hà lập tức bị thân hình cao lớn kinh sợ.

Cả người ngồi trên giường lui lui, hai tay chống ở phía sau, “Ngươi… Ngươi làm cái gì?”

“Ngươi muốn đi?”

“Ta……”

Nàng tưởng nghĩa vô phản cố nói “ Đúng”, chính là bỗng nhiên nhớ tới hôm trước ở thẩm mỹ viện… Hắn một bên đè nặng nàng, một bên bức nàng hứa hẹn không bao giờ được rời xa nữa.

Tô Hà cảm thấy khó xử cực kỳ, hứa hẹn không thể vi phạm, huống chi nếu vi phạm, đổi lấy khẳng định cũng là Thương Cảnh Mặc làm trầm trọng thêm nhục nhã.

Nữ nhân chợt nhắm mở mắt, rồi mới một lần nữa nằm trở lại, nhàn nhạt nói một câu sa đọa, “Vậy ngươi đừng quên việc trị liệu cho cha ta.”
……

Đều nói tính ái là nữ nhân linh hồn thông đạo, nữ nhân thực dễ dàng bởi vì tính ái thượng một người, câu này nói một chút không giả, nếu phía trước, khi Tô Hà gặp lại Thương Cảnh Mặc, còn có thể làm được chẳng quan tâm bình tĩnh như lúc ban đầu, như vậy khi bọn hắn lần đầu tiên quan hệ phát sinh thời điểm, nàng liền không khả năng tâm bình như nước.

Đặc biệt là…

Người nam nhân này, thật đúng là cường bạo!

Tô Hà cứ thế tiếp tục ở lại Ngân Than, nhưng mà, cũng không có ai dám chọc phá làm rõ, rốt cuộc mối quan hệ hiện tại giữa hai người là gì.

Nàng cho rằng chỉ do Thương Cảnh Mặc muốn thỏa mãn dục vọng của mình, nên mới muốn cho nàng ở lại chỗ này. Nhưng trên thực tế, kế tiếp mỗi một ngày nam nhân cũng ở nơi này.

Lục tục, các loại đồ dùng sinh hoạt, nam nhân, nữ nhân, bao gồm đồ trang điểm mà nữ nhân thường thích, trang sức, túi xách, quần áo, hắn đều sẽ vì nàng mua gửi đến nơi này.

Hai người chiến tranh lạnh một khoảng thời gian, nhưng trong đó không bao gồm, cần thiết, nghĩa vụ trong vòng, nàng sở yêu cầu cấp nam nhân thỏa mãn “Nhu cầu” thân thể.

Thương Cảnh Mặc có đôi khi muốn hung, sẽ một bên bóp cằm nàng, dưới ánh đèn khiến cho nàng nhìn mình mà nói “Ta yêu ngươi”, cũng sẽ bá đạo nói với nàng “Ngươi là của ta”, nhưng sau mỗi lần làm Tô Hà sức cùng lực kiệt nằm ở trên người hắn, nàng cũng xác xác thật thật cảm giác được, nàng là của hắn.
---

Bệnh viện Thượng Thành.

Tô Trường Hà rời đi ngục giam ngày đó, đã là ba ngày sau.

Những năm gần đây, hắn lần đầu tiên ra tù. Không thể phủ nhận ngục giam quả thật là nơi tra tấn con người, lần này Tô Hà gặp hắn, hắn cả người nghiễm nhiên đã không giống như là người trung niên, mà là lão nhân.

Lúc nàng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, hắn đang ở nơi điều trị.

Ánh mặt trời dư thừa phòng bệnh không có người chăm sóc, Tô Hà đứng ở ngoài cửa, ánh mắt trầm tĩnh nhìn hắn.

Tầm mắt bỗng nhiên nhìn về phía nàng.
Tô Hà chớp mắt một cái, có điểm xấu hổ, Tô Trường Hà ánh mắt sắc bén, giọng nói có điểm khàn khàn, nhưng ngữ khí lại không phải thiện ý như vậy, “Ngươi và hắn ở bên nhau sao?”

“Chuyện của ta ngươi không cần phải xen vào.”

Tô Trường Hà cười lạnh.

“Nếu không phải, bằng thân phận con hát của ngươi có thể cứu ta từ trong ngục giam ra đây sao?”

Tô Hà trầm mặc, có một số việc rõ ràng có thể hiểu rõ trong lòng mà không cần nói ra, nhưng nếu nói ra, thì lại làm người không có đường lui nữa.

Tô Trường Hà thở dài một hơi, tước một cái chỉ quả, có một đoạn thời gian hai người đều không có nói chuyện.
Tô Hà liền như thế nhìn, bỗng nhiên cảm thấy như vậy hình ảnh chính là rất quen thuộc.
Khi còn nhỏ, nàng mới từ tiểu học tan học về nhà. Trong nhà xa hoa trên sô pha liền sẽ bãi đủ loại hoa quả. Tuy rằng có người hầu, nhưng là Tô Trường Hà cũng sẽ tự mình tước chỉ quả, chẳng qua,
Không phải vì nàng, mà là Tô Lệ.

“Tô Hà.”

Bỗng nhiên, nam nhân kêu nàng,
Tô Hà hoàn hồn.

“Một người nam nhân nếu không yêu ngươi, sẽ không hao hết tâm tư đem ngươi lưu tại bên người.”

Cũng sẽ không lao tâm cố sức giúp ngươi bài trừ muôn vàn khó khăn.

“Đặc biệt là loại người giống Thương Cảnh Mặc.”

Tô Trường Hà vừa dứt lời, không khí một lần lâm vào trầm mặc.

Tô Hà im lặng, rũ đầu, tóc đen cằm chưởng đại mặt tiêm mà gầy, không ai có thể nhìn ra nàng suy nghĩ cái gì.

Tô Trường Hà tước hảo chỉ quả, từng khối từng khối để trong chén, nhưng không ăn, liền như vậy phóng.

“Ngươi từ tiểu là cái mẫn cảm thiếu ái hài tử, cho nên đối đãi cảm tình, ngươi tựa như trương không có kinh nghiệm giấy trắng giống nhau,”

“Đối đãi mỗi một đoạn thân mật quan hệ, ngươi đều thật cẩn thận, không dám đụng vào. Ngươi cảm thấy cảm tình là thần thánh, hoàn mỹ, không chấp nhận được một chút làm bẩn. Cho nên ngươi sợ hãi tiếp thu, cũng sợ hãi trả giá. Bởi vì ngươi biết, một khi ngươi nghĩa vô phản cố trả giá, nếu đối phương phản bội ngươi, ngươi sẽ vạn kiếp bất phục.”

Tô Hà có như vậy một giây, nước mắt điểm bị chọc cảm giác.

Lệ ý một chút huân đi lên nhiễm hồng nàng hốc mắt.

Nàng gắt gao nhéo nắm tay, thanh tuyến bình tĩnh,

“Ngươi lấy cái gì mà quản chuyện của ta?”

Tô Trường Hà cười,

“Bởi vì không có cảm giác an toàn, cho nên mỗi khi người khác đối tốt với ngươi, hoặc là thâm nhập cùng ngươi đối thoại thời điểm, ngươi liền sẽ theo bản năng tranh luận.”

“Kỳ thật ngươi không có ý xấu, ngươi chỉ là một đứa trẻ không biết khống chế cảm xúc.”

……
Từ bệnh viện ra tới, Tô Hà tâm tình không thể hiểu được liền rất hôi bại.

Loại cảm giác này, giống như là thứ vị bị xé đi trên người áo giáp, chỉ còn lại có trụi lủi nộn nộn da thịt, bại lộ ở trong không khí, làm nàng khó có thể tự xử.

Tô Hà đi ra bệnh viện, giơ tay che một chút chói mắt dương quang.

Có một giây yếu ớt xúc động, nàng mở di động ra, bỗng nhiên rất muốn gọi cho Tiểu Tây.

Đô —— đô đô.”

Đã kết nối.

“Tiểu Tây?”

Tô Hà nhíu mày, đối diện điện thoại thanh âm có chút ồn ào, bất quá thực mau liền tĩnh xuống dưới, đại khái là đi tới an tĩnh địa phương, “Tiểu Hà? Có chuyện gì thế?”

“ Alo… Bây giờ có rảnh không? Hôm nay muốn gặp cậu. ”

“Ha?”

Hách Tây có chút ngoài ý muốn, “ Hôm nay tớ… Đặt chuyến bay đi Thái Lan, sao cậu không nói sớm, nếu không tớ hoãn lại……”

“Không cần không cần,” Tô Hà vừa nghe nàng phải vì mình mà hoãn bay, lập tức uyển cự, “Không cần, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ muốn gặp chút thôi.”

Nàng đột nhiên nói muốn gặp, Hách Tây cũng biết, đại khái là có chuyện muốn nói, trầm mặc trong chốc lát, “ Giờ tớ mới ở sân bay, thật sự không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì… Cần gặp cậu chút thôi, ta tới sân bay tìm ngươi nha!”

Hồng kiều sân bay.

Tô Hà chính mình lái xe tới nơi này. Tuy rằng có thể cảm giác được sau lưng vẫn là đi theo Thương Cảnh Mặc người, nhưng nàng không sai biệt lắm đã thói quen.

Chỉ là nhớ tới, Tô Trường Hà nói câu kia 〔 đối đãi mỗi một đoạn thân mật quan hệ, ngươi đều thật cẩn thận 〕, Tô Hà liền cảm thấy rất thất vọng.

Người thân mật nhất với nàng…

Ngoài Thương Cảnh Mặc, chính là Hách Tây.

Hiện tại cùng Thương Cảnh Mặc ở vào loại này không nóng không lạnh trạng thái, duy nhất có thể cho nàng tâm sự phóng thích, cũng chỉ có Hách Tây.

Sân bay khách Vip phòng nghỉ.
Khoang hạng nhất khách nhân ở chỗ này nghỉ ngơi. Mà hách đại tiểu thư đương nhiên đi ra ngoài đều là khoang hạng nhất.

Tô Hà tới nơi này tìm nàng, mà phát hiện nữ nhân đã bắt đầu thực nghiêm túc tìm người phục vụ an bài ăn uống, trà uống, hoa quả, đều là Tô Hà thích ăn.

Nhìn đến Tô Hà đến gần, Hách Tây tầm mắt lập tức lập loè lên.

“Ai, Tiểu Hà, mau tới đây!”

Tô Hà nhìn đến một bàn ăn ngon, lập tức cảm động.

“Tiểu Tây.”

“Ngồi đi, ngồi đi !”

Hách Tây nhiệt tình tiếp đón nàng.

“Như thế nào ? Xảy ra chuyện gì rồi? Không phải sáng nay cậu đi thăm ba sao?”

“Như thế nào hả, ông ta lại tức giận hả?”

Tô Hà lắc lắc đầu, đại khái kể lại lời Tô Trường Hà nói cho Hách Tây.

Nữ hài tinh tế tay nâng cằm nhòn nhọn, nghiêm túc lắng nghe, miệng kiều.
Tô Hà nhíu mày,

“Ta cũng không phải bởi vì phản nghịch, ta chỉ cảm thấy, hắn lúc nào cũng không hiểu ta, còn xoi mói ta làm gì.”

Hách Tây nhìn nàng, một bên chống cằm một bên nói.

“Thật sự ngươi cảm thấy hắn không hiểu ngươi sao? Sao ta cảm thấy lời ông ta nói cũng không phải không đúng.”

Tô Hà nhíu mày, “Thật vậy chăng?”
“Đương nhiên là thật!” Hách Tây nói, bắt đầu đếm số trên đầu ngón tay.

“Nhát gan, sợ hãi thân mật quan hệ, đa nghi, không làm trả giá, ở cảm tình sợ tay sợ chân,”

“Nhìn ngươi mà xem, từ nhỏ ba mẹ đã tổn thương ngươi, không ai đối tốt với ngươi, ngươi ốm không ai mang ngươi đi bệnh viện. Sau tới lại bị ngoại tình, còn là bạn thân mình với bạn trai, ngươi khẳng định đã tổn thương nhiều rồi.”

“Hiện tại đột nhiên nhảy vào cái có tiền lớn lên soái còn siêu cấp tri kỷ bạch mã vương tử, ngươi khẳng định không dám thượng a!”

“Hơn nữa kêu thú cũng không phải cái cảm tình phong phú lãng tử, hắn vẫn luôn lạnh như băng, còn thích cưỡng bách người… Kỳ thật ta cảm thấy hai người các ngươi thật sự không thích hợp, ngươi hẳn là tìm tình cảm trải qua phong phú có rất nhiều bạn gái cũ biết đau như thế nào nữ nhân cái kiểu này …”

Tô Hà nghe xong, mặt đen ngòm, nhìn nàng liếc mắt một cái.

“Giống như Đường Phàm?”

Hách Tây, “……” Cũng không thể nói như thế.

“Tóm lại ngươi với hắn cũng không phải kiểu có thể thích hợp! Nếu mà thật sự không nghĩ được, vậy nhanh chân đổi một người khác, ngươi nói một chút xem, nhiều năm như thế cũng không thay đổi. Bây giờ Thương Cảnh Mặc tư sinh tử mặt trái tin tức lại nhiều như thế, còn ngươi là minh tinh, đối với hoàn cảnh ngươi không có điểm nào tốt, bằng không thì thôi bỏ đi.”

Hách Tây nói xong, không thèm để ý xua xua tay, uống một ngụm nước trái cây.

Tô Hà nghe nàng nói như thế, bỗng nhiên lại cảm thấy biệt nữu lên.
Nàng bĩu môi, không nói lời nào, cảm thấy nếu như vậy mà thay đổi, còn có chỗ không cam lòng.

Nhưng mà miệng nàng vẫn rất hiếu thắng, “Đổi cái gì chứ… Ta đều kết quá hôn, cũng không phải chỗ, còn chảy qua một lần sản…… Tên mắt mù nào còn muốn ta?”

Hách Tây nghe xong, không vui, lập tức buông cái muỗng.

“who mẹ nó care? Bây giờ là thời đại nào rồi? “Tiểu Hà, ngươi không được nghĩ như thế !!”

……
Ở một nơi khác, trung tâm tài chính.

Thương Cảnh Mặc vốn chuẩn bị họp hội đồng văn phòng nhưng mà bỗng nhiên, Hách bí thư vội vã báo tới một hồi chuông điện thoại, nam nhân nghe xong, hàng lông mày không kiên nhẫn nhăn lại, “Chuyện gì ?”

“Thương tổng, không hay rồi ! Tô tiểu thư đi sân bay!”

[...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro