tap do 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Mộ đến thôn này đã hơn hai tháng, rốt cuộc đối với mọi người tương đối hiểu thêm. Thôn này cũng không có tên, tên gia tộc cũng phi thường cổ quái: Vạn Chờ, ngay cả người có nghiên cứu nhất định là Bá Vấn cũng không có nghe qua.

Như Bá Vấn xuất thân danh gia, gia tộc học là chương trình bọn hắn nhất định phải học. môn học này trong giới thượng lưu có tác dụng khá lớn, trên cơ bản, trong thiên du liên bang nếu gia tộc có chút danh tiếng Bá Vấn đều rõ như lòng bàn tay, thậm chí ngay cảnhững gia tộc cổ xưa hắn đều hiểu rõ. Nhưng hắn chưa bao giờ nghe nói qua gia tộc Vạn Chờ.Thật là một gia tộc kỳ lạ.

Thôn có ước chừng mười vạn người (một vạn bằng bi nhiêu nhỉ? Cái vụ này mà gọi là thôn thì pó tay) , xem ra là một bộ lạc quy mô không nhỏ. Nhất là làm Trần Mộ cảm thấy kinh ngạc chính là nơi khoa học kỹ thuật phát triển tột bực. tại phương diện tạp phiến phi thường lạc hậu, nhưng trong phương diện khác, tỉ như công nghệ chế tạo kim loại so với thiên du liên bang cao minh hơn nhiều lắm.

Công nghệ chế tạo Kim loại luôn luôn không được thiên du liên bang coi trọng, kim loại có thể cung cấp tính năng phòng hộ thật sự có hạn, điều này khá hạn chế trong quân sự. Ngược lại bởi vì là thành phẩm rẻ tiền, dùng cho dân cư, tỉ như kiến trúc, có khả năng đáp ứng cực lớn.

Kỹ thuật chế tác kim loại trong thôn Trần Mộ đã xem qua, quả thực vào loại không thể tưởng tượng nổi. Dụng cụ được chế tác phi thường tinh tế, trình độ kiều này vượt qua thiên du liên bang rất xa. Từ khi chế tạo độ nghi hắn có thể thấy được, A Phương Tác dùng một loại hợp kim rất lạ để chế tạo độ nghi, nhẹ nhàng chỉ mất hai ngày là làm ra được một cái độ nghi, tính năng xuất sắc.

Đáng tiếc, vô luận là Bá Vấn hay Trình Anh cũng không ý thức được điểm này. Bọn họ cho rằng, dụng cụ kim loại mô phỏng, có thể cùng dò xét tạp cao cấp so sánh sao?

Song Trần Mộ lại thấy trong việc này ẩn chứa viễn cảnh rộng lớn. Cùng tạp phiến so sánh, Kim loại năng lực thật sự quá thấp. Đơn thuần kim loại đều chỉ sử dụng có hạn, nhưng nếu như đem kỹ thuật kim loại cao cấp cùng tạp phiến kết hợp,sẽ tổ hợp nên một uy lực phi thường cường đại! Hơn nữa Trần Mộ từ A Phương Tác hiểu rõ, ngay thôn phụ cận, có vài quáng mạch. Trần Mộ cũng không khỏi cảm khái. Tổ tiên APhương Tác bọn họ như thế nào tìm được một địa điểm hoàn cảnh ưu việt như thế.

Tạp giới trong thôn Trần Mộ xem ra tương đối nguyên thủy, hơn nữa hắn phát hiện một điều rất kì lạ. APhương Tác mặc dù là chế tạo tạp giới rất giỏi, nhưng đối với tạp phiến hệ thống lại hoàn toàn mù tịt, việc này làmTrần Mộ cảm thấy vô cùng phi lý. Sau dò hỏi A Phương Tác mới biết được, bọn họ xưng là "Tạp vật" chính là kỹ thuật chế tạo mà tổ tiên bọn hắn lưu truyền tới nay , hiện tại đã thất truyền không còn nhiều lắm, khá năng chế tạo các chủng loại tạp giới cũng ít đi nhiều.

APhương Tác đối với chuyện tổ tiên bọn họ cũng không rõ mấy, Trần Mộ cũng không tiện hỏi nhiều.

APhương Tác tiến bộ nhanh nhất trong thôn. Hắn từng có nhiều kinh nghiệm chế tạo tạp giới, so với những người khác càng dễ dàng giải thích tạp phiến tri thức. Mà trong số thiếu niên, còn có ba người tiến bộ rõ ràng vược qua những người khác, làm cho Trần Mộ không nghĩ tới Lý độ hồng cũng bất ngờ trong nhóm này. Duy nhất làm cho Trần Mộ cảm thấy đáng tiếc chính là A Phương Tác, hắn bởi tuổi tác, cảm giác tăng trưởng chậm nhất . Cảm giác chính là kỹ năng cơ bản của một chế tạp sư, khi đến cực hạn A Phương Tác sau này sẽ không phát triển được..

Ba thiếu niên trong đó Lý độ hồng ở mặt này tiến bộ cực nhanh, có thể dụng từ thần tốc để hình dung, so với Trần Mộ năm đó cũng không thua nhiều lắm. Hơn nữa Lý độ hồnglại là người tiến bộ nhanh nhất. Trần Mộ cũng không ý riêng, hắn đem học vấn biết được từ thần bí tạp phiến đến phương pháp rèn luyện cảm giác dạy cho thiếu niên này.

Bọn trẻ này thần kinh kiên cường dẻo dai làm hắn cảm thấy giật mình. Muốn đạt như hiện tại, hắn bị ma quỉ kim rèn luyện đến cực hạn sống không bằng chết, mà đối với đám tiểu hài tử này cơ hồ không có gì là khó.

Trần Mộ rất nhanh thích hợp cuộc sống trong thôn. Yên lặng và tự do. Nơi này không buộc hắn làm gì, trên cơ bản, hắn chỉ dẫn A Phương Tác một lần. A Phương Tác sẽ chỉ bảo lại cho các haì tử khác. Nơi này tài liệu phong phú, so với trụ sở cũ của Trữ Gia càng thêm phong phú. Điều này cũng kích thích hắn dồn tâm trí nghiên cứu nhiệt tình. Duy nhất làm khó chịu chính là nơi này tất cả tài liệu đều là tài liệu nguyên thủy, muốn dùng phải qua xử lý.

Hắn đâu bao giờ học qua việc xử lý tài liệu? Bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là chậm rãi lục lọi. Cũng may tuy cực khổ nhưng thật ra tràn ngập niềm vui thú, hơn nữa ba tên hài tử cũng thật sự là rất nghe lời , chỉ cần xuất ra phương án thí nghiệm, bọn họ đều nghiêm khắc dựa theo mà làm, giảm bớt rất nhiều thời gian thử nghiệm.

Hai tháng trôi qua,[ trần thị phòng thí nghiệm ] diện tích mở rộng gấp ba, dưới tay hắn nhân số cũng mở rộng đến gần tám mươi người.

Tạp phiến Trần Mộ chế tạo ra gây không ít ảnh hưởng đến thôn dân, tỉ như năng lượng tạp. tần suất năng lượng tạo ra so với trước kia bọn họ sử dụng trang bị cho các thiết bị cao hơn nhiều lắm, hơn nữa tinh tế hơn. Nhưng được hoan nghênh nhất là đun nóng tạp cùng chiếu sáng tạp, này hai tạp phiến bình thường này được cơ hồ tất cả thôn dân hoan nghênh. Đối với mong muốn tiến vào sâm lâm của thôn dân mà nói, chiếu sáng tạp cùng đun nóng tạp, có thể giúp bọn họ giảm bớt trọng tải mang theo khá nhiều.

Hai loại tạp phiến Trần Mộ chế tạo này đều chỉ có môt sao, là tạp phiến đơn giản nhất, tuy công năng có hạn, nhưng không có bất cứ gì yêu cầu đối với người sử dụng. Sở dĩ làm nên hai loại tạp phiến này, Trần Mộ có chút cân nhắc. hai loại tạp phiến này mặc dù đơn giản, nhưng có giá trị thực dụng phi thường, hơn nữa hai loại tạp phiến này đều dưới cấp luyện tập sơ học.

Năng lượng tạp, Chiếu sáng tạp, đun nóng tạp, tất cả đều là một sao, nhưng là đối với thôn dân chưa từng có tiếp xúc qua tạp phiến mà nói, hẵn tràn ngập sung sướng.

Độ nghi bọn họ thường sử dụng là "Tạp vật" nhờ tiện nghi này, so với lúc trước thôn dân có thể mang theo nhiều vật dụng hơn. Sử dụng độ nghi thật là tốt, đám thôn dân nghe nói muốn tham gia huấn luyện thì cần biết cách dùng cao cấp tạp phiến, dòng người học tập lập tức tăng cao.

Trần Mộ sống thật sung sướng, có tộc trưởng chiếu cố, chỉ cần hắn không có chủ động cho phép, không có ai dám hướng phòng thí nghiệm tiếp cận.

Điều đám thôn dân không nghĩ ra chính là, Trần tiên sinh cùng Duy A quan hệ rất tốt.

Duy A trong thôn, chỉ nghe lời tộc trưởng. Hắn không phải người trong thôn, mấy năm trước tộc trưởng ở trong rừng phát hiện hắn bị hôn mê, liền cứu mang về. Duy A sau khi tỉnh lại, mất trí nhớ , căn bản không nhớ nổichính mình là ai, mà ngay cả hắn hiện tại tên Duy A, là do tộc trưởng đạt cho.

Từ đó về sau, hắn đi theo tộc trưởng, như hình với bóng. Thân thủ của hắn cực cao, trong thôn không một đối thủ, điều này làm cho rất nhiều thanh niên háo thắng có chút bất thiện. Nhưng thực lực cao như vậy, không người nào dám ngạnh kháng. Duy A tính tình lãnh đạm, trầm mặc ít nói, trừ tộc trưởng nói, ai nói cũng không nghe.

- Điều kiện thân thể của ngươi ta thấy là tốt nhất,

Duy A ánh mắt lãnh dạm nói, hắn đã nói đến lần thứ bốn mươi rồi.

"Vậy sao." Trần Mộ lơ đễnh, hắn một mực vùi đầu vào nghiên cứu. Vì đây là lần đầu tiên hắn có thể tùy ý chi phối thời gian cho chính mình, mà không gặp bất cứ áp lực nào. Hắn không cần tiền bạc, trên thực tế, kim tiền ở chỗ này không có tác dụng. Mà tất cả thôn dân đối hắn đều cực kì tôn kính, tộc trưởng cũng không làm khó hắn, hắn muốn làm cái gì thì làm, không cần nhọc lòng lo tìm tài liệu. Nơi này tài liệu phong phú, phẩm chất tốt, ở địa phương khác căn bản khó có thể nhìn thấy.

Đây chẳng phải là cuộc sống mình muốn sao?

Trần Mộ đã không thèm nghĩ đến việc rời khỏi sâm lâm, hắn cho rằng nếu ra khỏi, hắn sẽ không có được nơi nào tốt hơn nơi này.

Duy A hứng thú đối với hắn là do một lần chứng kiến hắn luyện tập . Khách quan mà nói, hắn đối với khả năng của Trần Mộ cực kỳ cảm thấy hứng thú. Hắn cho rằng Trần Mộ có tố chất cực kì xuất sắc, có thể theo mình học tập một ít kỹ năng. Trong mắt hắn, cả trong thôn chỉ có Trần Mộ mới có điều kiện đáp ứng tiêu chuẩn của hắn.

- Ta còn nhớ kỹ kỹ năng cũng không nhiều, nhưng là cũng đủ để dạy ngươi.

Duy A vẻ mặt băng sơn vẫn vạn năm không thay đổi.

Trần Mộ không còn nhớ rõ mình đã bao nhiêu lần cự tuyệt:

- Duy A, ta thật sự không có thời gian. Ngươi xem, ta hiện tại còn bao nhiêu công việc gấp gáp phải làm?

Tay hắn chỉ vào các trợ lý bận rộng trong phòng thí nghiệm:

- Ta còn có rất nhiều thí nghiệm muốn làm. Ta muốn một lần nữa xác định tính chất tài liệu này, không nhanh chóng, chúng nó chỉ là một đống cỏ khô."

Duy A không thay đổi giọng nói :

- Ngươi rất thích hợp học tập kỹ năng của ta.

Duy A cố chấp làmTrần Mộ cảm thấy đau đầu, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi:

- Duy A, thật sự rất xin lỗi. Ta học kỹ năng đã rất nhiều, nếu như thêm nữa, kiến thức sẽ càng hỗn tạp. Ngươi cũng biết, thường ý tứ hỗn tạp là nói đến kẻ vô tích sự. Ta hiện tại muốn học tập không phải tân kỹ năng, mà muốn đem ta ra đào luyện lại."

Trần Mộ không phát hiện, bởi vì hoàn cảnh biến hóa, hắn luôn cùng người khác trao đổi, A Phương Tác cùng Khoa Lâm chính là đối tượng, lời nói của hắn cũng nhiều hơn so với trước kia. Hơn nữa áp lực tử vong giảm nhỏ, Trần Mộ cũng bắt đầu từ từ khôi phục tâm tính thiếu niên.

- Ta sẽ không chiếm nhiều thời gian của ngươi.

Duy A vẫn như cũ không tính buông tha.

Đúng lúc này, đột nhiên Khoa Lâm xông vào phòng thí nghiệm, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Trần tiên sinh, tộc trưởng thỉnh ngài đi ra một chuyến.

Khi đến nơi, Trần Mộ mới phát hiện tất cả nhân vật quan trọng cao cấp trong thôn đều có mặt, Bá Vấn cùng Trình Anh thần sắc đầy nghi hoặc, nhìn qua hẵn không biết rõ tình trạng là gì, nhưng những người khác mỗi người sắc mặt đều ngưng trọng.

Thấy Trần Mộ tới, tộc trưởng nhìn quanh bốn phía, chậm rãi mở miệng:"Lần này thỉnh mọi người đến, là có sự tình thương lượng. Chúng ta đã chứng thật, giao tầng mây gần đây rất không ổn định."

Trong phòng hội nghị một mảnh tĩnh mịch, người trong thôn vẻ mặt xám như tro. Trần Mộ ba người nhìn nhau, bọn họ không rõ cái gọi là giao tầng mây nghĩa là gì.

Bá Vấn ho nhẹ một tiếng:

- Giao tầng mây tại hạ lần đầu tiên nghe nói, không biết đến tột cùng là sự việc gì?

Đi ra giải thích chính là cơ đặc biệt:

- Tam vị có thể có điều không biết, trên không trung thôn chúng ta, có một loại vân khí rất kì lạ. Chúng ta xưng là giao tầng mây. Nó như không khí vô hình vô chất, nhưng rất dính trù, giống như đám mây giống nhau phập phềnh trên bầu trời cao. Giao tầng mây vô biên vô hạn, không ai biết nó rộng lớn bao nhiêu.

Ba người vô cùng sửng sốt khi lần đầu tiên nghe thấy việc này. Bá Vấn trên mặt ít nhiềucó chút không tin. Nếu có vật như vậy, tại sao hắn chưa từng nghe ai nói qua?

- Giao tầng mây trong suốt như không khí, hơn nữa cách mặt đất rất cao, mắt thường không thể nào phát hiện nó tồn tại. Nói đại khái, giao tầng mây phi thường ổn định, đối với chúng ta bình thường không có bất cứ gì ảnh hưởng.

Hắn đột nhiên ngữ khí tăng thêm:

- Nhưng nếu như một khi giao tầng mây không yên tĩnh, trên mặt đất tất cả sinh vật mà nói, đều phải gặp tai nạn rất lớn!

Cơ Đặc Biệt trên mặt vẫn trầm tĩnh, nhưng con ngươi lộ ra một tia lo lắng. Ba người hít nhẹ một hơi, cẩn thận nghe Cơ Đặc Biệt giảng giải.

Mỗi khi nó không yên định, nó sẽ rơi xuống rất nhiều giao vân. Lúc đầu, chỉ là một vài khối nhỏ, nhưng càng về sau. Giao vân trở nên cực lớn và nhiều, có khi đường kính đạt tới mấy trăm km. Chúng nó mặc dù vô hình vô chất, lại trong suốt và dính như keo, chì vài thời khắc tất cả sinh vật trên mặt đất sẽ hít thở không thông mà chết. Bao gồm cả chúng ta.

Trần Mộ ba người sắc mặt đột biến. Thật là đáng sợ! Mấy trăm km phạm vi. Vậy muốn thoát cũng chạy không ra được.

- Không chỉ có như thế, giao vân còn có khả năng hấp thu năng lượng! Đặc biệt lồng năng lượng sẽ bị giao vân rất nhanh hấp thu hầu như không còn.

Ba người đại biến sắc. Tạp tu sợ nhất chính là cái gì? Đó là năng lượng của mình bị hấp thu. Tất cả trọng tâm của tạp phiến đó là năng lượng, nếu như giao vân thật sự có thể hấp thu năng lượng, vậy không thể nghi ngờ là khắc tinh của tất cả tạp tu. Vì hễ là nghề nghiệp tạp tu, người nào không có năng lượng công kích?

- Giao tầng mây không yên thường lệ bình thường một hai trăm năm mới có thể xuất hiện một lần. Bất hạnh hơn là, chúng ta lần này tựa hồ không thể tránh né.

Cơ đặc biệt cười khổ.

Thấy ba người vẻ mặt nghi hoặc. Cơ đặc biệt than nhẹ một tiếng:

- Trong thôn có mấy lồng năng lượng đã giao vân ăn mòn xuất ra rất nhiều lỗ nhỏ. Lần này rơi xuống giao vân đều rất nhỏ, lớn nhất cũng chỉ có hơn nắm tay.

Nói xong Cơ Đặc Biệt đưa ra một bình thủy tinh trong suốt nhìn không thấy có gì bên trong.

- Trong này có một ít giao vân. Yên tâm, nó đối cơ thể ta chưa đỏ khả năng làm hại.

Ba người vội vàng nhận lấy, tò mò quan sát. Khi bình thủy tinh đến tay Trần Mộ, vừa cầm vào hắn cảm trầm trọng. Loại giao vân này mật độ thật lớn. Suy nghĩ một chút, hắn đột nhiên địa mở nắp chai, thả vào một năng lượng tạp.

Một màn kinh người xuất hiện !

lấy mắt thường có thể thấy được mặt ngoài cấu vân năng lượng tạp biến mất, không tới một phút thời gian. Một năng lượng tạp hoàn chỉnh chỉ còn lại bề mặt tạp phiến, mặt trên tất cả cấu vân hoàn toàn biến mất không thấy. cấu vân mặt ngoài phiến phi thường ổn định hơn nữa khắc vào rất sâu, vô luận dùng đao vuốt hay rửa nước, đều rất khó phá hư nó. Nhưng loại giao vân trong suốt này làm cấu vân xóa sạch hoàn toàn.

Ba người nhất thời hít vào một luồng hơi lạnh, trong phòng hội nghị sắc mặt mọi người lúc này trở nên càng trầm trọng.

Trần Mộ lần đầu tiên nhìn thấy vật như vậy. Sợ hãi thầm nghĩ, loại giao vân này thật ra có thể dùng để tu sửa tạp phiến. Cũng không biết giao vân đến cùng là vật chất dạng gì, nhưng tính chất đặc biệt thần kỳ. Hắn rất muốn cầm bình giao vân đi hảo hảo nghiên cứu một chút.

Cũng may hắn hiểu được lúc này cũng không phải là lúc để nghiên cứu. Hắn làm bộ rất chăm chú nghe. Kì thật trong lòng, hắn cũng không cảm giác được bản thân mình có ý nghĩa thực tế gì. Hắn vẫn cảm giác được chính mình còn non nớt, vô luận phương nào mặt cũng vậy. Hắn cũng không cho mình là cứu thế chủ, cũng chưa bao giờ cho rằng ý nghĩ của mình vượt trội hơn. Nhưng cũng đủ thông minh để biết, tộc trưởng gọi hắn tới, nói rõ lão đối với hắn rất trọng thị.

- Lần này thỉnh mọi người đến, là để mọi người cùng nhau tìm ra biện pháp. Đặc biệt ba vị khách nhân, các ngươi từ bên ngoài đến, ý nghĩ có thể sáng suốt hơn chúng ta. Căn cứ trước kia ghi lại, địa điểm giao vân nhỏ rơi xuống chính là báo trước nơi xuất hiện đại diện tích giao vân.

Nhưng hắn đột nhiên chuyển đổi ngữ khí:

- Nhưng là, nếu như điển tịch ghi lại không sai, thời gian còn khoảng ba tới bốn tháng.

Hắn lại bổ sung một câu:

- Số liệu đến cùng có chính xác hay không, ta cũng không biết.

Bá Vấn sắc mặt nhất thời khó coi, nói như vậy không khác nào chưa nói sao?

- Lưu truyền tới nay ghi lại, trước đây chỉ gặp một lần giao tầng mây biến đổi, cho nên chúng ta không có cách nào làm dự đoán chính xác.

Tộc trưởng bất đắc dĩ nói.

-Điển tịch ghi lại có thể sai sót hay không?

Bá vấn không nhịn được hỏi.

Nghe Bá Vấn nói, mọi người trong phòng hội nghị sắc mặt càng khó nhìn. Bá vấn lời vừa ra khỏi miệng, là biết tự mình nói sai , vì vậy thức thời nhắm lại miệng.

Trong phòng hội nghị không khí hoàn toàn yên tĩnh.

Thấy hồi lâu cũng không có ai nói gì, tộc trưởng liền mở miệng nói:

- Ta cùng mấy vị trưởng lão đã bàn luận một chút, lúc này biện pháp tốt nhất là rời đi! Nhưng thôn chúng ta có mười vạn nhân, cũng không phải dễ dàng. Nhưng mà, nên đi nơi nào? Trong rừng nguy cơ tứ phía, chiến sĩ trong thôn cũng không dám đi xa, chúng ta còn có một nửa là phụ nữ và trẻ con.

Tất cả mọi người im lặng. Mười vạn người, nói dễ vậy sao!

- Nếu không người nào phản đối, ta ra lệnh rời đi!

Vâng! Tất cả trưởng lão nhất tề cung tay.

Tộc trưởng liền ra quyết định:

- Ba Phu, ngươi định thời gian tổ chức lực lượng chiến sĩ cho tốt. Chúng ta đi về hướng tây bắc, ngươi phái vài tổ chiến sĩ đi trước dò đường, ven đường lưu lại dấu hiệu. Gặp phải nguy hiểm lập tức triệt thoái.

Vâng! Ba phu thanh như hồng chung, lớn tiếng đáp.

Khang Lạp Đức, vật tư phương diện, toàn bộ giao cho ngươi.

Vâng! Khang Lạp Đức mở miệng, trong phòng hội nghị đích độ ấm lập tức giảm xuống vài độ.

- Cơ Đặc Biệt, ngươi đem con gái, lão nhân, lấy gia đình làm đơn vị, mười nhà làm một tổ, mười tổ làm một đội, mỗi mười đội làm một bộ, tranh thủ thời gian ngắn nhất biên chế. dưới Hài tử dưới mười sáu tuổi tổ chức thành một đội. Phát động trẻ em nữ tử, trợ giúp khang lạp đức thu thập vật tư.

Vâng. Cơ Đặc Biệt ánh mắt như nước, trong suốt bình tĩnh.

Theo mệng lệnh tộc trưởng phát tra, phòng hội nghị không khí đột nhiên khẩn trương lên.

Tộc trưởng đột nhiên quay đầu lại Trần Mộ nói:

- Trần tiên sinh, ta muốn ngài trợ giúp!

Trần Mộ nhất thời cảm giác được có chút xấu hổ, hắn bất quá mói mười mấy tuổi, bị một vị lão giả cao niên xưng "Ngài", hắn cảm giác được cả người không được tự nhiên.

- Chỉ cần ta có khả năng giúp đỡ được gì ngài cứ việc phân phó.

Trần Mộ tỏ thái độ làm cho các trưởng lão trong thôn nhìn về phía hắn ánh mắt nhu hòa rất nhiều.

Trầm ngâm một hồi, tộc trưởng mới mở miệng:

- Lần này thiên di, có thể sống một nửa là tốt lắm rồi.

Lời này vừa ra, những người khác trên mặt cũng không khỏi lộ ra đau thương. Tộc trưởng lúc này cũng không chút khoa trương. Rừng cây nguy cơ tứ phía, cường đại dã thú tùy ý có thể thấy được, hơn nữa bọn họ còn trải qua lặn lội đường xa. Huống hồ ai cũng không biết trận tai nạn này đến cùng bao trùm phạm vi bao nhiêu, bọn họ phải hướng địa phương rất xa mà đi. Đi được càng xa, càng an toàn, nhưng là đi được càng xa, thành viên sẽ càng giảm đi nghiêm trọng.

- Chúng ta muốn vũ khí! Trong thôn chế tạo vũ khí chỉ có A Phương Tác, trên tay hắn tồn trữ không nhiều. Ta hy vọng Trần tiên sinh tạm dừng nghiên cứu, giúp chúng ta chế tạo vũ khí, càng nhiều vũ khí, có thể sống sót nhiều hơn.

Tộc trưởng khẩn cầu nói.

Vâng! Trần Mộ không chút do dự đáp ứng.

Hội nghị rất nhanh giải tán, bắt đầu từ bây giờ, mỗi một điểm thời gian đều rất quý giá.

Trần Mộ suy tư về trở lại phòng thí nghiệm . Hỏi A Phương Tác mới biết được, trong thôn thôn dân thường dùng đều là năng lượng đao, loại này vũ khí Trần Mộ đã gặp qua. Mà như Khoa Lâm từng sử dụng quang mâu, sẽ không phải là mạnh nhất. Vũ khí như thế, A Phương Tác chế tạo cũng không nhiều, hơn nữa khó có khả năng sản xuất cao.

Mặc dù tộc trưởng có nói, cần nhiều nhất là vũ khí, Trần Mộ lại biết, một hai kiện vũ khí đối với cả thời gian dài hành động , có thể tạo được tác dụng bao lăm.

Nhất định phải tìm được một biện pháp nào đó! Trần Mộ thầm hạ quyết tâm, cho dù vì chính mình, cũng phải dùng hết toàn lực mới được!

- APhương Tác, ngươi ưu tiên làm chuyện này trước.

Trần Mộ vừa về tới liền bảo A Phương Tác.

APhương Tác sửng sốt:

- Chuyện gì?

Chắc hắn còn chưa biết rõ tình trạng. Những người khác lập tức ngừng ngay công việc, bọn họ chưa từng thấy bộ dáng Trần Mộ cấp bách như vậy. Trong mắt họ, Trần Mộ luôn làm việc vĩnh viễn kiên trì, không vội vàng hấp tấp.

- Đem tất cả chiến đấu tạp giới trước kia ngươi từng làm lại đây cho ta xem một chút.

Trần Mộ nói.

"Hảo!" APhương Tác tinh thần rung lên. Mặc dù đúng lúc này hắn không rõ Trần Mộ sao đột nhiên đối với tạp giới cảm thấy hứng thú, nhưng lĩnh vực này là hắn quen thuộc nhất. Tạp giới, hắn thích cách gọi này. Chẳng lẽ trần Tiên sinh muốn phát triển tạp giới mới? Nghĩ đến đây, hắn lập tức kích động hẳn lên. Tạp phiến học mặc dù cao thâm, nhưng là muốn luôn kích thích học hỏi. Nếu như Trần tiên sinh đối với tạp giới lại làm ra cải tiến, càng thích hợp giúp hắn phát triển.

Trần tiên sinh là dạng nhân vật gì? Lấy thực lực của hắn mà nghiên cứu tạp giới, A Phương Tác ngẫm lại cảm giác được hưng phấn tràn đầy.

Hắn không nói hai lời, lập tức mang theo người về đi chỗ ở,đem đến một đống lớn tạp giới. Trần Mộ dành hẵn một căn phòng lớn dùng để chất đống số tạp giới này, trong phòng thoáng cái đã tràn đầy. Điều thái quá chính là, A Phương Tác vẫn liên tục đem tới mấy thứ tạp giới khổng lồ Trần Mộ từng gặp qua.

Những tạp giới khổng lồ này cao khoảng năm sáu thước, đủ để làm người khác khiếp vía. Đứng ở phía dưới, mọi người đều bị bóng tạp giới bao phủ.

- Đây là tập bó pháo, uy lực rất lớn, dã thú dù hung mãnh đến mấy, gặp kích phải một phát cũng bị nát thành cặn bã.

APhương Tác hơi đắc ý nói, đây là tạp giới đắc ý hắn làm ra. Đây là trấn thôn chi bảo, rất nhiều dã thú mạnh mẽ đều gục ngã dưới tập bó pháo này.

Chính sắc quan sát Trần Mộ không khỏi than thở. Lần trước hắn chỉ có thể xa xa mà xem, hiện tại được quan sát kỹ. Đúng là một vũ khí khổng lồ, dù là tại thiên du liên bang cũng không dễ thấy. Ai có thể nghĩ đến, ở sơn thôn này, lại có vũ khí kinh khủng như vậy?

- Ngươi rã nó ra đi. Chúng ta nghiên cứu một chút.

APhương Tác đã sớm chờ những lời này, vẻ mặt hưng phấn bắt đầu chỉ huy thôn dân tháo dỡ tập bó pháo. Nhìn đám thôn dân vài người có thể dễ dàng đem từng bộ phận vũ khí đáng sợ tháo ra, Trần Mộ âm thầm líu lưỡi không thôi. Bất quá lực chú ý hắn rất nhanh liền bị hấp dẫn bởi những giải thích của A Phương Tác.

Trần Mộ đối với tạp phiến khả năng lý giải cao hơn A Phương Tác, rất nhiều điểm mấu chốt vừa nghe A Phương Tác giải thích, hắn liền hiểu rõ. APhương Tác càng nói càng hưng phấn, Trần tiên sinh có vẻ đăm chiêu ánh mắt hiện rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Tập bó pháo bị tháo ra chi tiết, bởi vì tập bó pháo thể tích thật sự quá lớn. Chỉ có thể đem ra ngoài sân để thao tác. Thôn dân đi ngang qua nhìn khắp mặt đất bày đầy linh kiện, đều bị lộ ánh mắt tiếc hận cùng đau lòng. Tập bó pháo, là vũ khí cường đại nhất trong thôn, mỗi một cái đều trân quý vô cùng.

Trần Mộ không thể không bội phục A Phương Tác. Mặc dù trong mắt hắn, tập bó pháo có rất nhiều chi tiết thừa, có thể cải tiến ưu hóa. Nhưng là A Phương Tác chỉ biết tri thức tạp phiến nguyên thủy, lại có thể chế tạo vũ khí mạnh mẽ như vậy, thiên phú phải rất tốt.

Trần tiên sinh cùng A Phương Tác điên rồi!

Trước đây mỗi khi đám thôn dân đi ngang "Phòng thí nghiệm", cũng không do lộ ra ánh mắt quái dị như vậy. Trong thôn tất cả mọi người biết. Trần tiên sinh cùng A Phương Tác là hai tên ghiền phá hủy đồ vật. Hai người luôn đem tất cả đồ vật nghiên cứu một lần rồi mới bỏ qua, A Phương Tác trước kia sau khi chế tạo vũ khí xong đều tháo ra thành vô số linh kiện." Kho rác linh kiện" là danh hiệu độc đáo của căn nhà mà A phương Tác ở, bởi vì tất cả vũ khí đều đều hóa thành một đống linh kiện, những thiếu niên theo Trần Mộ học tập cũng đau lòng vô cùng.

Vũ khí APhương Tác chế tạo. là vật phẩm luôn luôn được hoan nghênh nhất trong thôn. Bình thường muốn hắn cho một kiện có thể nói vô cùng khó khăn, hiện tại lại bị tháo thành linh kiện. Phá gia cũng không có thể như vậy a! Huống chi hiện tại đó lại là vũ khí cực quý. Thậm chí có không ít người chạy đến báo tộc trưởng hy vọng tộc trưởng ra mặt ngăn cản , kiểu này là hành vi phá hoại nhất trong thôn rồi.

Phải biết rằng. số đó vũ khí, cũng đủ võ trang cho hơn hai trăm người.

Trần Mộ hai mắt hiện đầy tơ máu, hai ngày đêm phân tích số tạp giới này, hắn hiện tại đầu óc mê muội. Đây là ngày thứ ba hắn phân tích tạp giới, hắn mệt mỏi tiến vào trong phòng.

Không ngủ không nghỉ ba ngày!

Hắn hít vào một hơi thật sâu, làm cho đầu mình thanh tỉnh một ít, mệt mỏi như thủy triều đánh sâu vào óc hắn, hắn cảm giác rằng mình đứng cũng có thể ngủ. Trên tay hắn cầm vài quyển sổ, đứng ở phòng thí nghiệm trong đại sảnh. Tất cả nhân viên đang công tác đều ngừng công việc trên tay, cung kính đứng ở trước mặt hắn. Thiếu niên này không tự chủ toát ra vẻ tôn kính, bọn họ không nghĩ tới, vốn luôn chậm chạp trong ngày thường lại liều mạng như vậy!

Tình huống này trong thôn đã sớm được biết. Mặc dù mỗi người lòng như lửa đốt, nhưng bọn họ sớm đã nhận được mệnh lệnh phải hiệp trợ Trần tiên sinh, vô điều kiện hoàn toàn nghe theo hắn phân phó.

Hôm nay các nhân viên hết sức khẩn cấp khi nghe Trần tiên sinh lần đầu tiên triệu tập bọn họ, bọn họ tập họp cực nhanh, nhưng thần sắc che không được sự hưng phấn.

Bọn họ hiểu được việc cần đến đã đến! Mọi người đều bỏ mặc công việc chân không chạm đất tập trung hy vọng chính mình có thể giúp được điều gì.

Phòng thí nghiệm an tĩnh đến ngay cả cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được.

Trần Mộ thanh âm khàn khàn khô khốc:

- Mọi người bắt tay đem mấy thứ này chế tạo đi.

Hắn đưa ra đồ án. Làm xong việc này, uể oải tới cực điểm Trần Mộ cũng chịu hết nổi, ngã xuống ngủ thiếp đi.

Phòng thí nghiệm lập tức náo nhiệt lên, vô luận trong ngày thường là người chậm chạp, lúc này tất cả đều như được lên dây cót. Trần Mộ đã cho bọn hắn cơ hội tốt nhất, mọi người tựa như ăn phải thuốc kích thích, bộc phát ra nhiệt tình trước nay chưa từngcó!

Trong phòng thí nghiệm tất cả dụng cụ ngày đêm không ngừng vận chuyển, dù chỉ có vài thiếu niên mười mấy tuổi, mỗi người đấu chí dâng trào, toàn lực ứng phó.

Bá Vấn nhìn đám thôn dân bận rộn, hỏi Trình Anh:

- Lời Lão nhân kia nói ngươi cũng tin tưởng sao?

Từ ngày đó đến nay, không khí trong thôn luôn khẩn trương hẳn lên. Bá Vấn nghĩ mãi mà không rõ, tộc trưởng nhìn không phải người hồ đồ, lẽ nào vì một chuyện chưa xác định, mà ra quyết định cẩu thả như vậy. Hắn đến bây giờ còn chưa tin cái lý do gọi là kiếp nạn giao tầng mây, nếu như thật sự có như vậy, thiên du liên bang khó có khả năng hoàn toàn không có đề phòng.

- Tin tưởng.

Trình anh không chút do dự gật đầu.

Bá Vấn có chút không thể tin quay đầu, hắn không nghĩ tới Trình Anh trả lời khẳng định như thế.

Chứng kiến ánh mắt Bá Vấn nghi hoặc, Trình Anh cười:

- Bọn họ không gì để gạt chúng ta.

Bá Vấn hùng hổ muốn nói lại, nhưng câu nói kế tiếp của Trình Anh làm hắn trợn trừng hai mắt. Trình Anh vài phần hồi ức nhỏ giọng:

- Bởi vì ta trước kia từng gặp qua!

Nói ra lời này, trên mặt nàng hiện ra nét sợ hãi, tựa hồ nghĩ đến chuyện cực kỳ đáng sợ.

Bá Vấn sắc mặt hơi biến.

Trình Anh khổ nảo cười:

- Còn nhớ rõ chúng ta bị song câu thú truy kích lần nọ không? Lúc ấy chúng ta lựa chọn tốt nhất chính là hướng bầu trời phi hành, nhưng ta ngăn trở các ngươi, còn nhớ rõ không?

- Ồ, ta lúc ấy cảm thấy có chút kì quái.

Bá vấn có chút kinh nghi bất định nói .

- Trước kia, có một lần ta theo một chi đội đi thôn quê làm một nhiệm vụ ủy thác. Lần nọ chúng ta gặp một tạp tu rất lợi hại, hắn tính tình rất cổ quái, cùng chúng ta xảy ra xung đột. Hắn rất lợi hại, so với Trần Mộ lợi hại còn hơn! Chúng ta cơ hồ toàn quân bị diệt, vận khí tốt của ta khá tốt, chỉ là ngất đi. Lúc ấy một vị tạp tu thực lực không kém hắn xuất hiện. Hai người phát sinh kịch chiến, ta khi tỉnh lại, vừa vặn chứng kiến bọn họ chiến đấu. Rốt cuộc, bọn họ đều chết hết!

Trình Anh nhìn Bá Vấn liếc mắt một cái:

- Bọn họ bay lên rất cao, sau đó khi từ bầu trời té xuống, cả hai đều đã chết. Trên người không có bất cứ vết thương nào, nói thật, lúc ấy ta sợ hãi cực kì. Ta vĩnh viễn không cách nào quên gương biến dạng của họ, cách bọn họ chết giống nhau như đúc. Từ đó về sau, ta mới biết được, trên bầu trời cũng là rất nguy hiểm .

Bá Vấn sắc mặt hoàn toàn thay đổi.

Trần Mộ tỉnh lại, đã là hai ngày sau. Thân thể được nghỉ ngơi đầy đủ, thể lực cũng khôi phục lại. Khi hắn mở mắt, cảm thấy đói mãnh liệt. Thấy Trần Mộ tỉnh lại, Lý độ hồng vội vàng chạy đi mang đến thực vật.

- Làm thế nào rồi?

Trần Mộ một bên nuốt ngấu nghiến một bên ậm ừ hỏi.

Lý độ hồng cúi đầu cung kính nói:

- Đã hoàn thành hai trăm linh kiện, các sư huynh còn đang tiếp tục gia công.

Lý độ hồng mặc dù tuổi nhỏ, nhưng đã biết suy xét, so với Trần Mộ năm đó còn hơn nhiều. Nếu như tiểu hài tử này tâm nhãn không độc ác, thật ra đáng để bồi dưỡng, Trần Mộ không khỏi nghĩ thầm.

No bụng, Trần Mộ liền đi ra khỏi phòng, tới phòng thí nghiệm.

Thấy Trần Mộ đi ra, tất cả mọi người buông công việc trên tay. A Phương Tác dẫn đầu nhất tề khom người hành lễ:

- Sư phụ mạnh khỏe!

Trần Mộ đâu chịu nổi đãi ngộ như vậy, suýt nữa té xỉu. Tuổi của hắn so với đám thiếu niên vốn không lớn hơn mấy tuổi, mà A Phương Tác, phải gọi là thúc thúc. Sư phụ? Làm sao có thể làm sư phụ những người này? Tiếp theo chỉ thấy mấy thiếu niên mỗi người khoanh tay mà đứng, dáng chứng như chờ nghe lời dạy dỗ.

Cả người vô chủ Trần Mộ ho nhẹ một tiếng:"Linh kiện đều chế tạo xong cả chứ?

APhương Tác tiến lên cung kính trả lời:"Đều đã hoàn thành." Trần Mộ sắp xếp chế tạo đều là linh kiện kim loại, đối với công nghệ kim loại thôn này mà nói, bọn họ rất cường hãn. Bởi vì Trần Mộ không có nói rõ số lượng, mỗi một loại linh kiện bọn họ đều một hơi chế tạo hai trăm kiện.

Các linh kiện này hết sức tinh xảo, gia công đòi hỏi tay nghể rất cao. APhương Tác từng lắp ráp số linh kiện này, nhưng không một lần thành công.

Ngay cả kinh nghiệm phong phú như A Phương Tác cũng không thể phán đoán được tác dụng của số linh kiện này.

Đám Thiếu niên vẻ mặt tò mò, bọn họ đang chờ đợi Trần Mộ đưa ra đáp án.

Mười lăm loại linh kiện bày ra trước mặt Trần Mộ, lóe ra ánh kim loại vừa mới gia công. Trần Mộ cầm lấy từng kiện kiểm tra một lượt, đến kiện cuối cùng, trên mặt hắn lộ ra vẻ hài lòng.

Tất cả mọi người thở dài một hơi, nếu như cực khổ chế tạo ra mà không phù hợp yêu cầu Trần tiên sinh này, đủ để đám thiếu niên môn buồn bực đến hộc máu. Bọn họ tuyệt đại đa số đối với gia công kim loại cũng không tính là cao thủ, lần này trên cơ bản là nổ lực mà làm. Cũng may có nhiều dụng cụ cơ khí tương đối cao, hơn nữa A Phương Tác thường xuyên hướng dẫn, mới miễn cưỡng làm ra. Hai ngày này mệt nhất là A Phương Tác, cả người trong hai ngày gầy đi không ít.

Trần Mộ không lập tức động thủ lắp ráp số linh kiện này, mà bắt tay chế tạo tạp phiến. Cần đến tài liệu nào đều cũng có đủ, do hắn đã cân nhắc xếp đặt từ đầu. Hiện tại nhân lực đều phi thường quý giá, không có thời gian cho hắn đi tìm kiếm tài liệu khác.

Đây là Trần Mộ lần đầu trước mặt mọi người chế tạo tạp phiến khác với năng lượng tạp cấp một thường làm.

Lấy bình tĩnh, hắn tương đối hài lòng sau khi kiểm tra tình trạng thân thể của mình. Xuất ra tai liệu đã sớm chuẩn bị, lấy ra bộ nhược thủy bút, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Trần Mộ bắt đầu chế tạo tạp phiến.

Ngọn bút êm ái mà nhẹ nhàng, Trần Mộ động tác giống như nước chảy mây trôi, lưu loát đến làm cho này mọi thiếu niên cơ hồ quên cả hô hấp. đầu ngọn bút mảnh khảnh giống như vũ giả cao siêu, lưu loát vận chuyển, tản ra ánh sáng mờ mờ theo đường nét, đầu ngọn bút trên mặt tạp phiến kéo dài biến ảo.

Màn này quá sức thần kỳ! Mọi Thiếu niên môn lúc này hoàn toàn bị phong cách thần kỳ nhứ thế này chinh phục . Vĩnh viễn không cách nào quên được hình ảnh này.

Trần Mộ cuối cùng nhất bút lên, điểm cuối cùng hoàn mỹ ăn khớp với điểm bắt đầu cấu vân, cấu vân trên tạp phiến đột nhiên tản ra ánh sáng giống hô hấp của con người, khi mờ nhạt khi phát sáng. Việc này khiến cho đám thiếu niên thấp giọng kinh hô. Minh ám lặp đi lặp lại biến hóa ba lần, sau đó trương tạp phiến mới tán đi tất cả quang mang, an tĩnh nằm ở trên bàn.

Hắn chế tạo là ba sao tạp phiến, phi thường khác biệt loại ba sao tạp phiến cùng loại. Chính là, trạng thái của ba sao ba nhận tạp.

Nếu như Trần Mộ đem trương tạp phiến này cấp cho bất cứ tạp tu nào. trương tạp phiến sẽ bị tạp tu khinh thường ném vào thùng rác. Không có tạp tu nào sẽ đi sử dụng trương tạp phiến này, bất quá Trần Mộ vốn cũng không phải làm ra để tạp tu sử dụng.

Tạp phiến này có thể hình thành ba nhận, nhưng Trần Mộ loại bỏ tất cả dao động của nó. Nói cách khác, tạp phiến này phóng xuất ra ba nhận năng lượng có kết cấu hoàn toàn cố định, không cần sử dụng cảm giác để tiến hành điều chỉnh năng lượng. Trên thực tế, tạp phiến này không cần cảm giác thao túng, dĩ nhiên như vậy sẽ không có tạp tu nào sử dụng.

Nhưng Trần Mộ cố ý làm ra tạp phiến như vậy.

Loại bỏ tính dao động. Tạp phiến này cũng bởi vậy mà có đặc biệt hơn các tạp phiến khác. Kết cấu cực kỳ đơn giản, chỉ cần có năng lượng, nó sẽ đem năng lượng hình thành một dang ba nhận đặc biệt, phóng xuất ra đi. Hoạt động phi thường ổn định. Uy lực từ đầu đến cuối không thay đổi. mỗi đạo ba nhận đều hoàn toàn giống nhau.

Vì đề cao uy lực của nó, Trần Mộ rất cố gắng. dưới tình huống cảm giác không cách trợ giúp, năng lượng trực tiếp tạo nên uy lực, đây là điều hắn tính toán đến tối ưu.

Có kết cấu nào có thể so sánh kết cấu trù ở này dạng, tác dụng phát huy xuất ra lớn hơn nữa đâu?

Trù tạp kết cấu phảng phất sinh ra chính là vì loại tình huống này. Trần Mộ mơ hồ cảm thấy trước mặt hắn mở ra một cảnh giới khác. Nhưng là mỗi khi hắn ngẫm nghĩ thì lại luôn luôn bắt không được tia linh quang này. Nhưng việc này không chút nào liên can đến tai kiếp sắp tới. Là chuyện đang phi thường khẩn cấp lúc này. Cũng may Trần Mộ cũng không có thói quen này.

Những gì không liên quan lúc này, đều bị hắn xem như tạp niệm. Kiên quyết bỏ một bên.

Ở chung quanh các đệ tử ánh mắt sùng bái nhìn Trần Mộ bắt đầu lắp ráp linh kiện. linh kiện kim loại dạng này phi thường tinh xảo, đương nhiên, chỉ đồi với Trần Mộ mà thôi. Trong mắt A Phương Tác, linh kiện loại này, chì là đồ thô lậu. Cũng may chỉ cở này, nếu không dù khả năng cao tới đâu mà nói, hắn cũng không có biện pháp trong ít thời gian ngắn ngủi làm được nhiều như vậy chủng loại.

Từ điểm đó có thể nhìn ra thiên du liên bang cùng công nghệ chế tạo kim loại của thôn này có nhiều chênh lệch.

Trần Mộ động tác rất chậm, có khi hắn còn dừng lại

Hạ. Mọi người nín thở, tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào Trần Mộ không dám gây nên khinh xuất dù là môt điểm thanh âm. Đại sảnh phòng thí nghiệm to như vậy, chỉ nghe tiếng kim loại va chạm khi lắp ráp.

Tạp phiến được Trần Mộ lắp vào một khe nhỏ trong kiện kim loại, mọi người lúc này mới hiểu được khe lõm trong kiện kim loại nguyên lai là để đặt tạp phiến. Rắc một tiếng nhỏ, khe kim loại tỏa sáng. Trần Mộ cúi đầu, cầm lấy thêm một linh kiện trên bàn.

Một lát sau mọi người mới hiểu được vì sao bọn họ không cách nào lắp ráp thành công, bởi vì số linh kiện này căn bản không chỉ là một kiện vũ khí , mà là hai kiện thậm chí vài món vũ khí . Điều này làm người đã từng thử rất nhiều lần lắp ráp là A Phương Tác đấm ngực buồn bực không thôi.

Kiện vũ khí đầu tiên trên tay Trần Mộ rốt cuộc hình thành!

Chứng kiến thành phẩm, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, có người không nhịn được bật cười. Cái này mà là vũ khí, úc! Trời ạ, nếu như nói nó là vũ khí, nhìn thật sự xấu xí quá mức !

Làm cho người ta cảm thấy nó tựa như hai tấm kim loại to bản gắn vào một đồ vật kỳ quái, mỗi bên ước chừng một thước, có một bình kim loại nằm trước, cở mươi li, phần đuôi gắn với một khối kim loại hình vuông chừng ba mươi li. hai bên hợp lại thành một góc , mà ở chỗ góc cong, chĩa ra một cây kim loại ngắn.

- Này, đây là cái gì?

APhương Tác lắp bắp hỏi, hắn không nghĩ tới, người hắn sùng bái vô cùng lại làm ra một vật thể xấu xí đến vậy. hình thù kì lạ này đánh sâu vào tâm thức hắn quá mức mãnh liệt, thế cho nên hắn nói chuyện bỗng trở nên lắp bắp.

- Vũ khí chứ còn gì.

Trần Mộ có chút kì quái liếc nhìn A Phương Tác, đây còn phải hỏi sao? Lúc này không chế tạo vũ khí, còn có thể chế tạo gì khác?

Mọi người không nói gì. Trần Mộ cũng không để ý tới bọn họ, hắn tự mình bưng kiện vũ khí lên. Thật vừa ý, thật sự vừa tay a! Bất quá mọi người có vẻ không tin a, hắn cũng làm ngơ.

Phòng thí nghiệm không có nơi thử nghiệm vũ khí, Trần Mộ không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài hoang địa để thử.

Trong phòng mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời im lặng. Dù muốn đi theo Trần Mộ ra ngoài, nhưng lại không đủ dũng khí. APhương Tác là người đầu tiên đi ra, vẻ mặt giống như đưa đám. Những người còn lại thấy thế, cũng đành cắn răng đi theo A Phương Tác.

Kiện vũ khí đó, thật sự xấu đến dọa người a!

- Ai ôi, các ngươi đi đâu mà đông như vậy?

Đám thôn dân lần đầu tiên nhìn thấy mọi người tập thể đi ra, không khỏi tò mò hỏi.

A Phương Tác cùng mọi người toát mồ hôi trán, đồng loạt bảo trì trầm mặc.

Trần Mộ cũng không chú ý tới vẻ mặt quái dị của A Phương Tác cùng đám người phía sau, hắn đi tới một gốc cây đại thụ trước mặt, cây đại thụ này đường kính vượt qua ba thước, cành lá rậm rạp tỏa ra một hơi mát lạnh. Hắn đi tới trước đại thụ ước chừng mười lăm thước liền ngừng lại.

Đám thôn dân lúc này mới chú ý tới vật Trần Mộ bưng trên tay, mọi người vẻ mặt trở nên quái dị, rất nhanh, chung quanh trở nên an tĩnh đến quỷ dị.

APhương Tác đám người lúc này hận không thể tìm kẻ nứt để chui vào. "Hại chết ta rồi! hại chết ta rồi!" APhương Tác trong lòng ứa lệ, hắn tại trong thôn hô phong hoán vũ, chưa bao giờ gặp đã kích quá lớn như thế.

Ngay lúc này, Trần Mộ nhẹ nhàng nắm vào chuôi kim loại ngắn.

Hưu hưu hưu hưu hưu!

Bình kim loại ngay trước đột nhiên thả ra quang mang kinh người, từng đạo ba nhận màu lam điên cuồng từ bình kim loại trước tấm thiết bản phun ra, nhìn qua như một tấm lưới dày đặc ba nhận màu lam!

APhương Tác cùng đám thiếu niên trợn mắt há hốc mồm nhìn chăm chú vào Trần Mộ cùng từng đạo ba nhận màu lam tỏa sáng cho dù là ban ngày! Đám thôn dân vẻ mặt trong phút chốc hóa thành hoảng sợ, biến đổi đột nhiên lúc này khiến cho bọn họ vẻ mặt nhìn qua càng thêm quái dị.

Ba ba ba ba ba

Tất cả ba nhận đều đánh trúng một chỗ trên thân cây, vụn gỗ văng tung tóe ! Một ít vụn gỗ thậm chí đánh trúng mặt thôn dân cùng các đệ tử. lực đạo mười phần gây đau nhức. Song không có ai biết lấy tay ngăn trở, bọn họ vẫn không nhúc nhích, tựa hồ hóa đá, không có bất cứ động tác gì.

Những ba nhận đánh trúng thân cây làm cho gỗ văng tung tóe phát ra âm thanh ba ba, một số ba nhận xẹt qua không khí tạo nên âm thanh hưu hưu, hiện trường nhất thời hóa tĩnh lặng.

Tất cả sợ ngây người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zeta