♛ Siêu đoản văn ♛

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

http://tutudao.wordpress.com/doan-thien/sieu-doan-van/

♛ Siêu đoản văn ♛

Tác giả: Nhiều tác giả

Thể loại: Đam mỹ, siêu đoản văn, cổ kim, hài bựa, ngược, ấm áp…

Edit: Yingie

______

138

Năm ấy, trong cung tuyển quan văn mới.

Lần đầu tiên thấy y, lời nói lạnh lùng của y lại gợi lên tất cả hứng thú trong hắn.

Đêm đó, y ngắm trăng trước cửa sổ, hắn cố ý tới gặp y.

Y đứng dậy muốn đi, hắn một tay chống vào tưởng, chặn đường.

“Ngươi muốn gì?” Y vẫn thái độ lạnh lùng ấy.

“Ta muốn ngươi.” Hắn cúi người hôn lên môi y, bất ngờ y lại ôm lấy cổ hắn cười nhẹ “Nếu ta không lạnh lùng với ngươi, làm sao có thể thắng được hậu cung ba ngàn người của ngươi.”

Dưới ánh trăng, y thâm tình hôn trả lại.

♡ 139

Khi 7 tuổi.

“Anh, phép tình này khó quá! Em không biết làm!”

“Ngu ngốc, để anh dạy em…”

Khi 10 tuổi.

“Anh, em thích anh nhất!”

“Ngu ngốc, em biết cái gì là thích à?”

Khi 15 tuổi.

“Anh, em đói bụng!”

“Ngu ngốc, để anh nấu mì cho em.”

Khi 18 tuổi.

“Anh, cứu mạng! Hảo trướng!”

“Ngốc, đó là… Uy, buông ra! Đi ra! Đi ra…..”

“Anh, em yêu anh!”

“Ngu ngốc!”

♡ 140

“Tác giả đại nhân, tiểu công với tiểu thụ quen nhau như thế kia, blablablabla…”

“Ân.”

“Tác giả đại nhân, giải quyết hiểu lầm kia như vậy, blablablabla…”

“… Ân.”

“Tác giả đại nhân, lúc thổ lộ giống như ở đây này, blablablabla…”

“… Không sai.”

“Tác giả đại nhân, tôi mỗi lần đều có thể đoán trúng nội dung tình tiết mà anh sẽ viết ~”

“… Tôi kháo, cậu thực sự không biết tôi viết chính là viết về hai ta sao?”

♡ 141

Ngư Xoa nói chuyện phiếm với Thán Nữu.

Thán Nữu oán giận: “Cha tớ lúc nào cũng nói yêu tớ, tớ lần trước làm nũng cắn nhẹ cha một cái, cha lại hung hăng đánh tớ một trận. Còn xách tớ sang một bên, không để ý tới tớ! Tối hôm qua, cha cậu ở nhà tớ cắn cha so với lúc tớ cắn dữ tợn hơn nhiều, thế mà cha còn chui vào lòng cha cậu cọ cọ!”

Ngư Xoa bất đắc dĩ lắc đầu: “Cậu thế là còn tốt chán, khi cha cậu tới nhà tớ, cha tớ căn bản không cho tớ vào cửa.”

♡ 142

Luyện kiếm, vì hắn.

Tập đao, vì hắn.

Học võ, vì hắn.

Thậm chí ngay cả lập phái cũng là vì hắn.

Nhưng hắn lại như không thấy, không nghe.

Đau lòng, lạnh tâm, muốn rời khỏi chốn thị phi này, chưa kịp vận khí, đã nghe một tiếng gầm ở đằng sau:

“Ngươi dám đi, ta bây giờ sẽ cởi hết còn ở trên nóc cung luyện khinh công!”

Hắn theo phản xạ đáp: “Hoàng Thượng thánh minh!”

♡ 143

Hắn kéo tay y nói với nàng: “Chúng ta chia tay đi, kỳ thật người anh yêu là cậu ấy. Em hiểu chứ?”

Ánh mắt của nàng đảo qua đảo lại hai người, sau đó gào lên: “Cút! Hai người cút ngay! Chúc hai người bạch đầu giai lão, đoạn tử tuyệt tôn!”

♡ 144

Không biết có ai từng nói qua, mỗi người giống như là chỉ có một cánh của thiên sứ, hai người ở bên nhau dù không thích hợp lắm, nghiêng nghiêng ngả ngả vẫn có thể bay lên.

Nhưng em và anh ở bên nhau lại vĩnh viễn không bay lên được, bởi vì cánh của chúng ta là cánh cùng một bên.

Anh trừng mắt nói với em, nếu như là như vậy, anh sẽ chém đi cánh của cả anh và em! Nếu không thể cùng nhau lên thiên đường, chúng ta liền cùng nhau xuống địa ngục.

Bonus:

Nhĩ Khang cùng với Vĩnh Kì JQ chiếu sáng, Hoàng a mã chịu đựng đi theo Dung mama.

Bao Chửng, Công Tôn Sách lang bạt chân trời.

Kinh Vân, Nhiếp Phong thề sống chết bảo vệ gia đình.

Hiểu Lam, Hòa Thân phong lưu lưu danh sử sách.

Sơn Bá, Văn Tài vứt bỏ Anh Đài mà ra đi.

Như Lai, Tam Tạng ngàn năm đợi chờ.

Ngộ Không Tam Tạng thâm tình mạnh mẽ bi thương.

Bát Giới cùng Thái Bạch Tinh Quân tim đối tim.

Từ khi có siêu đoản văn, ngay cả Bạch Long Mã cũng không chịu cô đơn…

Vậy nên, Mario, Pchy, hai người cũng nên rời giường cạo râu đi thôi…

145

Trước khi tham gia quân ngũ, hắn hứa với cậu, mỗi ngày một lá thư, hắn đi rồi, cậu mỗi ngày đều chờ thư của hắn.

Trong thư lại luôn luôn chỉ có một chữ: Em.

Cậu đi tìm hắn, nói: “Còn nói viết thư cho em, mỗi lá thư chỉ có một chữ…”

Cậu hốc mắt còn có chút đỏ, khóe miệng hắn khẽ giơ lên, một tay ôm lấy thắt lưng cậu, một tay nâng mặt cậu lên, hơi thở tản nhẹ trên mặt cậu, nói: “Ngốc, em chính là em ở trong lòng anh.” Nói xong liền đè cậu xuống.

( (Em, Ngài… – Xưng hô lịch sự, kính trọng) =  (Em) +  (Tâm, trái tim))

♡ 146

“Anh giỏi thật, biến mất một cái là gần như mười năm mới biết đường trở về?!”

“…”

“Anh có biết có bao nhiêu người đang đợi anh không?”

“Cậu sao?”

“Ách… Không được ngắt lời! Anh nói biến mất là biến mất, tôi phải giả vờ là anh đi an ủi bạn gái của anh, tôi có nợ gì anh sao?”

“Vậy tôi trả lại cho cậu?”

“Trả lại? Trả thế nào? Trả cái gì?”

“Dùng chính mình để trả.”

♡ 147

Anh yêu em.

Kháo!

Anh yêu em.

Có bệnh!

Anh yêu em.

Shit!

Anh yêu em.

Con mẹ nó anh có để tôi yên không, đứng tự kỷ với cái gương tự kỷ cả nửa ngày rồi! Tôi…

Nói chưa xong đã nhìn thấy trên gương không biết từ bao giờ đã dán ảnh chụp mình khi ngủ, bỗng chốc không nói gì nữa.

Người phía sau dùng một tay kéo cậu ôm vào lòng, nhìn gương dịu dàng lặp lại: Anh yêu em.

Kiên quyết không ngẩng đầu lên nhìn gương: Aaaa, nói nhiều muốn chết, ngu ngốc!

♡ 148

“Cậu nói… trong ngày kết hôn chú rể bị đoạt đi rồi?”

Cô dâu gạt lệ nói, “Đúng vậy. Người phụ nữ đáng giận kia trực tiếp xông tới đoạt đi chồng tớ! Tớ không cam lòng!”

“Ách, tớ nghĩ đó là một người đàn ông.”

“Làm sao cậu biết?”

“Cậu tự nhìn đi…”

Hắn dùng ngón tay chỉ hai người đàn ông đang hôn nhau đến quên tất cả kia, “Cậu định làm gì?”

Cô dâu chớp chớp mắt, lau khô nước mắt, “Cái gì cũng không, hiện tại tớ cam tâm…”

♡ 149

Nàng chất vấn hắn: “Anh vứt bỏ em chính là vì y?”

“Ân”

“Em muốn tìm anh trai của anh tính nợ, chính anh ta giới thiệu anh với em.”

“Anh ấy đang cùng bạn trai đi hưởng tuần trăng mật.”

“Em muốn nói cho cha của các anh biết.”

“Ông ấy đang cùng lão công ra nước ngoài chơi.”

“Trời ạ! Nhà anh không có người thích con gái sao?”

“Có! Em gái anh vừa mới nói em ấy sẽ đợi em ở trong phòng.”

♡ 150

Sáng sớm, y vì eo đau nhức mà tỉnh lại, hắn mới từ phòng tắm đi ra nhẹ nhàng ôm lấy y, nói: “Tuy rằng tối hôm qua uống rượi, nhưng nếu không phải như vậy, anh cũng không có dũng khí nói với em, thực ra anh yêu em lâu lắm rồi.”

Y cười ngọt ngào tiến sát vào lồng ngực của hắn, trong lòng lại oán giận: Nếu sớm biết thế này, tối qua sẽ không bỏ thuốc vào rượu của anh, em vốn là muốn làm công!

♡ 151

Lần đầu tiên, cậu nói: “Em muốn ở trên!”, hắn hôn nhẹ cậu, sau đó lập tức không lưu tình tiến công.

Lần thứ hai, cậu nói: “Em muốn ở trên!”, hắn hôn nhẹ cậu, sau đó lập tức xuất kích toàn bộ.

Lần thứ ba, cậu nói: “Lần này em nhất định phải ở trên, nếu không chúng ta liền chia tay!”, hắn cười nói, “Được!” sau đó ôm cậu xoay người, đẩy vào thật sâu…

Cậu khóc không ra nước mắt: “Hỗn đản! Đây không phải chỉ là thay đổi vị trí thân thể sao?”

Bonus:

Sau khi thi chạy, thỏ cùng rùa yêu nhau.

Một buổi sáng sớm, thỏ tỉnh lại phát hiện thân thể của rùa lạnh như băng, tim cũng không đập, mạch cũng không thể tìm ra, thỏ khóc chôn cất rùa.

Mùa xuân năm thứ hai, nhím tới thăm rùa, thỏ đỏ mắt khóc, cuối cùng mới mở hai mắt nói cho rùa biết hung tin của rùa, nhím trầm tư thật lâu, sau đó mới bình tĩnh mở miệng — Cậu, cậu không biết chúng tôi cần ngủ đông sao?

152

Sinh nhật bạn, cậu đến KTV tụ hội, sau khi uống một chút rượu bắt đầu ôm micro hát không ngừng.

Sau một màn vỗ tay khi cậu hát xong, quay đầu lại chỉ thấy người nào đó đen mặt đứng ở cửa: “Mấy giờ rồi mà vẫn chưa chịu về nhà.”

Một phen bị túm đi.

Về đến nhà, cậu muốn mở miệng giải thích lại phát hiện cổ họng không thể phát ra tiếng nào, đối với vẻ mặt chất vấn của người nào đó, chỉ có thể sốt ruột chỉ vào miệng khoa chân múa tay, người nào đó nở nụ cười: “Phương thức giải thích như vậy, anh thích!”

Nói xong ra sức chặn miệng cậu lại.

♡ 153

Người trong cung truyền tai nhau, quý phủ của Thất hoàng tử có cất giấu một chiếc quạt bằng lụa, trên đó có một bức tranh, không phải là sĩ nữ huỳnh điệp

 (mỹ nhân, bươm bướm)

, mà chính là một thiếu niên xinh đẹp, người nào nhìn qua đều bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Đêm, hắn lẻn vào phủ của Thất hoàng tử lại bị tóm được, “Hừ ~ ta biết ngươi sẽ đến trộm, người thích nhìn mỹ nam lại thờ ơ với ta! Ta không đẹp ở chỗ nào? Ngươi tới, bắt hắn buộc bên giường của ta! Bức tranh trên quạt chính là bản điện hạ, ta sẽ cho người nhìn đủ!”

♡ 154

Sau khi một nữ sinh phát hiện hai mỹ nam là gay, đã phát biểu một câu cực kinh điển:

“Mẹ nó! Mất đi hai cơ hội, lại thêm hai đối thủ, thật bất hạnh làm sao! ~”

♡ 155

Chàng trai hết sức chăm chú hướng máy tính đánh quái, người đàn ông phía sau vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Đêm nay ăn gì?”

“Tùy tiện.”

“Ra ngoài ăn?”

“Tùy tiện.”

“Cho anh gần gũi một chút?”

“Tùy tiện.” “Uy uy, anh làm gì, em phải đánh tiếp.”

Người đàn ông một phen đem chàng trai đến trên giường, xé mở cà vạt, hung hăng hôn, tức giận nói, “Không có phép chơi tiếp.”

Chàng trai kinh hách, nháy mắt mặt biến thành thẹn thùng, “Không chơi, không chơi, khụ.” “Ngô…”

“Ân, thế này mới đúng, bé ngoan.”

♡ 156

Trong văn phòng, bác sĩ kiên nhẫn kiểm tra cho bệnh nhân, “Nơi này có không thoải mái không?”

Bệnh nhân lắc đầu.

“Nơi này thì sao?”

Bệnh nhân lại lắc đầu.

“Vậy đây?”

Bệnh nhân vẫn lắc đầu.

Quẳng ống nghe ném lên người bệnh nhân, “Anh mẹ nó đùa em à, rốt cuộc không thoải mái chỗ nào?”

Bệnh nhân vội cười làm lành, dùng miệng hôn lên mặt bác sĩ nói: “Nhìn thấy em là khỏe lại rồi.”

Bác sĩ đỏ mặt, dùng sức chùi chùi nơi vừa bị hôn: “Đều đã là lão phu phu rồi, ít buồn nôn!”

♡ 157

Thẳng nam gì đó, ghét nhất.

Bẻ cong gì đó, bá đạo nhất.

Nam nam gì đó, đáng yêu nhất.

Huynh đệ gì đó, thân mật nhất.

Bạn bè gì đó, dễ biến chất nhất.

Hủ nữ gì đó, vĩ đại nhất.

Hủ mama gì đó, mới là biết kiềm chế nhất.

♡ 158

“Hai vị tiên sinh, mua hoa tặng bạn gái đi ~” Cô nàng bán hoa tích cực muốn bán nốt cành hoa hồng cuối cùng, nhìn thấy trên đường giờ còn rất ít người lại có hai người đàn ông đang sóng bước đi ngang qua, nàng chào đón rất nhanh.

Một vị trong đó lắc đầu: “Tôi không có bạn gái!”

Cô nàng ánh mắt càng thêm chờ mong nhìn về phía vị còn lại, ai ngờ mắt hắn lại nhìn về phía người đàn ông bên cạnh lộ ra vẻ khó xử: “Xin lỗi, nếu tôi mua hoa tặng bạn gái, bạn trai của tôi sẽ không vui.”

Bonus:

Vừa vào cửa hủ sâu tựa biển, từ nay về sau, thuần khiết là người qua đường.

Vừa vào Gintama sâu tựa biển, từ nay về sau, tiết tháo là người qua đường.

Vừa vào Kha Nam sâu tựa biển, từ nay về sau, kết thúc là người qua đường.

Vừa vào Đạo Bút

 (Đạo mộ bút kí)

 sâu tựa biển, từ nay về sau, chân tướng là người qua đường.

Vừa vào Gia Giáo sâu tựa biển, từ nay về sau, bình tĩnh là người qua đường.

Vừa vào Trọng Khẩu sâu tựa biển, từ này về sau, trong sáng là người qua đường.

Vừa vào Thư Khống sâu tựa biển, từ nay về sau, Lolita là người qua đường.

Vừa vào đam mỹ sâu tựa biển, từ nay về sau, BG là người qua đường.

Tiết tháo thần mã gì đó tuyệt đối là mây bay.

159

“Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…” Thiếu gia khụ ra một búng máu, nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn người đó đứng ở cửa. Người ấy vẫn bay lên như thế, khóe mắt tràn đầy ngạo khí và tự tin, thiếu gia vươn tay vào hư không, “Ngươi đã trở lại, thật tốt! Ha hả”, tiếp đó cánh tay buông thõng xuống. Không thể cùng sinh, cuối cùng cũng ra đi một mình, đợi cả đời, cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.

♡ 160

Hôm nay trên lớp điện thoại của bạn học B vang lên, hắn trực tiếp tắt máy. Lại vang lên, lại tắt. Kêu lần nữa, hắn đón. Chỉ thấy hắn kiên quyết nói: “Cậu mau cút đi cho lão tử, lão tử không thích người như cậu.”

Đối phương blablablah nửa phút đồng hồ, sau đó B nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu đi chết đi, cậu đi nhảy lầu đi…”, sau đó tắt máy.

Lớp học sôi trào, giáo viên cũng không giảng nữa. Các sinh viên khác đều hỏi: Là nữ sinh nào lại si tình với hắn như vậy, sao hắn lại nhẫn tâm vậy?

Chỉ thấy B vẻ mặt xoắn xuýt lại đầy hắc tuyến ==||||| kích động đến nghẹn ngào nói: “Cậu ta là nam.”

Tập thể sinh viên hóa đá. Giáo viên trên bục giảng lộn xộn. Chúng ta tỏ vẻ thông cảm với B.

Con trai tội gì phải làm khó dễ con trai.

♡ 161

Có một ngày, tiểu miêu yêu dừng chân ở một phiên chợ ở nhân gian đã lâu, trên đường về nhà, gặp một phàm nhân văn nhã.

Phàm nhân hỏi nó: “Ngươi là yêu gì?”

Tiểu miêu yêu ngẩng đầu ưỡn ngực: “Meo~ ta là lão hổ yêu!”

Không biết bao nhiêu năm sau đó, tiểu miêu yêu gối đầu lên đùi tiên nhân, bộ dáng biếng nhác ngạo kiều: “Người lúc trước vì sao lại phải hạ phàm?”

Tiên nhân cười thâm thúy, ngữ khí tràn đầy cưng chiều: “Có lẽ, là vì để gặp một con tiểu miêu nào đó.”

♡ 162

“Thôi, đứng lên đi.” Hắn thản nhiên quét mắt nhìn người đang quỳ ngay trước điện.

“Nhân sinh trên đời, cái gì là thiên cao vân đạm

 (trời cao, mây nhạt)

, vân quyển phong thư 

(mây cuộn gió duỗi)

, chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng đẹp trên gối. Bạch vân thương cẩu

 (thế sự thay đổi khôn lường)

, hoa trong gương, trăng trong nước, đến phút cuối cùng, cũng không biết phải làm sao. Người trẫm muốn hận nhiều như vậy, người phải quên cũng nhiều như vậy, nhưng người duy nhất không muốn hận, cũng không nguyện quên chỉ có ngươi.”

Hôm sau, thiên hạ đổi chủ, người nọ mang theo ý cười lạnh lẽo, tọa ủng 

(ngồi cầm giữ)

 giang sơn này, vĩnh viễn phải tịch mịch.

♡ 163

“Ôi, trên mạng nhiều truyện nhân cách hóa như thế, mày có thể đột nhiên biến thành mỹ nữ đến giúp tao giặt quần áo, nấu cơm, làm ấm giường hay không?” Nhàm chán đến cực điểm, cậu lẩm bà lẩm bẩm với con mèo nhỏ vừa nhặt được lúc chiều.

Còn chưa chờ câu trả lời, cậu đã thở dài xoay người định đi chuẩn bị thức ăn cho màu, thắt lưng đột nhiên bị một đôi tay cuốn lấy: “Biến như thế này sao? Giặt quần áo, nấu cơm, làm ấm giường ta đều biết, nhưng ta không phải mỹ nữ.” Nam tử tóc đen mặc hắc y đứng đằng sau nói.

“Anh… Ngô….”

♡ 164

“Ta chính là yêu nàng, ngươi sao cứ phải dây dưa mãi không thôi.”

“Nga? Thật không, vậy vì sao ngươi đến bây giờ vẫn còn đeo đồng tâm ngọc ta tặng?”

“Nói bậy… Rõ ràng là ngươi hoa mắt…”

Sau khi nghe xong, nam tử ôn nhuận như nước đem y mặt đỏ ôm vào trong lòng, rũ mắt thì thầm: “Ta sao lại không biết nàng có ơn với ngươi, nếu không làm sao người lương thiện như ngươi sao có thể nhẫn tâm không để ý tới ta? Đáp ứng ta không rời đi nữa, được chứ?”

“Ân…”

♡ 165

“Không gặp đã lâu… Gần đây vẫn tốt chứ?”

“Ừ… Còn anh?”

“Không tốt, hôm qua vừa ly hôn với vợ.”

“A…? Vì sao?”

“Con anh nghĩ rằng nó là do em và anh sinh ra.”

“==! Nó không biết rằng đàn ông không thể mang thai ư?”

Bonus:

Đam mỹ tựa như một quả cầu thủy tinh, bỏ hết cả nhân tố bên ngoài, nghịch thiên đạo nhân luân

 (lẽ trời, luân lí làm người)

, trong suốt, mỹ lệ, lại mong manh. Muốn giãi bày, cũng phải đúng đối tượng, sự tồn tại của người này chỉ có một, là duy nhất.

166

Mười năm trước, hắn hỏi y: “Lão sư, tôi có thể yêu anh không?”

Y cười, “Ngốc, cậu còn nhỏ.”

Mười năm sau, hắn kết hôn, y chỉ gửi quà còn người không đến.

Hai mươi năm sau, biết y bị bệnh qua đời, hắn cùng vợ tới dự lễ tang mới biết được y cả đời cũng chưa lập gia đình.

Ba mươi năm sau, hắn trong lúc chuyển nhà vô tình phát hiện quyển sách bài tập cũ, trong đó có kẹp một tờ giấy có một dòng chữ hết sức nổi bật: “Nhưng tôi nguyện ý chờ cậu lớn lên.”

♡ 167

Ông xã, đến lúc anh nhìn thấy lá thư này, em đã trên máy bay sang Mĩ. Đúng như những gì anh nghĩ, đứa nhỏ này quả thật không phải của anh, nhưng em vẫn yêu anh ấy không oán không hối hận.

Nam nhân đọc kĩ phong thư, rồi nhẹ nhàng cười nhạo vứt sang một bên, nghiên đầu nói với y, người còn đang thở dốc trên giường: “Uy! Có người đối với em vẫn không oán không hận này.”

Y lau đi vết máu trên khóe miệng: “Em có thể lừa được trái tim người phụ nữ của anh, thì của anh cũng có thể lừa được!”

♡ 168

“Hòa Nhị, tại sao người cứ phải đối nghịch với ta?”

“Lão Kỷ, ta đây là ái chi thâm trách chi thiết

 (kiểu yêu nhau lắm cắn nhau đau, đánh là yêu, mắng là thương ấy)

“Ta cho ngươi biết, ta Kỷ Hiểu Lam cùng ngươi Hòa Thân là không đội trời chung.”

“Lại thế nữa rồi, lão Kỷ a, người luôn cho rằng lời ta nói là thật sao, người đã quyết định làm lương thần một đời, vậy ta đây sẽ làm tội thần thiên cổ, nếu ngươi lưu danh sử sách, ta đây cũng tiếng xấu muôn đời, như thế, người đời mỗi khi nhớ tới ngươi, cũng sẽ nhớ tới ta. Ngươi nói tiếp theo ta nên hại ai?”

♡ 169

“Từ hôm nay không được dắt tay em nữa.”

“…”

“Từ hôm nay không được hôn em nữa.”

“…”

“Từ hôm nay không được gặp mặt em nữa.”

“…”

“Từ hôm nay chúng ta bắt đầu phân phòng ngủ.”

“Em có sao không?”

“Em có.”

“Chờ bao giờ em đem giới tính trên giấy căn cước đổi thành nữ đi rồi tính sau!”

“Mau buông em xuống! Em chỉ là cuối tuần này thắt lưng quá mỏi mà thôi?”

♡ 170

Y nổi giận đùng đùng đá văng cửa phòng làm việc của hắn: “Em trai anh bắt cóc em trai tôi!”

Người đàn ông anh tuấn đang xem văn kiên nâng mắt, ánh mắt thản nhiên sau mắt kính quét nhìn y một cái, “Trả lại cho em một anh trai được không?”

♡ 171

“Nghiệt súc!” Long nhan giận dữ, cánh tay ở trên long ỷ cũng run lên.

“Phụ hoàng…”

“Hoàng Thượng…”

Một đôi trẻ đang quỳ trong điện lạnh như băng.

“Một Ngự tiền đại tướng quân trẫm yêu thương nhất, một hoàng tử trẫm một lòng muốn hắn kế vị ngôi hoàng đế của mình, hôm nay lại nói với trẫm rằng đã thề non hẹn biển dưới trăng?”

Lay mạnh thân hình vừa ngã mạnh vào lỏng ỷ ở phía trên. “Phụ hoàng, người sao vậy… Mau! Truyền thái y!! Nước ối của phụ hoàng vỡ rồi!!”

♡ 172

Sau khi tốt nghiệp, hắn muốn cậu đến công ty hắn làm tổng kinh lí 

(tổng giám đốc)

, cậu vui vẻ chấp nhận: “Được, để em quang minh chính đại làm thượng cấp của anh!”

Hắn cười xấu xa giữ chặt tay cậu, đeo một chiếc nhẫn nên ngón áp út tay trái cậu: “Chức trách của tổng kinh lí là, 【 tổng 】

(luôn luôn, toàn bộ)

 là yêu anh, 【 kinh 】

(phụ trách)

 luôn luôn nghĩ đến anh, 【 lí 】là lấy anh.

Bonus:

“Thực xin lỗi, Đại sư huynh, đệ yêu Tam sư đệ.”

“Đừng nói nữa, ngươi say rồi.”

“Không, đệ không say, ách…”

“Ta biết ngươi chỉ miễn cưỡng cười thôi.”

“Đệ không có.”

“Ngươi say rồi, nghỉ ngơi đi!”

“Không, đệ không say. Thực xin lỗi, ách… Nhưng đệ không thể lừa trái tim mình.”

“Không sao. Ngươi thực sự say rồi.”

“Lão tử không có!!”

“Ngươi say lắm rồi, A Năng — ta là sư phụ… Còn nữa, ta chỉ yêu Ngộ Không.”

Cái bonus nào của mình cũng bựa không thể đỡ được!

 170

Hai người bọn họ là bạn bè từ nhỏ, mỗi lần y có đồ gì tốt, hắn đều thích đổi để chơi.

Y có CD hay, hắn liền dùng truyện manhwa đổi.

Y có máy chơi gam, hắn liền dùng súng đồ chơi để đổi.

….

Hôm nay, y mua một cái kẹo que, cười nói, “Xem cậu hôm nay lấy cái gì đổi với tôi? Ha hả…”

Không đợi y nói xong, hắn không do dự cởi quần, đứng thẳng nói, “Vậy, dùng cái này đổi đi…”

♡ 171

“Nương tử ~ ta đói bụng rồi ~” Hắn hương về vườn hoa cúc ở hàng rào phía Đông ở xa xa hô, “Nếu ngươi không hiện thân, ta sẽ không tưới nước ba ngày ~”

“Cùng chết ~” Giữa một làn khói đỏ chậm rãi hóa thành một nam tử tuấn mỹ mang vẻ mặt hờn dỗi, “Người đời ai cũng nói ngươi không vì năm đấu gạo mà khom lưng từ quan về vườn, lại không biết vì sao lại cứ thích dựa dẫm vào ta. Người đời ai cũng nói ngươi không thương mẫu đơn, chỉ yêu hoa cúc, thực ra chỉ bởi vì ta là cúc tinh… Lại còn mở ra hoa cúc trên người ta…”

♡ 172

Một cô gái bám chặt lấy ra giường ôm trước ngực, lui vào góc tường nức nở lấy tay chỉ vào phòng tắm đang truyền ra tiếng nước: “Anh! Em là em gái anh cơ mà, anh tại sao có thể, tại sao lại cùng anh ấy làm như vậy với em?”

Người đàn ông nửa thân trên để trần dựa vào cửa số hút thuốc liếc mắt nhín cô gái một cái rồi lại tiếp túc hút, một chàng trai mang ánh mắt đào hoa lao ra từ phòng tắm nói: “Phi! Lần trước không cẩn thận ngủ khiến em chụp được ảnh của bọn anh, lần này bọn anh còn có thể ngây ngốc nằm trên giường cho em chụp sao?”

♡ 173

6 năm trước, hắn bị bạn gái đá, bởi vì việc làm không ổn định.

5 năm trước, hắn bị bạn gái đá, bởi vì không có nhà.

4 năm trước, hắn bị bạn gái đá, bởi vì không có xe.

3 năm trước, hắn bị bạn gái đá, bởi vì không biết cách ăn mặc.

2 năm trước, hắn bị bạn gái đá, bởi vì không biết làm việc nhà.

1 năm trước, hắn bị bạn gái đá, bởi vì không ôn nhu.

Năm nay, hắn anh tuấn, nhiều tiền, có phòng, có xe, biết ôn nhu chăm sóc, biết làm việc nhà, vẫn bị đá. Bởi vì không ai tin tưởng hắn không phải gay.

♡ 174

Nàng, đại thần đam mỹ số một, viết ngược văn vo số, được vô số lang nữ truy đuổi tán tụng, có độc giả phỏng vấn nàng, nàng tự nhận là tác phẩm đó chính là những khắc sâu trong lòng từng trải qua, nàng ảm đạm cười, nhật kí kết hôn ngày đó: “Hôm nay, ta kết hôn, phù rể không đến, chú rể cũng không…”

♡ 175

- Anh, anh có thích người nào không?

- Có.

- Anh, người ấy làm gì vậy?

- Làm cùng công ty, mỗi ngày đều được nhìn thấy.

- Anh, người ấy là người như thế nào?

- Rất tốt, rất đáng yêu, làm cho mọi người đều thích.

- Còn sao nữa?

- Nhảy rất đẹp.

- Sao nữa?

- Rất nổi tiếng.

- Sao nữa?

- Biết nấu mì cho anh.

- Sao nữa?

-Sao nữa?

- Nha! Tiểu tử chết tiệt, cả ngày bắt anh khen em, xem anh thu thập em như thế nào!

♡ 176

Di động rung, có tin nhắn mới “Người anh em, tôi quyết định đi thổ lộ! Thay tôi cầu nguyện đi!”

Y ngẩn người, trả lời “Nga. Vậy anh cố lên!”

“Tôi đứng ngoài cửa nhà cậu ấy rất lâu rồi, không dám gõ cửa.”

“Đánh bạo gõ đi! Anh em ủng hộ anh!”

“Cậu nói xem cậu ấy sẽ đồng ý chứ?”

“Tôi làm sao biết được. Tôi đột nhiên có việc bận.” Y ném di động, cảm thấy trái tim có chút đau.

Di động lại rung, có cuộc gọi đến “Cậu ra mở cửa đi, tôi vẫn là không dám gõ.”

♡ 177

Chú rể: “Anh có thể nói ra yêu cầu không?”

Cô dâu: “Nói đi!”

Chú rể: “Có thể đừng YY anh với phù rể được không? Hôm nay hai ta kết hôn cơ mà.”

Cô dâu: “Rất rõ ràng sao?”

Chú rể: “Mắt cũng xanh lên rồi.”

(Phù dâu là bạn gái của phù rể.)

Cô dâu: “Xin lỗi!”

Phù dâu: “Không sao, bạn trai của tớ cùng ông xã cậu rất xứng đôi mà!”

Cô dâu: “Chẳng lẽ ~ là người đồng đạo?”

Phù dâu: “Bạn trai tớ là trung khuyển công, ông xã cậu là kiện khí thụ!”

Cô dâu: “Ông xã tớ là công! Là công! Ông xã! Công với ngạo kiều thụ!”

Bonus: 

(này rất 囧)

Hắn cùng với y mặt đối mặt, yên lặng không nói gì.

Cuối cùng hắn mở miệng: “Những lời này, năm trăm năm trước ta đã muốn nói với ngươi.”

Y mở con mắt thứ ba, cười khổ: “Hiện tại mới nói ư? Đã quá muộn… đã quá muộn… đã quá muộn…”

Hắn than nhẹ một hơi, tháo vòng kim cô xuống: “Năm trăm năm, năm trăm năm qua, ta luôn luôn đau khổ vì những kí ức đó. Dương Tiễn, ta thực sự rất xin lỗi, ta hôm nay mới có dũng khí nói với ngươi, đúng vậy! Là ta, là ta đã thịt chó của ngươi.”

Dương Tiễn nội ngưu đầy mặt: “Là hầm với củ sen sao? Na Tra huynh đệ của ta cũng đã mất tích năm trăm năm…..”

178

Cậu biết bạn gái cậu ban đầu là thích bạn thân của cậu, bị bạn cậu từ chối mới chọn cậu.

Hẹn hò được một thời gian, cậu không nhịn được hỏi: “Em không phải là muốn ở bên anh, để trêu tức cậu ấy?”

Bạn gái nhìn cậu, lạnh lùng cười: “Em là muốn cướp đi người anh ta yêu nhất, để trả thù anh ta.”

♡ 179

Năm ấy đại tướng quân chết trận ở sa trướng.

Năm ấy trong cung phong tước cho một vị nương nương, ban ngụy hào.

♡ 180

S với N cùng nhau đi thăm vườn bách thú, thấy một con chó lông vàng rung rung đuôi.

S: “Nino, em xem, nó giống em chưa.”

N: “==||| em làm gì có đuôi.”

S nghĩ nghĩ, hé mặt dựa vào: “Đuôi của em ở phía trước a, cứ đến tối sẽ vểnh lên với anh.”

N tạc mao ngay tại trận, giơ móng vuốt lên.

S: “A, em đừng vểnh ngay bây giờ.”

♡ 181

“Anh, giúp em việc này đi.”

Anh trai nghi hoặc bị em gái kéo vào trong phòng.

Em gái đỏ mặt nói: “Anh giúp em đưa thư tình này gửi cho bạn cùng bàn của anh đi.”

Sáng thứ hai tới trường, anh trai đem lá thư màu hồng đưa cho bạn cùng bàn, sau giờ học định đi về thì tay bị kéo lại.

Anh trai ngạc nhiên nhìn bạn cùng bàn, chỉ thấy bạn cùng bạn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Tớ cũng thích cậu.”

♡ 182

“Mama, vì sao chuyện xưa kết thúc đều là hoàng tử và công chúa hạnh phúc bên nhau?”

“Bởi vì hoàng tử đã yêu kỵ sĩ bên cạnh công chúa, chỉ có cưới công chúa mới có thể vẫn được nhìn thấy kỵ sĩ!”

“Vậy công chúa kia chẳng phải rất bất hạnh ư?”

“Không có, nàng cảm thấy rất hạnh phúc!”

“Vì sao ạ?”

“Bởi vì công chúa là hủ nữ ~”

♡ 183

Ngày đó, Bắc Kinh đem Nam Kinh ôm vào trong ngực, vẻ mặt kiêu ngạo nói với Thượng Hải: “78 phút thì sao chứ? Hiện giờ tôi muốn thấy em ấy cũng chỉ cần ba giờ. Sáu trăm năm, tôi vẫn là Yên Kinh của em ấy, em ấy vẫn là Ứng Thiên của tôi.”

(Yên Kinh là tên cũ của Bắc Kinh, Ứng Thiên là tên cũ của Nam Kinh)

♡ 184

“Tôi vốn không ghét gay! Nhưng bởi vì hủ nữ quá nhiều, hiện giờ tôi ghét!”

Đội trưởng đội kỷ luật đứng ở văn phòng hội sinh viên lớn tiếng tuyên bố: “Suốt ngày chỉ công với thụ, không thấy đủ à? Chia ra công thụ có gì thú vị sao?”

Bên trong hoàn toàn yên lặng, bí thư không kiên nhẫn gõ bàn phím: “Đều đang bận mà, không cần cãi nhau, vấn đề công thụ, cậu với chủ tịch tự mình giải quyết đi, nói với chúng tôi có ích lợi gì đâu, tên gay chết tiệt kia!”

Bonus:

Cô nhìn thấy anh lần đầu tiên đã yêu anh, từ người xa lạ đến “Bạn tốt”, cô ngày càng yêu anh hơn, hôm nay, cô rốt cuộc cố lấy dũng khí ở trên QQ hẹn anh ra ngoài, chuẩn bị thổ lộ.

Cô: Anh đẹp trai, cuối tuần có rảnh không?

Anh: Có rắm mau thả!

Cô: A Tây Bug!!!! Có người muốn thổ lộ với anh!!!

Anh: Nam hay nữ? Nam thì đem ảnh gửi qua đây, nữ trực tiếp pass!!!!!

185

“Nàng đã chết…” Romeo ôm Juliet, nói với nam tử bên cạnh, “Ta tưởng rằng đôi ta cuối cùng có thể bên nhau, nhưng, tại sao…” Romeo rưng rưng nhìn về phía nam tử, “Tại sao ngươi cùng với Chúc Anh Đài nói chia tay nhưng… Sơn Bá, ta đến đây!” Vuốt khuôn mặt tái nhợt của Lương Sơn Bá, Romeo tự kết liễu đời mình — “Anh Đài, chúng ta cuối cùng cũng được bên nhau rồi ~” Juliet đột nhiên nhảy dựng lên nói.

♡ 186

Một ông chủ trung tâm môn giới hôn nhân nào đó nói: “Anh rất có tiền.”

Hắn nói: “Đúng vậy.”

Ông chủ: “Có nhà?”

Hắn nói: “Đúng vậy.”

Ông chủ lại hỏi: “Có xe?”

Hắn nói: “Đúng vậy.”

Ông chủ lật bàn: “Điều kiện tốt như vậy còn tìm môi giới cái mốc khỉ gì? Chính là anh từ tiểu học tới giờ toàn cướp bạn gái của lão tử!”

Hắn đưa ra một hộp nhẫn kim cương: “Anh tới là để tặng nó cho em.”

♡ 187

Phòng nam sinh 419 một trường đại học nào đó, lão đại tức giận nói: “Kem bôi tay bạn gái anh tặng anh sao không thấy đâu?”

Lão nhị và lão tam ở bên cạnh liếc nhau, lão tam cúi đầu, mặt đỏ ửng.

Lão tứ nhìn lão đại nói: “Bạn gái, ân?”

Lão đại không chịu khuất phục mà quay đầu, vành tai lại hồng hết lên.

♡ 188

“Na ~ anh nói xem tôi có phải hay không rất đáng khinh bỉ? Biết rõ anh thích khi dễ tôi, biết rõ anh không phải người tốt gì, biết rõ anh là kẻ cướp, tôi là cảnh sát, biết rõ anh cũng là đàn ông… Biết rõ tôi không nên yêu anh… Biết rõ… Nhưng vì sao tôi vẫn nhớ thương anh như thế? Vì sao đến giờ anh vẫn khi dễ tôi?!”

Chàng trai vỗ về bia mộ lạnh như băng, nước mắt một giọt cũng chưa rơi

“Anh khi dễ tôi như vậy, tôi ngay cả khóc cũng khóc không ra…”

♡ 189

Trời mưa, hôm nay trên xe đại thần còn chở quái tỷ tỷ bên ban biên tập.

Quái tỷ tỷ trong lúc vô tình đụng phải một hộp kem bôi cho trẻ em.

Đại thần vẫn còn phải dùng cái này? Quái tỷ tỷ bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, cười xấu xa nói: “Kem bôi cho trẻ em có hiệu quả làm dưỡng ẩm tốt lắm đúng không?”

Đại thần nháy nháy lông mày, khóe miệng nhếch lên 0,1 cm, còn lỗ tai tiểu biên tập trong nháy mắt đỏ bừng.

♡ 190

“Viết báo cáo giúp tôi đi.”

“Được, chỉ cần em gả cho anh.”

“Lại thế rồi, anh không lời nào khác à.”

“Vậy… Anh lấy em?”

“P 

(cái mông)

, ông đây là đàn ông.”

“Anh không ngại. Mau quyết định đi, chỉ còn hai tiếng, mà em vẫn còn thiếu 4000 chữ?”

Im lặng xếp một đống giấy lại: “Mau viết, tôi đi nấu cơm, không viết xong không cho ăn cơm!”

Cười: “Vâng, bà xã đại nhân.”

♡ 191

Gần đây, mỗi khi đang trên đường đến phòng của hội kỉ luật đều bị một đàn em chặn lại, mặt cố làm lạnh nhưng lại có chút đỏ, đưa thư tình, hắn bình thường cười tiếp nhận, rồi nguyên xi đưa lại cho em gái.

Đưa đến lá thứ ba mươi bảy, nghĩ thầm, thằng nhóc này có nghị lực, lại tuấn tú, lịch sự, lạnh thì lạnh, vẫn xứng với em gái, khi đang do dự nghĩ nói hay không, bị em gái thản nhiên nói ra điểm chính: “Anh, anh thực sự nghĩ rằng cậu ấy ngày ngày ngồi phía sau em, lại phải mỗi ngày chạy đến nhờ anh đưa thư tình cho em ư?”

♡ 192

Nam nhân ngã xuống giường, như sắp hấp hối: “Bác sĩ, tôi bị bệnh…”

Y đẩy kính mắt, có chút không tin tưởng một tên khỏe như trâu như hắn mà cũng có thể sinh bệnh: “Làm sao?”

Nam nhân cau mày, biểu tình đau đớn: “Trên người tôi đau…”

Y do dự một chút, đi tới: “Chỗ nào?”

Nam nhân giữ chặt hắn, một phen đem y đặt trên chiếc giường lớn mềm mại, hôn lỗ tai y: “Em hiểu mà…”

♡ 193

Cô gái thẹn thùng kéo áo chàng trai, gấp gáp đến đỏ bừng cả mặt, muốn nói lại thôi.

Chàng trai dịu dàng vuốt ve mặt cô gái, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nói: “Chúng ta quen nhau ba tháng, cảm ơn em đã chăm sóc anh, giúp anh giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, nếu có thể, nếu em mong muốn…”

Cô gái ngắt lời chàng trai: “Em có thể đề nghị anh kết giao với anh trai em không? Anh ấy thầm mến anh đã lâu…”

♡ 194

Tiệc tốt nghiệp tan, hắn vất vả đưa bạn cùng phòng một thân say mèm về kí túc xá.

Dọc đường đi, bạn cùng phòng phát âm không rõ mà la hét, phun ra đầy mùi rượu mà ghé vào lỗ tai hắn

“Lão tử ba năm trung học đều độc thân đến mốc cả người!:

“Cô nàng nào lão tử để ý cũng đều vì người mà biến mất.”

“Lão tử chính là không có ai muốn đến thế sao?”

“…”

“Con mẹ nó cậu câm miệng lại cho tôi!” Hắn dừng lại quay người đem cậu ngăn lại tại bức tường, bao phủ lấy đôi môi để ngăn lại cái miệng của cậu.

“Tôi muốn cậu!”

“Ngô… Hỗn đản!”

♡ 195

10:30, bọn họ cãi nhau một trận lớn, y phá cánh cửa mà đi ra ngoài.

10:55, y trở lại, hỏi: “Nếu em chết, anh sẽ làm sao?”

Hắn vẫn đang nổi nóng, tức giận nói: “Cho dù em chết cũng không liên quan đến anh!”

Y nghe xong chậm rãi bước ra khỏi cửa, rồi không trở về nữa.

Xế chiều hôm đó, hắn nhận được điện thoại của bệnh viện gọi đến nhận di thể, bác sĩ nói cho hắn biết, bệnh nhân bị tai nạn giao thông vốn dấu hiệu sống còn rất mạnh, 20 phút sau lại giống như buông tha cho chính mình, ngừng đấu tranh.

♡ 196

Bà xã của tôi mọi thứ đều tốt, dịu dàng, hiền thục lại còn gợi cảm vạn phần, còn rất biết lên kế hoạch cho tương lai.

Tựa như hiện tại: “Thân ái, em muốn sinh hai đứa con trai ~ anh trai thì em sẽ dạy nó dương cầm với nấu ăn, em thích mĩ thiếu niên nhanh nhẹn; em trai thì em sẽ dạy đế vương học cùng với võ thuật, thân thủ nhanh nhẹn lại phúc hắc gì gì đó là đáng yêu nhất ~ em thích niên hạ ~”

Nhìn bà xã lên kế hoạch đến vui vẻ phấn chấn như vậy, cho dù không đành lòng, tôi cũng phải nói ra sự thật: “Hai thằng đàn ông là không sinh được em bé mà em.”

♡ 197

Ở cổng có một cửa hàng bánh bao do hai đại thúc mở, đại thúc Giáp lúc nào cũng xắn tay áo cười híp mắt tự mình bận bịu mang bánh ra, đại thúc Ất lại tây trang giày da ngồi ở một bên ghế ngẩn người.

Có một lần nói chuyện phiếm với đại thúc Giáp, hỏi: “Nhà các chú ai làm nhân bánh đấy ạ? Mùi vị rất ngon.”

Đại thúc giáp cười híp mắt hất hất cằm về phía người đang chợp mắt kia: “Vợ chú.”

Từ hướng tôi nhìn sang đó, thấy đại thúc Ất luôn mang khuôn mặt băng sơn, không nói câu nào giống như đang đỏ mặt.

198

Y nổi giận đùng đùng chỉ vào tạp chí kinh tế tài chính, rống lên với hắn:

“Hình của anh trên báo to hơn của tôi, bảo tôi sau này phải như thế nào hả???”

Nam nhân đầu cũng không ngẩng lên, đẩy đẩy mắt kính:

“Nga~”

Y thở gấp.

Vài ngày sau đó, nam nhân đưa y đến công ty, vừa xuống xe đã thấy rất nhiều đại diện cho giới truyền thống canh ở cửa, y đang kinh ngạc, chớp chớp cái đèn sáng lên, nam nhân giữ chặt tay y quỳ một gối, trong hộp, nhẫn kim cương đang rực rỡ lấp lánh.

Nam nhân trịnh trọng nhưng mắt lại mang ý cười đầy xấu xa:

“Ông chủ, ít nhất lần này hình em và hình anh lớn như nhau.”

♡ 199

Tôi đã yêu chàng trai ở cách vách, vì vậy mỗi lần đi qua cửa hàng hoa đều nhờ ông chủ mỗi ngày đưa một đóa hồng đến nhà cậu, cũng tính sẵn, đến lúc đưa được 100 đóa, ta sẽ tỏ tình.

Ngày tỏ tình, tôi ăn mặc đẹp đẽ đứng trước cửa nhà bọn họ đang đứng, trên tay cậu cầm 100 đóa hồng, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc làm tôi nháy mắt thất thần, người đang ôm cậu chính là ông chủ cửa hàng hoa…

Kỳ thật hạnh phúc là không thể mượn tay người khác đem đến cho mình…

♡ 200

Năm 1994, tôi 9 tuổi, quen anh ấy.

Năm 2005, tôi 20 tuổi, cùng anh ấy yêu nhau.

Năm 2008, tôi 23 tuổi, cùng anh ấy chung sống.

Năm 2010, tổi 25 tuổi, cuối cùng đang cùng anh ấy bước vào lễ đường.

Anh ấy là chú rể, tôi là phù rể.

♡ 201

Tủ lạnh trống rỗng, hùng hổ chạy tới siêu thị, mặc kệ cái gì ngọt nhạt cay mặt mua một đống lớn, vất vả bê tới ven đường, lấy tay gọi taxi, vừa mới ngồi xuống, chưa kịp thở, đại thúc lái xe vừa khởi động xe vừa tươi cười hớn hở hỏi: “Về nhà nấu cơm tối cho bạn gái?”

Bởi vì quá mệt, chưa kịp trả lời, thì một lát sau đại thúc đã hỏi tiếp: “Về nhà nấu cơm tối cho bạn trai?”

♡ 202

Ba ba cậu bằng cấp không cao, chỉ làm công tác tài vụ trong công ty nhỏ của gia đình.

Đêm nay, giám đốc công ty nổi giận đùng đùng tìm tới cửa: “Em, bảng biểu tháng này lại làm sai! Anh đã nói với em bao nhiêu lần phải cẩn thận điều tra đối chiếu!”

Ba ba cậu nhỏ giọng than thở: “Em cũng đã nói với anh bao nhiêu lần, là em không biết làm việc đấy.”

Giám đốc càng giận hơn.

Cậu đúng lúc đến trước mắt giám đốc, chậm chạp nói với giám đốc: “Ba, ba khó có hôm về nhà một lần…”

♡ 203

Lễ Quốc Khánh ngày đầu tiên.

Một nam sinh ở dưới kí túc xá hét lên một tiếng kinh thiên động địa: “Quốc Khánh Tiết 

(guóqìngjié – Lễ Quốc Khánh)

, anh rất yêu em~!”

Dưới lầu, mọi người đều tỏ vẻ khinh bỉ, đã bao nhiêu năm quốc khánh rồi mà vẫn còn kích động như thế.

Mãi cho đến khi một nam sinh ở trên lầu bốn ném một cái chậu rửa mặt qua cửa sổ, nhân tiện tức giận mắng thêm một câu: “Lão tử tên là Quách Khánh Kiệt 

(guōqìngjié)

, anh con mẹ nó phát âm cho đúng tên tôi trước đi rồi hẵng nói tiếp!!!”

♡ 204

Mật khẩu điện thoại tôi chính là lấy phiên âm tên tôi.

Một ngày tôi lấy di động bạn cùng phòng nghịch, cũng có mật khẩu.

Tôi theo thói quen đánh mật khẩu của chính mình vào.

Thế mà lại mở được, tôi nghi hoặc nhìn về phía bạn cùng phòng, chỉ thấy cậu ấy mặt đỏ tía tai, quay đầu về phía cửa sổ: “Kháo, đừng hỏi lão tử, lão tử không biết tại sao lại như thế!”

♡ 205

Trên xe buýt công cộng, có hai nam sinh đẹp trai đang ngồi.

Một cô nàng lớn gan đi qua đi lại, cố ý đứng bên cạnh như muốn dùng cặp đùi xinh đẹp tuyệt trần của mình để quyến rũ.

Hai nam sinh nhìn không chớp mắt, qua mấy trạm, nam sin đang dựa vào cửa sổ rốt cuộc nhịn không được mà ngẩng đầu, lạnh lùng nói với cô nàng: “Tiểu thư, thỉnh trông nom cặp đùi cùng với xuân tâm của cô cho tốt. Người con trai này là của tôi.”

Nam sinh bên cạnh bỗng nhiên đỏ mặt.

206

Trước khi biết đến vị đại minh tinh kia, trong thế giới của dương cầm gia chỉ có dương cầm cùng với âm nhạc cổ điển.

Sau đó, đại nhạc hội, đại minh tinh mời y hợp xướng, y xấu hổ nói, “Tôi chỉ biết đàn dương cầm, không biết hát.”

Đại minh tinh lại nói “Anh cứ nhìn vào mắt tôi mà hát theo là được rồi.”

Y hát trong căng thẳng, sau khi biểu diễn, đại minh tinh hỏi y: “Anh nhìn thấy cái gì?”

Dương cầm gia ngơ ngác nói “Ánh mắt của cậu a.”

Đại minh tinh thở dài, “Anh tại sao lại không phát hiện anh trong ánh mắt tôi?”

♡ 207

Thi cao đẳng sửa sang lại vạt áo, tà mị cười, xoay người đi, để lại trong góc một tiếng khóc nức nở.

Cậu giương mắt nhìn biểu tình thờ ơ của nghỉ hè: “Nghỉ hè, tôi chính là yêu cậu, nhưng cậu vì sao bây giờ mới tới, thi cao đẳng đã đem ta… Ô ô”

“Người ngay cả thi cao đẳng cũng không ngăn được thì lấy tư cách gì ở bên cạnh tôi?” Thân ảnh nghỉ hè dần dần biến mất trong tầm mắt.

Trước mắt bỗng tối sầm lại, học lại ôm cậu vào lòng “Tôi thích cậu lâu lắm rồi, chúng ta cùng một chỗ đi.”

(Ách, ý nghĩa nha ~ ==|||)

♡ 208

“Học trưởng, anh chờ một chút. Sách này là anh bỏ quên đúng không?”

“A, đúng vậy, là của tôi, cảm ơn cậu, học đệ.”

“Học trưởng, anh đang tìm cái này sao?”

“Điện thoại di động của tôi! A, là cậu a học đệ. Cảm ơn cậu nha!”

“Học đệ, cậu vẫn đi theo tôi có chuyện gì thế?”

“Tôi à, tôi đang chờ khi nào học trưởng đem chính mình đánh mất, sẽ đem học trưởng về nhà giữ làm của riêng.”

♡ 209

Y nằm ở trên giường cũ nát, nghe thấy bên ngoài hỉ nhạc hoan thiên. Cúi đầu hỏi đại phu: “Hôm nay bên ngoài có sự gì vui vậy?”

Đại phu xem lại mạch cho y nói: “Hôm nay là đại hỉ của hiệp khách. Hiệp khách đúng thật là một truyền kì, ba năm trước đây trúng kịch độc, cư nhiên chỉ mất đi trí nhớ. Nghe nói độc kia chậm rãi tra tấn người ta đến chết, ngoan độc cực kì…”

Y cười: “Độc thực cốt, tình thực thâm

 (độc càng mạnh, tình càng sâu)

… Ba năm, đủ rồi.” Ta cho ngươi giải độc, nhưng cũng trúng tình độc của ngươi.

♡ 210

Thái y từ trong cung ra ngoài dân gian trị ôn dịch, đi hơn nửa năm chưa về.

Một ngày, bỗng nhận được thân thư do hoàng đế ngự bút.

Do hành y tế thế có công, nay ta trọng thưởng.

Y nhìn những thứ trong hộp gấm: Sử quân tử, bán hạ, đương quy. 

(đều là tên vị thuốc)

Còn có bút son ngự phê: Tương tư phương.

Tưởng tượng bộ dáng người kia đường đường là vua một nước lại vụng về bốc thuốc ghi đơn, hạnh phúc tràn ngập đôi mắt: “Quân tử nhất nặc, cập hạ đương quy

 (lời hứa của quân tử, đến hạ sẽ quay về)

, sao dám quên?”

♡ 211

Một người phụ nữ trung niên đi vào cửa, phía sau là một chàng trai thanh thú, trong tay túi lớn túi nhỏ, tất cả đều là quần áo vừa mới mua về.

Một người đàn ông đang ở trong phòng nghịch máy tính nhô đầu ra thấy cảnh đó, thần tình hắc tuyến, rống to: “Mẹ! Con đã bảo mẹ đừng có lúc nào cúng mang vợ con đi mua quần áo! Về sau lão tử nuôi không nổi thì làm sao bây giờ?!”

♡ 212

Trong cuộc thi, y vì lớp đạt hạng nhất, dưới đài hắn hô to: “XX, tôi yêu cậu!”

Y ở trên đài ánh mắt sáng ngời, nhưng mà dưới đài một đống bạn học cũng phụ họa nói: “Chúng tôi yêu cậu…”

Ánh sáng trong mắt y bỗng ảm đi đi…

Yên lặng đi vào hậu trường…

Lại bỗng nhiên rơi vào một cái ôm ấm áp, bên tai vang lên một tiếng than nhẹ quen thuộc:

“Lời nói mới rồi… Là thật lòng…”

♡ 213

“Ông xã, con của anh bắt nạt em…”

Cậu vẻ mặt mệt mỏi oán giận với người đàn ông vừa bước vào cửa.

“Làm sao vậy? Đừng nóng mà.”

“Nó không tắm rửa, còn không chịu ăn cơm dinh dưỡng em làm…”

Người đàn ông thở dài: “Bảo bối, mèo không thích tắm rửa. Còn có, nó đương nhiên không ăn cơm dinh dưỡng, bởi vì nó muốn ăn cá. Ngoài ra, anh biết em rất muốn có con, nên không cần như vậy nữa…”

Trên giường mèo nhỏ đang mặc quần áo trẻ con ra sức giãy giụa.

♡ 214

Hắn bắt giữ thế nhi của sư huynh, lấy đó buộc y nhường lại chức chưởng môn.

Sau khi thấy sư huynh cầm quyền trượng tới, hắn lạnh lùng:

“Sư huynh, chớ trách ta tâm ngoan

 (lòng dạ độc ác)

. Sư phụ đã dạy chúng ta, chỉ cần bắt được nhược điểm của một người, có thể đùa bỡn người đó trong lòng bàn tay. Ta bất quá cũng là vâng theo lời sư phụ dạy bảo thôi.”

Sư huynh lại nhợt nhạt nở nụ cười: “Làm gì vất vả như vậy, tự bắt chính mình không phải tốt hơn sao.”

Hắn kinh ngạc.

“Bởi vì nhược điểm duy nhất của ta, chính là ngươi.”

♡ 215

“Tôi một đại nam nhân, hiện tại nằm trên giường mặc cho anh xâm lược, anh còn muốn thế nào?”

Người đàn ông đã đè xong, một tay khơi mào cái gì đó đã hạ xuống của y “Em còn chưa nói thích anh mà.”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ…”

“Vậy em nằm ở đây làm cái gì?”

“Tôi…”

“Em không ghét đàn ông?”

“Đương nhiên không phải, tôi.. chính là không đành lòng bắt anh đợi thêm…”

 216

Y cuối cùng cũng mua được tấm đan hạc đồ 

(tranh hạc)

 ưng ý đã lâu, chỉ thấy trong bức tranh, con hạc thân tư 

(dáng người)

 cao ngất, quả nhiên mang dáng dấp thần tiên.

Y cẩn thận treo bức tranh trong phòng, hài lòng nói: “Ta nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt!”

Màn đêm buông xuống, trong lúc ngủ mơ, hắn chỉ cảm thấy trên người bị cái gì đó đè nặng, đang lúc sương mù, một nam nhân tóc dài đang đè lên người y, mặc bạch y tựa trích tiên 

(tiên giáng trần)

, lồng ngực cường tráng bán lộ 

(hở một nửa)

: “Chính là ngươi nói nhé, tối này liền hầu hạ ta cho thật tốt đi!”

♡ 217

Y là một kiểm sát trưởng trọng nghĩa khí mười phần.

Hắn mang danh luật sư chuyên vì người xấu mà lật lại phán quyết.

Y ngồi ở chỗ kiểm sát trưởng, lần lượt nghe hắn xảo lưỡi

 (nhanh miệng, khéo léo)

 như lò xo đổi trắng thay đen, đành chịu bất lực.

Rốt cục có một ngày y cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, giống như thời gian qua là tự mình đấu tranh trong vĩnh viễn thất bại.

Y đổi việc, chuẩn bị về quê kết hôn, lại trước lúc hôn lễ bị người kia hung hăng ngăn lại trong nhà:

“Tôi thắng nhiều lần như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác không thắng được em?”

♡ 218

“Hoàng thượng, sứ mệnh của thần cũng đã hoàn thành rồi, hiện giờ thiên hạ quy về một mối, chính sự cũng thuận lợi thực thi, cũng là lúc thần nên từ quan.”

Hoàng thượng không cho, giữ lại nói: “Ái khanh cớ sao lại nói lời ấy, trẫm không thể không có sự giúp đỡ của ngươi!”

Thừa tướng kiên quyết nói: “Không thể, thần chán ghét quan trường tranh tranh đoạt đoạt, mệt mỏi, vẫn muốn quay về những ngày tháng bình thường trước kia.”

Nói xong thừa tướng xoay người bước đi, hoàng thượng xông tới ôm y:

“Ngươi đi ta cũng sẽ đi theo ngươi, một thế giới không có ngươi, ta sẽ chết!”

219

“Bà xã, mau tới nhìn tin tức…”

“Tôi đã nói tôi không phải bà xã anh!”

“Hiện tại em là!”

“Hử? Vì sao?”

“Em không phải nói, trừ khi thương hải 

(biển biếc)

 biến tang điền 

(nương dâu)

, em mới đáp ứng anh sao?”

“Đúng vậy, tôi đã nói thế. Thế thì sao?”

Người đàn ông đắc ý, chỉ vào tiêu đề tin tức trên TV —《Hồ Phàn Dương đại hạn, đất đai cằn cỗi biến thành đồng cỏ》: “Bây giờ xem em chạy đi đâu, nhanh gả cho anh đi!”

“Ai muốn gả cho anh, đáng ghét…”

♡ 220

“Trặc chân rồi, anh cõng em…”

“Vết thương nhỏ như vậy còn không chịu được sao tính là đàn ông?”

“Em không phải đàn ông đấy! Làm sao?! Cũng không biết tên hỗn đản nào kéo em lên núi còn không chịu quan tâm em!”

“Được rồi, được rồi, bà xã đại nhân ~”

“Này! Anh… Anh làm gì?!”

“Em đã không đi được, chúng ta liền dừng ở đây một đêm đi ~”

“…”

♡ 221

ㅠㅠ

Cô gả cho anh, trở thành cô dâu hạnh phúc nhất!

Anh từng là thành viên một nhóm nhạc thần tượng, có một người bạn thân tốt lắm, cô luôn canh cánh trong lòng, nói gần nói xa, anh không chịu nổi liền hỏi cô làm sao vậy.

Cô khóc lóc kể lể nói bởi vì các anh rất mờ ám, anh thoải mái cười nói bọn anh thực sự chỉ là bạn tốt, không hề có cái gì khác.

Cô nghe xong khóc càng to hơn, anh lại hỏi vì sao, cô nói, trước khi quen anh, em đã là fan cuồng của hai anh rất lâu.

♡ 222

“Con của em… Rất giống em.”

“Ừm.”

“Mấy tuổi vậy?”

“6 tuổi, lớp 1 rồi.”

“Anh bạn nhỏ, con tên gì vậy?”

“Chào chú, con tên là An Nhất Tâm.”

“Ừ, ngoan lắm ~ Chú cho con kẹo. Con của em thật biết điều…”

Im lặng…

“Chúng ta… Lần sau gặp lại, mời anh ăn cơm.”

“Được, hẹn gặp lại.”

“Ba ba, vì sao trước mặt chú, con lại gọi là An Nhất Tâm? Con không phải tên là Trương Nhất Tâm sao?” Ôm lấy đứa con, lã chã rơi lệ.

 223

“Ba mẹ lại giục anh, hỏi khi nào anh mới mang em về nhà,” Anh ngây ngốc cười, “Em a, lúc nào cũng khiến người thích hơn anh, ba mẹ anh đều nói, nếu anh bắt nạt em, em phải đuổi anh ra khỏi nhà.”

Những bông tuyết tung bay trong gió, anh thuần thục thay bông hoa đang héo rũ bằng bó hoa cát cánh cậu thích nhất.

“Ngày mai, anh lại đến thăm em.”

Ảnh trên bia mộ, một chàng thanh niên cười thật hạnh phúc. — XX, 1983 ~ 2010.

♡ 224

Người kia vẫn như trước cười với tôi như vậy, hàm răng cũng trắng sáng lên.

Người ấy luôn như vậy, khi vui vẻ cũng cười, khi không vui cũng cười.

Tôi nghĩ người ấy có lẽ là giận tôi, bởi vì chỉ có khi người ấy giận mới một câu cũng không thèm nói với tôi.

Tôi đang suy nghĩ phải giải thích với người ấy như thế nào, điện thoại vang lên, là bên nhà tang lễ gọi tới: “Lý tiên sinh sao? Về thủ tục liên quan đến lễ tang của Đàm tiên sinh có chút chuyện, ngài có thể nhanh chóng tìm cách giải quyết được không.”

225

Anh là ai?

Muốn làm cái gì?

Đừng có chạm vào tôi, tôi muốn đi!

Chết xa một chút!

Đừng có chặn đường!

Anh yêu tôi?

Thật buồn cười!

Anh là ai?

Không biết!

Tha thứ cho anh?

Dựa vào cái gì?

Mau cút đi!

Thật buồn nôn!

Đi kết hôn đi!

Đừng có làm phiền tôi!

Muốn cưới tôi?

Đi chết đi!

Gả cho tôi?

Tôi không cần!

Làm bánh ngọt?

Biết mát xa?

Tôi muốn…

Cơm anh làm!

Bát anh rửa!

Nhà anh lau!

Tiền anh kiếm!

Anh nuôi tôi!

Cả đời!

Được, thành giao!

226

Vợ chồng người nọ trên núi gặp nạn, người vợ đang hấp hối nói với người chồng:

“Ông xã, sau khi anh được cứu, nhất định phải cùng huấn luyện viên đẹp trai phòng tập gym kia hạnh phúc bên nhau.”

Người chồng khóc thảm nói:

“Đến lúc này rồi, em còn nói bậy bạ gì thế.”

Người vợ trước khi chết nói:

“Huấn luyện viên thầm ngưỡng mộ anh đã lâu, đem anh giao cho anh ấy em rất yên tâm. Không được tìm người khác! Nếu anh dám, em và mẹ anh ở trên trời nhất định cùng nhau nguyền rủa anh!”

Nói xong, người vợ tắt thở.

♡ 227

Bọn họ chia tay ba lần.

Lần đầu tiên sau khi quay lại với nhau, Y nói “Đều tùy theo em, chỉ cần không phải chia tay! Anh không nỡ rời xa em!”

Lần thứ hai, Y nói: “Về sau không được như vậy nữa! Đừng khóc, anh không nỡ rời xa em!”

Lần thứ ba, Y nói: “Bất hiếu thì bất hiếu! Dù sao anh cũng không nỡ rời xa em!”

Ngày đó cậu phải ra đi, khóc hỏi Y: “Chúng ta chia tay từ đây sao?”

Y trừng mắt với cậu nói: “Anh không ở bên cạnh, em nhất định phải tự chăm sóc mình cho tốt. Đừng có nói mấy lời ngu ngốc như chia tay! Anh đã nói rồi, anh không nỡ rời xa em!”

♡ 228

“Đàn ông chinh phục thế giới, đàn bà chinh phục đàn ông!”

“Câu này của cậu đã lỗi thời rồi.”

“Hả?”

“Hiện tại a, là hủ nữ chinh phục thế giới, gay chinh phục hủ nữ!”

“Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng lời của cậu quả thật cũng có lí… Nhưng, theo logic, cuối cùng vẫn là chúng ta chinh phục thế giới?”

“Hửm? Lão tử không muốn chinh phục hủ nữ, chinh phục cậu thôi đã đủ mệt lắm rồi.”

♡ 229

Cậu theo đuổi một người con gái hai năm mà vẫn chưa thành công, ngày đó cậu uống say không biết gì nữa đi về nhà, chỉ vì nhìn thấy người con gái kia cùng một chàng trai ôm hôn ở dưới đèn đường, cười ngọt ngào như thế, cười khiến cậu thấy đau lòng.

Sau khi nôn vài lần, không khí lực lại say đến mơ hồ, cậu gọi điện cho bạn thân: “Tớ rất khó chịu…”

Hắn chạy đến nơi đã thấy cậu ngủ mất rồi, hắn cười khổ, nắm chặt tay cậu: “Hai năm nay, tớ biết cậu chịu nhiều đau đớn, bởi vì… Tớ cũng giống như cậu thôi…”

♡ 230

Khoảng cách xa xôi nhất thế giới, không phải là khi em nói yêu anh, anh lại nói anh chỉ thích phụ nữ, mà là nhiều năm sau, khi anh phát hiện ra anh đã sớm yêu em mất rồi, em lại vui mừng đến trước mặt anh nói, vì anh, em đi phẫu thuật.

♡ 231

Hắn vuốt ve đầu em trai đang nằm bên cạnh, trong mắt đầy dịu dàng, cười nói: “Như vậy, em sẽ vĩnh viễn thuộc về anh, cũng vĩnh viên không thể yêu người nào khác.”

Thực ra hắn nào đâu biết trên chiếc nhẫn em trai hắn nói dự định tặng cho người yêu nhất khắc tên của hắn.

♡ 232

Hôm nay cảm thấy hắn không phải là hào phóng bình thường, chỉ thấy hắn từ trong ví tiền rút ra vài cái thẻ, ấn vào tay mình, chân thành nói: “Thích cái gì thì mua cái đấy, mua nguyên một tầng cũng được.”

Nhìn khắp xung quanh nửa ngày mới co quắp nói: “Này…”

Hắn thấy mình do dự, định gọi nhân viên cửa hàng đem tất cả đóng gói.

Rốt cuộc nhịn không được, đem thẻ ném vào tay hắn: “Nguyên một tầng toàn nữ trang, anh muốn mua về làm cái gì? Em, em mới không thèm đeo!”

♡ 233

Y nhìn hắn tiến về phía mình, trong lòng thấy lạnh buốt đến tận xương cốt, y cố gắng làm cho thanh âm của mình không run, hỏi: “Tại sao?”

Người trước mắt đem họng súng đen ngòm hướng vào y, nói: “Tôi là cảnh sát.”

Cuối cùng, y cũng cầm lấy súng, hướng về phía hắn bóp cò.

Tiếng súng vang lên, người trước mặt thẳng tắp đổ về phía y, y không thể tin được, bên tai chỉ còn lại giọng nói mỏng manh của hắn: “Súng, anh đã đổi lại rồi, anh yêu em…”

♡ 234

Cùng anh em đi tương thân 

(blind date)

, bên phía con gái chậm chạp mãi không xuất hiện, trong lúc chờ đợi tán gẫu —

“Hắc hắc, lúc đại học tiểu tử anh thế mà dũng cảm dám cướp bạn gái của tôi, thế nào, không sợ hôm nay tôi trả thù à?”

“Không sợ.”

….

“Tôi nói này, có phải bên kia định cho anh leo cây không đấy? Đã ba giờ rồi!”

“Đã sớm đến rồi.”

“Hả? Anh sao lại không mang người ta ra đây?”

“Không phải mang cậu đến đây rồi sao?”

235

Trên mặt hắn có chút đỏ vì say rượu, một tay cầm bầu rượu, một tay nắm vai y nói, “Thừa tướng, ta thích ngươi.”

Y giãy giụa, mặt lạnh lùng nói: “Đại chiến sắp tới, thỉnh tướng quân chớ mang tạp niệm trong lòng.”

Tướng quân ngạc nhiên buông tay ra, thừa tướng dừng một chút rồi xoay người rời đi, y nghe được tướng quân bi thương cười lớn: “Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỉ nhân hoàn.”

 (“醉臥沙場君莫笑,古來征戰幾人回?” Tạm dịch: “Say khướt nơi sa trường người chớ cười. Xưa nay chinh chiến mấy ai trở về.”)

Đại quân chinh chiến chiến thắng trở về, thừa tướng đứng ở cửa thành tương nghênh 

(đón chào)

, cũng không thấy cố nhân trở về.

_____

* Hai câu Đại tướng quân nói trích trong “Lương Châu Từ” (凉州词) - là bài thơ thất ngôn tứ tuyệt nổi tiếng của Vương Hàn (王翰) được sáng tác từ tên gọi của một điệu hát cổ của người Trung Hoa nói về chủ đề trận mạc, biên ải.

236

“A…”

“A… Không, không cần…”

“Ưm…”

【 tiếng cửa mở 】

“A!”

“Em! …”

“Ha hả… Ha hả… Sao anh lại quay về?”

“… Anh đã nói với em cái gì?”

“… Ách…”

“Hử?”

【 nhíu mày 】

“Hắc hắc hắc…”

【 giả ngu 】

“Không được phối cao H kịch truyền thanh nữa!”

“Nhưng…”

“Phải phối cũng là phối với anh!”

【 tiến hành XXOO】

♡ 237

“Con chuột chết tiệt, con chuột thối, mình nhất định phải bỏ trốn! Mình mới không cần cùng một phúc hắc quấn lấy nhau!”

Triển Chiêu oán hận nắm chặt tay, lại không phát hiện Bạch Ngọc Đường vừa mới ra ngoài đã lặng yên đứng bên salon một lúc lâu, nghe không sót lời nào của y.

“Miêu Nhi, là tôi vẫn chưa hết sức sao, cậu vẫn còn khí lực bỏ trốn? Hửm?”

“A! Cậu về lúc nào? Cậu… Cậu đừng có lại đây…”

“Ô… Đừng….”

♡ 238

27 tuổi, đẹp trai, nhiều tiền, độc thân, tinh anh liên tiếp xem mắt không có kết quả.

Lần đầu tiên, ở một nhà hàng cao cấp bị một phục vụ úp một đĩa mì Ý lên đầu.

Lần thứ hai, ở trong quán bar, bị bartender phun rượu vang lên mặt.

Lần thứ ba, ở trong công viên trò chơi bị một chú hề dính đầy kẹo bông lên người.

Lần thứ tư, ở đâu không quan trọng, đối phương là hủ nữ…

Tinh anh mệt mỏi đẩy cửa nhà, thấy thú cưng bổ nhào về phía mình.

Hắn xoa xoa cái đầu đầy lông mềm mại trước ngực mình, “Mày đừng làm thuê khắp nơi, tao nuôi mày.”

(Nhân thú?)

♡ 239

Hắn gặp tai nạn máy bay, toàn bộ hơn một trăm người trên máy bay chỉ còn một mình hắn sống sót.

Khi đội cứu hộ tìm thấy hắn, bác sĩ liên tục nói hắn bị thương nặng như vậy mà vẫn còn sống được, đúng là một kì tích.

Sau đó, y hỏi hắn, rốt cuộc làm sao mà kiên trì được thế.

Hắn mỉm cười: “Anh lúc ấy luôn nghĩ, nếu anh chết đi, ai sẽ mang cho em hạnh phúc.”

♡ 240

Y lái xe thích vượt tốc độ, một ngày bị cảnh sát giao thông chặn lại, cảnh sát giao thông nói với y ba câu: “Dừng xe, biển số, căn cước.”

Gần một năm sau, mỗi khi y có ý muốn vượt tốc độ trong đầu, vị cảnh sát giao thông kia sẽ kịp lúc xuất hiện, vì thế, từ từ, thói quen vượt tốc độ của y cũng sửa được.

Một ngày, y lại bị chặn lại, khó hiểu.

Cảnh sát giao thông nói với y ba câu: “Ngân hàng, tài khoản, mật mã.”

“Anh có ý gì?” Y hỏi.

Cảnh sát giao thông trả lời: Cầu hôn.

♡ 241

Giáo viên Số học đang giảng bài, bỗng nhiên giáo viên Ngữ văn ngốc ngốc ngếch nghếch đi vào, trực tiếp sờ túi quần y.

“Này, anh làm gì? Em còn đang lên lớp!”

Giáo viên Ngữ văn bình tĩnh từ trong túi quần lấy ra một chùm chìa khóa, “Anh quên mang theo!”

Trước khi đi còn vô tình nhéo thắt lưng y một cái, “Anh về trước, nhớ về nhà ăn cơm.”

Thầy, các thầy ở cùng với nhau sao…

Đối mặt với câu hỏi của học trò, giáo viên Số học đem tiết học biến thành giờ tự học.

♡ 242

“Bạn học này lại không khỏe à, em gần đây thường xuyên tới đây nha” Vị bác sĩ trong phòng ý tế hỏi, vẻ mặt cậu khi bị hỏi bỗng đỏ bừng, chẳng lẽ bị phát hiện rồi?

“Hơi ho một chút ạ, khụ khụ”

“Vậy ~ Cởi áo ra”

“Dạ? Cởi áo làm gì ạ?” Cậu bối rối.

“Đương nhiên là để kiểm tra, không thì em nghĩ là làm gì chứ?” Vẻ mặt đẹp trai bỗng tiến gần lại khiến cậu chân tay luống cuống.

“Em không, khụ, khỏe rồi, em đi đây”

“Đi? Vẫn là chờ tôi kiểm tra toàn thân rồi hẵng đi”

“Ưm…”

 243

Sinh thần của thái y đã gần đến, tiểu vương gia hỏi y muốn lễ vật sinh thần gì, thái y hí mắt suy nghĩ một lát “Không bằng nấu món gì cho vi thần là được lắm rồi”.

Tiểu vương gia vui vẻ đáp ứng.

Đến hôm sinh thần thái ý, tiểu vương gia cao hứng đưa từng đĩa thức ăn lên

“Ma Cô Ổi Kê!”

“Không ăn được!”

“Phù dung đản!”

“Không ăn được!”

Nhìn bộ dáng tiểu vương gia mất hết ý chí, thái y mỉm cười nâng cằm tiểu vương gia lên, nhẹ nhàng hôn “Vi thần cảm thấy, cái này vẫn là ăn ngon nhất.”

♡ 244

Bạn học A: “Nghe nói lớp trưởng thích cậu đấy!”

Cậu bình tĩnh làm bài tập.

Bạn học B: “Nói cho cậu một bí mật, lớp trưởng thích cậu.”

Cậu giả vờ bình tĩnh lật sách.

Bạn học C: “Lớp trưởng từ chối bạn gái đang theo đuổi cậu ta, bởi vì cậu ta thích cậu.”

Trong lúc nhóm học tập tự do thảo luận, lớp trưởng “Thế nào, mấy tin đồn tôi thích cậu gần đây, cậu tin không?”

Cậu đỏ mặt không nói lời nào.

“Mặc kệ cậu tin hay không tin, dù sao thì tôi cũng tin.”

♡ 245

“Thưa thầy, đề này giải như thế nào ạ?”

“Thưa thầy, ví em bị mất, trưa nay có thể ăn cơm với thầy không ạ?”

“Thưa thầy, nhà em đêm nay không có ai, thầy cho em ở nhờ một đêm đi!”

“Thưa thầy, thầy đừng đi, cái gì em cũng làm được, thầy chỉ cần nhìn thôi ~”

Người nọ rốt cuộc không chịu nổi bùng nổ:

“Em đủ chưa? Mặc đồng phục hồi trung học vào để diễn lại cảnh mười năm trước em quyến rũ tôi như thế nào sao?! Tôi thấy em là bị đè chưa đủ hả!”

♡ 246

Trong cửa hàng sách,

“Chết tiệt, tôi tuy học văn thật, nhưng bắt tôi viết đam mỹ, tôi biết viết như thế nào?”

“Xin hỏi ngài có cần giúp gì không?”

“A, kia… cái kia, tôi chỉ muốn tìm một quyển đam mỹ, này… tôi là tác giả, chỉ là muốn tham khảo sáng tác chút thôi.”

“À? Vậy… Vị tác giả này, ngài cần tự thể nghiệm một chút không. Đảm bảo ngài sẽ vừa lòng.”

“Ngô… Ách a… Anh Hồn Đạm?”

“Hắc, ngượng ngùng, thứ cho không lùi được.”

♡ 247

Một ngày, đang ở trên đường nói chuyện với bạn thân, hai người đàn ông phía trước ai công ai thụ.

“Người áo xanh nhất định là thụ.”

Chữ “thụ” kia nói rất lớn, áo xanh quay đầu lại: “Cô mới là thụ 

(受 /shòu/)

, cả nhà cô đều là thụ!”

Người bên cạnh quay sang nói: “Vợ, đừng kích động, người ta nói là nói gầy 

(瘦/shòu/)

 trong béo gầy mà.”

♡ 248

Cãi nhau với cấp trên một trận, cậu tức giận lao ra khỏi công ty, trên đường tối om, ngay cả taxi cũng chẳng có chiếc nào.

“Không được nhúc nhích, giơ tay lên!”

Chàng trai cứng đờ, ngoan ngoãn làm theo.

Đợi nửa ngày không có động tĩnh gì, chàng trai quay đầu lại, đôi môi bị thô bạo ngậm láy, một đôi tay cũng bắt đầu sờ loạn trên người cậu, trong mắt là khuôn mặt ngang ngược của cấp trên “Ngay cả giọng nói của anh cũng không nhận ra, phải trừng phạt em như thế nào đây?”

♡ 249

Y vào phòng họp muộn, sếp quan tâm hỏi “Nhìn cậu sắc mặt không tốt, có chỗ nào không khỏe à?”

Y đang ngồi đối diện với mọi người, ngượng ngùng nói: “Chỉ là không cần thận bị sái thắt lưng, gần đây lưng cứ như gặp quỷ vậy.”

Mọi người cười to.

Sau khi họp xong, y vừa muốn theo mọi người ra ngoài, thì bị sếp đẹp trai ở phía sau một tay ôm vào lòng,

“Em dám mắng anh là quỷ?”

Y ôm ngược lại, ở trong lòng người đàn ông ấy cười khẽ “Anh vốn là sắc quỷ.”

♡ 250

Cậu mờ mịt nhìn học trưởng kéo hành lí một mình xuất hiện trước cửa phòng trọ cậu.

“Học trưởng, anh sao lại?”

“À, cha mẹ anh cãi nhau, có nhà mà không về được, anh có thể ở nhờ đây không?”

Trong lòng cậu đầy vui sướng.

“Tất nhiên là có thể rồi! Học trưởng, anh ngủ trên giường, em ngủ ở sô pha cũng được!”

“Sao thế được, anh sẽ thấy áy náy, không thì chúng ta ngủ cùng nhau thôi ~”

Ngày hôm sau, học đệ liền đau thắt lưng…

Giường của mình rõ ràng rất mềm, sao lại đau thắt lưng được?

♡ 251

5 tuổi,

“Cậu liếm miệng tớ làm cái gì?”

“Cậu ăn hết kẹo của tớ, tớ muốn bồi thường!”

15 tuổi,

“Chúng ta hai thằng con trai tay trong tay đi trên đường thật kì quái!”

“Kì quái cái đầu cậu đấy, để phòng cậu ngã sấp xuống có hiểu hay không?”

25 tuổi,

“Cậu dẫn tớ đến nhà thờ làm cái gì?”

“Đương nhiên là… cưới cậu a, cậu ngốc như thế, ngoài tớ ra ai muốn chăm sóc cậu cả đời chứ. Cha sứ! Có thể bắt đầu rồi!”

252

“Hoàng hậu, trẫm vẫn luôn lạnh nhạt ngươi, ngươi hành động không đứng đắn, ta cũng ngầm đồng ý, nhưng ngươi sai ở chỗ, không nên đi câu dẫn hoàng đệ của ta, biết vì sao hoàng đệ rõ ràng đã trưởng thành rồi mà vẫn ở trong cung không, hắn là nam nhân của ta, ngươi cũng dám đụng tới! Người đâu…”

Đúng lúc này, quận chúa không để ý đến sự ngăn cản của thị vệ, chạy vào,

“Hoàng huynh! Đừng, huynh giết hoàng hậu thì ta phải làm sao bây giờ, ta yêu nàng a! Vì hoàng hậu, ta nguyện ý đi hòa thân, gả cho hoàng tử lân quốc

 (nước láng giềng)

 người vẫn thầm mến hoàng huynh!”

♡ 253

Phía trước hướng 12h, mơ hồ ngửi thấy mùi trai đẹp, vì thế bổn cô nương ta phấn đấu quên mình, chạy đến gần.

“Hắc, em có quen anh không nhỉ?”

Anh đẹp trai đỏ mặt, không biết làm sao.

Cảm giác được không khí xung quanh bỗng thay đổi, vừa quay đầu lại, thế chứ ~

Một người đàn ông đẹp trai khác mặt đen sì tiến tới, gạt móng vuốt còn đặt trên vai anh đẹp trai của ta ra

“Xấu hổ rồi, vật phẩm cá nhân, làm ơn không chấm mút!”

♡ 254

Một ngày nọ, cậu bị một học tỷ va vào, vô tình bị đau chân.

Học tỷ ôm một đống đồ, đi ngang qua học trưởng “Pờ lizzzzz, nhà tớ có việc gấp. Giúp tớ đưa em ấy đi bệnh viện nhé.”

Học trưởng nhìn cậu một cái, gật đầu. Sau đó cõng cậu lên, tạm biệt học tỷ.

Cậu lặng lẽ làm dấu “Yeah!” với học tỷ, rồi tiện đà ghé vào lưng học trưởng trộm cười ngây ngô. Bởi vậy không phát hiện học trưởng lúc cuối cũng cười một cái đầy ẩn ý với học tỷ.

♡ 255

“Ông chủ, tôi muốn xin nghỉ phép. Hai ngày gần đây, tôi không có cảm giác muốn ăn gì, còn buồn nôn suốt. Không biết có phải có thai rồi không, xin đến bệnh viện kiểm tra xem mới được.”

Một người đem đơn xin phép để trên bàn làm việc của người đàn ông, hữu khí vô lực nói.

Người đàn ông càng nghe, mày càng nhíu chặt, ngay cả hàm răng cũng cắn chặt vào nhau:

“Người bị đè hình như là tôi đi, anh có thai cái P á!”

“É… Vậy anh có lẽ là bị thận.”

♡ 256

Y đi công tác ba ngày, hắn ba ngày ăn mì tôm.

Y về nhà, hắn đang chiến đấu với mì tôm…

“Ăn gì vậy?” Hắn kinh hỉ xoay người, nước mắt nước mũi trét đầy lên người y

“Anh không được rồi…. Em bảo trọng!!”

Y đánh lên mông hắn một cái “Nói mê cái gì đấy, em mới đi ba ngày, anh liền ngược đãi chính mình. Định khiến em đau lòng hả??”

Hắn cả người dính trên người y “Anh một ngày cũng không muốn xa em… sẽ chết đói mất…”

♡ 257

Y ở trên đường gặp lại một người nào đó nhiều năm không thấy, còn mang theo một bé trai 8 tuổi, vẫn cười tiêu sái như xưa, khiến cho y trong lòng bỗng chốc không cảm nhận được gì.

“Con của anh sao?”

“Ừm” Người nào đó tươi cười, “Nhận nuôi đấy.”

Y nhất thời thở phào nhẹ nhõm một hơn, “Thật à, thật đáng yêu”

Người nào đó ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu bé trai, “Nhớ cha nói khi nhìn thấy chú trong ảnh chụp thì phải làm thế nào không?”

“Nhớ ạ!” Bé trai ôm chân y, hô to một tiếng giòn tan “Mẹ”

♡ 258

“Học trưởng, tôi có thể ngủ với anh không?”

Vẻ mặt không hiểu gì nhìn học đệ trước mặt.

“Bạn cùng phòng tôi hôm nay đều ra ngoài hết rồi, tôi ở một mình rất sợ, nên có thể ngủ cùng anh không?”

Y chưa từng nghĩ một học đệ so với y còn cao hơn nửa cái đầu thế mà lại sợ ngủ một mình. ⊙o⊙

“Ừ.”

Chừa ra một nửa giường, tắt đèn.

“Học đệ… Cậu ôm tôi làm gì?”

“À, tôi không ôm thứ gì đó không ngủ được.”

“Á học… học đệ… tay cậu… Chờ đã…. Từ từ, tay cậu sờ đi đâu vậy!!!”

♡ 259

Đêm đến, cậu bị tiếng sấm làm giật mình tỉnh giấc, cuối cùng không ngủ lại được, đành lên mạng.

“Sao vẫn chưa ngủ?”

“Ngủ không được. Còn cậu?”

“Sấm, tôi sợ.”

“À…”

“Còn đó không?”

“…”

“Ngủ rồi?”

“…”

Nửa giờ sau, cậu buồn bực buông chuột, lấy chăn quấn chặt lấy mình, quyết tâm ngủ, chuông cửa lại vang lên, ngoài cửa, hắn đáng đứng, trên tóc nước còn nhỏ giọt:

“Tôi đến giúp cậu ngủ.”

♡ 260

Ở trên lớp, bạn học ngồi phía sau vỗ vỗ vai cậu, chỉ vào cổ hắn trêu: “Aizzzz, cậu này, sao lại có một chuỗi ô mai thế này, ai hôn đây?”

Cậu đang đỏ mắt chối quanh co,thầy giáo trẻ tuổi trên bục giảng liền gọi tên cậu “Nói chuyện riêng trong lớp, ra ngoài đứng cho tôi.”

Cậu ủy khuất đứng lên, vừa mới ra ngoài cửa đã bị thầy giáo đẩy ra hành lang, dữ dội hôn, nói: “Buổi sáng đã bảo đừng mặc áo thấp cổ thế này, lần tới anh sẽ không giúp em nữa!”

261

Nhiều năm sau gặp lại, khói súng thương trường một mảnh.

Bọn họ ngồi đối diện nhau, cách nhau một cái hợp đồng bắt đầu đàm phán.

“Tôi đến nay vẫn chưa lập gia đình.”

“Anh vẫn độc thân.”

Hai người đều cười đến nho nhã lễ độ, mà lại có ý đồ khác trong lòng.

“Lợi nhuận lần này đều cho anh, tính là sính lễ đi.”

Hắn lấy tay đẩy mắt kính, “Sính lễ? Anh thấy là hồi môn đi.”

♡ 262

Cậu cái gì cũng bình thường, nhỏ nhỏ, gầy tong teo, mắt kính vuông màu đen, nhưng trong lòng cậu có một bí mật, cậu luôn yêu học trưởng của cậu, nhưng học trưởng quá vĩ đại, điều cậu có thể làm cũng chỉ là nhìn người ấy từ đằng xa.

Hôm nay học trưởng tốt nghiệp, cậu cũng tới dự lễ, đứng trên bục, câu đầu tiên của học trưởng:

“Quyến rũ em đã ba năm, em vẫn không chịu thổ lộ với anh.”

Ánh mắt hướng về phía cậu “Đúng! Chính là em!”

♡ 263

Ngự hoa viên trăm hoa đua nở, tranh nhau khoe sắc, hậu cung càng đẹp hơn muôn phần.

“Hoàng thượng, người xem, bông mẫu đơn kia có giống trang điểm của nô tì hôm nay không?”

Giọng như rên rỉ.

“Ai nha, hoàng thương, quế hoa bên kia thật xinh đẹp.”

Đồ không xương sống.

“Oa, hoa hồng kia, hoàng thượng có thích không ạ?”

Trực tiếp dựa vào ngực luôn đi.

Tương gia đi bên cạnh, không ngừng đem nắm tay hết buông ra lại nắm chặt lại mới không chế được không vung sang cái đám ngu ngốc bên này, lúc này mới không mặn không nhạt nói một câu:

“Hoàng thượng thích hoa cúc.”

Chờ các giai nhân đã tan hết, trong không khí còn ngập mùi son phấn, nhu nhu khóe miệng cười còn chút cừng nhắc:

“Ái khanh hình như mất hứng.”

“Thần không dám.”

“Phải không?”

Hoàng thượng tiến dần về phía trước, tương gia lùi từng bước.

“Thỉnh hoàng thượng tự trọng.”

Cười một nụ cười đầy xấu xa.

“Nga? Thế nhưng là ai nói trẫm thích hoa cúc ấy nhỉ?”

♡ 264

Sợi chỉ bạc ái muội giữa hai đôi môi vừa tách ra.

“Nụ hôn đầu tiên của tôi…”

Người đàn ông thản nhiên nói trong lúc chàng trai còn đang thở dốc.

Chàng trai bất ngờ bị hôn dọa sợ, một lúc sau mới lấy lại tinh thần.

“Đầu em gái anh đấy, ai hiếm lạ.”

Cậu không biết trên mặt, một màu đỏ không bình thường đã lan ra nửa mặt.

Người đàn ông thất vọng.

“Hóa ra em không hiếm lạ, vậy tôi đây vẫn là tìm người khác thôi.”

Một người có xu thế tức giận trừng mắt.

“Anh dám, cướp đi nụ hôn đầu của ông đây còn không muốn phụ trách?”

♡ 265

(Đạo mộ bút kí)

Trước khi vào lớp, lớp trưởng Trương Khởi Linh đi đến trước mặt các bạn.

“Giải Ngữ Hoa, nộp bài tập.”

“Chờ tớ một tí, tớ chép một tí.”

“Hết giờ gặp thầy đi.”

“Hắc Hạt Tử.”

“Không biết! Chưa làm!”

“Hết giờ gặp thầy đi.”

“Bàn Tử.”

“Tớ, tớ quên mang.”

“Hết giờ gặp thầy đi.”

“Ngô Tà.”

“Tiểu Ca, tớ quên làm mất rồi…”

“Đưa vở bài tập đây, tôi chép giúp cậu.”

♡ 266

Có một ngày Trương Tiểu Tà đi thả nguyện đăng (đèn ước nguyện), thả mấy cái liền, mà không cái nào bay lên được.

Trương Tiểu Tà vô cùng úy khuất chạy đến nói với Hắc Tiểu Hoa.

Hắc Tiểu Hoa hỏi: “Anh ước gì vậy, Tiểu Tà ca ca?”

Trương Tiểu Tà chống cằm nhìn trời nói: “Anh hy vọng có một ngày khi ngủ, Ngô Tà ba ba có thể đè Khởi Linh ba ba…”

Hắc Tiểu Hoa: “…”

♡ 267

Mây mưa qua đi, bọn họ mỗi người đều có việc phải làm, hắn chống thắt lưng đau đớn ngồi trước bàn, trong lòng xẹt qua một tia ủy khuất, rõ ràng hắn là công, vậy mà phải làm thụ cho y một năm, nhưng y hình như cũng không vui vẻ, chỉ hận tại sao mình thương y như thế, rốt cục hắn không nhịn được.

“Tôi làm gì không tốt, chỉ cần cậu nói ra, tôi sẽ sửa.”

“Thật sự có thể nói sao?”

“Nói nhanh đi”

Y nhỏ giọng “Tôi chỉ là trùng hợp bộ dáng cao lớn, thực ra tôi muốn bị anh đẩy ngã a~”

♡ 268

Hai mươi năm trước trong nhà trẻ có một buổi biểu diễn, cậu bé thanh tú ngượng ngùng phải thay thế cho một bé gái vừa bị phát sốt, mặc váy múa “Tổ quốc chúng ta là một rừng hoa.”

Lại bị tiểu bá vương ở dưới khán đài chỉ vào nói: “Xấu hổ chưa kìa, xấu hổ chưa kìa, một đứa con trai giống y như con gái.”

Cậu khóc trôi hết cả phấn trang điểm hồng hồng.

Hôm nay cậu ở trong phòng bếp đang bận rộn thì bị một người nhẹ nhàng ôm lấy:

“Hẹn ước hai mươi năm của chúng ta như thế nào ấy nhỉ?”

Kinh ngạc quay đầu lại, người phía sau xảo trá cười:

“Xấu hổ chưa kìa, xấu hổ chưa kìa, bà xã tôi giống y như con gái!”

♡ 269

“Ông xã, em phát hiện con trai chúng ta hình như thích con trai…”

Người đàn ông trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Để nó thích đi, chúng ta cũng không phải cha mẹ không tiến bộ.”

“Nhưng… con đường này rất vất vả…”

“Đừng lo, chúng ta không phải cùng đã vượt qua được bao nhiêu năm rồi đó hay sao…”

Người đàn ông ôm lấy người đàn ông bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro