Bước đi trong mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vai...
Ướt đẫm dưới cơn mưa
Anh biết,
Ta buông tay là mất.
Là lặng thinh trong căn phòng đêm đen
Mượn chút men nồng để quên mùi tóc.
Rồi lại tìm em trong cơn mơ vắng vẻ
Giấc mơ hoang…

Mưa, anh sợ mưa!
Vì đó là ngày em đi mất...!
Ngày cuối cùng anh còn biết mình là ai!
Ngày nỗi nhớ không còn vươn tay chạm vào lý trí.
Tâm hồn anh,
Giờ như ván cờ bị dồn vào thế bí.
Biết là chết, vẫn phải đi…

Đi đâu?
Thì đi tìm lại một chiều kề vai,
Em dựa vào anh và khẽ hát
Bài hát đó anh thuộc rồi đấy!
Nhưng sẽ chẳng bao giờ biết tên.

Người thương? Thì cũng đã từng,
Người dưng? Giờ có lẽ là…!
Nhưng em ơi,
Em là người dưng
Anh phải dành cả đời để tập quên!

Anh vẫn một mình bước dưới mưa,
Mặc cho gió lùa qua kẽ tay lạnh buốt.
Mưa lớn đấy, nhưng đâu bằng nỗi nhớ em
Gió lạnh đấy, làm sao hơn con tim anh lúc này…
                     -Đấng-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tho