Câu Chuyện Thứ Nhất - Nhật Ký Hoa Ngô Đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

———— Trên đời này nếu có một thứ rất tàn nhẫn, đó là hồi ức, thì cũng có một thứ rất hạnh phúc, chính là hồi ức? "Tuổi xuân" nào cũng vậy, Luôn có một người để yêu sôi nổi và mãnh liệt, nhưng cuối cùng lại chẳng thể thắng nổi cơn sóng cuộc đời———-


Trời bắt đầu chớm đông, se lạnh đâu đó có người đang mở nhạc Trịnh, giọng Hồng Nhung vờn ca từ như nước mỏng, nhẹ mà sao siết lòng người đôi lúc đến quặn đau.

- Ngô đồng đã trổ bông rồi, sao tết này em chưa về?

Tiếng nói vang vọng cả con xóm nhỏ, ai sống trong khu này đều biết hắn, người lớn gọi hắn là thằng Tứ vì hắn là con thứ 4 trong một gia đình tầng lớp thượng lưu có 3 chị em gái. Trẻ con gọi hắn là thằng điên. Uhm thì hắn chỉ là không bình thường một chút thôi, đặc biệt vào những ngày trời trở gió, khi những tán Ngô Đồng vừa chớm khoe sắc trên những con đường rợp bóng lá vàng bay.

Ngày bé, khi vừa lên lớp 6, thì hắn vào đại học, hắn con nhà khá giả lại học giỏi, gương mặt dể nhìn, dáng cao gầy, tóc để 2 mái hợp thời. Năm tôi bước vào đại học làm một con nhóc sinh viên thì hắn đã ra trường và làm cho một công ty về dầu khí của Nga tại Việt Nam.

Bẵng một thời gian dài lăn lộn với cuộc sống xa nhà và trải qua vài mối tình vụn vặt nhưng đau đến rỉ máu. Một sớm đầu hạ khi trời bắt đầu nổi những con gió nghịch mùa rét buốt, Tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi tréo trắc, trong điện thoai mẹ bảo:

- Thằng Tứ nó bị điên rồi, khổ cho nhà ông Khanh, có mổi đứa con trai lại bị tâm thần, ngày trước nó giỏi thế mà lại.

Kèm theo tiếng thở dài của mẹ. Vậy đấy con người mà, khi chịu đựng hay chìm đắm vào một thứ gì đó quá rồi cũng có lúc đi vượt quá giới hạn mà thôi.

Nghĩ lễ về thăm quê, đi ngang con đường đến trường thấy bóng hắn ngồi đó, tóc dài rủ rượi, đôi mắt vô hồn, trống rỗng. Để ý kỉ hơn sẽ nghe hắn gọi tên, tên một người con gái, người con gái bức hắn đến phát điên. Rồi hắn lại cười, hắn bảo : "Ngô đồng trổ bông rồi đó em".

Góc phố cũ, người cũ và những câu chuyện cũ.

Năm tôi bắt đầu đi làm thì hay tin hắn làm đám cưới, cái tin giật gân vì tôi biết hắn đang yêu Lan, hoa khôi trường tôi dưới một khóa. Lan đẹp, cái đẹp của những cô gái hiện đại, đỏng đảnh khó chiều như nắng mưa trên đất Sài Gòn. Đang yêu nồng đậm vậy mà hắn lại đi cưới Thu, cô gái miền quê dịu dàng, thùy mị mà mẹ hắn chấm. Người ngoài cuộc nào có hiểu sự tình bên trong?

Đám cưới diễn ra trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, cưới Thu rồi hắn lại đưa Thu lên Sài Gòn, Thu là một cô vợ nội trợ đúng nghĩa, ngày 3 bữa cô lo đàng hoàng, cơm nấu hợp khẩu vị, nhà cửa gọn gàng sạch sẽ, người ngoài nhìn vào sẽ thấy đây là một đôi vợ chồng son hạnh phúc. Vậy mà mỗi lần mẹ hắn nhờ tôi sang đưa đồ dưới quê gửi lên, gặp Thu, nhìn vào đôi mắt Thu, đôi mắt buồn chứa đựng cả một biển trời tâm sự. Trước nhà có trồng hàng cây Ngô Đồng, mỗi dịp xuân về, từng chùm hoa chen nhau đua sắc, Thu thích hoa Ngô Đồng, có một lần cô ấy nói với tôi.

- Chị thích Ngô Đồng, loài hoa đơn giản và mộc mạc, lúc nhỏ mỗi lần hoa nở chị lúc nào cũng hái rồi ép để trong mấy cuốn vở đến tận bây giờ vẫn còn giữ.

Thu dắt tôi ra, nhặt từng cánh hoa, Thu bảo:

- Ngày xưa còn đi học, mỗi chiều đi học về chị hay bị bắt nạt vì nhà nghèo, có một người con trai đánh đuổi những người đó rồi còn leo tít trên cây để hái hoa cho chị, mười mấy năm rồi chị cũng không còn gặp lại anh ấy nữa.

Từ đó, mỗi lần rãnh rỗi hay muộn phiền, tôi hay hẹn Thu đi cf, mỗi lần gặp Thu là tôi thấy Thu gầy đi một ít, đôi mắt thâm quần, đôi môi mọng đỏ ngày nào ngày càng khô nứt. Tôi hỏi Thu không trả lời. Thu cười, nụ cười buồn như buổi chiều tím hoàng hôn. Thu nói:

- em sau này hãy cưới một người yêu em, chỉ cần mỗi sáng thức dậy, thấy người đó nằm bên cạnh em, em sẽ thấy đời thật yên bình, trời có đổ mưa em cũng không thấy lạnh, vì em biết có một người bên cạnh ôm em.

- Chị với a Tứ lại gây nhau à.

- Không, chị với anh không gây nhau gì cả. chỉ là đôi lúc có những suy nghĩ không hợp nhau mà thôi.

Thu lại cười, nụ cười đẹp nhưng vô cùng thê lương, đến nỗi tôi cũng không dám nhìn vào nụ cười ấy.

Hai tháng sau, tôi nghe tin Thu bị té cầu thang, tôi chạy ngay đến biện viện, thấy hắn, chồng của Thư ngồi đó, bên cạnh hắn là cuốn sổ da đã bị sờn có hình đám cưới của hắn và Thu được dán cẩn thận, phía dưới là vài dòng nghệch ngoạch ngắn gọn "Nhật kí những ngày bên anh", đôi mắt hắn đang hướng về căn phòng có ghi 3 chữ to đùng màu đỏ PHÒNG CẤP CỨU:

Ba tiếng sau, vị bác sĩ già mở cửa chỉnh gọng kiếng đã ngã màu theo thời gian, nhìn hắn rồi lắc đầu:

- Thu mất máu quá nhiều, thể trạng lại vô cùng yếu, không thể cứu chữa được. Thu và đứa bé hai tháng trong bụng chưa thành hình đều không giữ được, mất cả mẹ lẫn con.

- Cái gì? Thu mang thai sao? Tại sao Thu mang thai lại bị té cầu thang? Anh nói đi? Anh là chồng của cô ấy mà lại không quan tâm để vợ mình xảy ra chuyện như vậy? Anh nói đi, anh có lương tâm không?

Tôi vô thức gào thét và hét vào mặc hắn:

- Tại sao? Tại sao Thu phải ra đi sớm như vậy, người phụ nữ vừa bước sang tuổi 26 còn chưa biết được niềm hạnh phúc của người làm mẹ, Thu còn trẻ còn cả một tương lai phía trước anh có biết không? Ai cho anh cái quyền tướt đoạt hạnh phúc của một đời người như thế???

Mặc tôi gào thét và đánh, hắn vẫn im lặng không nói gì, hắn im lặng đến đáng sợ. Im lặng cho đến ngày tiễn đưa Thu về với đất mẹ.

Ngày tiễn đưa thu là một ngày trời sớm nổi những con gió nghịch mùa, khi tất cả mọi người trong xóm đều đau lòng cho sự ra đi của Thu, thì hắn vẫn ngồi đó trước ngôi mộ của Thu, vẫn im lặng không nói một lời, đôi tay khư khư cầm cuốn nhật kí. Đôi mắt hắn nhìn xa xăm nơi những tán Ngô Đồng còn chưa kịp khoe sắc chỉ mới chớm nở trên thân cây già cằn cổi.

Sau hai ngày một đêm ngồi trước mộ Thu hắn đã ngất đi, người nhà đưa hắn vào bệnh viện, tỉnh dậy câu đầu tiên hắn hỏi:

- Thu vợ con đâu? Sao cô ấy không ở đây, kêu vợ con nấu món canh chua cá đi, con đói rồi.

Mẹ hắn nghe vậy chỉ khóc, còn hắn lại tiếp tục nhìn ra ngoài qua những ô kính cửa sổ bệnh viện. Nhìn những nhành Ngô Đồng cùng khoe sắc tím cả một góc trời.

Tôi đến thăm hắn, hắn đã ngủ sau khi bác sĩ tiêm cho hắn một liều an thần. Ngồi bên cạnh vô thức tôi cầm cuốn nhật kí của Thu, rớt ra là mấy nhành Ngô Đồng ép khô đã nát vụn, lần mở những trang đầu tiên, nét chữ phượng của Thu như đập vào mắt tôi.

Ngày... Tháng ... Năm,

Chỉ còn mấy ngày nữa thôi là em được về làm vợ anh, có lẽ lâu quá rồi nên anh không nhớ em là ai, không sao cả, từ từ rồi anh sẽ nhớ thôi, em tin chắc như vậy.

Ngày ... Tháng... Năm,

Hôm nay ngày tân hôn của 2 đứa mình, anh dắt theo một cô gái về, cô ấy tên Lan, anh nói chỉ vì em mà khiến anh và Lan không đến được với nhau, anh hận em, hận em tước đoạt hạnh phúc của Lan.

- Đêm nay cô không được ngủ phòng này, cô ngủ ở ngoài phòng khách đi.

Đó là câu đầu tiên anh nói với em sau khi em chính thức làm vợ anh.

Ngày... tháng... năm,

Mấy đêm nay anh cũng không về, trước sân hoa Ngô Đồng đã trổ rồi, ngày xưa mỗi lần bị bắt nạt, lúc nào anh cũng xuất hiện, hôm nay Lan đến bắt nạt em giữa siêu thị, lúc đó anh đang ở đâu? Lan nói lúc trước vì một hiểu lầm nhỏ giữa hai người, mẹ lại ép anh cưới em, nên anh mới miễn cưỡng chấp nhận, Lan nói giữa anh và em không có tình yêu. Nên giải thoát cho nhau.

Ngày ... tháng ... năm,

Đêm nay hình như anh gây với Lan, anh trở về người đầy mùi rựu, anh nhầm em với Lan, vậy là sau 9 tháng 26 ngày làm vợ, cuối cùng em cũng được nằm cạnh anh và có một giấc ngủ trọn vẹn bên anh.em rất vui và hạnh phúc, em chỉ mong thời gian ngừng mãi ở những giây phút đó.

Ngày ... tháng ... năm,

Lan hôm nay gặp em, cô ấy đưa tờ đơn li hôn, bảo em phải kí vào đó, cô ấy nói cô ấy có thai với anh rồi. Em cảm thấy tuyệt vọng, hít thở không thông, cảm thấy như có người cầm trái tim của em hung hăng xoắn lại, đầm đìa máu tươi.

Em đã kí đơn li hôn, anh cũng không còn là chàng trai luôn giúp đỡ em mười mấy năm về trước nữa.

Hoàng Tứ, em đau, đau lắm, em buông tay anh nhé.

Gấp cuốn nhật kí lại, nước mắt tôi chỉ chực tuôn rơi, làm gì trên đời này lại có một người ngu ngốc yêu một người đến như vậy cơ chứ, tại sao? Có lẽ chỉ đơn giản là không nỡ bỏ quên những gì mình đã từng "có".

—— 6 tháng trôi qua kể từ ngày ra đi của Thu——-

Lan bị công an bắt về điều tra vì tội có liên quan đến việc tiết lộ giá thầu dự án khai thác mỏ dầu ở bờ biển Vũng Tàu Tại Việt Nam của một tập đoàn dầu khí Nga. Lí do Lan quay lại với Tứ là vì hắn sẽ được thăng chức lên vị trí giám đốc đầu tư, dự án đấu thầu lần này hắn sẽ là người chủ trì đưa ra giá để cạnh tranh với các tập đoàn khác, Lan tiếp cận hắn vì muốn lấy được giá thầu thấp nhất để mang cho người giữ vị trí trưởng phòng đầu tư công ty đối thủ đồng thời là người tình của Lan. Sau khi bị bắt, người tình Lan phủ nhận mọi chuyện. Cũng không hề thân thiết với Lan trước đây, vậy là Lan sẽ dùng nữa đời người còn lại của mình trong tù để trả giá những gì cô đã gây ra.

Hôm nay, tôi đến nhà của hắn để dọn lại đồ đạc của Thu trước khi căn nhà này bán cho người khác, căn nhà vẫn như cũ không có gì xê dịch. Hắn vẫn ngồi khư khư trước giường đôi mắt hướng ra ngoài sân nơi có những hàng cây Ngô Đồng, đôi mắt hắn vô hồn, với những câu nói vô thức được lặp đi lặp lại.

- Hoa Ngô Đồng nở rồi đó em.

Mẹ hắn mới có 6 tháng không gặp mà có vẻ như bà già đi hơn cả chục tuổi, bà không nói gì, chỉ lắc đầu. lâu lâu dùng khăm chấm vài giọt nước trên khóe mắt.

Lúc dọn gần xong, vô thức thấy ngăn tủ bị khóa có chìa khóa để trên bàn, tò mò tôi mở ngăn tủ đó ra sợ Thu còn đồ gì chưa lấy, đôi mắt tôi dừng lại ở cuốn sổ màu đen. Đưa mắt nhìn hắn rồi tôi cầm cuốn sổ lên. Mở những trang đầu tiên, tim tôi như bị bót nghẹt lại.

Ngày... tháng... năm,

tôi yêu lan, trước đây tôi vẫn nghĩ vậy cho đến ngày tôi gặp em, gặp em giữa cuộc đời vội vã và tất bật, em là làn nước mát trong lành khiến tôi rủ sạch những bụi bẩn ngoài kia. tôi đồng ý cưới em không phải chỉ vì mẹ mà còn vì tôi biết, cưới em tôi sẽ hạnh phúc. Lần đầu gặp em, nhìn nụ cười trong veo và một đôi mắt không gợn chút sóng, tôi hiểu trái tim mình đã bị em đánh mất rồi.

Ngày... tháng... năm,

Trước ngày cưới Lan chủ động quay về bên tôi, qua điều tra tôi biết Lan đang là người tình của Phong, người đang giữ vị trí trưởng phòng đầu tư cho tập đoàn dầu khí của Mĩ, lại một trong số những chiêu trò trên thương trường.

Thu à, tha lỗi cho anh nhé, họ muốn anh đi theo kế hoạch của họ, anh sẽ làm cho họ tưởng anh sập bẫy, chỉ có cách này mới loại được đối thủ và đánh bại thị trường của họ ở Việt Nam.

Ngày... tháng... năm,

Hôm nay qua trợ lí tôi biết Lan tìm Thu, còn làm khó dể Thu nữa, Thu à, em đã chịu uất ức nhiều rồi, nhưng tôi không thể ra mặt bảo vệ em lúc này, nếu không toàn bộ kế hoạch sẽ trở thành số 0. Nhìn em đau khổ tôi càng đau khổ hơn. Nhưng sớm thôi, chỉ cần Lan lấy tài liệu mà tôi để trong két an toàn, khi giá đấu thầu niêm yết được công bố cùng với đoạn clip đưa cho phòng cảnh sát kinh tế thì công ty Phong sẽ bị sớm bị phá sản ở thị trường trong nước.

Mỗi sáng dậy thấy em nằm trên ghế sopha ngủ không yên giấc là lòng tôi lại quặn đau, nhưng chỉ có như thế Lan mới tin là tôi yêu Lan thật.

Ngày... tháng... năm,

Tối qua lần đầu tiên tôi ngủ cùng em, nhìn em ngây ngô chìm đắm trong vòng tay tôi, lúc đó tôi không hề say, lúc em khóc cầm nhành hoa Ngô Đồng ép trên bàn thì tôi chợt nhận ra em chính là cô bé năm xưa cột tóc đuôi gà hay bị mọi người bắt nạt.

- Thu à, anh không quên cô bé ngày xưa, nếu đã quên thì tại sao anh lại trồng trước sân mình hàng cây ngô đồng kia chứ. Chỉ là sau mười mấy năm anh không nhận ra được em thôi, em khác trước nhiều quá, đã thành thiếu nữ đẹp động lòng người rồi. Nhưng mỗi khi nhìn vào đôi mắt em, anh vẫn thấy được hình bóng cô gái năm xưa được anh trèo cây hái hoa Ngô Đồng. Hai tháng nữa thôi là mọi chuyện kết thúc rồi. Cố gắng đợi anh em nhé...

Ngoài trời gió thổi khẽ lay từng tán cây Ngô Đồng, đâu đó vài cánh hoa rơi rớt, có vài ba người đi đường vô thức dẫm lên, cánh hoa nát, lòng người tan. Một kiếp người có dài đâu cớ sao một câu nói lại giữ kín trong lòng?

Trong nhà, một người đàn ông khư khư giữ bộ đồ ngủ nữ ôm vào lòng, muốn níu kéo chút hương thơm ít ỏi còn sót lại sắp bay đi, khẽ ngẩn người, nằm xuống, đặt bộ đồ nữ ngay ngắn kế bên, lấy chăn đắp lên mình rồi vô thức đắp sang cạnh, khẽ vuốt.

- Anh mệt rồi, anh ôm em ngủ nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thaotruc