NGỦ ĐI KÍ ỨC CHO MÌNH NHỚ THƯƠNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Câu chuyện nhỏ thứ ba: NGỦ ĐI KÍ ỨC CHO MÌNH NHỚ THƯƠNG

Tác giả: Thảo Trúc

Sau những ngày hè oi bức của khí hậu nhiệt đới và đặc biệt là những nước đang phát triển như nơi đây, bọn học sinh cùng tuổi lại tíu tít dắt tay nhau đến trường để chuẩn bị cho một năm học mới. Mọi người trong lớp vừa nháo nhào vì cái tin mà vô tình lớp trưởng tình cờ nghe được lúc lên phòng giáo vụ lấy sổ đầu bài. " Lớp mình có học sinh mới". Cũng như bao bạn cùng lớp khác, Vi cũng háo hức nhìn ra cửa sổ.
Có lẽ từ lúc sinh ra con người đã mang trong mình bản tính tò mò.
Học sinh mới khá cao, có thân hình hơi gầy, làn da trắng và một đôi mắt nâu trầm màu hổ phách. Anh tên Đông, lớn hơn các bạn cùng khóa hai tuổi. Vì ba mẹ anh là bác sĩ làm việc cho một tổ chức phi chính phủ nên họ thường di chuyển đến các vùng quê nghèo để chữa trị chăm sóc và hướng dẫn cho người dân nơi đó, cứ mỗi lần đi là mỗi lần Đông phải chuyển trường theo và đây cũng chính là lí do khiến anh bị chậm tiến độ. Lần này nơi họ dừng chân là quê Vi, một thị trấn nhỏ nằm giữa những tán rừng cao su bạt ngàn trải dài nghi ngút không biết đâu là điểm dừng, tách biệt với thế giới bên ngoài, muốn vào được thị trấn họ phải băng qua những con đường nhỏ dài loằn ngoằn. Người dân nơi đây tự cung tự cấp lương thực, tự trồng rau, nuôi gia cầm, gia súc. Mỗi tháng sẽ có một chuyến buôn từ Thành Phố cung cấp thêm đồ ăn, thức uống mà người ta vẫn hay gọi "đồ Thành Phố".
Đông hòa nhập khá tốt với mọi người, anh vui vẻ, tuy còn nhỏ nhưng anh lại khá hiểu biết về cái thế giới rộng lớn ngoài kia, cái thế giới mà cô cùng đám trẻ con nơi đây chưa từng đặt chân đến, nên mỗi khi rãnh rỗi bọn con gái hay xúm lại để nghe Đông kể về cái thế giới đầy mơ mộng hảo huyền ấy, đám con trai trong lớp thì giao cho anh cái vị trí tiền vệ trong đội bóng, cuối tháng bẳng thành tích của khóa có một sự thay đổi lớn chính là vì có sự xuất hiện của Đông, vị trí đầu bảng của lớp trưởng được thay thế bằng tên của Đông. Thế là hôm ấy cả lớp trầm trồ xuýt xoa chỉ vì anh đánh bại vị trí dẫn đầu suốt mấy năm của Vân. Giờ ra chơi, Vân đến trước bàn Đông, nở một nụ cười tươi nhất từ trước đến đây và cất bằng một cái giọng nhỏ nhẹ: "Đông thật giỏi". Làm cả đám con gái mắt tròn mắt dẹp vì lớp trưởng xưa nay rất ghét những ai vượt thứ hạng của mình, đám con trai thì hò hét trêu chọc bà la sát của lớp dạo này chợt dịu dàng nữ tính quá. Còn Vi, cô bé có làn da hơi ngăm và đôi mắt đen to tròn, mái tóc dài luôn được buột đuôi ngựa ngồi cuối lớp vẫn chăm chú đọc truyện, ánh mắt lơ đãng nhìn trời xanh, bỏ ngoài tai mọi việc bên trong.
Đông ngồi ở góc bên kia dãy bàn, phía nhìn ra cửa sổ có vệt nắng trải dài miên man. Vi ngồi bên này, nhìn sang những bức tường mà bọn học sinh khóa trước đã viết vẽ bao nhiêu hàng chữ nguệch ngoạc và kèm với rất nhiều chữ kí lưu niệm của thời gian. Hai thế giới ngắn dài song song và chỉ gặp nhau nơi bảng đen lớp học, khi những đôi mắt cùng hướng về một bài văn, một phương trình.
Hạ qua, Thu đến rồi đông về, khí trời lạnh đến thấu xương, bầu trời vẫn một màu xanh thăm thẳm, cái lạnh của những buổi sớm đầu đông như ngàn mũi kim chích lên da những vệt nhói buốt khiến con người ta trở nên lười biếng, chẳng ai muốn thoát ra khỏi cái chăn ấm nóng mà thức dậy để khởi đầu một ngày mới, cô bác bán hàng quán đã dậy từ sớm, họ đốt những đám củi nhỏ ven đường để sưởi ấm, cô đi đến trường rồi dừng lại bên gánh xôi, vừa sưởi đống lửa nhỏ kế bên vừa chìa tờ tiền được cô vò nát vì cái lạnh để đổi lại hộp xôi gấc còn nóng ấm.
Đến lớp nhưng không ngờ Đông đã có mặt, cô há hốc mồm trợn mắt vì không thể tin vào chuyện này? Rồi cô lắc đầu, đó là lí do hắn được vào top ba toàn trường còn cô mải nằm ở vị trí cuối. Đông đứng trước cửa lớp, và ngắm mặt trời dần mọc lên ngấp nghé sau tán rừng vừa thay lá, từng tia nắng xuất hiện khẽ luồn qua tóc Đông, mái tóc không dài, không ngắn được cắt tỉa một cách cẩn thẩn, cậu đứng đó cứ như hiện thân của cái đẹp, nhìn từ phía sau sao Vi thấy con người đó cô đơn và lẻ loi quá, cứ thế ngẩng ngơ nhìn ngắm bóng hình Đông bất chợt Đông quay lại hỏi :
- Cậu có cần mình giúp lau bảng không?
Khi ấy Vi chợt bừng tỉnh làm rớt cây chổi trên tay, như bị người khác bắt được quả tang hành động lén lút của mình. Cô gượng cười gãi đầu :
- À không cần đâu.
Đã bảo là không cần rồi mà Đông vẫn giúp Vi lau bảng. Sau ngày ấy, Vi để ý đến Đông hơn, bắt đầu dậy sớm hơn, đến lớp sớm hơn và thấy Đông đứng đó, mắt nhìn về một hướng xa xăm, sao đôi mắt nâu trầm màu hổ phách ấy bình yên và xa lạ quá, nó chứa cả một biển trời mà chẳng bao giờ cô hiểu được đằng sau ánh mắt ấy là gì.
Cứ thế ngày dần trôi, cô vẫn ngồi góc khuất và yên lặng đến cô tịch, nhưng đâu đó vẫn hiện diện một bóng hình luôn đứng ngay cửa sổ lớp hay ngồi phía bên kia dãy bàn, bóng hình ấy giúp những năm tháng trung học của cô bớt tẻ nhạt. Có đôi lần Động chủ động hỏi:
- Vi rất thích đọc sách à?
Cô trả lời vỏn vẹn:
- Ừ, tớ rất thích đọc sách, và ước mơ sau này sẽ là một tiểu thuyết gia nổi tiếng.
Những hôm đến lớp sớm, cô chìa cho anh hộp bánh mà mẹ cô ở nhà làm, anh khẽ mỉm cười nhận lấy ăn một cách ngon lành.
- Mẹ cậu làm sao?
- Uhm, mẹ tớ làm, mẹ tớ làm bánh táo là ngon nhất trần đời.
Những cuộc trò chuyện của cô và anh dù là xã giao,vô tình hay hữu ý cũng đều kết thúc trong yên lặng.
Một ngày cuối xuân, khi những khóm Tường Vi còn chưa kịp khoe sắc, chỉ mới e ấp sau những tán lá dọc bờ kênh nối dài theo con đường nhỏ đến trường,chiều hôm ấy cô ở lại trực nhật nên về muộn. Bước ra cửa bắt gặp bóng dáng cao gầy đang đứng dựa vào hàng phượng già nua, không biết Đông đứng ở đây bao lâu rồi.
Trời đột nhiên đổ mưa, những cơn mưa đầu mùa ướt sũng vô tình ngăn bước chân ai về? họ đứng đó dưới mái hiên trường, hai con người, hai hoài bão cùng thả dòng suy nghĩ miên man.
- Mưa sắp tạnh, để tớ đưa cậu về.
- Uhm, mà thôi nhà tớ bên kia bờ kênh cuối cây cầu, hình như ngược đường với nhà cậu.
- Mai cũng không có nhiều bài tập, coi như tớ đi tập thể dục vậy.
"Tớ đưa cậu về", "Anh đưa em về" bốn chữ đơn giản nhưng lại là khởi đầu cho rất nhiều câu chuyện tình ở bất cử giao đoạn nào của cuộc đời.
Hàng rào hoa Tường Vi dọc bờ kênh, đóa hoa duy nhất nở sớm trước mùa được một bàn tay hái vội rồi lẳng lặng cài vào mái tóc đen nhánh của cô gái, chàng trai mỉm cười, cô gái đỏ mặt quay đi. Có một bàn tay muốn nắm lấy một bàn tay, rụt rè, e ấp khẽ giơ lên rồi vô thức dừng lại trong vô vàn tiếc núi, cứ thế hai con người cùng bước đi trong một chiều mưa vừa dứt.
Người đầu tiên bạn đồng ý để họ đưa về hay người đầu tiên bạn dắt về nhà là những người mà bạn dùng cả cuộc đời cũng không thể nào quên.
Vì khi nhắm mắt nghĩ về những chuyện đã trải qua, hình bóng người ấy sẽ luôn chiếm một phần nhỏ trong trái tim, đó chính là cái mà người ta vẫn hay gọi "sự rung động đầu đời".
Từ hôm ấy, mỗi sáng đến lớp cô chợt thấy hộc bàn mình có vài viên kẹo nho nhỏ, là của Đông, cô biết chắc vậy, cũng chẳng hỏi mà Đông cũng chẳng nói. Khẽ mỉm cười rồi bỏ vào miệng nhấm nháp những viên kẹo bọc đường đủ mùi vị chua ngọt.
Ngày tháng qua nhanh cùng những kì thi, những đợt kiểm tra dồn dập hơn bình thường, hè rồi cũng đến, cô bỗng cảm thấy khá hụt hẩn vì ba tháng hè này cô sẽ không được gặp Đông, sẽ không được gặp một bóng hình thân quen đã đần đi vào tiềm thức, một cảm giác xa lạ từ từ quấn chặt lấy như những buổi chiều tím hoàng hôn, nó xa vắng và buồn miên mang. Bất giác Vi quay sang phía đối diện, ánh mắt cô và Đông giao nhau, Anh cũng đang nhìn cô. Ánh mắt anh xa xăm có thể vẽ nên độ cong của những nỗi buồn, mà cô chẳng bao giờ hiểu được.
Ngày bế giảng năm học, dưới những tán phượng vĩ rực đỏ cả một sắc trời, thầy hiệu trưởng thông báo đã kết thúc một năm học trong thành công cũng là lúc cả trường ồ lên và hò hét như một đàn ong vỡ tổ.
- Tường Vi
Là giọng của Đông gọi cô, cô quay lại thấy anh bước đến, tay cầm một túi đầy sách.
- Tặng cậu này, tớ nhờ ba mẹ lên Thành Phố lùng tìm mua cho cậu đấy.
Thời ấy mạng internet và điện thoại di động còn chưa được biết đến rộng rải thì những cuốn sách chính là chìa khóa vàng dẫn đến tri thức, cô vui mừng reo ầm lên, cười tươi như hoa, nụ cười tỏa nắng làm những người đứng đối diện phải cảm thấy xao xuyến và muốn được sở hữu nó.
- Nghĩ hè vui vẻ, năm sau...
Nói đặng, Đông xoa đầu cô rồi xoay người rời đi.
Một sớm mai đầu thu, bầu trời trong veo, những tia nắng dần xuất đầu lộ diện dưới những tán cây vàng rực lá báo hiệu một mùa thu đã về, Vi đến lớp từ rất sớm, nhưng sao không thấy Đông? Bạn bè dần đến lớp, chỉ có mấy tháng hè thôi mà không hiểu sao bọn con trai lớn nhanh thế, thằng Trung, thằng Phong mới trước hè còn đứng ngang cô mà giờ tự nhiên lại cao hơn cô cả một cái đầu. thế còn Đông? anh sẽ thế nào nhỉ? Rồi cô nghe đám con trai trong lớp kháo nhau rằng Đông đã chuyển trường, bế giẳng năm ngoái xong là anh theo gia đình chuyển đi, mà nghe đâu bọn họ nói nhà anh theo tổ chức phi chính phủ sang Nam Phi, để cứu trợ và chăm sóc những bệnh nhân nơi đó.
Thật sao? Đông chuyển trường rồi ư? Vậy cái hôm ấy là ngày cuối cùng Vi gặp anh ư? Thế tại sao anh không nói cho cô biết nhỉ? Một cô bé với tâm hồn non nớt lần đầu tiên bắt đầu niếm trải vị nhớ nhung tiếc nuối.
Cái mùi vị còn mới tinh của nổi nhớ bao giờ cũng thanh thuần và tinh khiết, để khi trải qua bao sóng gió giữa dòng đời tấp nập vô tình, những trái tim chằn chịt vết thương lại muốn tìm lại những cảm giác, những tháng ngày tuổi trẻ lỡ đánh rơi chỉ còn đọng lại trong kí ức.
Còn biết nói gì hơn khi phải đổ lỗi cho sự do dự của mình. Khi một câu chuyện tình dang dở vẫn nằm lại trong vô vàn tiếc núi. Vi ngồi bên góc bàn của mình, trong vô thức bất giác chuyển ánh mắt sang phía dãy bàn bên kia, một nửa mà chính cô đã tự đóng rào để bản thân không thể bước qua. Có phải trong chính bản thân Đông cũng tồn tại một đường thẳng vô hình như thế, một điều gì đó ngăn cách cả hai tiến gần lại nhau, để thứ tình cảm thời học sinh ấy mãi chỉ là những thế-giới-song-song đặt cạnh bên nhau và chờ đợi nhau trong hai đầu của vô cực?
Phải chi Vi không quá ngần ngại để mở lời, là người sẽ mang hai thế giới đến gần nhau hơn để một câu nói, một câu chuyện không còn kết thúc trong im lặng, để những buổi chiều cuối trung học không chỉ còn là nỗi nhớ...
Áp lực những năm cuối cấp làm Vi dần quên đi Đông. Quên một người đã từng xuất hiện và biến mất trong những tháng ngày tuổi trẻ, không một dấu vết, không một tin tức, không một dòng địa chỉ và cách liên lạc.

Có rất nhiều điều, rất nhiều chuyện có tốt, có xấu, xoay vần trong cái đúng, cái sai, mà thường chẳng có quy luật gì. Giống như tồn tại những câu hỏi mãi chẳng tìm được câu trả lời, và ta buộc phải chấp nhận điều đó mà thôi.

Hãy để bước chân của thời gian, từng chút, từng chút một theo gió bay xa khẽ lấp những trống trải trong lòng khẽ ru những con tim từng tổn thương chìm vào giấc mộng. Ngủ đi kí ức cho mình nhớ thương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thaotruc