[1] Có một mùa hạ bình yên như thế.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

From: Monday


Có một mùa hạ bình yên như thế...

Hạ đang qua rồi. Cái nắng đầu mùa đâu còn nữa, những cơn mưa giờ này cũng hối hả như bận việc gì. Chợt đến rồi rời đi trong thoáng chốc. Hôm nay tôi lang thang ôm cả vũ trụ vào lòng. Thế mới biết cô đơn chẳng chừa ai cả. Vẫn cười vẫn nói đấy, đường vẫn đông vui và nhộn nhịp những câu chuyện trò. Người ta chào nhau, người ta cười nói... tôi mải mê nhặt nhạnh chút bình thản trước bầu trời an yên của cái tuổi 20 chưa nhiều sóng gió.

Hạ năm nay vẫn thế, bằng lăng vẫn tím và hoa phượng đỏ thắm một màu như lửa. Tôi từng nghe nhiều câu chuyện nhân gian truyền miệng kể về những chùm bằng lăng tím, sự tích về những cánh phượng hồng nhưng rồi cũng lỡ bỏ quên nó trong một phần kỉ niệm. Chỉ có một câu chuyện mà tôi nhớ mãi đến giờ rằng khi bằng lăng bắt đầu nở là lúc phượng vĩ ùa về, hạ đến và trang lưu bút nghiêng ngả dấu mực...

Người ta kể rằng bằng lăng và phượng vĩ là đôi bạn thân thiết. Chúng cùng nhau đi qua những tháng năm đầu của tuổi trẻ. Có những giận hờn vu vơ, đôi lúc có cãi cọ vài điều nhỏ nhặt thế nhưng chúng vẫn yêu thương. Khi hạ đến Bằng lăng e ấp vài chiếc nụ xinh xắn bên tán lá xanh rì, chẳng lâu sau nó nở rộ những bông hoa màu tím biếc, trong trẻo như bóng dáng một nàng thơ. Hạ vươn mình mang nắng ôm hoa tím vào lòng nâng niu chúng như một món quà quý giá. Phượng hồng buồn tủi lặng lẽ đứng nép mình một góc, tán lá li ti nhỏ nhắn nay thưa thớt chỉ còn những cành khẳng khiu xấu xí biết bao. Phượng mãi chẳng chịu hé bông cứ một mình lầm lũi. Rồi ngày mưa kéo về cánh phượng hồng rực rỡ khoe sắc dưới cơn mưa rào mùa hạ. Phượng chợt nhớ người bạn màu tím của mình. Nay bằng lăng chẳng còn tím nữa, nhạt nhòa dưới cơn mưa. Người ta thấy bằng lăng ngả sang hồng nhạt rồi dần tàn như bông hoa không sắc. Phượng lúc này bật cười chê những cành bằng lăng màu trắng. Bằng lăng tím nay không còn tím nữa rồi! Nó tự hào những nụ hoa đỏ rực của mình mà chẳng biết rằng: bằng lăng luôn thầm ước nguyện những cơn mưa rào mang đi sắc tím của mình, để một ngày nào đó được cùng phượng chuyện trò như thuở xưa.

Tôi vẫn thường nhìn lên những tán phượng mỗi khi hạ về. Phượng rực rỡ nổi bật trên con đường đến trường. Phượng đỏ như lửa, hồng rực như than làm người ta quên mất những cơn mưa rào của hạ. Nó tô điểm cho cái nắng gay gắt mùa hè. Bằng lăng lại e ấp nép mình với những chùm hoa tím mặc mưa làm mình phai nhạt. Thế nhưng cái nhàn nhạt của nhưng bông bằng lăng sắp rụng dưới con mưa rào làm tôi yêu đến lạ.

Những năm tháng học trò cuối cấp, chúng tôi bỏ quên nhưng đóa hoa xinh xắn ấy. Bởi những giây phút chia tay vội vàng như một vị khách đường dài lỡ hẹn chuyến tàu thanh xuân bị thời gian giục rã. Bởi những hoang mang khi tiếng trống trường vừa dứt, tiếng ve đã rộn rã tự bao giờ? Chúng tôi loay hoay góp nhặt những kỉ niệm rơi rớt trên đoạn đường tuổi trẻ đi qua. Lại bận tiếc nuối điều gì còn dang dở. Ai đó không kịp nói lời thương... Vội vã, hoang mang, và tiếc nuối chúng tôi ngốc nghếch như những đứa trẻ thèm khát một thanh kẹo ngọt đánh rơi dưới mặt đường. Bạn bè trước mặt, thầy cô ngay đây, những lời muốn nói cứ chất đầy trong lòng ấy vậy mà lại nghẹn ngào không thành câu để sau này có chút bồi hồi mong ước được trở về khoảnh khắc năm nào. Khi kịp nhận ra hè đến học trò vội ngước lên cao phượng còn đỏ rực nhưng bằng lăng đã nhạt màu. Ai đó ngắt tặng tôi cành phượng vĩ nén nút để dưới hộc bàn. Tôi vẫn nhớ dưới những chùm bằng lăng nhàn nhạt có ai đó rụt rè gọi tên tôi.

Nay tôi đã đi qua cái tuổi 18 ấy, mùa hạ năm 18 cũng qua lâu rồi. Tôi không vội níu giữ, nhưng cũng không lỡ để nó vụt đi. Chỉ là khi thèm một chút an yên trong tâm trí tôi sẽ lại tìm về. Hạ của những năm 17, 18 như một trốn bình yên. Hôm nay tôi nhìn lại mùa hạ đang qua của mình, hạ năm nay thiếu đi bóng dáng của một vài người bạn nhưng có sao vì ai đó đã có một mùa hạ bình yên bên đời...

Những năm tháng an yên của tôi - Xanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro