#Cảm_xúc_2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày mưa là những ngày bình yên !
Anh mệt rồi, Anh ôm em ngủ, kệ đời được không?
"Anh không phải chàng trai lãng mạn, nhưng nếu ngoài trời bỗng đổ cơn mưa, mình mỉm cười nhìn nhau rồi cùng nhìn ra ngoài cửa sổ trắng xóa. Có lẽ nhiều người nghĩ chúng ta nhàn rồi, dư thời gian quá, nhưng mặc kệ em nhỉ. Chỉ cần anh thích, em thích, lời người ta là thừa. Anh sẽ ngắm nhìn thật kỹ, thật lâu gương mặt của em. Gương mặt rất hiền, đã khiến anh không cầm lòng được mà nguyện thương yêu đến hết một đời."
Có những ngày anh không mong được rong ruổi cùng em vượt hàng trăm cây số đến một nơi xa lạ ít xô bồ, cũng không mong ngồi cạnh em trong một quán cà phê trên tầng thượng lặng nhìn thành phố trôi. Anh chỉ mong những ngày đó, được ôm em ngủ, mình mặc kệ ngoài kia cuộc sống hối hả như thế nào. Được không em?
Chúng ta sẽ không quan tâm đến việc ngoài đường người ta kẹt xe ra sao, thời tiết nắng nóng hay lạnh giá, anh kia đã làm lành với cô kia chưa…Anh sẽ tắt điện thoại, vứt vào một góc, để thế giới sang một bên, ở cạnh người mà anh thương một lát thôi cũng cam. Cuộc sống vẫn đang chuyển động, chúng mình thì vẫn còn yêu thương nhau mỗi ngày. Đôi khi bận tâm quá nhiều thứ, lòng lại không đủ yên bình để yêu thương người bên cạnh mình.
Em nằm gọn trong vòng tay anh, hương tóc thơm mềm nhẹ nhàng len lỏi vào từng giác quan. Chốc chốc em ngọ nguậy, đầu dụi vào ngực anh, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ thích cảm giác được chiều chuộng. Anh lắng nghe rất rõ từng nhịp thở đều đều, không gấp gáp của em. Có lẽ khi chúng ta cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, tình yêu đôi khi không cần nồng nhiệt, say đắm nữa. Ngược lại chỉ cần có thể trao nhau những an nhiên là đủ. Ôm em vào lòng, anh tưởng chừng như ôm cả những bình yên một đời kiếm tìm.
Những ngày đó, chúng ta không kể chuyện quá khứ, vì nó đã qua; cũng không tính chuyện tương lai, vì nó chưa tới. Mình sẽ lặng yên bên cạnh nhau như vậy, không nói điều gì hết, em nhé. Mọi nhọc nhằn, lo toan hay hờn dỗi thường ngày để những lặng yên kia buộc chặt.
Anh không phải chàng trai lãng mạn, nhưng nếu ngoài trời bỗng đổ cơn mưa, mình mỉm cười nhìn nhau rồi cùng nhìn ra ngoài cửa sổ trắng xóa. Có lẽ nhiều người nghĩ chúng ta nhàn rồi, dư thời gian quá, nhưng mặc kệ em nhỉ. Chỉ cần anh thích, em thích, lời người ta là thừa. Anh sẽ ngắm nhìn thật kỹ, thật lâu gương mặt của em. Gương mặt rất hiền, đã khiến anh không cầm lòng được mà nguyện thương yêu đến hết một đời.
Chúng ta, mỗi ngày vẫn tìm cách thêm chút gia vị vào tình yêu để nó ngọt ngào hơn. Và ôm em ngủ cũng là một thứ gia vị mang tên bình yên anh muốn thêm vào chuyện chúng mình.
Anh mệt rồi, Anh ôm em ngủ, kệ đời được không?
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-
Nguồn: Dương Khánh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro