Tập viết lời tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người lớn, con nít và điện thoại

Kẹo Ngốc

Anh và em quen nhau qua một diễn đàn. Anh là "người lớn", em là "con nít". "Người lớn" lúc nào cũng xưng là ta, vui thì gọi "con nít" là nhóc, buồn thì kêu là mi, xem "con nít" như đứa em gái nhỏ.

Và rồi một hôm "người lớn" lúng túng hẹn em đi uống cà phê, dặn đi dặn lại là đi một mình thôi. "Người lớn" nhìn trời nhìn đất, gãi đầu gãi tai rồi lấy hết can đảm nhìn thật sâu vào mắt em và nói: "Nhóc, ta thương... em! Nếu hai năm nữa vẫn thương em như thế này, ta sẽ nói là ta yêu em. Và nếu mười năm nữa tiếp tục thương em như thế này, ta sẽ cưới em".

Thẳng đuột. Ngang phè. Chẳng lãng mạn gì hết. "Con nít" phì cười mà cảm động vô cùng. Tình yêu của "người lớn" và "con nít" bắt đầu như thế đó.

Tình yêu là hồi em mới mua chiếc điện thoại đầu tiên của Hãng S., chức năng thì đơn giản và chỉ lưu được 20 tin nhắn. Vì không thể lưu được nhiều tin nên mỗi lúc phải xóa một tin nào đó, em đều đọc đi đọc lại gần như thuộc lòng rồi mới ấn phím xóa.

Tình yêu là khi hai đứa nghe lời đồng bọn rủ rê, mua điện thoại S.Couple. Hai chiếc điện thoại giống nhau y hệt, chỉ khác mỗi số cuối. Tha hồ nhắn, gọi nhau cả ngày. Gần tết thì "con nít" tung tăng đi mua sắm, hớ hênh sao đó bị mất điện thoại. Tiếc xót xa đến mấy ngày. Điện thoại vô tri nhưng tin nhắn có hồn. Số điện thoại mất có thể xin lại được, còn những tin nhắn ấy chắc chẳng bao giờ...

Dạo mới yêu, mỗi lần giận nhau "con nít" thường tắt điện thoại. Dỗi hờn vu vơ cũng tắt máy cho "người lớn" lo sốt vó chơi. Và tình yêu là khi "người lớn" nói với "con nít": "Đã bao giờ em biết cảm giác chờ đợi một người là thế nào không? Nhiều sáng anh thức dậy, trong tay vẫn nắm chặt cái di động...".

Và từ đó em không bao giờ tắt điện thoại, kể cả khi giận nhau.

Tình yêu là khi anh giận em, chạy băng băng nửa tiếng dưới mưa về nhà. Về đến nhà không gọi điện được cho em, lại chạy ngược qua nhà em vì lo em có chuyện gì.

Em đã quen với cảm giác luôn có một người chờ đợi.

Em đã quen mỗi trưa cầm máy lên có một tin nhắn chờ sẵn, và mỗi tối anh gọi chúc ngủ ngon.

Yêu thương đôi khi là lớn, đôi lúc lại giản đơn như hai ngón tay út vô tình chạm vào nhau.

Tình yêu, chỉ đơn giản là những điều như thế.

-----------------------------------------

Tập viết lời tình yêu

News

Hai người yêu nhau cũng như những em bé tập viết vậy. Những ngày đầu những trang giấy còn trắng, họ hăm hở viết với tất cả lòng nhiêt tình và cả ước mơ của họ!!! Họ say sưa viết, có thể cả hay cùng viết, hay cả hai thống nhất cho một người viết, có thể người con trai viết, hoặc người con gái viết. Khi viết thì họ luôn để tất cả niềm yêu thương vào trang giấy. Nhưng dù là theo cách nào thì cả hai đều cố gắng thể hiện chân tình của mình và đem hạnh phúc cho nhau và cho riêng cả mình.

Nhưng chữ viết cũng như tính cách con người, không ai giống ai, và không dễ gì mà thay đổi. Có người thì viết sạch sẽ, có người thì viết ngoáy, có người viết thẳng hàng, có người thì hay tẩy xoá... Nhưng để viết được cùng nhau thì họ phải biết thay đổi một chút về cách viết của mình để phù hợp với nhau. Dù rằng có thể phải mất rất nhiều thời gian.

Rồi những rạn vỡ trong tình cảm cũng như vết mực nhòe trong trang giấy trắng. Dù có cố gắng tẩy xoá, hay là viết đè lên đó những lời ngọt ngào thì vết mực nhoè vẫn là vết mực nhòe, không có gì thay đổi, bạn không thể xoá vĩnh viễn nó ra khỏi tờ giấy cũng như là cuộc đời bạn. Không có sự tha thứ tuyệt đối trong tình yêu. Hãy nhớ điều đó.

Rồi, những trang giấy đầy chữ tăng theo thời gian, những người yêu nhau dần dần thấy mệt mỏi. Có thể vì họ đã chán nét chữ của nhau, hay họ nhận ra những lời kia chỉ là rỗng tuếch, hay chỉ đơn giản là họ đã chán viết. Có những người tới lúc này lại buông xuôi, họ ngừng viết và bỏ đi tìm những trang giấy mới.

Nhưng cũng có người cũng viết tiếp, lúc này họ viết vì trách nhiệm, họ viết vì họ phải làm tròn nghĩa vụ của người tham gia trò chơi tình yêu, tới khi nào một cây bút hết mực.

Đáng lẽ tới lúc này họ nên tìm ở nhau những niềm vui mới, những động cơ mới để có thể giữ tình cảm như ban đầu. Nhưng điều đó đâu phải dễ phải không.

(c) xitrum.net

---------------------------------------------

Đôi mắt, nụ cười

xuli

"Em cười mà mắt không vui.

Bởi vì đâu em cười mà mắt không vui..."

Dạo này nó lại giở quẻ thích một người. Không phải em. Khuôn mặt đó, ánh mắt đó, nụ cười đó không phải em. Nó ngờ ngợ thế, tin chắc thế.

Nó thích em vì một đôi mắt rất buồn, vì khuôn mặt hay trầm tư, vì cái cách em nhìn cuộc sống,... và vì một lẽ rất vu vơ là em gắn bó với nó quá thể. Nó nhớ người kia cũng vì một đôi mắt buồn, chỉ thế thôi.

Không phải nói như thế là nó muốn so sánh. Nó thích sự so sánh, nhưng chưa bao giờ thích so sánh những đôi mắt. Bởi nó tìm thấy trong những ánh mắt những đam mê khác nhau. Nó thích tìm trong đấy những lấp lánh sắc màu, mà mỗi người luôn ẩn chứa những sắc màu rất riêng. Kế đến là nụ cười. Nó thích một nụ cười không hẳn vui cũng không hẳn buồn. Mỗi thứ một chút thôi, một chút đủ để sưởi ấm trái tim nó.

Có bao nhiêu nụ cười đã sưởi ấm được trái tim nó rồi, nó cũng chẳng biết nữa. Đôi khi nhói lên chỉ vì một nụ cười rất vu vơ, để rồi lãng quên... Nó vốn là một kẻ đa cảm. Chỉ đa cảm thôi!!!

Thế mà chị bảo nó, những kẻ có đuôi mắt dài sượt như mày vừa đa cảm, vừa đa tình, nhất là có... trong khoé mắt. Ôi thôi... tránh xa những kẻ như mày... Chị cũng bảo rằng, một người có thể có rất nhiều giấc mơ, nhưng một kẻ chín chắn luôn có điểm dừng... Trong cuộc đời chị có bao nhiêu giấc mơ, và chị đã dừng ở điểm thứ bao nhiêu trong cái mắt xích ngớ ngẩn đó?!!!! Nó chưa bao giờ là một kẻ đa tình, dẫu có đuôi mắt dài sượt, dẫu có... trong khóe mắt... Nó chỉ đa cảm hơn chị một chút thôi, là ko thể nói những lời dứt khoát với bất cứ ai. Nó sợ làm tổn thương trái tim ai đó... Và cuối cùng nó phải trả giá. Em bảo một kẻ đa cảm chỉ làm khổ người khác, chẳng có gì hay...

Cũng lâu lắm rồi nó không để lòng mình lắng xuống theo những giấc mơ, lâu lắm rồi nó bỏ quên cách lãng quên thực tại, lâu lắm rồi nó không chạnh lòng khi nhìn những mái phố rong rêu đang dần vơi đi... Em đã cuốn hết tâm trí nó. Hay cũng có thể là cuộc sống tấp nập của Sài Gòn khói bụi đã cuốn nó đi không kịp thở... Giờ đây, ngồi lắng nghe lòng mình, nó muốn oà khóc cho những kỉ niệm đã qua. Nó luôn cảm thấy lạc lõng giữa đám đông...

Muốn viết cho em một điều gì đó, những mong nó có thể làm em nhớ lại cái ấm áp của Sài Gòn mưa. Nhưng rồi lại chẳng làm gì cả... Em rồi cũng chẳng hiểu được.

Chợt nhớ đôi dòng cụ Vũ Bằng khóc vợ "Bắt đầu viết thì là nhớ, viết đến tháng 9 gạo mới chim ngói thì là thương. Thương không biết bao nhiêu cho hết, nhớ không biết mấy cho vừa...". Tự dưng nó nhớ Hà Nội da diết, thèm cái không gian Việt trong tâm tưởng, thèm 1 tiếng cười vang rung nỗi nhớ....

Rồi lại nhớ "Tôi muốn được trở về ngày hôm qua. Không phải để nói cho hết những điều chưa kịp nói, cũng không phải để rút lại nhữnmg lời đã qua. Mà đơn giản chỉ để được yêu em thêm lần nữa...". Than ôi, thê thái nhân tình có kẻ đa cảm đến thế sao?!!! Nó chẳng muốn trở về ngày hôm qua nữa, có trở về cũng ko thể tìm lại được những gì nó trông mong. Ngày hôm nay là thực tại, một đôi mắt, một nụ cười hờ hững của ai kia đang làm nhói tim nó.

Bài viết của xuli

thành viên Làng Xitrum.

(c) xitrum.net.

---------------------------------------------

Hai đường thẳng song song

xuli

"Mùa thu trong trí nhớ người đi xa

Là những mùa thu ko bao giờ trở lại".

Chẳng biết bắt đầu một bức thư như thế nào cho phải. Em vốn không ưa những thứ luật lệ thư tín rườm rà. Vậy nên bức thư nào em cũng bỏ qua "những dòng thăm hỏi thường tình phải có". Bỏ qua, nhưng không có nghĩa là em không quan tâm đến những gì xảy ra trong cuộc sống của anh. Em thích thể hiện sự quan tâm theo cách riêng của mình, nghĩa là kông quá ồn ã, không quá nồng nhiệt... Đôi khi những cái không quá ấy lại biến những ý nghĩ yêu thương thành nhưng câu nói lạnh lẽo đến ko ngờ.

Nghe có vẻ như một lời biện minh anh nhỉ? Ai lại đi chải chuốt cho sự vụng về của mình bẳng một đoạn mở đầu như thế, một nơi mà người ta chỉ giành riêng cho "những lời thăm hỏi thường tình phải có"...

Và để tiếp nối sự vụng về của mình, em bắt đầu tản mạn về thời tiết. Những cơn mưa đầu mùa, những ngày nắng cháy người, hay những mầm xanh hoa dại vươn lên từ bức tường rêu loang lổ.... Bất cứ cái gì, miễn là nó làm anh cảm thấy nhớ da diết Sài Gòn của ngày hôm qua chớp mắt... Những câu chuyện phiếm luận bên tách trà với vài thằng bạn,những trăn trở về cuộc sống, những cảm xúc bức bối trước sự đối lập khắc nghiệt mà một bức tranh đem lại.... Tất cả, đều được anh đón nhận theo cái cách "nếu cảm thấy nặng nề với những gì đang mang, thì đưa đây, biết đâu anh sẽ gánh bớt được một phần nào đó''.

Em, một con bé vụng về, hay cáu kỉnh, rất bướng bỉnh và hàng ti tỉ những tật xấu khó ưa khác... đứng bên anh,em lại càng thấy bé nhỏ quá đỗi. Vậy mà anh bảo rằng: ẩn trong rất nhiều những tật xấu đó là một con nhóc dịu dàng, chân thành, biết đam mê, và sống đúng với những vụng về mình có.....

Có rất nhiều gương mặt đã đi qua cuộc sống của anh.Vài người dừng lại, trong đó là bạn bè, là tình yêu, nhưng chỉ có một khuôn mặt anh biết là sẽ đọng lại mãi ko bao giờ quên được, là em. Bỏ lại sau lưng những căng thẳng bộn bề, cầm cây đàn trên tay, chỉ chìm vào thế giới mộng mị của riêng mình. Thế giới đó có anh, những âm thanh bổng, trầm.... và đôi khi là em nữa. Ừ, chỉ mỗi một mình em thôi...

Tất cả những kỉ niệm ấy,cộng với câu hỏi cũ "anh nói những điều đó để làm gì, khi bản thân nó không mang lại cho anh, và em sự thanh thản?" đã lùi xa về kí ức. Có những thứ tưởng như ám ảnh ta suốt 1 cuộc đời, sẽ trở nên vô nghĩa nếu như 1 ngày nào ta nhìn cuộc sống hơi khác đi, nhẹ nhàng hơn, bình yên hơn.... Có lẽ anh sẽ mỉm cười nghĩ rằng: "Quay lưng đi, là bờ. Sự lựa chọn cũng làm em hao tổn giấy mực đến thế sao".

Ừ thì anh nghĩ thế nào cũng được. Anh có thể nghe, không nghe, mỉm cười hay lơ đãng, hoặc thậm chí, đánh đồng nó với những chuyện phiếm luận nhàn đàm của những người hay nhắm mắt suy tư..... Em chẳng ép ai bao giờ...

Và để thay cho lời kết, em muốn nhắc lại 1 điều rất cũ: 2 đường thẳng song song trong chân lí ko hề có những điểm gặp nhau bất chợt như anh từng mong..... Nó chỉ tồn tại trong ảo giác...

Có đôi khi...

Có đôi khi, em đứng lặng yên gữa dòng người qua lại... Tự dưng, chân muốn bước đi mà lòng thì lại muốn đứng yên thôi...

Có đôi khi, em co mình trong góc tàu lặng lẽ... Em sờ trán mình vì cứ ngỡ được ai đó vừa hôn...

Có đôi khi, em ngồi yên và nhìn dĩa sushi không chớp mắt... Thoáng mỉm cười, cái ghế bên cạnh thiếu dáng anh...

Có đôi khi, bước đu giữa mưa em cầm hờ cây dù trắng... Em để vai ướt một chút, để tóc vương vài giọt mưa... để em nghĩ "Anh đang bước song song cố che dù cho em khỏi ướt, để em nhớ cái cốc đầu... Mai mốt không được bướng nữa nghe chưa..."

Có đôi khi, giữa cả rừng kem em không chọn, em lại chọn cho mình cây ốc quế chocolate... Để em nhớ cái dáng ai cao gầy, mới sáng ra đã lo chạy đi mua kem dỗ em nhõng nhẽo...

Có đôi khi, em để tay mình lên cổ, lên ngực áo, lên tim... chỉ để hiểu rằng một nửa của ah vẫn còn ở đây bên em, vẫn nghe em cười, nghe em khóc, và vẫn nắm tay em...

...

Có đôi khi, giữa đêm em tỉnh giấc... trời không mưa mà mắt cứ ướt mem...

Có đôi khi, em cười toe toét khi anh nhắn... Cứ tự nhắc lòng, "Nhóc phải cười thật tươi cơ...".

Có đôi khi, thấy Anh lo lo cho em "Em còn đau không hả?"... Chợt thấy mình sao yếu đuối dã man luôn...

...

Có đôi khi, em thèm được nghịch, muốn chọc Anh giận lên rồi nhe răng cười khoái chí...

Có đôi khi, thèm được anh... ngắt mũi "Anh người lớn ko thèm chấp con nít như em!", để hếch mũi, để kênh kênh, để bảo lại rằng "Nói hông được người ta rùi này kia kia nọ...".

Có đôi khi, thèm được anh ôm, nghe anh bảo "Anh thích hơi thở của em nhiều lắm!", để tí toét cười thổi phù phù gió giữa mặt anh...

Có đôi khi, tự dưng nhớ những gì anh hay mắng, nào là "Không được vừa ăn cơm vừa xem phim!", nào là "Không được quấy anh như thế!", nào là "Không được thức quá khuya!", nào là "Không được bỏ bữa trưa đâu đấy nhé!", nào là... nào là đủ cái nào là khác nữa... Không dưng mà cười với chính mình...

...

Em, thích nhõng nhẽo á!

Em, thích quấy anh á!

Em, thích làm cho anh phát điên lên vì cáu á!

Em, thích chu mỏ, hếch mũi lên khi cãi nhau với Anh á!

Đơn giản vì...

Em yêu anh!

Nếu em ghét em đã không thèm ngông nghênh như thế!

Nếu em ghét em đã chẳng thèm nhõng nhẽo đâu nha!

...

Em, ngông lắm...

... nhưng mà em hứa sẽ luôn ngoan với anh.

Một ngày nào đó giữa yêu thương

mình sẽ lại ở bên nhau

... đến trọn đời

Anh nhé!

Bài viết của nhockid.

(c) xitrum.net.

------------------------------------------

Bài học từ loài ngỗng

Vào mùa thu, khi bạn thấy đàn ngỗng bay về phương Nam để tránh đông theo hình chữ V, bạn có tự hỏi những lý lẽ khoa học nào đó có thể rút ra từ đó? Mỗi khi một con ngỗng vỗ đôi cánh của mình, nó tạo ra một lực đẫy cho con ngỗng bay sau nó. Bằng cách bay theo hình chữ V, đàn ngỗng tiết kiệm được 71% sức lực so với khi chúng bay từng con một.

Khi là thành viên của một nhóm, ta cùng chia sẻ những mục tiêu chung, ta sẽ đi đến nói ta muốn nhanh hơn và dễ dàng hơn, vì ta đang đi dựa trên sự tin tưởng lẫn nhau.

Mỗi khi con ngỗng bay lạc hỏi hình chữ V của đàn, nó nhanh chóng cảm thấy sức trì kéo và những khó khăn của việc bay một mình. Nó nhanh chóng trở lại đàn để bay theo hình chữ V như cũ và được hưởng những ưu thế của sức mạnh bầy đàn.

Nếu chúng ta cũng cảm nhận sự tinh tế của loài ngỗng, chúng ta sẽ chia sẻ thông tin với những người cũng đang cùng một mục tiêu như chúng ta.

Khi con ngỗng đầu đàn mệt mỏi, nó sẽ chuyển sang vị trí bên cạnh và một con ngỗng khác sẽ dẫn đầu.

Chia sẻ vị trí lãnh đạo sẽ đem lại lợi ích cho tất cả và những công việc khó khăn nên được thay phiên nhau đảm nhận.

Tiếng kêu của đàn ngỗng từ đằng sau sẽ động viên những con đi đầu giữ được tốc độ của chúng. Những lời động viên sẽ tạo nên sức mạnh cho những người đang ở đầu con sóng, giúp họ giữ vững tốc độ, thay vì để họ mỗi ngày phải chịu đựng áp lực công việc và sự mệt mỏi triền miên.

Cuối cùng khi một con ngỗng bị bệnh hay bị thương rơi xuống, hai con ngỗng khác sẽ rời khỏi bầy để cùng xuống với con ngỗng bị thương và bảo vệ nó. Chúng sẽ ở lại cho đên khi nào con ngỗng bị thương có thể bay lại được hoặc là chết và khi đó chúng sẽ nhập vào một đàn khác và bay về Phương Nam.

Nếu chúng ta có tinh thần của loài ngỗng, chúng ta sẽ sát cánh bên nhau khi có khó khắn. Lần sau có cơ hội thấy một đàn Ngỗng bay bạn hãy nhớ....Bạn đang hưởng một đặc ân khi là thành viên của một nhóm.

Tôi đã bắt đầu biết...nói dối

Thủa nhỏ, tôi được dạy rằng, phải sống trung thực không dối trá với bản thân mình và với mọi người vì đó là con đường sáng duy nhất của kiếp người.

Khi đó, tôi chưa hiểu thế nào là trung thực, thế nào là dối trá mà chỉ biết rằng những hành động nào của tôi làm vừa lòng người lớn, được khen là ngoan ngoãn thì đấy là những hành động trung thực. Nhưng đến một hôm, tôi đã biết sự thật trong những lời khen ấy.

Tôi bắt đầu biết nói dối, những lời nói dối chân thành nhất của đời mình. Tôi có ngừơi bạn quanh năm lênh đênh trên con tàu nhỏ, đã cũ, đi câu mực, đánh cá trên biển, vài tháng mới trở lại đất liền vài ngày.

Một lần, anh đi biển và thời tiết thay đổi đột ngột khiến biển động dữ dội.

Nhà anh chỉ còn người mẹ già ốm yếu. Vì quá lo lắng cho con trai, bệnh tim tái phát khiến bà phải vào viện trong tình trạng hôn mê. Khi đó gió biển gào thét dữ dội.

Các bác sĩ quyết định phải mổ ngay nhưng họ không thể tiến hành ca mổ trong lúc bà mẹ lâm vào tình trạng hôn mê, suy kiệt tinh thần hoàn toàn.

Trong những lúc tỉnh táo ngắn ngủi, bà thều thào hỏi bảo đã tan chưa, con trai bà đã về chưa? Khi đó có một người làng bên cho biết đã tìm thấy mãnh vỡ của con tàu nhà bà dạt vào bờ biển. Bà hỏi các bác sĩ nhưng không ai trả lời.

Tôi đứng ở đó và thật rồ dại khi trung thực kể cho bà nghe rằng con bão khủng khiếp lắm, kéo dài vài ngày nữa mới thôi, con tàu đã bị vỡ, sóng sô vài mãnh vào bờ, con trai bà (bạn thân của tôi) không biết số phận ra sao?

Các bác sĩ không kịp cản tôi.

Câu chuyện tôi vừa kể đã đánh gục những sức lực yếu ớt cuối cùng của bà. Bà nấc nhẹ và thiếp đi. Bác sĩ bó tay. Tôi tình cờ phạm phải một tội ghê ghớm mà suốt đời tôi không tha thứ cho mình. Sau khi tan bão người bạn tôi sống sót trở về do một chiếc tàu khác cứu.

Anh không trách tôi mà chỉ gục bên mộ mẹ khóc nức nở. Sự trung thực ngu ngốc đã vô tình khiến tôi phạm sai lầm khủng khiếp.

Trong truyện ngắn nổi danh " Chiếc lá cuối cùng" của O.Henrry, một bệnh nhân tin chắc mình sẽ chết. Cô đếm từng chiếc lá rụng của tán cây ngoài cứa sổ và tin rằng đó là chiếc lá đồng hồ số phận của cô.

Khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống, cô sẽ chết. Nhưng chiếc lá cuối cùng không bao giờ rụng xuống. Cô gái bình phục, sống khỏe mạnh mà không biết rằng chiếc ls cuối cùng đó chỉ là một chiếc lá giả do một họa sĩ muốn cứu cô vẽ lên vòm cây trơ trụi.

Như vậy sự thật không phải được nhìn thấy bằng mắt, được cảm nhận bằng tri thức. Nếu tôi không kể về cơn bão tôi thấy, mãnh ván tàu vợ tôi được nghe thì có lẽ người mẹ ốm yếu ấy không chết.

Nếu như không có chiếc lá giả kia, cô gái sẽ chết vì bệnh tật và vì tuyệt vọng. Sự thật trong đời sống con người phải đồng nghĩa với tình yêu nữa. Chỉ có điều gì cứu giúp con người, làm cho con người mạnh mẽ lên, hướng con người về ánh sáng...điều đó mới là sự thật.

Còn tất cả nhnữg hành động, những lời nói cho dù đúng với mẳ mình thấy, tai mình nghe, tri thức của mình hiểu nhưng chúng khiến cho người khác, hoặc cho niềm tin cuộc sống, mất đi sức mạnh tinh thần dẫn đến việc hủy hoại đời sống thì đều không phải là trung thực. Nếu chúng là sự thật, đó là sự thật của một con quỷ không biết yêu thương con người.

Một lời nói dối trong tình yêu có thể cứu người và một lời nói thật phũ phàng có thể giết ngừơi. Tất nhiên chúng ta sẽ chọn lời nối dối chân chính.

Tuy vậy để phân biệt khoảng cách giữa những lời nói này cũng là một điều khó khăn và tùy thuộc vào từng hoàn cảnh đặc biệt. Bạn có biết nói dối thế nào để lời nói dối ấy là lời nói dối chân thành, chứa đầy tình yêu thương con người?

Đơn giản thôi. Bạn hãy giữ lấy một trái tim tha thiết với cuộc đời và đồng loại.

---------------------------------------------

Vẻ đẹp tâm hồn

Ngày xưa có một nàng công chúa rất xinh đẹp. Nàng luôn tự hào về nhan sắc của mình và rất thích được khen ngợi. Chính vì vậy, nàng xin vua cha mở hội thi tìm người đẹp nhất trong vương quốc và được nhà vua đồng ý.

Những bức thư ngắn nói về nhan sắc của người phụ nữ ấy sẽ được gửi lên, nếu lá thư nào làm cho nhà vua bị cuốn hút thì người con gái xinh đẹp ấy sẽ được diện kiến vua. Hàng trăm nghìn lá thư được gửi đến, ai cũng tả về nàng bằng những lời khen ngợi rất là hoa mỹ với mong muốn đoạt giải. Riêng công chúa, nàng đang say sưa hạnh phúc trong muôn lời ca tụng, bỗng giận điên lên khi đọc một lá thư: "Người phụ nữ đẹp nhất trong cháu là mẹ cháu. Mẹ có đôi mắt luôn ánh lên những tia yêu thương, một đôi môi luôn nở nụ cười ấm áp, một đôi tay chai sần nhưng không khác gì chiếc đũa thần của bà tiên: luôn biến ra những gì cháu muốn. Không như công chúa suốt ngày chỉ biết chăm sóc sắc đẹp, mẹ cháu làm việc cả ngày để gia đình và những người xung quanh hạnh phúc. Khi mẹ cười rất đẹp, khi mẹ hát ru cháu ngủ rất đẹp nhưng đẹp nhất vẫn là khi mẹ nhễ nhại mồ hôi giữa trưa nắng gắt. Mẹ cháu là một người phụ nữ xinh đẹp mà cháu không thể so sánh với bất kì ai trên cõi đời này".

Ngay lập tức, nàng cho gọi tác giả của bức thư và xin vua cha trừng trị tên láo xược này. Thật bất ngờ đó lại là một cậu bé và bất ngờ hơn nữa nhà vua đã rơi lệ khi xem thư. Ngài cho mời mẹ cậu bé vào và ra lệnh chém cậu bé làm gương. "Mẹ cậu là một người phụ nữ đen đúa, tay chân lấm lem bùn đất sao cậu lại bảo đây là người phụ nữ đẹp nhất... ", nhà vua quát. Cậu bé chưa kịp lên tiếng thì mẹ cậu đã khóc lóc van xin được chết thay cho con. Bên ngoài, dân chúng không rõ từ đâu kéo đến xin được chết thay cho người mẹ nọ vì bà ấy là người nhân ái và xinh đẹp nhất mà họ đã gặp. Những giọt nước mắt khẩn thiết trên khuôn mặt rất thánh thiện đầy lòng nhân ái của người mẹ khiến nhà vua không kiềm lòng được phải thốt lên: "Bà đúng là người phụ nữ đẹp nhất, ta chỉ thử lòng bà mà thôi".

Hai mẹ con mừng rỡ ôm lấy nhau, còn nhà vua thì khuyên công chúa: "Con thấy đấy, sắc đẹp bên ngoài không sao ví được vẻ đẹp của tâm hồn, tình thương. Hãy tập cho mình một trái tim nhân ái, con sẽ đẹp mãi mãi trong long mọi người, như người mẹ này con ạ! ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#love