i

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- - - - -

ngày nhớ, tháng thương, năm buồn.

zhongli thân mến, từ snezhnaya tôi gửi đến người vạn chiếc yêu.

snezhnaya đang mùa bão, bão tuyết. cái lạnh ở đây đủ để giết mọi mùa xuân ở liyue ngời nắng, vài người đồng đội của tôi cứ rít gào vì cái nhức nhối rộn lên từ trong xương tủy mỗi khi gió bắc lại thổi ngược vào trại, nếu không nhớ ngài, e là tôi cũng đau đến chết.

lúc đi đưa xác của một người anh về cho gia đình, lòng tôi chợt nhớ ngài da diết. khi nhìn cảnh những đứa trẻ dại ngây bên xác thịt nát tươm của người cha anh dũng cùng bờ vai rung rẩy của cô vợ cố tỏ ra kiên cường, đầu tôi cứ ánh lên không ngưng cái suy nghĩ, rằng nếu tôi xui thây bỏ mạng nơi pháo lửa. thì liệu ngài có buồn cho tôi chứ?

liệu vành mắt ngài có đỏ hoe và bờ vai ngài có lẩy bẩy, có chăng ngài sẽ nhớ đến tôi như vầng trăng liyue ngọt lịm hay bâng quơ như gió tuyết snezhnaya mịt mù. tôi sống để đợi ngài trả lời, người thương yêu dấu.

như ngài từng nói, tôi công nhận rằng chiến tranh là điều vô nghĩa nhất trần đời. những đứa trẻ mất cha, phụ nữ mất chồng và đôi bóng già đưa tiễn người con trẻ. những người lính không biết vì đâu mà họ lại bạt mạng nơi sa trường khói lửa, vì đâu mà họ sống và khi chết họ về đâu, chiến tranh vô nghĩa như cái cách nó làm đôi mình xa nhau.

như một người lính, trái tim tôi là đất mẹ snezhnaya thiêng liêng, như một người tình, tâm hồn tôi trôi ở liyue ngài sống.

dạo này tôi hay mơ, những giấc mơ chồng chéo. có khi là ngài và cũng có khi là tôi, khi là cảnh đôi ta ngồi thuyền ngắm bình minh trên mặt hồ trong vắt trời teyvat, khi là bóng ngài xoa dịu tấm lưng tôi sau chừng đấy những hôm lao mình ra tâm trận. cũng có khi là những lời e ấp, từng cái chạm nhẹ nhàng quanh vùng ngực, vùng eo. là từng cái va chạm riêng tư mang theo đê mê bất tận mà chẳng có mấy giống sinh vật chối từ.

cũng có khi, tôi choàng mình tỉnh giấc giữa từng cơn ác mộng kéo dài. có tiếng kêu ai oán giữa đồng hoang, tiếng súng cùng kêu gào nổ quanh tôi trơ trọi.

và rồi như mọi khi tôi lại nhớ ngài, tôi nhớ zhongli.

tôi ước ngài ôm tôi và vỗ về như đứa trẻ, để tôi gục lên vai rồi khóc cho thõa cái tuổi nhục chất chồng bao năm tháng. tôi nhớ ngài! ngài có nhớ tôi chưa?

ôi tình yêu, nó làm cho người lính được thoi dũa qua từng cuộc chiến đẫm mùi máu tanh cũng phải ngã mình chào thua nơi họng súng ái tình ghê gớm.

tình yêu làm cho tên khốn thông minh nhất trở nên ngu muội, tên lắm trò hóa vụng về ấp úng. làm tôi từ tên lính quèn yêu nước bỗng chốc hóa thành kẻ si tình dại ngây.

để rồi làm lòng tôi bân khuâng giữa nước nhà yêu dấu, hay dáng cười người thương buổi trưa hè gió lọng.

chẳng biết bao giờ tâm tư của tôi mới đến được liyue ngài nhỉ, khi cầm trên tay bức thư này, zhongli thân mến ngài có thấy vui không. có cười ngây ngốc như tôi khi viết nên mộng mơ giữa khói súng cùng bom đạn, có thốt lên rằng chao ôi có gã khờ đem tình yêu của gã dân đến cho tôi này. liệu ngài sẽ vui hay ngài sẽ ngại ngùng bối rối, chẳng biết khi nào thì ta mới lại được gặp nhau, ngài nhỉ?

được rồi, đến đây tôi tạm tỏ lòng mình bằng tiếng yêu ngài tha thiết. khi mình gặp lại, tôi sẽ ngỏ lời thương. về tôi thương bóng dáng ngài suy tư nơi rám chiều vàng mật, thương những tia nắng lăn tăn nhảy trên mái tóc, bờ mi.

yêu ngài.

qua ngàn vì sao dưới trời giông snezhnaya giá lạnh.

          ajax, người thương của ngài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro