Talk So Pretty (But Your Heart Got Teeth) (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Jay]
Jay đưa hóa đơn của mình cho tài xế taxi và bảo bác tài giữ luôn tiền lẻ rồi bước xuống xe. Anh đã nhắn tin cho quản lý như đã giao kèo và anh ấy đã đề nghị sẽ đến đón anh. Tuy nhiên, Jay đã từ chối nhưng vẫn hứa sẽ cập nhật cho quản lý ngay khi đến nơi.

Bây giờ anh đang trên đường đến ký túc xá của nhóm, khẽ ngân nga. Giờ đã là 7 giờ tối và Jake đã nhắn tin cho anh rằng nó và Ni-ki vẫn đang trên đường đến vì ba nó cứ khăng khăng muốn lái xe chở cả hai đi. Sunoo và Heeseung sắp đến nhà ga Seoul nên điều đó có nghĩa là Jay có thể ở một mình trong vòng vài phút.

Anh bấm mật mã rồi sau đó sử dụng chìa khóa cá nhân của mình để mở khóa cửa trước. Trước sự ngạc nhiên của anh, đèn đã được bật sẵn. Cau mày, anh nhìn xuống điện thoại nhưng không thấy có tin nhắn mới từ các thành viên khác. Mọi người đều chưa đến. Lẽ nào là anh quản lý à?

Jay nhún vai và tiếp tục đi vào hành lang nhỏ dẫn đến phòng khách.

Và sau đó đứng hình tại chỗ.

Jungwon và Sunghoon đang ở đây.

Hôn nhau. Trên sofa. Với Jungwon ngồi trong lòng Sunghoon.

Jay cảm thấy mặt mình từ trắng bệt rồi lại chuyển sang đỏ bừng. Anh cảm thấy chân mình mềm nhũn và rồi một tiếng lạch cạch lớn vang vọng khắp căn phòng. Jay giật mình khi nghe thấy tiếng động và nhận ra rằng mình đã làm rơi điện thoại.

Khi anh nhìn lại chỗ hai người kia, họ đã nhìn anh rồi. Sunghoon trông có vẻ hoảng trong khi Jungwon thì lại có vẻ xấu hổ, lấy tay che mặt, khẽ rên rỉ. Sunghoon tóc tai bù xù, khuôn mặt nhợt nhạt thường ngày của nó giờ đỏ bừng và môi thì... sưng tấy.

Jay hoảng hốt rên rỉ, nhặt điện thoại lên và nhanh chóng quay gót đi.

"Khoan đã Jay!" Sunghoon gọi lại nhưng Jay phớt lờ cậu. Mặt anh nóng bừng bừng và tim anh như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực với nhịp tim đập nhanh đến chóng mặt.

"Jay hyung" Jungwon gọi và Jay dừng bước, tay đã đặt sẵn trên nắm cửa.

Jay nhắm chặt mắt lại và ước bản thân có thể gạt bỏ hình ảnh hai thành viên cùng nhóm vừa hôn nhau ra khỏi đầu. Nhưng anh không làm được.

"Jay hyung, làm ơn đừng đi mà."

"Anh... Anh cần chút không khí—anh ra ngoài chút đây" anh nói nhỏ và vặn nắm cửa, đi ra ngoài.

[Sunoo]
Mọi người đang vui vẻ nói chuyện bên trong chiếc xe van của gia đình nhà Sim. Cậu và Heeseung bằng cách nào đó đã bị Jake và Ni-ki phát hiện khi cả hai đang đợi taxi nên thành ra cả hai đã đi cùng họ. Ba của Jake là một người lịch sự và dễ mến, thậm chí Ni-ki trông có vẻ rất thoải mái khi nói chuyện với bác ấy.

Sunoo khá mệt mỏi sau chuyến tàu vừa rồi, đặc biệt là vì có một số người cứ để mắt đến cậu và Heeseung khi ở trên tàu. Trước khi rời khỏi nhà, cả hai đã phải chắn chắn rằng sẽ không ai nhận ra họ. Tuy nhiên, khi bạn lên chuyến tàu đến Seoul với trang phục toàn màu đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, thì có khả năng cao bạn chính là một idol.

Trước khi trở thành idol, Sunoo thường quan sát những kiểu người này bất cứ khi nào cậu ở trên tàu điện ngầm và quan sát cách họ di chuyển hoặc tương tác với người khác. Bây giờ thì cậu lại hối hận vì đã làm như vậy khi bản thân cậu giờ đây, lại trở thành người nhận được những quan sát nói trên. Nó không dễ chút nào. Thật tốt khi có anh Heeseung ở bên cạnh để khiến cậu không còn bận tâm đến những điều đó nữa.

Tuy nhiên, ngay lúc này, khi cậu tựa đầu vào cửa sổ xe của gia đình Jake, tất cả những gì Sunoo muốn làm là ngủ. Họ đã mua nhiều loại gà rán và tteokbokki trên đường đi vì tất cả đều muốn ăn thêm dù đã ăn trước khi rời khỏi nhà rồi.

Tuy nhiên, cậu không chắc liệu mình có ăn nữa hay không. Cậu thật sự chỉ muốn ngủ mà thôi. Có lẽ cậu sẽ đổi ý một khi ngửi thấy mùi thơm phức của đồ ăn.

"Này, Jay nó nhắn kêu anh em mình về lẹ kìa" anh cả của họ thông báo.

"Có lẽ ảnh sợ vì ở một mình đấy" Ni-ki nói. Cả Jake và Sunoo đều khoái chí cười vì Jay thực sự là một người rất nhát gan.

"Và thằng đó cứ lải nhải rằng nó thất vọng như thế nào khi tụi mình cũng về vào tối nay. Chậc chậc" Jake nói.

Khi chiếc xe dừng lại, mọi người cảm ơn ông Sim và đổ xô ra ngoài. Ni-ki và Jake chào tạm biệt ngắn gọn và sau đó chỉ còn lại bốn người họ trước khu chung cư nhà mình.

"Anh đã nghĩ rằng em sẽ gặp khó khăn khi nói lời tạm biệt với ba của mình cơ đấy" Heeseung nhận xét.

"Nah, em quen rồi. Tụi em đã nói lời tạm biệt rất nhiều lần vì tính chất công việc của ba em cho nên em thấy rất thoải mái về việc này" Jake trả lời.

Sunoo gật đầu, nhớ lại cuộc trò chuyện tương tự giữa mình với Jake. Cả đám đi cầu thang bộ (chỗ của họ chỉ ở tầng 2) và Ni-ki quàng tay qua vai Sunoo. Sunoo hơi nghiêng người về phía cậu nhóc, biết ơn trước sự dễ chịu đó. Jake bước hai bậc cùng lúc trong khi thực hiện một số động tác chân như một vận động viên. Sunoo không biết làm thế nào mà ông anh này lại có nhiều năng lượng đến vậy nữa. Heeseung, ở phía sau cậu và Ni-ki, liên tục ngửi mùi đồ ăn.

Khi họ rẽ vào khu nhà mình, tất cả đều ngạc nhiên khi thấy Jay đang thẫn thờ trong khi chống tay ngồi ngay bậc thềm nhà họ và dựa lưng vào cửa.

"Jay? Mày không sao chứ?" Jake hỏi và tới gần anh. Jay không trả lời.

"Anh quên mật khẩu hay..?" Sunoo nhỏ giọng hỏi. Cậu thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra với người lớn hơn và cậu thì không còn chút sức lực nào để đoán thử.

Jay ngước nhìn họ và mở miệng nhưng rồi lại thôi. Anh ấy làm đi làm lại điều đó trước khi gục xuống, dường như đã bỏ cuộc. Jake dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Heeseung, người kia nhún vai đáp lại. Sunoo dựa sát hơn về phía Ni-ki. Cậu có thể ngủ như thế này cũng được.

Jake cúi thấp người xuống để mặt đối mặt với Jay và Jay ngay lập tức đặt một tay lên vai Jake.

"Hey man, you okay? Mày đang làm tao lo đấy" Jake nói và xoa bóp gáy Jay.

"Em bị ốm hả? Chúng ta có thể gọi cho quản lý" Heeseung đề nghị.

"Mày có cần được cõng không? Tại tao không thể cõng—"

Cánh cửa đột nhiên kêu bíp và sau đó nó được mở ra. Cả Jake và Jay đều loạng choạng nhưng cuối cùng hai người vẫn ngã nhào vào trong. Lưng Jay va vào chân Sunghoon trong khi Jake thì ngã lên người Jay.

"Ừm, em nghĩ em đã nghe thấy tiếng của mọi người" Sunghoon chào. Sunoo há hốc miệng nhìn anh, không ngờ có người ở nhà. Sự xuất hiện đột ngột của anh ấy đã nhắc Sunoo nhớ về lý do tại sao cả đám bọn họ lại quyết định quay về sớm.

Họ cần chuẩn bị tinh thần cho thông báo hẹn hò. Sunoo cảm thấy tim mình đập nhanh hơn với ý nghĩ đó. Trong vài ngày qua, cậu đã chuẩn bị tinh thần cho việc này nhưng việc nhìn thấy Sunghoon trực tiếp thế này khiến nó càng trở nên chân thực hơn.

Sunoo cảm thấy bụng mình chùng xuống. Cậu thậm chí còn không chắc tại sao. Cậu thực sự ổn với việc đó, cậu mến cả Sunghoon lẫn Jungwon (mặc dù theo ý kiến ​​​​của cậu, Jungwon còn quá nhỏ cho một mối quan hệ mà nó không hợp lý tẹo nào mặc dù Sunoo có những người bạn cùng lớp từng hẹn hò khi họ còn nhỏ hơn cả Jungwon; chắc có lẽ vì Sunoo không quan tâm đến họ như cách cậu quan tâm đến các thành viên của mình). Dù bằng cách nào, việc này cũng quá căng thẳng và Sunoo cảm thấy như muốn nôn mửa.

"O-Ồ, em cũng ở đây à" Heeseung lắp bắp. Có thể nói rằng họ không mong đợi điều này.

"Jungwon đang ở trong" Sunghoon nói và chìa tay về phía Jake để kéo cậu bạn lên.

Sunoo mở to mắt nhìn Ni-ki. Bằng cách nào đó, họ chắc chắn 110% rằng đó sẽ là một thông báo hẹn hò. Kiểu, nó có thể là gì khác chứ?

Ni-ki đã thực sự nói đùa rằng có lẽ Sunghoon là ma cà rồng trong groupchat của họ để cố gắng làm tình hình trở nên tích cực hơn vì cả Heeseung và Jay đều có vẻ sầu não.

Nếu Sunoo nghĩ về việc đó, thông báo về ma cà rồng cũng chẳng tốt hơn là bao so với thông báo hẹn hò. Sunoo không phải lo lắng về điều này bởi vì ma cà rồng không thực sự tồn tại đúng như Jay đã chỉ ra trong tin nhắn.

"Thanks man" Jake đáp lại và sau đó kéo Jay lên. Jay cúi gầm mặt.

"Ừm" Sunghoon nói và gãi đầu. "Em có chuyện muốn nói với mọi người"

Jay đau đớn rên rỉ và bám lấy Jake.

Khoan, Jay hyung biết chuyện gì rồi à?

Được rồi, tuyệt. Cơn buồn ngủ của Sunoo tan theo mây khói luôn rồi.

[Jungwon]
Jungwon nhăn mặt khi nhớ đến khuôn mặt tái nhợt của Jay trước đó. Cậu lắc đầu và xếp chồng những hộp thức ăn rỗng mà cậu và Sunghoon đã ăn trước đó lên. Sunghoon nói anh ấy nghĩ rằng anh ấy nghe thấy giọng của Jake ở bên ngoài nên đã đi kiểm tra thử.

Không ai trong cả hai thực sự lên tiếng sau sự xuất hiện đột ngột của Jay.

Jungwon xấu hổ rên rỉ và ném mấy cái hộp vào thùng rác. Cậu chỉ hy vọng Jay không sao. Cậu đã gửi tin nhắn cho anh của mình để anh quay lại hoặc gọi cho cậu nếu có chuyện gì xảy ra nhưng không có hồi âm. Jungwon không thể đổ lỗi cho anh ấy được.

Cậu và Sunghoon có vài lời giải thích nghiêm túc cần nói. Dù sao cũng may khi đó không phải là quản lý của họ. Jungwon cảm thấy thất vọng về bản thân nhưng cậu quyết định không suy nghĩ về nó nữa. Cậu sẽ thất vọng sau, khi mà chỉ còn một mình.

Họ không thực sự có ý định hôn nhau đâu .

Ừ thì nó không thực sự đúng nhưng cũng không phải là nói dối đâu nhé. Jungwon là người đã hỏi liệu cậu có thể hôn Sunghoon không. Cậu không biết tại sao. Lần cuối cùng họ hôn nhau là ở nhà Sunghoon, vào cái đêm sau khi cả hai phát hiện ra Mối liên kết máu giữa hai người.

Trong mấy ngày tiếp theo, Jungwon đã suy ngẫm về những gì anh đã nói với cậu.

"Đôi lúc anh lại có cảm giác muốn hôn em" Sunghoon nói với cậu.

Jungwon sẽ không bao giờ thú nhận việc này nhưng đôi khi cậu lại bắt gặp chính mình đang tưởng tượng về cảnh mình hôn người lớn hơn từ sau câu nói đó của anh. Vậy nên khi Sunghoon hỏi cậu liệu họ có thể về vào chiều thứ 7 không vì anh cần phải chuẩn bị tinh thần, Jungwon đã đồng ý.

Jungwon đến nơi vào khoảng 2 giờ chiều, cuối cùng là đánh một giấc trên sofa và tỉnh dậy khi Sunghoon đang nhẹ nhàng vuốt tóc cậu vào khoảng 3:30. Jungwon ngay lập tức cảm thấy hạnh phúc và lao tới chỗ người lớn hơn. Cả hai không có nói về lần cuối Sunghoon uống máu cậu (Jungwon vẫn khó có thể soi gương mà không đỏ mặt như điên), hoặc Mối liên kết máu giữa họ, hoặc là lần họ hôn nhau trên giường của Sunghoon. Thay vào đó, họ đã nói về việc Sunghoon sẽ nói với các thành viên khác như thế nào, rằng anh ấy là ma cà rồng, khả năng các thành viên sẽ phản ứng ra sao, và làm thế nào để tiếp tục từ đó.

Và rồi khoảng 6 giờ tối, họ đặt đồ ăn, ăn uống và cuộc trò chuyện của họ kết thúc khi đang ngồi cạnh nhau. Cả hai đều lười nhác lướt điện thoại, vừa cãi nhau xong về việc ai sẽ rửa chén hoặc vứt hộp đồ ăn đi. Không có kết quả rõ ràng, họ lại một lần nữa chịu khuất phục trong sự im lặng.

Cho đến khi Jungwon nhớ lại những gì Sunghoon đã nói.

"Đôi lúc anh lại có cảm giác muốn hôn em."

Và vì vậy, Jungwon đã hỏi anh sẽ phản ứng thế nào nếu cậu đề nghị hôn anh. Sunghoon không có phản ứng gì ngoài một chút hô hấp khó khăn. Nếu không phải đang ngồi cạnh nhau thì Jungwon đã bỏ lỡ điều đó rồi.

Và rồi Sunghoon nói rằng anh sẽ để cậu làm vậy.

Không biết sự tự tin bất chợt và sự táo bạo đến từ đâu, Jungwon đặt điện thoại xuống và vắt chân qua đùi người lớn tuổi, ngồi lên đùi anh. Cậu gần như muốn bỏ cuộc khi cả hai đối mặt nhau nhưng sau đó biểu cảm của Sunghoon đã chuyển từ ngạc nhiên sang hài lòng, một bàn tay ngay lập tức xoa phần lưng dưới của Jungwon.

Vậy nên Jungwon đã hôn anh. Ngạc nhiên thay, Sunghoon lại để cậu làm chủ và vui vẻ trao quyền kiểm soát cho cậu. Jungwon có lẽ đã vui hơi quá vì cuối cùng bằng cách nào đó cậu lại kéo tóc anh.

Cho đến khi Jay bước vào và làm rơi điện thoại. Jungwon xấu hổ khi phải thừa nhận rằng cậu không nghe thấy tiếng cửa trước được mở ra dù nó kêu tiếng bíp rất to khi được mở khóa.

Và giờ họ ở đây. Jungwon tự hỏi liệu Jay đã nói với ai đó về những gì anh ấy đã nhìn thấy chưa. Sunghoon và Jungwon thậm chí còn chưa bao giờ nói về vị trí của họ khi nói về nhau và nụ hôn có ý nghĩa như thế nào đối với hai người bọn họ. Vậy thì cả hai phải giải thích những chuyện đã xảy ra như thế nào đây?

Cậu đã có thể cảm thấy một cơn đau đầu đang dần hình thành.

Tuy nhiên, cậu đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình (vứt rác) và gia nhập với mọi người ở trong phòng khách.

Và thấy mọi người đứng xung quanh một cách ngượng ngùng. Sunoo yếu ớt vẫy tay với cậu và Jungwon đã đáp lại cái vẫy tay đó. Jay hyung đã nói với mọi người chưa nhỉ?

"Vậy nên. Ờm, Sunghoon? Mày tính nói với tụi tao chuyện gì vậy?" Jake cuối cùng đã lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng này.

Jungwon thấy Sunghoon trở nên cứng đờ.

"Sao mọi người không ăn trước đi ạ? Chuyện đó có thể đợi được mà" Jungwon đề xuất. Heeseung quay sang cậu. "Nhân tiện, Sunghoon hyung và em đã ăn rồi."

"À. Đúng rồi. Đem mấy món này vào bếp nào." Heeseung nói. Jungwon ngay lập tức đi theo anh và những người còn lại cũng làm theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro