Dangerous Territory (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Jungwon]
Sau cuộc nói chuyện của cả hai ở trong nhà vệ sinh, mọi thứ đều đã quay trở lại vĩ đạo vốn có của nó, với cả Jungwon và Sunghoon. Đại loại thế. Heeseung đã nói chuyện riêng với cả hai để đảm bảo rằng mọi chuyện giữa hai người vẫn ổn và cả hai đều đã đảm bảo chắc nịch với anh ấy.

Ba ngày nghỉ thoáng chốc đã kết thúc mặc dù Jungwon cũng chỉ dành phần lớn thời gian để nằm dài trong ký túc xá. 02z đã ra ngoài mua sắm vào ngày thứ hai còn Sunoo và Ni-ki thì đã đến quán cà phê vào ngày thứ ba. Cả Jungwon và Heeseung đều ở nhà và cày vài bộ phim. May thay, một vài vết bầm đã bắt đầu mờ dần vào ngày thứ ba.

Trong một lần, vì quá chán, Jungwon chợt nhận ra ra bản thân vậy mà lại đang nghiên cứu cách làm cho các tế bào máu của mình được khỏe mạnh (khỏe mạnh = ngon miệng) và Ni-ki đã đọc to nó lên khi em ấy đang dựa đầu vào vai Jungwon (cậu tưởng nhóc ấy đã ngủ rồi). Sunghoon đã bị sặc nước bởi vì câu nói vừa rồi của Ni-ki, vai run lên vì cười thầm.

Jungwon nói với Ni-ki rằng cậu sẽ gửi trả em ấy về Nhật và sau đó xấu hổ bỏ về phòng ngủ, mặt nóng bừng và không thể nhìn thẳng vào Sunghoon. Ngay ngày hôm sau, Sunghoon đã gọi những món giúp cho các tế bào máu trở nên khỏe mạnh, mỉm cười trêu chọc cậu.

Tuy vậy, cậu vẫn ăn những món đó, và bằng cách nào đó, cậu đã có sở thích ăn chúng ít nhất hai đến ba lần một tuần. Sunoo thậm chí còn nghĩ rằng cậu đang ăn kiêng và đã tham gia cùng cậu.

Cả nhóm quay trở lại với lịch trình bận rộn của mình sau ba ngày nghỉ, một quỹ đạo quen thuộc từ trước khi debut. Mọi người đều hào hứng học các bài hát mới và vũ đạo mới và chớp mắt một cái, một tháng đã trôi qua.

Jungwon đã kiểm tra Sunghoon gần như mỗi giờ ba ngày trước mốc một tháng. Người lớn hơn cảm thấy bực mình nhưng lần nào cũng ngoan ngoãn trả lời cậu. Ngạc nhiên thay, Sunghoon vẫn cầm cự được sau một tháng. Lúc đầu, Jungwon nghĩ rằng anh ấy chỉ nói vậy để tránh làm cậu lo lắng nhưng hóa ra đó là sự thật. Khi ba ngày trôi qua mà vẫn không có dấu hiệu nào của sự thèm ăn, Jungwon bảo anh ấy gọi điện cho ba thử. Nhưng tiếc là ba anh ấy cũng không biết, nhưng hứa sẽ cố gắng liên lạc với các chú và dì của ba anh ấy để biết thêm thông tin.

Giờ đã là hai tuần sau sinh nhật của Jungwon, cậu tỉnh giấc trong đêm với một cảm giác bất an dâng trào. Tay cậu đưa lên nơi có vết cắn mặc dù chúng đã mờ từ lâu và những vết sẹo gần như không còn nữa. Nhưng chúng cứ nhói thế nào ấy.

Jungwon kiểm tra điện thoại và nhận ra đang là 3:17 sáng. Cậu định ngủ tiếp nhưng nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó. Cậu có một linh cảm rất lớn là có việc gì đó không ổn đang xảy ra.

Jungwon bò dậy khỏi giường và kiểm tra từng thành viên một. Cậu mỉm cười khi thấy Sunoo nằm trên giường của Ni-ki. Em út của họ nói đúng về việc em ấy ngủ trên giường của ẻm nhưng thi thoảng, Sunoo lại ngủ cùng vì Sunoo đã quen với việc Ni-ki ngủ trên giường của anh. Cậu tiếp tục kiểm tra những giường còn lại và phát hiện ra rằng Sunghoon không có ở đây. Cậu kiểm tra lại những chiếc giường khác nhưng cũng không thấy Sunghoon nên cậu bước ra khỏi phòng ngủ.

Jungwon tìm khắp các căn phòng khác: phòng khách, phòng trang điểm, phòng thay đồ và nhà bếp mà vẫn không thấy anh ấy đâu. Đến lúc này, lồng ngực Jungwon đánh trống liên hồi và cậu xém nữa đã đánh thức dàn hyung line hoặc là gọi cho quản lý của họ rồi.

Bình tĩnh nào Jungwon. Hoảng sợ không giúp được gì đâu.

Jungwon hít một hơi thật sâu rồi sau đó quay trở lại phòng ngủ để lấy điện thoại và cố gắng liên lạc với Sunghoon. Trên đường đi, cậu đi ngang qua nhà vệ sinh và đóng băng ngay tại chỗ.

Có khi nào?

Một cách chậm rãi, Jungwon cố xoay tay nắm cửa nhưng nó đã khóa. Cậu ngay lập tức cảm thấy nhẹ nhõm.

Cậu gõ nhẹ vào cửa.

"Sunghoon hyung?"

Không ai đáp lại.

Cậu thử lại, lần này to hơn một chút. Cậu nghe thấy tiếng nước bắn tung tóe và tiếng rên rỉ, không còn gì khác.

"Anh, mở cửa ra. Là em, Jungwon đây." Vẫn không có ai trả lời. "Anh đừng bắt em phải đánh thức mọi người dậy, mở cửa ra đi mà anh."

"Anh đang tắm, Jungwonie" từ bên trong vọng ra câu trả lời nghe như bị bóp nghẹt.

"Vào nửa đêm sao? Em sẽ rời đi khi em được tận mắt chứng kiến. Mở cửa ra đi mà, làm ơn!" cậu gần như hét lên và không thể bình tĩnh nổi trong khi cố vặn nắm cửa. "Anh, anh muốn bắt em phải gọi quản lý ở kế bên dậy để lấy chìa khóa dự phòng hay sao?" 

Bên trong vọng lại một tiếng đập cửa đầy nặng nề, sau đó là tiếng thở dài đầy khó chịu. Jungwon nuốt nước bọt khi nghĩ đến việc anh lại giận cậu nhưng cậu vẫn giữ nguyên ý định ban đầu của mình.

"Sunghoon hyung, xin anh đấy..."

Đã một phút trôi qua và chỉ có mỗi sự im lặng dội lại nên Jungwon đã thử nghĩ cách khác. Có lẽ cậu nên đánh thức Heeseung hyung dậy? Sunghoon chắc chắn sẽ nghe anh ấy và coi trọng ý kiến ​​của ảnh. Nhưng điều đó sẽ buộc Sunghoon phải giải thích tình trạng của mình. Jungwon không muốn điều đó. Cậu đã ép buộc anh ấy đủ nhiều rồi.

Jungwon cắn môi, trầm ngâm suy nghĩ thì cánh cửa bỗng được mở ra. Sunghoon trông nửa mệt mỏi nửa tức giận. Và toàn thân ướt nhẹp. Và đang cởi trần.

Anh ấy thực sự chỉ tắm thôi sao? Sự ngại ngùng hiện lên má Jungwon cho đến khi cậu nhận thấy máu đang chảy ra từ cẳng tay trái của Sunghoon. Cậu ngay lập tức nắm lấy cánh tay anh.

"Anh, có chuy... Anh tự cắn vào tay mình sao?" Cậu hỏi trong sự bối rối xen lẫn kinh ngạc.

"Không có gì hết. Anh thực sự chỉ đang tắm thôi, em cũng thấy rồi đấy nên giờ đi ngủ tiếp đi, Jungwonie" anh nói và cố gắng đóng cửa lại nhưng Jungwon đã nhanh hơn một bước. Chỉ trong nháy mắt, cậu đã vào trong và khóa cửa lại trong khi vẫn đang nắm tay Sunghoon.

"Anh đang đói. Tại sao anh lại không nói với em?" Jungwon hỏi trong khi đang kiểm tra vết thương của anh. Người kia thở dài não nề và Jungwon nhướng mày nhìn anh.

"Anh vẫn cầm cự được" Sunghoon nói và Jungwon ném cho anh một ánh nhìn 'hết nói nổi'. "Anh chỉ—răng của anh—ý anh là, ugh, chúng đang nhức và anh cần thứ gì đó để có thể cắn thôi."

"Có nghĩa là anh đang đói đấy" Jungwon tỉnh bơ trước khi kéo anh về phía bồn tắm. Cậu nhận thấy rằng trong bồn đã đầy nước và nó đang dần nhuốm đỏ cả một vùng. Chắc hẳn anh ấy đã cắn vào tay mình ở trong đây. Jungwon xả hết nước đi và người kia cũng nhanh chóng giật tay ra khỏi tay cậu.

"Jungwonie, chúng ta không thể. Chúng ta sẽ có một buổi quay trong hai ngày nữa đấy" Sunghoon nói.

Khi bồn tắm không còn nước, Jungwon mới cẩn thận trèo vào và ngồi xuống, ngước nhìn anh.

"Em biết" cậu nói. Sunghoon khó hiểu nhìn cậu. "Em đã suy nghĩ kỹ rồi. Anh có thể hút máu từ đùi của em."

Sunghoon bị sặc không khí và bắt đầu ho sặc sụa. Jungwon lo lắng vỗ vào đùi anh (chỗ duy nhất cậu có thể với tới từ bồn tắm).

"Ca—cái—gì—của—em—em bị điên à?!" Sunghoon lắp bắp, mặt đỏ bừng vì ho và còn vì ý tưởng hút máu từ đùi của cậu.

"Em biết nó nghe có vẻ kỳ cục nhưng đó là lựa chọn duy nhất rồi! Nhìn xem, những điểm lý tưởng để uống là cổ, cổ tay và đùi. Rõ ràng là chúng ta không thể làm ở hai nơi đầu tiên vì còn có buổi chụp hình nữa" Jungwon nhún vai, không quá bận tâm về ý tưởng này.

"Hoặc chúng ta có thể đợi cho đến khi buổi chụp hình kết thúc—"

"Này anh, đó là tận hai tuần nữa hoặc có thể còn lâu hơn thế!"

"Vì concept của chúng ta là ma cà rồng nên có lẽ stylist sẽ không gặp khó khăn khi trang điểm cho anh đâu."

"Điều đó chẳng buồn cười chút nào đâu. Trông anh rất khác so với hình ảnh ma cà rồng mà chúng ta đang theo đuổi. Chắc chắn sau một hoặc hai ngày nữa trông anh sẽ như đang bị ốm và quản lý thế nào cũng mắng em cho coi."

Sunghoon thốt ra một tiếng thở dài và Jungwon có thể nói rằng cậu đã thắng cuộc tranh luận lần này. Bây giờ cậu chỉ cần giữ vững như vậy là được.

"Thôi nào anh" Jungwon dỗ dành Sunghoon trong khi nhẹ nhàng xoa đùi anh.

"Đây là một ý tưởng tồi."

"Không đúng. Đây là tình huống đôi bên cùng có lợi mà" Jungwon nói trước khi cậu kịp định hình lại. Cậu ngay lập tức dùng tay tự vả vào miệng mình, mặt đỏ bừng.

"Sao nó lại có lợi cho em được? Em sẽ bị kiệt sức và yếu đi đấy" anh trừng mắt nhìn cậu mà thốt lên.

"Ý em là, ừm, anh sẽ không phải chết đói và em sẽ không bị mắng. Vì vậy. Đôi bên cùng có lợi. Ừ. Dù sao thì, anh ơi, vào đây mau lên để bọn mình còn có thể kết thúc sớm nữa. Chúng ta có lịch trình lúc 10 giờ sáng nay đấy" Jungwon đáp lại trong khi bận rộn nhích người qua để anh có thể chui vào cho vừa. Cậu đang muốn đập đầu vào tường chết quách luôn cho rồi đây này.

Jungwon vẫn chưa nói với Sunghoon nhưng kể từ cái lần cậu bị cắn, cậu càng muốn biết nhiều hơn. Viễn cảnh đó đã lặp đi lặp lại vô số lần trong đầu cậu. Vết cắn ban đầu rất đau, đúng thật, nhưng khi Sunghoon cắn cậu lần nữa, cảm giác thật dễ chịu mặc dù khá xấu hổ khi phải thừa nhận điều đó. Vả lại anh ấy cũng không để răng nanh của mình đâm vào vết thương quá lâu. Anh ấy nhanh chóng rút ra rồi chỉ hút máu xung quanh miệng vết cắn. Jungwon tự hỏi liệu nó có tuyệt hơn nếu cứ để răng nanh như vậy trong khi hút hay không.

Jungwon đang tính thử việc đó cùng với anh. Nhưng cậu sẽ không nói cho anh biết ngay bây giờ. Chắc chắn Sunghoon sẽ không đồng ý vì vết cắn sẽ sâu hơn, to hơn và sẽ cần nhiều thời gian để lành hơn. Vì vậy, Jungwon dự định sẽ nói khi anh đã hoàn toàn tập trung vào việc hút máu cậu.

"Anh à, mau lên nào" cậu lên tiếng lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro