ngoại truyện 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ nghỉ đông năm tư, đây coi như là kỳ nghỉ đông cuối cùng của sinh viên đại học.

Diệp Chu tính toán quyết định sau tết sẽ nói chuyện vẫn luôn treo lơ lửng trong lòng ra.

“Comeout?” Phản ứng đầu tiên của Thương Tấn là từ chối, nhưng suy nghĩ một chút thì hình như không có lý do gì mà từ chối, sau khi hết học kỳ năm tư, hai người gần như không có lớp, hơn nữa sau đó sẽ học lên nghiên cứu sinh, nói thật, sau này thời gian về quê của Diệp Chu ngày càng ít, hơn nữa hiện tại dù hai người còn chưa tốt nghiệp nhưng cũng đã độc lập đúng nghĩa, bị đuổi ra khỏi nhà cũng không có gì lo lắng, Thương Tấn lại chuyển tầm mắt về vi tính nói. “Muốn thì comeout đi.”

Diệp Chu hít sâu một hơi, còn chưa về nhà trong đầu đã không nhịn được tưởng tượng đến phản ứng của ba mẹ.

Thương Tấn đặt máy tính sang một bên, ngồi song song với Diệp Chu, cầm lấy tay cậu nói: “Yên tâm, nhất định bọn họ sẽ không tiếp nhận.”

Diệp Chu chậc một tiếng: “Có ai an ủi như cậu không?”

“Tôi không an ủi cậu.” Thương Tấn dựa lên ghế nói. “Chỉ là muốn để cậu biết điều cậu phải đối mặt có tính khiêu chiến thế nào. Có điều, bạn học Diệp Chu trước nay vẫn luôn không e ngại điều đó.”

Diệp Chu hít sâu một hơi nói: “Để quyền chủ động nằm trong tay đối phương cũng rất bất đắc dĩ, tôi cũng không phải đi khiêu chiến, chỉ là đi chờ lời tuyên án. Cho tới nay, ba mẹ luôn coi mặt mũi lớn hơn trời, có lẽ lần này nói ra lại khiến hai người mất thể diện.”

Thương Tấn cười khẽ nói: “Cậu cũng không kiếm được mặt mũi cho hai người họ, sao lại nói mất thể diện được.”

Lời nói, ngay thẳng như vậy, nói ra không sợ người khác sẽ đau lòng sao?

Nhưng kỳ lạ chính là, bản thân còn được an ủi. Từ nhỏ ba mẹ cũng ngại mình hạng hai khiến hai người mất mặt, dù sao đã mất mặt nhiều lần như vậy, cũng không quan tâm nhiều thêm một lần.

Nghĩ như vậy, Diệp Chu nhất thời không cảm giác tội lỗi gì lắm.

Sau khi nói với Thương Tấn, Diệp Chu lại nói ý định này với anh trai một tiếng.

Diệp Hành nghe xong, cuối năm cố gắng tăng ca thêm một tuần, cuối cùng kiếm được mấy ngày nghỉ liền mua vé về cùng Diệp Chu.

Dù sao lấy hiểu biết của anh về ba mẹ, họ sẽ không ra tay, nhưng tuyệt đối là lãnh đạo trong phái bảo thủ.

Ngày trở về,Thương Tấn lái xe đưa anh em nhà họ Diệp ra sân bay.

Tâm trạng Diệp Chu không cao, dọc đường đi đều không buồn không vui, nói cũng không nhiều.

Thương Tấn nhẹ nhàng ôm cậu một cái, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Đừng lo, phía sau còn có tôi.”

Diệp Chu cười đẩy anh ra, không muốn để Thương Tấn lo lắng, cậu trêu chọc: “Cậu là bóng của tôi hả?”

“Tôi cũng nghĩ vậy.” Diệp Chu mềm lòng hơn anh, nếu có thể, Thương Tấn hi vọng mình có thể thay Diệp Chu trải nghiệm một lần như vậy, nhưng trên thế giới có rất nhiều chuyện đều cần tự mình hoàn thành. “Lúc về tôi đến đón cậu.”

Diệp Hành đột nhiên cảm giác thất bại, dù không có anh thì em rể cũng có thể hoàn thành những việc này, anh cắt ngang hai người còn muốn tiếp tục nói chuyện: “Được rồi, có anh đây thì có thể xảy ra chuyện gì. Thương Tấn, cậu cũng về nhanh đi.”

Nếu để Diệp Chu chọn, cậu tuyệt đối sẽ không chọn loại phương tiện giao thông như máy bay này.

Nhưng đối với loại người thời gian là tiền bạc như Diệp Hành mà nói, đương nhiên thời gian tiêu phí trên đường phải càng ít càng tốt. Vì vậy sau khi Diệp Hành tới thành phố A, phương tiện giao thông khi về nhà của Diệp Chu liền thăng cấp từ xe lửa lên máy bay.

Diệp Chu chỉ cảm thấy lên máy bay còn chưa kịp ngủ đã đến nơi.

Ra khỏi sân bay, liếc nhìn xe nhà mình. Diệp Chu không yên lòng đi theo sau lưng Diệp Hành. Thấy Diệp Hành ngồi sau với mẹ Diệp, Diệp Chu trực tiếp ngồi vào ghế tài xế.

Một khi Diệp Chu quyết định làm chuyện gì đó đều theo thói quen tốc chiến tốc thắng.

Dọc đường đi cậu đều sửa sang lại lời kịch buổi tối, đối với câu hỏi tình cờ của ba mẹ, trả lời cũng chỉ qua loa lấy lệ.

Một lần nữa bị trả lời qua loa, mẹ Diệp nén giận nói: “Cả ngày lẫn đêm con đều suy nghĩ chuyện gì đó?”

Diệp Hành vội vàng nói: “Tối qua Chu Chu nghỉ ngơi không tốt, ngồi trên máy bay cũng không thoải mái lắm.”

Mẹ Diệp còn muốn nói hai câu đã bị Diệp Hành trực tiếp ngắt lời.

Sau khi về nhà, nhân lúc ba Diệp còn quét dọn vệ sinh, mẹ Diệp nấu cơm, Diệp Hành vào phòng ngủ Diệp Chu hỏi: “Em sao vậy?”

Diệp Chu cất quần áo vào trong tủ, lần này có thể là vì đột nhiên về nhà cho nên căn phòng hiếm khi được ba mẹ dọn dẹp.

“Hôm nay em sẽ nói với ba mẹ.”

Nói?

Nói gì?

Cái này còn phải hỏi sao?

“Nếu hôm nay em nói, thời gian tiếp theo tính làm thế nào, trong nhà sẽ chỉ có áp suất thấp.” Diệp Hành cân nhắc nói. “Trước không nói cảm giác của ba mẹ thế nào, dù em ở lại cũng không thoải mái. Không bằng nói với bọn họ trước khi đi hai ngày. Dành hai ngày còn lại để hai người họ bình tĩnh một chút, trước khi rời đi lại nói một lần.”

“Nhưng…”

“Về thời gian thì nghe anh đi.” Diệp Hành không cho phép thương lượng nói. “Có khó chịu nữa cũng nhịn lại.”

Lần đầu tiên thấy Diệp Hành cứng rắn như vậy, Diệp Chu chỉ có thể cứng nhắc đồng ý.

Nhưng kế hoạch biến hóa khó lường.

Vì thời gian trước chị họ Diệp Chu sinh em bé, người thân nhà họ Diệp từ các nơi chạy về, nhân dịp năm mới nên quyết định ở lại thành phố D đón tết, thuận tiện đến vài địa điểm du lịch dạo chơi một chút.

Diệp Chu vốn cho là đi thăm người thân hai ngày là hoàn thành nhiệm vụ, mỗi ngày lại nhìn cô dì chú bác tụ tập trong nhà mình, hoàn toàn không cho cậu thời gian comeout.

Cách một cánh cửa vẫn có thể nghe âm thanh ồn ào ngoài phòng khách, Diệp Hành nói: “Bằng không hết tết lại nói.”

Tên đã lắp vào cung, lời nói đã đến bờ môi, tất cả chuẩn bị trong lòng đều lãng phí, Diệp Chu kìm nén một hơi trong lòng, không lên mà cũng không xuống nổi. Cậu nằm trên giường thở dài. “Cũng chỉ có thể như vậy.”

Diệp Hành xoa đầu cậu một cái, rời khỏi phòng ngủ.

Khoảnh khắc cửa mở, cậu nghe được mẹ Diệp ngồi trong phòng khách cười nói: “Vừa rồi còn nói con chạy đi đâu, sang năm em họ con sẽ thi đại học, muốn con kiếm vài tài liệu tham khảo cho thằng bé.”

Diệp Hành cau mày nói: “Con đã tốt nghiệp bao nhiêu năm, Chu Chu có vài tài liệu học tập còn để ở ngăn tủ, đưa cho em họ không được sao, hơn nữa, con cũng không có kinh nghiệm dạy học.”

“Diệp Hành nhà chị vẫn khiêm tốn như vậy.” Cô Diệp kéo con trai ham chơi của mình qua nói. “Đã nói với con học tập anh Diệp Hành một chút. Con xem người ta hiện tại, cấp cao trong công ty, sau này con học không tốt, chưa chắc người ta đã muốn con quét sân cho người ta.”

Diệp Hành kéo em họ thuộc tộc cúi đầu lên nói: “Tiểu Sam, em đi tìm anh Diệp Chu đi, tài liệu học tập trước kia đều được thằng bé giữ gìn rất tốt.”

Ngụy Tiểu Sam bĩu môi nói: “Em không muốn tìm anh ấy.”

Thái độ khinh thường khiến Diệp Hành tức giận, chính vì người lớn xem thường cho nên trẻ con cũng bắt chước, Diệp Hành ít khi tham gia tụ họp gia đình nên vốn không phát hiện ra điểm này. “Em học cách nói lời này ở đâu. Từ nhỏ đến lớn, có lần nào thành tích của em so được với Diệp Chu, thằng bé cũng không thèm nói nhảm với em, một học sinh đội sổ có tư cách gì xem thường học sinh xuất sắc?”

Hình tượng của Diệp Hành trong nhà họ Diệp luôn vô cùng cao lớn, anh vừa nói thế, không chỉ dọa Ngụy Tiểu Sam sợ, ngay cả mẹ Diệp và cô Diệp ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm cũng thất thần.

Giọng Diệp Hành không lớn, nhưng vì vừa rồi quên đóng cửa, Diệp Chu đang nằm trong phòng ngủ than phiền với Thương Tấn không thể comeout cũng nghe thấy, cậu cất điện thoại vào túi nhanh chóng chạy ra, cho dù biết mình có ra cũng không có tác dụng gì.

Mẹ Diệp lấy lại tinh thần, không đồng ý nói: “Diệp Hành, con nói vậy là có ý gì.”

“Diệp Hành, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, thuận miệng nói một chút.” Cô Diệp giảng hòa. “Tiểu Sam, còn không nhanh xin lỗi anh Diệp Hành.”

Diệp Hành nói: “Không cần nói xin lỗi với cháu, người thằng bé cần xin lỗi là Chu Chu.”

Mẹ Diệp ngắt lời: “Nói xin lỗi cái gì, trẻ con không hiểu chuyện, người lớn còn không biết?”

“Người lớn hiểu chuyện có thể để trẻ con nói ra lời như vậy không…”

“Bỏ đi, không có gì đáng nói.” Diệp Chu kéo Diệp Hành vào phòng ngủ, mẹ Diệp luôn tạo nên hình tượng vô dụng không tiền đồ cho cậu, cũng khó trách thái độ của anh chị em họ không tốt, dù sao mọi người cũng đều bái cao giẫm thấp.

Diệp Hành nhìn cậu thở dài nói: “Là anh không tốt.”

“Không liên quan tới anh.”

Không tới nửa tiếng, cửa phòng ngủ của Diệp Chu bị mở ra. Mẹ Diệp mang bộ mặt tức giận nói: “Hai đứa ra đây cho mẹ.”

Vừa rồi phòng khách còn náo nhiệt, hiện tại lại chỉ nghe thấy âm thanh của chuyên mục giải trí trên tivi.

Ba mẹ Diệp ngồi trên ghế, cả nhà cô Diệp đã rời đi.

“Hôm nay hai đứa muốn làm gì?” Mẹ Diệp vỗ bàn một cái, cau mày nhìn hai anh em đứng trước bàn trà. “Con có biết hôm nay mẹ đã mất mặt thế nào trước mặt thân thích không? Diệp Hành, nhất là con, uổng cho mẹ ngày nào cũng khen con trước mặt thân thích, con lại biểu hiện như vậy?”

“Con chưa từng muốn mẹ khen con trước mặt thân thích.”

Ba Diệp sầm mặt nói: “Diệp Hành, sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy!”

Mắt thấy toàn bộ hỏa lực đều tập trung trên người Diệp Hành, Diệp Chu liền vội vàng đứng ra nói: “Ba mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người.”

“Diệp Chu!” Diệp Hành kéo cậu lại, lắc đầu với cậu một cái.

Người có mắt đều biết hiện tại comeout là lựa chọn không sáng suốt nhất, nhưng hôm nay anh trai hoàn toàn vì cậu mà bị mắng, không lý nào cậu lại trốn sau lưng anh trai.

“Thật ra thì chuyện này, con đã muốn nói từ sớm.” Diệp Chu hít sâu một hơi, bước lên, tay nắm chặt quần, lại từ từ buông lỏng. “Con… từ cấp ba con đã phát hiện, thực ra con là đồng tính luyến ái.”

Mẹ Diệp không thể tin nói: “Đồng tính luyến ái?”

Diệp Chu thấp giọng nói: “Chính là… thích đàn ông.”

Mẹ Diệp thở hổn hển, siết chặt nắm đấm, nhưng đang chuẩn bị tức giận, lại như kiềm chế.

“Mày… mày…” Ba Diệp chỉ tay về phía Diệp Chu, vì tức giận, bàn tay cũng khẽ run.

“Mẹ, con của cô Lý trong trường cũng là đồng tính luyến ái, lúc ấy không phải mẹ cũng an ủi cô ấy, nói đồng tính luyến ái không phải bệnh, bọn họ sống trong xã hội đã rất khó khăn, là phụ huynh thì phải hiểu rõ mới đúng.” Diệp Hành kéo Diệp Chu ra sau lưng mình nói. “Ba mẹ, hai người cũng có thể hiểu chứ.”

“Tôi hiểu cái rắm!” Mẹ Diệp đứng lên, cuối cùng cũng hiểu ra. “Khó trách lúc đó anh cầm tài liệu tới khuyên tôi, làm loạn hồi lâu hóa ra là tạo đường cho Diệp Chu!” Năm ngoái Diệp Hành có về một lần, lúc ăn cơm, đúng lúc mẹ Diệp nhắc đến chuyện này, ban đầu còn thật sự không hiểu, sau đó Diệp Hành khuyên một lần, hôm sau mẹ Diệp cũng cầm cái đó đến an ủi cô Lý.

“Dù mục đích ban đầu của con là gì, mẹ cũng thừa nhận cách nói của con.”

“Dao không cắt lên người dĩ nhiên không đau. Đừng nói là chuyện của người ta, tôi đúng là có thể nhẹ nhàng nói mấy lời dễ nghe kia, nhưng việc này cũng không thể hiện việc tôi có thể chấp nhận chuyện đồng tính luyến ái này xảy ra trong nhà tôi?” Mẹ Diệp đứng lên, đẩy Diệp Hành ra, giọng nói không lớn nhưng vô cùng uy lực. “Diệp Chu, anh sờ lương tâm của mình đi, anh làm như thế, không phụ lòng ba mẹ sao? Như chuyện con trai nhà cô Lý, khiến cho hiện tại cô ấy không ngóc đầu lên nổi, có phải anh cũng muốn tôi và ba anh trở thành trò cười của người khác không?”

“Cho nên…” Diệp Chu từ từ ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt sắc bén của mẹ Diệp. “Vì mặt mũi của hai người, hạnh phúc của con không quan trọng?”

“Hạnh phúc? Tình yêu luôn sống trong bóng tối thì gọi gì là hạnh phúc? Anh có thể ngẩng đầu ưỡn ngực nói với người khác mình là đồng tính luyến ái sao?” Mẹ Diệp hung hăng đâm vào ngực Diệp Chu nói. “Anh có hiểu không, lời đồn đại có thể giết chết người! Anh có thể chịu đựng bao lâu? Người yêu tương lai của anh có thể chịu đựng bao lâu? Còn có tôi và ba anh, ở nơi nhỏ bé này, đã xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cả chung cư cũng nhanh chóng biết được, bọn tôi sống tuân thủ pháp luật, tại sao lại đột nhiên trúng tai bay vạ gió này, danh tiếng chúng tôi kiếm một đời, tất cả đều hủy trong tay anh.”

“Con không trộm không cướp không phạm pháp, chỉ vì tính hướng không giống người khác, sao lại bị mất mặt?” Diệp Chu cau mày phản bác. “Thế giới lớn như vậy, mỗi người sao có thể giống nhau, đâu vốn chỉ đang cố tìm một điểm chung, bỏ qua những bất đồng xã hội khác. Bản thân không khinh thường mình thì ai có thể khinh thường mình. Không phải mẹ luôn nói con thứ nhà mình không tốt trước mặt người khác, chỉ biết khiến mẹ mất mặt, như vậy dù con có là đồng tính luyến ái, chắc người khác cũng coi như không thấy thôi.”

“Bốp!” Mẹ Diệp đưa tay đánh lên mặt Diệp Chu. “Trên phương diện học tập không cố gắng, chỉ biết đi mấy đường ngang ngõ tắt!”

Động tác quá nhanh, ngay cả Diệp Hành cũng không kịp phản ứng. Trên mặt Diệp Chu nhanh chóng xuất hiện một dấu tay.

“Bạo lực không giải quyết được bất cứ chuyện gì.” Diệp Hành kéo Diệp Chu về bên mình, đứng chắn trước mặt cậu nói. “Không phải Chu Chu không cố gắng, chỉ là hai người không để cổ gắng của thằng bé vào mắt, ba mẹ, hai người đều là giáo viên, chắc phải biết chênh lệch giữa hạng nhất và hạng hai rất nhỏ, hạng hai thì sao, không thể chối bỏ việc Chu Chu là đứa trẻ thành tích ưu tú. Tại sao phải dùng thứ hạng tới dọa thằng bé?”

“Vì chúng tôi là giáo viên, biết chênh lệch rất nhỏ cho nên mới yêu cầu nghiêm khắc. Còn kém một tí tẹo như thế, Diệp Chu cố gắng một chút, sao lại không vượt qua được!”

Sao lại không vượt qua được?

Một điểm này cũng chính là điều Diệp Chu muốn biết nhất.

“Cho nên, năng lực có hạn, tìm hạng một về cho ngài.” Diệp Chu châm chọc nói. “Tìm một người đã thi là tất thắng, từ nhỏ đến lớn, dù là văn hóa hay thể dục, tất cả đều là hạng nhất. Đối tượng hiện tại của con, năm thi vào đại học, là trạng nguyên thành phố A.”

Mẹ Diệp giận quá thành cười. “Cuối cùng lại thành lỗi của tôi?”

Diệp Hành vừa định mở miệng nói chuyện giúp Diệp Chu, ba Diệp đột nhiên đứng lên, chỉ Diệp Chu nói: “Mày cút ra ngoài, coi như tao chưa từng nuôi mày! Muốn làm đồng tính thì làm đồng tính, muốn giết người thì giết người, muốn phóng hỏa cho phóng hỏa! Sau này mày không còn quan hệ gì với cái nhà này nữa.”

Diệp Chu nhìn bọn họ một cái, xoay người ra mở cửa.

“Chu Chu…”

“Diệp Hành, con đứng lại đó!”

Diệp Hành không đuổi theo, anh thở dài nói: “Ba mẹ, để một mình con đi trên con đường hai người vẽ sẵn không được sao? Con đã buông tay điều mình thích, chỉ để làm đứa con trai hai người kiêu ngạo. Con trai đáng tự hào chỉ cần một người là được, để Chu Chu làm chuyện mình thích đi.”

Ba Diệp và mẹ Diệp đều không mở miệng, Diệp Hành liếc nhìn áo khoác Diệp Chu nói: “Chu Chu không cầm quần áo, con đi đưa cho thằng bé.”

Diệp Chu đầu óc nóng lên liền chạy ra ngoài, cuối cùng ba cậu lại coi chuyện đồng tính luyến ái ngang ngửa với việc phóng hỏa giết người, điều này khiến cậu khó mà tiếp nhận, buông tha việc tiếp tục dây dưa với hai người. Quan điểm không giống nhau, ai cũng không tán thành được ý kiến của đối phương.

Thật sự đi tới một bước này, Diệp Chu cho là mình sẽ khó chịu, không nghĩ tới bản thân lại thoải mái nhiều hơn. Ở trong nhà bị đè nén quá lâu, cuối cùng cũng bộc phát, khó trách nhiều người thích mạnh miệng như vậy, dù có lẽ kết quả là thêm dầu vào lửa nhưng quá trình lại thoải mái!

Năm mới không muốn để Thượng Minh lo lắng theo, Diệp Chu không đi quấy rầy cậu ta mà bấm số điện thoại của Thương Tấn. Đi vội nên không mang áo khoác, may mà còn cầm di động theo. Bầu trời phủ kín tuyết, Diệp Chu rụt cổ nghe âm thanh trong di động, ba tiếng vang lên, đầu bên kia đã nhấc máy.

“Diệp Chu?”

Diệp Chu nhanh chóng chạy đến quán cà phê gần nhà, gọi một ly cà phê nói: “Nhanh chúc mừng cuối cùng tôi cũng bị đuổi ra khỏi nhà.”

“Không phải cậu nói năm mới không comeout sao?”

“Một lời khó nói hết, đứng lúc thân thích đến chơi, tôi hạ quyết tâm, comeout.”

“Vậy tối nay…”

“Cái đó nói sau, cùng lắm thì chạy đến McDonald tá túc một đêm, lên chuyến bay ngày hôm sau…” Chữ vé còn chưa nói ra miệng, Diệp Chu chợt nhớ mình không cầm theo thẻ căn cước! Nói chính xác hơn là, hiện tại trên người cậu chỉ có một cái di động.

“Đinh đông.” Âm thanh báo tin nhắn, sau đó Diệp Chu nghe Thương Tấn nói. “Tôi đặt vé máy bay bảy giờ cho cậu, buổi tối tôi đến đón.”

Diệp Chu đỡ trán. “Tôi không mang theo thẻ căn cước.”

Thương Tần ngừng một lát. “Vậy tôi lái xe tới thành phố D đón cậu.”

“Đừng!” Khoảng cách của hai nơi không ngắn, Thương Tấn đi đường dài Diệp Chu lại không yên tâm. “Ngày mai tôi và anh tôi cùng đi, anh ấy nhất định sẽ mang thẻ căn cước cho tôi…” Lời còn chưa nói hết, đầu đã bị gõ một cái.

“Em đúng là yên tâm có chỗ dựa chắc, thiệt thòi anh vội vàng chạy tới đưa quần áo cho em như vậy.” Diệp Hành đưa tấm thẻ trong tay cho cậu. “Không mang theo thẻ căn cước, còn muốn chạy đi đâu?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro