Tất cả những gì anh làm,anh làm vì em !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Túy Hồ Ly

Thể loại: Hiện đại, ngược, 18+, hậu cục.

Độ dài: 9 chương + 0 phiên ngoại.

Văn án:

Nàng là thiên kim tiểu thư của Hà thị, tổng tài thương mại, hàng không. Nàng gặp hắn, một kẻ bình thường, có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng lại có chút tài năng, là nàng thương hại hắn, cho hắn vào làm trợ lí của nàng. Đêm đầu tiên của nàng là của hắn. Khi hắn rời khỏi Hà thị nàng đã giúp hắn một số vốn nhỏ. Chuyện cứ thế qua đi, không ngờ… Hắn trở thành đối thủ của nàng! Từng bước chặn đường lui của nàng! Hắn muốn đem tất cả những gì của nàng thành của hắn, quyết đem cả trái tim nàng mãi mãi thuộc về hắn! Nhưng hắn không nói đến khi nước mắt của nàng rơi xuống hắn mới cho nàng biết một điều canh cánh trong lòng hắn bao nhiêu năm: “Tất cả những gì anh làm, anh làm vì em! Là anh yêu em!”.

Chương 1: Tình Cờ Gặp Gỡ

     -Tiểu thư, coi chừng trời lạnh lắm, mau mặc áo ấm vào đi!

     -Tôi biết rồi mà Chỉ Xuyên!

     Chỉ Xuyên ra vẻ bực dọc nữ chủ cứng đầu của mình:

     -Biết rồi, biết rồi mà chưa lần nào tiểu thư chịu mặc cả! Để lỡ bị cảm lạnh thì làm sao?

     -Được rồi mà!

     Nàng cười nhăn nhó, nhân nhượng mặc áo vào. Lúc này Chỉ Xuyên mới chịu giãn đôi lông mày nhíu chặt, kéo cánh cửa xe hơi cho nàng bước vào.

     -Tiểu thư đi vui vẻ!

     Nàng cười đáp lại lời nói của Chỉ Xuyên. Chiếc xe hơi đen bóng lao đi qua những đụn tuyết trắng đóng cứng ở hai bên đường.

     …

     -A, xin lỗi!

     -Không có gì!

     Nàng đang mải nhìn menu thực đơn dán ngay tiệm ăn không để ý đâm sầm vào một người. Vội xin lỗi xong ngước lên thấy trước mặt mình một mĩ nam cao lớn, gương mặt tuấn tú vô cùng. Nhìn vào trang phục trên người anh ta đã biết là nhân viên làm ở đây.

     -Anh có thể gọi món cho tôi không?

     -Được chứ!

     Người thanh niên vui vẻ, nụ cười của y hồn xiêu phách lạc, gương mặt tú mĩ, đôi môi hồng như con gái vẽ một đường cong tuyệt mĩ.

     -Tôi muốn ăn một phần gà rán, cơm thêm và không lấy sốt cà chua.

     -Vâng!

     Anh ta hí hoáy ghi rồi tất tả chạy đi. Nàng nhìn xung quanh, khá đông khách nhưng nữ rất nhiều, vì có một mĩ nam chăng? Đến nàng cũng cảm thấy rung động. Nhìn thấy anh ta chạy từ bàn này đến bàn khác, mồ hôi nhễ nhại trên lưng, nàng thấy có chút thương cảm. Đến khi tính tiền nàng cầm một tờ tiền mệnh giá lớn đặt vào tay anh coi như tiền boa ngoài tiền ăn phải trả. Anh ta mỉm cười cám ơn nàng rồi đặt lại tờ tiền trên bàn:

     -Cám ơn cô đã có ý tốt nhưng tôi không nhận đâu!

     -Ngại ít sao?

     -Không phải, chỉ là tôi chỉ nhận đúng số tiền mà mình đáng phải nhận cho đúng công sức mình bỏ ra thôi, không nhận thêm!

     Anh ta quay lưng định rời đi, nàng liền gọi giật lại:

     -Khoan đã, anh tên gì?

     -Tôi sao?

     Hắn dừng bước, quay lại ngạc nhiên hỏi nàng.

     -Phải!

     -À, tên tôi là Lữ Vĩ Thiên!

     Rồi lại chạy đi, không để ý lắm đến lời nói của nàng. Nàng nhìn tấm lưng cao lớn thấm đẫm mồ hôi đang khuất dần sau những người khách mới đang lộn xộn chọn chỗ, lòng thấy có gì khác lạ.

     …

     -Chỉ Xuyên, tra cho tôi lý lịch một người!

     -Vâng!

     -Anh ta tên là Lữ Vĩ Thiên!

     Chỉ Xuyên nhìn nữ chủ có chút khác lạ nhưng cũng vâng lời mở laptop ra tra. Chưa đầy năm phút, Chỉ Xuyên đã có đầy đủ thông tin về người cần kiếm:

     “Lữ Vĩ Thiên, sinh viên trường Mạc Tích, làm nhân viên ở cửa hàng thức ăn nhanh Tiểu Thực, độc thân, mồ côi từ nhỏ, tám tuổi cha bị tai nạn lao động mà mất, năm mười tuổi mẹ mắc bệnh viêm màng não cũng mất đi, ở nhờ nhà bà ngoại, nhưng hiện giờ đã ly khai. Là một người năng nổ, tích cực trong công việc, được đánh giá rất cao về năng lực học tập, hoạt động sống. Tuy nhiên, mọi người nhận xét rằng là khó hiểu, khó gần…”

     Cầm xấp tài liệu trên tay, nàng im lặng. Không biết sao có chút ý tứ làm má nàng khẽ hồng…

     …

     -Anh sẽ làm chứ?

     -Nhưng…

     -Tôi thấy năng lực làm việc của anh rất tốt, đúng là người công ty tôi cần, hy vọng anh sẽ không từ chối hảo ý của tôi!

     -Tôi cần vài ngày để suy nghĩ!

     -Được, tôi chờ tin tốt lành từ anh!

     Nàng đứng dậy. Anh ta đột nhiên gọi giật:

     -À, tôi quên mất, tôi chưa biết tên cô!

     -Anh cứ gọi tôi là Đổng nhi!

     Nàng bước ra xe hơi, mãi đến khi chiếc xe lao vút đi nàng cũng không hay biết tâm tình mình đang thay đổi, hình ảnh về người đàn ông đó ẩn hiện cứ như đã khắc vào tâm trí sâu lắm rồi!

     …

     -Tiểu thư, tiểu thư!

     -Gì vậy Chỉ Xuyên?

     -Có người nói muốn gặp tiểu thư!

     Là anh ấy? Nàng thoáng chút vui mừng.

     -Cho anh ấy vào đi!

     -Vâng!

     Nét mặt Chỉ Xuyên cực kì khó coi, vị khách này là người tiểu thư biết trước? Lại là nam nhân, gặp ở nhà riêng thế này quả thật cực kì không tiện!

     …

     -Anh ngồi đi!

     Nàng đưa tay ra mời. Nàng không hiểu sao mình lại quái như thế, vừa nghe là anh đến lại chạy vào phòng thay bộ đồ mới, bộ áo hồng cánh tiên mà nàng chỉ mặc khi đi dự tiệc. Đột nhiên lại điệu đà? Mình có vấn đề gì chăng? Ngồi đối diện với anh không hiểu sao lại hồi hộp. Cố gắng trấn tĩnh lại, cần phải làm chủ, đó là điều tối quan trọng trong giao tiếp. Nàng dù có thế nào cũng phải biết giữ thái độ của mình không để lộ cho người khác biết, nhất là các cuộc họp quan trọng. Là một tổng tài nữ, nàng tự biết có bao nhiêu khó khăn. Gía mà có ai san sẻ cùng nàng gánh nặng này…

     -Tôi đã nghĩ kĩ rồi!

     -Vậy quyết định cuối cùng của anh là…

     Anh đẩy một tờ đơn về phía nàng. Nàng lướt qua, đó là tờ đơn xin việc, anh ta quả là người rất có nguyên tắc!

     -Tôi sẽ trả lời anh trong thời gian sớm nhất!

     -Cảm ơn!

     Lúc đó hốt nhiên nàng lại cười! Nụ cười của nàng rất đẹp để lộ hàm răng trắng như ngọc. Hắn đột nhiên lại thấy rung động, rung động vì một nụ cười của mĩ nhân?

     -Có việc gì vậy?

     Thấy anh nhìn chằm chằm mình đột nhiên nàng đỏ mặt. Hắn cũng thoáng giật mình. Hai người ai nấy đều cố lờ đi nhưng lại trộm nhìn nhau. Một bầu không khí kì lạ…

     …

     Đã gần một năm kể từ khi hắn vào làm tại Hà thị. Năng lực của hắn rất tốt, phải nói là xuất sắc, khả năng xử lí tình huống sắc bén, lời nói không để lộ sơ hở. Nàng hết sức tin tưởng giao cho hắn nhiều việc quan trọng và hắn đều hoàn thành tốt cả. Đã lâu như vậy nàng vẫn không nhận ra tham vọng của hắn sẽ có một ngày nuốt chửng lấy nàng…

     …

     Đêm nay là Noel, nàng đứng bên trong biệt thư riêng nhìn ra ngoài trời. Gió lạnh khiến nàng khẽ run, từng hoa tuyết bay bay. Một mùa đông nữa lại đến làm nàng nhớ cũng vào một ngày mùa đông thế này nàng đã từng gặp hắn. Giờ hắn là trợ lý thân cận và xuất sắc nhất. Thời gian trôi thật mau…

     -Tiểu thư chưa ngủ sao?

     Nàng quay lại, giọng nói trầm thấp nam tính ấy làm cho căn biệt thự có phần ấm áp.

     -Chưa, tôi chưa buồn ngủ!

     Hắn bước ra đứng cùng nàng nhìn bầu trời tản mác những bông hoa tuyết trắng xóa. Ngón tay dài vươn ra đón lấy một bông tuyết, gương mặt hắn lại thêm phần thâm trầm, đôi mắt sắc bén ném về khoảng không trước mặt một cái nhìn sâu hoắm! Đột nhiên nàng nhìn say mê vào gương mặt tú mĩ ấy, đã bao nhiêu năm hắn không thay đổi gì nhiều chỉ có phần già dặn thêm thôi. Hắn bất ngờ quay lại bắt gặp ánh nhìn của nàng, nàng hơi hoảng hốt vội quay đi chỗ khác. Hắn vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt hoa mĩ động lòng người mà bao lâu nay hắn vẫn nhìn thấy. Một tia sáng lóe lên trên mắt hắn rồi vụt tắt. Nếu gương mặt nàng khóc thì sẽ như thế nào?

     “Đinh… đong…”. Tiếng chuông nhà thờ đổ, có tiếng reo hò, Giáng Sinh đã đến. Nàng né ánh nhìn gắt gao của hắn quay vào trong.

     -Anh uống rượu với tôi mừng Giáng Sinh nhé?

     Nàng cười nhìn hắn, đơn giản là muốn cùng uống một ly rượu cho ấm lòng nhưng nàng không biết thực sự định mệnh của nàng lại chính là ly rượu này!

Chương 2: Rượu Say, Tình Say

     Nàng rót một ly rượu đưa cho hắn, hắn đón lấy, ngón tay thon dài chạm vào bàn tay nhỏ xinh của nàng làm nàng thoáng ngượng rụt tay về. Tự rót cho mình một ly nàng đưa lên miệng hưởng một ngụm. Không gian im lặng, chỉ có tiếng thở của hai người nhè nhẹ vang lên. Nàng vốn rất ít khi uống rượu nên lần này có lẽ là quá lượng, gương mặt thoáng chốc ửng hồng, lảo đảo ngã khỏi ghế!

     -A!

     Nàng tưởng như mặt mình đập xuống đất nhưng được giữ lại giữa chừng. Cánh tay hắn to lớn bế nàng đến giường. Đặt nàng nằm nghỉ xong hắn yên lặng trở lại ghế ngồi.

     …

     Đã khuya lắm rồi, hắn vẫn không ngừng uống. Đôi mắt hằn lên những tia máu đục ngầu nhìn chằm chằm vào người đang nằm ở trên giường, nhịn không được mà đứng dậy tiến đến.

     -Um.

     Nàng trở người, vẫn còn say, rượu này là rượu hạng nặng so với một phụ nữ như nàng. Hắn mím môi im lặng nhìn nàng vặn vẹo trên giường.

     -Hà Kim Đổng!

     Hắn gọi nhẹ tên nàng. Đôi mắt nàng như bị một màng sương mờ bao phủ mở hờ nhìn hắn tựa như không nhìn. Hơi thở nàng phập phồng, ngự áo nhấp nhô, đôi môi hồng nhợt mở nhẹ để lộ hàm răng trắng. Cánh tay trắng nõn đặt trên gối, mịn màng. Đôi mắt hắn phút chốc dục hỏa bừng bừng! Ngồi xuống giường, hắn ôm nàng vào lòng, siết rất chặt tưởng như chỉ cần buông lơi một chút là nàng sẽ biến mất. Nàng lả người, cơ thể mềm mại, tỏa hương nữ tính dựa vào hắn, đôi mắt lim dim vẫn còn bị rượu ảnh hưởng mà đôi má ửng hồng. Kéo nàng nằm xuống hắn thở nhanh, hai cơ thể tựa vào nhau chạm vào tấm nệm mềm, ấm áp. Hắn như đang cố bình tĩnh nhưng có lẽ chính hắn cũng đã uống quá lượng mà không kìm nén được mở bung nút áo cổ nàng ra. Hàng nút áo bị bung ra hết để lộ nội y bên trong. Bầu ngực nàng nhấp nhô mãnh liệt. Cuối cùng hắn không chịu đựng được nữa mà đẩy nội y vướng víu ra trực tiếp xoa nắn khuông ngực đẫy đà, quyến rũ đó. Vân vê nụ hoa hồng phấn, hắn tham lam mút lấy, liếm, mân mê từng chút khiến nụ hoa nhanh chóng ửng hồng. Nàng thở dốc, vẫn chưa tỉnh cơn say, vô thức tựa theo kích thích mà đung đưa người. Hắn lôi tuột cái váy của nàng xuống, cởi hết tất cả những gì trên người nàng ra. Cơ thể nàng như một tòa thiên nhiên đẹp đẽ, hoàn mỹ hiển hiện ra trước mắt hắn. Từng cơn dục vọng cuồng dã khiến hắn mất cả tự chủ, đưa bàn tay mình xuống thăm dò vùng nữ tính của nàng mà xoa nắn, kích thích. Nàng vặn vẹo người theo từng cử động của hắn.

     -Đổng nhi!

     Hắn như cố giữ chút lý trí cuối cùng trước khi hỏa dục bốc cháy thêu đốt cả hai người. Hắn từng đợt đi vào cơ thể nàng. Cánh hoa nhỏ nhắn như đang hút chặt lấy vật nam tính của hắn, đến chính hắn cũng không dừng lại được! Triền miên suốt một đêm dài…

     …

     Hắn ngồi dậy, đưa tay lên xoa đầu vì thấy hơi nhức. Nhìn kỹ lại thấy mình nằm trên giường cùng với nàng. Giật mình! Hắn… đã làm gì với nàng vậy?

     -A!

     Nàng cũng cùng lúc ngồi dậy! Hai người nhìn nhau kinh ngạc không nói nên lời. Lúc ấy hắn mới phát giác cơ thể nàng trần trụi, bầu ngực lên xuống phập phồng vội quay mặt đi. Nàng cũng ngộ ra trên người mình không có gì che chắn liền lấy chăn bông cuộn quanh người. Vừa với tay lấy chăn nàng liền nhìn thấy một vệt máu trên chiếc giường trắng toát. Nàng trừng trừng nhìn nó, một tiếng sét đánh ngay đỉnh đầu nàng. Hai người ngồi hai bên mép giường câm lặng không ai nói lời nào, đúng hơn là không thể nói.

     -Hôm… hôm qua… hình như… chúng ta cùng uống rượu…

     Mãi một lúc sau nàng mới khô khốc cất tiếng phá tan sự tĩnh lặng mà đầy căng thẳng nãy giờ. Hắn im lặng, mãi một lúc sau mới động đậy quay lại. Hai ánh mắt chạm nhau liền lập tức rụt lại. Mặt nàng đỏ ửng, bàn tay nắm chặt cấu mạnh vào chăn. Hắn nhìn nàng chăm chú, như đang cố thấu rõ suy nghĩ của nàng. Đột nhiên một giọt nước mắt nàng rơi xuống, hắn vội đỡ người nàng đang muốn lả đi.

     -Hà Kim Đổng! Hà Kim Đổng!

     Giọng hắn vang lên quanh vành tai nàng làm đầu nàng ong ong. Nàng đã thất thân… với hắn?

     Cả cơ thể nàng lả vào người hắn như mất hết sức lực, vòng tay rắn chắc cứng cáp của hắn ôm trụ lấy nàng đặt nàng nhẹ nhàng nằm xuống giường. Nhắm mắt lại, tối đen. Nàng không muốn nghĩ gì nữa cũng không để ý đến cơ thể mình vô tình phơi bày trước mặt hắn. Hắn nhìn chăm chăm vào bầu ngực trắng mềm mại của nàng.

     “Ưm…”. Bàn tay to lớn chạm vào đầu nụ hoa làm nàng lập tức phản ứng. Đến nước này mà hắn dám…

     -Ngừng… ngừng lại!

     Nàng thở dốc hét to khi hắn cúi xuống cắn vào đầu nụ hoa chẳng chút lưu tình.

     “…”. Bị hắn che miệng nàng vô lực vùng vẫy mặc cho hắn trêu đùa, cả cơ thể đang phản đối kháng cự của nàng ngày càng đón tiếp hắn. Rất khó chịu! Cảm giác bị gò ép làm nàng muốn được giải thoát! Phải được giải thoát!

     -Đừng… không! Không được! Lữ…

     “A…”. Cả cơ thể nàng nóng rực tiếp nhận sự xâm chiếm của hắn. Hắn đang chạy nước rút và cơ thể nàng khiến nàng không tự chủ được mà cong người lên, chìm vào hơi thở gấp gáp đầy nam tính.

     -Lữ…

     Một lần nữa bị hắn chặn miệng, nàng đành buông xuôi mặc hắn vũ nhục. Không nghĩ đến sẽ có ngày hắn làm vậy với nàng!

     -Không… đừng… nữa mà!

     Hắn sao không biết mệt chứ? Đòi hỏi nàng liên tục khiến nàng chịu không nổi nữa!

     -Nga!

     Cứ vuốt ve, cắn mút hắn bắt nàng phải thuận theo hắn. Những đợt xúc cảm liên tiếp làm nàng thất thủ, hoàn toàn bị hắn dẫn dắt. A, cơ thể nàng như không nghe theo nàng nữa mà liên tục phản kháng lại ý chí của nàng.

     -Ngươi… là… đồ tồi!

     Rốt cuộc lại không nhịn được mà mắng hắn. Không thể kháng cự hắn, nàng hoàn toàn mất tự chủ trở thành con búp bê trong tay hắn mặc sức bị chơi đùa. Đôi mắt hắn trong suốt nhìn vào gương mặt đang ửng hồng của nàng.

     -Đồ tồi…

     Hắn tách hai chân nàng ra, ngón giữa tàn ác mặc sức thăm dò. Nàng vặn vẹo người cố thoát khỏi tình thế này nhưng mà ngón tay của hắn cứ liên tục khiêu khích vùng đất nữ tính của nàng.

     -Đồ tồi, đồ tồi!

     Nàng không thể làm được gì ngoài mắng chửi hắn.

     -A a a!

     Nàng rên rỉ vô vọng trước đòn kích thích của hắn, càng lúc càng tàn bạo!

     -Đừng…

     Đến lúc không nhịn được nữa nàng chỉ kịp thốt một tiếng trước khi hoàn toàn bị mê hoặc mà bấu vào người hắn tiếp nhận sự tiến công của hắn.

     -Hức hức…

     Nước mắt nàng chảy thành dòng không nghĩ đến có ngày mình trở nên vô dụng như vậy không thoát khỏi một người đàn ông!

     -Ưm… a…

     Những tiếng rên rỉ phát ra ngày càng yếu ớt…

     …

     Mặc áo cho nàng xong, hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng. Sắc mặt nàng lúc đó đỏ hồng thật mê người, hắn sẽ nhớ mãi gương mặt này. Đặt trên bàn làm việc của nàng một tờ đơn, hắn khoác áo bước ra khỏi Hà thị. Tuyết trắng đóng dày đặc dường như muốn lưu luyến bước chân của hắn. Quay lại nhìn lần cuối biệt thự đó hắn dứt khoát bỏ đi…

     …

     -A!

     Nàng mở mắt ra, cả người mệt lả, mồ hôi túa đầy. Hạ thân truyền đến một cảm giác đau nhức. Nhìn lại trên người đang mặc quần áo nhưng cảm giác kia vẫn tố cáo một sự thật đau đớn!

     -Lữ Vĩ Thiên! Ngươi chết đi!

     Nàng cúi mặt trong chăn mà khóc, không thể nào tin được nàng bị hắn chiếm đoạt. Khóc hồi lâu nàng lặng lẽ đối diện với thực tại, nàng không còn thân hoàn bích, vết máu kia có thể tẩy sạch nhưng nó không thể nào biến mất khỏi tâm trí của nàng.

     Tên khốn nạn! Hắn sao có thể làm vậy với nàng?

     …

     Hừ! Đơn nghỉ việc!

     Hắn không là đàn ông! Thật vô trách nhiệm! Hại đời con gái của nàng rồi giờ lại “truất ngựa truy phong”!

Tất Cả Những Gì Anh Làm, Anh Làm Vì Em!

Chương 4: Không Thể Chống Đối

     Nàng giật mình, giọng nói trầm thấp đó rất quen, là giọng của Vĩ Thiên!

     -Anh… sao lại ở đây?

     -Khách sạn của tôi, tôi không có quyền ở sao?

     Khách sạn của hắn? Chẳng lẽ…? A, nàng thiệt ngu quá! Lữ thị! Hắn chẳng là họ Lữ hay sao? Rời nàng hơn một năm mà có thể tạo dựng cơ ngơi cùng thế lực như thế này, quả thật năng lực của hắn còn hơn cả xưa, vượt ra khỏi sức tưởng tượng của nàng.

     -Anh…

     Hắn tiến đến thật gần, chiếc kính mát được hắn gỡ bỏ khỏi gương mặt hoàn mĩ. Vẫn như thế, cặp mắt âm u nay lại thêm vẻ nguy hiểm khó lường, gương mặt của hắn thêm một chút phong sương. Trong lòng nàng rộn ràng một cảm xúc khó tả như hân hoan như vui mừng. Không được! Nàng quyết không thể tha thứ cho hắn! Đêm hôm đó hắn chính thức trở thành kẻ thù của nàng và giờ cũng vậy!

     -Hữu duyên nhỉ? Không ngờ lại gặp nhau như thế này!

     Nàng bình tĩnh đứng dậy nói chuyện trực diện với hắn nhưng lại né tránh ánh mắt sắc bén đang không ngừng dò xét nàng. Hắn có phần nguy hiểm, nàng vô thức cảm nhận.

     -Cũng hay, đã lâu rồi!

     Khóe môi hắn khẽ nở một nụ cười rất thâm thúy.

     -Tôi tưởng sau đêm đó sẽ không gặp lại anh nữa!

     Giọng nàng mang theo trào phúng. Tên đê tiện dám làm chuyện nhục nhã với nàng giờ lại thản nhiên như không, đàn ông thật là vô sỉ.

     -Chẳng phải giờ ta đã gặp lại sao?

     Hắn hờ hững đáp. Hai tay khoanh lại mang vẻ tao nhã cao quý, dường như cốt cách của hắn vốn dĩ thuộc hàng quý tộc thượng lưu.

     -Anh thôi cái vẻ đó đi! Anh không cảm thấy mình là đồ vô liêm sỉ sao? Đêm đó anh làm vậy với tôi rồi bỏ đi không lời xin lỗi! Giờ lại thản nhiên như không! Anh…

     Cổ nàng bị hắn nắm chặt. Bàn tay nhỏ nhắn của nàng bấu vào cổ tay hắn.

     -Anh… đồ… tôi hận anh!

     Nàng nói như thét. Đã bao nhiêu năm nàng không muốn gặp lại hắn, ngay lúc này lại càng muốn mắng chửi hắn nhiều hơn. Nàng mất tất cả bình tĩnh thường ngày trước người đàn ông này.

     -Em hận tôi?

     -Tất nhiên!

     -Không phải hôm đó em cũng rất hưởng thụ sao? Đã bao lâu rồi tôi vẫn không quên được gương mặt ửng hồng của em hôm đó.

     -Đồ bỉ ổi, đê tiện!

     Hắn cư nhiên mà chọc giận nàng. Đôi mắt thâm sâu của hắn tiến đến thật gần gương mặt đang phừng phừng lửa giận của nàng.

     -Em không thừa nhận sao?

     Khóe môi hắn nở một nụ cười tà ác.

     -Tôi sẽ bắt em phải thừa nhận!

     Hắn đè nàng xuống giường. Như chính cơ thể báo động, nàng vội vã cố thoát khỏi cánh tay gọng kìm của hắn nhưng bất lực.

     -Vô dụng thôi! Em sẽ không thể chống đối!

     -Ngươi… đê tiện! Làm như vậy mi vui lắm sao? Đồ đáng chết!

     -Đúng vậy!

     Hắn ghé sát vành tai nàng, giọng nói càng trở nên tà mị.

     -Tôi rất thích vẻ mặt của em lúc đó và muốn xem lại nó!

     Gương mặt của nàng ửng hồng, hắn dám đem cả chuyện đó ra mà nói, không biết xấu hổ sao?

     -Buông… buông ra!

     Nàng giãy giụa. Hai cổ tay bị hắn nắm chặt đặt vào khe giường. Nàng quẫy liên tục, thống khổ muốn chạy thoát. Môi hắn nở nụ cười nhạt.

     -Cơ thể em chính là câu trả lời thành thực nhất!

     Rất nhanh, y phục trên người nàng bị hắn cởi bỏ. Cả ngọc thể lộ ra trước mắt hắn như dụ hoặc kẻ săn mồi. Mặt nàng đỏ ửng khi bị hắn nhìn chăm chú. Cả cơ thể lại lần nữa phô bày trước hắn mà nàng không cách nào ngăn lại được.

     -Không! Đừng!

     Giọng nàng như khóc mà cầu xin hắn, nàng không muốn ác mộng đó lần nữa lặp lại.

     -Cầu xin sao? Nhưng tiếc là quá muộn rồi!

     Hắn tách hai chân nàng ra, cười tàn ác khi thấy nàng thống khổ nhắm mắt lại xem như phó mặc cho hắn chơi đùa.

     -Tôi… sẽ không cho anh đắc ý đâu!

     Nàng thở hổn hển, cả cơ thể run run.

     -Vậy sao? Để xem em kiên trì được bao lâu!

     Hắn cúi xuống đặt một chân nàng xuống giường, tay trái giữa lấy cổ chân bên kia của nàng, đẩy nàng vào tư thế không thể nào khép chân lại. Ngón giữa tà ác của hắn tha hồ kích thích nàng, nơi nữ tính của nàng nhanh chóng ẩm ướt.

     -Cơ thể em đang trả lời!

     Có thể nhận ra ý cười trong câu nói của hắn. Nàng ngậm chặt miệng lại, quyết không mở ra.

     Ngón cái của hắn miết nhẹ lên vùng đất sâu kín, thỏa sức mà vuốt ve để nàng chịu bao nhiêu thống khổ. Cứ thể mà vuốt ve mà kích tình khiến nàng sắp chịu hết nổi nữa rồi!

     -Đồ… vô sỉ!

     -Em sẽ hối hận đấy Hà tiểu thư!

     Hắn nhạt một ý cười chậm rãi. Cả bàn tay hắn bá đạo nắm giữ cả nơi thầm kín của nàng, những ngón tay linh hoạt mặc sức chơi đùa, trêu chọc nhụy hoa nhạy cảm.

     -A!

     Nàng không chịu được nữa mà rên rỉ. Dù cắn môi đến bật máu vậy mà nàng cũng không thể nào ngăn chính mình ngừng phản ứng trước động tác của hắn.

     -Kêu lớn thêm chút nữa, tôi thích nghe!

     -Vô sỉ!

     Nàng lớn tiếng mắng. Câu nói của hắn làm mặt nàng nóng ran, thật quá sức nhục nhã.

     -Nếu em không thích tự mình kêu, vậy để tôi giúp!

     Liền đó hắn cúi người xuống, ngón tay ma lực của hắn được thay bằng chiếc lưỡi nóng bỏng.

     -Ô… a… a! Làm ơn… a a… ngừng… ngừng lại… đi mà!

     Nàng như đê tức nước vỡ òa trước những cơn sóng tình lúc nhanh lúc chậm dâng lên trong người.

     -Đây xem như trừng phạt!

     -Tôi… không có lỗi.. a a… không có lỗi gì… với anh cả! Hơn nữa… anh… anh không có quyền… trừng phạt tôi!

     Nàng chưa nói hết câu liền bị một cơn khoái cảm chặn đứng.

     -Ô… a… anh mau thả… thả tôi ra! Đồ… đồ đê tiện!

     -Em càng nói thì càng chịu thống khổ nhiều!

     Hắn dĩ nhiên là biết nàng đang chịu những cảm giác gì liền xâm nhập vào cửa hang thầm kín của nàng. Lưỡi hắn nóng bỏng bá đạo mà tiến vào. Mật ngọt từ bên trong trào ra, hắn biết nàng đang khoái cảm cực điểm liền cố tình dừng lại. Nàng như bị kích thích không ngừng cục cựa, tựa như ham muốn cảm giác đó. Hắn đang tra tấn nàng! Một loại hình khổ sai khổ sở nhất mà nàng phải chịu!

     -Sao? Có phải đang rất muốn không?

     Giọng hắn đầy ma mị và dụ hoặc.

     -Không!

     Nàng cắn răng, quật cường mà đáp trả hắn.

     -Thật không?

     Ngón tay hắn miết nhẹ nụ hoa mẫn cảm của nàng.

     -Ô… ô…

     -Xem ra em không thành thật rồi!

     Hắn cười tà ác, ngón tay vẫn cứ cố tình vuốt ve nơi mẫn cảm. Nàng như muốn khóc, hắn tột cùng là vì sao lại muốn hành hạ nàng?

     -A… a… anh… anh… tại sao… tại sao lại làm vậy… làm vậy… với tôi?

     Cặp mắt hắn bỗng chốc trở nên âm u, tận con người đen thẳm như lóe sáng.

     -Em không cần phải biết!

     -Tôi… dĩ nhiên… muốn biết… mình vì sao… lại bị thế này…

     -Chuyện này về sau em sẽ biết thôi!

     Giọng hắn trầm hẳn rồi trở nên tà mị.

     -Nói cho tôi nghe xem cảm giác của em như thế nào?

     Mặt nàng đỏ ửng. Tức giận mà im lặng.

     -Không nói phải không? Được!

     Một lần nữa, ngón tay cũa hắn lại làm nàng khổ sở. Như trêu đùa, khiêu khích nơi nhạy cảm nhất, như bị chạm trúng hiểm địa, nàng bất lực cong người mà cầu xin:

     -Đừng mà… làm ơn dừng lại! Đừng!

     -Ô… ô… ô…

     -Nói! Có phải rất thích hay không? Nếu em không nói ra thì tôi sẽ đợi câu trả lời từ cơ thể em, em đừng quên, tôi là người rất kiên nhẫn!

Chương 5: Trò Mèo Vờn Chuột

     -Ư… ư…

     Nàng không muốn, thật sự không muốn! Đúng lúc đó vị cứu tinh xuất hiện!

     -Lữ tiên sinh, người bên Thụy gia muốn gặp!

     Giọng một nữ nhân viên bên ngoài cửa như vực dậy sự sống cho nàng. Hắn khẽ liếc qua cánh cửa đang đóng rồi nhìn nàng bên dưới, môi hiện một nụ cười nhạt.

     -Coi như lần này em được tha!

     Hắn cắn nhẹ vành tai nàng rồi đứng dậy bước ra cửa.

     -Đừng!

     Nàng kinh hoảng hô to! Hắn đừng làm vậy chứ! Cửa được mở ra không khác nào người ngoài sẽ nhìn thấy hết! Nàng còn chưa thoát khỏi tư thế bất khả kháng cự này!

     -Sao? Không muốn tôi đi sao?

     Hắn quay lại nhìn nàng đầy trào phúng. Nàng tức giận đỏ cả mặt.

     -Bỉ ổi!

     “Cạch”. Hắn đặt tay vào cánh cửa có ý mở ra. Nàng tức trào nước mắt! Một năm trước nàng giúp hắn để rồi giờ đây bị phản phúc thế này. Ông trời ơi nàng đã làm gì để bị tội thế này đây?

     -Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi, em cứ từ từ thưởng thức!

     Liền đó cánh cửa đóng lại, nhanh đến mức nàng không kịp nhìn. Là hắn cố ý buông tha cho nàng sao? Không! Hắn xem đây như một trò chơi, nàng là đồ chơi, khi chưa chơi chán thì hắn chưa nỡ hủy hoại, chỉ vậy thôi!

     Khó khăn lắm nàng mới rút tay ra được khỏi khe giường chật hẹp. Hai chân tê tái vì mỏi và đau nhức. Bây giờ nàng mới rõ, hắn đích thực là ác ma! Nàng đã giúp ác ma!

     Rời khỏi khách sạn, tâm nàng vẫn bất an. Hắn trở nên thực sợ đáng sợ với nàng rồi!

     …

     -Thưa tiểu thư, sắc mặt cô xấu quá có phải là lo lắng lắm không?

     Uông Ngọc chau mày hỏi. Nhìn nữ trợ lý đồng thời cũng là bằng hữu tin tưởng nhất nàng cười nhẹ, rất yếu ớt:

     -Không sao đâu, là do tôi nhức đầu quá thôi mà!

     -Ai da, Lữ thị quả thật gian ngoa, dường như đã lộ mặt rõ rệt muốn lấn lướt chúng ta!

     Nghe nàng nói xong Uông Ngọc khẽ thở dài cầm xấp hồ sơ dày cộm lật qua vài cái. Nàng cười nhợt nhạt, hắn rất sắc sảo, khi còn làm trợ lý của nàng đã bộc lộ tài năng. Nàng từng tin tưởng, nếu có hắn Hà thị sẽ vững mạnh. Thật không nghĩ đến một ngày hắn trở thành kẻ thù của nàng. Nhớ lại lần trước bị hắn vũ nhục nàng vừa tức vừa ngượng. Cũng là lỗi của nàng, tự mình dấn thân vào miệng cọp!

     -Hà tổng, theo tôi nghĩ rõ ràng hợp đồng giữa ta và Thụy gia đã được kí kết, vậy mà bên đối tác lại lật lọng quay qua kết giao với Lữ thị. Có thể thấy đó là âm mưu của Lữ thị nhằm vào chúng ta, muốn đoạt hết tất cả những hợp đồng và dự án của Hà thị. Nhưng mà…

     Con mắt đen của Uông Ngọc nheo lại.

     -Nhưng mà ăn nhiều cũng phải ói ra thôi!

     Nàng cười cười không phản bác cũng không bình luận vì nàng biết năng lực của hắn. Trước đây khi là trợ lý của nàng hắn đã đề nghị nàng nhận năm hợp đồng cùng dự án cùng một lúc. Thật không nghĩ sẽ nhận nhiều như vậy làm sao mà kham cho hết nhưng mà hắn lại rất khôn khéo quản lý rất thành công. Vậy bây giờ việc hắn ôm nhiều như vậy cũng không có gì lạ. Uông Ngọc là trợ lý mới của nàng nên không biết. Mà dù biết cũng không ngờ được tiền trợ lý của Hà tổng giờ lại quay ngược đối địch! Đúng là cuộc đời, thật không ngờ được chữ “ngờ”!

     -Sắc mặt cô xanh quá hay uống tí trà nhé!

     Mãi không thấy nàng bình luận hay phản bác Uông Ngọc lại càng lo lắng hơn vì không khi nào cô bàn về công việc mà nàng lại không đưa ra ý kiến nào thế này, chắc hẳn là do quá nhiều việc nên nàng quá mệt mỏi. Nghĩ vậy cô yên tâm được đôi chút.

     -Ừ, cô cho tôi ấm trà Ô Long nhé!

     Mặt nàng tái mét khẽ gật đầu. Dù gì đây cũng là người duy nhất nàng tin tưởng sau hắn!

     Lát sau, trên bàn đã đặt một ấm trà bằng đất nung màu nâu sậm, hơi nóng tỏa ra quyện cùng hương trà thơm dịu.

     -À, Uông Ngọc, cô giúp tôi lấy hợp đồng của Thụy gia cho tôi xem lại nhé!

     -Vâng!

     Uông Ngọc rất nhanh đi qua một két sắt mở khóa lấy chồng công văn và hồ sơ ra xem xét.

     -Hà tổng, Thụy gia lật lọng như vậy, ta có thể kiện họ ra tòa!

     Nàng im lặng. Kiện? Phần thắng là bao nhiêu phần trăm? Bên Lữ thị có thể làm được những gì? Nhân chứng, vật chứng dù có đủ trong tay chưa chắc đã ăn thua.

     -Để tôi xem lại!

     Nàng cầm tờ hợp đồng lên.

     Năm phút trôi qua. Mười phút trôi qua. Hà tổng không có động tĩnh gì làm Uông Ngọc cực kì sốt ruột, bắt buộc phải mở miệng nhắc:

     -Tiểu thư, hợp đồng này được kí kết rất công khai, trong giới đầu tư ai ai cũng biết, việc Thụy gia lật lọng là có chứng cứ rõ ràng, hơn nữa Lữ thị lại ngang nhiên cướp cứ cho là vô can đi. Nhưng mà Thụy gia chắc chắn sẽ không thể chối cãi!

     Nàng nhìn chằm chằm vào tờ hợp đồng nhưng tâm hoàn toàn không để ý đến, cứ mãi nghĩ đến hắn. Sao nàng không thể quên được hắn cơ chứ? Thật đáng ghét mà!

     -Ừm!

     -Tiểu thư, vậy…

     …

     Lại thêm hai mùa xuân trôi qua. Bên dưới gốc anh đào tuyệt đẹp lả tả những cánh hoa bay mỗi khi gió thổi qua, một thiếu nữ đang tuổi xuân sắc mặc một bộ đồ màu xanh lá, cổ quấn khăn choàng kẻ sọc nâu, tay cầm một túi xách nhỏ đang đứng yên, mặc cho tất cả những cánh hoa bay bay trên gương mặt xinh đẹp. Ba năm trước, nơi gốc anh đào này có hai người, bây giờ chỉ còn một và sợ chỉ thêm một năm nữa sẽ chẳng còn ai đứng dưới gốc cây này.

     -Cảnh xuân mấy khi đượm sầu, chỉ vì lòng ta đâu đâu, để cảnh gợi niềm nhung nhớ…

     Tiếng thanh, tiếng âm thầm khẽ thoát ra từ đôi môi màu hồng thắm. Những cặp tình nhân, những người du khách không ai để ý cũng chẳng ai biết người con gái cô đơn này một thời là người đứng đầu Hà thị. Sự đời sao chẳng đổi thay. Từ sau vụ kiện tụng với Thụy gia, Hà thị giảm sút hẳn, Lữ thị ngày càng mạnh lấn lướt rất công khai. Khi lập ra Hà thị theo nguyện vọng của mẹ nàng không nghĩ sẽ có một ngày nó sẽ sụp đổ một cách hoàn toàn như vậy.

     Hà thị phá sản, gần như cuộc sống của nàng không còn được như trước. May mắn mà còn có một căn nhà nhỏ do bà ngoại để lại trong di chúc là cho cháu gái của bà. Trước đây khi mà lập ra Hà thị, tất cả vốn cùng các khoản khác nàng đều dồn vào, không nghĩ sẽ trở thành kẻ trắng tay. Năm nay nàng quay lại nơi này có lẽ là lần cuối. Hoa anh đào thật đẹp nhưng mà cũng sớm tàn phai.

     -Năm nay hoa nở sớm thật!

     Nàng giật mình, cắn môi không cần phải quay lại, rất nguy hiểm để quay lại. Hít một hơi nàng tựa như không nghe thấy hay lời nói đó không liên quan đến mình liền cố thật nhanh bước đi.

     -Các người làm gì mà chặn đường? Mau tránh ra!

     Mới tiến được vài bước liền bị một đám vệ sĩ áo đen chắn ngang phía trước, nàng thầm than, không xong rồi!

     -Em sao phải tuyệt tình vậy chứ? Gặp người quen mà lại bỏ đi không chào sao?

     Phải diễn! Nàng phải giả vờ diễn!

     -Là anh sao?

     Quay lại, giữ lấy bộ mặt bình tĩnh, nàng như mới biết được người vừa nói đó là hắn.

     “Cộp cộp”. Cước bộ của người đàn ông này làm nàng nghẹt thở. Nhìn vào sâu đôi mắt đen lưu tình của nàng không khó để nhận ra sự bối rối cùng cảnh giác cao độ của nàng. Khóe miệng hắn nhếch lên một cái.

     -Đã lâu không gặp!

     Là hắn tương thích cùng nàng phối diễn! Nhưng mà nàng không muốn gặp hắn, hơn nữa nơi đây vắng người thật sự rất nguy hiểm. Hắn luôn như vậy! Chơi trò mèo vờn chuột với nàng. Đến bây giờ khi hắn bức nàng đến không còn đường lui, hắn dường như rất khoái trá hưởng thụ sự bất lực của nàng. Hắn là ác ma, là ác mộng của cuộc đời nàng! Nàng đã hối hận rất nhiều vì sự sai lầm của mình ngày xưa, nhưng mà sợ không kịp nữa rồi!

     -Hôm nay trời thật đẹp, không biết có thể mời tiểu thư một bữa tiệc trà?

     Nàng rõ ý đồ của hắn là muốn bắt nàng nhưng mà nàng không còn chỗ nào để tránh né, không còn chỗ nào để lui, không còn chỗ nào để ẩn thân. Nàng như con rùa bị lột mai, hoàn toàn mất hết khả năng tự bảo vệ mình! Cắn môi cho thật đau nàng cố trấn tĩnh.

     -Rất vinh hạnh!

Chương 6: Đường Lui Cuối Cùng

     Hắn kéo chiếc cửa xe bóng loáng, động tác mời thanh lịch như các quý ông. Nàng im lặng bước vào.

     -Lái xe!

     -Vâng!

     Chiếc xe lao đi. Hắn nhấn chiếc nút nhỏ lập tức phía trước xuất hiện một tấm kính chắn cách âm với tài xế. Nàng chột dạ, hắn muốn làm gì đây?

     -Không có gì để nói sao?

     Hắn trầm giọng, nghe rất vô can, lời nói như một câu hỏi trống không, thật trịch thượng. Đúng là thời cuộc dễ đổi thay mà, trước đây cũng là hắn mời nàng lên xe nhưng hoàn toàn hoán đổi vị trí cho nhau, nàng là chủ, là nữ hoàng, hắn rất ân cần với nàng lúc đó. Nghĩ lại nàng cười lạnh, con người ta mau quên, mau thay đổi, rốt cuộc chỉ còn nàng đau thôi.

     -Không, không còn gì để nói!

     Nàng lạnh nhạt. Còn gì giữa hắn và nàng? Là quan hệ gì bây giờ đây?

     -Có lẽ bây giờ em sẽ có chuyện để nói với tôi đấy!

     Vừa lúc hắn dứt lời đột nhiên các rèm ở cửa kính xe buông xuống hết, nhiệt độ trong xe giảm đột ngột. Nàng còn chưa kịp phản ứng thì chiếc ghế đột nhiên ngả ra sau làm nàng hốt hoảng. Hắn muốn cái gì?

     -Anh… anh định làm gì?

     Những chiếc đèn xe được bật lên làm cho thế giới bên trong xe như một căn phòng hoàn toàn cách ly với bên ngoài. Những ánh đèn vàng lung linh phản chiếu ánh mắt lo sợ của nàng. Liền đó hắn đẩy nàng ngã lên ghế, chiếc ghế tựa như giường có phủ một lớp lông thú rất êm.

     -Anh… không được! Đây là… là trên xe!

     Tình thế ám muội như vậy không khỏi khiến cho giác quan thứ sáu của nàng hoạt động đưa đến tín hiệu cảnh báo.

     -Không được sao?

     Khóe môi hắn nhếch lên tựa như châm chọc. Nàng hoảng hốt lùi lại bây giờ mới để ý thấy tất cả các cửa kính xe đã bị khóa kín, dù nàng có kêu cứu cũng chẳng ai nghe. Là hắn sắp đặt sẵn mọi chuyện chỉ còn chờ nàng vào tròng thôi.

     -Anh… anh là đồ bỉ ổi! Anh… anh không biết xấu hổ sao?

     Nàng càng thêm nắm chặt tay, trước người đàn ông từng là trợ lý đắc lực nhất này nàng đột nhiên sợ hãi dù trước đây nàng nghĩ không có bất cứ điều gì làm giảm sút sự tự tin của nàng.

     -Em có gì phải lo lắng thế?

     Hắn chồm tới ái muội nói bên vành tai nàng. Người nàng run lên từng đợt, tay chân bị hắn nắm chặt, nàng không lẽ lại một lần nữa chịu khuất nhục sao?

     -Không!

     Nàng vận toàn tực đẩy mạnh hắn cũng chỉ làm hắn hơi ngả về sau một chút. Nắm chặt áo trên ngực nàng kháng cự nhìn hắn. Chỉ thấy môi hắn hơi nhuốm một chút tiếu ý. Hắn vươn tay lấy chi phiếu đặt sẵn trên ghế xe đối diện đặt vào tay nàng. Nàng nhìn xuống, một số tiền không nhỏ. Gì đây? Dùng tiền mua nàng sao? Định biến nàng thành kĩ nữ cấp cao sao?

     “Bốp”. Nàng cầm lấy tờ chi phiếu ném thẳng vào mặt hắn cùng cái tát hết lực. Trên má hắn đỏ vết năm ngón tay của nàng.

     -Vô sỉ! Đừng nghĩ dùng tiền sẽ mua được tôi! Hạng người như anh là hạng người đáng khinh nhất!

     Hắn đưa tay nhặt tờ chi phiếu lên, không nổi giận mà còn mỉm cười.

     -Em quên sao? Số tiền này là số tiền năm đó tôi mượn của em! Không lẽ sau khi tôi ra đi, em hoàn toàn xóa sạch kí ức về tôi trong đầu em rồi?

     Hả? Số tiền đó? A, đúng rồi trước khi xảy ra chuyện đêm đó đột nhiên hắn hỏi mượn nàng. Lúc đó nàng nghĩ có lẽ là hắn cần dùng vào một việc gì đó nên có ý tặng hắn nhưng hắn kiên quyết không chịu hứa sẽ trả lại cho nàng. Nàng cũng từng nghĩ với sức của hắn sao có thể trả lại số tiền lớn như vậy, nhưng mà thật không ngờ. Dù cho gì đi nữa nàng cũng quyết không nhận lại, hắn đã trở mặt với nàng thì số tiền này có trả lại cũng đâu ích gì chứ?

     -Đúng! Tôi quên sạch rồi, quên hết rồi, tôi không cần phải nhớ về một kẻ vô sỉ như anh!

     Nàng tức giận quát. Đúng! Tại sao phải nhớ đến hắn khi hắn nhục mạ nàng, trở mặt với nàng? Đôi mày hắn hơi chau lại, nhìn thật âm u làm nàng bỗng chốc trở nên sợ hãi.

     -Không lấy?

     Giọng hắn trầm thấp đe dọa đến lạnh người, ý bất mãn. Nàng nhìn hắn tựa như lửa giận bên trong vẫn còn ngùn ngụt nhưng mà… Gương mặt hắn quả thật đẹp quá! Như được tạc từ đá cẩm thạch sắc sảo đến từng đường nét. Tại sao trước đây nàng không thấy hắn đẹp như vậy? Hay là do nàng quá quan tâm đến công việc không bao giờ để ý chung quanh? A, sao lại nghĩ đến chuyện này! Hắn là kẻ đáng ghét nhất, đáng hận nhất! Nàng không được phép dao động.

     -Không!

     Nàng kiên quyết nói dứt khoát. Tiền bạc cũng chỉ là những tờ giấy, chúng không có linh hồn, chúng tuy có thể dùng quỷ khiển ma nhưng mà chúng cũng là thứ khiến người ta tù tội, khiến người ta rơi vào tuyệt vọng và nhục nhã.

     “…”. Khóe môi hắn hiện lên một nụ cười nhợt nhạt. Hắn khẽ chồm tới trước làm nàng ngã về sau, càng thêm hoảng sợ.

     -Không… không được! Anh không được… A!

     Hắn ngậm lấy vành tai nàng thỏa mãn khi nghe nàng kêu một tiếng. Tay hắn phủ lên quần áo của nàng ra ý dò xét. Nàng cố gắng chặn lại bàn tay bá đạo ấy nhưng không thể. Nàng không muốn, thực sự không muốn. Nước mắt trào ra, sao nàng lại có thể yếu mềm trước hắn? Bao nhiêu kiêu ngạo cùng lạnh lùng của nàng đột nhiên bị hắn đánh đổ.

     -Lữ… anh nói đi… phải làm sao thì anh mới buông tha cho tôi?

     Nàng bất lực nằm trong vòng tay hắn. Hắn nhìn nàng tựa như có chút u tình thương xót. Vừa lúc ấy chiếc xe ngừng lại. Hắn buông nàng ra để mặc nàng chỉnh trang y phục rồi ôm lấy thắt lưng mềm mại của nàng kéo nàng ra khỏi xe.

     Một biệt thự to lớn, xa hoa mang phong cách Trung Hoa cổ điển khá ấm áp với màu đỏ truyền thống xen với sắc nâu trầm của gỗ. Xung quanh biệt thự là một dãy những hành lang kiểu cổ. Khu vườn đặt sát mé ngoài với những khóm trúc Đài Loan ngà ngà, những chiếc lá nhỏ xinh xắn rung rinh trước cơn gió nhẹ. Nhìn quanh hầu như sẽ thấy rất nhiều hòn non bộ lớn nhỏ đủ kiểu sắp rất có ý, dường như là dựa theo phong thủy. Bên cánh cửa lớn là một dãy các vệ sĩ mặc áo vest đen, đeo mắt kính mát cùng màu đứng thành hai dãy. Khi nàng cùng hắn bước vào hai dãy người lập tức cúi chào. Cảnh này nàng từng trải qua, bất quá bây giờ chỉ là thấy lại.

     -Quản gia mau chuẩn bị bữa trưa!

     -Dạ!

     Hắn nắm tay nàng đi một mạch lên lầu, nàng kiên nhẫn đi theo hắn. Dù gì đi nữa nàng cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi hắn.

     …

     -A, bỏ xuống!

     Đến lầu ba hắn đột nhiên bế thốc nàng lên làm nàng hốt hoảng mà la to.

     -Em sợ gì? Sợ tôi muốn em sao?

     Nàng tức giận đỏ cả mặt, nhất thời không biết làm sao phản bác. Cánh cửa phòng mở ra, hắn trực tiếp bế nàng đi vào. Vừa an vị trên ghế sofa bọc nhung lót những chiếc gối lụa thêu hoa xinh xắn nàng lập tức mở miệng:

     -Anh có gì muốn nói thì nói đi, hôm nay tôi không rỗi!

     Giọng nàng có chút nóng nảy lẫn vào mùi vị của sợ hãi.

     -Không rỗi? Em còn gì bận sao?

     Hắn ngồi đối diện với nàng, ánh mắt mang theo tia châm biếm. Nàng cắn chặt môi nhìn hắn, từ bao giờ hắn đã quan sát và nắm bắt được tâm tư nàng rõ ràng đến vậy? Thấy nàng im lặng không phản bác cũng chẳng biện minh hắn cũng không nói gì thêm rót lấy một ly rượu đặt về phía nàng.

     -Tôi không uống!

     Từ đêm đó nàng đã quyết không bao giờ đụng đến một ly rượu nào nữa.

     -Em vẫn còn nhớ rõ ràng sao?

     Đôi mắt hắn thâm thúy nhìn nàng. Trong phút chốc chạm vào ánh mắt của hắn nàng có chút kinh ngạc, đôi mắt đó tựa như ẩn chứa uẩn tình gì.

     -Tất nhiên, tôi vĩnh viễn không quên được!

     Nàng nắm chặt tay, tự cào cấu vào người. Nàng làm sao quên được hắn đã làm gì nàng. Vũ nhục nàng đến hai lần giờ này hắn còn có thể ung dung càng làm nàng ghét cay ghét đắng.

     -Đây… là gì?

     Nhìn chiếc hộp nhỏ bé màu đỏ thắt lụa trên bàn, rõ ràng là có chủ ý của người để.

     -Em mở nó ra đi!

     Ngón tay nhỏ nhắn của nàng khẽ xoay chiếc hộp, bên trong là…

     -Cái này… có ý gì?

     Bên trong hộp là một chiếc nhẫn bằng bạc, khắc hoa văn mạ vàng đính lên đó một viên kim cương đỏ. Một chiếc nhẫn rất xa xỉ.

     -Không lẽ em không đoán được? Tôi muốn em trở thành người phụ nữ của tôi!

     -Rất tiếc, tôi không muốn nhận!

     -Hoặc… em làm vợ tôi hoặc là ngay bây giờ tôi muốn em!

     Đáy mắt hắn đen thẳm như một cái bẫy không cho nàng cơ hội thoát ra, ngay cả đường lui cuối cùng cũng không có!

Chương 7: Nỗi Lòng Hé Mở

Nàng nhìn hắn trừng trừng oán hận. Hắn thản nhiên đưa tay đến chiếc hộp nàng đang cầm. Ngón tay dài của hắn chạm vào bàn tay nhỏ của nàng làm nàng như có một luồng điện chạy qua, lập tức phản ứng.

-Tôi… anh không có quyền ép buộc tôi! Hôn nhân là chuyện của tôi, tôi muốn kết hôn với ai là quyền tự do cá nhân, anh không…

Hắn chồm tới làm nàng hốt hoảng vội vã lùi về phía sau.

-Nếu em nói vậy, ắt hẳn em đã có ý trung nhân rồi?

-Đúng vậy!

Nàng cắn môi gật đầu bừa. Tưởng rằng sau khi nghe xong hắn sẽ từ bỏ ý định không ngờ hắn lại cười nhạt bàn tay to lớn phủ lên cổ nàng với một lực đạo vừa đủ để nàng ngã nằm trên chiếc ghế sofa dài. A, không xong!

-Anh… không được!

Nàng quyết liệt kháng cự hắn. Nhưng mà đã muộn, hắn chiếm thế thượng phong bắt nàng nằm trên đùi của hắn, từ trên cao hắn nhìn xuống làm nàng như bị soi khắp, cảm giác rất khó chịu.

-Để xem lời em nói có bao nhiêu phần trăm là sự thật!

Nàng kinh hoảng nhìn đôi mắt đen thâm sâu khó lường của hắn. Bàn tay của hắn di chuyển khắp người nàng mặc cho nàng vặn người tránh né vẫn bị hắn đem hết quần áo trên người quăng xuống đất. Nàng vừa thẹn vừa giận, lấy tay che ngực, lùi về phía ghế sofa đối diện.

-Anh… tôi… không thích! A, buông ra!

Đặt nàng dưới thân, hắn dò xét nụ hoa mẫn của nàng, làm nàng kinh hô một tiếng. Đã từng bị hắn vũ nhục thế này mà nàng vẫn không thoát khỏi rên rỉ khi bị hắn chạm vào. Từng tấc da thịt bị hắn làm cho ửng hồng.

-Không… không… đừng làm vậy… van xin anh…

Nước mắt nàng chảy thành dòng, giọng nói lạc đi.

-Em nói là em đã có ý trung nhân, vậy người đó là ai?

Hắn gằn giọng, đè nàng xuống. Ngón tay dài không chút lưu tình dò xét nơi thầm kín của nàng. Nàng vừa khóc vừa nói không thành tiếng, loại cảm giác này quá sức khó chịu.

-Anh… anh hỏi… hỏi làm gì?

-Tôi muốn biết người em chọn là ai thôi! Nếu sau này có kết hôn tôi sẽ đến chúc mừng, nhưng mà tôi hơi tò mò, không biết người đó đã biết chuyện người mình yêu đã từng ở cùng một người đàn ông khác chưa?

Giọng hắn ám muội bên vành tai nàng.

-Anh… anh thật quá quắt… anh muốn hạ nhục tôi chứ gì? Giờ đã đạt được rồi đó! Anh vừa lòng chưa?

Nàng lấy tay lau nước mắt, làm như vậy với nàng hắn vui lắm hay sao?

-Tôi cần câu trả lời của em hơn! Ngay bây giờ em chỉ có hai lựa chọn, tôi thật mong kinh hỉ từ em!

Nàng biết mình chọn đường nào cuối cùng cũng thuộc về tay hắn. Hắn ép nàng phải làm tình phụ dưới thân hắn. Nàng nhịn không được, uất ức bao nhiêu lâu tràn ra làm nàng khóc như một đứa trẻ. Hắn để nàng tựa vào người, mặc cho nàng khóc.

Sau một hồi, mắt nàng sưng đỏ, khóc xong đột nhiên tâm tình như được giải tỏa, nàng thấy thoải mái hơn. Phần nữa là do quá mệt đột nhiên nàng lại nằm ngủ trên người hắn. Nhìn nàng nằm trong lòng, cơ thể không gì che chắn xinh đẹp mê người, hắn rót rượu ra ly chậm rãi uống hết rồi mới bồng nàng đến chiếc giường lớn, kéo chăn đắp cẩn thận.

Nàng ngủ rất lâu, dường như là do mệt mỏi lâu ngày. Hắn nằm bên cạnh vuốt ve gương mặt của nàng, hàng tóc mai mỏng manh vương vấn trên mặt làm nàng như có chút u buồn nào đó.

-A!

Đột nhiên mở mắt,nàng hốt hoảng khi thấy gương mặt hắn kề sát. Cố vùng ra mới phát hiện là đã bị hắn ôm cứng từ bao giờ!

-Tôi… không… anh đừng ám ảnh tôi nữa có được không? Tôi chịu đựng bao nhiêu năm rồi, làm ơn buông tha cho tôi đi!

Nếu trước đây nàng kiêu ngạo bao nhiêu giờ lại bị người đàn ông cơ trí này đạp đổ, nàng sợ, một nỗi sợ hãi dâng lên khắp người. Hắn kéo nàng vào lòng, giọng nói bên tai nàng trầm ấm:

-Em hận tôi?

-Đúng!

-Vì sao?

-Anh còn hỏi vì sao? Hai năm trước anh đoạt lấy tôi, rồi anh bỏ đi. Một năm sau anh cản trở cuộc sống của tôi, bức tôi đến thế này, anh còn hỏi một câu vô tình như vậy nữa sao?

Nàng tức giận quát lớn. Bị hắn ghì chặt vào người, nàng cố hết sức đẩy hắn ra.

-Buông tôi ra! Người tôi hận nhất là anh! Buông ra!

-Không!

Hắn đáp lại sự giãy giụa của nàng bằng một từ khô khốc. Bị chôn vào lồng ngực hắn, nàng ra sức dùng tay đánh hắn. Đánh đến mức tay nàng đỏ ửng, phát đau mới ngừng lại.

-Em hết tức chưa?

Hắn hỏi vậy nàng còn tức hơn! Nàng sao không thể làm gì hắn như vậy kia chứ?

-Em nghe tôi nói được chứ?

Hắn dùng tay mình ấn nàng thật chặt vào lòng.

-Không muốn nghe, tôi không muốn nghe anh nói gì nữa! Bao nhiêu đây là quá đủ rồi!

Nàng biết không thể thoát khỏi vòng tay hắn đành chấp nhận bị hắn ôm nhưng mà vẫn quật cường phản bác lại hắn. Hắn còn muốn nói gì với nàng chứ?

-Năm đó, em nói tôi đoạt lấy em cũng không đúng!

-Gì mà không đúng? Anh giờ còn biện chối sao?

Nàng tức giận nắm lấy áo hắn, nói như vậy nghĩa là gì? Phủ nhận việc hắn làm sao?

-Không phải hôm đó em uống rượu quá say thì không xảy ra chuyện!

Hả? Đúng rồi, đêm đó đúng là nàng uống rượu quá lượng nhưng mà lỗi đâu phải do nàng chứ?

-Tôi…

Nàng định nói gì đó nhưng bỗng nhiên thấy trống rỗng liền im lặng.

-Em sao cứ phải cố chấp? Tôi biết chắc rằng nếu tôi ở lại trước sau gì cũng phải chịu cơn thịnh nộ của em nên mới phải rời đi!

Nàng nắm chặt tay mình, quả thật bản tính nàng rất nóng nảy dù bên ngoài có vẻ hòa nhã, hắn là trợ lý lâu năm nhất của nàng nghiễm nhiên là biết được. Nhưng mà bây giờ lời này có nghĩa lý gì chứ?

-Vậy là anh rời đi rồi lại âm thầm phá hoại tôi?

Nàng giận phát run. Hắn cười nhạt đưa tay vuốt ve cặp đùi của nàng. Nàng lập tức gạt hắn ra nhưng mà ngay lúc đó lại bị hắn lợi dụng sơ hở, ngón tay thon dài của hắn nhanh chóng thăm dò nhụy hoa mẫn cảm của nàng.

-Á, không không!

Nàng giãy giụa nhưng bất lực, giọng hắn quanh quẩn bên vành tai nàng đầy ám muội:

-Dường như em không thể giận khi tôi làm vậy!

-Tôi… tôi…

Nàng giận đến phát ngượng, hắn sao có thể nói những lời này với nàng chứ? Thật quá đáng mà!

-Em còn nhớ lúc em gặp tôi lần đầu tiên không?

-Không!

Kì thật là nàng nhớ nhưng mà bây giờ đối mặt với kẻ đáng ghét này càng không muốn nhắc đến. Hắn thản nhiên dùng tay qua lại dưới thân nàng làm nàng nhịn không được la lên.

-A… a…

-Nhớ không?

-Không!

-Thật chứ?

-Á, đừng mà… nhớ… thì sao chứ?

Nàng bị hắn bức ra chân tướng rốt cuộc cũng phải nói thật. Hắn cười một tiếng.

-Em có tin vào tình yêu chứ?

-Tôi không tin! Đó là thứ không đáng tin!

Nàng lập tức phản bác, sao có thể dùng đến tình cảm trong công việc được? Hắn cười, nụ cười có chút u ám. Ôm nàng thật chặt trong lòng, giọng hắn rất ôn nhu.

-Năm đó khi tôi thấy em cũng không để ý đến nhưng mà…

Ngừng một chút như cho thời gian ngừng lại hắn chậm rãi nói từng câu tựa như đang kể lại một câu chuyện xa xưa:

-Khi em có ý muốn tôi làm trợ lý của em lúc đó tôi không tin được! Thật ra dù em có kiên quyết, có lạnh lùng thì em vẫn là một phụ nữ… Cho nên…

Tay hắn di động làm nàng thống khổ không nguôi. Bị hắn ôm chặt nàng càng không thể nào chịu đựng nổi.

-Cơ thể em đang phản ứng rất tốt!

Hắn cười nhàn nhạt.

Chương 8:Tình cảm đậm sâu

Nàng khó chịu cong người lên.hắn vẫn chậm  rãi từ từ di chuyển ngón tay làm cho tận nơi sâu nhất của nàng phát hỏa như muốn thiêu đốt cơ thể nàng

-Không được mà...đừng làm vậy...nàng khốn khổ cầu xin hắn

-Em luôn luôn như vậy,Hà Kim Đổng!Em luôn nghĩ mình là trung tâm,luôn tự cho mình cao ngạo nhưng mà em vốn dĩ là một cô gái yếu đuối bình thường thôi.

Nàng không ngừng vặn vẹo lại bị hắn dò xét

-nếu...tôi nói tôi yêu em,em sẽ tin chứ?

-Tại...tại sao tôi phải tin?Nếu quả thật...anh yêu toi sẽ không làm chuyện đó lại càng khong hại tôi ra nông nỗi này!

-Em bảo tôi sai,vậy tại sao không thấy mình sai?

-tôi sai chỗ nào?

-Khi làm trợ lí của em tôi còn không ro hay sao?Mỗi khi ai đó làm gì mà em không vừa ý liền lập tức nổi giận bắt bẻ mà không truy xét đến cùng.Cư nhiên lúc nào cũng cho là mình đúng,người khác tất phải sai! Em giám nói khong có?

Ngay lúc đó tay hắn lại khiêu  khích, nàng biết hắn làm vậy để nàng không chịu nổi mà nói thật.Nàng sao lại không thể nào thoát khỏi hắn?

-Cái đó...

-Cũng vậy,nếu hôm đó em không uống say cố tình câu dẫn tôi thì đã không có chuyện! Cô nam quả nữ ở cùng một phòng em thử nghĩ xem chuyện đó mà không xảy ra thì quả thật không bình thường!

-Tôi...câu dẫn anh chỗ nào chứ?

-Còn nói không có?Em uống rượu say té xuống đất để tôi bế lên giường mà lại bảo không có?Gương mặt em lúc say rất đẹp!

Hắn cố tình trêu đùa làm nàng thẹn đỏ mặt

-Cái đó...là do rượu!

-Đến giờ em vẫn không chịu nhận lỗi về mình sao?

-Mà cứ cho là lỗi của tôi đi thì sao chứ?

-Không có"cho là"!

-A... ngưng lại...là lỗi của tôi nhưng sao...tại sao anh lại làm vậy?

Chương 9: Nhận Ra Hạnh Phúc Trong Tầm Tay

     “Um…”. Lưỡi hắn quấn lấy lưỡi nàng, cuốn hết ngọt ngào trong miệng nàng. Cả vòm miệng tê dại. Nàng như bị hắn ném vào lửa tình triền miên.

     -Nhưng mà…

     Hắn hơi dừng lại, giọng nói pha chút chua xót. Nàng ngẩn người.

     -Nhưng mà chính là em không yêu tôi!

     -Ơ?

     Nàng có yêu hắn không? Có hay không?

     -Không ngờ Lữ tổng có vẻ ngoài lạnh lùng lại là người đa cảm, không lẽ anh không biết trong công việc nhất nhất là không được xao động sao?

     -Em sao cứ để ý đến công việc? Đúng, trong công việc tôi rạch ròi rõ ràng, chính em là động lực khiến tôi làm mọi thứ, cũng là điều làm tôi đau lòng nhất. Không lẽ cả cuộc đời phải lạnh lùng, phải vô cảm mới sống được sao?

     -Tôi…

     Nàng không có lý do gì để phản bác đành im lặng.

     -Tôi biết em sẽ không muốn ở lại cho nên…

     Hắn cắn lấy vành tai nàng.

     -Cho nên hôm nay tôi muốn em!

     Nàng còn chưa kịp phản ứng liền bị hắn đè xuống, nhanh chóng trút bỏ y phục bên ngoài.

     -A, đừng!

     Hắn nâng mông nàng lên, nhanh chóng tiến vào như nước rút. Nàng không nhịn được mà rên rỉ. Hắn lại thúc vào với lực đạo mạnh mẽ khiến nàng phải thuận theo hắn mà đong đưa thân hình.

     -Á, đau!

     Hắn bóp mạnh bầu ngực trắng ngần của nàng làm nàng la thét. Ngón tay của hắn vò mạnh nụ hoa ửng hồng.

     -Không.. ô… a…

     -Em rất thích!

     -Không… không có thích mà!

     -Ô… ô… ô

     Cơ thể nàng truyền đến một trận tê dại. Hắn nhấc hai chân nàng lên đặt lên hai bên vai. Lưỡi của hắn bá đạo mà liếm mút nơi sâu kín nhạy cảm của nàng. Mật ngọt từ nơi cửa hang ẩm ướt tuôn trào. Nàng rên rỉ, ham muốn đẩy nàng đến khoái lạc kịch điểm. Cơ thể nàng cong lên đón nhận hắn từng đợt tiến vào.

     -A!

     -Kêu lớn nữa!

     -Ô… ô…

     Nàng như quên hẳn thời gian. Cả căn phòng tràn ngập những tiếng thở hổn hển cùng tiếng la hét của nàng…

     …

     -Kim Đổng, đi uống cà phê nhé!

     -Ừ!

     Uông Ngọc nắm lấy tay nàng cùng chạy vào cửa hàng thức ăn nhanh. Uông Ngọc đã để tang cha được ba năm, giờ gặp lại, nàng không còn là Hà tổng khắt khe, Uông Ngọc không là trợ lý, hai người trở thành bạn bè của nhau. Hàng ngày cùng nhau tâm sự chia sẻ nỗi buồn, niềm vui trong cuộc sống nàng ngộ ra hóa ra hạnh phúc lại giản đơn như thế.

     -Uống gì nào?

     -Kem!

     -Kim Đổng, mới vừa sáng chưa ăn gì mà lại ăn kem à? Không tốt!

     Nói xong Uông Ngọc thay bạn gọi món. Kim Đổng tức anh ách, vừa sớm thèm kem mà lại không được ăn a!

     -Lát nữa cậu bao tớ tám ly kem nhá!

     Nàng đập bàn. Uông Ngọc bị nàng dọa, vội vã cười trừ:

     -Được rồi mà!

     Hai người ăn xong vừa định bắt đền chuyện lúc nãy thì điện thoại lại reo lên.

     -A lô, là ai vậy?

     -Lâu quá không gặp!

     -Là… là anh?

     -Không vui sao?

     -Ơ… không có!

     -Tôi đang ở trước cửa nhà em!

     -A khoan…

     “Tít”. A, đã hai năm rồi nàng không gặp hắn, nàng cố quên đi nhưng mà không được! Hắn tựa như đã khắc sâu vào tâm trí nàng rồi.

     -Ồ, Kim Đổng là ai thế? Là người yêu phải không? Giấu tớ nhá!

     -A, không có!

     -Vui thế kia mà không có!

     -Tớ… thật sự vui sao?

     Uông Ngọc đứng dậy sờ tay lên trán nàng.

     -Kim Đổng, sốt phải không?

     -Cái cậu này!

     -Là ai vậy?

     -Lữ tổng, Lữ Vĩ Thiên!

     -Hả? Là sao?

     -Đi, mình sẽ kể cho cậu nghe.

     …

     -Gần về đến nhà rồi kìa!

     -Ừ!

     -Sao đi chậm vậy? Là vui quá đi không nổi hay là hồi hộp đây?

     -Uông Ngọc, nếu anh ta…

     -Cậu phải xác định được mình có yêu anh ta hay không cái đã!

     -Mình không biết!

     -Theo tớ thấy cậu ắt hẳn đã yêu rồi!

     -Sao cậu nói vậy?

     -Hai năm nay cậu có quên anh ta không?

     -Thi thoảng vẫn nhớ!

     -Nhớ thường xuyên thì có nói đại đi!

     -Cậu…

     Mặt nàng đỏ ửng. Uông Ngọc đi bên cạnh cười nói:

     -Hơn nữa khi nghe anh ta đến tìm tớ thấy cậu rất vui nha, hoa hạnh phúc luôn nở bên cạnh chúng ta chứ không phải là nơi xa xôi nào khác. Đừng đánh mất nó là được!

     -Uông Ngọc…

     -Kìa, người cậu thương đang đứng kia kìa, tớ đi nhá!

     -Á, sao bỏ tớ?

     -Hạnh phúc là do cậu quyết định Đổng nhi à!

     Uông Ngọc nháy mắt tinh nghịch bỏ chạy để lại nàng đứng trước căn nhà của mình. Ngoài cổng ngôi nhà là chiếc xe hơi màu đen sáng loáng, người đàn ông đó không đổi vẫn là nụ cười đó, đôi mắt đó đang đứng khoanh tay nhìn nàng.

     “Hoa hạnh phúc nở ngay bên cạnh chúng ta…”. Nàng phải bắt lấy sao?

     -Đổng nhi!

     Giọng nói trầm thấp làm nàng giật mình rồi lại bối rối. Nàng tiến đến trước mặt hắn. Vòng tay mạnh mẽ đó lại lần nữa ôm lấy nàng. Lúc đó dường như dũng khí đã đủ, nàng bám lấy tấm lưng của hắn.

     -Sao bây giờ mới tìm em?

     -Anh muốn em tự hiểu ra, hạnh phúc thật sự là ở đây!

     Hắn đặt tay lên ngực nàng. Nàng cúi đầu cười, đúng, hạnh phúc rất giản đơn nhưng mà chính nàng lại không hiểu đi tìm những thứ xa vời.

     -Anh muốn cùng em đi suốt cuộc đời Đổng nhi! Em đồng ý nhé?

     Nàng không đáp, ôm chặt lấy hắn, mùi hương tỏa ra từ người đàn ông này rất thân quen.

     -Anh bỏ đi lâu vậy không sợ em sẽ quên sao?

     -Em không quên được đâu vì anh đã làm dấu trên cơ thể xinh đẹp của em rồi!

     -A, đáng ghét!

     “Ha ha ha…” Tiếng cười đó vọng lên tận tán cây cao, bầu trời trong vắt chúc mừng hai người đã tìm thấy hạnh phúc của nhau.

     …

     Trong tiếng chúc phúc của mọi người, hai người cùng nắm tay nhau bước đi, nụ cười không tắt.

     Hôm nay nàng là cô dâu đẹp nhất. Bộ váy cưới màu trắng tinh khôi với từng đường diềm đầy quý phái ôm lấy cơ thể xinh đẹp của nàng. Đứng bên cạnh nàng là anh, bộ vest đen tao nhã bó sát vào người, tấm lưng to lớn đầy mạnh mẽ, cánh tay choàng qua eo nàng để nàng tựa vào vai.

     -Mẹ ơi, con rất hạnh phúc, cuối cùng con cũng đã tìm được người mình thương yêu!

     Nhìn lên bầu trời nàng thì thầm.

     -Mẹ em sẽ rất vui!

     Nàng tựa vào vai anh cảm nhận hết hơi ấm dịu dàng đó. Không phải lúc nào tình yêu cũng lấp lánh, cũng bắt đầu từ những điều tốt đẹp mà đôi khi nó lại trải qua bao sóng gió.

     Rốt cuộc, dù đã qua bao khó khăn mới đến được với nhau người ta đều không hối hận. Hạnh phúc kì thực không quá lớn lao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#310897