Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Rhbf

Beta: Khánh Võ, Bongbong_nbo


Tòa nhà thứ nhất và tòa nhà thứ hai mặc dù nằm song song, nhưng chiều rộng của hai tòa nhà này lại là nhỏ nhất.

Cố Phi chưa tính thử là bao xa, nhưng những người từng nhảy trước đó điểm rơi căn bản đều có thể nội trong một mét hơn ở tòa nhà đối diện.

Người Lưu Phàm gọi tới đã phân bố trên mấy nóc tòa nhà, bố trí để cản trở loại việc này cũng như là một trận tranh đấu, có người ném đồ tới dưới chân cậu, cũng có người ném đồ tới dưới chân Hầu Tử, về điểm này tuyệt đối công bằng, cũng sẽ không có người bởi vì ném đồ mà bị đánh.

Những người này, vô luận là ai thắng ai thua, thứ họ muốn thấy chẳng qua là có người bị ngã, có người bị thương, tốt nhất có thể thấy được người khác té từ trên lầu xuống.

Âm thanh bên tai rất hỗn tạp, có người cười, có người la, còn có âm thanh rít lên của phụ nữ, thoạt nghe có chút giống như thi bóng rổ, nhưng nếu nghe một cách cẩn thận, thứ cảm nhận được chỉ có sự tối tăm.

Những người này, Cố Phi nhìn chung quanh, những người này đứng trên đống tạp nham trên tầng thượng, vỏ bao, chai rượu, miếng đồ ăn vỡ, thậm chí đôi khi còn thấy bao cao su đã qua sử dụng.

Đúng là một thế giới của não tàn.

Thứ duy nhất khiến cậu nhìn nhiều hơn chính là những mẩu vụn của quả óc chó rất không rõ ràng, loại rác này ở trên tầng thượng cũng không có gì hiếm lạ, nếu trước đó không phải Tưởng Thừa đã bắn xuống một quả trên giày cậu, cậu căn bản sẽ không chú ý tới đống mảnh vỡ nhỏ này.

Những mảnh vỡ nhỏ này là do Tưởng Thừa làm.

Học bá muốn làm gì đây?

Mặc dù cậu không lo lắng Tưởng Thừa sẽ làm chuyện gì quá giới hạn, nhưng vẫn có hơi để tâm.

Bởi vô luận Tưởng Thừa muốn làm gì đi chăng nữa, cũng đều là vì cậu.

Thi đấu nhảy lầu của não tàn cũng cần phải có trọng tài, còn gọi là người trung gian, người này Cố Phi biết, cũng xem như là lão đại ẩn lui nào đó của trước đây, mọi người đều gọi anh ta là Hổ ca, bây giờ màn này bắt đầu do anh ta hô, cũng biểu hiện tương đối công bằng.

Mặc dù đã ẩn lui, nhưng tuổi tác của Hổ ca cũng không bao lớn, chưa quá 30 tuổi, lúc Cố Phi ở trường dạy nghề còn từng cùng anh ta chơi bóng, lúc đó Hổ ca đã không còn quản đến chuyện "trên giang hồ", còn một vẻ người từng trải mà nói với cậu loại chuyện như quay đầu là bờ.

Bây giờ tính là "quay đầu là bờ" sao?

Cậu căn bản không nghĩ rằng muốn đi vào trong nước, lại phải vác theo một câu "quay đầu là bờ" này, nghĩ lại cũng thật thú vị.

Cố Phi nhìn "chướng ngại vật trên đường" ở phía trước, không buồn tính xem bước nào phải lớn bước nào phải né, việc nhất định phải làm như hất vài món đồ đi, cậu không muốn cân nhắc quá nhiều.

Chuyện cậu muốn làm chính là chạy đi, nhảy qua, rơi xuống.

Bị thương rồi kết thúc, không bị thương thì tiếp tục.

Điều duy nhất cần kiểm soát chính là bị thương chỉ có thể để trễ một chút, nếu như chỉ vừa nhảy lần đầu đã bị thương, khán giả chưa thỏa mãn có khả năng sẽ yêu cầu mang theo vết thương mà tiếp tục.

Hơn nữa cậu đã chọn sẵn cho mình vị trí và phương thức bị thương.

Hổ ca giơ tay lên, trên tầng thượng vang lên âm thanh ồn ào trộn lẫn đủ loại tiếng rít và huýt sáo.

Tiếp đến, tay Hổ ca hất xuống.

Cố Phi căn bản không quan tâm tới Hầu Tử ở bên đó đã xuất phát hay chưa, hay làm sao xuất phát, cậu chỉ nhìn chằm chằm vào mép tầng thượng mà phóng đi.

Cậu đếm một hai ba, đập quá khứ tan biến...

Chân phải Cố Phi tại vị trí rìa của tầng thượng dùng sức đạp một cái, cơ thể quấn lấy gió nhảy lên.

Dưới chân là một khoảng tối tăm, phía trước là ngọn lửa sáng rực.

Có nhịp động của ánh lửa và nhịp động của những cái bóng sáng tối đan xen.

Giây phút nhảy lên không trung, Cố Phi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, có chút muốn la to lên một tiếng, có chút muốn cười.

Cậu nhếch khóe miệng.

Điểm rơi gần như có thể đoán trước được, một cú nhảy dùng lực này của cậu, đã vượt qua được thùng bia nát bị ném ở sát mép tầng thượng bên này.

Cũng có thể tránh được hai chai đồ uống.

Đạp trúng chai đồ uống cũng sẽ không sái chân, nhưng lại làm người ta mất thăng bằng, trong loại quán tính lớn thế này mà đạp trượt, hậu quả sẽ không thể khống chế.

Nhưng cùng lúc cậu bắt đầu rơi xuống, bên cạnh đột nhiên lăn ra một chai bia.

Chai bia này lăn tới điểm rơi của cậu, khiến trong lòng Cố Phi chợt trầm xuống.

Cậu đã không còn cách nào cũng không còn thời gian để khống chế cơ thể, một chân này nếu như đạp phải vào chai...

Bỏ mẹ đi.

Cố Phi nhắm mắt lại, bỏ mẹ tùy ý đi.

Quả óc chó bắn tới gần vị trí miệng chai, tăng tốc gần như cùng lúc với khi Cố Phi rơi xuống, từ dưới chân Cố Phi lăn đi.

Tư thế tiếp đất của Cố Phi rất đẹp, không hề lắc lư, vững vàng và kiên định, nương theo quán tính nhẹ nhàng lộn một vòng trên tầng thượng rồi liền đứng dậy.

Tưởng Thừa giữa âm thanh hỗn tạp huyên náo gồm đủ loại tiếng rít, huýt sáo và tiếng gậy sắt gõ vào thùng dầu thở ra một hơi thật dài, đặt mông ngồi xuống dưới đất.

"Rất tốt" – Sau hai giây trì hoãn, cậu lần nữa móc ra hai quả óc chó – "Mọi người đều đã thấy rồi, hít thở sâu đối với việc xoa dịu căng thẳng và sợ hãi đúng là có lợi ích... Đệt."

Tay của Tưởng Thừa run lên mãnh liệt, hai lần cầm lấy quả óc chó đều bị rơi khỏi miếng da buộc dây ná: "Xem ra tuyển thủ Tưởng Thừa là lần đầu tiên tiến hành xạ kích trong áp lực thật lớn thế này, tay của cậu ta run tới... vũ khí cũng cầm không nổi."

"Thật ra chân tôi cũng đều run cả rồi" – Tưởng Thừa khom người, dùng cả tay lẫn chân di chuyển tới mặt bên của gác xép nhỏ, khoảng cách ở đây gần với tòa nhà thứ hai hơn một chút, dưới loại ánh sáng này, khoảng cách cho dù chỉ gần hơn một mét cũng sẽ ổn định hơn một tí, đầu gối cậu chống trên nền xi măng của mép tầng thượng – "Buồn tiểu thật."

Cố Phi không bị thương, Hầu Tử cũng không bị thương, nếu so sánh thì, Cố Phi nhảy đẹp hơn, tư thế hạ đất cũng đẹp hơn Hầu Tử nhiều.

Có điều đây chỉ mới là hiệp đầu tiên.

Tưởng Thừa từ giữa hai nhánh của ná nhìn tình hình bên tòa nhà thứ hai, hiện tại có lẽ đang đợi người từ tòa nhà thứ nhất đi xuống, cho nên người ở trên tầng thượng đều đang đi đi lại lại.

Mấy phút sau Tưởng Thừa nghe thấy ở đối diện truyền tới tiếng nhạc.

"Rõ ràng là đồ ngốc, nhưng lại tưởng mình giỏi, cả ngày chỉ muốn mỹ nữ trong thiên hạ đều nhảy vào lòng mình..."

(link bài hát: )

Vừa nghe đã thấy mùi tiệm salon tóc kết hợp giữa thành thị và nông thôn.

"Đúng là... " – Tưởng Thừa nhịn không được "chậc" một tiếng – "Một lời khó nói hết..."

Kiểu thanh niên nông thôn chậm phát triển này khiến cậu cạn lời một hồi, những tên ngốc trên mô tô treo hai cái loa liền cảm thấy bản thân đẹp trai tiêu sái số một thiên hạ nhất định là đồng môn.

Cố Phi nói mấy câu với Lý Viêm vừa từ tòa nhà thứ nhất đi qua, châm một điếu thuốc ngậm vào miệng, đứng trên tầng thượng nhìn về phía trước.

Tưởng Thừa cũng móc ra một điếu thuốc quay lưng lại kéo áo lên để chắn gió, nhanh chóng châm lên, hút một hơi.

Sau đó ngồi xuống bên tầng thượng, nhìn Cố Phi ở bên đó.

Từ cú nhảy hạ đất của Cố Phi cho tới bây giờ, nhịp tim điên cuồng của cậu đã từ từ bình tĩnh lại, có thể yên tĩnh mà nhìn chăm chú Cố Phi rồi.

Trên mặt Cố Phi không có biểu tình gì, hút một điếu thuốc như vậy, trông như đang nhìn, lại như chỉ đang xuất thần.

Tưởng Thừa và cậu cứ thế cùng nhau xuất thần.

Cố Phi không giống với tất cả những người ở đây, không giống với những người sống trong đủ loại kích động, từ lúc Cố Phi bước bước chân đầu tiên, Tưởng Thừa đã cảm nhận được.

Cố Phi muốn không phải là "Tôi thắng rồi", không phải là tiếng hét chói tai và những ánh nhìn, thứ cậu ta muốn chỉ là kết thúc.

Kết thúc gút mắc với Hầu Tử, kết thúc những quá khứ ngày hôm đó cậu ta đã bình thản nói ra.

Không ai chú ý tới chai bia kia đột ngột tăng tốc, cũng không ai chú ý tới quả óc chó ở cạnh chân Cố Phi bởi vì đồng thời đập lên chai và va xuống đất mà vỡ thành mảnh vụn.

Tốc độ quá nhanh, thậm chí tới lúc Cố Phi chống tay xuống đất sờ thấy được vỏ cứng của quả óc chó mới biết được bản thân vì sao không đạp lên chai.

Cậu hiện tại rất muốn, vô cùng muốn gửi cho Tưởng Thừa một tin nhắn, muốn nhìn qua tòa nhà đó, nhưng cậu không dám.

Dưới tính huống này, mỗi một phản ứng của cậu đều sẽ bị người khác chú ý, chỉ cần cậu nhìn qua đó, không chắc còn thật sẽ có người đi qua.

Cậu nhìn chăm chú vào những mảnh óc chó bị người đi qua đi lại đạp tới thành nát vụn và bị đá đi lung tung, trong lòng không biết là tư vị gì.

Cậu không muốn kéo Tưởng Thừa vào những chuyện này, nhưng Tưởng Thừa vẫn dùng loại phương thức "Không đếm xỉa đến" mà xuất hiện.

Thừa ca ở khắp mọi nơi.

Một câu sặc mùi trẻ trâu này như muốn phá banh màn hình đập vào mặt, bây giờ khi nghĩ tới, trong lòng lại bỗng trào dâng cảm giác ấm áp.

Cảm giác Tưởng Thừa mang tới cho cậu không chỉ đơn giản là "ưu tú", sự đơn thuần sáng chói vùi dưới mùi trẻ trâu lên trời và thi thoảng nổi nóng của cậu ta, mỗi lần hiện lên từ khóe mắt đuôi mày trong cuộc sống hỗn độn và vô trật tự này, đều khiến tim người khác khẽ rung động.

"Các não tàn bắt đầu dọn sân rồi" – Tưởng Thừa nhấc người, vẫn chọn quỳ một chân xuống đất, thực ra nếu như đứng dậy, phía đối diện cũng sẽ không có ai phát hiện, mà tầm nhìn còn tốt hơn một chút, nhưng nếu là trên rìa đỉnh tầng năm của một tòa nhà trong cảnh tối lửa tắt đèn, cậu quả thực không có cách nào khiến bản thân đứng dậy, cậu kéo chặt dây ná – "Xem ra cú nhảy thứ hai sắp bắt đầu rồi... Đệt, không nói nữa, mời mọi người tự xem đi."

Tòa nhà thứ ba thấp hơn tòa nhà thứ hai một tầng, chiều rộng cũng rộng hơn một chút... Tưởng Thừa cảm thấy lòng bàn tay của mình đang ứa mồ hôi, cậu không thể không vui mừng vì bản thân đã lấy hàng loại một chống trơn trượt, nếu đổi lại là cây ná hàng loại hai hôm chụp ảnh, không chừng hồi nữa cả cây ná cũng sẽ bị bắn ra ngoài.

Ở lầu thấp hơn, các não tàn đã bắt đầu ném đồ ra giữa, cả những thanh gỗ tròn đang cháy cũng bị ném ra, trái lại làm cho tầm nhìn dưới đất tăng lên không ít.

Tưởng Thừa làm chậm nhịp thở, nhắm chuẩn vào một thanh gỗ tròn ở đỉnh tòa nhà thứ ba, ngoại trừ cục gạch và chai rượu, thanh gỗ tròn này đối với phương hướng chạy của Cố Phi là nguy hiểm nhất, đạp phải rồi trăm phần trăm sẽ khiến mắt cá chân bị vặn gãy, nếu như là thanh gỗ vuông thì đỡ hơn nhiều, dù cho có đạp phải, chân cũng sẽ không bị trẹo qua hai bên.

Vẫn có một người đứng ở giữa như cũ, đối diện với Cố Phi và Hầu Tử giơ tay lên.

Tiếp đến là hất xuống.

Hai người đồng thời lao đi, Cố Phi vẫn giữ trạng thái như thế, tốc độ như thế, từ mép tầng thượng bay ra.

Bởi vì chiều dài lớn hơn, Tưởng Thừa thậm chí thấy được chân của Cố Phi trong không trung đạp thêm một bước, khiến cho cơ thể tiếp tục tăng tốc.

Nếu như hiện giờ không phải vì đang quá căng thẳng, Tưởng Thừa nhất định sẽ bởi động tác bay lượn đẹp trai nổ tung này của Cố Phi mà trầm trồ khen ngợi, chân dài tới thế, cất bước nhảy ra đẹp tới thế...

Nhưng ngay lúc này, trên sân thượng của tòa nhà thứ ba mà Tưởng Thừa luôn dán mắt đến xuất hiện một trận gây rối, tình huống cậu không làm sao ngờ tới đã xuất hiện.

Ván gỗ và cây gậy còn có thứ gì đó không nhìn ra bị người từ hai bên ném lên khoảng không trên tầng thượng.

TAU! ĐỆT! CẢ! NHÀ! MI!

Khiếp sợ và phẫn nộ của Tưởng Thừa trong một chốc này thực sự đạt đến đỉnh điểm của cả đời, giây phút này cậu dường như muốn lấy bi thép bắn vào não tàn ở hai bên, tốt nhất là xuyên qua luôn, để cho bọn não thiếu ô xi này đều mẹ nó được thông khí một chút!

Nhưng cậu không có thời gian để nghĩ nhiều nữa, cậu thậm chí còn muốn cảm ơn những người hưng phấn quá độ ném đồ trước này, nếu như lúc Cố Phi hạ đất bọn họ mới bắt đầu ném, cậu dù thế nào cũng không còn thời gian phản ứng lại kịp.

Giữa dọn dẹp chướng ngại vật dưới chân và chướng ngại vật trên không, Tưởng Thừa chọn trên không.

Cậu đã nhìn không rõ được tình hình hạ đất của Cố Phi, đủ loại tạp vật cản mất tầm mắt của cậu, cậu ngừng hô hấp, không còn thời gian để suy nghĩ nữa rồi.

Ná không phải là súng, óc chó không phải là đạn, cậu không thể trong lúc đồ bay tới Cố Phi mới ra tay, cậu chỉ có thể trong giây lát ngắn ngũi tìm ra vật có lực sát thương lớn nhất với Cố Phi.

Phương thức với độ khó cao thế này cậu cơ hồ chưa từng thử qua, lúc này trong não cậu rối thành một nùi, trộn lẫn với tiếng la hét như điên cuồng ở đối diện thành một đống ong ong.

Trong đám người có người lấy ra một viên đá, cùng lúc người này ném ra, Tưởng Thừa mạnh mẽ kéo căng dây ná.

Đong đo trước là vấn đề không lớn, nhưng góc độ thì chỉ có thể nhắm chừng.

Viên đá gần như ngay lúc sắp đập vào mặt của Cố Phi mà bị bắn lệch đi, hơn nữa còn tiếp tục đâm vào cái ván gỗ đang bay tới bên cạnh, ván gỗ theo đó bị lệch phương hướng, quẹt một ít vào mặt Cố Phi rồi văng ra.

Toàn bộ quá trình, mặt Cố Phi cũng không hề nghiêng đi một phân, dưới loại tình huống hỗn loạn thế này, cậu ta lại tựa như không hề cảm thấy bất cứ điều gì, chỉ là lúc ván gỗ quẹt qua mặt, Tưởng Thừa mới thấy cậu ta thoáng dao động.

Đệt!

Trên ván gỗ chắc chắn là có đinh.

Cậu đã không còn thời gian để dọn dẹp chướng ngại vật dưới chân Cố Phi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Phi hạ đất, ngã lệch đi giữa một đống đồ ngổn ngang, lại lăn sang một bên.

Tiếp đến là những đồ vật trên không rơi xuống.

Đầu không bị vật nặng đánh trúng, Cố Phi có thể đoán được đó là do Tưởng Thừa.

Nhưng lúc đáp xuống vẫn giẫm phải thứ gì đó, cậu cảm thấy chân trái của mình bị lật mạnh ra bên ngoài.

Chính là như vậy rồi đi.

Cậu cắn răng dùng chân phải đang theo sau rơi xuống đạp mạnh xuống đất, thuận theo quán tính lăn về bên trái.

Dưới đất một đống ngỗn ngang, trong những giây ngắn ngủi này cậu căn bản không cảm nhận được bất kỳ đau đớn gì, chân và tay chắc chắn đã bị thương rồi, nhưng cậu không còn cách nào phán đoán được là bị thương ở vị trí nào.

Vào khoảnh khắc cuối cùng lúc kết thúc cú lăn, tay cậu chống phải một lon đồ hộp ở bên cạnh.

Cảm giác bàn tay bị mép lon đồ hộp cắt ra trái lại rất rõ ràng, cậu khống chế lại mức chịu lực của bàn tay, ngã xuống mặt đất bên cạnh.

Lưu Phàm là người đầu tiên xông lại, nhào tới bên người cậu: "Bị thương ở đâu rồi!"

"... Chân." – Cố Phi nhíu mày, ôm lấy chân trái mình.

"Gãy rồi?" – Lý Viêm đá tạp vật ở bên cạnh đi, vươn tay sờ một chút chân của cậu.

"A!" – Cố Phi la lên – "... Đừng đụng."

Những người bên cạnh đã vây tới, người người đều mang bộ mặt phấn khởi.

Hầu Tử ở bên đó ngã cũng không hề nhẹ, Cố Phi có thể nhìn thấy hắn ta được người khác kéo từ dưới đất lên, nhìn thấy Hầu Tử mặc dù dưới chân có chút lắc lư nhưng vẫn còn đứng được, cậu liền thở phào nhẹ nhõm, ngã ra mặt đất ở phía sau.

Chính là như vậy.

Cuối cùng.

Kết thúc rồi.

Hầu Tử hất người đang dìu hắn ra, từ từ băng qua lối đi mà đám người nhường ra, đi tới bên cạnh Cố Phi, khom lưng dòm cậu.

Cố Phi không lên tiếng.

"Hình như bị gãy chân rồi." – Có người ở kế bên nói.

"Phải không?" – Trên mặt Hầu Tử tức khắc lộ ra nụ cười, nhìn chân của Cố Phi – "Là chân này sao? Đều biến dạng rồi?"

Không đợi người khác nói, hắn đã đá đá lên chân Cố Phi: "Bị thương không nhẹ nha?"

Cơ thể Cố Phi chợt co rút, đau đớn tới cuộn lại lăn qua bên cạnh.

"Tới đây là được rồi đi" – Lưu Phàm đứng dậy, chắn trước mặt Hầu Tử – "Dám cược dám thua, ván này Cố Phi thua rồi."

"Đáng tiếc nha" – Hầu Tử khoanh tay, mặc dù trên trán có máu chảy xuống, nhưng sắc mặt lại vô cùng vui sướng – "Cứ tưởng thằng nhóc này có thể cùng tao chơi hết hai lần."

Lưu Phàm không tiếp lời hắn, nhìn sang Hứa ca vừa đi qua từ tòa nhà ban nãy.

"Hổ ca nói cho một câu?" – Hứa ca nói với Hổ ca từ nãy tới giờ vẫn chưa nói câu nào.

"Đứng dậy không nổi rồi?" – Có người hô lên.

Lời này rất rõ ràng, chỉ cần Cố Phi còn có thể đứng dậy, việc này chắc chắn vẫn chưa thể kết thúc.

Hổ ca đi tới ngồi xổm bên cạnh Cố Phi, nhìn bắp chân xuyên qua lớp quần cũng có thể thấy được đã biến dạng, vươn tay nắm lấy vị trí xương gãy, ngón tay ấn ấn.

Cố Phi hít mạnh một ngụm khí, âm thanh còn không phát ra nổi.

Hổ ca nhìn cậu chăm chú không nói.

Cố Phi nhướng mày, chống lại ánh mắt của Hổ ca.

Mấy giây sau, Hổ ca buông tay ra rồi đứng dậy: "Gãy chân rồi."

Bốn phía vang lên một tràng tiếng oán trách mang theo tiếc nuối.

"Trận vượt vách này là phương thức hai người tự chọn, giải quyết một lần, hậu quả tự chịu, mọi người đều là nhân chứng" – Hổ ca nói – "Bây giờ ân oán giữa hai người đã sạch rồi, còn vấn đề gì không?"

Hổ ca nhìn Hầu Tử, Hầu Tử nhìn thoáng qua Cố Phi vẫn còn đang nằm trên đất: "Không còn vấn đề gì."

"Còn vấn đề gì không?" – Hổ ca lại nhìn qua Cố Phi.

"Không còn." – Cố Phi nói.

"Đi bệnh viện đi" – Hổ ca vung tay – "Sau này đường ai nấy đi."

Tưởng Thừa dựa vào tường của gác xép nhỏ, cậu không biết Cố Phi ở đối diện đã bị thương thành dạng gì, chỉ biết là Cố Phi không đứng dậy được, hơn nữa cho dù khoảng cách như thế này cậu cũng có thể thấy được trên tay Cố Phi toàn là máu.

Người ở bên đó nói cái gì cậu không nghe rõ, chỉ cảm thấy toàn thân mình như nhũn ra, tay run dữ dội, sau lưng toàn là mồ hôi lạnh, một màn ngã xuống rồi lăn qua lớp lớp tạp vật của Cố Phi lặp đi lặp lại trước mắt cậu.

Lần này ngã mạnh đến vậy, dường như cả cậu cũng cảm nhận được đau đớn.

Sau khi Lưu Phàm cõng Cố Phi lên, cậu không dám nhìn qua bên đó nữa, châm một điếu thuốc lên ngậm vào.

Cho dù như thế nào, thương tích thì chắc chắn phải bị, nếu như chỉ là gãy chân, như vậy đã là kết cục tốt nhất rồi.

Cố Phi dùng phương thức bất đắc dĩ nhưng không biết sợ lại càng giống như không quan tâm này kết thúc một số chuyện, một số chuyện mà có lẽ những người khác cảm thấy chẳng cần phải vội vã đi giải quyết ngay bây giờ.

Trong khoảnh khắc Cố Phi không cố kỵ gì mà bay lên, kiên định mà lao về phía trước, Tưởng Thừa đã cảm thấy không cần suy nghĩ thêm gì nữa.

Sợ hãi, căng thẳng, lo lắng mà cậu phải chịu trong khoảnh khắc đó, đều là thứ trước giờ chưa từng cảm nhận được, đối với bất cứ người nào, cậu cũng chưa từng bị sự hoảng loạn hung hăng siết lấy như vậy.

Người phía đối diện đã tản đi, chỉ còn lại lẻ tẻ vài người đang ở dưới lầu lấy xe chuẩn bị rời khỏi.

Tưởng Thừa ngồi ở bên gác xép đã hút hết ba điếu thuốc.

Cậu dụi tắt đầu thuốc, chuẩn bị thu dọn đồ đạc, đợi sau khi người đi hết rồi lại đi xuống.

Trong lúc này điện thoại reo lên, cậu cảm thấy bản thân móc điện thoại ra đã không còn cần thời gian, tay đạt tới tốc độ bàn thờ.

Cố Phi gửi tới cho cậu một tin nhắn.

– Tôi không sao

Loại an ủi không có bất kỳ tác dụng này quả thực khiến Tưởng Thừa muốn mắng người.

– Cậu ở đâu

– Trong tiệm, cậu tới đi

Tới cái ông nội cậu! Tưởng Thừa cạn lời, chân bị vậy rồi còn không tới bệnh viện! Lại còn trở về tiệm! Cứ để cho bệnh viện xã khu xử lý?

Tưởng Thừa không nhắn tin lại cho Cố Phi, cầm lấy đồ, khom người tới mép tầng thượng nhìn xuống, bên dưới đã không còn ai.

Nhưng cái nhìn này lại khiến đầu cậu cảm thấy một trận choáng váng, có lẽ vì thần kinh vốn gắt gao căng chặt đột nhiên thả lỏng, nỗi sợ do độ cao của lầu năm mang tới lúc này mới như sóng biển ập tới, còn mãnh liệt hơn bình thường.

Chân chợt mềm nhũn, cậu ngồi phịch xuống bên mép tầng thượng, qua một hồi lâu thần kinh mới thả lỏng lại.

"Tôi đệt!" – Cậu khẽ mắng một tiếng, xoay người lại quỳ trên đất, tay chống đất kéo theo cặp từ từ bò tới bên cầu thang – "Tôi đệt, trong đầu tuyển thủ Tưởng Thừa có mười ngàn con thảo nê mã* đang nhảy qua tòa nhà, cậu ta chắc chắn vô cùng vui mừng vì bộ dạng sợ hãi này của bản thân không bị người khác nhìn thấy..."

(Thảo nê mã, hay còn gọi là llama, là tên loài lạc đà không bướu, đọc là Cǎonímǎ, đồng âm với "đmm", đọc là Cāo nǐ mā)

Trước khi xuống rồi ra khỏi tòa nhà, Tưởng Thừa lại quét mắt một vòng bên ngoài cửa sổ, xác định đúng là không còn ai nữa mới ra ngoài.

Rác ở dưới lầu lại nhiều lên không ít, phần lớn là ném xuống từ trên đỉnh tòa nhà, nhìn qua trông như vừa xảy ra thiên tai, một cái thùng dầu bị đá lăn dưới đất, bên trong có mảnh gỗ còn chưa đốt xong đang cháy lên lúc sáng lúc tối nằm giữa đường.

Tưởng Thừa chầm chậm băng qua đống hỗn độn này, đá mấy mảnh gỗ lớn vào trong rãnh nước bên đường.

Đèn đường chỉ có ở những tòa nhà đó, sau khi quẹo qua một con đường liền chỉ còn lại ánh trăng.

Cứ vậy đi đến đầu đường, lúc nhìn thấy yên sau xe đạp của mình chẳng biết làm sao mà bị đạp nghiêng, cậu mới phát hiện chân mình hơi ê ẩm.

Chơi xong một trận bóng, lại quỳ gối trên tầng thượng cả buổi... Nhưng mà nếu so sánh thì, chân của não tàn số 1 mới là thật sự thảm... Cậu nhíu mày, leo lên xe dồn sức đạp đi.

Cả quãng đường quả thực nhanh như điện chớp, cảm giác đạp xe còn hơn cả tham gia F1, lúc nhìn thấy đèn trong tiệm nhà Cố Phi còn đang sáng, cậu mới chợt chậm lại.

(F1 [Formula One]: Thể thức 1, là một môn thể thao tốc độ chuyên về đua ô tô bánh hở cao nhất theo định nghĩa của Liên đoàn Ô tô Quốc tế)

Tưởng Thừa ném xe đạp qua bên đường không buồn để ý tới việc khóa lại, chạy xộc vào trong cửa tiệm, lúc vén rèm lên Tưởng Thừa thấy cửa cuốn đã kéo xuống một nửa, nhưng động tác lại không theo kịp não, cậu đụng sầm vào cửa.

"Ai!" – Trong tiệm truyền đến tiếng giật mình của Cố Phi – "Thừa ca?"

"Ông nội Tưởng của cậu!" – Tưởng Thừa la lên, khom người xuống chui vào trong tiệm, vừa nhấc mắt liền thấy Cố Phi đang đứng trước cửa của căn phòng nhỏ.

Ống quần trái xắn tới đầu gối, bắp chân quấn lấy băng gạc và thanh nẹp, trên tay cũng băng lại băng gạc thật dày, trên mặt cũng dán một miếng băng gạc.

Tưởng Thừa nhìn chằm chằm cậu, nửa ngày sau mới phản ứng lại, dùng một loại ngữ khí thâm tình "Tôi thật sự vô cùng thông cảm cho loại não tàn như các cậu" mà nói một câu: "Ngài vẫn còn đứng sao? Sao ngài không dứt khoát dance battle một đoạn luôn hả?"

Cố Phi ngây người tới mười phút sau mới đột nhiên cười lên, dựa vào khung cửa cười tới không ngừng lại được.

"Cười con mẹ cậu!" – Tưởng Thừa chỉ cậu, lên cơn giận dữ – "Cậu còn cười một tiếng nữa có tin tôi đánh cậu hay không? Đồ ngu này!"

"Thừa ca" – Cố Phi bắt lấy tay của cậu, ấn xuống – "Thừa ca, tôi không sao hết."

"Cậu có sao mới mẹ nó tốt đó! Não tàn số 1!" – Tưởng Thừa mắng.

"Tôi thật sự không sao hết" – Cố Phi nâng chân trái lên, đụng vào khung cửa hai cái – "Tôi không..."

"Tôi đệt?" – Tưởng Thừa suýt chút đã vươn tay hứng tròng mắt mình – "Là ý gì?"

"Tôi không bị thương gì hết" – Cố Phi nâng tay phải đang quấn băng gạc lên – "Chỉ có tay bị thương, còn hơi trầy da chút, chân tôi không có bị thương."

Tưởng Thừa nhìn cậu, cảm giác bản thân chưa kịp hoàn hồn: "Chân không sao?"

"Ừm" – Cố Phi đi qua kéo cửa xuống, đi vào trong phòng nhỏ – "Tôi..."

"Thật sự không sao?" – Tưởng Thừa nhìn cậu đi tới đi lui đúng là không giống như người bị thương, bỗng nhiên có loại cảm giác xúc động không nói nên lời, giống như bị mất một ngàn tệ lại phát hiện ra nó chỉ đang quay trong máy giặt.

"Thật sự." – Cố Phi cười.

"Tôi đệt, thật sự?" – Tưởng Thừa đi qua gõ gõ lên chân cậu – "Tôi đệt!"

"Thật sự thật sự thật sự thật sự" – Cố Phi nói – "Đừng lo lắng nữa."

"Vậy tôi thấy chân của cậu... " – Tưởng Thừa khoa tay múa chân một chút – "Đã thành như thế rồi mà!"

Cố Phi từ bên tường lấy qua một thanh thép bị cong ở giữa: "Cái này, là tôi dùng để phòng ngừa trẹo chân và..."

"Tôi đệt" – Tưởng Thừa cầm lấy nhìn nhìn – "Vị tiểu ca này, kỹ xảo biểu diễn của cậu có chút kinh người nha?"

"Tôi cứ nghĩ sẽ bị gãy xương chỗ nào đó, nhưng không ngờ té xuống lăn thêm mấy vòng cũng không có gì" – Cố Phi nói – "Nên đành phải diễn thôi."

"Tôi thấy không phải còn có người tới kiểm tra vết thương sao?" – Tưởng Thừa tới tới lui lui mà nhìn thanh thép – "Hắn ta không thấy được nguyên cây xương* của ngài đây dài ra tới bên ngoài rồi sao?"

(*"xương" ở đây còn có nghĩa là bản chất)

"Có lẽ đã phát hiện rồi" – Cố Phi dựa lên đầu giường – "Nhưng anh ta không nói."

"... Ngày mai phải đi tặng cho một tấm cờ thưởng, cảm tạ Lôi Phong sống." – Tưởng Thừa nói.

(Lôi Phong là chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn; ý nói Hổ ca là Lôi Phong sống)

"Cảm ơn." – Cố Phi nói.

"Cái gì?" – Tưởng Thừa nhìn cậu.

"Cảm ơn cậu bách phát bách trúng." – Cố Phi cười.

"... Không có gì" – Tưởng Thừa phất phất tay – "Tôi cũng sắp... bị dọa chết rồi."

Cố Phi tiếp tục cười, Tưởng Thừa nhìn cậu: "Lại muốn cười ngu hay gì? Chúng ta tốt xấu cũng là người sắp bước vào đội ngũ người trưởng thành, có thể... "

Cố Phi ấn vết thương trên mặt, cười càng lợi hại hơn, Tưởng Thừa bị cậu lôi kéo tới lời cũng nói không xong, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, gục mặt xuống đất cười như được mùa.

Giống như ăn mừng, cũng giống như phát tiết, còn càng là vì chân của Cố Phi không có chuyện gì mà cảm thấy vui sướng và nhẹ nhõm.

Cười xong một trận này, hai người đều không nói chuyện nữa.

Cố Phi dựa trên đầu giường nhẹ thở ra một hơi.

Tưởng Thừa cúi đầu, lấy tay chà lên mặt.

"Cậu không khóc đó chứ?" – Cố Phi xoay đầu nhìn cậu, ngồi dậy.

"Không có" – Tưởng Thừa cúi đầu, tay nắm lại với nhau mà nắn bóp qua lại, qua rất lâu sau mới ngẩng đầu lên, hít vào một hơi – "Cố Phi."

"Hửm?" – Cố Phi đáp.

"Cậu có từng nghĩ tới việc" – Tưởng Thừa nói hơi vất vả, nhưng lại không hề ngắt quãng hay do dự chút nào – "Quen một người bạn trai?"

Hết chương 54.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro