Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Bongbong_nbo

Beta: Khánh Võ, Bongbong_nbo


Bởi vì thái độ xem phim cực kỳ không đứng đắn, khăn ướt trong bịch nhỏ đựng khoảng mười tờ mà rạp chiếu phim tặng đều bị hai người lấy ra hết, lại kiểm tra nhiều lần đảm bảo trên quần áo không có gì, sau khi chùi tay sạch sẽ rồi, đối với bộ phim ma có tiếng thét chói tai có lẽ phải xuyên suốt từ đầu đến cuối, hai cậu đã hoàn toàn xem không hiểu.

"Cô gái này tại sao..." – Cố Phi vừa lấy túi nhựa nhỏ thu dọn mớ giấy lộn xộn vào, vừa nhỏ giọng hỏi – '' Này, đây vẫn là cô gái mới nãy à?''

"...Cô gái nào?" – Tưởng Thừa hỏi.

"Thì... có mấy cô gái?" – Cố Phi nhìn màn ảnh.

''Có lẽ ba người thì phải, đây chắc là đứa trẻ mồ côi mà người nọ nói trước đó.'' – Tưởng Thừa thử phỏng đoán.

"Người nào nói cô ấy là trẻ mồ côi?" – Cố Phi hỏi.

"... Nếu không thì cậu chơi Diệt quái thiểu năng đi" – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua cậu – "Chúng ta ở phía sau, cũng không ảnh hưởng tới người khác."

Cố Phi cười lên: "Cậu có ý kiến gì với tôi? Cậu xem hiểu hết à?"

"Không có" – Tưởng Thừa nói – "Nhưng dù cậu có xem tôi cũng không định hỏi cậu."

Cố Phi vừa cười vừa nhấp một hớp đồ uống: "Thật sự có camera hồng ngoại sao?"

"Cái này tôi không biết chắc" – Tưởng Thừa nhìn cạnh tường xung quanh, thấp giọng thì thầm – ''Trước đây, tôi xem một bài đăng trên Tianya, mọi người đều đang nói về lúc xem phim trong rạp đã làm những chuyện gì không muốn ai thấy, kết quả chợt có một người trả lời lại, để nhân viên chiếu phim nói cho các bạn biết, các bạn làm gì, phòng giám sát chúng tôi cũng có thể thấy, camera đều là loại hồng ngoại... Tôi cảm thấy lời này đối với những người trong bài đăng đó... và cả tôi, đều lưu lại nỗi ám ảnh sâu sắc.''

"Cũng có lý" – Cố Phi dựa sát vào bên tai cậu nhỏ giọng nói – ''Cậu xem, tối thế này, nếu như camera giám sát bình thường, sẽ không chụp được gì cả.''

"Ngồi đàng hoàng." – Tưởng Thừa ngồi thẳng.

"Được rồi." – Cố Phi cũng ngồi thẳng.

Cùng xem nội dung phim không biết đã chạy đến chỗ nào.

Vậy mà lại có thể kiên trì đến tận lúc phim kết thúc.

Lúc đèn của rạp chiếu phim sáng lên, Tưởng Thừa lập tức cúi đầu vừa kiểm tra lại trên người hai người có lưu lại dấu vết gì khó coi không, vừa nhìn thử trên đất có còn sót mẫu giấy nào không, sau đó mới đứng lên.

Không biết tại sao, khi nhìn từng đôi từng đôi ôm người yêu nhỏ của mình đi ra, Tưởng Thừa thậm chí cảm thấy trên mặt bọn họ đều viết bốn chữ "ý do vị tẫn". (chưa thỏa mãn)

Người có tật giật mình xem ai cũng giống như mình. by Ngọc Hoàng Đại Đế*

(*Đây là nguyên văn của tác giả)

''Xem thử phía sau quần tôi' – Tưởng Thừa hơi không yên tâm quay người đưa lưng về Cố Phi – ''Có vết gì không?''

"Cậu..." – Cố Phi thở dài – "Dùng góc độ gì mà có thể bắn ra phía sau được hả?"

"Cút ông nội cậu!" – Tưởng Thừa cáu tiết quay người lại, kéo Cố Phi đứng dậy – "Đi! Người què!"

Cố Phi lết đến đường bên cạnh đi hai bước, bỗng nhiên trở thành nhảy một chân.

"Tôi đệt" – Tưởng Thừa tới trước xem thử, phát hiện nhân viên soát vé ở cổng đã đi vào, đứng thẳng đợi bên cạnh xe lăn – ''Phục vụ đến mức này.''

''Lần sau cho cậu mượn bộ này'' – Cố Phi nói – ''Cậu cũng tới cảm nhận thử xem.''

''Cái này thì có gì để cảm nhận, tôi có muốn cảm nhận cũng phải cảm nhận cái cậu cõng tôi leo qua núi gì đó mà cậu nói ấy.'' – Tưởng Thừa cười cười.

"Được, ngày nào đó chúng ta đi một chuyến, tôi cõng cậu lên." – Cố Phi nói.

Chuyện hẹn hò yêu đương, không biết theo quy trình thế nào, dù sao thì từ rạp chiếu phim đi ra, hai cậu dự định tìm một chỗ ăn cơm, mà thời gian vẫn còn hơi sớm, bèn an vị ở chỗ quảng trường.

Quảng trường rất náo nhiệt, có một hoạt động bất động sản gì đó, rất nhiều người đến, có người ca hát, cũng có người nhảy múa, có cả catwalk.

''Lúc trước tôi thấy cậu đăng tấm hình trong vòng bạn bè'' – Tưởng Thừa nhìn bên kia – ''Là chụp ở chỗ này phải không? Chính là cái tấm, hai bác gái giành giật một cây quạt ấy.''

Cố Phi cười lên, lấy điện thoại di động ra lướt lướt, đưa tới trước mặt cậu: "Cậu nói là tấm này sao?"

"Ừm" – Tưởng Thừa gật gật đầu – "Chụp khi nào?"

"Mùa hè năm ngoái, chính là ở chỗ này" – Cố Phi nói – "Cuối cùng còn đánh nhau."

"Đệt, cuối cùng giải quyết thế nào?" – Tưởng Thừa hỏi.

"Một ông lão đi qua bẻ cây quạt làm đôi, cho hai bà mỗi người một nửa." – Cố Phi nói.

Tưởng Thừa cười cả buổi, ngẫm lại liền thở dài: "Một cây quạt có cái gì đáng tranh giành nhỉ?"

"Kiểu người gì cũng có" – Cố Phi rút điếu thuốc ra châm lên – "Cậu ngồi một ngày ở nơi này, kiểu người gì cũng có thể thấy được."

"Cậu xem miết sao?" – Tưởng Thừa nhìn người qua lại trên quảng trường.

"Ừ, nhìn qua ống kính sẽ không giống nhau" – Tay trái của Cố Phi duỗi đến trước mặt cậu, ngón cái và ngón trỏ mô phỏng nửa khung vuông – "Thử xem."

Tưởng Thừa chần chừ, nhìn nhìn chung quanh, không có người nào đặc biệt chú ý tới họ, thế là cậu đưa tay phải ra, ngón cái và ngón trỏ cũng phỏng theo nửa cái khung ghép với tay của Cố Phi.

''Thế này cậu sẽ thấy được những người không giống nhau, không có nhiều quấy nhiễu tới vậy" – Cố Phi dính theo tay cậu từ từ di chuyển, lúc khung ngón tay dừng lại ngay ở một cô gái đang say mê nhìn lên sân khấu – ''Đều là người đi đường sao? Hay là fan hâm mộ? Hay có thể chỉ là ngây người ở đó?''

Tưởng Thừa không nói gì.

''Khi tôi nhìn cậu, ai đó đang nhìn tôi'' – Cố Phi nhẹ nhàng hát một câu – ''Trong ánh mắt lướt qua vai, không quan trọng gì mà bỏ lỡ nhau...''

"Bài gì vậy?" – Tưởng Thừa hỏi, giai điệu rất xa lạ, nhưng nhẹ nhàng nhảy nhót rất êm tai.

"Cái gì cũng không phải" – Cố Phi cười – "Tôi hát bừa thôi."

Tưởng Thừa ngẩn người, xoay mặt qua nhìn cậu: "Còn lời bài hát thì sao?"

"Nghĩ đại" – Cố Phi nói – ''Chém lời kiểu này, tôi thuận miệng cũng có thể soạn ra cho cậu tám trăm chữ.''

Tưởng Thừa cười cười không nói nữa, theo ngón tay của Cố Phi, chậm rãi nhìn người lướt qua từ trong khung ngón tay.

Phần mặt này của Cố Phi giấu rất sâu, Tưởng Thừa thường sẽ quên mất cậu ta thực ra là một con người nhạy cảm, tinh tế, tỉ mỉ, thậm chí có phần hơi nghệ sĩ.

Bởi vì Cố Phi dẫu sao cũng là một người què, còn là một người què đi như bay trên đường, cho nên sau khi bọn họ làm xong hoạt động ''người đứng nhìn" ở quảng trường, cũng không đi quá xa, mà dừng chân ở một con phố ăn vặt cạnh đó ăn bữa trưa.

Không biết có phải do hôm nay vừa có bạn trai, hơn nữa lúc đang xem phim còn hưng phấn quá độ hay không, hai cậu lúc này ăn bữa trưa không nhiều như bữa sáng.

''Lát nữa trở về tôi phải đi mua một gói bánh tổ chiên'' – Cố Phi nói – ''Buổi chiều nhất định sẽ đói.''

''Lát nữa dứt khoát cứ tiếp tục đi ăn bữa bánh tổ chiên nữa đi.'' – Tưởng Thừa nghĩ đến vị bánh tổ chiên ngày đó, chợt cảm thấy hơi thèm.

"Cũng được" – Cố Phi nghĩ nghĩ – "Thực ra..."

"Thực ra chúng ta hoàn toàn không cần ăn ở chỗ này" – Tưởng Thừa nhìn cậu – "Đúng không?"

"Không sai" – Cố Phi cười lên – "Ai, chỉ số IQ này đuổi kịp Chín Ngày rồi."

Khi lái xe chở Cố Phi đi về, trong đầu Tưởng Thừa liên tục suy nghĩ, lát nữa trở về, trở về thì đi thẳng tới nhà bánh tổ chiên, ăn bánh tổ chiên.

Còn sau đó thì sao?

Ai về nhà nấy?

Hay là... bảo Cố Phi đi tới chỗ của mình?

Đi tới đó làm cái gì cơ?

Vừa nghĩ đến đây cậu liền cảm thấy lúng túng, thực ra cậu không nhất thiết phải làm chút gì đó với Cố Phi, đương nhiên nếu như thật sự làm chút gì đó mà không phải chưa từng làm qua thì cũng rất bình thường, nhưng mấu chốt là mục đích chính của cậu chẳng phải muốn làm chút gì đó, với lại mới vừa làm trong rạp chiếu phim rồi...

Cuối cùng cậu cảm thấy nếu như nói ra câu ''Tới chỗ tôi thì ở lại một chút'' thì nhất định là không thể không nghĩ lệch đi, đồng thời còn có nghĩa khác không cách nào giải thích được.

... Lúc này mọi thứ đều rối loạn!

Đàn ông sao mà quái đản thế!

"Lát nữa ăn xong bánh tổ đi tới chỗ tôi nhé?" – Tưởng Thừa nghiêng đầu hỏi một câu.

''Ừm'' – Cố Phi vẫn tựa trán vào sau lưng cậu như cũ, gật gật đầu – ''Đúng lúc tôi mượn bài tập của cậu chép chút.''

"Cậu là thật sự làm không ra hay là không muốn làm" – Tưởng Thừa hơi cạn lời – "Tôi thấy bài thi giữa kỳ của cậu cũng không phải hoàn toàn làm không ra mà, trước đây tôi cho rằng cậu phải đội sổ lớp cơ."

"Lười làm." – Cố Phi cười cười.

Tưởng Thừa vốn định nói tiếp chút gì đó, nhưng ngẫm lại vẫn không mở miệng.

Cố Phi trả lời bình tĩnh và hờ hững khiến cậu cảm thấy dù nói gì cũng rất dư thừa, cậu không muốn càm ràm tới lui như Lão Từ, điều quan trọng nhất là, có lẽ bản thân cậu cũng nhạy cảm, cứ cảm thấy trong ngữ khí bình thản của Cố Phi hàm chứa sự bất đắc dĩ và không hề muốn thảo luận quá nhiều trên vấn đề này.

"Tới cửa tiệm một chuyến trước nhé, hôm nay có người giao hàng, mẹ tôi không biết làm, làm không khéo." – Cố Phi nói thêm một câu.

"Được." – Tưởng Thừa đáp.

Lúc tới cửa tiệm, Tưởng Thừa dừng xe, chân chống xuống đất, quay lại địa bàn xưởng thép, diễn xuất của Cố Phi lập tức vào guồng, lúc từ phía sau xe đạp xuống dùng ít nhất năm giây.

"Có phải cậu diễn hơi lố rồi không." – Tưởng Thừa quay đầu lại nhìn cậu.

"Đau lắm." – Cố Phi nhíu mày.

"Tôi đệt" – Tưởng Thừa nhịn cười – "Tôi cũng sắp khóc rồi."

"Mau thả xe dìu tôi." – Cố Phi vẫn rất tập trung.

Tưởng Thừa để xe dựa vào cạnh tường, qua dìu cậu vào trong cửa tiệm, vừa mới vén rèm lên, liền nghe thấy một âm thanh quen thuộc gọi một tiếng: "Cố Phi đây là sao vậy?"

Tưởng Thừa và Cố Phi đồng thời sững sờ ở cửa, Lão Từ tròn mắt đứng trước quầy thu ngân.

"Ơ!" – Mẹ Cố Phi đứng sau quầy thu ngân cũng hô một tiếng – "Té ngã hay là đánh nhau hả?"

"Té ngã." – Cố Phi nói một câu.

"Gãy xương rồi?" – Lão Từ đi tới – "Nghiêm trọng không?"

"Không nghiêm trọng" – Cố Phi nhìn qua Lão Từ – "Sao thầy lại ở đây?"

"Thầy Từ đi thăm hỏi các gia đình" – Mẹ Cố Phi cầm ghế dựa tới – "Con mau mau ngồi đi, chân đã như vậy cũng không nói cho mẹ một tiếng, còn chạy khắp nơi."

Cố Phi ngồi xuống, không lên tiếng.

Lão Từ đến chỗ này, Tưởng Thừa cảm thấy rằng trong chốc lát bánh tổ chiên là ăn không được rồi, hơn nữa ngày đó Lý Bảo Quốc còn từng tìm Lão Từ... Cậu cho rằng mình phải trốn đi trước khi Lão Từ chú ý đến cậu và phản ứng lại.

Nhưng cậu vừa mới quay người vén rèm định đi, Lão Từ đã kêu tên cậu: ''Tưởng Thừa! Đúng lúc thầy cũng định tìm em.''

"A." – Tưởng Thừa không trả lời, kiên quyết dùng tay vén rèm cửa.

"Em chờ thầy một lát, thầy nói chuyện xong với mẹ Cố Phi, hai chúng ta nói chuyện." – Lão Từ nói.

Tưởng Thừa không lên tiếng.

"Em chờ thầy một chút" – Lão Từ nói thêm – "Chờ thầy một chút."

Tưởng Thừa thở dài, ngữ khí này của Lão Từ quả thực làm cậu không cách nào ép mình rời đi, đành phải buồn bực đáp một tiếng.

Lão Từ và mẹ Cố Phi ra sân sau, cậu cầm ghế ngồi đến bên cạnh Cố Phi.

Vừa ngồi xuống, Lão Từ lại quay lại trong cửa tiệm: "Cố Phi, lát nữa em nói với thầy một chút cái chân này là thế nào?"

"Bị ngã" – Cố Phi nói – "Lái xe mô tô quá nhanh xong lật."

"Nghiêm trọng không?" – Lão Từ đi tới trước mặt cậu nhìn nhìn.

"Vẫn được." – Cố Phi hơi không quen, rụt chân lại một chút.

"Em đừng động" – Lão Từ xua xua tay, thẳng lưng dậy – "Xin nghỉ mấy ngày đi, nằm trên giường cho tốt."

"...Ồ." – Cố Phi gật gật đầu.

Lão Từ thở dài, ra sân sau.

"Sao Lão Từ lại đến?" – Tưởng Thừa nhỏ giọng hỏi.

"Thầy ấy khoảng mỗi tháng đều phải chạy đi mỗi nhà một chuyến" – Cố Phi nói – "Trọng điểm là nhà tôi, và mấy người Vương Húc."

"Thật không ngại vất vả" – Tưởng Thừa nhíu nhíu mày, Lão Từ xem như thật sự khá yêu nghề – "Tôi đoán lát nữa thầy ấy lại định nói chuyện Lý Bảo Quốc với tôi."

"Ngoại trừ Lý Bảo Quốc, cậu không còn gì khiến người khác bận tâm." – Cố Phi cười cười.

"Trước trận đấu Lý Bảo Quốc đến trường học, không biết nói gì với Lão Từ ở cổng trường" – Tưởng Thừa hơi buồn bực duỗi duỗi chân – "Ông ta rốt cuộc muốn làm gì!"

Cố Phi không lên tiếng, đưa tay vỗ lên đùi cậu: "Lát nữa nghe thử Lão Từ nói thế nào, đừng bực, chẳng qua chỉ là về nhà hay không về nhà, là con hay không phải con nữa thôi."

"Ừm." – Tưởng Thừa sau khi liếc nhìn qua phía sân, gãi gãi trên tay Cố Phi.

''Nói chuyện với Lão Từ xong thì báo tôi một tiếng, chúng ta đi ăn bánh tổ chiên.'' – Cố Phi nói.

"Ăn không được, không có khẩu vị." – Tưởng Thừa nói.

"Vậy cậu xem tôi ăn" – Cố Phi nói – "Tôi có khẩu vị."

"Đệt." – Tưởng Thừa cười.

Lão Từ nói chuyện với mẹ Cố Phi ở sân sau hơn mười phút, sau đó trở lại trong cửa tiệm.

"Thầy Từ cầm hộp sữa bò trở về nhé" – Mẹ Cố Phi xách hộp sữa bò – "Vất vả rồi."

"Khỏi cần, khỏi cần, khỏi cần..." – Lão Từ liên tục xua tay – "Việc này là nên làm, là phạm vi công việc của tôi, không cần khách sáo như thế, phụ huynh có thể phối hợp với công việc tôi, tôi đã rất vui mừng rồi."

"Phối hợp, tôi nhất định phối hợp" – Mẹ Cố Phi vừa nói vừa tiếp tục muốn nhét sữa bò vào tay Lão Từ – "Thầy Từ, thầy..."

"Mẹ" – Cố Phi đứng lên cản lại một chút – "Ngày mai con cầm qua nhà thầy Từ."

"Vậy được, vậy được." – Mẹ Cố Phi gật gật đầu.

"Thật sự không cần, thật sự không cần" – Lão Từ vừa đi ra ngoài vừa vẫy vẫy tay với Tưởng Thừa – "Tưởng Thừa, đến đến, chúng ta đi ra ngoài ngồi một chút."

Tưởng Thừa đứng lên, nhìn qua Cố Phi, Cố Phi cười cười với cậu, làm động tác tay gọi điện thoại.

Tưởng Thừa gật gật đầu, quay người đi ra ngoài cùng Lão Từ.

Lão Từ đi phía trước, cậu theo phía sau, không tăng bước chân để đuổi kịp.

Mặc dù vẫn như Cố Phi nói, chỉ là nói chuyện về Lý Bảo Quốc, cũng chả có gì ghê gớm, chẳng qua chỉ là chút chuyện cậu không chịu trở về kia, nhưng tâm trạng vốn dĩ rất tốt cả buổi sáng không ngờ cứ thế bị phá hỏng sạch.

Nếu không phải nhờ dáng vẻ tươi cười sau cùng đó của Cố Phi, cậu bây giờ thật sự muốn quay đầu không tiếng động mà bỏ rơi Lão Từ.

"Chúng ta lên phía trước uống chút trà." – Lão Từ quay đầu lại nói một câu.

"Uống trà?" – Tưởng Thừa rất giật mình, chính là con đường này, số lần cậu đến không được xem là ít, mỗi lần tuy rằng không nhìn kỹ thế nào, dẫu sao cũng đều là mặt tiền cửa hàng nhỏ lụp xụp bẩn thỉu, nhưng về cơ bản vẫn có thể khẳng định không có chỗ phòng trà nhàn nhã nào như vậy.

"Không thích uống trà hả?" – Lão Từ cười cười – "Cũng đúng, người trẻ tuổi mà, khi Cố Phi lần đầu tiên dẫn thầy đến chỗ này uống trà, thầy cũng rất bất ngờ, không ngờ đứa trẻ đó cũng uống trà đấy."

"A." – Tưởng Thừa lại thoáng giật mình.

Cậu chỉ biết Cố Phi uống nước thích thả lát chanh vào, nhưng hoàn toàn không biết Cố Phi còn uống trà.

Cậu bỗng nhiên hơi không dễ chịu cho lắm.

Việc mà ngay cả Lão Từ còn biết, cậu lại không biết!

Lão Từ biết, vậy 'Không phải chim tốt' và Lý Viêm có phải cũng biết hay không, cả Đinh Trúc Tâm, rồi Vương Húc biết không...

Tưởng Thừa nhỏ giọng "chậc" một tiếng.

Chậc chậc.

Chỗ uống trà này, là một tiệm trà gia đình lụp xụp bẩn thỉu, Tưởng thừa đi qua không phải một lần, nhưng lại chưa từng chú ý tới.

Kỳ thực cũng không phải là phòng trà đặc biệt gì, tất cả chỉ vẻn vẹn một cái bàn trà nhỏ kê bên cửa sổ, chỉ là bán trà, cậu muốn uống trà, thì mua rồi pha là xong ngay.

Lão Từ gọi một bình trà xanh, hai người ngồi xuống, Tưởng Thừa im lặng, hơi lơ đãng, sau khi Lão Từ rót cho cậu tách trà, cậu mới hồi tlhần, hơi ngại ngùng: "Cảm ơn Từ Tổng."

"Kỳ thi giữa kỳ này, em thi có hài lòng không?" – Lão Từ hỏi.

"Cứ như vậy thôi." – Tưởng Thừa nói.

"Dựa vào trình độ Tứ Trung mà nói, đã là vô cùng tốt rồi" – Lão Từ vừa nói vừa mở túi của mình ra – "Nhưng thầy có xem qua một chút, trừ ba môn được điểm tối đa, các môn khác bị trừ không ít điểm, bài thi nếu không phải do chữ của em quá xấu..."

"Thầy chỉ nói với em cái này sao?" – Tưởng Thừa nói – "Thi cuối kỳ nếu vẫn giữ đề thế này em có thể cách người hạng hai một trăm điểm trở lên."

"Em, đứa trẻ này" – Lão Từ nở nụ cười, từ trong túi lôi ra một cặp văn kiện để xuống trước mặt cậu – ''Cái này là bài thi thầy nhờ bạn bè trước đây xin tới từ bên kia của bọn em, có điều Phụ Trung thầy không biết ai, tìm được là bài thi của Tam Trung, đều là trọng điểm, nên độ khó không khác lắm... ''

Tưởng Thừa ngẩn cả người.

''Em có thời gian có thể tự canh thời gian làm thử xem'' – Lão Từ nói – ''Làm xong rồi thầy tìm thầy cô giúp em chấm bài thi, em thấy thế nào?''

Tưởng Thừa thế nào cũng không nghĩ được Lão Từ lại có thể làm đến mức này, cậu cúi đầu mở cặp văn kiện ra, bên trong đích thực là số lượng lớn bài thi của các trường.

"Từ Tổng, thầy..." – Cậu nhìn chằm chằm bài thi, không biết nên nói gì.

"Nên làm nên làm" – Lão Từ nói – "Thầy ở Tứ Trung nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp được hạt giống tốt như em, đương nhiên là muốn tận lực."

"Cảm ơn thầy" – Tưởng Thừa cầm cặp văn kiện cất tài liệu đi.

"Còn có một chuyện thầy muốn nói, có lẽ em cũng đoán được" – Lão Từ nói – "Tình huống này của gia đình em, thầy biết em không sẵn lòng nói, thầy cũng không hỏi nhiều, nhưng thầy sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của em, cho nên thầy vẫn hy vọng em có thể..."

"Lý Bảo Quốc tìm thầy nói gì?" – Tưởng Thừa ngước mắt nhìn Lão Từ.

"Cũng không có gì, chỉ là nói em không về nhà" – Lão Từ thở dài – "Còn nói ông ấy bị bệnh...Tưởng Thừa à, em không về nhà, thầy cũng có thể hiểu được, nhưng mà vẫn hy vọng em có thể nói chuyện với ông ấy một chút, nếu không..."

"Em biết rồi." – Tưởng Thừa nói.

Lão Từ không nói tiếp nữa, lại thở dài: "Thật không nghĩ ra Lý Bảo Quốc cũng có thể có một đứa con trai như vậy."

Tưởng Thừa nhìn thoáng qua thầy ấy.

"Lý Huy, con trai lớn của ông ấy" – Lão Từ vừa nói vừa phất phất tay – "Trước đây cũng là học sinh của thầy, haizz, thật là không nên thân, không nên thân."

Tưởng Thừa cười cười, tuy rằng hết sức không vui lòng hỏi, nhưng vẫn phải mở miệng hỏi một câu: "Ông ấy bị bệnh gì?"

"Phổi có vấn đề thì phải, ông ấy không nói rõ." – Lão Từ nói.

"Ồ" – Tưởng Thừa nhíu nhíu mày, Lý Bảo Quốc mỗi ngày uống rượu hút thuốc không ngừng, ho từ sáng đến tối, nếu như nói phổi xảy ra vấn đề, thực sự là một chút cũng không ngoài dự đoán.

Mà "Phổi có vấn đề" này, là cái gì?

Hôm nay Lão Từ không nói nhiều như bình thường, nói xong những điều này, uống thêm hai tách trà, liền bảo Tưởng Thừa đi.

"Thầy uống xong rồi đi" – Lão Từ nói – "Em trở về trước đi, ba em... Lý Bảo Quốc bên kia, em nên trao đổi một chút."

"Vâng" – Tưởng Thừa đứng dậy, cầm cặp văn kiện lên, khom mình cúi chào Lão Từ – "Cảm ơn Từ Tổng."

"Ai" – Lão Từ chắc là trước giờ chưa từng gặp tình huống học sinh làm đại lễ thế này với mình, khẩn trương đứng lên theo, cũng khom người với cậu – "Trở về đi, trở về đi."

Tưởng Thừa quay người đi khỏi phòng trà... Không, tiệm trà.

Lúc chậm rãi thả bộ tới tiệm nhà Cố Phi, cậu lấy di động ra gọi.

"Xong việc rồi?" – Cố Phi nhận điện thoại.

"Ừ" – Tưởng Thừa nói – "Bên đó cậu có thể đi được chưa?"

"Đi ăn bánh tổ chiên?" – Cố Phi hỏi.

"Phải." – Tưởng Thừa nói.

"Vậy cậu qua đây dìu tôi đi." – Cố Phi nói.

Tưởng Thừa đi qua dìu Cố Phi từ trong tiệm ra, sau đó dùng xe đạp chở cậu ta đến chỗ bánh tổ chiên ấy, lại dìu vào trong tiệm ngồi xuống.

"Thật hưởng thụ" – Cố Phi mỉm cười – "Trước đây tôi gãy xương gì đó chỉ tự nằm thẳng trên giường, không có ai dẫn tôi đi ra ngoài ăn đồ ăn."

"Đó là bởi vì hiện tại cậu không gãy xương được chưa" – Tưởng Thừa đang cúi đầu nhìn vào thực đơn chuẩn bị gọi chút rau trộn nữa, hai mắt quét qua mấy lần lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên – "Cậu gãy xương rất nhiều lần sao?"

"Cũng không bao nhiêu lần" – Cố Phi nói – "Ba bốn lần thì phải, đều không nghiêm trọng, tôi chính là nói ra để cậu đau lòng chút đó."

"Tôi đệt" – Tưởng Thừa trợn mắt nhìn cậu, mấy giây sau, một tay bỗng nhiên bấu chặt lên ngực, tay kia chống vào tường bên cạnh, nhíu mày lại, cả mặt đau đớn khó khăn nói – ''Đau... Đau, đau quá... Tôi có, có lẽ không... được rồi...''

"Tôi... Đệt" – Cố Phi trước là bị cậu dọa giật nảy, định đứng dậy, sau đó phản ứng lại mới cười đến tách trà cũng cầm không nổi – ''Diễn xuất này của ngài mới là cừ nha, tôi suýt tí đã gọi 120 rồi. '' (số cấp cứu)

"Kỹ năng của học bá chúng tôi khá là nhiều, cậu không cần phải tự ti." – Tưởng Thừa thu chiêu, tiếp tục xem thực đơn, cậu không hề không biết ngượng mà đi nói cho Cố Phi biết, chính là cái kiểu diễn xuất mô phỏng này, mỗi khi cậu đánh răng rảnh rỗi không có chuyện gì thì nhìn vào gương làm một lần, đã dày công tôi luyện từ lâu rồi.

Ăn xong bánh tổ chiên, bụng no căng rồi, lúc chở Cố Phi tới phòng cho thuê, cậu vừa lái vừa xoa bụng suốt.

Đến dưới lầu, Cố Phi xuống xe, chờ để cậu dìu, cậu nhìn nhìn chung quanh, không có một bóng người, thế là đi thẳng vào hành lang: "Cậu vẫn còn ghiền à?"

Cố Phi cười đuổi theo.

Tưởng Thừa mới vừa mở cửa ra, Cố Phi liền từ phía sau ôm lấy cậu, kề sát bên tai cậu cọ cọ: "Tôi mới vừa ăn bánh tổ chiên, sẽ không hôn cậu."

"Ồ" – Tưởng Thừa cười – "Tôi còn ăn dưa chua..."

"Đổi thành chà chà đi" – Cố Phi dùng chân móc cửa phòng, đóng cửa lại, đẩy cậu đi tới phòng ngủ, vừa đi vừa cọ vào hõm vai cậu – "Trên người cậu đều là mùi bánh tổ chiên."

"Đệt" – Tưởng Thừa dùng cùi chỏ thúc cậu một cái – "Cút mau."

"Không sao, tôi vẫn còn chịu được." – Cố Phi sờ soạng hai cái trên người cậu.

Lúc Tưởng Thừa xoay người bị vướng chân một cái vào cạnh giường, Cố Phi thuận thế áp vào người cậu, hai người ngã lên giường.

"Tôi đệt, cái giường này bằng gỗ!" – Tưởng Thừa dùng tay đập một cái trên giường – "Cậu dùng thêm chút sức nữa, hai ta có thể xụp thẳng xuống đất."

Cố Phi cười cười không lên tiếng, cúi đầu hôn hôn bên cổ, sau đó nằm sấp trên người cậu, vùi mặt vào hõm vai cậu không động đậy nữa.

Hai người, ai cũng không động đậy, cứ như thế nằm im.

Cố Phi có thể nghe thấy tiếng hô hấp của Tưởng Thừa, còn có thể cảm giác được mạch đập nhẹ nhàng trên cổ cậu ấy.

Hơi thần kỳ chính là, trong không gian riêng tư này, dưới trạng thái hai người ôm lấy nhau thân thiết, cậu thế mà không hề suy nghĩ bậy bạ.

Chỉ cảm thấy rất thoải mái, chỉ muốn nán lại mãi như thế, ngẩn người cũng được, đang ngủ cũng được.

"Này" – Tay Tưởng Thừa duỗi vào trong áo của cậu, xoa xoa trên lưng cậu – "Tôi phát hiện xem ra cậu nặng hơn vẻ bề ngoài."

"Thở không ra hơi sao?" – Cố Phi hỏi.

"Còn có thể kiên trì một phút." – Tưởng Thừa nói.

Cố Phi cười, trở mình nằm bên cạnh cậu.

"Lát nữa cậu chép bài tập sao?" – Tưởng Thừa nghiêng mặt qua nhìn cậu.

"Ừm" – Cố Phi cũng nghiêng mặt qua – "Còn cậu thì sao?"

"Tôi phải làm bộ đề" – Tưởng Thừa nói – "Lão Từ lại có thể tìm cho tôi bộ bài thi, của chỗ chúng tôi trước kia, bài thi Tam Trung."

"... Đệt" – Cố Phi giật mình – "Lão Từ cũng thật là..."

"Thực ra bài thi Phan Trí tìm cho tôi, tôi đều làm cả rồi" – Tưởng Thừa nói – "Mà bộ này của Lão Từ, có lẽ tôi phải làm một ít."

"Ừm" – Cố Phi ngồi dậy.

"Cậu canh thời gian giúp tôi đi" – Tưởng Thừa xuống giường, ngồi trước bàn học bên cạnh giường – "Cậu ngồi..."

"Cậu làm xong bài thi, tôi lại chép bài tập" – Cố Phi dựa vào đầu giường nhìn cậu – "Cậu làm đi."

"Vậy cậu làm gì?" – Tưởng Thừa thò tay sờ sờ mũi cậu.

"Tôi giám thị." – Cố Phi nói.

Tưởng Thừa không nói nữa, cầm một bộ bài thi cúi đầu bắt đầu xem.

Cố Phi liếc mắt nhìn giờ, tính thời gian cho Tưởng Thừa, sau đó nghiêng đầu lẳng lặng nhìn cậu.

Tưởng Thừa có kỹ năng khiến cậu vô cùng khâm phục, chính là tập trung tinh thần chỉ trong một giây, một giây vừa bắt đầu đã cúi đầu xem bài thi, toàn bộ mọi thứ bên cạnh cậu như đều tan biến mất.

Loại trạng thái này, trước giờ Cố Phi chưa từng thấy được trên người của người quen biết nào, kể cả Dịch Tĩnh.

Tưởng Thừa quả thật là đặc biệt, không giống bất kỳ ai.

Không giống bất kỳ ai.

Cố Phi nhắm một bên mắt, một bên còn lại qua vòng tròn mà tay cậu chụm thành, nhìn vào mặt nghiêng của Tưởng Thừa.

Vào nháy mắt khi đặt bút, loại khí tức vốn đang bao bọc trên người cậu ấy, bất tri bất giác hấp dẫn ánh mắt của người khác, cả cơ thể nhuốm sự tự tin, khiến người ta phải kiêu hãnh, tự hào.

Hết chương 57.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro