1. ANH YÊU EM CHỨ? (tiếp-6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chìm đắm dưới đáy hồ tình yêu căm lặng

Một người bạn hỏi tôi rằng:

"Làm sao cậu biết được có ai đó đang yêu thầm mình?"

Tôi trả lời pha lẫn chút ngạc nhiên:

"Đã là yêu thầm, thì tớ làm sao biết được? Mà nếu biết được thì sao có thể gọi là yêu thầm?"

Huống hồ, xưa nay tôi không phải kiểu người thầm yêu trộm nhớ ai đó tới mức điên cuồng, đã vậy còn hay ảo tưởng rằng bản thân mình thật đáng yêu, chắc hẳn sẽ có người yêu thầm mình.

Đã từ rất lâu rồi, có người từng bảo với tôi rằng, một chàng trai nọ đang thầm yêu tôi. Đó là cậu bạn trai rất thân thiết của tôi, vậy là có một lần buôn chuyện trên điện thoại, tôi dò thử:

"Cậu có bao giờ thầm yêu một ai đó không?"

Chẳng dè cậu ấy trả lời luôn:

"Ồ... Trước nay tớ chẳng yêu thầm ai cả."

Sau này tôi nghĩ, mình hỏi thẳng thừng như vậy, kể cả cậu ấy có thích mình đi chăng nữa, hẳn cũng sẽ chẳng thừa nhận, mà không khéo lại còn tưởng mình yêu thầm cậu ấy kia chứ.

Tôi không yêu thầm ai cả, vì vậy nghĩ rằng cũng chẳng có ai thầm thương trộm nhớ mình. Có người nói, tình yêu thầm kín thật sự rất vĩ đại, nhưng cũng có người lại nói, yêu thầm là vết đau, tựa như một món quà, vừa thê mỹ vừa lãng mạn. Nhưng, xin hãy tin tôi, giả như tình yêu thầm kín chẳng bao giờ đến ngày tu thành chính quả, đối phương không thể dành tình yêu cho bạn, vậy thì, yêu thầm xét cho cùng chỉ là một nỗi niềm chìm đắm, mãi mãi chẳng thể nổi lên.

Chúng ta cho rằng bản thân thầm yêu day dứt một người, nhưng kỳ thực,thứ mà chúng ta đang yêu, chỉ là một dáng hình đã được tô hoa điểm phấn ngàn vạn lần trong trí tưởng tượng. Càng không với tới, ta càng yêu. Càng không với tới, ta càng đau lòng thắt ruột. Để rồi một mai, nỗi niềm mãi chẳng thể nổi lên đó, đành lắng chìm xuống đáy hồ của tình yêu câm lặng, hóa thân thành một màn rêu hoang tối.


Người đàn ông ngồi trên thuyền

Một cô bạn tính tình phóng khoáng từng kể với tôi rằng, ngay từ khi còn rất nhỏ, cô ấy đã cảm thấy rằng khi yêu một người, ta không nhất thiết phải có được người ấy.

Buổi tối hôm đó, tôi và cô ấy ngồi nhấm nháp những món Ý, tôi hỏi:

"Vậy cậu có làm được điều đó không?"

Cô ấy trả lời:

"Trước kia thì không, bởi vậy lúc nào tớ cũng thấy buồn chán, giờ đây lớn tuổi hơn một chút, cũng vắt qua vài mối tình, tớ bắt đầu cảm thấy mình có thể làm được."

Và thực sự cô ấy đã làm được. Cô ấy yêu một chàng trai, có con mà không kết hôn, chỉ nuôi con một mình.

Cô ấy thực hiện những suy nghĩ mà bản thân tin tưởng từ thuở bé, không sở hữu người khác, và cũng không để người khác sở hữu mình. Cô ấy nói, chúng ta và những người mà chúng ta yêu thương đều nên có một khoảng trời riêng, khi nào muốn gặp, một trong hai người chèo thuyền đi tìm người kia là được rồi.

Tôi cười nói:

"Vậy thì chí ít, cậu phải tìm một anh chàng chịu chèo thuyền đến thăm cậu chứ nhỉ!"

Dù tôn sùng kiểu tình yêu như thế nào, thực ra đều không quan trọng. Vậy nhưng xét cho cùng, con người cũng chẳng thể yêu đương với chính mình. Sartre tìm thấy Beauvoir của anh ấy, John Lennon cũng tìm thấy Yoko Ono của mình. Khi sống không mang đến, và khi chết cũng chẳng mang đi, đạo lý này liệu ai mà không biết? Nhưng làm được hay không lại là chuyện khác.

Không để người kia có được mình có lẽ sẽ dễ dàng hơn đôi chút, nhưng không có được người kia lại không dễ dàng như tưởng tượng. Trừ phi, con người không bao giờ cô dơn, không bao giờ quạnh vắng, không biết sợ đánh mất, cũng vĩnh viễn không bao giờ già đi.

Một khi già rồi, liệu có thể chèo thuyền được chăng?

___________________________________________
1. Jean-Paul Charles Aymard Sartre: (1905 - 1980) là nhà triết học hiện sinh, nhà soạn kịch, nhà biên kịch, tiểu thuyết gia và là nhà hoạt động chính trị người Pháp.

2. Simone de Beauvoir: (1908 - 1986) là một nhà văn và nhà triết học người Pháp. Sau này trở thành bạn tri âm của Sartre.

3. John Winston Ono Lennon: (1940 - 1980) là nhạc sỹ, ca sỹ người Anh, là người sáng lập và thủ lĩnh cảu ban nhạc huyền thoại The Beatles - một trong những ban nhạc thành công và được ngưỡng mộ nhất lịch sử âm nhạc thế giới.

4. Ono Yoko: (sinh năm 1933) là một nghệ sĩ người Mỹ gốc Nhật, nhạc sỹ, tác giả và nhà hoạt động hòa bình, cũng được biết đến với cuộc hôn nhân với John Lennon.
___________________________________________


Ứng phó với một người phụ nữ

Trong một cuộc hẹn ăn uống cùng cậu bạn học ngày xưa, cậu ấy hào hứng khoe rằng hiện đang yêu cùng lúc vài cô gái, đợi cậu ấy nói xong, tôi không kìm được câu hỏi:

"Họ thích cậu vì những điểm gì?"

Thực ra tôi muốn nói rằng: "Tại sao họ lại thích cậu nhỉ? Tớ chẳng thấy cậu thu hút đến vậy đâu!"

Cậu ấy dương dương tự đắc nói: "Tớ có thể hàn huyên buôn dưa lê với họ cả ngày được. Từ chuyện trang điểm, làm đẹp, mua quần áo, hay tất cả những đề tài đang hot đều chẳng thể làm khó được tớ. Tớ rất biết cách trò chuyện, và cũng rất vui lòng nghe họ tỉ tê tâm sự."

Sau đó, cậu ấy còn bổ sung: "Phụ nữ thực ra rất đơn giản mà! Họ chỉ muốn có một người đàn ông lắng nghe mình là đủ."

Thế nhưng, giả dụ tôi chỉ muốn một người lắng nghe những điều tôi nói, vậy thì chỉ cần làm bạn với anh ta là được mà! Việc gì phải tán chuyện yêu đương?

Những cô gái đang yêu cậu bạn kia, tôi nghĩ chắc vì họ quá cô đơn thôi nhỉ?

Cậu bạn kia vẫn thao thao bất tuyệt: "Phụ nữ chẳng qua cũng chỉ cần một chiếc gối thôi! Có thể để họ ôm ấp, để họ nghỉ ngơi, và để họ khóc."

Tôi không nói với cậu ấy rằng, đôi khi phụ nữ cũng quăng quật giằng xé chiếc gối kia để thỏa cơn giận.

Tôi nhìn kỹ lại nét mặt của cậu ấy, bỗng tự nhủ rằng: "Mình thì chẳng thể nào yêu được cậu ta cả!"

Tôi  thật hâm dở quá thôi! Nghe người ta kể một đống thiên tình sử, rồi lại mà ngồi đó mà hoài nghi sự hấp dẫn của cậu ta. Có lẽ, do tôi cảm thấy chướng tai gai mắt. Không phải vì chuyện cậu ta yêu cùng lúc vài cô gái, mà là tình cảm cậu ta quá nông cạn. Rõ ràng cậu ta không biết thế nào là yêu say đắm một người, chỉ là cậu ta thích "tằng tịu" với phụ nữ mà thôi. Câu ta tự khoe rằng mình rất biết cách chiều lòng phụ nữ, nhưng tôi nghĩ, bấy lâu nay cậu ta chưa từng có cơ hội để chiều lòng người con gái khiến cậu ta yêu sâu đậm. 

Và đó mới là điều không dễ để ứng phó.


Những kẻ si mê thật đáng sợ

Nếu có một chàng trai yêu bạn đến si mê, vậy bạn nên cố gắng tận hưởng tình yêu đó, nhưng xin đừng mong đợi rằng, anh ta sẽ yêu bạn đến vĩnh hằng.

Những kẻ si mê thật đáng sợ, bởi nếu một ngày khi tỉnh giấc, họ sẽ trở nên rất vô tình.

Anh ta cuồng say trong tình yêu với bạn, tất nhiên là vì giữa bạn và anh ta có một điểm khác biệt nào đó, có thể vì bạn không yêu anh ta, có thể vì bạn đã có một nửa bên cạnh, có thể do điều kiện của bạn quá tốt... Đối với những thứ mơ ảo hão huyền không thể với tới, chúng ta mới thường mê đắm đến vậy.

Con người sẽ không si mê mãi mãi, đến một ngày khi anh ta tỉnh lại, và phát hiện ra rằng mọi thứ đều thật không công bằng, rằng anh ta đang tự ngược đãi chính mình, và cũng bị bạn ngược đãi, quá khứ của anh ta chết đuối trong tình yêu của chính mình, và giờ đây anh ta sẽ không bao giờ nhảy xuống nước nữa. Anh ta sẽ nghi ngờ rằng, mối tình si mê mà anh ta dành cho bạn bấy lâu ấy, bạn liệu có xứng đáng để anh ta yêu đến vậy hay không. Vì tự trọng, anh ta sẽ phủ định tất cả mọi điều của quá khứ, thu lại tình yêu si khờ và mê hoặc đối với bạn. Người đàn ông của ngày hôm qua không phải là anh ta nữa, bây giờ mới là sự thực, một người lạnh lùng cảnh giác, và chưa từng yêu bạn.

Nếu bạn lại rơi vào trường hợp bất hạnh, bị anh ta làm cho rung động đúng vào giây phút ấy, con tim nhen nhóm yêu thương, thì chắc hẳn bạn sẽ rất đau khổ, bởi anh ta sẽ chẳng bao giờ còn yêu bạn say đắm như thuở trước, trước khi bạn sụp đổ, anh ta sớm đã thoát ra.

Si mê một người, cả tâm chí và thể xác như bị ma nhập không thể tự chủ. Một người dù thông minh đến mấy, cũng sẽ ngô dồn tận những giọt tình cảm cuối cùng cho người kia, để rồi khi tỉnh lại, họ đã không còn chút tình cảm nào còn sót lại, trở nên lạnh lẽo vô tình âu cũng là điều tất yếu.

Khi được một người đàn ông si mê, đừng hy vọng rằng ngày mai anh ta vẫn như vậy, bạn và tôi đều cần hiểu rõ một điều: Vật cùng, tất sẽ phản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro