[ CHƯƠNG 58 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TAY CHƠI

Chương 58

Lâm Y Khải cầm di động, miệng tủm tỉm, anh vui vẻ nhận tấm hình selfie của Mã Quần Diệu, nhưng không đăng lên vòng bạn bè. Mã Quần Diệu từ đầu đến chân là của anh, không cho ai xem hết. Thế là anh bèn đăng lên vòng bạn bè, lần này chỉ có status: "ừ, bên nhau rồi."

Đơn giản ngắn gọn quăng một quả bom, lại còn có mùi vênh vang. Cũng chẳng rõ có phải nhờ tấm ảnh này nhắc nhở hay không, anh mới nhận ra rằng hình như mình chưa từng chụp Mã Quần Diệu tấm nào.

Thế là suốt chặng đường từ chính diện đến nhìn nghiêng, từ đầu đến đuôi đều chụp hết một loạt. Cuộn album sang trang tận mấy lần Lâm Y Khải mới cảm thấy thỏa mãn dừng lại, bình luận một câu: con nhà ai mà đẹp dữ. Mã Quần Diệu thấy bộ dạng hỉ hả đắc ý của Lâm Y Khải, không kiềm được thò tay qua bấm tai anh, kéo nhè nhẹ, tranh thủ lúc đèn đỏ kéo người qua, ngoạm chóp mũi mấy phát rồi mới thả ra.

Lâm Y Khải rờ rờ chỗ bị cắn, càng lúc càng thấy Mã Quần Diệu giống y chang Tiểu Tư, e là có ngày anh phải vác cái mặt dính dấu răng ra ngoài quá. Tai anh đã ổn rồi, nhìn thấy tăm lá trà khô trên tai Mã Quần Diệu, mới sực nhớ đôi khuyên cài áo được mài bóng Mã Quần Diệu để lại ở nhà anh, giờ hai đứa đã về một nhà rồi, phải đưa Mã Quần Diệu một cái thôi. Lâm Y Khải bấm có một lỗ, làm sao đeo một cặp được.

Xe chạy về dưới nhà anh, Lâm Y Khải mới nhận ra Mã Quần Diệu về bị ngược đường. Thấy mưa càng lúc càng đổ to, anh nói, “Anh nên nhắc em, kiểu gì cũng phải đưa anh về trước, rồi em tự chạy về chứ.” Thấy Mã Quần Diệu lấy di động ra, định gọi xe, anh vội giữ tay Mã Quần Diệu lại, “Em có cái này cho anh.” Vừa dẫn người vào cửa, Tiểu Tư đã chạy ton ton đến, xúm vào chân Mã Quần Diệu vẫy đuôi.

Lâm Y Khải vào trong lấy khuyên tai ra, cầm một cái, cúi xuống đeo cho Mã Quần Diệu. Đinh mảnh lạnh lẽo xuyên qua lỗ tai, móc cài lại ở phía sau. Sư tử chễm chệ trên vành tai Mã Quần Diệu, hợp đến lạ. Anh hôn lên mấy cái rồi bảo ra ngoài nhớ đeo đấy, đẹp phết. Còn chưa rời người ra, Mã Quần Diệu đã ôm eo anh lại. Anh thuận thế đeo lên eo Mã Quần Diệu, “Không về nữa à?” Mã Quần Diệu bắt lấy cằm anh, xoay anh về phía mình. Trước khi hôn lên, chỉ thấp giọng bảo rằng, “Về không được rồi.”

Xưa có quân vương không tảo triều, nay có anh rù quến Mã Quần Diệu. Khi chuông reo lên, anh chỉ mới vừa chợp mắt một chốc. Mình mẩy đau nhức mỏi nhừ, cửa mình mềm nhũn chưa khép lại, anh nằm úp kề bên Mã Quần Diệu ngủ, mắt tức thì ráo hoảnh. Nhận thấy Mã Quần Diệu vẫn còn tựa lưng vào đầu giường không ngủ, tay trái xoa lưng dỗ anh, tay phải hút đã được vài điếu thuốc rồi. Nghĩ đến chuyện hôm nay Mã Quần Diệu phải vội lên máy bay, anh lại thấy hối hận vì đã giữ người lại.

Mã Quần Diệu thấy anh dậy rồi, bảo giờ còn sớm lắm, đoạn nhoài người tới trao một nụ hôn đậm vị thuốc lá, xong xoa xoa mặt đứng lên đi vào phòng tắm. Lâm Y Khải đỡ hông già cả bò dậy lục lọi đồ trong tủ đầu giường, trong đó có lọ Melatonin và đồ bịt tai, còn có cái bịt mắt, đồ dùng cho người ngủ không đủ giấc. Nghĩ một chút, anh lõa mông đi vào nhà bếp, nhanh chóng làm một cái sandwich. Chừng Mã Quần Diệu ra khỏi phòng tắm, liền thấy Lâm Y Khải tồng ngồng mặc mỗi cái tạp dề, một tay cầm ly sữa một tay nâng bánh sandwich, hệt như diễn viên phim tươi mát, ngả ngớn nhướng mày với gã, “Lại đây, bồi bổ tinh khí nào~”

Mã Quần Diệu dở khóc dở cười, đi qua giằng cái sandwich nhai mấy miếng, đoạn bảo, “Em cố ý lựa lúc anh đang vội, chơi trò này phải không?” Lâm Y Khải sờ sờ bụng dưới Mã Quần Diệu, “Phải thương lấy thân, Văn gia à.” Nói đoạn anh đưa vật dụng chuẩn bị sẵn cho Mã Quần Diệu, “Lên máy bay dùng.” Kế đó tháo tạp dề ra, quay trở về phòng, vừa đi vừa tiêu sái vẫy tay, “Nhớ mua đặc sản về cho em đấy, đi ngủ đây.”

Mã Quần Diệu đi lúc nào Lâm Y Khải không rõ, đến khi anh dậy thì nhà đã vắng tanh, trên bàn có một ly nước chanh pha mật ong, bên dưới dằn một tờ giấy. Mã Quần Diệu để lại lời nhắn: phải nhớ anh đấy, đợi anh về. Sến muốn huệ huệ, làm Lâm Y Khải đọc phát tỉnh cả người. Yêu bốc lên lú não, bèn chụp lại gửi cho Trình Sở. Vừa nhắn xong liền thấy hối hận, bèn hủy tin nhắn. Trình Sở chưa nhận được tin nhắn gửi lại một chuỗi dấu chấm hỏi, lải nhải hệt như má già, cứ hỏi rốt cuộc mới nãy gửi cái gì vậy.

Nào ngờ bị một câu của Lâm Y Khải nghẹn luôn họng, bên cạnh ava hình mặt cún của Lâm Y Khải hiện lên một khung thoại: nhiều chuyện như vậy, chắc chắn là thiếu “sinh hoạt tốt”. Trình Sở tức thì cáu lên, gửi liền tù tì một đống ảnh nóng cần làm mờ, chứng minh cuộc sống của mình rất muôn màu muôn vẻ. Lâm Y Khải lười xem, quẳng di động qua một bên uống chanh mật ong.

Đợi Mã Quần Diệu quay về, thì đã là chuyện một tuần sau đó. Mã Quần Diệu nói nơi ấy có một chỗ gửi thư, thư đưa đi cực kì chậm, một lá thư phải mất cỡ nửa năm mới đến được tay người nhận, gã có gửi cho Lâm Y Khải một lá thư, nửa năm sau nhận. Lâm Y Khải tò mò chết đi được, gạn hỏi rốt cuộc viết cái gì, Mã Quần Diệu không bật mí, chỉ bảo nửa năm sau là biết thôi, coi như một kiểu lãng mạn.

Không có được đáp án, bèn không truy hỏi nữa. Bọn họ lái xe đi ăn, nhà hàng này cực kì khó đặt chỗ, ẩm thực địa phương chính tông, lúc nào cũng có một hàng dài xếp lũ lượt ngoài nhà hàng. Nếu đã có bụng hẹn hò, Lâm Y Khải sao lại không chuẩn bị trước. Anh đã đặt một bàn từ sớm, vừa đến là được đi vào ngay. Trời lạnh đồ ăn nóng, lần này Mã Quần Diệu đến một chỗ còn lạnh hơn, ngón tay cũng bị thương mấy vết vì rét đậm.

Lâm Y Khải mắt thấy bụng nhớ, suy xét tối nay chăm sóc tay Mã Quần Diệu cho tốt. Gắp thêm mấy miếng thịt vào bát Mã Quần Diệu, vừa nhấc mắt lên liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đến tột cùng, khắc sâu trong đầu anh mười mấy năm nay, mỗi lần anh gặp ác mộng tỉnh giấc, đều sẽ gặp phải, Trần Thế Hoa. Lâm Y Khải đánh rơi đũa, anh cảm giác chân mình đang run rẩy. Đến khi hoàn hồn, anh đã đuổi theo rồi, hoảng loạn đụng ngã cái ghế, tông phải mấy người, nhất thời rước tiếng phàn nàn liên tục.

Trên đường người qua kẻ lại, đan xen như mắc cửi, Trần Thế Hoa đã mất tăm hơi từ đời nào. Lâm Y Khải mờ mịt nhìn quanh quất, không biết nên đuổi theo hướng nào. Vừa muốn đuổi tiếp, sực nhớ ra Mã Quần Diệu bị bỏ lại đằng kia. Lâm Y Khải vội vỗ đầu, tự trách mình hồ đồ, muốn tìm Trần Thế Hoa chẳng phải rất dễ ư, chỉ cần tra ở chỗ Trần Dung là ra. Giờ phải giải thích với Mã Quần Diệu như nào về sự thất thố vừa rồi đây, đúng ngu chết đi được.

Phờ phạc lấm lem vừa định quay lại, thì Mã Quần Diệu cũng đã ra đến nơi, vẻ mặt kinh ngạc hỏi rằng, “Sao vậy, thấy ai à?” Lâm Y Khải há miệng, hồi lâu sau mới đáp lại, “Không ai hết, em nhìn nhầm người, về ăn tiếp thôi.” Mã Quần Diệu thoáng sững người, nhưng không gạn hỏi. Một bữa cơm ăn chẳng biết vị gì, anh thất thần tới mấy bận.

Cho đến khi một đứa bé cười đùa chạy ngang qua, suýt nữa vấp té, Mã Quần Diệu vươn tay ra đỡ, hạ giọng nhắc nhở cẩn thận đừng chạy. Lâm Y Khải mới hoàn hồn, nhận ra rằng hai người họ có một quãng lặng rất lâu, Mã Quần Diệu cũng không nói gì, không khí trầm và nặng, tình hình rất căng. Lâm Y Khải cân nhắc rồi lên tiếng, “Em nói thẳng nhé.” Anh vừa mở lời, Mã Quần Diệu liền gác đũa xuống, nghiêm túc lắng nghe.

Lâm Y Khải trầm ngâm, “Không phải là mối tình đầu, không phải bồ cũ, là kẻ thù.” Mã Quần Diệu thoáng trợn mắt, thấy Mã Quần Diệu như vậy, không hiểu tại sao, chuyện vốn khó mở miệng lại cứ thế trôi tuột ra ngoài, anh nói, “Anh biết chuyện nhà em đúng không.” Mã Quần Diệu nhìn sắc mặt anh, tinh tế cân nhắc xong mới đáp, “Biết một chút, có đưa tin tức.”

Lâm Y Khải gật đầu, “Em vừa nhìn thấy kẻ đã giết cha em, Trần Thế Hoa.” Không khí bỗng nhiên lặng xuống, Lâm Y Khải cười khổ, thế nào mà bầu không khí có vẻ lại căng thẳng hơn rồi. Anh rũ mắt gắp miếng sườn heo, nhìn chăm chăm miếng thịt dính nước sốt đỏ au, cười bảo, “Tin tức chắc chắn cũng có đưa rằng, ông ta không bị xử phạt gì cả. Tạm giam chưa đầy ba tháng, sau khi vụ án có phán quyết liền được thả ra.”

Anh khêu miếng sườn, hạt cơm dính nước sốt óng ánh, “Nói ra cũng mắc cười, kể từ đó, em không dám ăn thịt. Thấy cái gì đó màu đỏ là sợ, kể cả khi đã hoàn toàn bình phục rồi, cũng phải mất đủ ba năm lê thê.” Anh chậm rãi nhìn lên, hướng về phía Mã Quần Diệu, nói rành rọt từng câu từng chữ, một số lời mà chưa từng nói với bất kì ai, “Không biết ông ta hiện giờ sao rồi, hy vọng là không được tốt cho lắm…”

Nói đến đây, anh ngưng lại, cụp mắt xuống né tránh ánh mắt Mã Quần Diệu, “Bằng không em sợ mình không kiềm chế được, sẽ tìm ông ta, giết chết ông ấy.” Dứt câu, một quãng lặng ngắt kéo dài. Lâm Y Khải bật cười, ngẩng đầu lên, mặt sáng sủa hẳn, “Em nói giỡn đó, anh đừng tin là thật.” Ai dè Mã Quần Diệu lại không cười, chỉ buông một câu, “Nhớ tìm anh.”

Lâm Y Khải còn chưa kịp hiểu dây mơ rễ má gì, vuột miệng, “Sao cơ?”, thì nghe Mã Quần Diệu nghiêm túc nói rằng, “Nếu thực sự đến mức đó, nhớ tìm anh. Em giết người, anh chôn xác.” Lâm Y Khải ngẩn ngơ, hoàn toàn không biết nên đáp lời thế nào, thì Mã Quần Diệu lại tỉnh bơ bồi thêm câu nữa, “Dĩ nhiên, anh cũng chỉ nói giỡn vậy thôi.”

Lâm Y Khải, “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro