[ CHƯƠNG 67 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TAY CHƠI

Chương 67

Ăn Tết xong Lâm Y Khải cùng Mã Quần Diệu trở về nhà, căn nhà vắng người lâu ngày tích một lớp bụi mỏng. Hai người vất vả tổng vệ sinh xong thì một người trở về chỗ làm, một người chuẩn bị mở văn phòng. Lâm Y Khải nghỉ việc, chuẩn bị làm lại từ đầu. Hết thảy cũng chẳng hề dễ dàng gì, nhưng khi đã tất bật rồi, thì anh chẳng còn dáng vẻ bạc nhược như trước nữa, phấn chấn trở lại.

Được Cao Minh tư vấn, anh giao cả hai đoạn ghi âm cho cảnh sát, còn phần chuyện sau đó, anh không muốn biết, cũng không muốn can dự. Cách một quãng thời gian, vẫn có tin tức truyền đến chỗ anh. Trần Dung nhận tội rồi, Trần Thế Hoa bị bắt rồi. Trần Dung khai bồn hoa che giấu hung khí ở hiện trường. Đó là một chậu lan quân tử. Phần đất sau quá trình kiểm tra phân tích, tìm được mảnh vụn cúp có chứa ADN của Yến Kỳ.

Lâm Y Khải lộ diện một lần để làm nhân chứng, việc này hơn chục năm trước từng được lên báo, khác chỗ là lần này còn rùm beng hơn, lan truyền rộng rãi hơn, con tố cáo mẹ, vợ giết chồng. Không điểm nào là không bùng nổ. Nhưng anh chẳng buồn để tâm, trên tòa cũng chẳng lần nào nhìn đến Trần Dung, coi như người dưng nước lã. Sự việc nhốn nháo ầm ĩ khá lâu, cuối cùng có phán quyết sau rốt. Trần Dung tội cố ý giết người, bị phán tù chung thân. Trần Thế Hoa tuy chỉ là tòng phạm, nhưng vì suy xét tình tiết ác liệt tăng nặng, bị phán tù trên 10 năm.

Anh không quay về nhà cũ, nơi gần như bị cánh phóng viên dẫm nát. May mà anh đã thôi việc, phóng viên không tìm được địa chỉ chỗ làm của anh. Lại báo cho Mã Quần Diệu hay một tiếng, rước bà nội về nhà trong thành phố, để ngừa những kẻ không biết giữ mồm miệng nói này nói nọ với bà cụ. Còn mình thì qua nước ngoài chơi một chuyến, né tránh đám kền kền lều báo đấy.

Lần này anh bay qua Pháp, tham gia không ít khóa học, đi dự một loạt triển lãm tranh. Paris đậm đà nghệ thuật, thường ngày anh hay vác bảng vẽ đến quảng trường vẽ người ta. Học được không ít thứ, điêu khắc nặn gốm, thậm chí còn học xăm. Ban đêm thì gọi video cho Mã Quần Diệu bên ấy vẫn còn là ban ngày, Lâm Y Khải còn bảo đợi chừng nào về sẽ lôi Mã Quần Diệu ra luyện tập. Cách video, cách bán cầu đông bắc, Mã Quần Diệu khe khẽ thở dài, hỏi Lâm Y Khải chừng nào thì về.

Lâm Y Khải cố tình nói đông nói tây, nào là vẫn chưa chơi đủ, Pháp là điểm thứ nhất, kế đó anh chuẩn bị chu du toàn thế giới. Con người trong quá trình du lịch, có thể nghĩ thông suốt nhiều chuyện, Forrest Gump chẳng phải cũng vậy sao, đi nát bao nhiêu đôi giày mới nghĩ thông suốt. Mã Quần Diệu bên kia màn hình im lặng một lúc lâu, bảo Forrest Gump sau cùng vẫn muốn trở về nhà, còn Lâm Y Khải, còn muốn về nữa không.

Nhác thấy Mã Quần Diệu cuối cùng đã chớm có dấu hiệu nổi giận, Lâm Y Khải vội vàng trấn an, “Ấy đại biểu cho việc em tin tưởng anh, cái cây hoa đào bự tổ chảng nhà anh, trồng trong nước cũng đủ rước hoa gọi bướm quá trời quá đất. Anh xem, chẳng phải em vẫn tin anh thủ thân như ngọc sao.” Mã Quần Diệu cau mày, có phần tức giận nói, “Đừng tin anh, sắp cao bay xa chạy với người khác rồi.” Lâm Y Khải vờ nổi giận đáp, “Anh dám!” rồi lại da mặt dày cười hì hì bảo, “Chạy thì em vẫn đuổi theo được mà, anh chạy không xa được đâu.”

Mã Quần Diệu bên kia đứng lên, rời khỏi màn hình. Lâm Y Khải cấp bách, vội vàng gọi tên người kia, bảo mỗi ngày chỉ có mỗi lúc này được gặp nhau, Mã Quần Diệu đừng cáu với anh lãng phí thời gian. Anh cũng nhớ Mã Quần Diệu, nhưng anh không muốn về nước đối mặt với chuyện kia. Chỉ bao giờ dư luận triệt để lắng xuống, anh mới có thể quay về sinh sống, mà không bị người ta chỉ trỏ xì xầm.

Đến khi Mã Quần Diệu xuất hiện trở lại trong màn hình, tay gã cầm một lá thư. Lâm Y Khải thoáng ngây người, hỏi cái gì đấy, Mã Quần Diệu cách màn hình, giơ lá thư lên vẫy vẫy, “Lá thư nửa năm trước anh gửi cho em, đến nơi rồi. Chỉ là đến tay anh, không phải tay em.” Lâm Y Khải thoáng khó chịu nhìn bức thư kia chằm chằm, mới gượng cười bảo, “Giờ anh đọc cho em nghe trước cũng như nhau cả.” Mã Quần Diệu bỏ lá thư vào trong ngăn tủ, buồn cười bảo, “Tự về mà mở, về mà xem.”

Rời khỏi Pháp, anh lại đi nhiều nơi khác. Vừa đi vừa du lịch, người cũng đen nhẻm đi không ít. Quen được rất nhiều người, chứng kiến không ít chuyện. Từng gặp phải móc túi, cũng từng thấy người dân diện đồ nhảy nhót trên đường phố trong mùa lễ hội. Nếm được mỹ thực, cũng từng đói meo ruột. Mỗi lần đi qua một chỗ, anh lại gửi một tấm bưu thiếp cho Mã Quần Diệu, kèm theo hình chụp của mình.

Anh còn ngồi cả khinh khí cầu, ở độ cao chót vót nhìn ngắm quang cảnh thành thị. Nhìn những khối vuông vức cái này liền kề cái khác bên dưới, vô cùng đột ngột, anh lại bắt đầu thấy nhớ Mã Quần Diệu. Nhớ cái lần nhảy dù trên cao, Mã Quần Diệu mang anh đi “bay”, cho đến hiện tại, Mã Quần Diệu vẫn dung túng cho anh “bay nhảy”. Anh nhớ khoảnh khắc tiếp đất, nụ hôn nóng bỏng với Mã Quần Diệu, hơi thở đôi bên, dây dướng ái muội, và cả ánh mắt thần thái ngập tràn ánh dương.

Nỗi nhớ nhung bất chợt bùng cháy dữ dội, thiếu chút nữa là anh đã dằn không nổi, lập tức mua vé bay về nước. Vừa mới tiếp đất, anh đã nghĩ đến chuyện gọi điện cho Mã Quần Diệu, nhưng chưa kịp nghĩ xong thì di động đã réo lên trước. Mặt Lâm Y Khải sáng rực, toan nói Mã Đoàn Đoàn à, em đi về đây, em nhớ anh rồi. Thế nhưng giọng nói nghiêm túc của Mã Quần Diệu ở đầu bên kia đã cất lên trước.

Có lẽ ai đó đi ngang qua đường khi ấy sẽ nhìn thấy, một người đàn ông Châu Á tóc đen mắt đen, đang cười vô cùng phóng túng, từng chút một sa sầm xuống. Đến cuối cùng, bi thương vô tận bao phủ khắp khuôn mặt anh ta. Khóe miệng không thể chế ngự co rúm lại, kiềm nén nghiến chặt khớp hàm. Thật lâu sau đấy, mới thở dài nói, “Em biết rồi, em lập tức về ngay.”

Bay đằng đẵng mười tám tiếng đồng hồ, anh mới đặt chân xuống mảnh đất quen thuộc. Trên máy bay Lâm Y Khải không chợp mắt một giây nào, giờ cặp mặt đỏ ké. Mã Quần Diệu đã chờ đón sẵn ở sân bay, vừa nhìn thấy Lâm Y Khải, thoạt tiên là bước chậm nhẹ nhàng, càng đến gần bước chân càng vội vã chạy đến, ôm choàng Lâm Y Khải. Lâm Y Khải gỡ mũ xuống, mái tóc đã hơi dài ra quẹt qua cổ Mã Quần Diệu. Anh vươn tay ôm lại Mã Quần Diệu, nghẹn mũi nói, “Nhớ anh chết mất.” Mã Quần Diệu nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới cắn lên cổ Lâm Y Khải một cái rõ mạnh, hung dữ dọa, “Tính sổ cưng sau.”

Mã Quần Diệu hỏi anh có muốn về nhà nghỉ ngơi không, Lâm Y Khải lắc đầu. Anh cười khổ bảo thật ra là không ngủ được, trên máy bay cố thử rồi. Đến thẳng bệnh viện là được, anh chịu đựng nổi. Nhưng lại không ngờ, vừa lên xe Mã Quần Diệu là anh ngủ ngay, cho đến khi tới bệnh viện, xe ngừng rồi mà vẫn chưa tỉnh lại. Anh ngủ rất say, như là đi lâu quá rồi, chẳng hề nhận ra mình mệt mỏi cỡ nào, đến khi về nhà, cũng có thể gọi người kia là nhà, thì lập tức thả lỏng hoàn toàn, ngủ ngay trên ghế phó lái chả còn hay biết trời đất gì nữa.

Lúc anh đáp máy bay xuống là ban ngày, đến khi tỉnh lại thì trời đã tối. Không rõ Mã Quần Diệu đợi anh bên cạnh bao lâu, thấy anh thức rồi mới hỏi có muốn uống nước hay không. Lâm Y Khải nhận chai nước tu một hơi, rồi bảo, “Anh đợi em một lúc, em sẽ trở lại nhanh thôi.” Anh mở cửa xe, đi ra ngoài. Mã Quần Diệu đã cho anh biết thông tin, anh biết Trần Dung ở phòng mấy.

Vừa đi anh vừa chỉnh đốn lại quần áo. Một vài chuyện chưa nghĩ thông, lúc trên máy bay đều thông suốt cả rồi. Thảo nào Trần Dung lại thừa nhận, thảo nào bà ấy lại nói ra chân tướng. Nghĩ đoạn, Lâm Y Khải chợt cười pha chút quái dị. Đi qua dãy hành lang im phăng phắc, anh đứng trước cửa phòng bệnh. Anh đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng dường như trong chớp mắt chỉ còn lại trống rỗng.

Mã Quần Diệu gọi điện quốc tế cho anh, chỉ vì muốn báo cho anh hay một chuyện. Trần Dung được thả ra rồi, ung thư dạ dày giai đoạn cuối, sống không được bao lâu nữa. Vốn dĩ nên ở trong tù đến mãn kiếp, giờ đây chỉ có thể chuyển đến bệnh viện. Vừa mới được cấp cứu xong, chuyển vào phòng bệnh phổ thông. Bên ngoài có cảnh sát trông chừng, Lâm Y Khải sau khi chào hỏi xong, rồi nhìn cánh cửa trân trân, đoạn đặt tay lên nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Đèn phòng bệnh chưa tắt, Trần Dung tựa vào đầu giường, đang đọc sách. Bà gầy đến thay hình đổi dạng, bàn tay gầy như que củi cầm quyển sách. Tóc thưa đến mức có thể nhìn thấy da dầu, nhưng vẫn được vấn lên chỉn chu kỹ lưỡng. Cho đến lúc này, Trần Dung dường như mới được thanh thản thật sự, rõ ràng là bệnh nguy kịch, nhưng lại rất đỗi bình tĩnh. Nghe thấy tiếng động, bèn giương mắt nhìn lên.

Lâm Y Khải không lên tiếng, chỉ đứng cách xa vài bước chân, nhìn Trần Dung chằm chằm, Trần Dung im lặng nhìn anh chăm chú, “Con có vẻ gầy.” Lâm Y Khải siết nắm đấm, rồi lạnh lùng cười nói, “Quả nhiên bà đã gặp báo ứng tồi tệ.” Trần Dung buông cuốn sách xuống, vẫy vẫy tay với Lâm Y Khải, “Con qua đây, cho mẹ nhìn xem nào.” Lâm Y Khải không đi tới, ngược lại lùi ra sau mấy bước, lưng anh áp lên cửa, gần như nghiến răng gằn từng chữ, “Đáng đời bà… tôi…” Anh những muốn nói thật nhiều những lời độc địa hơn, nhưng lại chẳng nói thêm được chữ nào. Kiềm xuống những giọt nước mắt nhu nhược này, đã hao tốn hết toàn bộ hơi sức của anh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro