07 - Thời gian chỉ lưu hận bất lưu nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tự thu xếp ổn thỏa."

Đó là lời sau cùng giữa Tôn Ngộ Không và Cô Tiểu Niệm.

Khi bước chân khỏi gian phòng nọ, y như chiến sĩ đã chết dấn thân vào cuộc hành trình không thể quay đầu, mọi lối thoát đều bị chặt đứt.

Khi Đường Tam Tạng nhìn thấy Tôn Ngộ Không, mí mắt giật giật, song hắn lại tỏ ra thờ ơ.

Hắn nghe người đó chạy đến rất nghiêm túc mà nói: "Không! Cô nương đó là yêu quái. Con vừa tận mắt trông thấy nàng ta ăn thịt người!"

Chu Ngộ Năng kinh ngạc há to miệng, lại bị Tôn Ngộ Không đẩy ra, quát: "Các đệ mau rời đi, ta tự xử lý nàng!"

Thái dương Đường Tam Tạng lại giật. không biết vì lo lắng cho an toàn của y hay đơn giản là không tin tưởng, hắn nắm lấy tay y, vẻ mặt nghiêm nghị: "Con định làm gì một mình?"

Tôn Ngộ Không nhìn hắn, trong lòng run rẩy: "Sư phụ, người yên tâm.."

Lời còn chưa dứt, đã bị Đường Tam Tạng cắt ngang, y bất chợt nghĩ đến cảnh một án thơ đột ngột kết thúc, trở thành trò cười cho người khác.

"Cô nương kia xinh đẹp, mặt mũi đường nét rõ ràng, thoạt nhìn không giống kẻ sát nhân. Ngộ Không, con nhất định nhìn lầm."

Dường như có cái gì đó nghẹn lại cổ họng, vị mặn lại đắng. Tôn Ngộ Không biết Đường Tam Tạng chưa bao giờ tin tưởng mình. Y nhếch môi, đang định mở lời thì nghe thấy Cô Tiểu Niệm thong thả bước đến, nàng che miệng cười: "Chẳng hay các pháp sư đang nói chuyện xử lý gì vậy?"

Mọi người nhìn nhau. Chu Ngộ Năng cường điệu lắc đầu đến nỗi suýt ném đầu ra ngoài.

Cô Tiểu Niệm tay dâng một lồng đựng bánh bao nhỏ, cười nói: "Các pháp sư đi đường xa hẳn rất mệt mỏi. Đây là chút đồ ăn vặt tiểu nữ vào bếp chuẩn bị cho các ngài, nếu không ngại, mời dùng thử."

Tôn Ngộ Không ánh mắt sắc bén, không nói một lời vội giật lấy chiếc lồng nhỏ trong tay nàng, xoạch một cái ném xuống đất, chân mày chau lại lạnh lùng.

"Con đang làm gì vậy?" Đường Tam Tạng cau mày giận dữ, nhưng hắn vẫn cố gắng hạ thấp giọng.

"Thứ này có độc," Tôn Ngộ Không nhướng mày.

"Con nói đùa gì vậy? Con chưa từng mở ra đã phán thức ăn có độc?"

Cô Tiểu Niệm nghe Đường Tam Tạng nói đỡ cho mình như vậy, len lén che miệng cười, nàng còn sắp cười đến nỗi chảy nước mắt đây.

"Nếu Tôn đại nhân không thích xin cứ nói với Tiểu Niệm, sao phải đập nát chúng?"

Tôn Ngộ Không lôi Kim Cô Bổng ra, y nhe nanh dọa nạt: "Ta không chỉ đập chúng, ta còn muốn đập nát ngươi!"

Đường Tam Tạng cảm thấy Tôn Ngộ Không sau khi gặp Cô Tiểu Niệm về trở nên vô cùng kỳ quái. Chưa kể đến cường độ, dường như y đang bị điều gì kích thích và quyết tâm lao vào giết chóc.

"Nếu con nói vị thí chủ này là yêu quái, ta cũng không trách con, nhưng con phải đưa ra bằng chứng."

Hắn giữ Tôn Ngộ Không lại, không ngờ nghe được y nói rằng: "Giết nàng ta, hiện nguyên hình, con sẽ có bằng chứng."

Đường Tam Tạng có tí giận rồi, đang lúc muốn nói gì đó, Tôn Ngộ Không ngay lúc ấy bất chấp mà đập một gậy, Cô Tiểu Niệm bị dọa chết đứng tại chỗ, liền ăn trọn một gậy!

"Bang——" — một gậy đập xuống, Cô Tiểu Niệm kêu lên rồi ngã rạp người, từ đỉnh đầu chảy xuống dòng máu đỏ đen ùng ục, hai mắt trừng trừng như chết không nhắm mắt.

Những người khác bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi, Đường Tam Tạng thậm chí còn ôm ngực, như thể cảm thấy choáng váng trong giây lát.

"Con...."

Môi hắn không còn chút máu và khô khốc như một xác chết.

"Nàng ta là yêu quái!" Tôn Ngộ Không không biết vì sao Cô Tiểu Niệm sau khi chết vẫn không hiện nguyên hình, vẻ mặt có chút lo lắng, nhưng vẫn không ngừng nói: "Nàng thật sự là yêu quái, cả động phủ chỉ có một mình nàng. Nơi này to như thế chỉ có một mình nàng, không có lấy một người hầu, các ngươi không cảm thấy lạ sao?"

"Nghịch đồ!"

Đường Tam Tạng trông vẻ chấp mê bất ngộ của Tôn Ngộ Không liền tức giận tát y một cái.

Hắn tuy không ngu ngốc, nhưng phàm việc gì cũng cần chứng cứ, Ngũ Trang Quán chính là như thế.

Mà hiện giờ Tôn Ngộ Không chỉ nói miệng, không lấy ra được bằng chứng, bảo hắn làm sao tin y?

Đường Tam Tạng lại ho lớn, như thể chỉ một chốc nữa hắn sẽ sụp đổ. "Con nói nàng là yêu quái, vậy nguyên hình đâu? Con đã giết hại một mạng người đang sống sờ sờ!"

Trong mắt Đường Tam Tạng tràn đầy thất vọng, tức giận xen lẫn buồn bã. "Những gì chúng ta đã làm suốt chặng đường là phát thiện và trấn áp cái ác. Bây giờ chỉ một đòn thôi con lại tạo ra nghiệp chướng, con có biết Như Lai Phật Tổ và Quan Âm Tổ Sư sẽ trừng phạt con như thế nào không?!"

Tôn Ngộ Không quỳ trên mặt đất, "nhiệm vụ của con là bảo vệ sư phụ, không phải bản thân mình, muốn phạt liền phạt."

Đường Tam Tạng giơ tay, nhìn vào nơi bị tát lúc nãy đã sưng đỏ lên, trong lòng rối rắm cực kỳ, không rõ nên làm sao cho tốt.

Ký ức phảng phất cũng có một người như vậy, đôi mắt sáng rực, nhìn vào hắn nói: "Ta trộm tiên đan chỉ vì cứu ngài, cái khác ta không quan tâm. Bọn họ muốn phạt cứ phạt."

Thần kinh trong não phát đau, Đường Tam Tạng ôm đầu, vẻ mặt đau khổ.

Ai đang nói? Là người trong mơ? Là Huyền Thanh? Hay Ngộ Không?

Ngay lúc này, ngoài cửa có tiếng người vọng lại.

"Tiểu Niệm, Tiểu Niệm, tỷ tỷ về rồi, muội có nhà không?"

Chu Ngộ Năng chậc lưỡi lắc đầu, "đại sư huynh nhìn mà xem, tỷ tỷ nhà người ta tìm đến tận cửa rồi."

Tôn Ngộ Không nhìn thấy một thiếu phụ thân hình đậm người, dung mạo bình thường, vận váy sa hình trăng tròn màu đỏ đào, mắt không to, mũi không thẳng, miệng cũng không nhỏ, nhưng mang vẻ hiền lành thân cận, đang đến gần.

"Vị công tử này sao lại ở trong phủ? Là khách của Tiểu Niệm sao? Nô gia Cô Ninh, là tỷ tỷ của Tiểu Niệm, ngài có biết Tiểu Niệm đi đâu rồi không?"

Lúc Cô Ninh cười, hai mắt híp lại thành đường thẳng, cong cong như vầng trăng lưỡi liềm.

Đường Tam Tạng nhìn nàng, thần người ra, lại nhắm mắt hít một hơi. "Nghịch đồ, xem con đã làm chuyện tốt gì? Giờ người nhà nàng ấy đã đến tận đây."

Tôn Ngộ Không lắc đầu, nhìn chằm chằm Cô Ninh, lại quay ra Đường Tam Tạng: "Nàng ta bảo tỷ tỷ mình đã kết hôn từ lâu, bây giờ đột nhiên trở về nhất định có chuyện lạ. Dinh thự này, trông như thuộc về hộ gia đình giàu có, nên tỷ tỷ nàng cũng sẽ gả đến nơi phú quý, nhưng giờ quay về không thấy có tùy tùng theo sau, sư phụ không thấy có điều kỳ quái sao?"

Thần sắc Cô Ninh có chút kỳ lạ, "ta không thích phô trương, không được sao?"

Tôn Ngộ Không nheo mắt: "Được hay không, ăn một gậy của ta khắc biết!"

"Cẩn thận!" Đường Tam Tạng trợn to hai mắt, còn chưa kịp ngăn cản đã thấy tên hung ác này bật người lên cao vung gậy. Cô Ninh chưa nói thêm gì đã bị Kim Cô Bổng phang chết!

Nàng phun ra ít bọt máu từ miệng, sau cùng mất đi cử động, lại là chết không nhắm mắt.

Chu Ngộ Năng cùng Sa Ngộ Tịnh, những kẻ vừa chứng kiến cảnh tượng đẫm máu này, đã hoàn toàn sững người bất động.

Bởi họ nhìn thấy giờ phút này, trong mắt Đường Tam Tạng đã hoàn toàn mất đi tia ấm áp, như khối băng lạnh thấu xương, xuyên vào từng kẽ xương của hắn, đóng băng đến tận đáy lòng hắn.

"Tôn Ngộ Không, con đã hứa với ta, sẽ không tùy tiện giết người tốt."

Tôn Ngộ Không ngầng đầu nói: "Con không giết người bừa bãi, cũng không tùy tiện giết người tốt."

Đường Tam Tạng bật cười thay vì bạo nộ, "con vẫn không sám hối?"

"Không sám hối."

"Được, được được."

Đường Tam Tạng nói liền ba tiếng được, sau cùng mi mắt lạnh lùng, xoay chuỗi Phật châu trong tay niệm Khẩn Cô Chú.

Tôn Ngộ Không lăn lộn dưới đất, ôm chặt đầu chịu đựng đau đớn.

Y nghiến chặt răng, mặc cho não mình bị thần chú quất túi bụi vào.

"Ta vốn tưởng trong lòng con có chút lương thiện, hiện tại ta đã sai, so với Huyền Thanh, con quả thực là tàn nhẫn!"

Đường Tam Tạng vô cùng thất vọng trước hành vi bạo lực vô căn cứ của y, những lời nói ra khỏi miệng dường như chính là những gì hắn thật sự nghĩ.

"Ngay cả khi ta phổ độ chúng sinh, yêu thương chúng sinh, con cũng sẽ đứng bên ngoài chúng sinh của ta."

Con thậm chí không được tính là chúng sinh của ta.

Tôn Ngộ Không không biết vì bị tra tấn bởi thần chú hay vì những lời trên đâm vào lòng y, lăn qua lăn lại mà rơi nước mắt.

"Sư phụ, đây có phải những suy nghĩ của người ngay từ đầu không?"

"Dĩ nhiên. Nếu như không phải vì khả năng bảo vệ chu toàn của con, ta đã đuổi con đi ngay giờ phút biết rằng con thích ta."

Đường Tam Tạng tránh ánh mắt của y mà nói bằng giọng điệu lạnh lùng, tự hỏi chính mình đang cố thuyết phục điều gì vậy.

Tôn Ngộ Không chẳng còn sức lực đáp lời hắn.

Cơn đau trong đầu lan đến tứ chi và xương cốt, từng mảnh máu thịt trong cơ thể dường như bị rạch nát, như những gì y đã chịu đựng ở Vô Thiên Giới.

Sự trừng phạt mà y phải chịu vì nam nhân, cuối cùng cũng do nam nhân giáng xuống y.

"Mẹ!"

Một tiếng kêu ngạc nhiên phá vỡ sự im lặng khó chịu cùng những tiếng rên rỉ đau đớn giữa thầy và trò.

Từ ngoài cổng, hắn thấy có đứa bé gái bước qua ngạch cửa chạy về phía Cô Ninh, trừng mắt kinh ngạc: "Mẹ! Sao mẹ lại ở đây? Chuyện gì đã xảy ra?"

Bé gái ôm Cô Ninh, không ngừng khóc: "Mẹ, mẹ tỉnh lại đi! Mẹ đã hứa đưa con về nhà gặp dì. Mẹ mở mắt nói chuyện với con đi!"

Sa Ngộ Tịnh cau mày, bước tới vỗ nhẹ vào lưng đứa trẻ: "Cháu đừng khóc, làm vậy mẹ cháu sẽ không yên lòng ra đi."

Khi Đường Tam Tạng nhìn thấy đứa trẻ xuất hiện, hắn sửng sốt trong giây lát và ngừng niệm chú. Tôn Ngộ Không có cơ hội thở dốc, hừ lạnh liếc nhìn qua: "Con bé này cũng không phải người."

Đứa trẻ khóc to đến mức gần lả đi, nó kéo góc áo Sa Ngộ Tịnh, "đại nhân, ngài có biết đã xảy ra chuyện gì không? Nói cho cháu biết, nói cho cháu biết vì sao mẹ cháu lại chết?"

Sa Ngộ Tịnh liếc nhìn Tôn Ngộ Không, tựa hồ có chút xấu hổ. Trước kia, hắn hẳn là mong muốn Tôn Ngộ Không bị chỉ trích nhiều hơn, nhưng hiện giờ..

Hắn lắc đầu, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Tôn Ngộ Không đã đáp lời.

"Là ta."

Tôn Ngộ Không không bị Khẩn Cô Chú trói buộc nữa, loạng choạng đứng dậy, phủi quần áo.

"Ta đã giết mẹ ngươi."

Không khí ngưng đọng trong giây lát.

"Tại sao ngươi lại giết mẹ?!" Đứa trẻ bạo nộ, hai mắt đỏ ngầu, gầm lên hỏi y.

"Mẹ ngươi là yêu quái."

"Mẹ ta không phải yêu quái."

"Ngươi cũng là yêu quái."

"Ta không phải yêu quái. Đúng, ngươi mới là quái vật!"

Tôn Ngộ Không nghe lời này, cười khát máu: "Đúng, ta mới là quái vật."

Còn việc đi Tây thiên thỉnh kinh, hoặc trừ ma hàng yêu cho người, bảo hộ người chu toàn thì đã sao? Trong mắt thế gian, trong mắt nam nhân, y chỉ là một con quái vật xấu xí.

Điều mà Như Lai muốn chính là lấy quái vật diệt quái vật.

"Cha mẹ ta cãi nhau nên mẹ đưa ta về nhà mà không có nô tì đi theo, mẹ chỉ muốn đuổi kịp người dì đã lâu không gặp. Ngươi dựa vào đâu nói mẹ ta là yêu quái? Cũng dựa vào đâu mà nói ngươi là yêu quái?"

Tôn Ngộ Không lắc đầu cười cười, "ngươi là không biết, chẳng có người mẹ nào bỏ lại con mình phía sau, vất lại vệ đường, tự mình đi trước."

Y nhìn đứa trẻ, thở dài, "đáng tiếc, thứ tự xuất hiện của các ngươi nhầm cả rồi."

Nói xong, Tôn Ngộ Không lại giơ cao gậy, vào thế chuẩn bị đánh xuống.

Đường Tam Tạng đã có chuẩn bị, vội niệm Khẩn Cô Chú, chẳng ngờ Tôn Ngộ Không nghiến răng, giữ vững bước chân, giơ cao gậy, nhịn đau đớn mà cật lực phang xuống!

"Ngươi cái tên yêu quái sát nhân ——!"

Đứa trẻ chưa kịp nói xong lời cuối cùng, đã bị Kim Cô Bổng đánh cho thất khiếu đổ máu, vong mạng lập tức. Cả người ngã rạp ra đất, không cử động nữa.

(*)Thất khiếu: 2 mắt, 2 lỗ mũi, 2 tai, miệng.

Đường Tam Tạng nhìn tên nghịch đồ đến chết không đổi này, tức giận đến mức trên mặt đơ ra, nắm đấm siết chặt lại.

Tôn Ngộ Không quay đầu lại, bước đi khinh suất, Kim Cô Bổng rơi xuống đất vang ra tiếng lớn vì đau đớn mất đi sức lực.

Tuy nhiên, y buộc mình phải bình tĩnh và nhặt lại vũ khí đã nhuốm vô số máu nhưng cuối cùng vẫn bị người khác rẻ rúng này, như thể đang cố sức thu nhặt tàn thân còn sót lại của mình.

"Sư phụ, người nói nếu không phải con vẫn có chỗ hữu dụng, đã sớm đuổi con đi. Không cần người đuổi, con tự mình đi."

Đường Tam Tạng nghe lời này, bèn dừng niệm chú.

"Muốn đi tùy con," mi mắt hắn lạnh lùng, phất tay áo, chẳng hiểu giận vì cớ gì. "Chỉ con biết trừ yêu sao, Ngộ Năng, Ngộ Tịnh thì không biết chắc?"

Sắc mặt Tôn Ngộ Không nhất thời trắng bệch, lại buộc mình phải hít sâu bình tình lại.

Đúng vậy, với sư phụ mà nói, có y cũng được, không có cũng tốt.

Cái y làm được, Ngộ Năng, Ngộ Tịnh cũng làm được. Với người đó mà nói, y chưa bao giờ là độc nhất vô nhị.

"Chuyện đêm đó.."

Một chân Tôn Ngộ Không bước qua ngạch cửa, quay người lại dừng một chốc, "chuyện đêm đó, sư phụ người đã nhầm rồi. Người con thích, vốn không phải sư phụ."

Sắc mặt Đường Tam Tạng thay đổi, song không nói gì.

Hắn mím chặt môi, hai tay siết chặt, mắt mở trừng nhìn theo bóng dáng Tôn Ngộ Không ngày một xa, nhưng không gọi lại một tiếng.

Sau cùng, ba người họ chôn cất ba thi thể, Đường Tam Tạng niệm Vãn Sinh Chú, mọi thứ kết thúc, hắn dẫn các đệ tử ra ngoài với vẻ mặt im lặng.

Điều hắn không biết là có gì đó lấp lánh tỏa sáng, bay về phía sân sau khi không khí chuyển động.

Nằm trên giường trong phòng là một thiếu phụ đậm người, hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt bình thản.

Khi đốm sáng rít lên nhập vào cơ thể thiếu phụ, khối cơ thể lần đầu tiên phát ra âm thanh sau 600 năm.

"Nàng đã có được thân thể bất tử, hiện tại điều nàng thiếu chính là linh hồn."

"Ý huynh là của ta?"

"Ngươi có âm khí rất nặng, dùng linh hồn làm chỉ dẫn, có lẽ sẽ thu hút linh hồn tỷ tỷ của ngươi. Nhưng ngươi sẽ không nhìn được lúc nàng tỉnh dậy, tính tình cũng sẽ thay đổi, sẽ không hiền lành nhu trước, ngươi vẫn chấp nhận sao?"

"Chỉ cần có thể cứu tỷ tỷ, có lật đổ thiên hạ, chinh phục giang sơn, ta đều nguyện ý."

"Ngươi yêu cầu ta đánh chết thân xác ngươi ba lần, để linh hồn ngươi rời khỏi xác và nhập vào cơ thể nàng ta dễ dàng hơn, có phải không?"

"Điều đó cũng tốt cho huynh mà phải không? Để huynh có thể biết người đó thật sự nghĩ gì về huynh."

"Ngươi.. chấp niệm quá sâu."

"600 năm trước, huynh đã nói thế với ta rồi. Bây giờ, huynh chẳng phải cũng giống ta sao?"

Tôn Ngộ Không bước trên đường, y nhớ đến cây hòe trong phủ, ánh sáng nhàn nhạt cùng mùi hương hoa hòe bay lơ lửng trong không khí sau khi đánh Cô Tiểu Niệm ba lần.

Ngộ Không ca ca, ta phải đi rồi.

Ngươi tuy đã chết, nhưng Bạch Cốt Tinh vẫn sống.

Nếu hai người có duyên, có thể giúp ta hỏi nàng một chút.

Hỏi gì?

Tỷ tỷ thích hoa hòe, lại nói ta và hoa hòe rất giống. Nàng có phải không, cũng thích ta? Có phải cũng thích ta?

......

Ngộ Không ca ca, năm ấy ta hỏi huynh, hiện giờ huynh có thể trả lời chưa?

Ta......

Hửm?

Tiểu Niệm. Như lời nàng ta, ngươi chỉ là giống hoa hòe, nhưng rốt cuộc không phải hoa hòe.

Hóa ra như vậy.. ta hiểu rồi.

Hiểu rồi vẫn bất hối sao?

Thương một người, đã là mất đi tư cách hối hận. Ngộ Không ca ca, ta sẽ không nói gặp lại nữa... Nguyện huynh đừng như ta, đừng cầu mà không được.

Tôn Ngộ Không nhìn hành trình đơn độc trước mắt của mình như chiếc bóng bị ánh chiều tà kéo dài, thôi thế cũng tốt...

Sau hơn 700 năm, y cũng nên buông bỏ.

【——Đại sư huynh chưa từng nghĩ tới kết quả sao?】

【——Dù ta phổ độ chúng sinh, thương yêu chúng sinh, con cũng nằm ngoài chúng sinh của ta. 】

【—— Nếu như không phải vì khả năng bảo vệ chu toàn của con, ta đã đuổi con đi ngay giờ phút biết rằng con thích ta. 】

【——Chỉ con biết trừ yêu, Ngộ Năng Ngộ Tịnh không biết chắc? 】

Y muốn không nổi kết quả nữa.

Y, không muốn có nữa.

-x-

Tác giả: 蟹子酥

Dịch: Sen (wattpad: dancingberriez)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro