TÂY DU TẦM BẬY KÝ [HỒI 7+8+9+10+11]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 7: Trúng yêu kế, dứt

nghĩa sư đồ

.... Thế là cả nhóm đã trải qua 1

kiếp nạn nguy hiểm, có thể nói

là nguy hiểm nhất kể từ khi

Đường Tăng bắt đầu hành trình

Kết nối những trái tim... à chík

mịe nhầm... hành trình đến Tây

Thiên thỉnh kinh...

4 thầy trò, ai làm việc nấy, Ngộ

Không thì vác gậy lon ton đi

trước, Baggio thì thồ cái đống

hành lý trên vai... lâu lâu lại nhãm

ra cái câu thơ: "Thất tình tự tử

đu dây điện... Điện giật tê tê,

chết từ từ..."

Đường Tăng thì vẫn như mọi

hôm, đêm thì bóng bánh, ngày

thì ngáy o o...

Bước bên cạnh đấy là cái thằng

cô cậu Uyển Liêm, phải nói từ

ngày nó gia nhập nhóm thì

những thành viên còn lại đều ăn

ngủ ko yên, nhất là những lúc

như đi tắm, đi tè...

Nói đâu xa, hôm trước Đường

Tăng ra bờ suối tắm, vừa tắm

vừa hát nghêu ngao:

- Ai bảo ik tu là khổ.... Ik tu

sướng muốn chết....

Đệt mịe, bỗng nhiên nghe

"Tủm!"

Quay lại thấy thằng Uyển Liêm

đang núp sau lưng... Tam Tạng

quên cả mặc quần, phóng dzèo 1

phát mất hút...

Cái đó là bình thường... Cả Tiểu

Bạch mà nó cũng còn không tha.

1 buổi tối đẹp giời, ngựa ta

đang nhấm nháp vài cọng cỏ

khô thì...

- Ui dizmẹ... ăn nhầm cỏ thối hay

sao nhỉ Đau bụng quá...

Ngựa ta vừa tìm được 1 nơi yên

tĩnh, khô ráo, thoáng mát, chuẩn

bị bài Khí Công Tâm Pháp... Hít

mạnh, vận khí Đan Điền... dồn

khí xuống bụng... khai môn...

phát khíiiiiii''''''.......

- Úiiii...đệt u ló, phê bõ

bu...

Đang trong thời khắc sung

sướng đó bỗng Tiểu Bạch nghe

tiếng xì xầm.

- Ui chu choa ơi... sao to thế

nhể Nhìn mà phát thèm...

hớ hớ...hớ..

Tiểu Bạch quay lại, thấy không

ai khác mà chính là thằng cô cậu

đang đứng 1 đống như đống

c..t' sau lưng, đang vểnh mồm

cười 1 cách dâm đảng...

Tiểu Bạch lúc này bị hãm cái sự

sung sướng lại 1 cách đột ngột,

chỉ kịp kêu lên 2 tiếng:

- Híiii'''... híiii''''...

Kể từ đó Tiểu Bạch bị tẩu hỏa

nhậpma, âm dương khí huyết

trong tâm phế bị đảo lộn, không

thể thi triển bài Khí Công Tâm

Pháp đó được nữa... Bây giờ

ngựa ta ăn bằng cái gì thì sẽ cho

ra bằng cái đó. Khổ

không bằng chết... Thật là đáng

thương mà...

Dường như sau vụ Ngộ Không 1

côn đập chết Sa Yêu thì Uyển

Liêm đâm ra nuôi hận trong

lòng, quyết tâm cướp mất sự

trinh trắng của mấy thầy trò

Đường Tăng để hả dạ.

.......................................................

Thấm thoát mà thầy trò Đường

Tăng đã đi được gần 1 năm...

Trải qua không ít kiếp nạn...

Không biết bao nhiêu yêu quái

đã gục xuống dưới côn của Ngộ

Không và Baggio.

CònUyển Liêm cũng không kém,

cướp đoạt không ít đời trai của

biết bao nhiêu yêu tinh, ma

quỉ....

1 hôm, 5 thầy trò lạc vào 1 khu

rừng già. Tất cả đều hết sức cẩn

trọng, mắt đảo đều 4 phía sợ có

yêu quái mai phục...

Khu rừng từ khắp nơi đều toát

lên 1 vẻ ghê sợ, yêu khí tỏa ra

từ mọi hướng. Rừng thiếng

nước độc, chim không buồn hót,

cá không buồn bơi... Vạn vật ảm

đạm thê lương khó mà diễn tả

cho hết...

Đi mãi, đi mãi... cũng đến được 1

bờ suối, Tam Tạng ra lệnh cho

các đệ tử hạ trại, nghĩ chân cho

hồi sức.

- Ê, Ngộ Không, mày đi tìm xem

có cái nhà dân nào xung quanh

đâykhông, cướp ít rượu thịt...

àh tao nhầm ... góa duyên

ít cơm chay về dùng, thầy là

thầy đói lắm rồi đấy.

Ngộ Không lầm bầm trong mồm

rồi cũng leo lên Cân Đẩu Vân vọt

đi mất....

...................

vài tiếng đồng hồ trôi qua.............

Ở đây còn lại 3 thầy trò, nằm vật

nằm vã, lê lết lung lay mà vẫn

chưa thấy Ngộ Không đem cơm

chay về.

Đường Tăng lúc này bấn quá,

gọi 3 đệ tử lại.

- Chúng mày đứa lào biết chơi

tiến lên?

Cả Baggio và Uyển Liêm đều lên

tiếng:

- Ớ diz... nghề của chàng mà coàn

phải hỏi... hớ hớ...hớ hớ hớ....

Đường Tăng nghe thế cũng tức

xệ trym:

- Nhào vô kiếm ăn mày... Đệt mợ,

thằng nào thua thì cởi áo, cởi

hết áo thì cởi quần... dám chơi

hok mấy cưng...

Uyển Liêm nghe thấy cái vụ cởi

áo này thì 2 mắt sáng rỡ, tươm

tướp la liền:

- Chơi... chơi đi... chơi nhanh đi...

- Chơi cái diz... đồ pê đê dâm

đãng.

Thế là Đường Tăng, Baggio,

Uyển Liêm và Tiểu Bạch xúm lại

chơi xì phé....

Chơi 1 hồi, bỗng nhiên Tam Tạng

nhớ ra:

- Ơ diz u ló, thằng Tiểu Bạch kia

thua thì mày cởi cái gì

nhể?

Trym lòng thòng cả ra thế kia thì

cóa mịe gì mà cởi?

- Phắng gấp....

Vừa đuổi Tiểu Bạch ra thì bỗng

có tiếng của ai đó từ xa....

- Ai bưởi khônggg? Bưởi em

vừa toaaaa, vừa mềmmmmm....

Ai bópp khôngg.... ớ cái diz

nhầm... ai muaaa

khônggg?

Đường Tăng lướt gấp lên ngọn

cây gọi to:

- BƯỞIIII.... Bần tăng muốn

bưởiiiii......

Bé bán bưởi nghe thấy tiếng gọi

liền vọt đến ngay.

Nhìn kỹ thì thấy bé còn teen,

ngực tấn công, mông phòng

thủ... tướng ngon, chuẩn....

Đường Tăng nhìn đăm đăm

luôn, 1 hồi chỉ thốt ra được 1

câu:

-Đệt... học sinh gì mà vú như

phụ huynh. ... Hớ hớ...

... Xin choa hỏi sao bé bán bưởi

ở nơi hoang vu thế? Không sợ

yêu ma thú dữ sao?

Bé bưởi nhỏ nhẹ trả lời:

- Dạ, pé hok cóa sợ thú dữ, pé

chỷ sợ mấy thằng dê xồm thôi

àh.

Tam Tạng nghe xong tự nhiên

thấy nhột đýt...

Liếc thấy bộ bài để đấy, bé bưởi

liền hỏi:

- Ủa các sư phụ đang tá lả àh?

Xuất gia mà cũng chặt chém

nhỷ?

- Tại pé không đy tu nên không

bék đấy thôi... Phật Tổ dạy: đánh

bài giúp bổ óc, tinh thần minh

mẫn.Hút thuốc thì bổ phổi. Chích

xì ke thì khí huyết lưu thông.

- Thế có thiếu 1 tay không? Cho

bé bồi bổ thần kinh cái

nào?

- Cóa thiếu 1 tay, pé thích thì

nhào vô, thầy là thầy kết mấy

pé teen lắm cơ... Mà chơi

thua thì phải cởi áo đấy nhá...

dám chơi hok?

Không nói khôn rằng, bé bưởi

ngồi xuống chộp lấy bộ bài, xòe

ra xếp vào, quăng lên búng 1

phát ra 4 con ACE, tung bộ bài

lên chụp..chụp...chụp... ra được 1

thùng phá sảnh...

4 thầy trò Đường Tăng mồm há

ra đến mang tai...

- Vờ lờ thế chúng mày?

- Diz u ông, ông rủ nó đấy nhá...

kỳ này là đếk có quần mặc rồy...

teo trym rồy...

- Ơ... pé tên họ là gì thế nhể?

- Pé tên Cao Bưởi...

- Nghe quen quen thế chúng

mày? Pé là con cái nhà ai?

- Papa của pé là Cao Tiến, mẹ là

Thập Tam muội, ox của pé là

Trần Hạo Nam, nhà của bé ở

Hồng Hưng Đường.

- Ớ diz mẹ, bố nóa là thần bài, mẹ

là chị đại, ox nó là xã hội đen,

nhà nó là Hồng Hưng Xã

Đoàn. Kỳ này cho ông

khoe trym luôn....

- Sợ đếk rỳ... Hồi tao chưa đy tu

mày biết gia đình tao là ai

khônggg? Papa tao là

Dương Quá, mẹ tao là Long Cô

Cô, bx tao là Diệt Tuyệt Sư Thái,

nhà tao ở Đào Hoa Đảo... hớ hớ...

Sợ đếk rỳ lũ Hong Kong...

Nói rồi, mấy thầy trò nhào vô

chiến, quả nhiên 3 chọi 1 không

chột cũng què...

Được vài hồi, bé bưởi gần gục

ngã... Bé cởi nãy giờ đã

hết mấy cái áo ngoài...giờ trên

người chỉ còn mỗi cái bikini...

3 thầy trò Đường Tăng ngồi hò

hét:

-Lột... lột... lột.... Dizz

miẹeee.... LỘT....

Bé bưởi đành phải chấp nhận, ý

trời phải thế...

Bé đưa tay, tháo cái khóa.... cởi

cái dây... chuẩn bị cởi...

1... 2.... 3....

BỐP....

1 tiếng va đập chát chúa vang

lên. Nhìn lại thấy pé bưởi nằm

chết cong queo, 2 trái bưởi

vểnh ngược lên trời... nhìn phía

trên có cái vầng sáng hình con

rồng bốc lên... Đúng là tuyệt

chiêu Phi Long Tại Thiên của Ngộ

Không đây mà....

Quả nhiên không sai, sau tiếng

nổ đó là Ngộ Không phi thân

trên Cân Đẩu Vân xuống. 2 mắt

đỏ như máu, chứa đầy sát khí...

Cả Đường Tăng, Baggio, Uyển

Liêm gặp Ngộ Không lúc này đều

hét lên 1 câu:

-DIZ MỊE MÀIIIIII.......

Ngộ Không mặt thộn ra éo hiểu

cái đết gì cả:

- Ơ trym ba chúng mài... yêu tinh

nằm 1 đống đấy mà mắng tao?

tao không phang nó 1 gậy là

bọn mày lên bàn thờ hết rồi

đấy....

Nhìn lại thấy pé bưởi xinh tươi

bây giờ lại là 1 đống cứt trâu...

Mấy trái bưởi biến thành mấy

cục đất...

Lúc này cả 3 tên kia đều bị hụt

hẫng cái sự sung sướng lại nên

không phân thị phi, đè đầu Ngộ

Không mà chửi rủa...

Đường Tăng có lẽ là tên cay cú

nhất nên không ngừng la hét:

- Mày ỷ có chút phép thuật rồi

bố náo hả? Con người ta mơn

mởn như thế mà mày phang

chết ngắc rồi biến nó thành 1

đống cứt trâu thế hả?

- Éo mẹ, thấy bố không lói rồi

làm tới nhớ... lói cho mà biết, bố

vừa cứu mạng chúng mày đếy

nhớ... Lão Tôn ta giết người mà

phải xoắn đứa lào? hả?

- Cái này là đại sư huynh sai rồi,

giết người rồi thì nhận lỗi đy,

nếu không sư phụ đọc Chú Kim

chân kinh là chết đấy...

- Đọc cái nồn... bố éo cóa sợ...

Đường Tăng nghe thách như

thế thì máu cũng lên đến não,

lầm bầm đọc kinh hành hạ Ngộ

Không...

- Có sợ chưa? hả?

- Sợ cái lìn u mày....

- Có thua chưa hảaaa????

- Thua cái kon trym ba mày......

Đường Tăng 10 phần kinh ngạc,

sao lần này Ngộ Không lại thà

chết không thua như thế? Lúc

này thấy đã hết cách, nếu đọc

nữa thì nó chết, mà nó chết thì

lấy éo đâu ra mà đến cho Ngọc

Đế đây... nó chưa xin tha mà tha

cho nó thì sau này nó lại coi

mình éo ra gì....

Đắn đo 1 lúc thì Đường Tăng

quyết định đuổi Ngộ Không đi,

nếu giữ nó lại nữa thì từ nay

đừng mong cưa được gái, gặp

gái nó lại phang cho vỡ

đầu.

- Này Ngộ Không... Có lẽ duyên

thầy trò của chúng ta đến đây

đã tận... Ta không thể giữ con

nữa, từ nay chúng ta cắt đứt

nghĩa sư đồ... Còn tiền cát xê ta

niệm kinh để cứu con ra khỏi

núi thì coi như ta thí cô hồn...

.... Còn nếu như sau này lỡ bước

giang hồ, không còn kế sinh

nhai, đướng cùng mạt lộ thì con

cứ đến bất cứ Tiệm Cầm Đồ nào

ở Đại Đường, viết lên tờ giấy 3

chữ Đường Tam Tạng thì sẽ cầm

được vài trăm lượng... thôi, con

đi đi...

Tất cả huynh đệ lúc này nghe

Ngộ Không bị đuổi đi thì cũng

van xin Tam Tạng.

Ngộ Không thì đứng đó nghe

xong lại nói éo lên lời...

Đường Tăng thấy thế nói tiếp:

- Ta không mủi lòng đâu, con đi

đi...

- Bố cần cái đếk rỳ mày mủi

lòng? Bố định kêu mày gỡ cái

vòng ra khỏi đầu bố

nài...

- Cái đó thì tao không biết, mày

đến Nam Hải mà tìm mụ Quan

Âm kìa, mụ ấy xúi tao đeo cho

mày đấy.

Khỉ ta thấy có nói nữa cũng

bằng thừa...

Ngộ Không quay lại nhìn các sư

huynh đệ, căn dặn từng chút...

- Baggio, võ công của đệ chỉ

thua ta, ta giao tính mạng thằng

sư con này cho đệ, đệ phải canh

me lúc nó không để ý thì phang

vào đầu nó giùm huynh...

- Uyển Liêm muội... ở đây Hấp

Diêm Tà Công của muội là ghê

nhất, muội phải giúp huynh

cướp mất đời zai của thằng sư

con này... cám ơn muội trước...

- Thôi, còn thằng sư con đầu ghẻ

thì bố chẳng còn gì để nói... Chúc

mày thượng lộ bình an nhé,

chúc cho cái đầu chứa đậu hũ

của mày lòi ra được 1 ít chất

xám nhá... Thôi, bố xin thân ái

chào mày....

Nói rồi, Ngộ Không hét lớn:

- CÂN ĐẨU VÂNNNNN.....

Cân Đẩu Vân tuốt trên trời lao

xuống nhanh gấp 10 lần tốc độ

ánh sáng, vớt Ngộ Không biến

mất tiu...

Baggio và Uyển Liêm nhìn Ngộ

Không đi mất mà khóc lóc ầm ĩ.

- Huhu... Đa tình tự cổ nan di

hận... Sử hận liên miên vô tuyệt

kỳ....

Mới hôm nào huynh đệ còn

choảng nhau giành ăn ầm ầm,

nay huynh đi rồi đệ ăn 1 mình

sao hết đâyyyy?

huhu...huhu

- Hix... nhớ ngày nào Ngộ Không

mới gặp ta ở bờ sông... giờ đã

chia ly sao?... hu..hu... mới hôm

nào ta còn rình Ngộ Không tắm,

thế mà giờ đã cách xa sao?

huuh...huhu....

Lúc này bỗng nhiên trong lòng

Đường Tăng có 1 chút hối hận...

dù gì cũng tình sư đồ cả năm

nay, không có ân cũng có

nghĩa... Khóe mắt Tam Tạng

bỗng cay cay...

Đang lúc cảnh vật im lìm, không

ai nói nên lời thì trên trời phong

vân tối sầm, cuồng phong nổi

dậy, cây cối nghiêng ngã... Lẫn

trong tiếng gió thét gào là tiếng

cười lanh lảnh của 1 cô gái.

- Há... há.... háaaa..... Đường Tăng

mau nộp mạnggg.....

Đường Tăng nghe gọi tên mình

thì xoắn suýt tè cả ra quần.

- Đệt, sao lại lựa lúc thằng khỉ đi

mà đến thế??? Ủa mà tiếng của

con lào wen wen nhể?

Cả 4 thầy trò nhìn lại thì không

còn thấy đống cứt trâu nằm

đấy nữa...

- Ặc... Là con Bưởi....

Vòi rồng cuồng phong lũ lượt

kéo đến... thổi tung cả mấy thầy

trò lên, Baggio vùng vẫy, vận

kình lực chưởng ầm ầm... mà

như chưởng vào hư vô vậy,

đành buông xuôi theo số phận....

Lúc này đại nạn lâm đầu, nguy

nan trước mắt... Cả 4 thầy trò

giờ mới thấy hối hận khi đuổi

Ngộ Không đi.... Lúc này Đường

Tăng nước mắt tràn đầy mắt, chỉ

biết hét thật to.

- NGỘ KHÔNGGGG..... TA ĐÃ

SAI.... CỨU SƯ PHUỤUUUUUU...

Kiếp nạn này sẽ ra sao? Thầy trò

Đường Tăng có hóa nguy thành

an? Thôi để hạ hồi phân giải...

>>>>> To be continued.....

Hồi 8: Âm Dương Chân Linh,

loạn Nhân Gian

Đến đây xin tạm dừng 1 tí để

nói về 1 truyền thuyết đã có từ

rất lâu đời, truyền thuyết này

kể về 1 vị thần đã khai sinh ra

trời đất, thủy tổ của loài người.

Câu chuyện này có liên quan đến

kiếp nạn lần này của thầy trò

Đường Tăng và thân thế của

Ngộ Không. Thôi, bắt

đầu kể nhé.

Chuyện kể từ thủa khai thiên lập

địa, tại núi Côn Lôn có một cục

đá lớn đã thọ khí Âm Dương

chiếu diệu rất lâu đời, nên đã

thâu được các tánh linh thông

của vũ trụ mà tạo thành thai

người.

Sau 10 tháng 16 ngày, đúng giờ

Dần, một tiếng nổ vang, khối đá

linh ấy nứt ra, sản xuất một vị

Linh Chơn hy hữu, một con

người đầu tiên của thế gian,

được gọi là Bàn Cổ.

Vừa sanh ra thì vị ấy tập đi, tập

chạy, tập nhảy, hớp gió nuốt

sương, ăn hoa quả, lần lần lớn

lên, mình cao trăm thước, đầu

như loài khỉ, có lông đầy mình,

sức mạnh vô cùng. Đó chính là

vị thần đầu tiên trong Tam

Thanh của Đạo Giáo.

Thuở khai thiên lập địa, trời đất

còn mờ mịt, không thấy bóng

người, yêu tinh khắp nơi nổi

dậy nhằm tranh đoạt Chân Linh

của Thiên Địa Nguyên Khí.

1 tay Bàn Cổ đánh Đông dẹp

Tây, khai trừ yêu ma nhằm giúp

nhân gian thiên địa phân chia

ranh giới....

Một ngày kia, Bàn Cổ chạy qua

hướng Tây, bắt gặp được 2

Chân Linh của Thiên Địa Nguyên

Khí Âm Dương mãnh lực vô

biên.

Ngàiliền đem Dương Chân Linh

đó nấu chảy ra rồi luyện thành 1

pháp bảo thiên biến vạn hóa, vô

hình vô dạng. Từ khi có được nó

trong tay Ngài dần dần đánh lùi

được hầu hết tất cả yêu ma trên

nhân gian.

Từ đó con người dần dần xuất

hiện ở Nhân Giới... Vạn vật sinh

linh bắt đầu sinh sôi nảy nở,

Thiên Địa phân chia rõ rệt. Bàn

Cổ trở thành Tôn Chủ sáng lập ra

thế gian. Ngài cai trị muôn dân,

thọ đến 18.000 tuổi rồi quy

thiên.

Loàingười tôn xưng Ngài

là Thái Thượng Đạo Nhân.

Nhiệm Phưởng, thế kỷ 6, đã viết

huyền thoại Bàn Cổ trong quyển

Thuật Dị Ký rằng:

"Ngày xưa khi Bàn Cổ chết, đầu

biến thành bốn ngọn núi, hai

mắt biến thành mặt trời và mặt

trăng, mỡ biến thành sông biển,

râu tóc biến thành thảo mộc.

Thời Tần và Hán, dân gian kể

rằng đầu của Bàn Cổ là Đông

Nhạc, bụng là Trung Nhạc, tay

trái là Nam Nhạc, tay phải là Bắc

Nhạc, và hai chân là Tây Nhạc.

Các văn nhân ngày xưa kể rằng

nước mắt của Bàn Cổ là sông,

hơi thở là gió, giọng nói là sấm,

đồng tử trong mắt là ánh sáng."

Nhưng có 1 việc ít ai biết đến...

Song song với Nhân Giới do Bàn

Cổ cai trị thì có 1 thế giới bên

dưới song hành.

Ngày Bàn Cổ dùng Dương Chân

Linh đánh lùi tất cả yêu vật trên

thế gian thì có 1 con yêu quái

gọi là Thạch Âm Linh Yêu, nó

được tượng sinh lúc Nguyệt

Quang Phổ chiếu thẳng vào mặt

đất, lúc đó là khoảnh khắc chí

âm, chí hàn. Tuy chỉ là 1 tiểu

yêu, pháp lực không có gì đặc

biệt nhưng nó có 1 tâm mãnh

khác thường, vô hình vô ý.

Ngày Bàn Cổ tìm ra Âm Dương

Chân Linh Nguyên Khí, Ngài chỉ

sử dụng Dương Chân Linh mà đã

để lại Âm Chân Linh. Lúc tách rời

khối Chân Linh thì năng lực Chí

Âm của nó đã cảm ứng đến

Thạch Âm Linh Yêu.

Cuối cùng, nó cũng lần mò đến

được nơi có Âm Chân Linh và đã

trộm được. Âm thầm chờ đợi, tu

luyện, tích tụ hấp thu hết năng

lực của Chân Linh. Do yêu tính

của nó là Chí Âm, Chí Hàn nên

gặp được Âm Chân Linh thì như

hổ mọc thêm cánh, cá chép vượt

vũ môn.

Ngày đêm thành hình, thoát thai

lột xác, trở thành 1 yêu vật có

hỗn lực vô biên nhất thế gian.

Lúc Bàn Cổ đã định ra Nhân Giới

thì ở bên dưới cũng có 1 cuộc

chiến diễn ra rất tàn bạo.

Đó là cuộc chiến của Thạch Âm

Linh Yêu và tất cả những yêu

vật vừa trải qua cuộc chiến với

Bàn Cổ.

Do vừa mới phải giao đấu 1 trận

kinh thiên động địa với Bàn Cổ,

vừa phải đối đầu với 1 yêu ma

có hỗn lực kinh hồn, trời đất

hữu oai nên nhận lấy chiến bại

là điều dĩ nhiên.

Cuộc chiến này nhằm định ra 1

thế giới của Yêu Ma.

Thế giới chứa đầy yêu ma này

được gọi là VẠN YÊU QUỐC.

Mà kẻ đứng đầu không ai khác

đó chính là THẠCH ÂM LINH

YÊU. đang chờ ngày nổi dậy

giành lấy Nhân Giới và Thiên

Giới

............ Trước ngày Bàn Cổ quy

thiên, dường như Ngài đã nhận

ra 1 luồng yêu năng đang hiện

hữu và cảm nhận được trời đất

sắp trải qua 1 trận tai kiếp to

lớn.

Khi đã tính được thời khắc cuối

cùng của bản thân, Ngài dùng

hết sinh lực cuối cùng vận dụng

vào Dương Chân Linh Pháp Bảo,

triệu tập hết Vạn Quang Minh

Nhật từ mặt trời, Chân Linh Chí

Nguyên Thiên Địa ở khắp 4

phương về...

Đánh 1 đòn chí tử vào Vạn Yêu

Quốc...

Vạn Yêu Quốc vẫn đang trong

thời kỳ phục hưng, tuy có Thạch

Âm Linh Yêu dẫn dắt nhưng vẫn

là hạt cát rời, khó có thể chống

lại sự tấn công cuối cùng của

Bàn Cổ.

Các chúng yêu của Van Yêu Quốc

không thể chịu nổi sức tàn phá

của Vạn Quang Minh Nhật, lần

lượt đều hồn phi phách tán, cốt

bì phân tan, vạn kiếp bất phục...

Còn về Thạch Âm Yêu Linh dù có

yêu lực cao cỡ nào thì cũng phải

chịu chung số phận với chúng

yêu khác, nhưng trong người nó

lại là Âm Chân Linh, 1 vật không

thể tiêu tán.

Trong thời khắc quyết định giữa

sống và chết, nó đã nhanh

chóng chuyển hết Nguyên Thần

vào Thạch Âm Chân Linh. Phát

kình 1 lần cuối tạo ra 1 vực đáy

sâu vạn trượng để Âm Chân

Linh chìm sâu xuống.........

Sau trận chiến đó thì cũng là hồi

kết của Bàn Cổ, kết thúc 18000

năm phân chia trời đất, hàn yêu

phục ma. Khi Ngài quy thiên thì

mỗi phần thân thể Ngài đều trở

thành 1 nơi trên Nhân Gian.

Nhưng có 1 thứ, đó là Nguyên

Thần của Bàn Cổ không hề tan

biến vào Thiên Địa, nó theo

Quang Nhật bay 1 cách vô tình

đến 1 linh vật cũng tương tự

như khi nó được tượng sinh

thành người. Đó là 1 tảng đá

cũng hấp thụ được Âm Dương

Linh khí của trời đất mấy ngàn

năm mà tạo thành. Tảng đá đó

nằm ở 1 nơi, nơi được gọi là....

HOA QUẢ SƠN - THỦY LIÊM

ĐỘNG.

Tại sao Nguyên Thần của Bàn Cổ

lại không hòa vào thiên địa mà

lại tìm 1 nơi hấp thụ Linh Khí

trời đất như thế? Có phải Bàn Cổ

muốn chờ đến 1 ngày có thể tái

sinh 1 lần nữa không?

.... Tản đá ở Hoa Quả Sơn liệu có

phải là tản đá mấy ngàn năm

sau Ngộ Không sinh ra đời? Ngộ

Không và Bàn Cổ có quan hệ gì?

Còn Vạn Yêu Quốc có phải đã

thật sự biến mất?

Thạch Âm Linh Yêu có phải đã bị

tiêu diệt? Còn Âm Chân Linh sẽ

mãi mãi bị chôn vùi?

Dương Chân Linh đã mất tích lúc

Bàn Cổ quy thiên hiện đang ở

nơi đâu?

.... Còn an nguy của thầy trò

Đường Tăng thế nào, mối quan

hệ sư đồ của Ngộ Không và Tam

Tạng có thật sự kết thúc tại

đây?

Thôi để xin hạ hồi phân giải...

.....................

>>>>> To be continued....

Hồi 9: Quá nguy nan, phục

tận tình thâm.

Chúng ta lại tiếp tục về thời

điểm Ngộ Không vì đập chết

con Bưởi mà bị Tam Tạng kick

khỏi nhóm.

Sau đó thầy trò Tam Tạng bị 1

con yêu quái dùng Phong Ba

cuốn đi mất, chỉ còn kịp kêu lên

tên Ngộ Không lần cuối....

.......................

... Thôi bây giờ chúng ta nói đến

Ngộ Không, éo thèm nói đến

thằng sư con vô ơn đấy nữa.

Sau khi ra đi, Ngộ Không định 1

mạch bay về thăm các em khỉ

đột, đười ươi ở Hoa Quả Sơn.

Nhưng khi leo lên Cân Đẩu Vân

thì Ngộ Không bất giác nghĩ:

- Nằm chơi xơi nước dưới Ngũ

Hành Sơn mấy trăm năm, được

thằng sư con lôi lên đành đi

theo nó, giờ không đi theo nó

biết làm éo gì bây giờ?

Nằm trên Cân Đẩu Vân Ngộ

Không hết thở dài rồi thở ngắn,

hết bứt lông rồi bứt râu, vểnh

trym lên ngủ..... Cuộc đời đến

đây bỗng thấy chán nãn, lâu lâu

lại chẳng nghe thấy tiếng thằng

sư con chửi "Đệt mợ mày!" lại

thấy buồn.

Bóng chiều tà buông xuống, dần

dần khuất dạng Ngộ Không....

Còn Baggio, Mr.D, Uyển Liêm thì

an nguy ra sao?

_ _ _ _ _ _ _ _

Lại nói về Đường Tăng, khi bị

Cuồng Phong của bé Bưởi cuốn

đi thì chỉ kịp kêu lên mấy tiếng

rồi xung quanh tối sầm, chẳng

còn biết gì nữa...

Đến 1 hồi, Đường Tăng bất giác

tỉnh lại, xung quanh toàn là

những âm thanh chói tai lạ lẫm,

tiếng cười nói vang lên 4 phía....

Nghe có tiếng thằng ôn nào đấy

lâu lâu lại hét lên:

- Everybody say YEAH!!!!

Đường Tăng lê lết ra nhìn cho kỹ

thì thấy than ôi! Xung quanh

toàn là lũ yêu ma quái thú đang

nhảy múa, lắc lư như điên loạn,

gớm ghiếc không thể tưởng,

mồm đầy răng nanh, mắt đỏ

như máu...

Trên bàn của bọn nó đầy thức

ăn, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy

toàn là tay chân người nằm lênh

láng trên đấy. Máu me lan đầy

sàn, xương xẩu chất

đống...

Đường Tăng lúc này thấy cảnh

tượng trước mắt như thế thì 2

chân xoắn mẹ lại, răng va lập

cập...

Đột nhiên... 1 tiếng gầm vang lên

làm xung quanh 4 bề im ắng,

không một tiếng động dám phát

ra.

- GRỪỪỪ........

Phía bên trong cái bệ thờ có 1

phiến băng đang lung lay dữ

dội... khói trắng xì ra khắp nơi,

xung quanh tỏa ra hàn khí rợn

người.... dường như có 1 điều gì

đó rất dữ dội sắp xảy ra.

Rung lắc được 1 hồi, phiến băng

đó dần dần tan chảy, để lộ ra 1

vật kèm theo 1 ánh sáng mờ ảo,

ma quái....

Càng ngày khí lạnh càng tăng

lên, những con yêu quái bên

dưới cũng có vẻ đã không chịu

nổi, lần lượt quỵ xuống run cầm

cập....

Đường Tăng tuy là người phàm

nhưng thật ra là Kim Thiền Tử

thoát sinh, có kim thân hộ thể

nên cũng không bị ảnh hưởng

nhiều bởi cái lạnh cắt da này.

- Ơ... nhìn chúng mày lạnh gớm

nhể? Thầy là thầy éo

thấy lạnh.

1 tiếng nổ dữ dội phát ra làm

rung chuyển cả đất trời.... BUZZZ

Tiếng nổ này như để khẳng

định vật này 1 lần nữa sẽ làm

nên 1 trận tai kiếp kinh hồn.

.......

Cũng ngay lúc này khắp trên 3

cõi Tam Giới cũng đều cảm nhận

được sự xuất hiện của vật này...

Người cảm nhận được đầu tiên

phải nói đến Ngọc Đế. Vì Ngọc

Đế là người được Bàn Cổ giao

Pháp Ấn Chí Tôn, trải qua 9999

kiếp nạn luân hồi để cai trị Tam

Giới.

Ông ta đang mần ăn đú đỡn

chym chuột với mấy con cung

nữ bỗng nhiên thần khí bất an,

khí huyết chảy ngược, tâm phế

tăng thần nên mất hứng, xìu

xuống...

Mấy con cung nữ thấy Ngọc Đế

xìu xuống thì nằm cười rúc

rích..

Ngọc Đế quê quá, nổi giận.

- Cười cái diz mợ nhà mày... Cười

nữa bố cho mày đi đầu thai làm

gái 9 kiếp bây giờ...

Nói xong Ngài đuổi hết bọn nó

ra. Suy ngẫm 1 hồi bèn rút cái

HTC ra alo cho Diêm Vương.

- Alo... mày đấy hả Diêm?

- Alo... em hok phải anh Diêm ạh...

anh Diêm hết xí quách nằm cạnh

em này...

- Cái diz nhà mày lắm lời, đưa

gấp đt cho ló hộ tao phát, bảo

có anh Ngọc gọi.

- Ơ.... ơ... đệt mợ chào bạn hiền...

giờ này éo gái gú gì sao mà gọi

đt tao thế nhể?

- Gái coan mịe mài, ăn chơi cho

lắm. Nghe tao hỏi này, lúc nãy

mày có cảm giác gì không?

- Cóa, phê như coan tê

tê Hớ... hớ... hớ....

- Phê coan trym ba mày... éo cóa

đùa. Mày có nhớ hồi xưa ông

Bàn Cổ trước khi die có dặn tao,

mày và thằng Long là phải tìm

cho được Âm Dương Chân Linh

Thiên Địa Nguyên Khí không?

- Thằng Long lào?

- Thằng Long Vương chứ thằng

lào.

- Àh, khoảng nghìn năm trước

nó đào được cái éo gì dưới biển

mà im re đến giờ, lâu rồi cũng

chẳng gặp nó mày àh. Xài đt loz

gì mà toàn xài sim khuyến mãi,

gọi đếk được.

- Lúc nãy bỗng nhiên tao cảm

thấy được khí lạnh xuyên thấu

vào Chí Tôn Mạch của tao, không

biết có phải Âm Chân Linh đã

xuất hiện trở lại không... Còn Bàn

Cổ thì lúc đấu với Kẻ - không -

được - gọi - tên cũng quy

thiên nhưng lạ 1 chỗ là không

thấy hạ kiếp ở chỗ mày hay

nhập thiên trên chỗ tao luôn.

- Nhắc đến mới nhớ... Thôi kỳ

này tạch mẹ rồi... Mày lo về ly dỵ

con vợ rồi ôm theo được bao

nhiêu thì ôm đy, tao với mày

trốn. Bàn Cổ chiến với nó mà còn

suýt tử nữa nói gì tao với mày....

- Ừ... mày đừng làm tao

xoắn...Nếu Bàn Cổ không nhập

thiên hay hạ kiếp thì chỉ có 1

con đường... Bàn Cổ đã tái

sinh! Có lẽ là do mất đi kim thân

nên không thể tìm ra được...

Nếu ta tìm được Bàn Cổ thì éo

sợ.

- Ùhm. Thôi tao đy ngủ, nói

chuyện với mày sợ vãi cả đái ra.

Ăn gì được thì ăn, chơi gì được

thì chơi, sau này đỡ phải hối

hận.

- Okay, thôi bye mày. Mai lượn

lên đêy uống cafe nha mày.

..................

Lại kể về Ngộ Không...

Từ khi trở về Hoa Quả Sơn, chỉ

biết ăn chơi đú đỡn cho qua

ngày đoạn tháng.

Ban ngày thì bia bọt với mấy

thằng yêu tinh núi bên cạnh,

ban đêm thì lấy Thất Biến Bổng

cho mấy em khỉ múa

cột. Cuộc sống trôi qua

vô vị, buồn tẻ...

Lúc Âm Chân Linh phát kình

vang xa Tamgiới thì Ngộ Không

cũng cảm nhận được... Bỗng

nhiên Ngộ Không thấy buốt ở

óc, 2 mắt quắc lên.

- Quái lạ, chẳng lẽ thằng sư con

lại đi niệm chú sao?

1 hồi thì Ngộ Không cũng nhận

ra sự khác biệt của Thất Biến

Bổng, nó đang nằm trong lỗ tai

của Ngộ Không thì run lên bần

bật, biến 1 phát to ra hơn 1

trượng làm tai Ngộ Không suýt

thủng.

- Úi cái diz mịe... sao thế

nhỉ?

Từ trong Thất Biến phát ra 1

luồng hơi nóng kinh hồn làm

Ngộ Không phải thả tay ra.

Dần dần Thất Biến Bổng biến

đổihình dạng. Kèm theo đó là

ánh sáng chói lòa 1 góc trời...

Ngộ Không thấy bảo côn của

mình thay đổi như thế thì vô

cùng lo sợ, đứng chăm chú nhìn

điều kỳ lạ đang xảy

ra.

Bất chợt ánh sáng đó bay vụt

vào đầu Ngộ Không, khỉ ta bất

giác rơi vào 1 giấc mơ...

Trong giấc mơ Ngộ Không nhìn

thấy 1 con khỉ to lớn đang giao

đấu với 1 con yêu ma.

1 bên tỏa ra khí chí dương chí

nhiệt... 1 bên tỏa ra khí chí âm

chí hàn...

1người chính khí hiển khắp trời

đất, 1 người tà khí lan rợn

người....

Theo thói quen, gặp yêu quái thì

không buông tha nên Ngộ

Không nhào đến định sử ra 1

skill quen thuộc, vận kình vào 2

bàn tay:

- Kháng Long Hữu

Hối........

Yêu ma đang chiến nhìn thấy có

1 con khỉ đang công kích mình

thì quay qua phất nhẹ tay 1 cái,

Ngộ Không văng tuốt lên 9 tầng

mây, 10 phút sau mà vẫn chưa

thấy rơi

xuống.....

Ngộ Không dính 1 chiêu nặng

như thế thì chiến ý tiêu tan,

xoắn lắm. Không thê thốt ra lời.

- Cái WTF, DCM!!! Sao VCL

thế....

Yêu ma kia không buông tha

NgộKhông, bỏ dở cuộc chiến

với con khỉ to lớn kia mà quay

sang tấn công Ngộ Không...

Bây giờ Ngộ Không trong tay

không có Thất Biến, toàn thân

đã không còn sức, mấy trăm

năm chinh chiến mà bây giờ Ngộ

Không lại thấy bất lực chịu chết

dưới tay con yêu này

Yêu quái vung tay tỏa ra 1 luồng

tà khí bao trùm lấy 1 góc trời,

dồn sức mà ra 1 chiêu quyết làm

cho kẻ vừa ám toán mình phải

hồn lìa khỏi xác....

Chưởng lực gần kề, khỉ ta chỉ

biết nhắm mắt lại hét thật to.

- Á... á... á....

1 luồng sáng lướt qua, Ngộ

Không mở mắt ra... Cảnh tượng

ban nãy tan biến đâu mất, trước

mắt khỉ đột lúc này là 1 khu

rừng xanh mướt, thác chảy trên

cao, bên dưới có từng đàn thú

chạy nhảy...

- Sao nơi này... Quen thuộc

quá...

Từ đâu trên trời, có 1 vầng sáng

chói bay lơ lửng... trong vần

sáng đó là 1 quả cầu màu vàng...

Nó lơ lửng chầm chậm rồi từ từ

tan biến vào 1 tảng đá...

Thời khắc quả cầu tan biến vào

tảng đá thì đất trời có mây ngũ

sắc hiện lên, nhật nguyệt song

song...

NgộKhông lại thấy 1 cảm giác

quen thuộc trỗi dậy...

- Cái cục đá này.... sao quen

quá...

Lần này lại là 1 luồng sáng kéo

Ngộ Không đến 1 cảnh tượng

khác...

- Diz u ló, hôm nay bố bị gì

không biết....

Mở mắt ra, lại là khu rừng lúc

nãy nhưng cảnh vật có phần

thay đổi.

Lúc này mưa giăng, sấm chớp

giật từng hồi... Trời đất dường

như nổi giận hay đang báo hiệu

1 điều gì đó to lớn sắp xảy ra.

Ngộ Không phi thân lên cao

quan sát.

Hònđá lúc nãy bỗng nhiên phát

sáng... Nó rung lắc từng hồi...

Trên trời giáng xuống 1 đòn sét

thật mạnh, đánh thẳng vào tảng

đá đó, 1 tiếng nổ kinh thiên

động địa vang lên...

BUZZ

Ngộ Không thấy thế liền bấm

đốt ngón tay nói ngay.

- Thì ra đây là Thiên Khiển.

(Thiên Khiển: tức là Trời

Phạt, của Lôi Công dùng sét

giáng xuống những ai phạm

Thiên Quy hay Yêu ma tác

loạn)

Trong tảng đá đó có 1 bóng

người từ từ đứng dậy vươn

vai...

Người đóhét to 1 phát, âm

thanh vang vọng 4 phương,

xung quanh đất trời dậy sóng...

Lại 1 lần nữa, từ trên trời phát

ra Thiên Khiển, nhằm ngay đầu

của sinh linh mới ra đời đó mà

giáng xuống. Lại 1 tiếng nổ

vang lên...

Xung quanh mấy dặm lúc này đã

bị tàn phá hủy hoại, không 1

ngọn cây ngọn cỏ sót lại...

Sinh vật kia chỉ còn kịp la lên rồi

ngất xĩu....

.....................

Đã 1 ngày trôi qua, Ngộ Không

vẫn đứng trên không theo dõi

động tĩnh bên dưới... Tuy nhiên

khỉ ta vẫn không dám tiến lại

gần....

1 lúc sau, có 1 đàn khỉ từ đâu

kéo đến, chúng tiến lại gần sinh

vật kia và làm gì đấy, có lẽ là cố

gắng cứu mạng nó...

Lúc này Ngộ Không mới thật sự

lộ rõ nét hoang mang... 2 mắt

Ngộ Không đã nhận ra... Chính là

đàn khỉ mà mấy trăm năm trước

đã thu nhận Ngộ Không.

- Đây là... là.... là

ta!

Lại 1 lần nữa, luồng sáng lại kéo

Ngộ Không đi, mở mắt ra thì mọi

việc đã như cũ, Ngộ Không đang

ở trong Thủy Liêm động. Thất

Biến đã trở lại như cũ.

Ngộ Không vắt óc suy nghĩ,

không thể hiểu đang xảy ra

chuyện gì.

- Nếu đó là ta... thì sao ta lại bị

Thiên Khiển? Ta vừa hạ thế thì

đã làm gì để bị Thiên Khiển?

Đầu Ngộ Không bây giờ chỉ toàn

là những câu hỏi...

Bỗng nhiên khỉ ta nghe tiếng

động sau lưng, theo phản xạ, khỉ

ta xuất chưởng về phía đó.

BUZZ...

- Á.. á.. cái diz ló!!! Đại sư huynh...

là em mà!!

Nhìn lại thì thấy đúng là thằng

cô cậu Uyển Liêm đứng đấy, 2

mắt trợn ra như mắt bò vì sợ.

- Trym pa mày... mày theo tao

đến đêy đểrình tao đy ỉa

àh?

Uyển Liêm khóc bù lu bù loa.

- Hux... Sư phụ... Đại sư huynh

ơi... Sư phụ.....

- Sao? Sư phụ thế nào? nói mau,

thế nào rồi?

- Sư phụ bị yêu quái bắt

rồi....

- Đệt mợ mày... Làm tao mừng

hụt, tưởng nó bị ăn thịt mẹ

rồi.

- Đi cứu sư phụ thôi sư huynh.

Hiz... Em nhớ sư phụ quá... huhu

- Mày đi mà cứu... Tao éo rảnh...

Mày éo nhớ lúc đuổi tao đi nó

bảo sao àh?

- Sư phụ hối hận lắm rồi... Lúc

trước khi bị bắt sư phụ có nói 1

câu đó.

- Lói cái giề?

- Đệ tử iu quí của sư phụ... Con

đang ở nơi mô....

- Ở nơi mô thỳ kệ mịe tao. Tao

lói rồi, éo cứu. Còn mày lo mà

lướt cho gấp, đứng đó cù cưa

cù cưa lát nữa tao bứt

trym.

- Con yêu quái kỳ này mạnh lắm

sư huynh ơi... Ma pháp chí hàn,

yêu lực vô biên lắm...

- Ma pháp chí

hàn?

Ngộ Không thấy lạ sinh nghi,

biết đâu những thắc mắc trong

lòng mình sẽ được giải đáp. Nói

rồi Ngộ Không đồng ý theo

Uyển Liêm đi tìm Tam Tạng.

.... Thế là Ngộ Không đã chịu dẹp

bỏ thù hận xưa để đi tìm Tam

Tạng. Mối quan hệ này có được

cứu vãn?

.........................

Bây giờ tiếp tục với những gì

xảy ra với Đường Tăng.

Vật nằm trong khối băng đã dần

lộ ra hết. Đó là 1 khối năng

lượng, mờ ảo, lung linh, vô dạng,

vô thức...

Lúc này có 1 con yêu mang hình

dáng conngười đến gần vật đó,

Đường Tăng dụi dụi 2 mắt rồi

nhìn kỹ, thì ra là bé Bưởi. Nó

đưa tay vào khối năng lượng

đó, khi 2 bên chạm vào nhau thì

1 ánh sáng lóe lên rồi chợp tắt.

Nhìn lại chỉ còn thấy bé Bưởi

đứng đó nhưng với 1 ánh mắt

khác thường, ánh mắt từ thủa

khai thiên lập địa đã gây ra 1

trận tai kiếp...

Ánh mắt của Thạch Âm Yêu

Linh....

Bé Bưởi bây giờ mới cất tiếng

nói.

- Ta... Là hiện thân của Yêu Tôn!

Ta hiện diện ở đây là để giúp

Yêu Tôn tái sinh, lập lại trật tự

của Tam Giới, phục sinh lại... VẠN

YÊU QUỐC!!!

Đường Tăng lầm bầm trong

mõm.

-Chắc chúng nó đang diễn kịch.

Vở gì thế nhể?

Bé Bưởi nghe thấy, quay qua

cười to.

- Kim Thiền Tử... Lão Thích Ca

khỏe khônggg? Lão cũng là 1

trong các Chân Linh giáng thế

vào Nhân Gian. Sẽ có ngày ta tìm

đến lão.

- Ơ... ơ... e cóa biết lão Thích Ca

éo gì đâu chỵ... Chỵ hiểu nhầm

rùi đấy...

- Chúng mày đâu... Mau nhốt

thầy trò Đường Tăng lại, chờ

đến ngày hấp thụ chân nguyên

của bọn chúng.

Còn bây giờ, ta phải bế quan

hấp thu ma lực của Âm Chân

Linh. Các ngươi lo mà canh giữ...

Thôi, ta thăng đây...

Chớp mắt, bé Bưởi biến đâu

mất. Đường Tăng thì bị giam lại,

chờ ngày thịt. Sư con lòng đau

như cắt, nói không lên lời, chỉ

nghĩ đến lúc mình bị đem ra làm

thầy chùa 7 món.

...........

Ngộ Không lúc này đang cùng

Uyển Liêm bay đến cứu Đường

Tăng thì nghe thấy tiếng gọi.

Nhìn lại thì thấy Ngọc Đế dẫn

theo trăm quân vạn tướng, cờ

xí rợp trời, thân mang chiến

bào, Pháp Bảo 2 bên, tay cầm

Bazoo ka đang cưỡi trên con

mãnh long màu vàng.

Phía sau toàn là những chiến

tướng của Thiên Đình. Đi đầu

mặc áo choàng đỏ, đầu vuốt keo

ngược ra sau là Superman, kế đó

là Batman, phía dưới là Ironman,

tiếp đó là hàng trăm hàng ngàn

chiến tướng như Siêu nhưn

GAO, Siêu nhưn Cuồng Phong,

Siêu Nhưn DK, bên cạnh đó cũng

có nhiều vị cao nhân không mời

mà tới như Songoku, Cadic,

Crocket... Đặc biệt nhất là đại

diện đến từ Việt Nam: Thánh

Gióng...

Chưa hết, binh đoàn của Diêm

Vương cũng ùn ùn từ dưới đất

kéo lên, cũng không kém so với

thiên cung. Nào là các Oruku, gia

đìnhma cà rồng Edward Cullen,

Wolfman kéo theo hàng ngàn cô

hồndã quỉ phía sau....

Ngọc Hoàng nhìn thấy thì cười

to.

- Há..há... mày làm như hôm nay

cúng cô hồn ý.

- Cười cái đệt, đy yểm trợ mày

còn nói thế tao về bây

giờ

- Ấy chết... ấy chết... sao chú

phải lóng... anh đùa tí...

Ngộ Không bay lại gần gặp Ngọc

Đế và Diêm Vương.

- Đi éo đâu mà kéo cả bầy cả lũ

thế 2 ku?

- Chúng tao đi cứu lấy thế giới,

mày sinh sau đẻ muộn biết éo gì

mà hỏi, lo mà đi cứu Kim Thiền

Tử đi, để việc lớn 2 anh

lo.

Vừa dứt câu, nghe từ đâu dưới

đất có tiếng động vang xa mấy

trăm trượng, khói bụi bay mịt

mù... Phải chăng là Yêu ma đang

kéo đến?

Mặt đất chuyển động dữ dội,

nhìn từ xa xa bên dưới đất là 1

đội quân đang dần tiến đến. Uy

lực vang xa làm cho quân đội

của Thiên Giới và Âm Giới phải

có phần kinh hãi....

Đội quân này đông đến trăm

vạn, đi đầu là 1 người đang ngồi

trên 1 chiếc xe quái xa, hình

dáng như xe tăng T-72B của

Russia, kéo theo sau là 2 hàng

máy bay B-2 Spiritthẳng tắp,

phía dưới đất có mấy trăm

chiếc tàu ngầm USS Providence

độn thổ, đằng xa là xe tải mấy

ngàn tên lửa Tomahawk......

Đi bên cạnh người ngồi trên xe

đó là hàng trăm người, tuy chỉ là

người thường nhưng xung

quanh lại phát ra khí lực khủng

khiếp...

Có thể nhận ra vài người quen

thuộc trong đó như người ngồi

trên con Hắc Điêu to lớn, cụt 1

tay chính là Dương Quá, sau

lưng ngồi ôm eo là Long Cô Cô

(hình như theo lời kể của

Tam Tạng thì đây chính là

phụ huynh của hắn)

Các cao thủ khác cũng đang dần

dần tiến đến như Trương Vô Kỵ,

Trương Tam Phong, Thủy Thủ

Mặt Trăng, Tuxedo, Rambo, Vua

Pháp Thuật, Doraemon, Lý Tiểu

Long, Jackie Chan, Micheal

Jackson, Super Junior, DBSK,

SNSD, Bi Rain, Lee Min Ho, Jang

Dong Gun,Lưu Đức Hòa, Quách

Phú Thành, Lam Trường, Phương

Thanh...

Tiếp đó là Thập Đại môn phái

như Thiếu Lâm, Cái Bang, 5 Độc...

nhiều không đếm xuể.

Sao trên Nhân Giới lại có người

có thể có được uy lực kinh hồn

thế nhỉ?

Lúc này Ngọc Hoàng và Diêm

Vương cũng xoắn 1 tí nhưng

cũng làm ra bộ éo sợ, vểnh mặt

lên cười hề hề....

Ngộ Không sau 1 hồi suy nghĩ

dường như đã nhận ra đó là ai.

- Hình như... đó là.... là Kao Tiên

Sinh

Ngộ Không đáp xuống hỏi ngay.

- Cho ngộ hỏi lị có phải Kao Tiên

Sinh hông?

- Chính xác, ngộ là Kao Xander.

- Xin cho ngộ hỏi, lị li lâu mà kéo

band lông quá dzậy?

- Ngộ li ăn sáng mà.

Ngộ Không nghe xong rụng rời,

nó đi ăn sáng mà kéo còn đông

hơn đi đánh Vùng Vịnh....

Ngộ Không bắt đầu kể rõ đầu

đuôi cho hắn nghe, xong thỉnh

cầu hắn đi giúp mình cứu sư

phụ, tiêu diệt yêu ma.

Nghe xong Kao Tiên Sinh quay

quahỏi đám người đi cùng

mình.

- Sư phụ ló bị iu wái pắt, tao li

cứu sư phụ ló, chúng mài li

hông?

Tất cả khí thế hùng dũng, đồng

thanh trả lời.

- Eóooo....

cứuuuuuuuu......

Kao Tiên Sinh nghe thế thì mỉm

cười.

- Éo cứu thì lát lữa các lị về nhà

ngộ cưa boom uống cà

phê.

Nghe Kao nói thế cả bọn thay

đổi thái độ.

- Đệt mợ, phải cứu chứ... tao là

tao phải cứu... éo cứu éo

được...

Ngộ Không nghe có người giúp

liền trở lên nói lại cho Ngọc

Hoàng và Diêm Vương. 2 tên

này tỏ ra khinh thường đội

quân của Nhân Giới, cười mỉa.

- Bố éo rảnh, bọn người trần

mắt thịt đấy mà đánh đấm gì,

về nhà nghỉ đi cho nó

lành.

Vừa nói xong, nghe 1 âm thanh

nhỏ rít qua tai Ngọc Đế.

"Zíu... bụp!" Nhìn lại thấy cái

mũ của Ngoc Đế thủng 1 lỗ.

Thì ra bên dưới Kao Tiên Sinh

đang ôm 1 cây AMW tia

lên.

Ngọc Hoàng quay qua hỏi Diêm

Vương.

- Mày có đem gói Puppy Dry nào

không?

- Chi vậy?

- Tao sợ quá... vãi cả đái

rồi...

Lúc này tất cả chuẩn bị tinh

thần cho 1 cuộc chiến lớn nhất

từ thủa khai thiên.

Ngộ Không dặn dò tất cả án

binh bất động, chờ khỉ ta lẫn

vào trong thăm dò, cứu Tam

Tạng ra trước, tránh để đánh

rắn động cỏ làm yêu ma lẩn

trốn.

Đáp xuống 1 nơi kín đáo, Ngộ

Không bắt đầu thâm nhập hang

ổ yêu ma. Liên lạc với Kao Tiên

Sinh đang yểm trợ vòng ngoài.

- Alo... khỉ đột gọi Kao... nghe rõ

trả lời... éo rõ thì khỏi trả

lời...

- Alo, ngộ nghe rõ... lị lang ở tọa

lộ X:128 Y:512, li tới 30 mét,

over!

- Okey, moving... over!

Ngộ Không tiến tới 30m, bất

thần 1 toán yêu quái khoảng 50

tên ập ra, thấy Ngộ Không liền

chực tới truy sát.

Khỉ Đột éo ngán, hít 1 hơi sâu,

vận khí phát lực rống lên 1 hồi

rung động mặt đất... đó là skill

Sư Tử Hống... àh mà éo phải... Khỉ

Đột Hống mới đúng...

Yêu quái đứa thì văng xa trăm

trượng, đứa thì mắt mũi phun

máu mà chết...

- Alo... đi đường nào... tại hạ bị

mai phục... over!

- Alo... li nhanh lên, rẽ phải, li típ

100 mét lứng ló chờ lợi. over!

Ngộ Không phi Thê Vân Tung

nhanh chóng đến được đó, yên

lặng quan sát xung quanh, bước

từng bước thận trọng... có cái

bảng ghi là "Cẫn thận

headshot"......

Cộp...

Sau tiếng động đó là thiên tên

vạn tiễn từ đâu trong tường

bắn ra nhiều không xuể, Ngộ

Không cầm Thất Biến chống đỡ,

nhưng 1 hồi mỏi tay quá, khỉ ta

chống đỡ không kịp nữa...

Khỉ ta đành buông xuôi... để mặc

cho tên bắn vào mình luôn.

- Đệt mợ... Súng tao còn không

sợ nói gì mấy cái đồ nhựa

này. ... Có điều

tiếc cái áo thun Tommy mới mua

quá...

Ngộ Không lại tiến lên, quần áo

rách tả tơi...

- Alo... sao lị chỉ lường kỳ cục

dzậy... toàn gặp iu wái với cơ

wan không à!

- Ủa... thì ngộ cố tình dzậy

mà... thử coi lại thánh có

chiến như trên báo viết hông

mà...

- Giống cái đệt... đường nào đến

chỗ giam Đường Tăng,

gấp!!!

- Lị cứ li li, lến chỗ lào có cái bảng

ghi là phòng zam Lường Tăng,

kấm kon lít... là ló ló...

- Đù mạ mi... làm nãy giờ đánh

muốn điên

luôn.

Cuối cùng Ngộ Không cũng mò

đến được nơi đó, rình thấy có 2

thằng đang đứng canh cổng, khỉ

ta len lén đến gần, giơ gậy...

phang thẳng xuống...

thế là 2 em nó về trời....

Nói về Đường Tăng đang ở

trong hang đó, hắn đang ngồi ủ

rủ như gà mắc dây thun. Lại

nghĩ đến các em ở chùa, thế nào

cũng bị thằng Lý Thế Dân cuỗm

gọn... Nhắc đến lòng lại

đau như cắt.

Nước mắt bỗng tuôn trào...

- Hix... hu...hu...

Đúng lúc này, Ngộ Không dùng 1

côn phá cửa xông vào...

Thấy Tam Tạng đang ngồi đó,

nước mắt 2 hàng tuôn... Ngộ

Không lấy làm lạ, nghĩ thầm:

"Thằng sư con đã hối hận sao?

Cái thằng óc đậu hũ như nó mà

cũng biết hối hận àh?"

Đường Tăng ngẩng mặt lên thì

thấy Ngộ Không đứng 1 đống

như đống cứt thì mừng như cha

chết sống lại...

Chạy lại ôm chầm lấy Ngộ Không.

- Ngộ Không... con đã trở lại ư...

RẦM...

Nhìn lại thấy Tam Tạng nằm

dính trên vách tường luôn.

- Trở cái đầu pa mày, pố éo cóa

việc làm, đy tìm yêu quái chiến

cho đỡ buồn. Coi như bố làm

phước, muốn ra thỳ lướn theo

bố cho gấp, éo chờ

đâu.

Đường Tăng lúc này thấy Ngộ

Không còn giận nên cũng không

dám nhiều lời, đành chạy theo

Ngộ Không mong được thoát ra

nơi này.

Bất chợt có 1 con yêu quái lén đi

ra đằng sau, cầm đao giơ lên,

định chém xuống...

Đường Tăng thì đang bước đi,

vô tình vấp cục đá, té nhào lên

mình Ngộ Không đúng lúc yêu

quái chém xuống...

XOẸT....

Đường Tăng trúng ngay 1 đao

của yêu quái, Ngộ Không quay

lại thấy Tam Tạng che cho mình

1 đao thì khí nộ xung thần, kinh

lôi chuyển lên 2 bàn tay dồn sức

phát vào người tên yêu quái đó

làm nó văng xuyên qua mấy lớp

hang động...

Ngộ Không éo nói nên lời... chỉ

biết gọi "Sư phuụuu..."

Lúc này bọn Thiên, Nhân, Âm

tam giới đang ngồi chơi xơi

nước đợi Ngộ Không cứu Tam

Tạng ra thì thấy con yêu quái đó

bay xuyên qua nóc hang động....

- Ê.. ê... nhìn kìa chúng mày ơi...

con gì văng thế nhỉ...

Ngộ Không bỗng nhiên thấy nơi

lồng ngực đau nhói... Tức tốc ôm

Tam Tạng bay ra ngoài...

Về đến căn cứ địa thì Tam Tạng

nhịp mạch đã ngắt quãng... hơi

thở đã không đều... Dường như

sắp lìa khỏi cõi trần...

Diêm Vương thấy thế cũng thở

dài.

- Haizz... coi như là số mệnh...

thôi thì chú mày xuống với

anh.

Ngộ Không lúc này đã không

còn nghe được gì cả... 2 mắt từ

từ chuyển sang màu đỏ... khắp

thân người nộ khí đã dần

chuyển sang sát

khí... Chiến ý

trong tâm phát ra làm cho bầu

không khí xung quanh ngột

ngạt.

Đúng lúc này.... Dưới đất rung

chuyển... dường như có cái gì

đó bên dưới đang vận động... 1

tiếng nổ vang lên...BUZZ...

Từ đâu bên dưới vô vàn yêu ma,

quái thú trỗi dậy....

Tà khí lan khắp 1 góc trời... Rồi 1

đợt khí lạnh xuyên qua, làm cho

Ngộ Không, Ngọc Đế, Diêm

Vương đều cảm thấy...

1 vật lạ hình quả trứng bằng

Băng Phách xuất hiện... Nó dần

dần tan chảy ra, để lộ bên trong

là 1 người... đó là bé Bưởi...

Ngộ Không lúc này thần ý xung

thiên, 2 mắt đỏ lòm, giơ tay lên

cao như ra hiệu cho quân đội

Tam Giới...

Khỉ ta gầm lên thật to.......

- SÁTTTTTT......

Sau tiếng hô đó... 2 bên Thần và

Ma nộ thần trỗi dậy... Xáp vô

chuẩn bị khơi dậy 1 cuộc chiến

long trời lở đất....

...........................

Kết cuộc sẽ ra sao?

Bé Bưởi hiện giờ là hiện thân

của Yêu Tôn, tức Thạch Âm Yêu

Linh năm xưa, mãnh lực khác

thường, thầy trò Ngộ Không

biết đối phó ra sao?

Còn Mr.D, trúng 1 đao của yêu

quái thì sống chết không rõ...

Chẳng lẽ chuyến Tây Du của họ

sẽ kết thúc?

Nhưng đáng lo hơn là Ngộ

Không, hiện giờ chiến ý của Ngộ

Không không phải của Đại Thánh

Vương mà là 1 chiến ý đầy sát

khí... Có phải Ngộ Không thấy

Tam Tạng sinh tử bất phục mà

đã lâm vào Attula Đạo?

Haizzz... Nếu thế thì thật đáng

lo... Con đường đó càng lún càng

sâu... Khó mà rút ra được...

Thôi để hạ hồi phân giải nhé......

Hồi 10: Thiên, Địa, Nhân Giới

chiến Yêu Ma.

.........

Sau cái phất tay của Ngộ Không,

2 bên Thần và Yêu xáp vô chém

giết khốc liệt.

Ai nấy máu đều lên đến não nên

xung thiên sát khí trỗi dậy, thấy

ma là giết... thấy yêu là trãm...

Superman ỷ mình có thân thể

kim cang bất hoại nên xông

thẳng vào đám yêu ma, tha hồ

chém giết...

5 anh em Siêu Nhân Gao thì lúc

này mócđiện thoại GAO ra...

- Ở đâu có gái... Ở đó có sự

sống...

GAO RANGER!!!

Yêu ma chết như rạ, máu chảy

thành sông, xương chất thành

núi, oán khí bốc lên ngất trời.

Quả nhiên uy lực của Thiên Binh

có khác, chính khí lan tỏa, oai

nghiêm dũng mãnh!

Ngọc Đế và Diêm Vương thấy

thế đắc thắng lắm. 2 tên này

nhìn xuống chỗ của Kao Tiên

Sinh mà cười ha hả khinh

thường ra mặt.

- Ui diz mịe... chú cứ đùa với 2

anh. Cái này gọi là sức

mạnh của Thiên Binh đếy...

Lúc bấy giờ, phía đội quân của

Nhân Giới có nghe thấy tiếng ồn

ào...

Nghe thấy tiếng của 1 người.

- Có đánh hay là

khôngggg.....?

- Đánh... đánh... tao là tao phải

đánhhhh....

- Đệt mợ... thế lỡ tạch thì

saoooo???

- Éo xoắn... éo xoắn...

- Éo xoắn thì ta chơi...

... Alo... chú đấy hử... ghi cho a

coan 21, bao lô 25 củ, đầu đuôi

mỗi cái 10 củ, 221 bao 25 củ, sổ

chủ 221 trên dưới mỗi cái 10 củ,

nhá... rồi rồi... Chiều mà hốt là a

choa chú tiền uống cafe, àh mà

diz mẹ, chú mà bùng là anh

boom sập nhà đấy.

Diz mợ! Tao là tao tưởng

chúng nó bàn việc quân cơ

chuẩn bị đánh yêu quái cơ đấy...

Thì ra đang đánh lô.

Kao Xander lúc này đang ngồi

trên trái Tomahawlk nhậu rượu

đế, khô mực với 2 vợ chồng

Dương Quá, nghe lão Ngọc Đế

nói thế cũng chẳng thèm chấp.

Nói với Dương Quá.

- Kỳ lày dzề 2 lị cho ngộ mượn

con trym ưng nha...

- Chi vậy bác?

- Lể bữa lào ngộ rảnh ngộ bây

lên chzên Thiên Lình, thụt czho

tụi ló mấy cháiz pom ló

mà...

- Ờ... hôm nào lấy thì bác alo em...

Bé Bưởi đứng trên Băng Phách

nhìn thấy yêu dân của mình bị

tàn sát như thế mà gương mặt

vẫn không hiện lên 1 chút đau

đớn hay tức giận, lãnh lẽo như

băng.

Đáng sợ nhất là Ngộ Không, lúc

này lông lá dựng đứng, hào

quang sáng chói bao bọc lấy

thân, 2 mắt đỏ ngầu, mồm chảy

nước dãi như bị dại.

Khỉ ta xông vào tàn sát yêu ma

vô tội vạ, càng bỏ chạy thì hắn

càng truy sát, thậm chí khi yêu

ma đã chết thì hắn cầm Thất

Biến băm vằm ra từng mảnh

mới chịu thôi.

Nhìn lại quang cảnh xung quanh

Ngộ Không lúc này không còn 1

bóng yêu quái, máu me lênh láng

khắp mặt đất, bọn chúng chết

không toàn thây, thảm không

thể tưởng...

Ngộ Không càng giết càng khát

máu... Mồm gầm gừ rồi vận kình

hét thật to.

- Yêu Ma.... Ra đây cho ta.....

Gruuu

Superman đang đánh gần đấy,

thấy Ngộ Không hăng quá, chạy

lại hỏi.

- Ê.. ê... làm gì ghê vậy pa... mới

chíck 1 bi hay sao mà hăng

vậy?

Vừa dứt câu...

XOẸT...

Superman nhìn xuống thì thấy

Thất Biến Bổng đã xuyên qua

người mình...

- Ặc... ặc... CLGT? (cái loz gì thế?)

Nói đến đây Superman quỵ

xuống, hơi thở đã dứt...

Ngộ Không bước tới, lấy chân

vít cái áo choàng qua 1 bên...

Thấy1 dòng chữ hiện ra trên

mình Superman:Made in

China

- Gruuu... mày hả... hàng Trung

Quốc hả... gục sớm đi cho nó

lành

Ngộ Không lúc này đã không

phân biệt bạn và thù... cứ gặp ai

ngán trước Thất Biến của mình

là bia cho vỡ đầu...

Quân lính của Thiên Đình và cả

đám yêu ma lúc này nhìn thấy

Ngộ Không mà hoảng sợ, chẳng

màng đánh nhau nữa... thấy Ngộ

Không thì bỏ chạy tán loạn.

- Úi cái diz mẹ... chạy chúng mày

ơi... nó điên rồi...

Ngọc Đế và Diêm Vương lúc này

đứng trên cao thấy sự tình như

thế thì sợ vãi cả đái...

- Anh ấy bị sao thế mày? Nãy

giờ mày có nói gì làm anh ấy

buồn không?

- Lói cái diz... Mày nhét ló xuống

núi 500 năm mà éo cho 1 thằng

thú y đến chích ngừa dại, giờ nó

điên là đúng rồi...

- Ma Tánh trong Thần Tánh...

Chẳng lẽ... chẳng lẽ nó cũng là 1

trong những Thần Tôn? Hiện

nay Ma Tánh bộc phát, áp chế cả

Thần Tánh, không khéo sẽ rơi

vào Sát Đạo Attula mất. Đến lúc

đó thì không thể cứu nỗi nữa....

Haizzz...

Chẳng mấy chốc, binh lính của

Thiên Giới và Âm Giới đã tiêu

hao gần hết.

Ngộ Không chém giết hả tay,

đột nhiên cảm thấy buốt ở óc,

cái cảm giác giống như mấy

ngày trước lúc mà Âm Chân Linh

tái xuất thế gian.

Ngộ Không đau quá, chịu không

thấu nên vận công lên phát ra

khắp nơi xung quanh. Xung

quanh phong ba kéo đến, mây

đen che lấp cả bầu trời...

Mặt trời dần dần bị 1 bóng đen

che lấp đi... Thì ra đó là mặt

trăng...

Ngọc Đế trông thấy cảnh tượng

này thì 2 mắt thất thần, không

tin đó là sự thật...

- Ơ diz mịe... Thiên Cẩu Thực

Nhật.... Thôi chík mịe

rồi...

(Note: Thiên Cẩu Thực

Nhật nghĩa là Chó nuốt Mặt Trời,

người xưa quan niệm khi hiện

tượng Nhật Thực xảy ra nghĩa

là kèm theo tai kiếp....)

Mặt Trăng hiện lên, giữa ban

ngày mà ánh sáng vằng vặc trên

trời... Tất cả sinh linh đều không

biết điều gì sắp ập đến với

mình...

Khi mà tất cả đều hoảng sợ, thì

Ngộ Không lại đứng dưới ánh

trăng đó, 2 mắt thất thần như

dính chặt vào ánh trăng đó...

... Rồi 1 điều khó ngờ xảy ra...

Ngộ Không hét thật lớn, xung

quanh trăm dặm đều bị thổi bay,

kình lực vang xa trăm dặm... Kao

Tiên Sinh lúc này thì đã xỉn quắc

cần câu, nằm ôm cây Bazooka

ngủ chèo queo, đếk biết sự tình

luôn.

Bầu trời bây giờ sấm chớp dữ

dội, trên trời lại có Thiên Khiển,

lại giáng 1 đòn Ngũ Lôi Áp Đỉnh

thẳng xuống đầu Ngộ Không.

Ngộ Không kêu lên 1 tiếng rồi

vươn vai, 2 mắt chuyển màu, bộ

lông trên người dựng ngược

lên, dài ra kinh khủng... Sau 1

tiếng nổ thì khỉ ta đứng lên,

biến thành 1 con khỉ cao to đến

trăm trượng... Khí lực âm dương

dồn nén phát ra tức thời làm

rung động 1 góc trời.... Ngộ

Không lúc này đã thay hình đổi

dạng... Không còn là Đại Thánh

nữa...

Còn Kim Cang Thất Biến Bổng, nó

từ từ thay hình đổi dạng, dần

dần biến thành 1 khối vô hình

vô dạng, vô định vô thức... Thì

ra... Thất Biến lại chính là Dương

Chân Linh Thiên Địa Nguyên Khí

năm xưa...

Đúng là duyên phận đưa nó

mấy ngàn năm sau lại trở về tay

chủ nhân của nó.

Khỏi phải nói thì cũng biết Ngọc

Đế kinh sợ đến mức nào... Hắn

chỉ còn thốt lên vài chữ...

- Thái... Thái... Thái....

- Thái Thượng.. Thái Thượng Đạo

Nhân....

- Bàn Cổ tái xuất rồi... Ủa mà diz

mịe... Sao Bàn Cổ lại là Tôn Ngộ

Không?

- Uizz... mày nhặng xị quá, đứa

lào mà chẳng được... Miễn được

cứu là được rồi...

Ngộ Không bây giờ đã chính

thức hiện thân là Thái Thượng

Đạo Nhân, tức là Bàn Cổ năm

xưa đã khai thiên lập địa, hình

thành Tam Giới....

Bàn Cổ năm xưa giờ đây đang

đứng sừng sững như ngọn núi,

chính khí lan tỏa khắp 4

phương.

Bấy giờ, 1 tiếng cười lanh lảnh

cắt da xuyên thịt vang lên từ

phía bé Bưởi...

- Há há há.... Chào bạn già... ta

biết ngươi không chết dễ dàng

thế mà...

BÙM... !

Cả thân người bé Bưởi nổ tung

thành ngàn mảnh nhỏ, 1 ánh

sáng xanh đen từ trong thân

mình bé Bưởi xuất hiện... tất cả

xung quanh như đóng băng

hết...

1 ánh chớp nhá lên...

Sau ánh chớp đó là tai kiếp mà

Bàn Cổ dùng sinh mạng mình

đánh đổi mấy ngàn năm trước.

Thạch Âm Yêu Linh đang đứng

sừng sững trước mặt Bàn Cổ...

2 bên, 1 chính 1 tà, 1 Yêu 1 Thần

đang chuẩn bị 1 trận chiến kinh

thiên động địa...

Bầu trời đang trong cơn cuồng

phong đột nhiên lại im ắng,

không 1 chút gió... 2 bên dường

như đang thăm dò nhau từng

chút...

Nghe văng vẳng đâu đó bên

dưới có tiếng của Kao Tiên Sinh.

- Lệt mợ ló... Lứa lào tắt cái quạt

của ngộ dzị, ngộ lóng quá ló mà...

ngộ mà lóng lên thì ngộ xử hết

ló nha...

Chẳng ai thèm để ý đến Kao

Tiên Sinh. Tất cả đang chú ý đến

trận chiến đang xảy ra...

2 bên đang chờ 1 cử động của

đối phương, ai cũng chờ bên kia

ra tay trước để tìm chỗ xông

vào...

Đang yên ắng thì..... BÙM!... Thì ra

là bác Kao ngủ mớ quơ tay

trúng ngay cái công tắc trái

Tomahawlk MG-40, làm nó shot 1

phát ngaymặt Yêu Tôn...

Yêu Tôn tuy là Ma Giả Chi Đạo

nhưng ăn gọn nguyên củ tên

lửa của Kao Tiên Sinh thì máu

huyết toàn thân sục sôi, tâm

thần bấn loạn...

Bàn Cổ lúc này thấy động lập

tức nhào vô chiến... 1 chưởng to

như sấm sét ập xuống thẳng

đầu của Yêu Tôn, ngay tức khắc

niệm Dương Chân Linh thành

Thất Biến Đao, sử ra 1 skill Hỏa

Phong Tam Xích, đao khí bao

trùm lấy Yêu Tôn.

Nhìn thất cường chiêu trước

mắt, Yêu Tôn gầm lên, thân thủ

như cắt né tránh nhanh lẹ. Yêu

Tôn tuy thấy nguy nhưng

không loạn, xuất ra 1 Băng

Phách Ma Chưởng thẳng vao

đầu Bàn Cổ, lấy thủy chế hỏa...

định áp chế tức thì...

Mưu sự tại nhân, thành sự tại

thiên. Bàn Cổ thật đúng là Thần

Tôn, xuất ảnh ra nơi khác làm

cho Yêu Tôn chỉ như đánh vào

chỗ hư vô. Yêu Tôn chưa hết

bất ngờ thì Bàn Cổ vận kình vào

2 bàn tay, chụp lấy thân người

của Yêu Tôn mà hét thật lớn....

Sức nóng từ trong chân thân

của Bàn Cổ làm Hàn khí trong

người Yêu Tôn như sắp tan

chảy... Yêu Tôn chỉ còn nước la

lên bất lực...

Ngọc Đế thấy chiến sự như thế

thì lòngmừng vui không tả nổi,

ôm lấy Diêm Vương...

- Kỳ này ngon rồi, chuẩn rồi mày

ạk. Bố là bố éo ngán...

- Đệt... có thằng lúc nãy sợ vãi cả

đái, phải xin tao gói tả giấy mà

giờ lói như đúng rồi ý...

Lại nói đến Yêu Tôn, đang trong

lúc lâm nguy thì bấn loạn... chưa

biết phải làm sao cả.

Bàn Cổ lúc này thì thấy thế cuộc

đang nghiêng về mình, định liệu

tốc chiến tốc thắng...

2 tay Bàn Cổ ôm chặt lấy Yêu

Tôn, mặt ngước lên trời, hả to

miệng vận kình lực tạo thành 1

luồng cuống phong, thổi bay

mất Mặt Trăng đang che lấp Mặt

Trời....

Mặt Trời vừa ló dạng, những ánh

nắng đầu tiên chiếu xuống mặt

đất.

Bàn Cổ nhanh chóng niệm chú

Thất Biến hiện thành Dương

Chân Linh Chi Kính.

Thất Biếnsau 1 ánh chớp đã

hóa thành tấm kính to hơn trăm

trượng.

Lúc này Bàn Cổ buông Yêu Tôn

ra, toàn thân hứng lấy ánh mặt

trời, phát sáng toàn thân... Ngài

hít 1 hơi mà như gió lốc mịt mù,

vận nội tức xuống, ngài gầm

thật to.

- VẠN QUANG MINH NHẬT....

Từ mặt trời... ánh sáng khắp 4

phương hội tụ về, chiếu xuyên

qua lăng kính của Bàn Cổ, tạo

thành 1 sức mạnh thần sầu quỷ

khốc... nhắm thẳng vào Yêu Tôn

mà oanh tạc...

Thân thể của Yêu Tôn dần dần bị

Vạn Quang Minh Nhật thiêu

cháy, băng dần dần tan chảy...

Yêu Tôn đau đớn rên khóc, tiếng

la vang vọng đất trời...

Đến lúc này mana của Bàn Cổ

cũng sắp cạn kiệt, khó có thể

duy trì được lâu...

Rồi 1 âm thanh vang lên nghe

tựa như tiếng gương vỡ... Yêu

Tôn đã bị tan thành ngàn mảnh...

khí lạnh thoát ra làm xung

quanh trăm dặm đóng băng cả...

Còn Bàn Cổ, có 1 điều ngài không

dự liệu hết, khi mặt trời hiện ra,

kết thúc Nhật Thực thì sau 1

khắc sẽ bị tan mất chân thân,

trở lại thành Đại Thánh Vương

Tôn Ngộ Không. Quả như vậy,

chớp mắt, thân thể Ngộ Không

lại trở thành như cũ, Bàn Cổ đã

biến mất. Ngộ Không rơi xuống

đất bất tỉnh.

Ngọc Đế và Diêm Vương lúc này

đã hiểu rõ tình hình.

- Àh... thì ra Bàn Cổ mất đi kim

thân hộ thể nên chỉ có thể biến

thân lúc Thiên Cẩu Nhật

Thực.

- Suỵt... đừng lói đến nữa, kệ mẹ

nó đi. Chút nữa nó tỉnh lại đừng

nói đến chuyện này...

Thân thể Yêu Tôn lúc này tuy đã

tan thành ngàn mảnh nhưng

vẫn còn 1 thứ chưa tiêu tan, đó

là Âm Chân Linh... Nó đang chuẩn

bị dồn hết chút sinh lực cuối

cùng để tẩu thoát...

Đột nhiên có 1 bóng đen với tốc

độ 3000x10 km/s phóng theo

Âm Chân Linh, quyết không cho

nó thoát.

Nhìnlại bóng đen đó chính là...

Kao Tiên Sinh đang cưỡi 1 con

xe tăng BG-90 có 2 cái cánh 2

bên, bắn khí thế vào Âm Chân

Linh... Tuy nhiên vẫn không làm

nó suy suyễn.

Kao Tiên Sinh bực mình... đứng

lại éo thèm đuổi theo nữa...

- Ngộ cho lị 3 dzây lể chzạy, li

nhanh li....

Kao móc trong túi quần ra 1 cây

pháo diêm có gắn tọa độ GPS và

1 thiết bị truy tìm mục tiêu tỏa

ra khí lạnh, bấm nút Start!

- Chík mịe mày nè

Bưởi... !

... 3... 2... 1... Hết cứu!

Lúc này Âm Chân Linh thấy Kao

Tiên Sinh không đuổi theo nữa

nên giảm tốc độ lại, đang bay từ

từ thì nghe 1

tiếng... PÍP...

Khỏi nói cũng hiểu kết quả thế

nào...

BÙM!!!!!!!

1 tiếng nổ rung động đất trời

vang lên...

Kao Tiên Sinh quay qua nhìn

Ngọc Đếvà Diêm Vương, thấy 2

ông này đang run như cầy sấy.

- Uiz lịt mịe... các lị cứ mà lùa dzới

ngộ... her her

Ngọc Đế và Diêm Vương đứng

trên trời quan sát thấy hết...

- Sao mày?

- Sao là sao? Xoắn chít mịe chứ

sao nữa...

- He..he.. Xoăn phải sáo... àk mịe

nhầm... sao phải xoắn... he..he.

Nói thế chứ tao cũng ót

lắm...

- Thôi kêu mấy thằng Siêu nhân

nhựa của mày lướt gấp thôi, ở

đây 1 hồi nó phang cho 1 quả

nữa bây giờ.

- Ờ... mày chí lí... thôi về đi

massage cái cho ló tỉnh người.

nhể?

Nói rồi cả đám Thiên Binh và Âm

Binh lần lượt kéo nhau về.

Ở hiện trường lúc này chỉ còn lại

đội quân của Kao Tiên Sinh đang

reo hò bên dưới...

Kao bay lại chỗ Ngộ Không vớt

khỉ ta bay về căn cứ ở chỗ của

Đường Tăng luôn.

Lúc này Đường Tăng đang đến

hồi nguy kịch, hơi thở đứt đoạn.

Baggio và Uyển Liêm khóc than

thấu trời. Lúc này từ trên trời

cao lại có tiếng SH tiến đến...

Trong làn khói tan ra nhìn rõ thì

thấy đólà Quan Âm bà bà...

- Vì saooo 2 connn khóccc ???

Baggio ngó lên, tay chỉ chỉ vào

Đường Tăng, nói không nên lời...

- Hix... hix... nó chết mẹ rồi...

huhu..

Quan Âm nghe thế thì lắc đầu,

kêu Baggio bóp họng Đường

Tăng ra, ả móc trong ví ra 1 viên

màu trắng trắng, có khắc hình

trái tim, nhét vào mồm Đường

Tăng.

Quả nhiên Tiên Dược nhập thể,

Đường Tăng thở mạnh 1 hơi rồi

dần dần lấy lại nhịp tim, 2 mắt

dần dần mở ra, sinh khí trở

lại..

Đường Tăng thấy Quan Âm cứu

mình thì quỳ xuống lạy như lạy

cha. Cám ơn rối rít.

- Đệt mợ... may cho mày đếy

nhớ... tối hôm qua tao đi bar còn

sót lại 1 viên đếy

nhớ... Thôi éo cóa vc gì

thì tao thăng đêy, bay cả đêm

éo ngủ, mệt vờ cờ lờ ra...

Quan Âm vừa bay đi thì Ngộ

Không cũng dần hồi tỉnh...

Ngộ Không vừa thấy Đường

Tăng tỉnh rụi ngồi đó thì mừng

vui khôn xiết... Chạy lại ôm lấy

Tam Tạng, như người thân lâu

ngày gặp lại.

- Xi phuuu....

Đường Tăng cũng ngớ ra, éo hĩu

cái diz gì cả... Đang sợ thằng khỉ

đột nhìn thấy mình lại nổi máu

điên lên phang cho 1 gậy mà sao

giờ nó lại tỏ ra yêu mến mình

như thế.

- Thôi kệ mợ nó vậy. Chắc lâu éo

chích ngừa nó thế...

...

Đến đây thầy trò Ngộ Không từ

giã Kao Tiên Sinh và Đồng Bọn

để lên đường tiếp tục đi Tây

Trúc.

........... Thế là kiếp nạn đã qua,

thầy trò Ngộ Không đã vượt

qua, tiêu diệt được 1 yêu ma

ghê gớm nhất từ trước đến

giờ.

Ngộ Không đã kết giao với 1

người bạn mới, đó là Kao Tiên

Sinh. Con người này là ai? Thân

thế ra sao? Tại sao lại có thể

triệu tập quần hùng? Để sau này

sẽ tìm hiểu vậy.

Cái quan trọng là tình cảm của

thầy trò Ngộ Không lại thắm

thiết như lúc này... Ngộ Không

ngày càng chăm lo, yêu thương

sư phụ như cha đẻ... Đi

bên cạnh sư phụ mà lâu lâu khỉ

ta lại kiss lên má sư phụ 1

cái. Thiệt là

làm Đường Tăng khó hiểu mà....

- Nó bị cái loz gì thế nhỉ... Mà

thôi, điên thế này cũng hay... hì

hì...

Miễn là lâu lâu mày đừng phang

thầy 1 gậy là được rồi...

....................

Kiếp nạn gì đang đợi thầy trò

Tam Tạng phía trước đây?

Mà cho dù là kiếp nạn gì, miễn

họ yêu thương đoàn kết thì

cũng sẽ vượt qua thôi.

Hồi 11: Dụng Quỉ Kế, quá Lục

Vũ Giang

Bình minh ló dạng... 1 ngày nữa

lại đến...

Thầy trò Mr.D lại khăn gói lên

đường tiếp tục cuộc hành trình

đến Tây Thiên.

Dạo gần đây kể từ khi sau cuộc

chiến quỷ khốc thần sầu với

ThạchÂm Yêu Linh danh tiếng

của thầy trò Tam Tạng nổi như

cồn.

Nhất là cái scandal biến thân

thành Bàn Cổ của Ngộ Không

được lan truyền ra ngoài thì các

yêu ma từ lớn đến nhỏ, gặp vó

ngựa của thầy trò Đường Tăng

đi đến đâu thì dạt ra đến đó,

không dám manh động.

......

Trời đất vào xuân, khí trời mát

mẻ, gió thổi vi vu...

Con đường êm ả, vắng lặng đến

chán ngắt...

Ngay cả Đường Tăng ngồi trên

ngựa cũng gật gù buồn ngủ.

- Sao dạo này không thấy con

quái nào đòi ăn thịt tao nữa thế

chúng mày?

Baggio ngứa mồm nói lên.

- Ùhm, thấy yêu tinh xuất hiện

là sư phụ fắng mẹ rồi, ở đếy mà

tinh vi...

Con Uyển Liêm thì lẽo đẽo đi

phía sau, nhìn mặt như con điên,

chắc dạo này nó thiếu zai nên ão

não thế.

.........

Cả nhóm cứ nhắm hướng Tây đi

mãi, đi mãi....

Càng đi thì càng đói bụng. Cả

đám bụng cồn cào lên hết chịu

nổi mà xung quanh trăm dặm

thì hoang vu, vắng vẻ.

- Thầy là thầy đói lắm rồi

đếy...

- Làm như có mình ông bék đói

nhể? Xung quanh đây làm éo gì

có nhà dân mà cướp.

Cả bọn đành chịu đói bước đi

tiếp. Đi 1 lúc nữa thì gặp 1 con

sông to, to ơi là to luôn. Đứng

bên bờ Đông thì không thể nhìn

thấy bờ Tây, sóng cuồn cuộn

siết chảy, nước gợn đục ngầu,

nhìn con sông này thật là làm

lòng người chùn bước...

Bỗng nhiên nghe thấy từ đằng

xa có tiếng rên hừ hừ...

5 thầy trò Đường Tăng liền chạy

lại xem sự tình thế nào.

Đến gần thì thấy 1 con vật kỳ lạ

đang nằm rên rỉ như sắp chết.

Con vật này to đến hơn trăm ký,

cao hơn chục trượng, toàn thân

toát lên chút thần khí.

Đầu rồng, tai dơi, trên lưng có

đeo mai như loài rùa, khắp mình

có màu xanh đen, trên mai có 2

chữ CÀN KHÔN

Đường Tăng nhìn thấy con vật

thì reo lên như bắt được vàng.

- Ớ... diz mịe... thế là hết đói

chúng mày ơi...

Ngộ Không lấy nồi nấu nước sôi,

Baggio lấy dao cạo vẩy, Uyển

Liêm đi tìm ít rau mơ, khế chua

đi con... Gấp!

Ngộ Không còn chần chừ, đứng

đấy suy nghĩ 1 hồi thì chợt nhớ

ra.

- Khoan, khoan... không ăn được

đâu, nó là Huyền Vũ trong Tứ

Linh đếy, ăn đi rồi trời đánh

ráng chịu nhá...

(Tứ Linh: gồm có Thanh Long

là rồng xanh, Bạch Hổ là hổ

trắng, Chu Tước là con chim

màu đỏ, Huyền Vũ là con rùa

màu đen)

- Tao éo bík, tao mà đói thì ông

giời xuống đêy tao còn ăn luôn

chứ sợ đếk rỳ?

Ngộ Không lắc đầu ngán ngẫm,

thấy thằng sư con vẫn chứng

nào tật đấy.

Khỉ ta lại gần con rùa đạp đạp

vào đầu con rùa cho nó tỉnh

dậy.

- Ê.. ê... tỉnh lại dùm cái ku, không

tỉnh dậy thằng sư cọ nó đem

nướng bây

giờ...

- Hơ... hơ... thằng lào đếy... hơ

hơ...

- Thằng cha

mày!

Con rùa thấy Ngộ Không khỉ gió

quá nên rướn mình ngồi dậy.

Nó vừa trở mình dậy thì Ngộ

Không để ý thấy trên mình nó

vết thương nhiều không đếm

nổi, lở loét khắp thân. Thở không

ra hơi, nặng nhọc lê từng bước...

- Diz mịe... bị SIDA thời kỳ cuối hả

ba? Xi..xi... đứng xít xa xa ra

coi... gớm

quá..

- SI ông nội mày chứ SI... tao bị

thương mà...

Rùa ta nghe hỏi đến đây thì 2

hàng nước mắt ứa ra, sụt sịt mãi

không nên lời...

- Hix... Tao là Huyền Vũ Linh Thú,

được giao cho cai quản con

sông này được 800 năm rồi...

Tao và bx tao sống an nhàn điền

viên ở nơi này, éo đụng đến

đứa nào, không màng thế sự..

Thế mà cách đây mấy tháng, có

1 band rùa khác ở đâu đến đây

đánh chiếm động phủ của tao...

hix... vợ chồng tao cùng nhau

chống lại bọn nó.

Hix......

Kết cục là vợ tao bị giết chết,

bọn chúng đem vợ tao làm món

rùa xào chuối...

Làm tao nhìn thấy mà phát

thèm... huhu...

Giờtao không muốn sống nữa...

tao muốn chết với vợ

tao...

- Sao mày không gọi về Thiên

Đình để bọn nó cho người đến

cứu chữa vết thương cho mày?

Rồi chiến với bọn kia giành địa

bàn lại?

- Hizz... tao gửi Email từ mấy

tháng trước mà trên ấy bảo tao

đem giấy khai sinh và hộ khẩu

đem ra địa phương xác nhận,

xong viết tờ đơn cam kết sự

thật, đơn đề nghị đánh nhau

gửi lại cho Thiên Đình để Ngọc

Đế tổ chức họp, thảo luận, đề ra

phương án cứu chữa, triệu tập

Thiên Binh về vạch ra kế hoạch

đánh nhau với Yêu Quái...

Tao sống gần cả ngàn năm nay,

tên tao còn éo nhớ nữa nói gì

giấy khai sinh.

- Há há

há.... Đám

Thiên Binh bị tao đập chết ngắc

hết rồi còn đâu mà xuống giành

địa bàn cho

mày...

Lúc này cả bọn Đường Tăng

đứng đấy cũng đã nghe hết câu

chuyện, trong lòng cảm động

cho con rùa già mà chung tình...

Baggiođứng đấy cảm khái mà

thốt lên.

- Đa tình tự cổ nan di hận... Sử

hận liên miên vô tuyệt

kỳ...

Huyền Vũ nghe thế cũng chẳng

thiết sống nữa, 2 hàng nước

mắt rơi ra.

- Thôi... nước sôi rồi đếy, chúng

mày thịt tao cho gấp đi rồi lên

đường...

Ngộ Không nghe xong câu

chuyện thì máu anh hùng lại nổi

dậy, định bụng sẽ tìm lại công

bằng cho Huyền Vũ. Đứng suy

nghĩ 1 hồi thì lại thấy con sông

vừa sâu vừa rộng.

- Thịt mày dai chík mịe... éo ăn.

Thôi thế này vậy... Mày còn bơi

được không?

- Éo mịe, hỏi thừa... bố là rùa mà

hỏi bơi được không.

- Đệt mợ... tại tao thấy mày già

quá rồi, nãy giờ thấy mày lết

chứ có thấy mày đi đâu.

Bây giờ bọn tao sẽ giúp mày

diệt hết cái đám giết vợ mày...

Xong bù lại mày phải đèo các bố

qua sông. Ok men?

- Thôi tao éo đy đâu, giết hết

bọn nó thì vợ tao cũng chẳng

sống dậy... Hix... huhu...

- Gruuu... nhiều chuyện vãi nồn

ra... Đợi tao tí mày...

Nói rồi Ngộ Không rút cái IPhone

4 64GB ra gọi cho Diêm Vương.

Đường Tăng thấy thế la lên.

- Úi diz... kinh bõ bu thế mày...

đâu ra thế?

- Hôm trước thấy ông Kao làm

rơi, nhặt luôn, éo giả... Hớ hớ...

Thôi tắt cái

đài để con gọi xuống dưới...

....Rengzzz.....

- Alo? Văn phòng đại diện Âm

Phủ, danh số 1313 nghe...

- Alo... gọi thằng Diêm nghe máy

hộ tao....

- Anh có hẹn trước không ạ?

- Gọi nó ra cho tao... gấp... cù cưa

tao bứt

trym....

- Anh là anh phải hẹn trước chứ

ạk... chúng ta là người có học,

văn minh lịch sự, vả lại đều là

người lớn cả, chúng ta nên làm

gương cho bọn nhi đồng chứ

ạk?... nếu có việc anh phải gửi

Email hay điện thoại trước chứ

ạh, sau đó để thư ký, là em đêy

nài, e sẽ sắp xếp lịch hẹn cho

anh rùi anh theo lịch mà đến

gặp chứ... sao anh lại hổ báo mà

la hét như thế chứ ạk?

Diêm Vương là ai? Là 1 người

quan trọng, đâu phải cứt đâu

mà ai muốn đạp là đạp, muốn

hốt là hốt...

Lúc bé chắc anh éo có học

trường mẫu giáo đâu anh

nhỉ?....... Tóm lại là anh phải biết

cái gọi là lịch sự... Khi có lịch sự

thì mọi việc đều xong, đều dễ

dàng...

Cònnếu anh thích chiến thì anh

cứ kéo xuống đêy, chúng em ở

đây đều là ma hết cả, có sợ éo gì

chết đâu mà a hăm dọa... Em nói

thế chứ chẳng biết anh có hiểu

éo gì không nữa......

Ngộ Không nghe xong mặt éo

còn giọt máu...

-

- Alo... đâu rồi? sao anh không

sủa nữa ạk? nếu anh không còn

cần trợ giúp nữa thì em xin gác

máy ạk... Em xin thân ái chào anh

ạk...

- Ớ... ớ... bạn gì ơi... cho mình gặp

bác Diêm 1 tí

ạk!

- Đếy, thế có phải ngoan không

anh! Thế là đáng yêu đếy! Thôi

thấy anh đáng iu thế nên e đặc

biệt cho anh gặp bác Diêm ngay.

Tít... tít...

- Anô... đệt mợ... Diêm nghe đây...

đứa lào thế?

- Gruuu... ông nội của thằng bố

mày đêy nài... Mài cho tao ngay

cái địa chỉ nhà với tên tuổi, số đt

của thằng vừa nối máy cho tao

gấp... Gruuu...

- Ặc... Bàn Cổ... àh không... Đại

Thánh đếy àh... Thằng đếy nó là

con của bà dì của thằng anh họ

của bà nội con bồ em mới xin

vào 1 chân làm thư ký... Thôi Đại

Thánh bỏ qua đi, đừng chấp...

Đại Thánh gọi xuống đêy có việc

gì không nhể?

- Ông có biết vợ của Huyền Vũ

Linh Thú sống ở hồ Lục Vũ

không?

- Bék, nó chík weo rùi mà?

- Ùh, hiện nay thầy trò ta đang

gặp 1 con sông vừa to vừa sâu,

chỉ có nó mới đưa qua được, nó

bảo chỉ cần cứu vợ nó sống dậy

thì nó đưa qua sông. Bây giờ ta

cần ông gia hạn cho nó thêm ít

tuổi thọ...

- Đệt... vợ chồng ló sống gần cả

ngàn năm, éo chịu die cho nước

nó trong 1 tí, tham sống

gớm... Mà tuổi thọ của nó

hết rồi, có gia hạn cũng chẳng

được bao lâu...

Ngẫm nghĩ 1 hồi, Ngộ Không nói

nhỏ với Diêm Vương.

- Hay thế này, chỉ cần ông gia

hạn cho nó mấy ngày thôi, để

nó đưa thầy trò ta qua sông là

được rồi... Đến lúc vợ nó lại

ngủm củ tỏi thì thầy trò ta đã

cao bay xa chạy mẹ

rồi.

- Hờ hờ... diz mịe... chơi đểu thế

ba? Oke! Thích thì chiều...

Ngộ Không chạy lại nói với

Huyền Vũ tin mừng.

- Ok rồi ku.... Thỏa thuận nhé,

bọn này giúp mày giành lại cái

hang, giúp vợ mày sống dậy thì

mày đưa bọn tao qua sông nhé.

Đứa nào thất hứa thì bị rụng

trym chết nhá...

- Oke, deal!

Đường Tăng đứng đó nghe

thấy thì khều khều Ngộ Không.

- Thầy là thầy đói lắm rồi

con...

- Ối giời... ông cứ lo vãi hà. Đứng

đấy đi, tôi đem về cho cả đống

rùa khác mà xực...

Ngộ Không lôi trong hành lý ra 1

đống đồ chơi... Chuẩn bị chiến

với yêu quái.

Khỉ ta nói với Uyển Liêm.

- Mày ở đây coi chừng sư phụ

cho tao.

- Coi chừng cái gì đại sư huynh?

Có gì nguy hiểm đâu?

- Ý tao là coi chừng lúc tao đi sư

phụ đè con rùa ra thịt thì khốn

đấy...

Nói rồi Ngộ Không ngoắc ngoắc

Baggio đi cùng. Cả 2 nhảy tùm

xuống sông...

Bơi mãi bơi mãi... Hiện ra trước

mắt là 1 cái cửa động có cái

bảng: HUYỀN VŨ LINH ĐỘNG

- Chắc đây rồi... lại kiếm chuyện

cho nó ra đi

mày...

Baggio liền bơi gần đến đứng

xuống thật vững... vận hơi thở

vào phổi, chuyển kình vào mồm,

2 mắt trợn trắng, phát khí hét

lên 1 tiếng kinh thiên động địa.

- DIZ MIẸEEeeeee!!!!

Sau tiếng hét đó thì lòng sông

dậy sóng, nước ùn ục bong

bóng trỗi dậy...

Trên bờ Huyền Vũ và Đường

Tăng thấy khí thế như vậy cũng

nghĩ thầm trong bụng là chiến

thắng rồi.

Lại nói về phía dưới nước, sau

tiếng gầm của Baggio thì vẫn

không có động tịnh gì cả, bọn

yêu quái rùa vẫn không ra mặt...

Ngộ Không xung thiên, nắm đầu

Baggio lôi ra, móc Thất Biến ra

vận hết 70% mana vào xuất

thủ...

- THIÊN ĐỊA VÔ

CẨUUU....

Khỉ ta đập hết cỡ vào cánh cửa

động... Nó vẫn không suy

suyễn...

Ngộ Không lúc này mệt vờ lờ ra,

hết cách liền gọi cho đám trên

bờ.

- Alo... diz mẹ cánh cửa nhà mày

làm bằng cái loz gì mà đập éo vỡ

nổi thế hả?

- Àh, quên nói trước... Cánh cửa

làm bằng Huyền Vân Tinh

Thạch...Hơ hơ... Éo đập vỡ được

đâu... hơ hơ...

- Cười cái dizz... tao éo đánh nữa

bây giờ.

- Éo đánh thì khỏi qua sông. hờ

hờ...

Ngộ Không bực mình quá, suy

nghĩ 1 lúc thì kêu Baggio bơi trở

lên bờ lấy mấy trái Tomahawk

mà hôm trước ông Kao tặng

đem xuống xài...

Baggio tức tốc trở lên, thấy

Đường Tăng thì đói bụng quá,

nằm xỉu 1 bên, còn bên kia là

con rùa già đang nằm khểnh

trym lên cười...

- Hớ hớ... thế nào? Cửa nhà tớ

chắc quá phải không

bạn?

- Cười trym pa mày... nếu không

phải qua sông thì tao đã nấu

mày cho sư phụ tao ăn

rồi...

Nói rồi Baggio nhảy tùm xuống

sông.

NgộKhông và Baggio chuẩn bị 1

dàn 5 trái Tomahawk. Nối board

lại cho thành 1 hướng, nhắm

thẳng vào cái cửa mà phang...

Tít.... 5...4...3...2...1....

BÙMMMM!!!

1 tiếng nổ đất trời dậy sóng,

vang dội đến cả Tam Giới... làm

rung chuyển cả 1 góc Trái Đất...

Uy lực kinh hồn... Đúng là

hàng Made by KAO.

Làn khói đó dần dần tan đi... Ngộ

Không và Baggio hồi hộp chờ

đợi...

Nhìn kỹ lại thì ... cánh của đó

thủng được 1 lỗ....

5 trái boom của Kao Tiên Sinh

mà chỉ làm nó thủng được 1 lỗ

nhỏ xíu, thế cũng biết nó cứng

cỡ nào rồi.

Ngộ Không đưa mắt vào nhìn

thì thấy trong đó có 1 bầy rùa

tai đỏ đang bơi lội... Ngộ Không

hét qua cái lỗ.

- Diz... mịe.... Ra đây cho ta...

Trong đó có 1 con đầu đàn lên

tiếng.

- Eóooo... cóaaa...

nguuu....

Ngộ Không tức lắm, đứng ngẫm

nghĩ hồi lâu thì nghĩ ra 1

kế. Phải nói là 1 kế sách

ghê sợ đó mà...

Ngộ Không trồi lên khỏi mặt

nước, hít lấy 1 hơi thật sâu...

đầy cả phổi. Xong khỉ ta lại bơi

xuống dưới đấy, vận kình lực

toàn thân ra, đẩy hết sinh lực

trong người lên maximum, ép

toàn bộ khí xuống đan điền, vận

công vào đít...

Đưa đít ngay vào cái lỗ trên

cửa...

Chuẩn bị... Phát khí.....

BỦMMMMM..................

1 âm thanh man rợ vang lên, 1

chấn động đến nỗi làm cho cả

dòng sông rung chuyển, nhưng

phải nói đến đó là sau tiếng

động long trời lở đất đó là kèm

theo 1 cái mùi thật kinh dị...

Cái mùi vị đó giống như tôm cá

để ươn 10 năm, lợi hại hơn mùi

Amoniac 1000 lần... Thật là 1 skill

bàn môn tả đạo mà...

Sau khi thực hiện cái chiêu hạ

sách đó, Ngộ Không lặp tức

nhanh như cắt nắm đầu Baggio

lôi lên thẳng mặt nước, leo lên

bờ gấp.

Lúc này trên bờ nhìn xuống

dòng sông thì hỡi ôi... Tôm cá

chêt hàng loạt, nổi lềnh bềnh

trên mặt sông, dòng sông bình

thường sạch sẽ, trong lành bao

nhiêu thì bây giờ đục ngầu, đen

thui như bị nhiễm dầu...

Còn trên bờ, bây giờ khắp nơi

trong không khí đều ám phải cái

mùi đó... Chim chóc đang bay

trên trời ngửi phải thì ngay lập

tức rụng hết lông, té xuống đất

mà chết... Thú vật đang chạy

tung tăng ăn cỏ thì bỗng nhiên

tay chân mắt mũi miệng đều rơi

ra mà chết, giống như trúng

phải Độc của bọn Ngũ Độc Giáo.

Trong đám tôm cá chết nổi lên

thì thấy mấy trăm con rùa tai

đỏ cũng bị ô nhiễm chết nỗi lên

mặt nước.

Huyền Vũ thấy Ngộ Không làm

cho địa bàn mình trở nên như

thế thì khí huyết bung dậy, máu

điên chảy khắp người...

- Gruuu... sao mày nỡ làm cho

nhà tao trở thành như thế...

hả

- Kái giề? Anh làm đúng giao hẹn

nhá, cứu vợ chú và đuổi bọn rùa

kia đi thì xong hợp đồng nhá...

nhá... có muốn bị rụng trym

không?

Huyền Vũ đang tức điên lên thì

nghe tiếng gọi của ai đó vang

lên.

- Oxxxx.... Oxx iuuuu....

Nhìn lại thì thấy 1 bà rùa nặng

khoảng vài tấn đang lết xác đến

gần Huyền Vũ...

- Bxxx iuuuu....

Vợ chồng gặp nhau, mừng

mừng tủi tủi... nước mắt không

ngừng... Thế là sau bao nhiêu

chia cắt giờ họ lại được gặp

nhau...

Baggio đứng đó cũng cảm động,

thốt lên mấy câu...

- Đa tình tự cổ nan....

BỐP...

Nhìn lại thấy Baggio đang cắm

đầu xuống đất, 2 chân chổng

lên trời...

- Mày ngu hả con... vợ chồng

người ta đang vui....

Ngộ Không sực nhớ ra là Diêm

Vương chỉ cho vợ Huyền Vũ

sống dậy mấy ngày nên thúc

giục Đường Tăng lên đường cho

gấp...

Cả bọn nhanh chóng leo lên lưng

của Huyền Vũ, để nó đèo qua

sông...

Trênbờ nó lê lết chậm là thế

nhưng dưới nước nó bơi như

sấm chớp...

Chưa đầy 10 khắc đã đến bờ

bên kia.

- Thôi... đến đây chúng ta chia

tay. Tuy chúng mày làm nhà tao

bịô nhiễm nhưng dù sao cũng

cám ơn đã cứu vợ tao... Cáo từ

nhé... Sau này về đến đây alo tao

đưa cho 1 đoạn...

Nói rồi nó lặn ngủm xuống

sông... Bỏ lại mấy thầy trò đứng

đây.

Đường Tăng đứng đó cười đểu.

- Hớ hớ... mai mốt về bọn tao

thành Phật mịe rồi, bay về chứ

cần éo gì mày đưa về..

Vừa đấy thì Ngộ Không có điện

thoại....

- Alo... Mỹ Hầu Vương

nghe...

- Alo... Diêm Vương đêy!

- A... cám ơn chú đã làm cho con

rùa cái sống dậy nhá... Ơ mà nó

sống được bao lâu thế

nhểy?

- Chắc là khoảng 2,3 giờ gì đếy

ạk!

Ngộ Không nghe xong lật đật

cuốn gói, ném cả điện thoại, giục

Đường Tăng chạy cho gấp...

- Làm éo gì mà gấp thế con?

Thầy là thầy đói lắm đi éo nổi

đâu...

- Con vợ thằng Huyền Vũ chỉ

sống được có 2,3 giờ thôi, lướt

cho gấp để nó đuổi đến chík

mịe bây giờ...

- Ớ diz miẹe....

Đến đây cả bọn cắm đầu cắm cổ

chạycho nhanh....

Bóng của họ dần hòa vào ánh

chiều tà.....

............................

Hì hì... Ngộ Không Đại Thánh Mỹ

Hầu Vương mà cũng có lúc dùng

đến quỉ kế hạ tiện này, đúng là

ghê gớm mà...

Thầy trò Đường Tăng lại vượt

qua 1 kiếp nạn nữa...

Muốn biết điều gì sắp xảy ra với

họ, xem tiếp nhá...

>>>>>>> To be continued

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro