1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÂY SONG BẠCH

Gió lạnh sương mù, cây ngô đồng xào xạc.

Phạm Nhàn nhìn người trước mắt, ánh mắt trầm lắng lạnh lẽo. Lý Thừa Trạch lại như không nhận ra ánh mắt chăm chú đấy, y vẫn như trước  ngồi trên chiếc ghế trước bàn, một chân co lại , đặt trên mép ghế, cổ chân trăng như ngọc lộ ra trong áo vải tơ lụa.  Y nhấc tay vén mái tóc dài lòa xòa trên trán ra phía sau, cụp mi  vươn tay còn lại hái một quả nho tim trong chiếc đĩa thủy tinh trên bàn cho vào trong miệng.

Nếu như không phải hàng mi cong cong run rẩy vì cơn đau khủng khiếp,  cùng với ánh nến hắt nên khuôn mặt tưởng chừng như có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào, tưởng như ngập tràn nước mắt, tình huống như này, tình cảnh như này, rất giống với khoảnh khắc khi họ lần đầu gặp nhau .

“Ta có thể giải độc.” Phạm Nhàn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa thốt ra câu nói này, khi hắn nói ra câu này cảm giác như mình đã nhượng bộ trước, trong lòng bỗng tức giận, nhưng lại không được cảm giác chờ mong không dễ phát giác trong lòng.

Nhưng con người đó lại chỉ nhấc mi nhìn thoáng qua hắn, rồi lại cụp mắt nhìn xuống phía dười, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ: “ Không cần .”

Phạm Nhàn lạnh mặt, sự tức giận bùng cháy khiến hắn nảy sinh ra oán độc, hắn muốn nắm lấy quần áo của người này , ép y nhìn vào mắt hắn, hỏi y vì nguyên cớ gì mà đòi sống đòi chết trên cái quyền lực hư giả đó, cũng không chịu cho hắn một cơ hội cứu y ? Một lần rồi lại một lần, y cứ luôn như thế? Y muốn ngồi trên chiếc ghế đó lắm sao?

Cảm xúc không thể nói rõ bùng phát từ trái tim Phạm Nhàn, kích động đến mức khóe mắt đỏ phừng.

Hắn nhìn người trước mắt hé miệng rồi lại không nói gì, những câu từ vụn vặt đó hắn dường như nghe thấy lại dường như không nghe thấy. Phạm Nhàn chỉ đứng đó, như một bức điêu khắc đứng nguyên tại chỗ.  Bởi những thống hận không rõ nguyên do ẩn ẩn hiện hiện trong lòng, dáng lưng thẳng tắp, cố hết sức biểu hiện ra tư thế của kẻ chiến thắng, nhất quyết không muốn bộc lộ ra cảm xúc nào đó không hợp thời điểm.,

Lý Thừa Trạch nhẫn nhịn cảm giác đau đón như lửa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, cố gắng nói hết câu, liền không chịu được nửa, nôn ra một ngụm màu đen, cả người như một con diều giấy bị rút mất xương trúc ngã nhoài về phía trước, đến quả nho cầm trên tay cũng không giữ nổi, như viên ngọc tím  tròn đập xuống nền đất.

Phạm Nhàn giật mình, ngay lập tức xông tới đón lấy con người đó, đợi cho đến khi ôm vào trong lòng , mới nhận ra người này thật sự gầy quá, gầy đến mất chỉ còn da bọc xương . Từ miệng Lý Thừa Trạch không ngừng có máu tràn ra bên ngoài, Phạm Nhàn bối rối cầm lấy tay áo của mình lau sạch, nhưng dù lau như thế nào cũng không hết máu, máu tràn ra nhuộm chiếc áo hắn mặc thành một màu đỏ diễm lệ kinh tâm động phách. Hắn không biết phải làm như thế nào, nghĩ đến Lý Thừa Trạch một người nhẹ như lông hồng như ý, sao lại có nhiều màu đến như vậy? làm thế nào cũng không ngăn được.

Phạm Nhàn ngỡ ngàng ôm chặt người trong lòng thêm một chút, cứ như làm vậy có thể giữ lại được y. Hắn cúi đầu nhìn Lý Thừa Trạch, người đó mặt mày trắng bệch, mặt mày hơi cau lại, khóe miệng thấm đẫm vệt đỏ, như là hoa mơ ngập trong sương sớm.  chưa hết, Lý Thừa Trạch cố sức móc một trang giấy từ trong người ra rồi nhét vào tay Phạm Nhàn, ngẩng mặt nhìn hắn, cảm xúc trong ánh nhìn này quá nhiều quá phức tạp, sau cùng lại tiêu tan thành mây khói hòa thành tội lỗi và sự giải thoát như vệt nước đọng nhạt nhòa.

Y mấp máy môi như muốn nói điều gì,m nhưng rốt cuộc không kịp nỏi thành lời đã khép lại đôi mắt khắt khe mà xinh đẹp đó. Y dường như mệt mỏi quá, cho nên đã yên tĩnh nằm trong lòng Phạm Nhàn chìm vào giấc ngủ sâu.

Phạm Nhàn ôm lấy thân thể lãnh lẽo trong lòng , nắm chặt tờ giấy dính đầy đất và máu đó, không chút động tĩnh, nghe âm thanh lách cách củi lửa phát ra trong lò sưởi,  lồng ngực dường như đánh mất điều gì đó, nhưng lại không cảm nhận được sự đau đớn, như là một chiếc cửa sổ bị chọc thủng một lỗ, gió đêm đầu thu cứ như thế tràn vào bên trong , lạnh đến mức não như ngừng hoạt động, Qua một lúc lâu, hắn mới nhớ ra   dường như lúc này Lý Thừa Trạch dặn dò hắn chăm sóc thật tốt mẫu thân Thục phi trong thâm cung , chỉ là lúc đó hắn không nghe vào, lúc này mới chợt nhận ra.

Trong phòng tĩnh lặng hồi lâu, mới nghe được một tiếng không biết là đang nói với ai, cũng chả cần biết người đó có nghe được ko, một câu trả lời đến trễ ____

“ Được.”

Hàng vạn hàng ngàn cảm xúc yêu hận tình thù, cuối cùng cũng chỉ còn lại một câu.

Đợi đến khi di thể của người đó được người trong cúng canh gác ngoài của tiếp nhận, Phạm Nhàn mới đứng thẳng dậy, điềm nhiên bước ra khỏi ăn phòng lạnh lẽo này . Chỉ là quỳ gối quá lâu, khi bước qua cửa cơ thể không giữ vững đường, thế mà suýt ngã. Cung Điển bị dọa sợ, vội vàng tiễn đến đỡ lấy vị đại nhân này . Phạm Nhàn đẩy Cung Điển ra , cúi đầu suy nghĩ, lôi bức di thư từ trong ngực ra, nhìn ngắm một hồi lâu, nhưng không mở ra, nghiêng đâu đưa cho hắn . Cung ĐIển sau khi nhận lấy cúi đầu nhìn vết máu đã chuyển màu đen trên mặt, đầu càng thêm cúi thấp, không dám nhiều lời, chỉ dám cúi đầu đi theo .

Dạ lai song nguyệt hợp, Thự hậu nhất tinh cô [1]

[1] [   夜来双月满,曙后一星孤. xuất phát từ một bài thơ của nhà thơ Thôi Thự, ý nghĩa của hai câu này thì tui không có hiểu lắm, vs lại tìm hiểu cũng hơi khó, nào tìm hiểu ra tui sẽ bổ sung sau hen.  Theo ý tui hiểu là chỉ sự cô đơn đó, nhưng nó khó hiểu lắm, tui chưa tìm thấy chỗ giải đáp.

Sau khi xử lý xong những công chuyện ở vương phủ, đã là tờ mờ sáng. Nhưng Phạm Nhàn lại không thể nghỉ ngơi được, hắn còn rất nhiều việc cần phải làm, từ vương phủ quay lại phạm phủ một chuyến, rồi trực tiếp đi thẳng đến hoàng cùng. Tuy rằng phạm thượng thư đã từng nói, những chuyện này hẳn phải do lễ bộ, Thái thường tự xử lý, nhưng Phạm Nhàn không thể nào bỏ qua thân phận giám quốc của mình, giả vờ như những chuyện này chưa từng xảy ra, hơn hết là bản thân hắn hiện giờ còn kiêm chức thiếu khanh của thái thường tự, chính khách hiện còn đang đi cùng bệ hạ đến Đông Sơn tế bài, cũng không biết có thể sống sót được không.

Đợi sau khi sắp xếp toàn bộ những việc lớn nhỏ xong xuôi, hắn và đại hoàng tử đứng song song , đừng nhìn ba bộ quan tài đen trước mặt, trầm mặc không nói. Đại hoàng tử đau xót trong lòng, nhìn về phía Phạm Nhàn, lại phát hiện hắn biểu cảm lạnh lùng, tay áo bó lại, hơi hơi cúi đầu, mi dài rủ xuống , che khuất hai con ngươi lạnh nhạt của hắn.

Sáng sớm mùa thu, sương mù dày đặc, đầu tóc bả vai của Phạm Nhàn bị phủ lên một tầng sướng mỏng , hắn mặc bộ áo cẩm bạch tay áo rộng  của  thiếu khanh, lại không đội  phát quan. Gió vừa nổi, mái tóc dài và tay áo quấn lấy nhau , thế nhưng lại giống như một tiên nhân bị giáng xuống trần gian, lại không chịu đựng được sự đau đớn của khổ nạn nơi nhân gian, muốn cưỡi gió bay về thiên cung.

Đại hoàng tử thờ dài một hơi, hiểu rõ thị phi ân oán trước giờ vĩnh viễn cũng không thể phân rõ, hắn liền không nói nhiều lời, chỉ đưa tay ra vỗ vai hắn, quay người đi về phía trong hoàng thành, bối cảnh giống hệt như đội ngũ cấm quân khiêng quan , cực kỳ tĩnh lặng. Phạm Nhàn chỉ yên tĩnh nhìn hắn, nhìn về phía quan tài nhánh, cho đến khi bọn họ đều khuất bóng trong làn sương mù đầu thu, mới cảm nhận được sự mệt mỏi dồn dập đến từ sâu trong cơ thể, mi mắt sắp không chống chọi nổi, nhíu nhíu mày , quay đầu trầm giọng nói với thuộc hạ bên cạnh: “Hồi phủ.”

Trong cùng một đêm về phủ hai lần, trong những lần đó không có chút thời gian thả lòng, Phạm Nhàn tính toán trong lòng, phát hiện bản thân đã có hai ngày hai đêm không được ngủ, vết thương lại tái phát , viên thuốc tê đã không còn hiệu lực, bản thân cũng không dám tiếp tục ăn, cả người như một sợi dây bị kéo dãn cực hạn, chỉ cần một chút nữa thôi có thể đứt đoạn. Khi  về đến phủ, hắn đứng trên con đường đã nhỏ, nhìn vào viện của tiểu muội, muốn nói chuyện với nàng , nhưng quay người vẫn quyết định về phòng của mình. Khi hắn vào phòng , quần áo cũng không thèm thay , trực tiếp bổ nhào xuống giường.

Rõ ràng hắn đã vô cùng mệt mỏi, nhưng hắn lại không cách nào chìm vào giấc ngủ, hắn mở to đôi mắt, nhìn trần nhà tối đen. TRong lòng hiểu rõ bản thân nên xử lý những vấn đề xảy ra trong ngày hôm nay , nhưng hắn không muốn nghĩ đến một chút nào. Chỉ là không ngủ được, vừa nhắm mắt cảnh tượng hỗn loạn đó lại hiện ra trước mắt, Phạm Nhàn bực bội ngồi thẳng người, mới nhớ ra trên tủ đầu giường có hương an thần. Hắn kéo mở ngăn tủ gỗ, quả nhiên nhìn thấy chiếc hộp đang đựng nhang đốt, chỉ còn lại đíng hai cái.

Nghĩ rằng hiệu quả cũng không thế quá tệ, Phạm Nhàn liền lấy một nén hương ra, nén hương trắng như sương tuyết, phần đuôi lại lộ ra một màu xanh ngọc bích nhàn nhạt. Hắn đặt vào lư hương được mạ vàng , bật lửa rồi đậy nắp lại. Một lúc sau từng làn khói bay ra mờ mờ ảo ảo,từ tốn tràn ngập toàn bộ căn phòng. Phạm Nhàn hít mũi, mùi hương tự như hương hoa mát lạnh ngoài sân, cơn mưa nhỏ làm ướt cánh hoa, sự mát mẻ của cơn mưa hòa vào hương thơm thoang thoảng của hoa, thấm vào phế tạng của Phạm Nhàn, lan tỏa khắp toàn thân, chưa hết, khi không lại có một chút ý vị chua chát đến khổ sở.

Hương thơm này quả là không tồi, Phạm Nhàn ngơ ngác nghĩ, trong đầu chợt lóe lên một bóng hình, nhưng hắn không kịp bắt lấy, tư duy càng ngày càng mơ hồ. Hắn đi về hướng giường, kéo chăn lên nằm xuống , trong căn phòng tràn đầy hương thơm này nhắm chặt hai mắt, mong có được một giấc ngủ ngon không mộng mị.

Ánh lửa lấp lóe trên lư hương vàng , hương thơm thoang thoảng của hoa dâm bụt. Chỉ là bình che cho nỗi lòng tương tư,  lúc nhận ra đã không còn ý nghĩa, chưa từng từ bỏ, cuối cùng sẽ được gặp nhau trong giấc mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro