nắm chắc bao nhiêu thành?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cát pha , ngoài trăm dặm về phía Đông Nam cần Nam, là đường dẫn đến sự cần thiết Nam. các lực lượng của các tế bào Hồng Viên Thuật  muốn thiết lập cần Nam, tất nhiên phải đi qua cát pha thiên đàng Hoàng hôn, đường chân trời phát ra ánh sáng tà tích cực đỏ, nhuộm đỏ một vùng trời xanh. trong núi tĩnh mịch đột nhiên có bước chân Liễu Thành từ rừng cát đến,   vào thở hổn hển, chạy một khoảng cách rất dài, hắn nhanh chóng chạy đến chỗ Ngụy Châu , quỳ một gối xuống đất, chắp tay nói: "tự nhiên của người dân, quân đội của Viên Thuật, Bào Hồng ,đã bước vào ranh giới cát pha." "Bẩm đại nhân, "
cuối cùng đã đến rồi sao?Ngụy Châu cười lạnh ,  hắn ra lệnh cho những người lính nghỉ ngơi một đêm trong khe cắm Long Sơn, canh năm  ngày hôm sau, mang theo cả đám người chu thương ,  Bùi Nguyên Thiệu vội vàng để đi đến Cát Pha,, bất ngờ sau khi Viên Thuật, Bào Hồng, phát hiện đã không nhìn thấy nơi ở của quân sự tế bào Hồng, nhưng đó cũng có lợi cho  Ngụy Châu có thời gian để chuẩn bị tất cả để đối Phó với các lực lượng của các thành viên bào Hồng.
chờ đợi ròng rã  trong hai ngày, cuối cùng chờ đợi quân đội  tới. "Chu thương , lối vào cát pha bố trí tốt hơn?"Ngụy Châu  giọng hỏi. Chu thương  lớn giọng nói: "Thưa chủ công, được bố trí hoàn thành tất cả ." Ngụy Châu gật gật đầu, cười nói: ", tối "đêm nay chúng ta sẽ đi lừa quan binh xuất chiến, , cho chúng tôi biết là gì lịch sự và đổ Lê, bây giờ là Hoàng hôn sau đó, tôi đoán họ là thấp hơn trại, chờ đợi để ngày Mai sẽ tích cực di chuyển vào sự cần thiết Nam, các đêm nay chúng tôi phải làm là lừa chúng ra chiến tranh. chu thương , Bùi Nguyên Thiệu, người mà hắn theo một trinh sát kẻ thù, xem quân đội của tế bào Hồng hạ trại một nơi nào đó?" "Vâng!" hai người Chu thương ,  Bùi Nguyên Thiệu vui mừng trả lời.
"Liễu Thanh, dẫn đường."
."  Ngụy Châu xoay người, phân phó Liễu Thanh xoắn,  dẫn đường,, bốn người cách nhanh chóng bị mất trong rừng, chạy về phía doanh trại của quân đội . sườn Nam cát pha, chậm tiến bộ về phía cần Nam. giữa quân đội, có một người đàn ông thân  mặc Khải giáp màu đen, có râu, mũi để miệng rộng, là cưỡi trên một chiến tranh mã nâu, tay mang theo một Thanh kiếm một thanh đao ba đầu hai lưỡi, đang chậm rãi thúc ngựa đi theo đoàn quân.
Người đó chính là đại tướng dưới trướng Viên Thiệu Kỷ Linh, được phái đến thiết Nam tiễu trừ giặc Hoàng trọng lượng. "mọi người , đã tối sau theo mỗ thấy chúng ta nên hạ trại ở Cát Pha, phần còn lại một đêm, để người lính phục hồi tinh thần, chuẩn bị đầy đủ, sau đó sáng hôm sau mới di chuyển vào sự cần thiết Nam, Kỷ Linh híp mắt, ra dáng bố đời, tích cực cho biết: "hung hăng nói: " "Ngoài hạ trại ở Cát Pha ra chúng ta chỉ có nước diễu hành tất cả đêm thành Nhữ Nam mà thôi , chưa kể đến thời điểm này quân đội trong rừng, trước khi sau đây là đã biến mất một vài dặm mới ra khỏi rừng, trong trường hợp nào cũng phải buổi sáng sớm mục mới được dễ dàng để đêm chúng tôi thấp hơn trại hoàn thành kẻ xâm lược Hoàng trọng lượng cũng không dám  đến tập kích doanh trại." "một đám giặc Hoàng trọng lượng không biết sống chết cứ vào rừng cướp là  được, vì vậy mà dám  chiếm cứ thành trì, đốt giết cướp giật,, đúng là sống không biết đội an phận, , năm đó Zhang giác bắt đầu khởi binh tạo phản,, mỗ theo chủ công cùng đánh Hoàng trọng lượng, giết quân Hoàng trọng lượng vô số kể ,bây giờ chỉ là một  đám giặc Hoàng trọng lượng  nhỏ nhoi lại phải cần bổn tướng ra tay, haizz, bọn này thật là chán sống mà."
Kỷ Linh tỏ ra vẻ ngông cuồng và nóng nảy.
Kỷ Linh là Tổng đầu dưới chướng Viên Thuật, vũ dũng nhanh nhẹn, cùng với đao pháp, trở thành kẻ hiếm có đối thủ. là bởi vì  kỷ Linh Võ công cao sức mạnh, là tướng được coi là hầu hết các thành viên Viên Thuật, xem trọng nhất, nhưng cử tiễu trừ quân xâm lược Hoàng trọng lượng cần Nam. kỷ Linh bên trong không hài lòng, một đám Đông kẻ xâm lược  Hoàng trọng lượng, nơi có giá trị để bàn tay của mình. sử dụng anh ta đối Phó với kẻ thù Hoàng trọng lượng, khác giết gà với dao  mổ trâu .Bào Hồng gật gật đầu, cười tâng bốc bộ, cho biết: "sau đó nói .Thế thì cứ theo ý của Kỷ tướng quân,, chúng tôi thoải mái một đêm, ngày Mai để tấn công việc cần Nam, ngày mai tấn công thành  thiết Nam, đến lúc đó vẫn là là nhờ Kỷ tướng quân ra tay!
""Vâng, Bào chung sự cứ an tâm, không có gì qua chỉ là một đám kẻ xâm lược  Hoàng trọng lượng ." kỷ Linh cười, vuốt vuốt râu, trong mắt ra có vẻ đắc ý, nhưng trên khuôn mặt của hắn thoáng có vẻ bất an,, không phải là sự không chắc chắn của đối phương Hoàng trọng lượng mà bất an là Bào Hồng sợ Hoàng trọng lượng sợ như sợ cọp. "cảnh báo!" một tên tiểu giáo viên cưỡi-  cấp tốc chạy đến chỗ kỷ Linh ,lớn tiếng nói: "Bẩm tướng quân, mạt tướng đã điều tra rõ địa hình của Cát Pha ,xung quanh cát Pha núi rừng trùng diệp, bốn bên cỏ dại um tùm, không tìm thấy không gian phù hợp cho quân đội thấp  trại, bây giờ mua thu, ở khắp mọi nơi có nhánh khô lá khô, đại quân nếu dựa vào đấy đóng quân thì rất là nguy hiểm, xin tướng quân định đoạt." kỷ Linh cái nhìn nghiêm trọng, cát pha tại sao không có nơi thích hợp để đóng quân chứ?
Ngẩng đầu nhìn lên cây cối chốn sơn dã, chỉ thấy một màu vàng úa đập vào mắt.
. Bây giờ là tháng mười, cây con chuột vàng, cỏ dại héo úa, có địa hình cát của núi sâu rừng sâu, không đủ chỗ để chứa năm ngàn người Bào Hồng, kỷ tinh thần, vì vậy tên tiểu giáo viên mới ngay lập tức chạy tới chỗ Kỷ Linh, hỏi xem nên đóng quân ở đâu? , kỷ linh thăng trầm mặc một thời gian, và nói, "vì vậy đóng quân ở Cát Pha,, hãy nhớ dọn dẹp ít thảm thực vật xung quanh, và những  loại cây to khó xử lý thì mặc kệ."."
"Vâng!" tên tiểu giáo viên chắp tay trả lời, sau đó quay lưng lại với thực hiện theo thứ tự. bào Hồng cảm thấy sai, hỏi: "kỷ linh nói chung, quân sự kinh doanh dựa trên núi đóng quân là kỵ, hơn nữa  hơn nữa Cát Pha ,được nơi thảm thực vật dày đặc, một khi bị cháy, sau đó e sẽ rất nguy hiểm, nhưng hôm nay gió rất lớn, nếu lửa, gió thổi thêm vào lửa, nó sẽ rất khó khăn để xử lý."
kỷ linh  trong lòng khinh thường Bào Hồng gan nhỏ như chuột ,khuôn mặt lại nghiêm túc, hỏi: "mọi người nói chung, quân đội chúng ta tiến  Nam chiến đấu Hoàng trọng lượng, đám Đông Hoàng trọng lượng ban đầu biết nơi ở của chúng ta hiện tại sợ họ đang cố gắng để ngăn chặn chúng ta, ..,, ngươi cảm thấy họ sẽ chủ động xuất binh sao?" "này? này?" ngươi Bào Hồng mặt đỏ lên  nói: "giặc Hoàng Cân yếu thế, khẳng định không dám chủ động xuất kích."kỷ Linh cười lạnh một giọng nói: "Thế thì đúng rồi, giặc  Hoàng trọng lượng không dám xuất khẩu binh, làm thế nào có ai đối thủ với chúng ta làm sao có ai đối địch với chúng ta, nói chung, ngươi  không nên lo lắng, không có gì!" kỷ Linh nhìn nói, ý tứ sâu sắc, sau khi sau khi nói, thế kỷ Linh bỏ qua bào Hồng một lần nữa, sử dụng Thanh kiếm vỗ nhẹ chiến tranh mã dưới đây, hướng phía trước chạy nhanh chóng. bào Hồng bối rối cười, nhìn bóng lại của kỷ Linh biến mất, đôi mắt tàn bạo nham hiểm chiếu sau đó biến mất. khoảng cách ngoài quan đạo, ẩn núp trong rừng, Ngụy Châu , chu thường,  trên không nhìn xuống, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đội quân lính đang cố ý hoạt động,  Ngụy Châu mắt vẫn rơi ở trên ghi Linh xử lý đao ba đầu hai lưỡi , đây là mục tiêu chính là hắn chủ động tấn công, trên phần bào Hồng,  để hắn đi đối phó với Cung Đô, Lưu Tích là được.. ""Thưa chủ công, Kỷ Linh chuẩn bị xây dựng quân doanh ở Cát Pha ." Bùi Nguyên Thiệu chạy nhanh vào, chắp tay nói với Bùi Mỹ nhanh hơn trên, tay nói với Ngụy Châu  "những người lính phục kích trong bóng tối chuyển đến tin tức, quân đội của bào Hồng, kỷ Linh bắt đầu xây dựng quân đội , chuẩn bị phần còn lại trong cát pha một đêm, chúng ta chúng ta lúc nào thì động thủ?"?"
Ngụy Châu lắc đầu, nhìn tiếp theo ,chu kỳ liếc mắt, cho biết: "chu thương , ngươi có mấy thành nắm chắc giết được Kỷ Linh?" ?
" chu thương nói, "không được bốn thành!"
Ngụy Châu  nhướn mày, hỏi: "nếu thêm Bùi Nguyên Thiệu nữa ? Thì có mấy thành nắm chắc?"?"
Chu thương thoáng  để suy nghĩ, cho biết: "nếu thêm cũ Bùi một lần nữa sẽ hiểu bảy thành vào!"
"bảy thành vào?"  Ngụy Châu cung chiêm niệm, bên trong thở dài , vẫn còn quá thấp, không chắc tuyệt đối, trong khi không không chạm vào kỷ linh, sau một thời điểm trầm mặc, hắn hỏi: "Các ngươi có bảy thành nắm chắc giết chết Kỷ Linh, ta để cho ngươi và Bùi Nguyên Thiệu cầm chân Kỷ Linh, nắm chắc bao nhiêu thành?" , ?"
Chu Thương mà không cần suy nghĩ, cười nói: "nếu chỉ là giữ chân kỷ linh, hoàn toàn không có vấn đề."
Ngụy Châu mới tiết lộ xuất hiện mỉm cười, nói: "là, tối nay bạn và cũ Bùi là phụ trách giữ chân kỷ linh, về giết chết thế kỷ linh được phân bổ cho ta, ta sẽ sẽ phụ trách giết hắn  ta." Ngụy Châu  đã sống ở đây hơn một nửa tháng, trong giai đoạn này  Ngụy Châu vẫn tự tập luyện bắn cung, vì Ngài điều đó nói rằng, sử dụng vũ khí mà Võ PM loại một sử dụng trong chiến tranh như đao, thương , và không phải bởi mài dũa nguồn lực bắn cung của mình có thể trở thành thiện xạ, thậm chí có thể một mũi tên đã giết chết kẻ thù. dựa trên sở vị trí của mình, loại bộ ngắn kẻ thù, đây là tăng cường lợi thế riêng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro